← Quay lại trang sách

Chương 2.

Buổi chiều Minh Phương về khá trễ. Anh đi lên phòng với tâm trạng hồi hộp. Nhưng thật là 1 sự thay đổi "kỳ dị". Thúy Nhi như không thấy chuyện đó. Cô đón anh với vẻ hớn hở:

- Sao anh về trễ vậy? Xem này, em có đẹp không?

Cô xoay 1 vòng cho anh ngắm, rồi nói ríu rít:

- Em chuẩn bị từ nảy giờ đó. Áo này em mới may đấy. Đẹp không? Dù rất khiêm tốn, em cũng phải thừa nhận là em vô cùng xinh đẹp. Anh có thấy vậy không?

Minh Phương nhướng mắt, rồi nhún vai 1 cái như chế giễu. Thúy Nhi "hứ" 1 tiếng, rồi cười giòn. Giọng cười trong veo như tiếng nước chảy của cô làm cho Minh Phương quên hết cả mệt mỏi lẫn căng thẳng. Anh kéo tay cô lại, trêu chọc:

- Nhưng …. em đi đâu vậy?

- Thì đi chơi. Đã hẹn trước rồi mà.

- Đi đâu nhỉ?

- Đến nhà bạn anh. Không phải hôm nay là ngày họp mặt sao?

- Có họp đấy, nhưng là tuần sau lận, em bé ạ. Làm gì mà nôn nóng vậy? Mỗi lần nói đến đi chơi là anh thấy em hăng hái kỳ lạ.

Thúy Nhi cụt hứng ngồi im:

- Sao kỳ vậy? Chứ không phải hôm nay sao?

Thấy anh cứ cười, Thúy Nhi giãy nảy:

- Làm gì mà anh cười hoài vậy?

- Anh chỉ muốn biết em xử lý ra sao với bộ đồ đẹp này? Thay ra đi em bé của tôi.

Thúy Nhi không trả lời. Cô ngồi im như ngẫm nghĩ, rồi đứng dậy, kéo tay anh:

- Vậy thì sẽ đi chơi. Đi lên hồ đá chơi.

- Nhưng hôm nay đâu phải là thứ bẩy.

- Thì cũng đi được vậy. Không thôi uổng bộ đồ đẹp

Minh Phương ngả người dựa vào thanh gường lim dim mắt:

- Đi đâu nhỉ?

- Đi hồ đá. Em nói rồi. Bộ anh không thích đi hả?

- Anh mà lam` sao không thích.

Thúy Nhi nhận ra cách nói chuyện trêu chọc của anh. Cô nguýt anh 1 cái:

- Làm như người ta độc tài lắm vậy.

Và cô ngồi trên chân anh, tẩn mẫn mở nút áo cho anh. Cô hôn mặt anh 1 cách tinh nghịch, nói líu lo:

- Cậu bé thấy thương quá. Đáng yêu ghê! Trông mới bụ bẫm làm sao! Có ai thấy cậu bé xinh xắn như thế chưa? Tôi thấy rồi đấy. Đây nè.

Cô cười rúc rích bên ngực anh. Minh Phương cũng không thể không cười. Anh đứng dậy đi vào phòng tắm với cảm giác dễ chịu. Và mặc dù rất mệt, anh cũng sẵn sàng chiều theo tất cả những ý muốn của cô. Anh đâu có đủ can đảm từ chối 1 yêu cầu nhỏ như vậy.

Cả 2 lên đến hồ đá thì trời đã tối. Trăng bắt đầu lên giữa lưng trời. Cảnh hoang sơ thật tự nhiên nhưng như vậy lại có 1 vẻ đặc biệt. Minh Phương chọn 1 phiến đá gần bờ hồ. Thúy Nhi ngồi xuống phiến đá thấp hơn. Cô dựa vào chân anh, im lặng nhìn vu vơ. Minh Phương cũng không muốn nói chuyện. Anh choàng tay xuống vai cô, lơ đãng nhìn ra hồ.

Thật lâu, anh cúi xuống:

- Em nghĩ gì vậy?

Thúy Nhi tựa đầu vào anh, khuôn mặt có vẻ mơ màng:

- Em đang nghĩ. Nếu lúc trước em cãi ba thì bây giờ em có hạnh phúc thế này không? Em sung sướng lắm.

- Hoàn toàn chứ?

Thấy cô gật đầu, anh mỉm cười:

- Có khi nào em hối hận khi sống với anh không? 1 thoáng nào đó chẳng hạn?

- Không, không bao giờ.

- Kể cả lúc giận anh?

- Vâng, chưa bao giờ em so sánh anh với Kiến Phong cả.

Minh Phương im lặng. Thúy Nhi ngước lên nhìn anh:

- Sao anh không khi nào hỏi về tình cảm của em hết vậy?

- Anh không muốn nhắc chuyện đã qua. Như thế, chẳng khác nào hài tội em. Anh không muốn em buồn.

Thúy Nhi nhẹ cắn tay anh:

- Em có cảm tưởng trong tình cảm của 2 đứa, anh sâu sắc hơn em. Luc' nào cũng vậy.

- Đơn giản, là vì anh yêu em. Yêu nhiều hơn mức độ mà em nhận được.

- Thế nếu có kiếp sau, anh có còn muốn yêu em tiếp không?

- Nếu thật sự là có thì anh sẽ cầu nguyện như vậy. Anh sẽ xin cho 2 đứa là của nhau từ kiếp này đến kiếp khác.

Thúy Nhi áp mặt vào tay Minh Phương, cười sung sướng. Quả thật cô thấy mình là người hoàn toàn hạnh phúc. Yêu 1 người và được đáp lại cuồng nhiệt là 1 điều hoàn mỹ rồi, cô còn có thể tìm được cái gì đẹp hơn chứ.

Thúy Nhi nói 1 cách thành thật:

- Có lúc em nghĩ em sẽ hối hận ghê gớm khi chọn anh Phong. Lúc chưa cưới, anh tưởng em yêu anh ấy lắm phải không? Thật ra, luc'' đó em trẻ con quá. Em chưa hiểu thế nào là tình yêu. Còn anh ấy thì hay nói chuyện tình cảm lãng mạn. Em chỉ thích anh ấy qua thơ thôi. Chứ không phải yêu chính con người anh ta.

Minh Phương nhìn cô với vẻ bất ngờ, ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì. Thấy cái nhìn của anh, cô nói cuồng nhiệt:

- Em nói rất thật. Sau này nghĩ l.ai. em mới hiểu tại sao khi anh Phong bỏ đi, em chỉ thấy buồn rồi lại quên ngay. Và em yêu anh trước khi mình đám cưới. Tình cảm đó có sức nặng gấp trăm lần tình cảm thoáng qua với anh Phong. Anh có tin không?

- Tin chứ

- Thế anh có dám thề với em không? Là suốt đời anh không nghĩ đến ai khác ngoài em và em cũng vậy.

Minh Phương gật đầu, nghiêm trang:

- Chuyện đó anh chắc chắn thực hiện được. Anh biết mình sẽ khó tìm được cảm giác rung động ở người khác, 1 khi đã yêu em. Anh thề là như vậy.

Thúy Nhi ngước lên nhìn trời, vẻ mặt mơ mộng:

- Vậy mình bắt chước Roméo và juliette đi. Cùng nhìn trăng mà thề. Em nói trước nghe.

Rồi cô nhắm mắt lại, đọc lẫm nhẫm trong miệng. Xong cô ngước lên:

- Đến lượt anh rồi đó. Anh nói đi.

Minh Phương cũng làm như Thúy Nhi. Anh thấy thú vị với trò chơi ngộ nghĩnh của cô. Lúc này, Thúy Nhi trở nên vô cùng lãng mạn, yêu cuồng nhiệt, mê đắm và hiền hoà. Anh bắt gặp 1 con người khác hẳn trong cô. Khác hẳn 1 Thúy Nhi hồn nhiên vui vẻ, hay rắc rối, hay nhõng nhẻo để bắt anh chiều chuộng. Và anh càng rung động hơn trước tâm hồn thơ mộng, sâu thẳm của cô. Có thể mối tình thứ 2 trong đời lại làm anh đắm đuối, lay chuyển cả tâm hồn như vậy? Nó vượt xa những rung động của mối tình đầu đã mờ trong ký ức. Và anh không tin nếu Thúy Nhi, những ký ức của anh sẽ trở nên phai mờ như với Thanh Tuyết.

Trăng đã lên cao, màu sáng bàng bạc dịu dàng phủ xuống cảnh vật. Những khối đá im lìm dưới trăng làm xung quanh càng thêm thinh lặng, như trong giấc ngủ mơ màng. Đêm nay đúng là 1 đêm tuyệt vời để người ta sống hết mình với tình yêu.

Thúy Nhi cưạ mình. Cô nhìn lên trời với vẻ luyến tiếc, rồi nói khẽ:

- Về anh. Hình như là khuya lắm rồi.

Minh Phương định nhìn đồng hồ, nhưng cô ngăn lại:

- Đừng cần biết mấy giờ, cứ như là mình sống ngoài thời gian vậy đó. Khi không ý thứ cđến mọi thứ thực tế, anh sẽ thấy mình như là …

- Người của cỏi trên, hay là từ hành tinh khác bay tới. Em tưởng tượng vượt xa rồi đó cưng. Bây giờ chịu về mặt đất chưa? - Minh Phương nói như chế giễu.

Thúy Nhi cười khúc khích:

- Về rồi.

Cô tháo giày và vịn tay Minh Phương, nhảy tung tăng qua mấy phiến đá. Cử chỉ này làm cô nhớ lại lần đến khu nhà nghĩ. Cô đứng lại trước mặt Minh Phương, nghiêng đầu tinh nghịch:

- Anh có nhớ lần mình qua cồn với ab không? Lần đầu đấy.

Minh Phương nheo mắt, nói tỉnh bơ:

- Nhớ vô cùng. Lần đó em té 1 cú rất là ấn tượng. Luc' đó anh vừa tức cười, vừa thấy tội nghiệp. Nhìn em xấu hổ dễ thương vô cùng.

Thúy Nhi "hứ" 1 tiếng:

- Thế luc' đó anh có thấy gì không?

- Thấy hết, và anh biết em có đôi chân rất đẹp.

- Luc' đó, em thấy anh nhìn chỗ khác mà. Làm sao anh thấy hết được?

- Chỉ nhìn thoáng thôi cũng đã đi vào đầu rôì. Anh nhớ lúc đó anh lúng túng vô cùng, nửa muốn gỡ giúp em, nửa thấy bất tiện. Thật là khó xử.

Cả 2 im lặng như hình dung lại cảnh đó, rồi chợt phá lên cười. Minh Phương ôm cô sát vào người dịu dàng:

- Không ngờ cô nàng đỏng đảnh đó lại trở thành vợ mình. Đúng là lúc đó anh không tưởng tượng nổi.

Thúy Nhi cười khúc khích như thú vị. Rồi cô rời anh, nhảy xuống khỏi mấy phiến đá. Minh Phương đuổi theo cô đến tận nơi đậu xe:

- Làm gì mà chạy nhanh vậy nhỏ? Em giống con sóc quá.

Anh mở cửa xe, nhưng Thúy Nhi tinh nghịch giành ngồi vào tay lái:

- Em lái cho. Em sẽ chạy từ đây về thành phố.

- Nhưng em đâu có biết lái xe.

- Đừng coi thường nhé. Lúc trước, ba có tập cho em vài lần. Em còn thay ba lái xe 1 đoạn đường dài nữa kia. Để em biểu diễn cho anh xem.

- Đừng có đuà, Nhi. Nguy hiểm lắm em.

Thúy Nhi nhăn mủi:

- Đừng khi dễ bỗn cô nương. Hãy xem đây.

Rồi cô giật chià khoá trên tay anh, gắn vào ổ. Cô nheo mắt:

- Lên đi tướng quân.

Minh Phương dang tay. nhún vai như bất lực. Rồi anh đi vòng qua phía đầu xe. Ngồi vào xe, anh nói như cảnh giác:

- Cẩn thận nghe cô nương.Cô đòi nhiều chuyện làm tôi chỉ biết lắc đầu thôi. Nguy hiễn quá!

Nhưng Thúy Nhi chỉ lắc đầu chế giễu. Cô cho xe vòng qua bờ hồ. chạy ra đường lớn. Những động tác thành thạo của cô làm Minh Phương yên tâm. Anh nói như thán phục:

- Em giỏi lắm. Em học lúc nào vậy?

- Không có học. Ba dạy em. Em định học thi lấy bằng lái, nhưng mẹ không cho.

- Sao vậy?

- Mẹ bảo xe cộ đông quá, tính em lại loi choi, mẹ không yên tâm.

Cô nhăn mủi:

- Đúng là mẹ giống bà già, cái gì cũng sợ cả.

Minh Phương chỉ cười chứ không nói gì. Anh đã bắt đầu yên tâm, và nhìn ra bên đường. Đến khi xe vào thành phố, anh mới quay lại:

- Để anh lái được chưa? Xe nhiều lắm đó.

Nhưng Thúy Nhi vẫn bướng bỉnh không chịu:

- Thôi, em thích chạy thế này hơn. Vậy nó mới lạ, mới đúng mô đen.

Minh Phương lắc đầu chịu thua:

- Vậy thì chạy từ từ thôi.

Thúy Nhi cười tinh ngịch:

- Anh mà coi thường em là em chạy nhanh hơn nữa đó.

Minh Phương chưa kịp nói gì thì đã thấy 1 chiếc xe phóng từ trong hẻm ra. Anh chỉ kịp thét lên:

- Coi chừng! Thắng lại.

Nhưng không còn kịp nữa. Trước khi anh nhận thức được mọi việc, chiếc Dream phía trước đã bật ngược, dội ra ngã kềnh xuống đất. người đàn ông nằm sóng soài dưới đường, cách chiếc xe 1 đoạn ngắn. Ông ta hoàn toàn bất động.

Thúy Nhi hét lên 1 tiếng hãi hùng. Cô ôm lấy mặt nhắm kín mắt, sợ bủn rủn cả người. Trong 1 phút ngắn ngủi, Minh Phương định thần lại, quay qua nhìn Thúy Nhi. Anh kéo cô rời tay lái, và ngồi vào vị trí của cô. Anh nói thật nhanh:

- Em đừng nói gì hết. Nếu người ta hỏi, cứ để mặc anh trả lời. Tuyệt đối không nói gì hết. Em nhớ chưa?

Thúy Nhi đang sợ đến thất thần. Cô không hiểu được tại sao Minh Phương bảo như vậy, nhưng cũng gật đầu lia lịa. Cử chỉ hoảng loạn của cô làm Minh Phương không yên tâm. Anh ngồi nán lại lắc vai cô:

- Em bình tỉnh lại đi. Mọi chuyện để anh lo. Anh dặn lại lần cuối. Em nhớ không được nói bất cứ câu nào hết. Nhớ chưa? Nếu ai có hỏi lung tung thì anh sẽ khó sử lắm.

- Dạ

Thúy Nhi lại gật đầu và ngồi yên. Minh Phương bình tinh bước xuống xe, đi về phía nạn nhân. người đi đường đã bắt đầu xúm lại xem. Minh Phương nhờ 1 người chăn 1 chiếc Taxi để chở nạn nhân đến bệnh viện. người đàn ông có vẻ rất nhiệt tình giúp đỡ. Ông ta cùng 1 vài người đưa nạn nhân lên xe. Minh Phương lấy danh thiếp đưa cho ông ta:

- Nhờ ông ở lại bệnh viện với ông ta, trong khi chờ gia đình tôi đến. Hẹn có dịp gặp lại để đền ơn ông. Cám ơn ông rất nhiều.

Xe đi rồi, anh bình tỉnh lấy điện thoại ra gọi về nhà Thúy Nhi. Rất may là gặp ngay ông Luân. Anh giữ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra:

- Alô, bây giờ con đang gấp nên không thể nói nhiều. Con đã gây ra tai nạn. Ba đến đón Thúy Nhi về giùm con.

Anh chỉ chỗ cho ông Luân rồi cúp máy.

Trong xe, Thúy Nhi vẫn còn úp mặt trong tay, run bắn từng cơn. Thại độ của cô làm anh thấy bất an hơn. Nhưng anh không thể nói gì với cô, vì những người công an đã tới. Anh trả lời rành rẽ những chi tiết về tai nạn, hoàn toàn không đả động tới Thúy Nhi. Xung quanh, mọi người xem đông nghẹt nên anh khó nhìn được ông Luân đến hay chưa. Anh đang thầm lo người ta hỏi đến Thúy Nhi thì ông Luân đến. Vẻ mặt có vẻ căng thẳng, ông lách qua những người đứng xem, đi về phía Minh Phương. Vừa thấy ông, Minh Phương đã nói ngay:

- Thúy Nhi đang nhức đầu. Ba đưa cô ấy đến bệnh viện ngay dùm con. Nhanh đi ba.

- Nhưng còn con? Ba phải ở lại xem tình hình của con ra sao đã

Giọng Minh Phương cương quyết:

- Không cần đâu. Mẹ con sẽ tới ngay với con. Ba đưa Thúy Nhi đi đi. Nhanh lên ba.

Cái nhìn nghiêm nghị của anh làm ông Luân lờ mờ đoán 1 chuyện gì đó không bình thường. Ông đến mở cửa xe. lắc vai Thúy Nhi:

- Qua đây, ba đưa con về.

Thúy Nhi lắc đầu phản đối:

- Không được, ba ơi. Con phải ở lại với anh Phương. Ba về trước đi.

- Con về với ba ngay, và nói cho ba biêt chuyện gì đã xảy ra để ba còn giải quyết. Nhanh lên!

Thúy Nhi sợ hãi bước xuống. Minh Phương nói với người công an:

- Cô này đang bệnh. Chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện thì xảy ra tai nạn. Các anh để cổ về trước giùm.

Anh đưa mắt nhìn ông Luân. Hiểu ý anh, ông kéo Thúy Nhi đi nhanh ra ngoài, và dẫn cô về phía xẹ Thúy Nhi đã bắt đầu bình tỉnh lại. Cô khóc sướt mướt suốt dọc đường. Ông Luân cũng im lặng lái xe và trầm ngâm suy nghĩ

Vào nhà, ông bắt Thúy Nhi ngồi xuống và hỏi ngay:

- Chuyện gì đã xảy ra? Nói ba nghe đi.

Thúy Nhi lấy khăn hỉ mủi, giọng đứt quảng vì xúc động:

- Tụi con đi chơi về, và con giành lái xe … Ảnh bảo để ảnh lái, nhưng con không chịu … Con chạy nhanh để doạ ảnh chơi … không ngờ mọi chuyện lại như vậy … Con …

Ông Luân chận lời:

- Có nghĩa là người gây ra tai nạn là con?

- Vâng … con cũng không hiểu tại sao lại như vậy … Ông ta ở đâu phóng ra, con không kịp nhìn thấy. Con chỉ nhớ anh Phương nhào qua đạp thắng, và bảo con qua ngồi bên kia. Lúc đó con sợ quá, nên không hiểu anh ấy muốn gì, và con làm theo như vậy.

Ông Luân trầm ngâm ngồi yên. Bà Luân đã xuống phòng khách từ lúc nào. Nghe Thúy Nhi nói, bà nhìn ông Luân đăm đăm:

- Như vậy là thằng Phương đứng ra chịu tội thế cho nó. Tính sao bây giờ ông?

Thúy Nhi chợt khóc oà lên:

- Con không muốn ảnh bị bắt đâu. Làm sao bây giờ hả ba?

Ông Luân vẫn ngồi im lìm và nhìn Thúy Nhi 1 cách nghiêm khắc:

- Con đẩy ba và em. vào hoàn cảnh khó xử thế này đây sao? Ba không ngại đưa con ra nhận tội. Nhưng nếu con vào tù thì thằng Phương càng khổ hơn nữa. Nó đã thương con đến mức vậy, ba làm sao can thiệp đây.

Bà Luân thở dài:

- Mẹ không biết đến chừng nào con mới chững chạt lên được. Lúc nào con cũng gây rắt rối cho nó. Có lẽ ba con đã sai lầm khi muốn nó cưới con. Con chỉ giỏi làm điên đầu nó thôi, bây giờ lại đến chuyện này nữa. Nếu người ta chết thì còn lôi thôi đến mức nào đây.

Thúy Nhi kinh hoàng nhìn mẹ. Cô gục đầu vào thành ghế, khóc nức nỡ. Cho đến giờ, cô hãy còn cảm giác bàng hoàng về tai nạn mình gây ra. Cách đây hơn 1 tiếng đồng hồ, cô và anh còn ở bên nhau vui vẻ, không thể ngờ kết thúc buổi tối lãng mạn lại là 1 tai nạn khủng khiếp như thế. Làm sao cô dám tin đó là sự thật đây.

Bên cạnh cô, bà Luân cũng ngồi yên. Bản năng của 1 người mẹ làm bà thấy nhẹ nhỏm vì Thúy Nhi vẫn bình yên. Nhưng nghĩ đến Minh Phương, bà lại thấy im lặng thì thật là ray rứt. Cuối cùng, bà vẫn không có cách nào giải quyết sự mâu thuẩn. Bà chỉ có thể trông cậy vào sự quyết định của ông Luân.

Ông Luân thiên về lý trí hơn, cứng rắn hơn. Ông không sợ phải đưa Thúy Nhi đến công an. Nhưng ông cũng hiểu hết sức sâu sắc tình cảm của Minh Phương đối với Thúy Nhi. 1 khi anh đã muốn như vậy, thì sự can thiệp của ông chỉ làm anh thêm phiền toái. Ông đành chấp nhận cách giải quyết đã rồi của anh, và càng thấy giận sự nông nổi của Thúy Nhi.

++

Minh Phương theo người công an ra phòng thăm. Anh ngạc nhiên khi thấy người chờ anh là Thanh Tuyết. Anh ngồi xuống đối diện với cô:

- Không ngờ là em. Sao em biết anh phải vào đây?

Thanh Tuyết nhìn anh, nghiêm trang:

- Em đã chứng kiến chuyện của anh từ đầu. Luc'' xảy ra tai nạn, em có mặt ở đó, nhưng anh không thấy em. Đúng hơn là anh có nhìn thoáng qua, nhưng lại không thấy gì ca?

Minh Phương lắc đầu:

- Luc'' đó anh rối quá. Anh thật sự không còn biết mình làm gì. Quả thật anh đã không nhận ra em.

- Không phải đâu. Em biết anh không hề rối trí. Nhìn các anh sắp xếp và cách anh trả lời với công an, em biết anh rất bình tỉnh, rất vững vàng.

- Nhưng dù gì thì anh cũng đã vào đây rồi. Cám ơn em đã đến thăm anh. Anh bất ngờ lắm.

Thanh Tuyết có vẻ không để ý câu noí của Minh Phương. Cô tư lự nhìn vào góc phòng, rồi nói mà không nhìn anh:

- Anh yêu vợ anh đến mức hy sinh hết mình cho cô bé. Trong mắt em, Thúy Nhi là người phụ nữ sung sướng nhất trên đời. Em chúc mừng 2 người.

Minh Phương nhìn sững Thanh Tuyết. Anh lặng người đi vì bất ngờ. Cuối cùng, anh cố trấn tỉnh:

- Em biết chuyện này?

- Vâng. Em đã thấy xe của anh chạy ngang qua em. Em đã nhìn thấy 2 người qua khung kính.

Minh Phương hơi cuối đầu, suy nghĩ. Rồi anh vỗ nhẹ tay lên Thanh Tuyết.

- Cám ơn em đã im lặng, đã guíp anh bảo vệ Thúy Nhi

Thanh Tuyết cười gượng và quay mặt đi:

- Không phải em bảo vệ cô bé đó, mà là bảo vệ anh. Vì biết nếu Thúy Nhi vào tù, anh sẽ đau khổ hơn những gì anh đang chịu.

- Em có vẻ sâu sắc quá. Em thay đổi hơn ngày xưa rất nhiều.

Thanh Tuyết thản nhiên:

- Cuộc sống mà. Bây giờ em đã là 1 phụ nữ ba mươi tuổi. Khi còn bằng tuổi Thúy Nhi, có lẽ em còn khờ hơn cô ấy.

- Thúy Nhi không như em tưởng đâu. Cổ còn con nít lắm và vô tư nữa.

Thanh Tuyết châm biếm kín đáo:

- Anh không nói thì em cũng biết cô bé vô tư. Chỉ có những người vô tư mới nhận sự hy sinh như vậy

Minh Phương nhận ra ngay ẩn ý của cô. Anh lắc đầu với vẻ vị tha:

- Anh đã giải quyết như vậy. Thúy Nhi có muốn thay đổi cũng không được.

Thanh Tuyết chặn lại:

- Anh không cần phải bảo vệ cô ấy. Em biết chứ. Mà thôi, đừng nói chuyện đó nữa. Ở trong này, anh khó chịu lắm không? Anh có cần em giúp gì cho anh không?

- Dĩ nhiên là mất tự do thì không dễ chịu chút nào, nhưng anh rất bằng lòng với hoàn cảnh hiện tại. Vài tháng thôi mà. Xem như những phút thư giản vậy.

- Anh có vẻ lạc quan quá. Tất nhiên là để đổi lấy sự sung sướng cho Thúy Nhi, anh thấy như vậy là quá nhẹ phải không?

Minh Phương im lặng một lát, rồi lên tiếng:

- Chúng ta thỏa thuận sẽ không nói chuyện đó nữa nhé. Nói về em đi. Hôm trước gặp nhau gấp quá, anh không kịp hỏi thăm, lúc này em làm gì?

- Em đã thành lập một công ty tư vấn, không còn làm cho ba em nữa.

- Em giỏi thật! Anh rất ngạc nhiên về sự thay đổi của em. Gần như em đã là người khác vậy.

Thanh Tuyết hơi ngẩng đầu lên, thở dài:

- Có lẽ mọi chuyện bắt nguồn từ cuộc hôn nhân thất bại. Sau này, em mới thấy em đã nhu nhược quá. Không thay đổi thì mình sẽ chết.

Minh Phương mỉm cười:

- Và bây giờ, em đã tìm được tình cảm nào khác chưa?

Thanh Tuyết nhún vai:

- Những người đàn ông tốt như anh đã xhết hết rồi. Hy vọng qua thế giới bên kia em sẽ tìm được họ.

Cách nói châm biếm của cô làm anh mỉm cười. Anh nhìn cô hơi lâu như quan sát. Thấy cái nhìn của anh, cô nghiêng đầu:

- Em có gì thay đổi?

- Em vẫn như trước, chỉ khác trầm tĩnh hơn.

- Vì em đâu còn trẻ nữa.

Co ngừng lại, thở dài:

- Nếu bây giờ cho em lùi lai sáu năm trước, chắc chắn em sẽ không phạm sai lầm nghiêm trọng. Một sai lầm phải trả bằng cái giá ân hận suốt đời.

Minh Phương không hiểu ý cô. Anh lắc đầu:

- Em bi quan quá vậy. Thật ra, em còn trẻ, còn có thể bắt đầu lại từ đầu.

- Anh không hiểu em đâu. Không bao giờ hiểu được nổi ân hận ghê gớm mà em đã chịu, cành không hiểu được sự đau khổ âm thầm của một người nuối tiếc cái đã mất, vì anh đang quá hạnh phúc. Trong tình cảm anh may mắn hơn em.

Minh Phương gật đầu như xác nhận:

- Có lẽ vậy.

Thanh Tuyết nhìn thẳng vào mắt anh:

- Tại sao ngày trước anh không như bây giờ? Em không hiểu có phải vì em khô khan quá, em không biết khơi lên sự rung động mạnh liệt cho anh, hay vì bây giờ anh đã thay đổi? Anh có biết ngày đó em hận điều gì không? Là em đã yêu một người máy, một khối băng. Trong đầu anh lúc đó chỉ có sự nghiệp, chứ không có chỗ cho tình yêu.

Minh Phương tư lự:

- Thúy Nhi cũng đã từng bảo anh như vậy.

- Vậy thì cổ đáng yêu hơn em, vì em không làm cho anh yêu say đắm như vậy. Em thất bại thật. Lần đó, anh đưa cô bé đi chơi, em không hiểu được cô bé có sức mạnh nào để anh có thể nuông chiều như vậy. Ngày xưa, chỉ cần anh dành cho em buổi chiều thứ bảy thôi là em đã sung sướng rồi. Anh vốn đâu có thích đi chơi.

Minh Phương dang tay như bất lực:

- Xin lỗi em. Thật tình lúc đó anh lo học quá. Anh quan niệm khi thành đạt rồi thì cuộc sống hôn nhân sẽ hoàn mĩ hơn. Tiếc là lúc đó em không chịu thong cảm.

- Vấn đề không phải là ở đó. Em dám chắc lúc đó nếu em là Thúy Nhi, thì anh đã quan tâm chiều chuộng em hơn.

Minh Phương trầm ngâm:

- Thật tình là anh không khẳng định được.

Cả hai không nói gì nữa. Thanh Tuyết chợt ngẩng lên, cười ngượng:

- Em vô lý thật. Vào đây thăm anh mà cứ toàn nói chuyện cũ. Lẽ ra em không nên nhắc lại chuyện đó.

- Đâu có sao. Anh cũng không thấy như vậy là nặng nề lắm.

- Em về nghe. Chúc anh vui vẻ.

- Cảm ơn em.

Thanh Tuyết đứng lên, đi ra cửa. Minh Phương ngồi yên, nhìn theo dáng đi tự tin của cô. Anh mỉm cười với ý nghĩ cô trở thành một phụ nữ thành đạt, vững vàng. Tự nhiên anh cảm thấy có lỗi khi nghĩ mình đã gây cho cô sự thất bại trong tình duyên. Nhưng bây giờ anh đang quá hạnh phúc khi yêu Thúy Nhi, nếu trở lại từ đầu với cô để đền bù thì thực sự anh không đủ can đảm.

Minh Phương trở về phòng giam. Anh lặng lẽ ngồi xuống, tựa lưng vào tường, đắm chìm trong những ý nghĩ về Thúy Nhi. Những ngày này, anh sống trong hồi ức một cách mạnh mẽ. Anh hình dung lại buổi tối đưa cô đến hồ đá, và nhớ nguyên vẹn cảm xúc mạnh mẽ mà cô để lại trong anh. Lúc đó, cô vui vẻ đùa nghịch như một cô bé. Cô đáng yêu đến nỗi anh sẵn sang tha thứ sự tinh nghịch nguy hiểm, cũng như tính nết bướng bỉnh quá mức của cô. Thậm chí anh thấy đau lòng khi Thúy Nhi suy sụp tinh thần vì hối hận, sợ hãi và bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi. Anh chỉ muốn thấy cô cứ líu lo như con chim nhỏ, dù cái giá đó rất lớn đối với anh.

Thật kỳ lạ là công việc ở ngân hàng lại không cuốn hút hết tâm trí anh như những lo lắng xoay quanh Thúy Nhi. Và anh chỉ mong đến ngày cô vào thăm, để có thể yên tâm là cô vẫn bình thường.

Ngày thứ năm, Thúy Nhi vào thăm anh. Minh Phương không khỏi xót ruột khi thấy cô vẫn không khá hơn những lần trước, nghĩa là vẫn tiều tụy, ủ dột và dễ khóc bất cứ lúc nào. Ngồi đối diện với nhau qua chiếc bàn, cô cứ bấu chặt lấy những ngón tay anh:

- Bộ đêm qua anh không ngủ được hả? Sao mắt anh có quầng vậy? Ở đây, anh buồn lắm phải không?

- Không có. Tại anh mong gặp em nên không ngủ được. Mấy hôm nay em làm gì?

- Em đi làm, hết giờ về nhà chứ không đi đâu cả. Em về nhà mình chứ không ở nhà mẹ.

Minh Phương nhíu mày:

- Sao vậy? Em ở nhà một mình, anh lo lắm.

- Nhưng em muốn về nhà cho đỡ nhớ anh. Ở nhà mình, em còn thấy những kỷ niệm của hai đứa. Về nhà mẹ, em nhớ lắm.

Minh Phương lắc đầu:

- Đừng có yếu đuối như vậy. Em làm vậy anh không yên tâm đâu.

Thúy Nhi không nói gì. Co cứ ngồi im nhìn anh, mắt và mũi bắt đầu đỏ hoe, dấu hiệu của sự xúc động mãnh liệt. Minh Phương định nói một điều gì đó cho cô quên. Nhưng anh chưa kịp nói thì môi cô đã run run:

- Tại em mà anh ra nông nỗi này, em ân hận ghê gớm. Em hối hận tại sao lúc đó không đứng ra…

Minh Phương ngắt lời cô:

- Không nói chuyện đó ở đây. Em hiểu không?

Nước mắt Thúy Nhi đã bắt đầu lăn xuống má:

- Nhưng em làm thì em phải chịu chứ. Lẽ ra…

- Lẽ ra em phải quên chuyện đó đi cho anh yên tâm. Nếu để em vào đây thì anh sẽ còn đau khổ hơn nữa. Muốn anh vui thì em phải vui lên chứ.

- Em biết. Em biết chứ. Nhưng em không làm sao vô tư được. Có lúc em muốn nói ra hết để sau đó em sẽ được thanh thản hơn. Tại sao lúc đó em lại hèn nhát như thế chứ? Em không hiểu được cả mình nữa. Thật kinh khủng!

- Nhưng nếu bây giờ em nói ra thì anh sẽ bị tội nặng hơn nữa. Em hiểu không? Chưa kể là anh sẽ không làm gì được vì lo cho em. Cứ thế này là anh dễ chịu lắm rồi.

Thúy Nhi chìu nước mắt, hít mũi:

- Bây giờ em mới nhận ra từ lúc quen nhau tới giờ, em chỉ toàn làm khổ anh. Em cứ nhớ những lúc em kiếm chuyện gây gổ với anh là em chịu không nổi vì hối hận. Em nghĩ đủ thứ chuyện để xin lỗi anh, nhưng đến lúc vào đây lại không nhớ gì để nói nữa.

Minh Phương mỉm cười, áp những ngón tay của cô lên môi:

- Sao em suy nghĩ lệch lạc quá vậy? Sống với em mà kinh khủng như vậy thì anh đâu còn can đảm để sống. Anh chỉ nhớ những lúc em tốt với anh thôi. Đừng dằn vặt mình nữa, Nhi ạ.

Thúy Nhi lại hít mũi. Cô cười mà miệng cứ như mếu:

- Em biết. Em không buồn nữa đâu.

- Và cũng đừng khóc nhiều nữa. Em có tật hay khóc quá. Bộ em không sợ xấu sao?

- Em còn tâm trí đâu mà nhớ đến chuyện xấu. Tuần trước, em đi với ba qua cồn. Anh biết không? Hôm đó em nhớ anh đến mức không dám ở lại. Khi nào anh về, mình qua đó chơi. Lúc này vắng khách hơn hôm Tết nhiều lắm.

Minh Phương gật đầu như đó là chuyện hiển nhiên. Anh nhìn cô hơi lâu, rồi nghiêng người qua gần cô hơn:

- Em nhớ đừng thức khuya quá, dễ mất sức lắm.

Thúy Nhi gật đầu:

- Em biết. Đừng lo cho em.

Chợt nhớ ra, cô thở dài:

- Anh biết không? Ông Thành đã ra viện rồi. Em có đến gặp ông ta và năn nỉ ổng bảo gia đình bãi nại, nhưng ông ta một mực lắc đầu. Em không hiểu tại sao ông ta ghét anh thế?

Minh Phương khoát tay:

- Dù gì tòa cũng xử xong rồi. Em đừng chạy vạy nữa, không thay đổi được gì đâu.

Thúy Nhi cúi đầu:

- Vẫn còn hơn là nhìn anh như vầy. Càng ngày, em càng cảm thấy em vô tích sự quá, chỉ giỏi gây những phiền toái cho anh. Sau chuyện này, em thấy mình khôn them một chút. Anh tin em đi. Mai mốt về nhà, anh sẽ không bao giờ gặp chuyện bực mình do em gây ra nữa đâu.

- Anh cũng mong như vậy.

Cả hai im lặng nhìn nhau. Ai cũng sợ thời gian đi qua nhanh. Vì đối với cả hai, những lúc gặp nhau như vầy là quá ít. Hết giờ thăm, Thúy Nhi miễn xưỡng đứng dậy:

- Em về nghe. Mẹ bảo lần sau mẹ sẽ đi với em.

Minh Phương gật đầu, rồi nói với theo:

- Nhớ đừng thức khuya nghe NHi.

- Dạ.

Thúy Nhi quay lại nhìn anh, thở dài rồi đi ra cửa. Cô rời trại giam với tâm trạng buồn rười rượi. Mỗi lần đến ngày vào thăm thì cô náo nức, bồn chồn. Để rồi khi ra về là cô lại rơi vào cảm giác cô đơn, trống trải. Khoảng thời gian này đối với cô thật như quá sức chịu đựng.

Thúy Nhi chán nản đến mức không muốn trở về nhà hay đến công ty làm việc. Cô rẽ vào công viên, gởi xe rồi tìm một quán nước vắng người và đi vào.

Cô ngồi trước ly nước, tay khoanh trước ngực, thờ ơ nhìn xung quanh. Cô không để ý ở tận góc bên kia có một người đang nhìn cô chăm chăm. Đó là Kiến Phong. Anh đã thấy cô từ lúc cô vừa bước vào quán. Anh cứ nhìn cô và lưỡng lự. Cuối cùng, anh mạnh dạn đứng lên, đi về phía bàn của cô:

- Xin lỗi. Có phải Thúy Nhi không?

Thúy Nhi ngước lên. Cô kinh ngạc vô cùng khi thấy Kiến Phong. Cô gỡ kính xuống, cầm trên tay:

- Chào anh. Không ngờ lại gặp anh ở đây.

- Anh đi uống cà phê với mấy thằng bạn. Tụi nó ở đằng kia.

Thúy Nhi không nhìn theo hướng Kiến Phong chỉ. Cô đẩy ghế về phía anh:

- Anh ngồi đi.

- Cảm ơn.

Cả hai im lặng một lát. Cuộc gặp bất ngờ này làm ai cũng có tâm trạng bang hoàng. Nhất là với Kiến Phong. Anh thứ sự xúc động và không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu trước. Cuối cùng anh nói như nhận xét:

- Em có vẻ khác trước nhiều quá, tiều tụy hẳn đi.

Thúy Nhi bất giác sờ tay lên mặt:

- Vậy hả? Chắc là vậy.

- Em sống có hạnh phúckhông?

- Có. Em bằng lòng lắm.

Kiến Phong hoàn toàn không tin. Đối với anh, có lẽ cô đã không thật tình. Vì nếu hạnh phúc thì Thúy Nhi đã không xanh xao như thế kia. Đó không phải là vẻ mặt của một người bằng long với cuộc sống của mình.

Thúy Nhi không để ý thái độ của Kiến Phong, cô trầm ngâm nhìn anh:

- ANh có gia đình chưa?

- Chưa và cũng chưa yêu.

Thúy Nhi cười thờ ơ:

- Lúc này anh còn làm thơ không?

- Thỉnh thoảng.

- Lúc trước, em có đọc mấy bài thơ của anh đăng báo, đọc thấy buồn quá.

- Thơ buồn hay là nó gợi cho em nỗi buồn?

- Em cũng không biết nữa. Em nghĩ tâm trạng của tác giả không vui, nên thơ cũng buồn.

Kiến Phong im lặng một lát, rồi nhìn cô chăm chú:

- Chồng em thành đạtlắm phải không? Một lần anh thấy em đi với anh ấy. Anh ấy xứng đôi với em lắm. Anh nghĩ… ba em đã chọn đúng người cho em.

Thúy Nhi gật đầu, trên môi thoáng một nụ cười sung sướng:

- Vâng. Em hạnh phúc lắm. Nói chung không có gì để phàn nàn. Nhưng này, lần trước anh bỏ đi đâu vậy? Sao lúc đó anh không đến gặp ba em?

Vẻ mặt Kiến Phong chợt buồn hẳn:

- Anh không đủ can dảm đối mặt với thất bại.

Thúy Nhi nhướng mắt:

- Ba em chỉ gọi anh thôi, chưa nói gì cả thì làm sao anh biết anh sẽ thất bại?

- Lúc đó em gọi điện là anh chỉ sợ thôi. Anh tự nhủ sẽ nhờ em thuyết phục ba em trước, để ông có cảm tình với anh. Nhưng anh chưa kịp làm gì thì ba em đã gọi điện đến mắng anh khiến anh càng them nhụt chí và tuyệt vọng. Thế là anh đi, anh muốn đến một nơi yên tĩnh để trốn tránh mối tình đổ vỡ của mình.

- Đng lẽ anh không nên làm như vậy. Em nói thật đó. Bây giờ mọi chuyện qua rồi, em không còn buồn nữa. Nhưng em thấy anh nên thay đổi quan niệm đi. Nếu cứ như vầy mãi, anh sẽ thất bại đó.

Kiến Phong cúi đầu tư lự:

- Có lẽ sự yếu đuối của anh làm em khinh anh lắm?

Thúy Nhi lắc đầu:

- Không phải vậy. Em không khinh thường anh đâu, chỉ góp ý thôi. Dù không còn tình cảm, nhưng lúc trước em đã mến anh, bây giờ vẫn vậy. Bạn bè thì phải thật long với nhau chứ.

Kiến Phong buồn buồn:

- Những ngày sống ở miền quê hẻo lánh đó, anh vừa mặc cảm vừa nhớ thương, tâm trạng thật là bi đát. Nhưng anh biết chắc sẽ bị ba em coi thường nên không dám đấu tranh để giành lấy em. Lúc anh trở về thành phố thì em đã có chồng rồi.

Thúy Nhi phì cười, nhưng cô vội ngậm miệng lại. Kiến Phong vẫn như ngày trước, vẫn nói chuyện văn chương, vẫn yếu đuối uỷ mị, có điều bây giờ đỡ hơn một chút. Cô nheo mắt, tư lự nhìn ra ngoài:

- Anh biết không? Lúc đó em buồn lắm, mà tức nhất là không biết anh ở đâu để tìm. Anh hành động kỳ cục quá. Ba em có gì mà sợ thế?

Kiến Phong cười gượng:

- Anh sợ nhất là bị so sánh với người khác. Mà theo cách nói của ba em thì so với chồng em thì anh chẳng là gì cả: Hèn yếu, không có nghề nghiệp, không có bản lĩnh đàn ông. Anh sợ lắm. Anh thấy mình thật là nhỏ nhoi nên thất bại là hiển nhiên rồi.

- Anh chưa thử, làm sao biết mình thất bại chứ? Lúc đó, em không hề thích chồng em. Em tức anh ghê gớm.

Cô cười thư thái:

- Bây giờ thì khác rồi. Bây giờ em yêu anh ấy ghê gớm. Em có cảm tưởng như tụi em sinh ra là để dành cho nhau. Nếu sống với người khác, chắc em không sung sướng như vậy.

Kiến Phong hỏi khẽ:

- Nếu hạnh phúc, tại sao em có vẻ buồn rầu vậy? Lúc nãy nhìn em ủ rũ đi vô đây, anh cứ nghĩ em vừa cãi nhau với chồng em.

Thúy Nhi cúi đầu, nỗi buồn lại ập đến. Cô hỏi khẽ:

- Sao anh không nghĩ em gặp chuyện gì khác?

- Em thì có thể gặp chuyện gì để buồn nhỉ? Em có đầy đủ tất cả. Vậy thì còn buồn chuyện gì, nếu không phải là giận chồng.

Thúy Nhi thở dài:

- Nếu giận mà buồn, thì em chỉ mong như vậy. Anh biết không? Em đã gây cho anh ấy một chuyện thật kinh khủng.

- Chuyện gì vậy? - Kiến Phong hỏi với vẻ quan tâm.

Thúy Nhi lại thở dài:

- Anh ấy đang ở trong tù.

Kiến Phong ngồi thẳng người lên, sửng sốt:

- Đến nỗi như vậy sao? Chuyện gì vậy?

- Chuyện tai nạn xe cộ. Ban đầu tưởng đơn giản, nhưng cuối cùng lại ra như vậy.

- Có thể kể với anh được không? anh lo cho em lắm.

Thúy Nhi im lặng. Đã từ lâu, cô âm thầm chịu đựng sự ray rứt giày vò. Cô ray rứt vì tai nạn mình gây ra, lẫn cảm giác đau khổ khi nhìn Minh Phương bị tù tội. Và điều kinh khủng nhất là cô cứ phải giấu kinh nó. Cô ước ao có một người hiểu được mình, để có thể trút tất cả tâm trạng nặng nề. Bây giờ có Kiến Phong chia sẽ, cô thấy mình không thể chịu đựng được nữa.

- Đến giờ em cũng không hiểu được tại sao lúc đó em ngông cuồng và hèn nhát như vậy. Em nhớ rất rỏ cảm giác kinh hoàng khi tông xe vào ông ta. Còn ông ta thì nằm sóng soài ra đường. Ôi trời! anh có hiểu được cảm giác ray rứt khi mình là nguyên nhân gây ra nỗi bất hạnh cho người khác ko? Em thật sự không chịu nổi, anh Phong ạ.

Kiến Phong gật đầu:

- Đúng không có gì nặng nề cho bằng mình gây ra bất hạnh cho người khác. Nhưng dần dần em sẽ quên cảm giác đó. Chỉ còn biết nhờ thời gian thôi.

- Em không biết. Em thật sự không biết thời gian có xoa dịu được em ko? Nhưng cho đến giờ, em vẫn phải nhắm mắt mỗi khi nghĩ đến no.

Kiến Phong lại gật đầu. Vẻ mặt anh cho Thúy Nhi biết là anh cảm nhận được những gì cô nói. Cô không nghĩ đến chuyện được thông cảm, chỉ cần được nói ra là cô thấy nhẹ nhàng hơn rồi. Và cô cứ muốn nói mải:

- Thế rồi em lại nghĩ đến anh Phương, Em có cảm giác trời sinh anh ấy ra để chịu đựng em. Suốt từ lúc cưới nhau đến giờ, anh ấy rất ít được yên ổn. Em cũng không nhớ hết những điều mình đã làm. Bây giờ, nếu trở lại được thời gian đo', em thề sẽ không bao giời làm giống như vậy nữa. Em ước gì có thể lấy lại hết lỗi lầm mà em đã gây ra, nhưng điều bất lực là em không thể làm gì được cả.

Kiến Phong mỉm cười:

- Anh nghĩ chuyện không đến nỗi như em nghĩ đâu. Anh ấy đã yêu em đến vậy thì được sống chung với em là hạnh phúc rồi. Nếu em có làm khổ thế nào thì ảnh cũng bỏ qua, sẽ vị tha với em...

Thúy Nhi hấp tấp ngắt lời:

- Đấy chính vì ảnh luôn vị tha nên em càng lấn lướt, càng không chịu nhìn lại mình và càng làm anh áy khổ sở. THời gian sau này em ân hận ghê gớm về những việc mình đã làm, có muốn sửa cũng không được.

- Em vẫn có thể sửa được mà. Mai mốt sấng chung với nhau, em vẫn có thể đền bu được chứ đâu phải là cuộc chia tay vĩnh viễn. Em không nên giày vò minh như vậy.

Thúy Nhi lắc đầu, mặt nhăn lại như đang chối bỏ chính mình:

- Em không thể làm như vậy được. Em không làm sao vô tự được. Em là nguyên nhân gây ra nổi bất hạnh cho anh ấy, vậy mà em lại hèn nhát không dám đứng ra nhận tội. Trời ơi! tại sao lúc đó em lại nhu8 nhược đến vậy chứ?

- Cũng không hẳn là em hàn nhát, vì chồng em đã muốn vậy mà.

Thúy Nhi chống cằm, nhìn xuống bàn, thở dài:

- Sau này em cứ hối hận. Đáng lẽ em không nên nhu nhược nhận chịu sự sắp đặt đó. Đáng lẽ em phải làm một điều gì khác hơn.

Kiến Phong ngả người ra ghế, nhìn cô đăm đăm:

- Em nên biết là hy sinh cho ngườimònh yêu quý nhất cung là một hạnh phúc. Nó làm cho mình được thoả mạn Thứ hạnh phúc đó không phải ai cũng có được.

Thúy Nhi ngồi im, chăm chú nghe. Và mặc dù đang buồn thề thiết, cô cũng nhận ra được cách nói đầy ý nghĩa của anh. Kiến Phong không chỉ nói về Minh Phương, mà còn nói về anh nữa.

Cô chợt nhận ra mình thật diễm phúc khi được hai người đàn ông yêu mình bằng tinh cảm cao thượng. Vậy mà cô thì quay lại làm khổ cả hai, dù mỗi người với một cách khác nhau. Tự nhiên cô mũi lòng chảy nước mắt.

- Trong khi em không xứng đáng được như vậy. Bây giờ em mới nhận ra điều đó.

- Vô tư cũng là một nét đáng yêu ở em đó Nhi.

Thúy Nhi ngước lên nhìn anh, vẻ không hiểu. Cô cố phân tích xem kiến Phong nói mỉa hay nói thật. Nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn thành thật. Tự nhiên cô đâm ra hoang mang:

- Em không hiểu tại sao anh có thế nghĩ như vậy?

- Nhưng anh thật tình khi nghĩ vậy.

Thúy Nhi ngồi yên, Kiến Phong nói tiếp:

- Anh biết, đối với người quan sống yên lành như em, những chuyện như vậy thật là nặng nề. Nhưng em hãy tự nhủ rồi mọi chuyện sẽ qua. Xem như em có thêm một bài học đi.

Thúy Nhi nhìn anh chăm chú:

- Anh nói thật với em đi. Những việc em làm ra là tội lỗi lớn lắm phải ko?

Kiến Phong lắc đầu và cười. Anh hiểu tâm trạng Thúy Nhi đang khủng hoảng, nên cô cố bám vào một ảo tưởng mong manh nào đó để tự xoa dịu mình. Anh thấy tội nghiệp cô hơn là buồn cười vì câu hỏi ngây ngô của cô:

- Nếu bảo em không có lỗi thì không đúng nhưng nó không ghê gớm như em tưởng đâu. Sau này mọi chuyện qua rồi, em sẽ thấy và lúc đó em tốt với chồng em hơn. Vậy là được rồi.

- Thật chứ? Anh là người ngoài có thể phán xét. Anh không thấy như vậy là khinh khủng chứ?

- Anh nói thật là hoàn toàn có thế tha thứ được. Em đừng có phóng đại sự việc như vậy.

Thúy Nhi thở nhẹ ra, như vơi đimột gánh nặng, cô đã quen nghe ba mẹ cô trách móc. Và cô biết trong mắt ba mẹ, cô có lỗi rất lớn với Minh Phương. Một lỗi lầm không thể tha thứ được. Cô đã quen đứng trong tâm trạng day dứt rồi, nên bây giờ nghe Kiên Phong an ủi, cô thấy nhẹ đi rất nhiều.

Kiến Phong chợt lên tiếng:

- Không có anh ấy ở nhà thì em ở đâu? Em có về nhà ba mẹ ko?

- Không em vẫn ở nhà em.

- Sao em không về nhà ba mẹ em? Như vậy sẽ tốt hơn.

Thúy Nhi thở dài:

- Không tốt hơn đâu, anh Phong ạ. Em sợ gặp mặt ba mẹ em. Với lại, em quyến luyến căn nhà của em lắm. Anh không hiểu đâu.

- Anh hiểu rồi. Khi nào buồn, em cứ gọi điện cho anh, hoặc đến nhà anh. Lúc nào anh cũng sẳn sàng trò chuyện với em, trừ phi em không muốn thôi.

- Anh tốt với em quá. Thật em không tượng tượng nổi bổng dưng em gặp lại anh như thế này. Em thấy dễ chịu lắm, cứ như gặp lại một người bạn thân vậy.

- Anh rất thích em nghĩ như thế. Không yêu nhau được thì cũng có thể trở thành bạn. Anh thật tình không muốn mất em, Nhi ạ. Khi nào buồn, em cứ phone một cú, anh sẽ tới với em ngay.

Thúy Nhi gật đầu:

- Cảm ơn anh đã tốt với em.

- Không có chi.

Cả hai lại im lặng. Bàn bên kia, những người bạn của Kiến Phong đã ra về. Thấy họ, Thúy Nhi lên tiếng:

- Anh về đi, kẻo bạn anh chờ. Em cũng về đây.

Kiến Phong khoát tay:

- Không sao cứ để dụi nó về trước.

Thúy Nhi nhìn đồng hồ, rồi ngước lên:

- Em phải đến công ty bây giờ, ba em đang chờ.

- Vậy để anh đưa em ra cổng.

Thúy Nhi gượng cười:

- Anh lúc nào cũng chu đáo như vậy, làm em càng thấy mình không ra gì.

- Anh thấy sau này em thay đổi nhiều đó. Điều gì làm em tự hạ thấp mình như vậy? Mai mốt đừng có tư tưởng đó nữa. Em phải tự tin lên chứ.

"Và anh cũng phải tập tựt in lên nữa". Thúy Nhi nghĩ thầm. Câu nói của anh làm cô nhớ đến sự yếu đuối, uỷ mị và mặc cảm trước đây của anh. Nhưng cô không muốn nói ra, vì lúc này, hình như vị trí đã thay đổi rồi. Có lẽ Kiến Phong không biết sự vị tha, tận tình của anh đã làm cô thấy mến và kính phục anh hơn.

Kiến Phong gọi tính tiền rồi đứng lên. Thúy Nhi khoác giỏ lên vai, đi bên cạnh anh. Canh đi như thế này làm cô nhớ lại một lần cô và anh gặp nhau ở đây. Cũng là đi thơi thẩn giữa con đường nhỏ trải saỏi. Cô chưa kịp nói ý nghĩ của mình thì Kiến Phong đã lên tiếng:

- Em còn nhớ có lần mình gặp ở đây ko? Lúc đó em không như bây giờ. Anh nhớ lúc đó anh ngồi trong quán và thấy em đi ngang, vừa đi vừa đong đưa chiếc giỏ trong thật là hồn nhiền.

Thúy Nhi ngước lên nhìn hàng cây:

- Em cũng nhớ lúc đó tự nhiên anh xuất hiện trên lối đi làm em mừng dễ sợ. Và anh nói chuyện bay bổng chứ không như bây giờ.

Kiến Phong nheo mắt nhìn ra xa:

- Vì bây giờ anh đâu có quyền nói với em bằng cách nói đó.

Cả hai phá lên cười vui vẻ. Nụ cười làm Thúy Nhi thấy mình nhẹ nhõm và bình thản hơn nhiều. Đó là tâm trạng bình thản mà thời gian này, cô hình như không tìm thấy được. Và vì vậy, cô càng thấy quý khi có một người bạn trong lúc này.

Cô đưa thẻ giử xe cho Kiến Phong, rồi ra đường đứng chờ. Một lát Kiến Phong dắt xe ra. Anh trao xe cho cô với nụ cười thật dể mến:

- Về nhà vui vẻ nghe.

- Dạ. Bye anh Phong.

Kiến Phong dơ tay lên:

- Bye.

Anh trở vào chỗ giữ xe. Thúy Nhi loay hoay kẹp chiếc giỏ lại. Khi ngẩng lên cô chợt nhìn thấ một phụ nữ ngồi trong chiếc xe du lịch chạy ngang qua. Cô ta chăm chú nhìn cô. Thúy Nhi ngờ ngợ nhì lại. Cô nghĩ đó là Thanh Tuyết, nhưng cũng không dám chắc lắm. Vì lần gặp ở Suối Tiên, Thanh Tuyết mặc đầm và có vẻ trẻ trung hơn bây giờ.

Dù không khẳng định, nhưng cô cứ nghĩ đó là chị ta. Vì nêu không thì tại sao người phụ nữ lạ đó lại nhìn cô như vậy?

Tự nhiên Thúy Nhi cảm thấy không vui. Cô không giải thích được tại sao mình lại như vậy Chỉ biết rằng mỗi lần cô nhì thấy một ai đó thanh thản với cuộc sống, cô lại nghĩ về hoàn cảnh của mình và lại thấy phiền muộn.

Thúy Nhi đến công ty gặp ông Luân để thuật lại tình hình của Minh Phương, rồi về nhà mình. Cô buồn nản đến mức buổi chiều cũng không muốn đi làm và cứ nằm thẫn thờ trên giường, lật mấy quyển album hình đám cưới để xem một cách mê mẩn. Đó là ý thích duy nhất của cô trong lúc này.

Cô đã từn trải qua những buổi tối khắc khoải như vậy. Cô ngắm Minh Phương trong ảnh, đế rồi sau đó nhớ anh bằng nổi nhớ da diết và cô chí biết khóc thầm một mình suốt đêm.

Có tiếng chuông reo. Thúy Nhi ngồi lên nhấc ống nghe, bên kia đầu giây là tiếng kiến Phong:

- Thúy Nhi phải ko? giờ này em đang làm gì vậy?

- Không làm gì hết em chí ngồi chơi thồi.

- Khuya rồi mà còn ngồi chơi à? Lại buồnphải ko?

Thuý nhi im lặng một lát rồii nói như thú nhận:

- Vâng. Em buồn đến không chịu nổi. Không cách gì em quên được.

Kiến Phong nói bằng giọng an ủi:

- Cố ngủ đi. Ngủ không được thì nghe nhạc. Đừng nghỉ vẩn vơ nữa. Anh gọi điện nhưng lại mong là em đừng nhấc máy. Không ngờ em còn thức.

- Sao anh thức khuya quá vậy?

- Anh quen như vậy rồi.

Im lặng một lát, Kiến Phong nói tiếp:

- Ráng ngủ đi nghe, mai còn phải đi làm nửa. Chúc em ngủ ngon.

- Cám ơn anh. Chúc anh cũng vậy.

- Vậy thì bye nghe.

- Dạ

Thúy Nhi bỏ ống nghe xuống. Cô ngồi đờ ra nghĩ ngợi một lát, rồi gom mấy quyển album đặt ở đầu giường. Không ngờ Kiến Phong lại quan tâm đến cô như vậy. Lúc sáng gặp, cô chỉ nghĩ anh an ủi cô theo thói quen của người tốt bụng. Bây giơ thì cô bắt đầu tin những gì anh đã nói, rằng anh thật sự lo cho cô. Thật là cảm động.

~*~

Kiến Phong đi về phía bàn sát cửa sổ anh ngồi xuống. Đối diện vơi gnười phụ nữ lạ, mỉm cười lịch sự:

- Xin lỗi, nghe ngưo8`i nhà bảo là chị cần tìm tôi phải ko?

Thanh Tuyết nhìn anh với vẻ quan sát, rồi gật đầu:

- Anh là Kiến Phong, là nhà thơ nổi tiếng nên biết nơi ở của anh không phải là khó.

Thấy Kiến Phong thoáng nhíu mày không hỏi, cô cười:

- Đó là chách giải thích vì sao tôi biết tên anh đó.

Kiến Phong lại gật đầu, rồi nhã nhặn:

- Chị tìm tôi có việc gì ko?

- Dĩ nhiên là có. Tôi đi thẳng vào vấn đề này. Xin lỗi vì phải hỏi một câu hơi thiếu lịch sự. Anh với Thúy Nhi có quan hệ ra sao?

Kiến Phong hơi khó chịu, nhưng cũng trả lời:

- Chúng tôi là bạn.

- Bạn bình thường à?

- Trước đây thì không bình thường, nhưng bậy giời thật sự là vậy. Chỉ là vậy, thậm chí tôi xem cổ như em gái của tôi. Nhưng... xin lỗi. Chị là ai? Có quan hệ ra sao với Thúy Nhi?

Thanh Tuyết không trả lời, chỉ hỏi tiếp một cách thẳng thắn:

- Anh biết Thúy Nhi có chồng rồi chứ?

Kiến Phong điềm nhiên:

- Tôi biết lâu rồi. Bây giờ chồng cổ đang bị bắt. Thế nào chị muốn nói gì?

- Tôi phải hỏi anh muốn gì thì đúng hơn.

- Tôi không hiểu. Chị có thế nói rõ hơn ko?

Thanh Tuyết nhìn thẳng vào mặt Kiến Phong, nói rành rọt từng tiếng:

- Anh và cô ta qua lại với nhau trong lúc chồng cô ta không có ở nhà, như vậy có kỳ cục lắm ko? Nếu không muốn nói là bất chính.

- Tôi không hiểu chị muốn nói gì

- Anh không muốn hiểu thì đúng hơn.

Kiến Phong cau mạt

- Chị có quan hệ ra sao với Thúy Nhi, tôi không cần biết. Nhưng tôi khuyên chị nên dè dặt hơn nữa khi kết luận câu chuyện. Vì một câu nói của chị sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Thuy Nhi đó.

- Thế anh tưởng tôi ấu trỉ đến mức chỉ nhìn thấy một lần là đã vội kết luận sao? tôi thấy hai người hẹn nhau trong công viên.Vài lần cô ta đến đây với anh. Tôi còn biết cả ngày xưa, hai người quan hệ ra sao nữa kìa.

Kiến Phong khoát tay một cái như nói chuyện đó đã qua rồi. Nhưng Thanh Tuyết vẫn điềm nhiên:

- Lúc trước, hai người yêu nhau ra sao, tôi không cần biết. Nhưng bây giờ cô ta có chồng rồi anh lý trí lại ột chút đi. Tôi khuyên anh nên chấm dứt ngay bây giờ. Nếu ko, tôi sẽ nói với chồng cô ta đó.

- Chị không sợ nói vậy là hồ đồ sao? Nếu cần thì chính tôi sẽ đến giải thích với chồng Thúy Nhi. Thậm chí, chúng tôi có thể là bạn nữa kìa.

Thấy Thanh Tuyết cười như châm biếm, anh phớt lờ nói tiếp:

- CHị biết gì về tâm tạnng của Thúy Nhi trong lúc này chứ? Cổ luông sống trong mặc cảm và sự giày vò. Gia đình cổ luôn làm cho cổ thấy tội lỗi của cổ là ghê gớm. Nếu là chị, chị có chịu nổi ko? Tôi tội nghiệp cổ như thương em gái của mình. Chỉ có vậy thôi, tin hay không là tuỳ chị.

Thanh Tuyết định mở miệng, nhưng anh đã chặn lại:

- Tôi không cần biết chị lấy tư cách gì để can thiệp vào chuyện của chúng tôi. Nhưng khi đến đây là chị đã xúc phám cả tôi lẫn Thúy Nhi chị biết ko?

Thanh Tuyết im lặng nhìn Kiến Phong như dò xét xem có bao nhiêu phần trăm sự thật trong thái độ ngay thẳng của anh. Kiến Phong vẫn tiếp tục nói:

- Thỉnh thoảng, Thúy Nhi đến chơi với tôi, vì cỏ cần một ngưới có thể hiểu cổ, để có thế noi những điều không phải dễ dàng nói với bất cứ ai. Và tôi đã ngồi suốt buổi để nghe cổ kể về chuyện anh Phượng. Chị thấy như vậy là quá đáng à? chị đâu phải là phụ nữ có tư tưởng phong kiến, sao chị hẹp hòi quá vậy? chị không tin có những tình bạn giữa nam với nữ sao?

- Tôi tin chứ, và ngay bây giờ tôi cũng đang có. Nhưng liệu anh có đủ lý trí để giới hạn tình bạn đó ko?

- Nếu tôi không sáng suốt thì bây giờ chưa chắc Thúy Nhi là vợ anh Phương đâu. ngày trước, tôi biết mình thua kém chồng cổ, nên tôi tự rút lui. Bây giờ Thúy Nhi đã yêu chồng, tôi không có lý do gì để ảo tưởng. Hy vọng chị đừng phán đoán hồ đồ như vậy nữa.

Thanh Tuyết nghiêm mặt:

- Tôi tạm tin anh. Và tôi muốn nói để anh biết rằng tôi đến gặp anh vì lo cho anh Phương chứ không phải chỉ biết xộc vào đời tư của người khác. Tôi không phải loại phụ nữ không biết mình làm gì. Hy vọng chuyện tôi đến đây chỉ có tôi và anh biết.

Kiến Phong cười như hiểu, rồi nói đầy ngụ ý:

- Chị đã nghĩ nhiều đến anh Phương như vậy tôi cũng hy vọng chị biết giới hạn tình của mình. Đừng bao giờ quên ảnh đã có vợ.

Thanh Tuyết nói khô khan:

- Tôi hiểu tôi ý thứ điều đó hơn ai hết.

- Xin lỗi tôi không cố ý xúc phạm chị.

- TÔi không để bụng đâu. Xem như chúng ta chưa từng có cuộc nói chuyện này. Tôi về đây.

Thanh Tuyết kéo ghế, đứng lên. Kiến Phong cũng đứng dậy, lịch sự tiển cô ra cửa. Cử chỉ của anh làm cô phải quay lại:

- Cảm ơn.

Cô rời nhà hàng, đi ra xe. Không hiểu sau cuộc nói chuyện vơi Kiến Phong làm cô vừa có trạng nhẹ nhàng, vừa có một chút hụt hẩng.Cô tự hỏi khi đến đây tìm hiểu, có phải cô chỉ đơn thuần lo cho Minh Phương? Có phải cô chỉ sợ anh bị phản bội? Hay cô còn le lói lmột tia hy vọng về sự đổ vỡ của anh?

Thanh Tuyết lắc mạnh đầu, cố gạt bỏ mối bận tâm cứ trĩu nặng trong lòng. Nhưng quả thật, không làm sao cô gạt bỏ được. Suốt bao nhiêu năm cô đã sống với quá khứ, với sự ân hận không dứt vì để mất tình yêu. Cô đã nhiều lần phiêu lưu với tình cảm mới. Nhưng cuối cùng cô cũng hoài công nhận ra rằng, cô không thể quên tình yêu đầu đời của mình đến lúc gặp lại Minh Phương, tình cảm như cháy bùng lên. Nhưng cũng đồng thời với sự tuyệt vọng khi bên anh đã có Thúy Nhi.

Lẽ ra cô có thể gạt bỏ tất cả, nêu như Minh Phương không xảy ra tai nạn, và nếu như không phát hiện những cuộc gặp riêng tư của Thúy Nhi.

Bây giờ biết cô ta trong sáng, cô lại thấy một chút thất vọng, buồn buồn. Nếu như Minh Phương biết được, có lẽ anh sẽ ghê sợ cô lắm.

Thanh Tuyết lái xe ra bờ sông, nơi yên tĩnh duy nhất của cô mỗi khi buồn.Cô đậu xe trong bãi cỏ, rồi lững thững đi ra bờ sông. Cô định đến ngồi nơi bờ đá trước dãy nhà kho. Nhưng chợt thấy Thúy Nhi đang đứng gần đó, tự nhiên cô đi về phía Thúy Nhi.

Thúy Nhi đứng vòng tay trước ngực, trầm ngâm nhìn ra xa. Cô không thấy Thanh Tuyết đang đi về phía mình. hanh Tuyết đến đứng gần bên cô, cũng nhìn ra ngoài xa:

- Không ngờ cô cũng biết chỗ này. Ở đây it ai biết lắm. Nếu lúc trước không theo ba tôi đi giao dịch có lẽ tôi cũng không biết trong thành phố này có một chổ haong sơ như vậy.

Thúy Nhi quay phắt lại nhì. Nhận ra Thanh Tuyết, cô thở nhẹ:

- Thì ra là chị. Chị vừa nói gì?

- À ko. Tôi chỉ nói chuyện phiếm vậy thôi. Cô cũng biết chỗ này à?

- Lúc trước, tôi hay đi với một người bạn tới đây. Sau này, tôi hay đến một mình. Tôi thích chổ này lắm.

- Còn bây giờ thì