← Quay lại trang sách

Tòa Lâu Đài Cát.

Hôm nọ, một người giáo viên nổi

tiếng quay trở về nhà sau bài

thuyết trình quan trọng mà ông vừa trình bày

trước một nhóm các đồng nghiệp đáng kính

của mình. Đang đi nhưng lòng ông say sưa với

những lời tán thưởng mà thính giả đã dành

tặng cho ông. Thói quen đã đưa ông đến con

đường đi bộ dọc theo bờ biển.

Đang tản bộ trên bờ biển thì ông bắt gặp

một cậu bé. Em bé đang xây một tòa lâu đài cát

trên bãi biển, đấy là tòa lâu đài cát lớn nhất

và công phu nhất mà từ trước đến giờ ông từng

được thấy. Em bé trịnh trọng dùng đôi tay của

mình xúc cát lên rồi nắn cát cho thật chắc, sau

đó nhẹ nhàng đặt vào vị trí thích hợp. Em bé

cẩn thận và miệt mài xây đắp những tòa tháp,

những gác canh, đào hào, cắm cờ...

Khi em bé hoàn thành tác phẩm nghệ thuật

đầy ấn tượng, em đứng dịch lùi một tí để thư

giản và ngắm nhìn tuyệt tác của mình. Rồi đột

nhiên em nhảy về phía trước, bước lên trên tòa

lâu đài, đạp phá nó, banh nó ra trên bãi cát, rồi

ngắm nhìn khi những con sóng nối đuôi nhau

vỗ lên mặt biển, xóa nhòa dấu tích tòa lâu đài

của em, như thể là tòa lâu đài của em chưa hề

tồn tại.

Người giáo viên cảm thấy sốc khi chứng

kiến cảnh tượng đó. Thật là lãng phí! Tại sao

thành quả ấy lại bị phá hủy? Tại sao một người

tự tạo ra rồi tự phá hủy thành quả của chính

họ? Ông đi đến bên em bé và hỏi:

- Tại sao cháu đã bỏ ra nhiều thời gian và

công sức để xây nên tòa lâu đài to lớn và đẹp đẽ

đến vậy mà lại đập phá nó?

Em bé đáp lại:

- Cha mẹ của cháu cũng đã hỏi cháu câu

đó. Mẹ cháu nhìn thấy những điều rất ý nghĩa

từ tòa lâu đài cát. Mẹ đã nói với cháu rằng, mỗi

hạt cát có thể xem như là mỗi khía cạnh của

nhân loại. Người ta có thể tạo nên những điều

rất ấn tượng khi biết đoàn kết với nhau, nhưng

khi chúng ta lãng quên đi những mối quan hệ

của mình với người khác và cố gắng tồn tại như

một hạt cát đơn lẻ thì sẽ khiến cho nhiều thứ bị

hủy hoại như cháu đã phá hủy tòa lâu đài cát

vậy đó, hoặc là bị sóng biển phá tan, phân hủy

nó ra hàng tỷ mảnh nhỏ và phát tán dọc theo

bờ biển. Còn cha cháu thì bảo rằng, đấy là một

cách để học về cuộc sống. Không có gì tồn tại

mãi mãi. Giống như những tòa lâu đài cát, mọi

thứ được tạo ra rồi lại bị phá hủy, tồn tại rồi

lại biến mất. Hết thảy đều không thường còn.

Khi chúng ta ý thức được điều này thì chúng

ta bắt đầu biết trân quý thời gian mà chúng ta

đang có. Bố cháu còn bảo rằng, xây dựng những

tòa lâu đài cát là một cách giúp cho trẻ em học

những bài học quan trọng ấy bằng trực quan

sinh động.

Em bé nói tiếp:

- Còn với cháu, cháu chỉ biết rằng cháu

đang chơi. Cháu chỉ muốn hòa mình với những

gì cháu đang làm và vui với công việc đó.

Người giáo viên nghe xong thì lặng lẽ mở

dây buộc giày và cởi chúng bỏ qua một bên, cởi

bỏ đôi tất của mình, xăn quần lên, tháo cả cà-

vạt rồi ngồi xuống bên em bé và nói:

- Chú có thể ngồi lại và chơi chung với cháu

được không?