← Quay lại trang sách

Chương 2 Bức Thư.

Tôi lo cho bố kinh lên được, bởi vì bố chả còn tí trí nhờ nào.

Tối hôm nọ, ông bưu tá mang đến cho tôi một cái gói to, và tôi

rất là vui bởi vì tôi quá là thích khi ông bưu tá mang các thứ gói cho

tôi, và đấy luôn là các món quà mà bà, tức là mẹ của mẹ, gửi cho tôi,

và bố còn nói rằng người ta chẳng hiểu như thế là chỉ có làm hư trẻ

con, và nói như vậy thì lại sinh chuyện với mẹ, nhưng mà hôm đó

đã không sinh chuyện gì và bố còn rất hài lòng bởi vì gói quà không

phải của bà, mà là của ông Moucheboume, chính là sếp của bố. Đấy

là một bộ cờ ngỗng - tôi đã có một bộ rồi - và bên trong có một bức

thư gửi cho tôi:

"Thân gửi tới cháu Nicolas, cậu bé có một ông bố chăm chỉ hết

sức. - Thật chẳng ra cái kiểu gì! mẹ nói.

- Đấy là tại vì có hôm, anh làm hộ cho ông ấy một việc riêng, bố

giải thích. Anh đi ra ga xếp hàng hộ để mua vé cho ông ấy đi du

lịch. Anh thấy ông ấy nghĩ ra việc tặng quà cho Nicolas là hay đấy

chứ.

- Giá tăng lương cho anh thì còn hay hơn, mẹ nói.

- Được lắm! Được lắm! bố nói. Sao lại có kiểu ám chỉ này nọ

trước mặt thằng bé thế! Với lại ý em là gì vậy? Hay là thằng Nicolas

sẽ gửi trả ông Moucheboume món quà và bảo rằng nó thích tăng

lương cho bố nó hơn?

- Ồ! Không đâu, tôi nói.

Bởi vì đúng là vậy đấy: kể cả là tôi đã có một bộ cờ ngỗng rồi, thì

cái bộ kia tôi cũng có thể đổi cho một thằng bạn để lấy một cái gì đó

hay hơn ở trường.

- Ồ! mẹ nói, nói tóm lại, nếu anh thích thú việc người ta làm hư

con anh thì em chả còn gì để nói nữa.

Bố ngẩng lên nhìn trần nhà và vừa lắc lư đầu vừa mím môi,

thế rồi sau đó bố bảo tôi rằng cần phải gọi điện thoại cho ông

Moucheboume để cám ơn.

- Không được, mẹ nói. Trong trường hợp như thế này thì chỉ nên

viết một bức thư ngắn.

- Em nói đúng, bố nói. Viết thư thì hay hơn.

- Con thích gọi điện thoại cơ, tôi nói.

Bởi vì đúng vậy đấy, viết thì chán lắm, chứ còn gọi điện thoại rất

thích, mà ở nhà thi tôi chẳng bao giờ được gọi điện thoại cảm chỉ

trừ khi bà gọi điện và bà muốn tôi đến thơm bà trên máy. Bà ấy à,

bà thích cái trò tôi đến thơm bà trên máy điện thoại kinh lên được.

- Con ấy à, bố bảo tôi, không ai mượn con ý kiến. Nếu bố bảo

con viết thì con sẽ phải viết!

Ồ thế thì thật là không công bằng! Và tôi liền nói rằng tôi không

muốn viết đâu, và rằng nếu không để tôi gọi điện thoại thì tôi thèm

vào cái bộ cờ ngỗng bẩn thỉu này, rằng dù sao đi nữa tôi cũng có

một bộ khác rất là đỉnh rồi và rằng nếu đã như thế thì tôi thích ông

Moucheboume cứ tăng lương cho bố còn hơn. Mà thật vậy đấy, nói

cho cùng, đừng có mà đùa!

- Con muốn ăn một cái tát rồi đi ngủ luôn không ăn tối hả? bố

quát lên.

Thế là tôi bắt đầu khóc lóc, bố bèn hỏi bố đã làm gì để mà đáng

bị như thế này và mẹ bảo rằng nếu mà cứ ầm ĩ thế này thì chính mẹ

mới là người đi ngủ luôn không ăn tối, và rằng chúng tôi cứ tự đi

mà xoay xở không cần đến mẹ nữa.

- Nghe này, Nicolas, mẹ bảo tôi. Nếu con mà ngoan và nếu con

chịu viết thư, không sinh sự gì nữa, con sẽ được ăn tráng miệng hai

lần.

Tôi ấy à, tôi bảo vâng được (đó chính là món bánh mứt mơ đấy!)

và mẹ nói rằng mẹ sẽ chuẩn bị bữa tối rồi mẹ đi vào bếp.

- Được rồi, bố nói. Chúng ta viết nháp thư.

Bố lấy một tờ giấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc của bố, một

cái bút chì, bố nhìn tôi, bố cắn bút và bố nói với tôi.

- Xem nào, con sẽ nói gì với ông già Moucheboume này nhỉ?

- Ờ thì, tôi nói, con biết đâu đấy. Con chắc là sẽ bảo ông ta rằng

cho dù con đã có một bộ cờ ngỗng rồi, con vẫn rất vui bởi vì bộ của

ông ta con sẽ đem đi đổi ở trường với bọn bạn; thằng Clotaire có

một cái ô tô xanh rất khủng, và...

- Thôi, được rồi, bố nói. Bố hiểu câu chuyện rồi. Xem

nào... Chúng ta sẽ bắt đầu thế nào đây?... Thưa ông... Không

được... Ông Moucheboume yêu quí... Không, suồng sã quá... Quí

ông kính mến của cháu... Hừm... Không được...

- Con thì sẽ viết là: "Ông Moucheboume à,"tôi nói.

Bố nhìn tôi, thế rồi bố đứng dậy rồi bố réo vào trong bếp:

- Em à! Thưa ông, Quý ông kính mến của cháu, hay Ông

Moucheboume yêu quý?

- Có chuyện gì thế? mẹ vừa bước ra khỏi nhà bếp vừa lau tay và

tạp dề mà hỏi.

Bố nhắc lại cho mẹ, và mẹ nói rằng mẹ sẽ viết là "Ông

Moucheboume yêu quý", nhưng bố nói rằng bố cảm giác như vậy

là suồng sã và bố tự hỏi phải chăng là "chỉ mỗi Thưa ông"thì hay

hơn. Mẹ nói rằng không đâu, rằng "chỉ mỗi Thưa ông"thì quá không

khan và không được quên rằng đây là thư do một đứa trẻ con viết.

Bố nói rằng "Ông Moucheboume yêu quý"thì thật chẳng hợp với trẻ con chút nào, rằng như thế mới là thiếu tôn trọng.

- Nếu anh đã quyết định thế, mẹ hỏi, thì còn làm phiền em làm

quái gì? Em đang bận nấu nướng chứ có rảnh đâu!

- Ồ! bố nói, vậy anh phải xin lỗi vì đã làm phiền trong khi em

bận nhỉ. Tóm lại thì đây chỉ là sếp của anh và việc của anh thôi chứ

gì!

- Vì việc của anh phụ thuộc rất nhiều vào cái lá thư của Nicolas

phải không? mẹ hỏi. Nói tóm lại là khi mẹ gửi quà thì đâu có sinh

ra lắm chuyện đến thế này!

Vậy là chuyện đã trở lên quá kinh khủng! Bố bắt đầu gào lên, mẹ

bắt đầu gào lên, rồi mẹ bỏ vào trong bếp và đóng của đánh rầm.

- Thôi được rồi, bố tôi bảo, cầm bút và viết đi.

Tôi ngồi vào bàn và bố bắt đầu đọc cho tôi chép:

- Thưa ông, phẩy xuống dòng... Thật là sung sướng... Không,

xóa đi... Đợi đã... Thật là vui... Phải rồi, cứ thế đi... Thật là vui khi

cháu bất ngờ hết sức... Không... Viết là bất ngờ ghê gớm... Hay

thôi, thôi vậy, không nên phóng đại làm gì... Cứ để bất ngờ hết sức

thôi... bất ngờ hết sức nhận được món quà rất đẹp của ông... Thôi,

chỗ này con có thể viết là món quà tuyệt vời của ông...Món quà

tuyệt vời của ông khiến cháu rất vui... A! không được...Mình đã

viết vui rồi mà... Con xóa vui đi... Thế là con viết Trân trọng... À

phải là Những lời chào trân trọng của cháu... Đợi đã...

Và bố đi vào bếp, tôi nghe thấy tiếng kêu la rồi bố quay trở lại mặt đỏ tía tai.

- Được rồi, bố bảo tôi, hãy cứ viết là: "Gửi tới ông những lời chào

trân trọng của cháu", thế rồi con kí vào. Được rồi.

Rồi bố cầm tờ giấy của tôi để đọc, bố trợn tròn mắt lên, bố xem

lại tờ giấy một lần nữa, bố thở một cái rõ dài và bố lấy một tờ giấy

khác để viết nháp tiếp.

- Bố tưởng là con có giấy viết thư chứ? bố hỏi. Tờ giấy có mấy

con chim nhỏ ở trên ấy, mà cô Dorothée đã tặng cho con vào hôm

sinh nhật ấy?

- Đấy là thỏ chứ, tôi nói.

- Thì đấy, bố nói. Đi tìm xem.

- Con không biết ở đây cả, tôi nói.

Thế là bố cùng với tôi lên phòng tôi và chúng tôi bắt đầu tìm

kiếm và các thứ trong tủ đều rơi xuống và mẹ đã chạy tới và mẹ hỏi

chúng tôi đang làm cái gì vậy.

- Thì là cái tờ giấy viết thư của Nicolas chứ gì nữa, em hãy nhớ

xem nào, bố kêu lên, mà cái nhà này lộn xộn kinh khủng khiếp! Thật

không thể nào hiểu nổi!

Mẹ nói rằng tờ giấy viết thư ở trong ngăn kéo của cái bàn nhỏ

trong phòng khách, rằng mẹ bắt đầu thấy chán ngấy cái vụ này và

rằng bữa tối đã xong rồi.

Tôi chép lại cái thư của bố và tôi phải chép lại rất nhiều lần bởi

vì nó cứ bị sai, thế rồi lại tại cái vết mực nữa. Mẹ bảo chúng tôi rằng bữa tối có bị cháy thì mẹ cũng cứ mặc

kệ, thế rồi tôi phải làm phong bì tới ba lần, và bố nói rằng chúng tôi

có thể đi ăn tối được rồi, rồi tôi hỏi bố có tem không, và bố nói: "À!

Phải rồi!"và bố đưa cho tôi một con tem, và tôi ăn tráng miệng hai

lần liền. Nhưng mẹ không hề nói gì với chúng tôi trong suốt bữa tối.

Rồi đến tối hôm sau thì tôi lo cho bố kinh lên được, bởi vì cái

điện thoại reo lên và bố đi nhắc máy và bố nói:

- Alô?... Vâng... A! Ông Moucheboume ạ!... Xin chào ông

Moucheboume... Vâng... Sao cơ ạ?

Thế là bố làm ra vẻ ngạc nhiên lắm và bố nói:

- Một bức thư ạ?... Ồ! Thảo nào cái thằng nhóc Nicolas chúa hay

giấu giếm nhà tôi tối hôm qua cứ bảo tôi cho nó một con tem, thì ra

là vậy!