← Quay lại trang sách

Chương 7 VÔ VỌNG

Hắc Tiên đã nhượng bộ. Jacob Reckless. Nàng không muốn thấy mặt anh nữa. Tất cả những nỗi sợ hãi, và cả nỗi đau... Nàng cảm thấy cái chết từ lời nguyền tên nàng mang đến cho anh như vết thương trên làn da trắng muốt.

Đó không phải ý muốn báo thù của nàng. Dù mặt đầm nước đang soi cho nàng thấy nỗi sợ hãi của anh cũng chính là đầm nước trong vườn thượng uyển, nơi anh biến da nàng thành vỏ cây.

Cô em Hồng Tiên của nàng chắc hẳn đã thấy những hình ảnh này trên mặt hồ nơi hai chị em họ sinh ra. Nó trông đợi gì ở cái chết của anh? Cái chết ấy sẽ xoa dịu nỗi đau bị phản bội, hay chữa lành lòng tự trọng bị tổn thương của nó? Cô em Hồng Tiên của nàng chẳng hiểu gì về tình yêu cả.

Mặt đầm tối sẫm lại như bầu trời đang soi bóng xuống nó, bóng nàng run rẩy trên những con sóng. Mặt nước làm méo mó bóng nàng, như thể sắc đẹp nàng đang dần tàn phai. Rồi sau đó? Kami’en sẽ chẳng bao giờ thèm nhìn mặt nàng nữa. Ông ta chỉ còn nhìn thấy cái bụng ngày càng to ra mà cô vợ người trần của ông đang mang.

Tiếng ồn của thành phố vọng vào màn đêm trong vườn thượng uyển.

Hắc Tiên xoay người lại. Nàng không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, cả bản thân nàng cũng như người tình phản bội của em gái nàng. Thỉnh thoảng nàng ước ao được trở lại làm lá và vỏ cây như lúc anh hóa phép nàng.

Nom anh hoàn toàn không giống người em trai.

Con bướm ma đậu trên vai nàng, như một vụn đêm trên làn da trắng như tuyết. Giờ đây ngay cả đêm cũng thuộc về kẻ khác. Kami’en ngủ ở chỗ công chúa có khuôn mặt búp bê của ông ta ngày càng thường xuyên hơn.

Em gái nàng muốn gì ở tất cả những nỗi sợ và nỗi đau đó? Chúng chẳng thể mang tình yêu trở về.