← Quay lại trang sách

Chương 13 GÃ KIA

Đại sảnh nơi Vua Gù đón tiếp bọn họ tối đen như mực đến nỗi Nerron khó lòng nhìn thấy đôi bàn tay của chính mình. Ánh sáng rọi vào từ những cửa sổ trên cao bị những tấm rèm gấm xanh thẫm thêu chỉ vàng nuốt chửng, và ánh nến cạnh ngai vàng không làm đau mắt bọn người Goyl. Vua xứ Lothringen là một người đàn ông khôn ngoan. Ông ta đã chuẩn bị thật chu đáo để những vị khách da đá của mình được hết sức thoải mái, vì khi một vị khách cảm thấy dễ chịu, gã sẽ ít cảnh giác hơn.

Charles xứ Lothringen đã chữa khỏi bệnh gù lưng từ nhiều nằm trước bằng một cái nẹp lưng làm từ xương cá được phù phép, nhưng biệt hiệu Vua Gù thì vẫn còn đến ngày nay. Là một người đàn ông tự phụ, ông ta rất căm ghét cái tên này. Người ta đồn rằng ông ta dùng bạc nghiền nhuyễn thành bột để chữa râu và tóc bạc và rất không vui vì những nếp nhăn ngày càng hằn sâu do tuổi tác và nghiện hút thuốc uống rượu.

Thủ lĩnh da cẩm thạch đen cúi đầu chào trong lúc bước về phía ông ta. Trong cung điện xứ Lothringen người ta tránh các nghi thức cung đình kiểu cũ mà bộ tộc da cẩm thạch đen rất coi trọng. Không quỳ gối cúi chào, không mặc đồng phục ngoài những dịp lễ chính thức. Vua Gù cất những áo choàng dài bằng lông chồn và áo khoác gấm thêu chỉ vàng vào tủ cùng với băng phiến chống mối. Ông ta yêu thích những bộ y phục bằng lụa đen, được cắt may theo thời trang mới nhất, và say mê những điếu xì gà thanh mảnh mà đại sứ xứ Albion mang cống nạp cho Lothringen. Lúc này ông ta cũng đang kẹp một điếu giữa các ngón tay. Thuốc lá. Cái tên đối với Nerron nghe như một loài côn trùng chuyên đốt người. Có vẻ như Vua Gù muốn giấu mình sau đám khói thuốc để người ta không thể đọc được nét mặt ông ta. Charles xứ Lothringen chẳng khác nào một con mèo đội vương miện, thích giả vờ ra vẻ là kẻ ăn chay trong khi khóe miệng vẫn còn lủng lẳng một cái đuôi chuột. Khói xám bao bọc ông ta dày đặc đến nỗi vị khách mời của ông ho một tiếng, trước khi hắn đứng cách ngai vàng một khoảng thích hợp.

“Hoàng thượng vạn tuế.” Giọng lão Goyl già nghe không có cảm giác ghê tởm mà hắn hay cảm thấy đối với người trần. Gương mặt đen đúa của hẳn che giấu sự căm ghét không khó khăn gì hệt như cách hắn che giấu nỗi thèm khát quyền lực vô biên của mình. Niasny - tên của hắn mang nghĩa Bóng Tối trong ngôn ngữ Goyl, và nó miêu tả chính xác hình dáng bề ngoài cũng như trái tim hắn. Hắn đã chỉ thị cho Nerron phải giấu mình cho tới khi được hắn gọi. Dễ như trở bàn tay. Một gã con lai được dịp luyện tập trở thành một cái bóng.

“Gã thợ săn kho báu của ngươi đã thất bại như những gã mà người lùn đã thuê. Ta rất thất vọng.” Vua Gù vẫy người hầu đang cầm cái gạt tàn thuốc bằng bạc đứng sau ngai vàng lại. “Rõ ràng là ngươi đã phóng đại khi tâng bốc tài năng của gã với ta.”

Nerron những muốn dí đầu điếu xì gà còn đang cháy vào trán ông ta. Bình tĩnh, đồ con lại. Ông ta là một vị vua. Nhưng gã vẫn chưa thể khống chế tốt cảm xúc của mình. Gã cũng không chắc là mình có muốn học cách khống chế cảm xúc của bản thân không.

“Gã đã mở cửa lăng mộ thành công, như tôi đã hứa với ngài, và gã sẽ tìm thấy cây nỏ thần! Tôi xin mạn phép nhắc các ngài rằng nếu không có gián điệp của chúng tôi các ngài sẽ không bao giờ biết về khu hầm mộ. Bọn người lùn hay ảo tưởng rằng bọn chúng, giống chúng tôi, quen thuộc với lòng đất như nhà mình, nhưng sẽ chẳng có bí mật nào trong lòng đất mà người Goyl chúng tôi không thể khám phá.”

Không. Lão thủ lĩnh già không thể giấu nổi tính kiêu ngạo trong giọng nói. Đá cẩm thạch đen. Màu da cao quý nhất mà một Goyl có thể có - cho đến lúc một Goyl da mã não tự xưng vua. Lòng căm hận của bộ tộc da cẩm thạch đen dành cho Kami’en tưởng chừng có thể làm tan chảy làn da đá của bọn họ. Để lật đổ Kami’en họ đã tiết lộ vị trí của pháo đài Goyl, và để biến ước mơ làm kẻ thù biến mất khỏi cõi đời này của Vua Gù thành sự thật, họ đã dùng rất nhiều gián điệp của Kami’en cho đến lúc không thể dùng được nữa. Thật kỳ diệu là vua Goyl vẫn còn sống đến tận bây giờ. Nerron biết có cả tá sát thủ mà bộ tộc cẩm thạch đen phái đến chỗ Kami’en, nhưng vệ sĩ của hắn ta là những tay cự phách, kể cả khi người Goyl ngọc thạch đã biến mất... Hắn ta vẫn còn có Hắc Tiên bên cạnh mình.

Lão cẩm thạch già quay người lại.

Cuối cùng cũng đến lúc.

Gã con lai xuất hiện.

Nerron bước ra khỏi cây cột mà gã đang nấp đằng sau và tiến về phía ngai vàng. Tay vịn ghế có lẽ được đẽo từ xương hàm của một người khổng lồ. Gì cũng được... những câu chuyện loại này chẳng qua chỉ để cố chứng minh rằng con người luôn luôn là ông chủ của thế giới này. Những cuốn sách lịch sử của người Goyl hiểu rõ hơn nhiều. Đem so sánh với tiên nhí, các nàng tiên và phù thủy thì con người chỉ như những đứa trẻ sơ sinh. Loài kỳ giông lưỡng cư dưới lòng đất còn có bề dày lịch sử hơn loài người.

Vua Gù chăm chú quan sát đánh giá gã, đến nỗi Nerron tưởng tượng ra cảnh đấm vào khung nẹp được phù phép giữa xương sườn, trong lúc tiến đến gần ông ta. Không phải là gã không quen với những ánh mắt kiểu đó. Gã chẳng có gì để bảo vệ chính mình trước những ánh mắt ấy, gã không đẹp mã mà xuất thân cao quý cũng không. Khi còn bé gã đã tự nói với mình rằng một nàng tiên đã tạo ra gã từ cẩm thạch của đêm và những đường kẻ màu xanh lá trên da gã chính là dấu vết của những chiếc lá mà nàng đã dùng.

Những vân đá khổng tước trên da Nerron có nguồn gốc từ mẹ gã. Một cách chính thống thì những người có làn da đá cẩm thạch chỉ kết hôn với nhau, nhưng phần lớn bọn họ đều có khao khát chiếm hữu những thứ không thuộc về mình. Và họ mong đợi ở những đứa con lai của mình những phẩm chất khác với những đứa con chính thức được thừa nhận. Nerron đã hiểu được điều này từ rất sớm. Một đứa con lai phải học bắt chước loài rắn, bò và trườn để tồn tại. Nhưng gã cũng học được những đức tính khác của loài rắn: nghệ thuật tàng hình, nghệ thuật lừa bịp, khả năng đánh lén từ trong bóng tối.

Nerron cúi đầu thật thấp như lão già da cẩm thạch đen đã làm. Hai bên trái và phải là hai vệ sĩ của Vua Gù. Ánh mắt bọn họ lạnh lùng như mặt ao rong rêu nơi đã sinh ra họ. Vua xứ Lothringen giao trọng trách bảo vệ mình cho những nam nhân ngư. Da họ cũng không có cảm giác như da của người Goyl và với sáu con mắt, họ như được sinh ra để làm nhiệm vụ canh gác.

“Rồi?” Ánh mắt Vua Gù nhìn Nerron cũng chẳng ấm áp hơn ánh mắt những nam nhân ngư của ông ta. “Tại sao nhà ngươi không mang về cho ta chiếc nỏ thần, nếu ngươi đã thật sự vào được trong hầm mộ?”

Giọng điệu của những kẻ quyền lực đều như nhau, cho dù họ mang làn da người hay da đá. Quyền lực là thứ họ củng cố, và họ luôn muốn nhiều, nhiều, nhiều hơn nữa.

“Nó đã chẳng bao giờ ở đó.” Giọng của Nerron không có vẻ quý phái nhung lụa như giọng của Vua Gù và thủ lĩnh đá cẩm thạch đen, mà nghe thô nhám và xù xì như quân phục của một người lính.

“Vậy sao? Vậy thì nó ở đâu chứ?”

“Trong cung điện của Guismund trong Thành Phố Chết.”

Vua Gù phủi bụi bám trên cái quần đen. “Đừng nói với ta những lời nhảm nhí. Tòa lâu đài đã không còn nữa. Nó đã biến mất trong ngày ông ta chết, cùng với mười ngàn thần dân. Bà vú hồi bé đã kể cho ta nghe câu chuyện ấy, rốt cuộc thì ông ta là một trong những tổ tiên dòng họ ta. Ngươi không còn gì để dâng cho ta ngoài câu chuyện cổ tích của đám thợ săn kho báu ấy sao?”

Ồ, cơn thịnh nộ của người Goyl. Nerron cảm thấy nó như dầu sôi trong mạch máu. Ngày xưa ở Lothringen người ta dâng những ông vua cho rồng ăn thịt nếu mùa đông kéo dài quá lâu. Thịt của ông mang xông khói chắc hẳn cũng có vị như thịt bọn họ, Vua Gù ạ.

Nerron!

Gã cố nặn ra một nụ cười. “Cái xác của Guismund thiếu mất tim, đầu và bàn tay. Điều đó có nghĩa là ông ta đã sử dụng một loại phép thuật cổ xưa. Người ta giấu ba bộ phận của một cái xác ở ba nơi cách nhau rất xa, để làm cho thứ người ta thật sự muốn che giấu phải biến mất. Thứ đó chính là tòa lâu đài đã mất của ông ta. Manh mối trong hầm mộ là quá rõ ràng. Còn chỗ cất giấu nào chắc chắn hơn thế nữa chứ. Nó sẽ xuất hiện trở lại ngay khi người ta ghép các mảnh xác hoàn chỉnh lại với nhau.”

Ra vậy. Đôi mắt bên dưới hàng mi nặng trĩu chăm chú quan sát gã với một chút tôn trọng hơn.

“Và? Nhà ngươi có biết phải tìm ba phần xác bị thiếu ở đâu không?”

“Việc của tôi là đi tìm những đồ vật bị thất lạc mà.”

Gã đã có thể tìm thấy chúng. Nếu Jacob Reckless không ngáng đường gã. Trong tất cả những thợ săn kho báu trên thế giới này, thật trớ trêu chính là Reckless lại đột ngột xuất hiện trong hầm mộ! Chính gã đã dọn cái bóng ngáng đường của Guismund cho Jacob. Chỉ cần Reckless xuất hiện muộn vài tiếng đồng hồ, những dòng chữ trên sàn nhà sẽ không thể đọc được nữa. Nerron đã cầm sẵn chai axit trong tay. Phẫn nộ. Quá sức phẫn nộ.

Họ đã vài lần phải đối đầu nhau trên đường. Reckless đã đánh bại Nerron trong cuộc săn lùng chiếc giày thủy tinh. Ảnh của anh xuất hiện trên khắp trang nhất các báo. Gã đã cắt nát và đốt chúng thành tro, với hy vọng rằng điều đó sẽ mang lại vận xui cho đối thủ. Nhưng kể từ dạo ấy Jacob Reckless càng nổi tiếng hơn, và khi được hỏi về thợ săn kho báu tài ba nhất, luôn luôn là tên của anh được nhắc đến.

Giờ thì, Nerron.

Lần này gã sẽ đánh bại anh.

Đôi mắt Vua Gù như những viên ngọc đen. Thế giới là một cái hang chuột, và ông ta là con mèo ngồi trước cái hang ấy, chờ đợi những nạn nhân của mình. Hãy để ông ta tin rằng, ngươi chẳng là gì khác hơn con chuột ấy, Nerron. Chỉ khi tin như thế thì những kẻ nắm quyền lực trong tay mới cho phép thuộc hạ của mình lên đường đi săn tìm kho báu.

Vua Gù thì thầm gì đó vào lỗ tai đầy vảy của một trong những nam nhân ngư. Cái cách họ có thể di chuyển linh hoạt trên cạn thật đáng kinh ngạc.

Một luồng sáng rọi vào đại sảnh tối om khi nam nhân ngư biến mất sau một khung cửa cao, còn Charles xứ Lothringen đang chăm chú ngắm nghía những móng tay của mình như thể đang so sánh chúng với móng vuốt của người Goyl. “Với cây nỏ thần,” ông ta nói, “rốt cuộc Lothringen cũng có một thứ vũ khí có thể đáp trả hiệu quả máu hiếu thắng của các người. Chắc hẳn các người đều hiểu là ta không thể để một gã Goyl đi một mình trong cuộc săn tìm được.”

Goyl. Cái cách ông ta nói ra từ đó cũng giống như cái cách tất cả bọn họ đều làm với đôi môi mềm của mình: như thể họ đang ngậm thứ gì đó thiu thối trên lưỡi, thứ mà họ chỉ muốn khạc nhổ ra.

Khuôn mặt của Nia’sny biến hình thành một mặt nạ đá đen. Bộ tộc cẩm thạch đen không căm ghét gì hơn việc Kami’en buộc họ phải liên minh quân sự với đám người thịt mềm. Chỉ riêng ngửi mùi của đám người trần đã làm Nia’sny buồn nôn. Dù vậy người ta không thể nghe ra điều ấy trong giọng nói của hắn.

“Chắc chắn rồi, thưa Bệ hạ,” hắn trả lời với lòng tôn kính được trình diễn hoàn hảo. “Bệ hạ chọn ai làm người hỗ trợ cho cuộc tìm kiếm?”

Nam nhân ngư đã quay trở lại. Hắn thì thầm gì đó với chủ nhân, trước khi trở về vị trí của mình bên cạnh ngai vàng. Charles xứ Lothringen nhăn vầng trán thịt mềm. Da thịt người trần cũng không có khả năng tự vệ như da thịt loài sâu bọ bò trườn trong ánh nắng mặt trời. Thật kỳ diệu là họ còn chưa bị chết khô.

“Louis con trai ta,” trong giọng nói của đức vua có cả sự giận dữ và tình yêu miễn cưỡng, “theo như ta được tâu lại, đang đi săn, nhưng tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng cho nó lên đường, ngay khi nó trở về. Nhiệm vụ lần này là một sự chuẩn bị cực kỳ có ý nghĩa cho trọng trách làm người thừa kế vương quyền của ta trong tương lai.”

Louis xứ Lothringen. Nerron cúi đầu. Anh ta đi săn cái gì chứ? Hầu gái của mẹ mình chăng? Nerron nghe được một vài điều về vị thái tử này và không có điều nào trong số đó là tốt đẹp cả.

“Sẽ rất khó khăn để bảo đảm an toàn cho thái tử.” Giọng Nerron không giấu nổi giận dữ. Gã luôn hành động một mình, luôn luôn một mình, và lần này là chuyến đi săn quan trọng nhất đời gã.

Thủ lĩnh da đá cẩm thạch ném cho gã cái nhìn cảnh báo.

Gì chứ? Kẻ nào tìm được cái nỏ thần, sẽ trở thành vô địch. Quyền lực. Đất đai. Vàng bạc... Có rất nhiều thứ mà những kẻ da đá cẩm thạch đen và Vua Gù sẽ bán cả vợ con để đổi lấy. Riêng gã chỉ muốn một thứ: trở thành kẻ giỏi nhất trong giới của gã. Không có gì trên đời này làm gã khao khát hơn thế, cả ở trên hay dưới mặt đất, nhưng gã sẽ không đi tìm cả tòa lâu đài bị mất lẫn chiếc nỏ thần nếu gã phải làm vú em cho một tên hoàng tử. Đặc biệt là với cuộc chiến mà gã sắp đối mặt. Nerron không kể bất cứ điều gì về Reckless cho những thành viên bộ tộc da đá cẩm thạch đen. Đối với gã cuộc tỉ thí này là việc cá nhân. Họ sẽ biết đến tên tuổi gã một khi cuộc đi săn kết thúc và Reckless là kẻ thua cuộc.

Nhưng ánh mắt Vua Gù trở nên lạnh lùng như da những vệ sĩ nam nhân ngư của ông ta. Đối với những vị vua chúa, được tiếp xúc với con trai của họ là một vinh dự người thường không dễ gì có được, kể cả khi họ không đánh giá tốt mấy về đứa con ấy của mình.

“Ngươi sẽ đảm bảo an toàn cho nó. Ta đã từng xử bắn tay thợ săn cự phách nhất của ta, sau khi hắn mang Louis trở về từ một cuộc đi săn với một vết bắn sượt trên da.” Con mèo đội vương miện giương móng vuốt ra. “Ta sẽ cử thêm một cận vệ giỏi nhất của ta đi cùng Louis.”

Tuyệt vời.

Có lẽ vị thái tử còn đem theo cả thợ cắt may trong chuyến đi săn. Hoặc người hầu lo cung cấp bột tiên nhí. Người ta nói rằng Louis là một con nghiện thứ bột ấy.

Nerron cúi đầu và hình dung những nấm mốc từ hầm mộ của Guismund sẽ nhuộm xanh da của Vua Gù như thế nào.

Dù thế nào gã cũng sẽ đánh bại Jacob Reckless.