Chương 9 + 10
A Mai cứ vậy tiến về phía hoàng cung. Thân ảnh mảnh khảnh của một nha hoàn nhìn sao bi ai tới vậy. Mưa không ngừng xối xả, tát thẳng lên mặt A Mai nàng đau đớn.
Đến cổng thành, binh lính canh gác nhận ra A Mai nàng. Thống soái chặn nàng lại giọng không vui.
- A Mai cô nương, đã quá muộn rồi...
A Mai giơ kim bài trước mặt bọn chúng, cất giọng đều đều.
- Có kim bài hoàng đế ở đây, ai dám cản?
A Mai cầm kim bài trong tay khó có ai có thể cản nàng ta. Nhưng hậu cung ba nghìn mĩ nữ, biết tìm hoàng thượng ở đâu? Đám nô tài không cản nàng ta nhưng tuyệt không chỉ cho nàng hoàng thượng đang ở đâu cả.
- A Mai, ngươi mau về nói với công chúa, hoàng thượng sẽ không bao giờ tới thăm một phế công chúa xấu xí độc địa như vậy đâu!
A Mai giận run người. Gì chứ? Chủ tử của nàng là để chúng nghị luận bàn tán không ra gì sao?
- Nếu là vậy, để ta gặp hoàng thượng. Đúng như thế, ta sẽ không bao giờ tới nữa...
Nhưng đám nô tài bỏ đi, không bận tâm tới A Mai...
Nếu công chúa có ở đây, nhất định người sẽ biết hoàng thượng ở đâu. Còn bây giờ...
A Mai nàng ngẫm lại. Tên nô tài kia là người của hoàng hậu! Là tẩm cung của hoàng hậu...
Ngoài phủ chỉ có hai ba nha hoàn canh giữ. Bên trong vọng ra tiếng cười nói cợt nhả của cả hai. A Mai nghe có cảm giác xót xa thay chủ tử. Công chúa, vì người như này đáng không?
- Mau bẩm báo hoàng thượng ta đến.
Nha hoàn gác ngoài nhìn y phục tầm thường của nàng ướt sũng nước mà cười khinh không đáp.
- Hoàng thượng, nô tài có chuyện cần bẩm báo.
A Mai ra sức thét phía ngoài, nhưng lại nhận được hai từ phun ra từ nữ tử trong phòng.
- Cút đi.
Nha hoàn canh gác nhìn A Mai thương hại. Hoàng thượng giờ này, ngoài hoàng hậu ra, không ai sánh được...
- Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện cần bẩm báo!
- Để mai đi...
Mai? Ngày mai ư? Công chúa có chờ được tới mai sao? - Nô tỳ là A Mai, nha hoàn bên cạnh công chúa. Công chúa sắp... không qua khỏi rồi...
- Xoạch!
Cánh cửa mở ra. Hoàng thượng ăn mặc không chỉnh chu vội bật tung cửa, ánh mắt có phần ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.
- Ngươi nói cái gì? Không phải công chúa rất khỏe mạnh, không muốn gặp ta nữa sao? Không phải nàng đã tìm được người tâm đầu ý hợp, sống cùng người đó vui vẻ hạnh phúc, sai ngươi tới van xin trẫm để nàng yên ổn sao?
Y chợt hiểu ra mọi chuyện. Bấy lâu nay có kẻ châm ngòi li gián y với nàng. Công chúa sắp không quá khỏi...
- Bệ hạ, xin người đừng đi, ngoài trời mưa to lắm...
Công chúa sắp không quá khỏi...
- Bệ hạ, long thể người là quan trọng nhất, xin người đừng rời cung...
Công chúa sắp không quá khỏi...
- Bệ hạ, người còn bách tính, còn muôn dân trăm họ...
Công chúa sắp không quá khỏi...
Y vùng bước đi, chạy thật nhanh trong mưa. Mặc kệ tất cả, mặc kệ y có là hoàng thượng đi chăng nữa, y cũng phải tìm nàng. "Công chúa sắp không quá khỏi..." Đừng, xin nàng...
Phi bạch mã nửa ngày, y mới tới biệt viện nàng sống. Chung quanh mọi thứ im lặng, một sự im lặng đến rợn người, một sự im lặng tố cáo sự cô độc, bi ai, đắng xót của chủ tử nơi đây. Nàng nói nàng sống tốt. sống tốt là như này sao? Nàng nói nàng hạnh phúc, hạnh phúc là như này sao? Là nàng nói dối, nàng lừa y, nàng lừa y...
Y đẩy cửa bước vào. Bên trong, lá vàng rụng khắp mặt đất. Y dẫm lên chúng, chúng vỡ tan nghe khô khốc. Không một ai dọn dẹp, không một ai coi giữ. Nơi đây như nơi vô chủ. Sự tồn tại của nàng cũng chỉ là danh. Nàng sống mà không khác gì đã chết...
Trong phòng, mọi thứ âm u đến kì dị. Dù đang là ban ngày nhưng trong phòng nàng cũng như ban đêm, cô tịch và u tối. Y nghe thấy tiếng nàng ho dữ dội. Y nghe thấy tiếng hốt hoảng của nha hoàn. Y nghe thấy tiếng hắc bạch vô thường đang chờ nàng ở quỷ môn quan. Y nghe thấy nữ tử cả đời này y ái mộ sắp rời xa y...
Y đẩy cửa bước vào. Nha hoàn nhận ra y là hoàng thượng ngày đó thường xuyên lui tới chỗ nàng nên im lặng ra ngoài. Y nhìn nàng nằm trên giường bệnh, thoi thóp thở yếu ớt mà khóe mắt hoe đỏ.
Lại một trận ho dữ dội kéo tới. Y vội vàng đỡ nàng dậy. Nàng ho từng đoạn đứt quãng rồi bất thình lình nôn ra một búng máu đỏ chói mắt. Búng máu đỏ chói mắt như màu của bi thương. Búng máu đỏ chói mắt như màu của hoa bỉ ngạn nơi cửu tuyền. Búng máu đỏ chói mắt như màu của hạnh phúc chóng vánh ngày nàng thành thân. Y kinh hãi nhìn nàng, bất giác siết chặt hơn. Nàng đối với y là thứ gì đó không thể chạm tới, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Cả đời này, y mong nàng gọi y hai chữ "phu quân" đúng nghĩa nhưng e chẳng thể...
- A Mai... Em về rồi sao... Phu quân ta... sẽ... sẽ không tới... không tới phải không... A Mai... ta rất lạnh... Ta biết... ta biết bản thân ta đã yêu người rồi...
Từng câu từng chữ thoát ra từ chính miệng nàng làm y thấy quặn lòng lại. Nàng nói sao? Nàng đã yêu y sao? Vậy mà y lại mặc nàng sống chết, chỉ xua đuổi nàng khỏi y. Tình cảm này của nàng ngàn đời y không xứng...
- Là ta đây, không phải A Mai. Là phu quân của nàng đây, nàng mở mắt ra nhìn ta đi. Xin nàng đừng rời bỏ ta, làm ơn đi...
Nàng nâng hạnh nhãn lên nhìn. Gương mặt thân quen kia sao xa xôi tới thế. Người trước mặt nàng có phải nam nhân khiến nàng lần thứ hai rung động? Không, y là Hoàng thượng, là Thiên tử con trời, là người nắm trong tay sự sống của hàng vạn bá tánh lê dân, không thể vì nàng mà thay đổi. Cả đời này, nàng mong y cùng nàng sống bình bình an an mà e chẳng thể...
- Hoàng thượng... người tới thăm ta? Ta cảm thấy hạnh phúc lắm... Hoàng thượng... là ta sai rồi... Ta sai khi tàn nhẫn với người... Ta cũng sai khi rung động với người... Ta nợ người sự bình yên của một nam nhân bình thường... giờ ta trả lại người...
- Không! Nàng không làm sai gì cả, không hề sai. Ta sẽ tìm đại phu giỏi nhất thiên hạ cho nàng, chỉ xin nàng đừng rời bỏ ta. Xin nàng... Nàng nở nụ cười nhợt nhạt, lắc đầu khe khẽ. Nàng đưa tay chạm nhẹ gương mặt nam nhân kia, khẽ nói.
- Phu quân, ta yêu người...
Tay nàng buông thõng. Nàng đi rồi. Nàng rời xa y thật rồi...
Mùa đông năm ấy, có một hoàng thượng từ bỏ ngai vàng lui về biệt viện sống an nhàn thảnh thơi ngày qua ngày. Hàng ngày y đều ra một ngôi mộ bắt đầu lên cỏ, khẽ thì thầm.
- Nương tử, cùng ta về nhà nào...
Hoàn