← Quay lại trang sách

Chương 3 + 4

Tướng quân phu nhân!

Nha hoàn tâm phúc của nàng bước vào cung kính. Nàng nheo mắt phượng nhìn, thái độ nhàn nhã thưởng trà.

- Hoàng thượng sai người mang bài thiếp tới...

Nàng nhẹ nhàng mở thiếp.

- Yến tiệc mừng Hoàng hậu mang long thai?

♣ ♣ ♣

Sau khi các vũ cơ trình diễn màn Thủy Mặc cơ đầy tuyệt diệu, Hoàng hậu hài lòng nhìn quanh một vòng.

- Tướng quân phu nhân...

Nàng đưa mắt nhìn Hoàng hậu, trong ánh mắt có nét lạnh lẽo.

- Tại sao nàng không tháo mạng che mặt xuống? Tuy nàng bị hủy dung nhưng hiện tại nàng là chính thất, ai dám coi thường. Bổn cung cũng muốn xem Tướng quân phu nhân là người có bản lĩnh như nào lại có thể làm Tướng quân bách chiến bách thắng xiêu lòng.

Mọi người trong sảnh ồ lên hưởng ứng. Nàng đánh mắt nhìn nha hoàn hỏi nhỏ.

- Tướng quân đã chuẩn bị đến đâu rồi?

- Thưa phu nhân, sắp tới rồi.

Nàng gật nhẹ với nha hoàn. Một mình thân ảnh tiến tới chính sảnh hơi nhún người.

- Hoàng hậu nương nương đã đánh giá cao ta rồi. Bản thân chỉ là một nữ tử xấu xí, may mắn được Tướng quân nhìn trúng, cái này được gọi là trong hoạ có phúc. Thật không dám bỏ mạng che mặt làm người khác sợ hãi.

- Ngươi không muốn bỏ?

Mọi người hơi lạnh người. Hoàng hậu nương nương xưa nay tùy hứng xử người, thủ đoạn độc ác, lại là độc sủng của Hoàng thượng, ý của Hoàng hậu chính là ý trời, Thái hậu còn phải kiêng nàng ta ba phần. Nay Tướng quân phu nhân một hai từ chối, chỉ sợ động phải lửa giận của nàng ta.

- Vâng, là không muốn bỏ.

Hoàng hậu giận tím mặt. Một sự tức giận tột cùng. Một tay nàng ta vo viên tà áo, một tay huơ lên.

- Các ngươi còn không mau đi lột mạng che mặt của phu nhân.

Các thiên kim cùng các phu nhân hít phải ngụm khí lạnh. Nhưng kì lạ ở chỗ, nha hoàn kia đứng im bất động. Cơn giận của Hoàng hậu như được tiếp thêm dầu. Nàng ta vung tay tát nha hoàn kia một bạt tai. Nha hoàn kia đổ xuống như xác chết. Mọi người giật mình kinh ngạc. Hoàng hậu nhìn thấy trên huyệt á môn bị vật gì đó chém phải, huyết nhục lẫn lộn ghê tởm. Nàng ta bất giác lùi lại.

- Là... là kẻ nào??

Một mũi tên phóng vút qua, cắm phập vào cột gỗ. Mọi người trong sảnh hơi náo loạn. Bên ngoài bỗng có tiếng kiếm đao chạm nhau. Một giọng nói thất thanh vang lên.

- Tướng quân tạo phản. Tướng quân tạo phản rồi...

Mọi người kinh hãi nhìn nàng. Nàng vẫn đứng ở chính điện, bình thản nhìn Hoàng hậu. Một cơn gió vút qua, mạng che mặt bị tung ra. Một nụ cười quỷ dị hiện lên, khoét sâu vào tâm can Hoàng hậu một sự hãi hùng.

- Chúng ta lại gặp nhau rồi...

Hắn ngồi trong đại lao đã ba ngày. Ba ngày nay, hắn không nghe được bất kỳ tin tức gì từ bên ngoài. Hôm đó, hắn có việc không thể tới yến tiệc đúng giờ. Khi vừa vặn xong việc, chuẩn bị tới yến tiệc thì phản quân đã tràn vào, một kiếm kề cổ hắn. Nghe nói, Hoàng hậu cũng không thoát khỏi. Hắn cười chính bản thân. Tướng quân, tâm phúc của hắn, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ phản bội. Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà mà...

- Cộp cộp...

Có tiếng bước chân. Hắn chán ghét nâng mắt nhìn. Tướng quân tài ba bách chiến bách thắng của hắn khoác long bào chói mắt bước chầm chậm xuống đại lao. Bên cạnh là bốn năm tên ám vệ hắc y.

- Lệnh Hồ vương...

Hắn quay lưng lại, không trả lời. Cái bóng lưng kiêu ngạo in hằn trên đống rơm mục thách thức y.

- Lệnh Hồ vương...

Y kiên nhẫn lặp lại. Hắn vẫn lặng thinh. Cai ngục mở cửa đại lao rồi kéo hắn ra ngoài. Hai tên ám vệ đánh gãy hai chân hắn, ép hắn quỳ xuống. Cái vẻ cao ngạo vẫn không chịu cúi đầu.

Y ngồi xổm xuống, đôi mắt đã quen với máu me chiến trường quét qua một lượt làm cho những kẻ khác không rét mà run.

- Ngươi có nhớ Lục công chúa của Lệnh Hồ vương thứ bảy?

Hắn giật mình. Năm đó, bố cáo thiên hạ, nàng bệnh nặng qua đời để che đi tình cảm loạn luân nhơ nhớp đó, người ngoài hoàng thất không một ai biết. Lần đăng cơ trước, hắn đã thanh lọc tất cả, biến nàng thành phế nhân, ném ra ngoài thành tự sinh tự diệt, không lẽ...

Một nữ tử khác bước vào đại lao cắt ngang suy nghĩ của hắn. Dáng người uyển chuyển thướt tha như nước khiến người khác không khỏi động lòng. - Phu nhân...

Nàng không đáp, ánh mắt chiếu thẳng tới hắn. Tướng quân hiểu ý nàng, gật nhẹ đầu. Tất cả ám vệ đồng loạt lui ra ngoài. Trong đại lao chỉ còn lại ba người. Ánh đèn yếu ớt khiến mọi thứ mơ hồ, tựa một giấc mơ.

Nàng hơi cúi người. Mạng che mặt vén sang một bên. Vết sẹo chém ngang mặt nàng cắt ngang tâm can hắn. Nàng vẫn còn sống hơn nữa, nàng không còn là phế nhân...

- Nhìn đi, cuộc đời này của nàng vì ngươi mà bị hủy. Vì ngươi mà khuôn mặt kia nhận một kiếm không hoàn hảo, vì ngươi mà nàng bị thiên hạ đưa vào quên lãng, ngươi còn chưa hài lòng sao? Đôi mắt long phụng của nàng ngươi nhẫn tâm móc mất, hài tử của ngươi, ngươi nhẫn tâm giết chết, cuộc sống của nàng ngươi nhẫn tâm ép tới đường cùng. Nói đi, sao ngươi có thể?

Y gằn mạnh từng tiếng. Hắn vẫn giữ nguyên thái độ nhàn nhạt, ánh mắt nhìn nàng có chút trào phúng chậm rãi nhả ra bốn từ.

- Nàng ta không xứng!