CHƯƠNG 11
Ian Thornton đứng giữa ngôi nhà thôn dã ở Scoltland nơi chàng sinh ra. Bây giờ chàng dùng nó như là một điểm dừng chân để săn bắn, nhưng nó thực sự có giá trị rất nhiều đối với chàng. Đó là nơi mà chàng biết chàng sẽ luôn tìm thấy sự bình yên và thanh thản, một nơi mà chàng có thể trốn đến, trong một lúc để thoát khỏi cuộc sống ăn chơi quay cuồng bên ngoài. Với bàn tay đút sâu vào túi quần, chàng nhìn quanh, với con mắt của một người trưởng thành. “Bất cứ khi nào tôi trở lại đây, nó dường như càng nhỏ hơn những gì mà tôi nhớ,” chàng nói với người đàn ông mặt mũi đỏ au, tuổi trung niên đang lên bước qua cửa trước.
“Mọi thứ luôn luôn trông lớn hơn rất nhiều khi ta còn nhỏ,” Jake nói, để tôi đưa ngựa đi buộc.”
Ian gật đầu một cách lơ đãng, mọi sự chú ý của chàng đổ dồn vào căn nhà. Một nỗi luyến tiếc đau đớn về quá khứ trào dâng trong chàng khi chàng nhớ lại những qu•ng thời gian mà chàng sống tại đây khi còn là một đứa trẻ. Trong trái tim chàng chàng nghe thấy tiếng nói trầm ấm của cha chàng và tiếng cười trả lời của mẹ chàng. Bên tay phải chàng là cái lò sưởi nơi mẹ chàng thường chuẩn bị bữa ăn trước khi mang đến bếp lò của họ. Bên phải lò sưởi có hai chiếc ghế nơi mà cha mẹ chàng trải qua những buổi tối dài, ấm cúng và thoải mái trước ngọn lửa, nói chuyện thì thầm để Ian và em gái của chàng không bị quấy rầy.
Tất cả đều ở đây, như Ian nhớ. Quay lại, chàng nhìn xuống quyển sách bọc bìa ở trên bàn ngay cạnh chàng và với một nụ cười chàng chạm vào quyển sách, những ngón tay dài của chàng chạm lên bề mặt của nó và vuốt ve âu yếm. Trên bề mặt có những chữ cái vụng về đầu tiên của chàng I.G.B.T khi chàng là một câu bé 3 tuổi. Đó là một trò tinh nghịch của chàng cho đến khi mẹ chàng nhận ra là chàng đã tự học những chữ cái mà không cần bà giúp đỡ. Bài học đầu tiên của chàng bắt đầu vào ngày hôm sau và khi mẹ chàng cạn hết những bài học có thể dạy thì cha chàng bắt đầu, ông dạy cho chàng hình học, vật lý và tất cả những gì mà ông học được từ Eton và Cambridge. Khi Ian 14 tuổi, Jake Wiley được thêu làm người hầu làm tất cả mọi việc trong nhà và từ ông ta Ian học trực tiếp về biển cả, những con tàu và những vùng đất bí ẩn bên kia đại dương. Sau này chàng đi cùng Jake khám phá và sử dụng những thứ mà chàng đã học được.
Chàng trở về nhà 3 năm sau đó, hăm hở muốn gặp gia đình mình, nhưng chỉ khám phá ra một điều rằng chỉ vài ngày trước họ đã chết trong một đám cháy ở quán trọ nơi mà họ đã đến để đợi sự trở về của chàng. Thậm chí ngay cả bây giờ Ian vẫn còn cảm thấy một nỗi mất mát đau đớn không thể phai mờ về mẹ và cha chàng, người đàn ông đáng tự hào người đã quay lưng lại với tước hiệu qúy tộc của mình để cưới em gái của một mục sư người Scot nghèo. Với hành động của mình ông đã mất địa vị công tước và bất chấp những lời chỉ trích. Sự đau đớn khi ở đây sau hai năm dài gần như là không thể chịu nổi, và Ian cúi đầu xuống, nhắm mắt lại cố gắng chống lại cái cảm giác buồn vui lẫn lộn này. Chàng như nhìn thấy nụ cười hài lòng của cha chàng và bàn tay ông nắm chặt tay chàng khi chàng chuẩn bị khởi hành chuyến đi đầu tiên của mình với Jake. “Hãy cẩn thận,” ông nói “và nhớ rằng cho dù con ở xa đến đâu, chúng ta vẫn luôn luôn bên con.”
Ian khởi hành ngày hôm đó, người con trai túng quẫn của một quý tộc bị chối bỏ người mà toàn bộ gia tài chỉ là một túi vàng nhỏ mà cha chàng đã cho chàng vào sinh nhật 16 tuổi của chàng. Bây giờ, 14 năm sau, bây giờ có hẳn một đội tàu chạy dưới lá cờ của Ian và mang hàng hoá của chàng đi khắp nơi; các mỏ của chàng đầy bạc và thiếc; các kho chứa đầy hàng hoá có giá trị mà chàng sỡ hữu. Nhưng đất đai mới là cái đầu tiên làm cho chàng giàu có. Một mảnh đất rất rộng nhưng cằn cỗi không sinh lợi mà chàng đã thắng trong một cuộc đánh bạc với một tên thực dân người đã thề rằng các mỏ cũ kỹ ở đó có vàng. Và nó có vàng thật. Vàng đã giúp chàng mua được nhiều mỏ hơn nữa và tàu biển và những lâu đài nguy nga ở Italy và ấn độ. Những hành động mạo hiểm trong đầu tư đã thành công đối với Ian hết lần này đến lần khác. Trước đây xã hội thượng lưa gọi chàng là một tên đánh bạc, bây giờ chàng xem như là một vị vua tronh thần thoại người đụng vào cái gì cũng thành vàng. Tin đồn lan nhanh và gía trị của chàng cũng thay đổi theo thời gian cùng với những gì mà chàng sở hữa. Chàng không thể đặt chân vào một buổi khiêu vũ nào mà người quản gia không xướng thật to tên chàng. Nơi mà trước đây chàng bị coi là kẻ hạ đẳng, cũng những người đó những người mà trước đây hắt hủi chàng bây giờ vây lấy chàng, tâng bốc chàng. Tài sản của chàng làm cho chàng hưởng rất nhiều tiện nghi xa xỉ, nhưng nó không làm chàng sung sướng. Chàng thích nhất là những trò mạo hiểm – những thách thức của việc chọn lựa chính xác những việc mạo hiểm đúng và sự hồi hộp của việc đánh cược cả tương lai vào đó. Hơn nữa thành công mang lại cho chàng nhiều tiền bạc thì cũng lấy một của chàng những sự riêng tư, kín đáo và chàng thấy khó chịu vì điều đó.
Bây giờ các hành động của ông chàng làm cho chàng thêm những tiếng tăm không mong muốn. Cái chết của cha Ian rõ ràng là nguyên nhân khiến vị công tước già đó cảm thấy hối hận muộn màng vì sự ghẻ lạnh đối với con và cuối cùng sau 12 năm ông ấy viết cho Ian một cách thường xuyên. Đầu tiên ông ấy yêu cầu xin Ian đến và thăm ông ấy ở Stanhope. Khi Ian lờ đi lá thư của ông, ông cố gắng mua chuộc chàng bằng cách hứa với chàng là tên chàng sẽ có trong danh sách thừa kế hợp pháp. Lá thư đó không được trả lời và sau 2 năm im hơi lặng tiếng Ian đã nghĩ rằng ông ấy sẽ bỏ cuộc. Nhưng 4 tháng trước, một lá thư khác mang gia huy của công tước Stanhope được gửi đến cho Ian và là thư đó làm chàng tức điên lên.
Ông già ấy hống hách ra lệnh cho Ian bốn tháng để xuất hiện ở Stanhope và gặp ông ấy để thảo luận một thoả thuận về sáu điền trang – những điền trang mà cha của Ian được thừa kế và công tước đã không tước mất của ông. Theo như lá thư, nếu Ian không xuất hiện, Công tước có kế hoạch tiến hành mà không cần có chàng, công khai về việc thừa kế tước hiệu của chàng, Ian đã viết một là thư cho ông lần đầu tiên trong đời chàng; bức thư rất ngắn và dứt khoát. Đó cũng là một bằng chứng hùng hồn rằng Ian không bao giờ tha thứ cho ông vì đã từ bỏ con trai mình.
“Cứ thử đi và ông sẽ là một trò hề cho thiên hạ. Tôi sẽ từ chối thừa nhận bất cứ một mối liên hệ nào với ông và nếu ông còn khăng khăng, tôi sẽ làm cho tước hiệu của ông bị bêu xấu và sản nghiệp của ông kiệt quệ đi đấy.”
Thời hạn bốn tháng đã trôi qua và không có bất cứ một mối lên hệ nào thêm với công tước, nhưng giới ngồi lê đôi mách ở London lan truyền tin tức về việc thừa kế tước hiệu của Stanhope. Và người thừa kế có thể là cháu trai ruột của công tước Ian Thornton. Bây giờ những lời mời đến khiêu vũ và những vũ hội hoành tráng tới tấp được gửi đến từ chính những người mà trước đây hắt hủi chàng như là một kẻ chẳng ai ưa và những hành động đạo đức giả đó của bọn họ làm cho chàng ghê tởm và chán ghét.
“Con ngựa đen đang buộc ở kia là con vật khó tính nhất còn sống đấy,” Jake càu nhàu.
Ian rời khỏi những hồi tưởng và quay lại phía Jake, không dấu được sự thích thú. “Nó cắn bác, phải không?”
“Khốn kiếp đúng là nó cắn tôi đấy. “Nó cứ lồng lộn lên”
“Tôi đã cảnh cáo bác rồi là nó cắn bất cứ thứ gì mà nó có thể chạm tới. Hay giữ cho tay bác trách xa khỏi nó khi bác thắng yên cho nó.”
“Tôi không hiểu tại sau cậu lại lo lắng cho nó ăn từng ấy năm. Nó là đồ vô tích sự, chậm chạp lại chẳng đẹp đẽ gì cả.”
“Hãy thử buộc hàng lên những con ngựa đẹp đẽ mà bác nói bác sẽ thấy tại sao tôi mang nó theo. Nó phù hợp đề sử dụng như một con la thồ hàng vậy; không một con vật nào khác của tôi có thể làm được như vậy.” Ian nói, nhăn mặt nhìn những đống đồ đạc bị bụi bẩn xung quanh.
“Nó là một con la đèo hàng chậm chạp nhất.” Jake trả lời. Rồi ông ta cũng nhìn quanh và nói “Cậu đã nói là cậu đã thu xếp một vài người trong làng đến đây để dọn dẹp và nấu nướng cho chúng ta cơ mà. Tại sao chỗ này lại lộn xộn, bẩn thỉu như thế này.”
“Tôi đã làm rồi, tôi đã ra lệnh cho Peters coi sóc mọi việc rồi. Tôi đã ra lệnh cho anh ta chất đầy thức ăn và có hai người phụ nữ đến đây nấu ăn và dọn dẹp. Thức ăn thì đã ở đây và có gà ở ngoài vườn. Chắc anh ta phải khó khăn lắm trong việc tìm kiếm hai người phụ nữ đến đây.
“Những người phụ nữ đứng đắn, tôi hy vọng là như vậy,” Jake nói “Cậu có yêu cầu anh ta tìm những người phụ nữ có tuổi không?”
Ian đang chăm chú nhìn một con nhện trên tường và ném cho nó một cái nhìn thích thú. “Bác muốn tôi nói là một người chăm sóc việc nhà 70 tuổi người gần như bị mù có thể chắc chắn là một người có tuổi đứng đắn à?
Jake càu nhàu.
“Làng chỉ cách đây 12 dặm thôi. Bác có thể đi bộ đến đó nếu bác nhất thiết muốn một người đàn bà trong khi chúng ta ở đây. Tất nhiên, đường trở về đây có thể giết bác đấy.” Ian đùa.
“Không bao giờ quan tâm đến đàn bà,” Jake nói cộc lốc, mặt hơi tái đi. “Tôi ở đây trong hai tuần để đi câu cá và giải trí và đó là đã đó cho một người đàn ông. Như những ngày xưa, Ian – yên bình và thoải mái. Không những gia nhân kiêu kỳ lắng nghe răm rắp mọi lời nói của chủ, không xe ngựa, không vũ hội, không những bà mẹ muốn mai mối đến nhà. Tôi nói với cậu, con trai, tôi không muốn tranh cãi với cậu về cách cách mà cậu sống năm vừa qua. Tôi không thích những gia nhân của câu một tí nào hết. Đó là lý do tôi không đến thăm cậu thường. Quản gia của cậu ở Montmayne thì lúc nào cũng hếch mũi lên kênh kiệu, còn gã đầu bếp người Pháp của cậu thì trên thực tế đã ném tôi ra khỏi bếp, hắn gọi đó là bếp của hắn và” người thuỷ thủ già đột ngột dừng lại, tâm trạng của ông chuyển từ giận dữ sang chán nản. “Ian” ông ta nói vẻ lo lắng, “cậu đã bao giờ học nấu ăn khi ở tách riêng như thế này chưa?”
“Chưa, còn bác?”
“Khốn kiếp, chưa” Jake kêu lên, kinh hãi với viễn cảnh phải ăn những thứ tự nấu.
“Lucinda,” Elizabeth nói lần thứ 3 trong vòng ba giờ, “tôi không thể nói với cô là tôi cảm thấy có lỗi như thế nào về việc này. Năm ngày trước, Lucinda đến ngôi nhà trọ ở biên giới Scoltland nơi mà cô đến để gặp Elizabeth và cùng tới nhà Ian Thornton. Sáng nay, xe của họ bị hỏng và bây giờ họ nhục nhã ngồi thu lu đằng sau một chiếc xe bò của một người nông dân, hòm và vali của họ lắc qua lắc lại vì đường xấu. Viễn cảnh phải đến trước cửa nhà Ian Thornton bằng chiếc xe bò này thật là đáng kinh sợ làm cho Elizabeth cảm thấy có lỗi hơn là cuộc gặp gỡ sắp tới với quái vật đã huỷ hoại cuộc đời nàng.
“Như tôi đã nói đây là lần cuối cùng cô nói xin lỗi, Elizabeth,” Lucinda trả lời. “Đó không phải là lỗi của cô và bởi vậy cho nên cô không có trách nhiệm phải xin lỗi, vì con đường tồi tệ này và sự chuyên chở trên một phương tiện kém văn minh này.
“Đúng, những nếu không phải vì tôi thì cô không phải ở đây.” Lucinda thở dài sốt ruột, nắm chặt lấy một bên chiếc xe bò chở cỏ khô vì gặp đoạn ổ gà. “Thực ra thì tôi phải thú nhận rằng, nếu tôi không thất vọng đề cập đến tên của Ông Thornton với chú của cô, thì cả hai chúng ta đều không phải ở đây. Thực ra thì cô chỉ cảm thấy bối rối vì viễn cảnh không mong muốn phải đối mặt với người đàn ông đó thôi và không có một lý do nào trên thế giới-” chiếc xe bò lại lắc mạnh làm cả hai cùng nắm chặt lấy thành xe, “- không có lý do gì để tiếp tục xin lỗi. Thời gian của cô tốt nhất là là dành cho việc chuẩn bị tinh thần đối phó với sự kiện không vui vẻ đó.’
“Cô nói đúng, tất nhiên.”
“Tất nhiên là tôi đúng,” Lucinda đồng ý không do dự. “Tôi luôn luôn đúng, như cô biết đấy. Gần như luôn luôn,” cô ta sửa lại, rõ ràng là suy nghĩ làm thế nào mà cô ta lại có thể mê muội đến nỗi tiết lộ cho Julius Cameron tên của Ian Thornton như là một người theo đuổi trước đây của Elizabeth. Khi cô ta giải thích cho Elizabeth khi mà cô đến nhà trọ, cô ta chỉ đưa tên Ian như là một người theo đuổi vì là Julius bắt đầu hỏi những câu hỏi về lần ra mắt của Elizabeth và về việc cô có thành công hay không. Cô nghĩ rằng ông ta đã nghe được những thông tin tồi tệ về sự dính lứu của Elizabeth với Ian Thornton, Lucinda cố gắng làm thay đổi mặt xấu của vấn đề bằng cách thêm tên Ian vào những người theo đuổi Elizabeth.
“Tôi chưa bao giờ phải đối mặt với một người nào quỷ quyệt như anh ta,” Elizabeth nói với một cái rùng mình kềm nén.
“Tôi cũng nói như vậy,” Lucinda đồng ý, nắm chặt ô một tay và tay kia nắm chặt lấy thành xe.
Khi gần đến nơi, Elizabeth càng trở nên giận dữ và bối rối vì buổi gặp gỡ đang đến gần. Trong bốn ngày đầu tiên của cuộc hành trình, tình trạng căng thẳng của nàng được giảm đi rất nhiều bởi những cảnh vật hùng vĩ của Scoltand với những ngọn đồi uốn khúc và những thung lũng sâu mọc đầy hoa chuông và các loài hoa dại tuyệt đẹp. Tuy nhiên, bây giờ khi chỉ còn khoảng một giờ nữa là phải đối mặt với chàng, không có bất cứ một bất cứ một ngọn núi đầy hoa nở mùa xuân hay những hồ nước xanh biếc nào bên dưới có thể làm cho nàng có thể làm dịu tình trạng căng thẳng đang tăng lên vùn vụt của nàng.
“Hơn nữa, tôi không thể nào tin được là anh ta một người mong muốn gặp tôi.”
“Chúng ta sẽ sớm tìm ra thôi.” Trên ngọn đồi ở trên cao, nơi mà con đường đang uốn lượn, một người chăn cừu dừng lại nhìn chằm chằm há hốc vào chiếc xe bò cũ kỹ đang nặng nề tiến bước ở phía dưới. “Nhìn kìa, Will,” anh ta nói với anh trai. “Anh có nhìn thấy cái em đang thấy không?” Người anh trai nhìn xuống và há hôc miệng kinh ngạc nhìn dấu hiệu của 2 Qúy cô ở trên chiếc xe tồi tàn của MacLaesh. Will cười và ra giấu chào đón hai quý cô với vẻ chế nhạo. “Anh nghe nói ở trong làng là Ian Thornton đã về nhà. Anh cá là họ đến đó và hai qúy cô này là một miếng ngon lành của anh ta, đến để làm cho giường của anh ta ấm áp nếu cần.”
May mắn không nhận biết được những phỏng đoán của hai khán giả trên đồi, Cô Throckmorton-Jones chải một cách giận dữ và vô ích lên lớp bụi bám đầy trên chiếc áo màu đen của cô. “Trong đời tôi tôi chưa bao giờ gặp lối đối xử như thế này. Cô ta rít lên giận dữ khi chiếc xe làm họ rung lắc giữ dội và khuỷ tay của cô ta đụng phải Elizabeth. “Cô phải tin tưởng rằng tôi sẽ làm điều này - đó là nói với ông Thornton ý nghĩ của tôi về việc mời hai người phụ nữ quyền qúy đến cái nơi hẻo lánh tồi tàn này và không thèm chú ý đến việc đi xe ngựa bốn bánh là quá rộng đối với con đường tồi tàn này.”
Elizabeth định mở miệng nói điều gì đó an ủi nhưng chợt chiếc xe lắc mạnh nàng vội vàng nắm lấy thành xe. “Từ những gì ít ỏi mà tôi biết về anh ta Lucy,” nàng nói khi cuối cùng xe thôi lắc, “anh ta không thèm quan tâm một chút nào đến việc chúng ta nghĩ gì. Anh ta là kẻ bất lịch sự và không chu đáo.”
“Họ, họ dến nơi rồi.”người nông dân kêu to, giữ chặt dây để dừng xe lại. “Đó là nơi ở của nhà Thornton ở trên đỉnh đồi đằng kia,” ông ta nói.
Lucinda liếc nhiền một cách giận dữ lên ngôi nhà nông thôn rộng rãi nhưng trông có vẻ hơi tồi tàn có thể thấy được rõ ràng xuyên qua những chiếc cây. Rồi cô ta quay lại vẻ đầy uy quyền nhìn người đàn ông tội nghiệp. “Ông chắc chắn đã lầm, người đàn ông tốt bụng. Không một qúy ông ông sang trọng hoặc khôn ngoan nào có thể sống ở một nơi hoang xơ tồi tàn như thế này. Ông vui lòng quay cái xe tồi tàn này lại và chở chúng tôi trở về ngôi làng mà chúng tôi từ đó đến vì chúng tôi cần yêu cầu lại một chỉ dẫn chính xác. Rõ ràng là có sự nhầm lẫn ở đây.”
Người đánh xe đã mệt lữ thở hồng hộc, ông ta đã nghe Lucinda phàn nàn liên tục từ khi đi đến giờ và ông ta phát ốm lên được vì cứ phải nghe cô phàn nàn. “Qúy cô thân mến, cô thấy đấy,” ông ta bắt đầu nhưng Lucinda ngắt lời ông ta.
“Đừng có gọi tôi là Qúy cô, gọi là cô Throckmorton-Jones là tốt nhất.”
“Vâng, dù thế nào chúng ta cũng đã ở đây. Tôi đã đưa các cô tận đến đây như tôi đã nói và đó là đúng là nhà Thornton.”
“Ông không có ý là sẽ bỏ rơi chúng tôi ở đây chứ.” cô ta nói khi thấy người đàn ông già mệt mỏi phơi bày ra vẻ muốn giải thoát bản thân khỏi những vị khách không mong muốn này và nhảy ra khỏi xe. Rồi ông ta bắt đầu dỡ các vali hòm của họ xuống xe và để bên vệ đường.
“Làm thế nào nếu chúng ta đến không đúng nhà,” cô ta nói và liếc nhìn Elizabeth đang quan sát người nông dân với vẻ thương hại và bắt đầu giúp ông ta dỡ đồ xuống.
“Chúng ta sẽ dễ dàng xuống dây và chờ đợi một người nông dân khác đủ tốt bụng cho chúng ta đi nhờ trở lại,” Elizabeth nói với vẻ can đảm mà nàng không hề cảm thấy tí nào.
“Thôi đành chấp nhận kế hoạch đó vậy,” cô ta nói trong khi Elizabeth rút ra khỏi túi những đồng xu và đặt vào tay người nông dân. “Cám ơn, Qúy cô, rất cám ơn,” ông ta nói, cười với quý cô trẻ, với gương mặt hấp dẫn và mái tóc vàng lung linh.
“Tại sao ông không đưa chúng tôi lên đó” Lucinda nói.
“Bởi vì,” người nông dân nói khi ông ta trèo lại lên xe, “Có vẻ như đã không có ai lên đó hàng tuần này mà có thể hơn. Và ngày hôm qua đã có mưa, tôi cho là như vậy hoặc là hôm trước. Tôi không thể đưa xe lên đó vì rất nguy hiểm. Bên cạnh đó,” ông ta nói, thương hại nhìn qúy cô trẻ tuổi đang trở nên tái xanh mặt mày, “hãy nhìn những đọn khói thoát ra từ lò sưởi kia kìa, chắc chắn có người trên đó.”
Vẻ cáu kỉnh mệt mỏi ông ta giật dây cương và bắt đầu đi và trong một phút Elizabeth và Lucinda chỉ đứng đó nhìn trong khi những mây bụi vây quanh lấy họ. Cuối cùng Elizabeth lắc mạnh đầu cố trấn tĩnh tinh thần “Lucy, nếu cô có thể mang chiếc hòm này, tôi sẽ mang chiếc kia và chúng ta sẽ mang chúng lên ngôi nhà đó.”
“Cô sẽ làm điều vô nghĩa.” Lucinda giận dữ kêu lên. “Chúng ta để mọi thứ ở lại đây và yêu cầu Thornton gửi vài gia nhân xuống đây và mang nó lên.”
“Chúng ta có thể làm điều đó,” Elizabeth nói, “nhưng điều đó là không chắc, đồi không cao quá và những cái hòm này đủ nhẹ để mang, vì vậy không có điểm nào để mọi người nói tôi là đi dạo chơi thong dong cả. Xin cô đấy, Lucy. Tôi đã quá mệt vì tranh cãi rồi.”
Lucinda quay lại nhìn gương mặt tái xanh sợ hãi của Elizabeth và cố nén không tranh luận, “cô nó đúng” cô ta nói nhanh.
Elizabeth nói không hoàn toàn đúng. Đồi không quá dốc, nhưng những cái hòm có vẻ như rất nhẹ, dường như càng ngày càng nặng thêm theo từng bước chân của họ. Cái ngôi nhà vài mét cả hai qúy cô đều dừng lại để nghĩ một lần nữa, rồi Elizabeth cương quyết giữ lấy cánh tay Lucinda. “Cô hãy đi đến cửa đi, Lucy” nàng nói trong hơi thở, lo lắng về sức khoẻ của người phụ nữ có tuổi này nếu cô ta mang những chiếc hòm đi xa hơn nữa. “Tôi sẽ kéo chúng được mà.”
Cô Throckmorton liếc nhìn nàng một cái và không thèm nói câu nào tiếp tục kéo lê cái hòm đi về phía trước vẻ khổ sở. Họ đi quá chậm làm cô ta giận dữ bỏ lại chiếc hòm và hùng hổ tiến về phía trước, giận dữ gõ mạnh vào cửa.
Phía sau cô ta Elizabeth gan lì kéo lê chiếc hòm. “Cô không cho rằng không có ai ở nhà chứ?” Nàng thở hổn hển, kéo mạnh chiếc hòm đi được vài bước.
“Nếu họ có ở đây, chắc họ phải chết hết rồi.” Lucinda nói. Cô ta gập ô lại và dùng cán ô gõ ầm ầm như sấm sét lên cửa. “Mở cửa ra, tôi nói là mở cửa ra.” Cô ta hét lên và sau đợt gõ ầm ĩ thứ ba thì cửa đột ngột mở ra lộ ra một người đàn ông trung tuổi giật mình bị đập mạnh đầu vào cán ô đang gõ xuống.
“Một cái mồm to,” Jake nguyền rủa, ôm lấy đầu và nhìn trừng trừng với vẻ hơi chóng mặt vào người đàn bà người cũng đang nhìn ông ta chằm chằm, chiếc mũ của cô ta xiên xẹo trên mái tóc màu nâu.
“Ông bị điếc à,” một gương mặt phụ nữ chanh chua nói cho ông ta biết khi cô ta nắm lấy ống tay áo Elizabeth và đẩy nàng vào ngôi nhà. “chúng tôi trông đợi,” cô ta nói cho Jake biết. Khi ông ta có thể hiểu được một phần tình huống đáng kinh ngạc này, Jake liền có cái nhìn khác đối với những người phụ nữ bụi bặm, nhếch nhác này, mà ông ta tưởng lầm là những người phụ nữ trong làng đến đây để dọn dẹp và nấu ăn cho Ian và ông ta. Ông ta hoàn toàn thay đổi vẻ mặt và một nụ cười rộng mở nở trên khuôn mặt khỏe mạnh của ông ta. Cái bướu trên đầu ông ta đang sưng lên nhưng ông ta đã tha thứ và quên hẳn, ông ta lùi lại và nói “xin chào mừng, xin chào mừng,” ông ta nói cởi mở, và nhanh tay phủi bụi đang còn bám đầy trong nhà. “Cô muốn đến đau trước?”
“Một bồn tắm nóng” Lucinda nói, “Tiếp đó là trà và nghỉ ngơi.”
Từ một góc Elizabeth lén liếc nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn đang đứng hiên ngang xa xa đằng sau Jake và không thể kiểm soát được một cái rùng mình kinh sợ lan khắp toàn thân.
“Tôi muốn có một bồn tắm ngay bây giờ.”
Elizabeth có thể thề rằng đã nhìn thấy Ian Thornton đứng hoá đá vì sốc. Đầu chàng giật mạnh về phía nàng như thể chàng đang cố gắng nhìn rõ nàng dưới vành mũ, nhưng Elizabeth hoàn toàn bị bao vây bởi cảm giác nhút nhát liền ngoảnh đầu đi.
“Cô muốn một bồn tắm,” Jake hỏi liếc nhìn Lucinda.
“Đúng vậy, nhưng Qúy cô Cameron trước tiên. Đừng chỉ đứng đó nữa,” cô ta nói dứ dứ cái ô vào ông ta với vẻ đe doạ. “Hãy cho vài gia nhân xuống dưới đường kia và mang hòm của chúng tôi lên đây. Nhưng trước đó ông phải làm điều này, đó là thông báo cho chủ của ông rằng chúng tôi đã đến.”
“Chủ của ông ta,” một giọng nói đay nghiến phát ra đằng sau cửa, “đã nhận ra điều đó.”
Elizabeth quay ngoắt lại phía giọng nói có vẻ gay gắt của Ian và nàng tưởng tượng nhìn thấy chàng đầu gối chàng sẽ khuỵ xuống vì hối hận trong khoảng khắc chàng nhìn thấy nàng đổ ập xuống tronh chốc lát khi nàng nhìn thấy gương mặt chàng. Thật là một ảo tưởng đáng thương hại. Chàng không thèm tiến lên phía trước mà chỉ đứng tại chỗ, vai chàng lơ đễnh tựa lên trên cánh cửa, cánh tay của chàng vòng trước ngực, quan sát nàng bằng đôi mắt khắt khe. Cho đến tận lúc này Elizabeth vẫn nghĩ nàng nhớ chính xác trông chàng như thế nào nhưng nàng đã lầm. Không hẳn như nàng đã nhớ về chàng. Chiếc áo da của chàng dính chặt vào đôi vai rộng của chàng cái mà rộng và vạm vỡ, khoẻ mạnh hơn nàng nhớ và mái tóc dày của chàng gần như đen. Gương mặt của chàng là một gương mặt đẹp trai đầy kiêu ngạo với một đôi môi đẹp như tạc và đôi mắt gây ấn tượng mạnh, nhưng bây giờ nàng chú ý nhận thấy vẻ diễu cợt, hoài nghi và khắc nghiệt hiện lên trong đôi mắt màu vàng ấy và vẻ tàn nhẫn nổi rõ trên quai hàm cứng lại của chàng – tất cả mọi điều nàng chắc chắn là quá trẻ và quá ngây thơ để có thể nhận ra trước đây. Tất cả mọi thứ trên người chàng đều toát lên sức mạnh tàn bạo và những điều đó làm cho nàng cố gắng một cách tuyệt vọng mà không thể nào tìm kiếm được những dấu hiệu đặc trưng của người đàn ông đã ôm nàng trong vòng tay và hôn nàng đầy âu yếm, quyến rũ trước đây.
“Cô có một cái nhìn có giáo dục đối với tôi đấy, Nữ bá tước?” chàng cáu kỉnh nói, và trước khi nàng có thể kịp lấy lại tự tin từ cú sốc về cách đón chào khiếm nhã của chàng, những từ ngữ tiếp theo của chàng làm cho nàng gần như mất tiếng. “Cô là một cô gái trẻ khác thường, Qúy cô Cameron – cô hẳn phải có bản năng của mật thám mới có thể lần ra dấu vết của tôi ở đây. Bây giờ cô đã thành công.”
Cú sốc tạm thời của Elizabeth đã qua đi, nàng gần như mất kiểm soát, nổ tung vì phẫn nộ. “Xin lỗi tôi không hiểu anh nói gì?” nàng nói giận dữ.
“Cô nghe rồi đấy.”
“Tôi được mời đến đây.”
“Tất nhiên cô được mời rồi.” Ian nhạo báng, vụt ngạc nhiên nhận ra là lá thư mà chàng nhận được từ chú của nàng chắc chắn không phải là một trò đùa, và rằng Julius Cameron rõ ràng, quyết định coi như là sự trả lời không rõ ràng của chàng là bằng lòng, thật là không có gì lố bịch và đáng ghê tởm hơn. Trong nhưng tháng trước, từ khi tin tức về tài sản của chàng và việc chàng có thể có liên hệ với Công tước Stanhope được lan truyền, chàng trở nên thường xuyên bị đeo đuổi bởi chính những người có địa vị trước đây đã tẩy chay chàng. Như thường lệ, chàng cảm thấy khó chịu, nhưng điều này lại đến từ Elizabeth Cameron lại làm chàng phẫn nộ và ghê tưởm.
Chàng nhìn nàng trong im lặng khinh bỉ, không thể tin được cô gái bốc đồng, quyến rũ mà chàng nhớ lại trở thành một người phụ nữ trẻ bình tĩnh, nhạt nhẽo và lãnh đạm. Nhưng thậm chí với bộ váy áo bẩn thỉu, nhếch nhách và với một vết bẩn trên má, Elizabeth Cameron vẫn có một vẻ đẹp đầy ấn tượng và thu hút, nhưng nàng đã thay đổi nhiều – ngoại trừ đôi mắt – có một điều không bao giờ thay đổi đó là nàng là một kẻ mưu mô và dối trá.
Đột ngột đứng thẳng người lại, Ian tiến về phía trước. “Tôi đã có qúa đủ trò chơi rồi, cô Cameron. Không ai được mời đến đây cả và khốn kiếp cô biết rất rõ điều đó.”
Đôi mắt mờ đi vì phẫn nộ và nhục nhã, Elizabeth dò dẫm sờ vào túi và chộp lấy bức thư viết tay mà chú nàng nhận được mời nàng đến đây gặp Ian. Bước tiến lên phía chàng, nàng ném bộp bức thư vào ngực chàng. Theo bản năng chàng chụp lấy nhưng không thèm mở.
“Hãy giải thích đi,” nàng ra lệnh, lùi lại và rồi chờ đợi.
“Chắc chắn là một bức thư khác, tôi cá là như vậy,” chàng kéo dài vẻ chế giễu, nghĩ lại cái đêm mà chàng đến ngôi nhà kính để gặp nàng và nhớ lại chàng đã ngu xuẩn đến như thế nào trước nàng.
Elizabeth tiến đến đứng bên cạnh bàn, xác định là sẽ thoả mãn khi được nghe lời giải thích của chàng trước khi nàng rời đi – không có bất kỳ điều gì chàng nói có thể làm nàng có thể ở lại đây. Khi chàng không có dấu hiệu gì là muốn mở bức thư, nàng điên tiết quay lại phía Jake, người đang cực kỳ thất vọng là Ian đang cân nhắc đuổi hai người phụ nữ những người chắc chăn có thể thuyết phục được họ nấu ăn nếu họ ở lại. “Hãy đọc to cho anh ta nghe.” Nàng yêu cầu làm Jake giật mình.
“Bây giờ, Ian,” Jake nói, suy nghĩ về cái dạ dày rỗng tuếch của mình và nghĩ về tương lai ảm đạm bày ra trước mắt nếu hai qúy cô này đi mất, “tại sao cậu không đơn giản là đọc lá thư ngắn đó, như hai qúy cô này yêu cầu?”
Khi Ian Thornton lờ đi lời đề nghị của người đàn ông lớn tuổi đó, Elizabeth đánh mất hoàn toàn tính tình. Không cần suy nghĩ là mình thực ra đang làm điều gì, nàng tiến tới và vồ lấy khẩu súng ở trên bàn, lên cò và chĩa thẳng vào ngực Ian. “Đọc nó đi.”
Jake, người vẫn đang bận tâm về cái dạ dày của mình, giơ tay lên như thể là khẩu súng chĩa vào ông ta vậy. “Ian, đây có thể chỉ là hiểu lầm, cậu biết đấy và thật là không đẹp khi cư xử bất lịch sự với những quý cô này. Tại sao cậu không đọc nó và rồi chúng ta sẽ ngồi xuống và mọi chuyện sẽ tốt đẹp,” ông ta lắc lắc đầu đầy ý nghĩa ám chỉ việc ngồi xuống bàn ăn tối.
“Tôi không cần đọc nó,” Ian cáu kỉnh. “Lần cuối cùng tôi đọc một bức thư từ Qúy cô Cameron đây tôi đã đến gặp cô ta ở nhà kính và nhận một phát súng vào tay vì sự quấy rầy của tôi.”
“Có phải anh ám chỉ tôi đã mời anh đến nhà kính?” Elizabeth điên tiết.”
Với vẻ sốt ruột, thiếu kiên nhẫn Ian nói, “Rõ ràng là cô quyết định đóng một vai trong vở bi kịch, hãy kết thúc chuyện này trước khi cô đi theo con đường của cô.”
“Anh phủ nhận việc gửi cho tôi một bức thư?”
“Tất nhiên tôi phủ nhận điều đó.”
“Rồi điều gì làm anh đi đến nhà kính?”
“Tôi đến đó để trả lời bức thư khó đọc mà cô gửi cho tôi,” chàng nói vẻ bực bội, mỉa mai. “Tôi có thể khuyên cô là trong tương lai cô nên giành phần thời gian ít ỏi của cô vào việc nâng cao kỹ năng sân khấu của cô và làm gì đó để cải thiện chữ viết của cô đi?” rồi chàng liếc nhìn khẩu súng và nói “bỏ súng xuống trước khi cô làm đau bản thân mình đấy.”
Elizabeth nâng khẩu súng lên lắc lắc trước ngực chàng. “Anh lăng mạ tôi và làm mất thể diện của tôi bất cứ khi nào tôi ở gần anh. Nếu anh trai tôi ở đây, anh ấy sẽ giết anh. Đáng tiếc là anh ấy không có ở đây,” nàng tiếp tục gần như thiếu suy sét. “Nhưng tôi sẽ tự đấu súng vì chính bản thân mình. Nếu tôi là một người đàn ông thì việc tôi đấu súng để bảo vệ danh dự của mình là đúng và nếu tôi là phụ nữ tôi không được làm điều đó nhưng tôi không quan tâm.”
“Cô thật lố bịch.”
“Có lẽ,” Elizabeth nói nhẹ nhàng, “Nhưng tôi cũng là một tay súng khá. Tôi xứng đáng là dối thủ của anh trong một cuộc đấu súng còn hơn cả anh tôi nhiều. Bây giờ, anh có thể gặp tôi ngoài kia, hoặc là tôi kết thúc mọi chuyện ở đây?” nàng hăm dọa, nhưng bên cạnh cơn giận điên cuồng của bản thân thì nàng không ngừng suy nghĩ sao mà lời đe doạ của nàng trống rỗng đến thế, sao mà khinh suất, liều lĩnh đến thế. Người giữ ngựa của nàng cứ khăng khăng dạy nàng bắn súng để tự bảo vệ bản thân mình nhưng mặc dù nàng là một tay súng cừ khi nàng thực hành với mục tiêu, thì nàng chưa bao giờ bắn một cái gì còn sống.
“Tôi sẽ không làm cái điều ngu ngốc khốn kiếp đó đâu.”
Elizabeth nâng súng cao hơn “vậy tôi sẽ nhận lời xin lỗi của anh ngay tại đây bây giờ.”
“Tôi phải xin lỗi vì cái gì nào?” chàng hỏi, vẫn ra vẻ bình tĩnh nhưng càng lúc càng điên tiết hơn.
“Anh có thể bắt đầu với việc xin lỗi tôi vì đã nhử tôi đến nhà kính bằng một lá thư.”
“Tôi không viết bất cứ một lá thư nào cả. Tôi nhận một lá từ cô.”
“Anh thấy khó khăn trong việc phân loại những bức thư mà anh gửi hoặc không gửi vì anh có quá nhiều phải không?” nàng nói và không đợi trả lời nàng tiếp tục, “tiếp theo, anh có thể xin lỗi tôi vì đã cố gắng quyến rũ tôi ở Anh và phá huỷ danh tiếng của tôi”
“Ian” Jake, kinh ngạc. “Nếu lăng nhục chữ viết của quý cô đây thì được nhưng mà phá huỷ danh tiếng của cô ấy thì lại là chuyện khác. Những thứ như thế sẽ phá huỷ toàn bộ cuộc đời của cô ấy.”
Ian ném cho ông ta một cái nhìn mỉa mai. “Cám ơn, Jake vì đã giúp đỡ bằng những lời nói kích động như vây. Bây giờ bác có thể giúp cô ta bóp cò súng hay không?
Cảm xúc của Elizabeth thay đổi một cách nhanh chóng từ cơn giận dữ điên cuồng đến chán nản vì tình huống nực cười mà nàng đang lâm vào. Tại đây nàng đang chĩa súng vào một người đàn ông trong chính ngôi nhà của anh ta, trong khi Lucinda tội nghiệp đang chĩa ô vào một người đàn ông khác người đàn ông đang cố gắng một cách vô ích để làm dịu vấn đề nhưng chỉ như đổ thêm dầu vào lửa. Và rồi nàng nhận ra tất cả những điều này thật là ngu ngốc vô ích. Một lần nữa người đàn ông tồi tệ này lại là nguyên nhân làm cho bản thân nàng trở nên hoàn toàn ngu ngốc và nhận thức được điều đó đôi mắt của nàng lại ánh lên những tia lửa giận dữ khi nàng quay đầu lại nhìn chàng.
Bất chấp thái độ lãnh đạm mà Ian thể hiện, chàng quan sát nàng rất kỹ và chàng theo bản năng nhận ra rằng nàng đang trở nên giận dữ hơn trước. Chàng cúi xuống nhìn khẩu súng và khi chàng nói thì đã không còn nhiều vẻ nhạo báng trong giọng nói của chàng thay vào đó là sự thận trọng cân nhắc. “Tôi nghĩ có vài điều cô cần suy xét trước khi sử dụng khẩu súng đấy.”
Vì nàng không có ý định sử dụng chúng, nên nàng lắng nghe một cách chăm chú khi chàng tiếp tục nói. “Đầu tiên là cô sẽ phải rất nhanh và rất bình tình nếu có ý định bắn tôi. Thứ hai, tôi nghĩ là sẽ không công bằng nếu không cảnh báo trước với cô rằng sẽ có nhiều máu phải đổ ra đấy. Tôi không phàn nàn, nhưng cô biết đấy, tôi nghĩ sẽ là đúng khi cảnh báo cô rằng cô sẽ không bao giờ có khả năng mặc bộ váy quyến rũ mà cô đang mặc một lần nữa đâu.” Elizabeth cảm thấy dạ dày quặn thắt. “Ngoài ra điều đó còn không đau đớn bằng Scandal mà cô sẽ đối mặt, nên suy xét xem có đáng không.”
Quá chán ngán chàng và chính bản thân mình nữa làm nàng không nhận ra vẻ nhạo báng trong nhận xét cuối cùng của chàng, Elizabeth cúi đầu và cố gắng nói với vẻ tự trọng, “tôi thấy là đã quá đủ rồi, ông Thornton. Tôi không nghĩ ra được bất cứ điều gì để có thể sánh kịp với hành động bỉ ổi của ông trong lần gặp gỡ trước của chúng ta, nhưng tôi sẽ cố gắng thu xếp để làm điều đó. Không may là tôi không phải là kẻ vô giáo dục như ông bởi vậy cho nên tôi do dự không muốn chiến đấu chống lại một kẻ yếu ớt hơn mình. Lucinda chúng ta đi thôi,” nàng nói, liếc nhìn đối thủ đang im lặng của mình, người đang bước lên với vẻ đe doạ và rồi nàng lắc mạnh đầu nói với vẻ lịch sự chế nhạo, “không, xin ông không cần phải lo lắng đến việc chúng tôi ra đi như thế nào, thưa ông, điều đó là không cần thiết. Thêm nữa, tôi muốn nhớ lại về ông như cái khoảng khắc này đây bất lực và tức giận.” Đó là một đòn đánh cuối cùng. Bây giờ trong cái khoảng khắc tăm tối nhất trong cuộc đồi mình, bỗng nhiên Elizabeth cảm thấy gần như là vui sướng bởi vì cuối cùng nàng cũng làm được một điều gì đó để cứu vãn niều kiêu hãnh của nàng thay vì là cúi đầu chấp nhận số phận. Lucinda đã bước ra khỏi cửa và Elizabeth đang cố gắng suy nghĩ làm điều gì đó để ngăn cản Ian lấy lại khẩu súng khi nàng ném nó ra ngoài. Nàng quyết định nhắc lại lời khuyên của chính bản thân chàng, “tôi biết anh không can tâm nhìn chúng tôi ra đi như thế này,” nàng nói, giọng nói và bàn tay run rẩy, “nhưng dù sao đi nữa, trước khi tính đến việc đi theo sau chúng tôi, tôi xin anh hãy nhớ lấy lời khuyên tuyệt vời của anh và dừng lại suy xét xem việc giết tôi là có đáng không.’
Quay gót, Elizabeth bước vội vã và rồi nàng kêu lên một tiếng ngạc nhiên đau đớn, nàng bị một cánh tay cứng nhắc nắm lấy khuỷ tay và bẻ ngoặt ra sau, làm nàng đánh rơi khẩu súng xuống sàn nhà. “Đúng,” chàng nói với một giọng nói khủng khiếp bên tai nàng, “tôi thực sự nghĩ là điều đó rất đáng làm đấy.’
Rồi khi nàng nghĩ cánh tay nàng sẽ bị bẻ gãy thì kẻ bắt nàng đẩy nàng một cách thô bạo về phía trước làm nàng chúi đầu xuống đất loạng choạng suýt vất ngã và rồi cánh cửa đóng sập lại sau lưng nàng.
“Tôi chưa bao giờ trải qua điều này,” Lucinda nói nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt.
“Tôi cũng vậy,” Elizabeth nói, giũ mạnh những bụi bẩn trên người và quyết định rút lui một cách tự trọng nhất có thể. “Chúng ta sẽ nói về việc người đàn ông đó điên khùng như thế nào khi chúng ta xuống dưới kia, khuất khỏi tầm nhìn của ngôi nhà, vì vậy xin cô hãy mang chiếc hòm kia?”
Với một cái nhìn đen tối, Lucinda gật đầu đồng ý. Họ nặng nhọc kéo lê những chiếc hòm chậm chạp xuống dốc.
Bên trong ngôi nhà, Jake đút đôi bàn tay vào sâu hơn trong túi khi ông ta đứng bên cửa sổ nhìn hai người phụ nữ, biểu hiện của ông ta lẫn lộn giữa sững sờ kinh ngạc và giận dữ. “Thật là ngớ ngẩn,” ông ta thở dài, liếc nhìn Ian người đang quắc mặt giận dữ nhìn bức thư chưa mở trên tay mình. “Những người phụ nữ đó rõ ràng là đuổi theo cậu đến Scoltland. Sẽ phải nhanh chóng loan báo ra ngoài rằng cậu đã đính hôn.” Ông ta lười biếng cào cào lên mái tóc màu đỏ rậm rạp của ông ta và quay lại phía cửa sổ, nhìn xuống phía dưới đường mòn. Hai người phụ nữ đã biến mất khỏi tầm nhìn, ông ta chậm chạp quay lại. Không thể dấu được vẻ thán phục, ông ta hỏi, “tôi nói cho cậu biết một điều, rằng người phụ nữ tóc vàng đó thật gan dạ. Bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cô ta đứng đó chế nhạo cậu và gọi cậu là kẻ tồi tệ. Tôi không biết là có một người đàn ông nào có thể dám làm như vậy nữa chứ không thể tưởng tượng được đó chỉ là một cô gái.”
“Cô ta dám làm bất cứ việc gì,” Ian nói, nhớ lại người đàn bà quyến rũ mà chàng đã biết. Khi hầu hết các cô gái cùng tuổi khác đỏ mặt và cười điệu đà một cách ngu ngốc, Elizabeth Cameron đã dám mời chàng nhảy trong lần đầu tiên họ gặp nhau. Cũng trong buổi tối hôm đó nàng đã thách thức cả một đám đàn ông trong phòng đánh bài; ngày hôm sau nàng mạo hiểm danh tiếng của mình đến gặp chàng tại nhà gỗ trong rừng và tất cả chỉ là nàng tự cho phép mình buông thả một chút cái mà như nàng đã miêu tả trong nhà kính là một sự lăng nhăng nhỏ cuối tuần. Bây giờ có thể nàng cho phép mình bừa bãi hơn một chút nữa hoặc là chú nàng không thể gửi một bức thư đề nghị cưới nàng cho một người hoàn toàn xa lạ. Điều đó chỉ có thể giải thích cho hành động của chú nàng, một hành động đó đã đánh cho chàng một cú, đó là một hành động trắng trợn chưa từng thấy làm cho chàng mất hết cả tài ứng biến và lâm vào một cảm giác tồi tệ. Có một điều khác có thể giải thích được đó là nàng đang rất cần một người chồng giàu có và Ian coi thường điều đó. Elizabeth mặc một chiếc váy lộng lẫy và đắt tiền khi họ mặc; hơn nữa, một cuộc gặp mặt ở một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn là điều gần như không thể chấp nhận được đối với xã hội thượng lưu. Và một vài tin đồn ngắn mà chàng nghe được về khoảng thời gian ngắn sau cuối tuần định mệnh đó chỉ ra rằng nàng đang được vây quanh một tấn những giới thượng lưu cao nhất phù hợp với tước hiệu của nàng.
“Tôi đang tự hỏi là họ sẽ đi đâu,” Jake tiếp tục, với một chút lo lắng, ngoài kia có chó sói và một số loài rất hung dữ.”
“Không có một con chó sói có tự trọng nào dám đối mặt với cái bà đi kèm của cô ta, không thể với cái ô bà ta cầm trên tay,” Ian cáu kỉnh, nhưng chàng cảm thấy có một chút lo lắng, khó chịu.
“ồ” Jake cười một cách vui vẻ, “nếu cô ta như vậy? Tôi nghĩ rằng họ đến đây để cùng nhau tán tỉnh cậu. Nhưng bản thân tôi thì tôi sợ rằng tôi nhắm mắt lại và hình dung mái tóc màu nâu đó ở bên cạnh tôi trên giường.”
Ian hoàn toàn không để ý đến những lời nói của ông ta. Lười biếng chàng mở bức thư ra, biết rằng Elizabeth Cameron có thể không đủ ngu ngốc để viết lên đó cái kiểu chữ viết nguệch ngoạc con gái của mình. Suy nghĩ đầu tiên của chàng khi chàng lướt qua những dòng chữ ngăn nắp trên tờ giấy là nàng đã nhờ một người nào đó viết hộ nàng nhưng rồi chàng nhận ra những chữ trên đó quen thuộc một cách kỳ lạ bởi vì chàng đã đọc chúng: Lời khuyên của anh thật đáng giá. Tôi sẽ đi Scoltland vào tháng tới và không thể hoãn chuyến đi một lần nữa. Anh có muốn có một cuộc gặp gỡ ở đó không? Sẽ có một chỉ dẫn chính xác để đến đó. Thân ái. Ian.
“Chúa giúp đồ con hoang ngu ngốc đó nếu như hắn xuất hiện trước mặt tôi” Ian nói với vẻ giận dữ điên cuồng.
“ý cậu nhắc đến ai?”
“Peters”
“Peters? Thư ký của cậu? kẻ mà cậu sa thải vì lẫn lộn các lá thư của cậu?”
“Tôi sẽ bóp cổ hắn ta. Bức thư này tôi có ý gửi đến Dickínon Verley. Mà hắn ta lại gửi cho Cameron.”
Phẫn nộ và giận dữ Ian cào mạnh lên mái tóc. Dù chàng rất muốn Elizabeth Cameron ra khỏi tầm mắt của chàng và ra khỏi cuộc đời chàng, chàng không thể để hai người phụ nữ phải qua đêm trên xe của họ hoặc là họ thuê, khi mà do lỗi của chàng mà họ phải đến đây. Chàng quay về phía Jake và nói “đi và mang họ về đây.”
“Tôi. Tại sao lại là tôi?”
“Bởi vì,” Ian nói vẻ cay đắng, đi về phía tủ và để khẩu súng vào đó, “trời bắt đầu mưa, đó là điều đầu tiên. Thứ nữa nếu bác không mang được họ về, thì bác sẽ phải nấu ăn.”
“Nếu tôi phải đi theo hai người đó, trước tiên tôi muốn một ly bia để mạnh mẽ hơn. Họ mang những cái hòm mà tôi thì không thể bỏ mặc cho họ mang được.”
“Bằng chân? Ian hỏi ngạc nhiên.
“Vậy cậu nghĩ họ lên đây bằng cách nào?”
“Tôi quá giận để suy nghĩ.”
ở cuối đường Elizabeth đổi tay cầm hòm và kéo lê nó một cách mệt mỏi bên cạnh nàng Lucinda đang kéo hòm một cách nặng nhọc và tức giận. Nàng bướng bỉnh kiềm chế bản thân mình, cố gắng chống lại tình trạng mệt mỏi, hoảnh sợ, sự thất bại và cảm giác chiến thắng mà nàng có khi quay lưng lại người đàn ông đã phá huỷ cuộc đời nàng còn lẩn quất đâu đây. Chỉ có một điều có thể giải thích được về hành vi của Ian Thornton ngày hôm nay là chàng hoàn toàn điên rồ.
Lắc mạnh đầu Elizabeth cố gắng thôi nghĩ đến chàng. Trong khoảng khắc nàng chợt nhận ra nàng có một số vấn đề mới đáng lo lắng nàng sẽ rất khó khăn để biết làm cách nào để bắt đầu đương đầu với nó. Nàng liếc nhìn sang bên người phụ nữ khoẻ mạnh bên cạnh và một nụ cười thích thú nở trên môi nàng khi nàng nhớ lại những hành động của Lucinda tại căn nhà của Ian. Một mặt nào đó, Lucinda luôn luôn bác bỏ tất cả những hành động phô bày cảm xúc hoàn toàn không thích đáng – nhưng rồi cũng cùng thời gian đó bản thân cô ta có thể để lộ ra một tính tình dữ dội mà Elizabeth chưa bao giờ chứng kiến. Không một chút ngắc nhứ nhỏ nào hoặc là một chút ân hận nào Lucinda có thể nghiêm khắc phê bình bằng miệng người làm trái ý từng lỗi nhỏ, trà đạp anh ta về mặt tinh thần và nghiền nát anh ta dưới gót giầy khoẻ mạnh của cô ta.
Mặt khác, nếu Elizabeth để lộ ra dù chỉ một chút sợ hãi nhỏ ngay bây giờ về tình trạng khó khăn đáng nản lòng, Lucinda có thể ngay lập tức trở nên cứng rắn với những câu phản đối và đưa ra những lời khiển trách sắc nhọn.
Biết rõ điều đó, mặc dù Elizabeth lo lắng liếc nhìn lên trời, nơi mà những đám mây đen đang ùn ùn kéo đến báo hiệu một cơn bão, nhưng khi nàng nói nàng nói kiểu thận trọng và dịu dàng một cách buồn cười. “Tôi tin là trời bắt đầu mưa rồi, Lucinda,” nàng nhận xét trong khi nhưng giọt mưa lạnh bắt đầu rơi xuống. “có vẻ như vậy” Lucinda nói. Cô ta mở chiếc ô với vẻ giận dữ, che lên cho cả hai người. “may mắn là chúng ta còn có ô của tôi.”
“Tôi luôn luôn có một cái ô.”
“Chúng ta có khả năng không phải chết đuối bởi những cơn mưa nhỏ này.”
“Tôi không nghĩ như vậy.” Elizabeth hít một hơi dài, nhìn quanh những vách đá thô dáp của Scotland, Elizabeth nói, “cô có cho rằng có chó sói ở quanh đây không?”
“Tôi tin là có.” Lucinda đáp, “chúng hầu như chắc chắn là mối đe doạ lớn đến sức khoẻ của chúng ta hơn là mưa rồi.”
Mặt trời bắt đầu lặn và không khí mùa xuân đến sớm tràn về Elizabeth gần như chắc chắn là họ có thể bị lạnh khi đêm xuống.
“Có vẻ hơi lạnh.”
“Tôi dám nói là chúng ta sẽ không quá bất tiện trong trường hợp này.” Sự hài hước bướng bỉnh của Elizabeth lại trỗi dậy. “không, chúng ta có thể sẽ được ấm áp khi những con chó sói tụ tập xung quanh chúng ta.”
“Đúng vậy” Sự kích động, cảm giác đói và tình trạng mệt lử – kết hợp với sự bình tĩnh không bao giờ thay đổi của Lucinda – làm cho Elizabeth gần như choáng váng. “tất nhiên, nếu những con sói nhận ra là chúng ta đói như thế nào, may mắn thì chúng sẽ tránh xa chúng ta.”
“Một khả năng đáng hoan hô.”
“Chúng ta sẽ nhóm một ngọn lửa,” Elizabeth nói, môi nàng giật giật. “Nó sẽ giữ chúng tránh xa chúng ta, tôi tin là như vậy.” Khi Lucinda vẫn im lặng trong vài phút, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Elizabeth, nàng nói với một cảm giác sung sướng kỳ quặc, “cô có biết điều này không, Lucinda? Tôi không nghĩ tôi có thể để lỡ ngày hôm nay vì bất kỳ điều gì.”
Trán Lucinda nhăn lại và cô ta ném về phía Elizabeth một cái nhìn khó hiểu.
“Tôi hiểu rõ rằng điều đó chắc chắn nghe thật lập dị, nhưng cô có thể tưởng tượng được là tôi đã thực sự vui vẻ như thế nào khi chĩa súng vào người đàn ông dó vài phút trước không? cô có thấy rằng - điều đó là kỳ quặc không?” Elizabeth hỏi khi Lucinda nhìn thẳng về phía trước vẻ giận dữ, im lặng trầm ngâm.
“Tôi thì thấy thật là kỳ quặc,” cô ta nói với vẻ phản đối lạnh băng trộn lẫn ngạc nhiên trong giọng nói, “là cô lại gợi lại thù hận với người đàn ông đó.n Tôi nghĩ anh ta đã làm cô phát điên lên.”
“Phải nói là làm tôi cảm thấy cay đắng.”
“Về việc gì?”
“Một câu hỏi thú vị?” Elizabeth thở dài. Rồi cả hai rơi vào im lặng. Elizabeth quyết định tập trung vào việc họ sẽ phải làm gì trong những giờ tới. Chú của nàng cứng rắn từ chối tốn một chiếc xe ngựa và một người đánh xe không có việc gì làm trong khi nàng trải qua khoảng thời gian cần thiết ở đây. Theo lời chỉ đạo của ông ta họ phải gửi Aaron trở lại càng sớm càng tốt khi họ đến biên giới Scoltland, nơi mà họ sẽ thuê một chiếc xe tại quán trọ Wakeley. Một tuần lễ nữa Aaron mới có thể quay lại đây để đón họ theo lịch trình. Họ có thể, tất nhiên, quay lại quán trọ Wakeley và đợi Aaron trở lại, nhưng Elizabeth không đủ tiền để có thể trả cho một phòng cho Lucinda và nàng.
Nàng có thể thuê một chiếc xe ở quán trọ và trả tiền khi họ về đến Havenhurst, nhưng tiền phải trả có thể nhiều hơn mức mà nàng có thể thu xếp chi trả ngay cả khi nếu nàng là một người mặc cả tuyệt vời.
Và tệ hơn tất cả là vấn đề của chú nàng. Ông ta sẽ điên tiết lên nếu nàng trở về chỉ chưa đến hai tuần khi nàng rời khỏi. Và không biết ông ta sẽ làm gì nữa.
Tuy nhiên, hiện tại nàng còn có một vấn đề lớn hơn nữa: đó là phải làm gì bây giờ, khi hai người phụ nữ không có vũ khí tự vệ bị lạc trong môi trường hoang dã của Scoltland, ban đêm và lại đang mưa và lạnh.
Chợt nghe như có tiếng bước chân lê trên sỏi và cả hai người phụ nữ thẳng người lên, cả hai cố gắng kìm nén niềm hy vọng đang vỡ oà và cẩn thận giữ cho gương mặt của họ bình thản.
“Nào, nào,” tiếng Jake vang lên. “Tôi rất mừng vì bắt kịp các cô và” ông ta chợt nín bặt vì ngạc nhiên khi ông ta trông thấy một hình ảnh cực kỳ khôi hài, hai người phụ nữ cùng nhau ngồi thẳng lưng trên những chiếc hòm, cả hai đều nghiêm nghị, trang trọng, trên đầu che một cái ô màu đen. “à ngựa của các cô ở đâu?”
“Chúng tôi không có ngựa.” Lucinda nói với ông ta với một giọng nói kinh khỉnh ngụ ý khó chịu vì việc xâm phạm sự riêng tư của họ của ông ta.
“Không? vậy các cô đến đây bằng cách nào?”
“Một chiếc xe bò chở chúng tôi đến cái nơi hoang vắng tồi tàn này.”
“Tôi hiểu.” ông ta nản lòng rơi vào im lặng, và Elizabeth cố gắng nói một điều gì đó ít nhất cũng có vẻ hơi thân thiện kho Lucinda mất cả kiên nhẫn.
“Tôi cho là ông đến đây để thuyết phục chúng tôi quay trở lại.”
“à, đúng.”
“Vậy thì hãy làm điều đó đi chúng tôi không có cả đêm để ngồi nghe ông nói đâu.”
Khi Jake có vẻ mất tự tin không biết nói gì, Lucinda đứng dậy và giúp ông ta. “Tôi cho là Ông Thornton vô cùng hối hận về hành vi không thể bào chữa được và không thể tha thứ được của ông ta?”
“Vâng có thể nói là như vậy.”
“Không nghi ngờ gì nữa anh ta có ý định nói điều đó với chúng tôi khi chúng tôi trở lại?” Jake ngập ngừng, cân nhắc xem ông có chắc chắn rằng Ian không có ý định nói bất cứ điều gì bất lợi không, nếu những người phụ nữ này không quay lại thì ông ta phải ăn những thức ăn tự nấu, đi ngủ với một lương tâm cắn rứt và một cái dạ dày tồi tệ, nên ông ta nói lập lờ. “Tại sao các cô không quay trở lại nghe anh ta trực tiếp xin lỗi?”
Lucinda quay lại phía con đường trở về ngôi nhà và gật đầu đàng hoàng, “mang những chiếc hòm và đi nào, Elizabeth.”
Đến khi gần đến ngôi nhà Elizabeth lại lưỡng lữ giữa việc có được sự thích thú của một lời xin lỗi và việc quay lưng bỏ chạy. Một ngọn lửa lấp lánh trong lò sưởi và nàng cảm thấy thật nhẹ nhõm khi không nhìn thấy ông chủ nhà bất đắc dĩ của họ xuất hiện trong nhà.
Tuy vây, chỉ giây lát sau chàng lại xuất hiện, không có áo khoác, mang một bó củi to ném phịch xuống sàn nhà.
Đứng thẳng người dậy, chàng quay lại phía Elizabeth, người đang quan sát chàng với một vẻ mặt thản nhiên không biểu lộ gì cả. “Tất cả té ra chỉ là một hiểu lầm.” Chàng nói ngắn gọn.
“ý anh nói là anh đã nhớ ra là có gửi một bức thư?”
“Bức thư đó được gửi lầm cho cô. Một người đàn ông khác được mời đến đây với chúng tôi. Không may là, bức thư gửi cho anh ta lại đến chỗ chú của cô.”
Đến tận lúc này, Elizabeth vẫn không thể tin được là nàng có thể cảm thấy bị bẽ mặt như vậy. Bị tước mất thậm chí cả cái quyền tự phẫn nộ một cách chính đáng, nàng phải đối mặt với một vấn đề là nàng là một người khách không được mong muốn của một người đã làm nàng trở thành một kẻ ngốc không những một mà những hai lần.
“Cô đến đây bằng cách nào? Tôi không nghe thấy tiếng một con ngựa nào cả và một cỗ xe thì chắc chắn không thể leo lên chỗ này được.”
“Một chiếc xe bò đã trở chúng tôi phần lớn quãng đường,” nàng nói quanh co, chặn ngay lời giải thích mà Lucinda muốn nói, “và giờ thì nó đi mất rồi.” Nàng nhìn vào đôi mắt chàng với vẻ căm phẫn giận dữ trong khi chàng nhận ra rằng chàng bị mắc kẹt với họ trừ phi chàng muốn mất vài ngài để hộ tống họ trở lại nhà trọ.
Cảm thấy kinh hãi rằng nước mắt đang ngân ngẫn trên mắt mình sẽ rơi xuống, Elizabeth lắc nhẹ đầu và quay đi, giả vờ chăm chú xem xét tường, trần nhà, cầu thang, thực ra là chẳng gì cả. Xuyên qua làn nước mắt mờ mờ nàng chú ý lần đầu tiên rằng nơi này trông như thể là đã không được lau chùi hàng năm rồi.
Bên cạnh nàng, Lucinda cũng đang xem xét tỉ mỉ căn nhà và cũng đi đến một kết luận tương tự.
Jake, đoán trước rằng người phụ nữ nhiều tuổi này sẽ đưa ra một số lời nhận xét chê bai ngôi nhà của Ian, liền nhảy vào với một tâm trạng vui vẻ bắt buộc.
“Nào, bây giờ,” ông ta oang oang, chà xát hai bàn tay vào nhau và đi về phía lò sưởi. “Bây giờ hãy ngồi xuống, tại sao chúng ta không giới thiệu lẫn nhau một các chính thức nhỉ? Rồi chúng ta sẽ nói về bữa tối.” Ông ta nhìn Ian vẻ hy vọng, chờ đợi chàng đứng ra giới thiệu, nhưng thay vì làm điều đó một cách đúng đắn chàng chỉ gật đầu cộc lốc về phía cô gái tóc vàng xinh đẹp và nói,” Elizabeth Cameron – Jake Wiley.”
“Xin chào ông, ông Wiley,” Elizabeth nói/
“Gọi tôi là Jake,” ông ta phấ