← Quay lại trang sách

Chương 8 Bà Đến Chơi Nhà.

Tôi vui kinh lên được bởi vì bà đến ở nhà tôi vài hôm. bà ấy à,

chính là mẹ của mẹ, tôi yêu bà lắm kia, và bà thì lúc nào cũng

cho tôi hàng đống quà hết sảy.

Chiều nay, bố đã phải nghỉ làm về sớm hơn để ra đón bà ở ga

tàu, thế nhưng bà lại đến mỗi mình bằng tắc-xi.

- Kìa mẹ! mẹ tôi kêu lên. Nào ai ngờ mẹ lại đến sớm quá thế!

- Ừ, bà nói, tại vì mẹ đi chuyến 15 giờ 47 thay vì chuyến 16 giờ

13. Với lại mẹ nghĩ cũng chẳng cần phải mất công gọi điện thoại

báo lại cho các con làm gì... Con thỏ của bà lớn quá đi mất! Cháu

cũng ra dáng một anh chằng hẳn hoi rồi đấy! Lại đây thơm bà một

cái nào. Cháu biết không, bà có hàng đống thứ sẽ khiến cháu ngạc

nhiên ở trong cái va li to tướng mà bà vẫn còn để ở chỗ giữ hành lý

kia... À mày này, thế chồng con đâu rồi?

- À, mẹ trả lời, thực ra thì anh ấy lại đi ra ga để đón mẹ rồi, khổ thế chứ!

Bà ấy à, việc ấy khiến cho bà cười rất ghê, và cho đến tận lúc bố

trở về bà vẫn còn tiế tục cười.

- Nào bà! tôi kêu lên. Nào bà! Thế quà đâu ạ?

- Nicolas! Con có im đi không! Con không biết xấu hổ à? mẹ hỏi

tôi.

- Ồ thằng bé nó nói phải lắm đấy chứ, thiên thần của bà, bà nói.

Có điều là vì không có ai đón mẹ ở ga nên mẹ đành phải để va li ở

chỗ gửi hành lý vậy; nó nặng lắm ấy. Anh rể này, mẹ nghĩ rằng anh

có thể ra lấy hộ mẹ...

Bố nhìn bà, rồi bố lại ra đi không nói một lời. Khi bố quay về, bố

có vẻ hơi mệt. Đấy là tại vì cái va li của bà vừa to lại vừa nặng, và

bố cứ phải khuân bằng cả hai tay.

- Bà để những gì ở bên trong vậy? bố hỏi. Đe chăng?

Bố bị nhầm to; bà chẳng hề mang đe; mà là một bộ trò lắp ghép

cho tôi, và một bộ cờ ngỗng (tôi đã có hai bộ rồi), và một quả bóng

đỏ, và một cái ô tô nhỏ, và một cái xe cứu hỏa, và một con quay phát

nhạc.

- Mẹ đúng là nuông chiều nó quá thể! mẹ kêu lên.

- Nuông chiều quá thể, Nicolas của bà á? Cục cưng của bà á?

Thiên thần của bà á? bà nói. Đời nào có chuyện đó! Đến thơm bà

một cái nào, Nicolas!

Thơm xong, bà bèn hỏi bà sẽ ngủ ở đâu, để bà còn xếp dọn đồ đạc.

- Giường của Nicolas thì nhỏ quá, mẹ nói. Dĩ nhiên là có ghế xô

pha ở phòng khách, nhưng con tự hỏi hay tốt hơn là mẹ ngủ với con

trong phòng...

- Thôi thôi, bà nói. Ngủ ở ghế xô pha là mẹ thấy ổn rồi. Hông

của mẹ giờ chẳng còn thấy ê ẩm tẹo nào.

- Không được, không được! mẹ nói. Bọn con không thể để mẹ

ngủ trên ghế xô pha được! Vậy phải không anh?

- Phải, bố vừa nói vừa nhìn mẹ.

Bố mang va li của bà lên trên phòng, và trong khi bà sắp xếp các

thứ đồ đạc thì bố lại đi xuống phòng khách, và như thường lệ, bố

đến ngồi trong ghế phô tơi để đọc báo, còn tôi thì lấy con quay ra

chơi, nhưng mà chẳng vui mấy, bởi vì đấy là đồ chơi của bọn con

nít.

- Con có mang xa ra ngoài kia mà chơi không hả? bố hỏi tôi.

Và bà đi tới, bà ngồi xuống một cái ghế, và bà hỏi tôi có thích cái

con quay không, và tôi có biết làm cho nó quay không. Tôi chứng tỏ

cho bà là tôi biết, và bà rất chi là ngạc nhiên và hài lòng kinh, và bà

để nghị tôi lại thơm bà một cái nữa. Sau đó bà bảo bố đưa cho bà

mượn tờ báo, bởi vì bà không có thời gian để mua báu trước khi tàu

chạy. Bố đứng dậy, bố đưa tờ báo cho bà, và bà ngồi luôn xuống cái

ghế phô tơi của bố, bởi vì đó là chỗ có ánh sáng phù hợp cho việc

đọc nhất.

55

DRAFT

- Cả nhà vào bàn nào! mẹ kêu lên.

Chúng tôi cùng đi ăn tối, và đúng thật là kinh khủng! Mẹ làm

một con cá nguội với hàng đống mayonnaise (tôi thích mayonnaise

dã man), thế rồi lại có một con vịt với đậu Hà Lan, thế rồi pho mát,

thế rồi một cái bánh ga tô phủ kem, thế rồi hoa quả, và bà cho tôi ăn

tới hai lần liền tất cả các thứ, và thậm chí, với món bánh ga tô thì

sau lần thứ hai, bà còn cho tôi thêm một miếng của bà.

- Nó sẽ bị đau bụng mất, bố nói.

- Ồ, mỗi một lần thì chẳng có hại gì đâu, bà nói.

Thế rồi, bà bảo rằng bà rất là mệt vì đi đường, và rằng bà muốn

đi nghỉ sớm. Bà bèn thơm tất cả nhà, thế rồi bố nói rằng bố cũng

vậy, rất là mệt mỏi, rằng sáng mai bố phải đến cơ quan sớm, bởi vì

hôm nay bố đã nghỉ làm quá sớm để ra đón bà ở ga, và tất cả mọi

người đều đi ngủ.

Tôi thật sự quá là ốm đêm hôm đó, và người đầu tiên tới chính

là bố, bố vừa leo cầu thang vừa chạy. Bà cũng thức giấc, và rất là lo

lắng, bà nói rằng không phải là chuyện thường đâu, và bà bảo hay

là gọi bác sĩ cho thằng bé. Thế rồi tôi lại ngủ thiếp đi.

56

DRAFT

Sáng hôm sau, mẹ đến đánh thức tôi dậy, và bố cũng bước vào

phòng tôi.

- Em không thể bảo mẹ em nhanh lên được à? bố yêu cầu. Mẹ

em đã ở trong nhà tắm cả tiếng đồng hồ rồi đó! Anh thật không

hiểu bà ấy đang làm cái gì trong đó nữa!

- Thì bà tắm chứ sao, mẹ nói. Chả lẽ bà không có quyền tắm?

- Nhưng mà anh đang vội lắm! bố kêu lên. Bà ấy thì có phải đi

đâu đâu! Còn anh thì phải đến cơ quan! Anh sắp bị muộn giờ rồi!

- Anh có im đi không, mẹ nói. Mẹ nghe thấy bây giờ!

- Mặc cho bà ấy nghe! bố hét lên. Cả đêm tôi đã phải ngủ trên

cái ghế xô pha khỉ gió kia rồi, tôi...

- Đứng có nói trước mặt thằng bé như thế! mẹ nói mà đỏ mặt

tía tai lên tức khắc. Ồ, với cả tôi đã thấy rõ là từ khi bà đến anh đã

không bằng lòng với bà rồi. Dĩ nhiên mà, cứ hễ là nhà tôi thì bao giờ

mà chẳng thế. Trong khi đó thì em trai Eugène của anh chẳng hạn,

trái ngược hoàn toàn...

- Thôi, thôi, được rồi, bố nói. Để cho Eugène được yên, và bảo

mẹ em đưa cho em cái dao cạo của anh và xà phòng. Anh sẽ đánh

răng rửa mặt trong bếp.

Khi bố ra ăn sáng thì bà và tôi đã ngồi ở bàn ăn rồi.

- Con có nhanh lên không hả Nicolas, bố nói. Con cũng sắp

muộn học rồi đấy!

- Sao kìa! bà nói. Anh chị định để thằng bé phải đi học sau một

57

DRAFT

trận nó bị như đêm hôm qua à? Cũng phải nhìn xem nó ra sao chứ!

Thằng cu tội nghiệp nó tái nhợt thế kia! Có phải con rất mệt không

hả thỏ con của bà?

- Vâng ạ, tôi nói.

- Đấy, anh chị thấy chưa? bà nói. Tôi ấy à, tôi nghĩ anh chị còn

phải gọi bác sĩ khám cho nó nữa.

- Thôi, thôi, mẹ bưng cà phê vào và nói. Nicolas sẽ phải đi học.

Thế là tôi bắt đầu khóc, tôi nói rằng tôi rất là mệt và tái nhợt

kinh lên được, và mẹ quát tôi, bà nói rằng bà không hề muốn dây

vào những việc không liên quan đến bà, nhưng bà nghĩ rằng cũng

chẳng phải là một thảm kịch nếu như tôi không đi học có một hôm,

và rằng bà không phải lúc nào cũng có dịp đến thăm cháu trai của

bà, và mẹ nói rằng thôi được rồi, chỉ lần này mà thôi, mặc dù là mẹ

không thích thế một tí nào, và bà bảo tôi đến thơm bà một cái.

- Thôi, bố nói, con đi đây. Con sẽ cố để tối nay không về nhà quá

muộn.

- Bất luận thế nào, bà nói, cũng đừng có thay đổi nếp sinh hoạt

của anh chị vì tôi. Cứ coi như tôi không hề có mặt ở đây vậy.