← Quay lại trang sách

Chương 1 CHỜ ĐỢI

Anh vẫn chưa trở lại.

Anh sẽ không ở lại đó lâu . Cáo lau nước mưa trên mặt. Với Jacob, câu này chỉ có ý nghĩa tương đối. Đôi khi anh ở lại đó hằng tuần. Đôi khi hằng tháng.

Khu thành cổ đổ nát vẫn nằm đó, hoang tàn như mọi khi, và sự tĩnh lặng giữa những bức tường cháy sém làm cô thấy lạnh lẽo không kém những hạt mưa ngoài kia. Làn da con người chẳng thể giữ ấm nhiều cho cô, dù vậy cô vẫn ngày càng ít khoác lên mình bộ lông cáo. Cô cảm nhận quá rõ bộ lông ấy đã bào mòn những năm tháng thanh xuân của mình như thế nào - thậm chí không cần Jacob phải nhắc nhở.

Anh ôm siết cô vào lòng trước lúc ra đi, như thể anh muốn mang hơi ấm của cô trở về thế giới nơi mình sinh ra. Có điều gì đó làm anh sợ hãi, nhưng vốn dĩ anh chẳng bao giờ thừa nhận. Anh vẫn như một cậu bé con, luôn ngây thơ tin rằng có thể chạy thoát khỏi cái bóng của chính mình.

Họ đang trên hành trình lên phương Bắc, đến Sveriga và Norga, nơi những cánh rừng vẫn còn ngập tuyết và cái đói xua hàng đàn sói nhằm về các thành phố. Trước đó họ đã đi rất xa xuống phía Nam, đến nỗi bây giờ đây cô vẫn còn cảm thấy những hạt cát sa mạc bám trên bộ lông cáo. Hàng ngàn dặm... qua những thành thị và những miền quê mà cô chưa từng nghe tên, qua tất cả những nơi chốn ấy, để tìm một chiếc đồng hồ cát. Nhưng Cáo hiểu Jacob quá rõ để có thể tin vào điều đó.

Dưới chân cô, những bông anh thảo dại đầu tiên đã xuyên lên giữa đá phiến nứt vỡ. Cô ngắt một cành mềm, giọt sương lấp lánh vương trên nụ hoa vẫn còn lạnh buốt. Đó là một mùa đông rất dài, và những tháng đông giá đã qua còn để lại cảm giác băng lạnh trên làn da Cáo. Rất nhiều thứ đã xảy ra kể từ mùa hè trước. Nỗi lo lắng cho đứa em trai của Jacob... và cho anh nữa. Quá nhiều sợ hãi. Quá nhiều yêu thương. Tất cả đều quá nhiều.

Cô ấp nhẹ một bông hoa vàng vào trong ve áo. Đôi bàn tay... chúng bù đắp cho cái lạnh giá mà cơ thể người của cô phải chịu đựng. Khi khoác trên mình bộ lông cáo, Cáo nhớ da diết cảm giác được cảm nhận thế giới này dưới những ngón tay.

Anh sẽ không ở lại đó lâu.

Nhanh như chớp, cô tóm được một tên quỷ lùn [*] đang cố thò bàn tay bé tí xíu vào túi áo khoác cô. Hắn chỉ chịu bỏ lại đồng tiền vàng khi bị cô lắc mạnh, theo cách một con cáo lắc con chuột nhắt. Tên trộm nhỏ cắn phập vào tay cô trước khi chạy bắn đi, miệng lầm bầm nguyền rủa. Jacob luôn nhét một vài đồng tiền vàng vào túi xách cho cô trước khi anh rời đi. Anh vẫn chưa quen với sự thật rằng giờ đây cô đã có thể hòa nhập vào thế giới loài người - thậm chí không cần anh bên cạnh.

Anh sợ hãi điều gì?

Cáo đã từng hỏi anh câu ấy, sau nhiều ngày cùng lang thang từ làng quê nghèo này đến làng quê nghèo khác, để rồi cuối cùng thấy mình đứng dưới gốc cây lựu chết khô của một vị Sultan [*] đã qua đời. Cô lại hỏi Jacob lần nữa, khi anh uống say khướt ba đêm liên tiếp sau khi bọn họ chỉ tìm thấy một giếng nước cạn khô trong khu vườn um tùm cỏ dại. “Không có gì. Em đừng lo lắng.” Một nụ hôn phớt trên má, và nụ cười mỉm vô tư mà cô đã thấu hiểu từ năm mười hai tuổi. “Không có gì…”

Cô biết anh nhớ cậu em trai, nhưng dường như vẫn còn điều gì đó khác nữa. Cáo nhìn lên ngọn tháp trong khu thành cổ hoang tàn. Những phiến đá ám đen thì thầm một cái tên. Clara. Lẽ nào là như thế?

Tim cô vẫn thắt lại mỗi khi nghĩ đến dòng suối nhỏ phơi xác đôi sơn ca. Jacob lùa tay vào tóc Clara, môi anh áp trên môi cô. Khao khát.

Có lẽ đó là lý do cô suýt thì cùng đi với anh. Cô thậm chí đã theo chân Jacob lên tháp, nhưng rồi không còn chút can đảm nào khi đứng trước tấm gương đó. Tấm gương như một mặt băng tăm tối khiến trái tim cô đông cứng.

Cáo xoay lưng về phía ngọn tháp.

Jacob nhất định sẽ trở lại.

Anh luôn trở lại.