← Quay lại trang sách

Chuyện Tiếu Lâm.

TRONG GIỜ RA CHƠI, thằng Joachim đã kể cho chúng tôi nghe một chuyện tiếu lâm kinh khủng, mà chú Martial của nó, cái chú làm việc ở bưu điện ấy, đã kể cho nó nghe trong bữa ăn trưa. Đó là một câu chuyện rất buồn cười và tất cả chúng tôi đều cười lăn lộn, kể cả Clotaire, cái thằng sau đó đã bảo phải giải thích lại cho nó nghe. Joachim rất hãnh diện. Tôi cũng hài lòng hết ý, vì về nhà tôi sẽ kể lại chuyện tiếu lâm này, và tôi rất thích kể chuyện tiếu lâm ở nhà, nhất là khi câu chuyện ấy lại hay nữa; mỗi lần như vậy, bố mẹ đều cười rất nhiều, nhất là bố, thế nào tối nay cũng sẽ được một trận cười hết sảy.

Điều đáng tiếc là tôi cũng chẳng thuộc nhiều chuyện tiếu lâm lắm, mà thường thì mỗi lần kể, tôi hay quên mất đoạn kết của chuyện; nhưng lần này, câu chuyện buồn cười đến mức để khỏi quên nó, tôi tự mình kể đi kể lại nó suốt thời gian trong lớp, và may là cô giáo đã không gọi tôi, bởi vì tôi chẳng hề nghe những gì cô nói, mà cô giáo thì chẳng thích người ta không nghe cô.

Tan trường, thay vì nán lại một lúc với cả lũ, như chúng tôi vẫn làm thường lệ, đứa nào đứa nấy đều vội chạy về nhà, vì tôi nghĩ đứa nào cũng nóng lòng muốn kể chuyện kia cho cả nhà nghe. Tôi vừa chạy vừa cười, vì chỉ nghĩ đến bố mẹ sẽ cười là tôi đã thấy buồn cười rồi. Cái chuyện tiếu lâm của chú thằng Joachim đúng là buồn cười thật!

“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Tôi gào lên khi vào trong nhà, con có chuyện tiếu lâm! Con có chuyện tiếu lâm!”

“Nicolas, mẹ bảo tôi, đã bao nhiêu lần mẹ nhắc con không được chạy ào vào nhà và rú lên như một đứa man dại rồi? Bây giờ đi rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn lót dạ.”

“Thế còn chuyện tiếu lâm, mẹ!” tôi hét lên

“Con sẽ kể cho mẹ nghe trong bếp, mẹ trả lời tôi. Thôi nào, đi rửa tay đi!”

Thế là tôi đành đi rửa tay, không xoa xà phòng, như thế cho nhanh, rồi tôi lại chạy ào vào bếp.

“Xong rồi cơ à? Mẹ hỏi tôi. Thôi được, uống sữa và ăn bánh mỳ phết của con đi.”

“Thế còn chuyện tiếu lâm? Tôi hét lên. Mẹ đã hứa là con có thể kể cho mẹ nghe trong khi ăn cơ mà.”

Mẹ nhìn tôi, rồi mẹ bảo thôi được, thôi được, tôi kể cái chuyện tiếu lâm trứ danh ấy đi, nhưng tôi không được làm vụn bánh rơi xuống sàn. Thế là lập tức, vừa cười tôi vừa kể câu chuyện tiếu lâm, và khi kể chuyện tiếu lâm, tôi sốt ruột muốn kể nhanh đến đoạn cuối để cho mọi người cười, vì thế, tôi đã phải dừng lại nhiều lần để lấy hơi, và có một lúc tôi kể nhầm, nhưng tôi đã chữa lại, rồi cuối cùng mẹ bảo tôi: “Hay lắm, Nicolas. Giờ thì ăn nốt bữa lót dạ rồi đi lên làm bài.”

“Mẹ không buồn cười vì chuyện tiếu lâm của con,”  tôi nói.

“Có chứ, có chứ, mẹ trả lời tôi, chuyện rất buồn cười. Con khẩn trương lên đi.”

“Không đúng, tôi nói. Mẹ không thấy buồn cười. Thế nhưng nó hay hết sảy đấy chứ. Nếu mẹ muốn, con kể lại cho mẹ nghe nhé.”

“Nicolas, thế là đủ rồi! Một lần cuối, mẹ nói với con là mẹ có buồn cười vì câu chuyện đó, mẹ hét lên. Nào, đừng có làm mẹ điếc tai nữa, không có mẹ cáu lên bây giờ!”

Thế này thì thật là bất công, tôi bắt đầu khóc, bởi đúng thế chứ sao nữa, việc gì phải mất công kể những chuyện tiếu lâm nếu như không có ai cười! Thế là mẹ bắt đầu nhìn trần nhà và lắc lắc đầu, mẹ thở dài một tiếng thật to, rồi mẹ bảo tôi:

“Nghe này, Nicolas, con sẽ không nhõng nhẽo với mẹ đấy chứ? Mẹ đã bảo con là mẹ có buồn cười rồi cơ mà. Mẹ cười bao nhiêu rồi còn gì. Đó là chuyện tiếu lâm hay nhất mà mẹ đã được nghe.”

“Thật không ạ?” Tôi hỏi.

“Dĩ nhiên là thật, Nicolas, mẹ đáp. Câu chuyện đó đúng là buồn cười, rất buồn cười.”

“Thế con có kể nó cho bố nghe, khi nào bố về chứ?”  Tôi hỏi.

“Nhất định phải kể cho bố nghe, mẹ nói với tôi. Bố rất thích nghe các chuyện buồn cười, nhất là khi chúng còn hay như chuyện này nữa. Thôi nào, giờ thì con yêu của mẹ lên làm bài tập đi, và để cho cái nhà này được yên tĩnh một lát.”

Mẹ hôn tôi, rồi tôi lên làm bài tập. Nhưng tôi sốt ruột muốn kể câu chuyện tiếu lâm đó cho bố nghe quá. Vì thế, khi vừa nghe thấy tiếng mở cửa, tôi liền chạy ngay xuống nhà, tôi nhảy xổ vào vòng tay bố để hôn bố.

“Thôi nào, thôi nào! Bình tĩnh chứ, bố vừa nói vừa cười với tôi. Bố có đi chiến trận về đâu, chỉ là một ngày không mấy tốt đẹp ở cơ quan thôi!”

“Con có chuyện tiếu lâm kể cho bố nghe!” Tôi hét lên.

“Tốt lắm, bố đáp. Lát nữa con sẽ kể cho bố nghe nhé. Giờ bố sẽ vào phòng khách đọc báo.

Tôi theo bố vào phòng khách, bố ngồi xuống ghế phô-tơi, bố mở tờ báo ra, và tôi hỏi bố:

“Thế nào, con đã kể được cái chuyện tiếu lâm ấy được chưa?”

“Hả? bố nói. Đúng vậy, thỏ con của bố. Đúng vậy. Con sẽ kể cho bố nghe trong bữa tối nhé. Nhất định sẽ hay lắm đấy.”

“Không bữa tối đâu! Bây giờ cơ!” Tôi gào lên.

“Không được, Nicolas, không thể được, bố bảo tôi. Con có thể để bố yên một lát được không!”

Thế là tôi giậm chân xuống đất một phát, rồi tôi chạy ào lên phòng. Tôi nghe thấy tiếng bố bảo: “Ơ kìa, có chuyện gì thế không biết?”

Tôi đang khóc trên giường thì mẹ bước vào trong phòng: “Nicolas,” mẹ bảo tôi.

Tôi liền quay mặt vào tường. Mẹ bước đến ngồi xuống giường, mẹ vuốt tóc tôi.

“Nicolas, con yêu của mẹ, mẹ nói. Bố chưa hiểu đấy thôi, vì thế mẹ đã giải thích cho bố biết, và bây giờ thì bố rất nóng lòng muốn nghe chuyện cười của con. Bố sẽ cười ra cười.”

“Con sẽ không kể nó cho bố nghe đâu! Tôi hét lên. Con sẽ không kể cho ai nghe nữa hết, cả đời này không bao giờ kể nữa!”

“Thôi nào, mẹ nói, nếu đã như thế, mẹ sẽ đi kể cái chuyện tiếu lâm hay ấy vậy.”

“Không được! Không được! tôi kêu lên. Con kể cơ!”

Rồi tôi chạy xuống nhà, trong khi mẹ vừa cười vừa đi vào bếp. Trong phòng khách, vừa nhìn thấy tôi, bố liền đặt tờ báo lên đùi, bố nở một nụ cười tươi, và bố bảo tôi:

“Thế nào, chàng trai, lại đây kể cho bố nghe chuyện cười rất hay của con nào, để mình cùng cười vui một chút!”

“Thế này, tôi nói. Có một con hổ, nó đang dạo chơi, trong rừng nhà nó, ở châu Phi…”

“Không phải ở châu Phi, thỏ con của bố, bố bảo tôi. Ở Ấn Độ chứ. Hổ không sống ở châu Phi, mà ở Ấn Độ.”

Thế là tôi lại bắt đầu khóc, còn mẹ thì chạy vội từ trong bếp ra.

“Lại chuyện gì nữa thế?”  Mẹ hỏi.

“Cái chuyện tiếu lâm ý! Tôi hét lên. Bố biết từ trước rồi!”

Rồi tôi vừa chạy lên phòng vừa khóc, còn bố và mẹ tôi thì cãi nhau, và trong suốt bữa tối, không ai nói chuyện với ai sất, vì tất cả mọi người đều dỗi.