← Quay lại trang sách

Chương 25 LẦN THỨ HAI

Họ đã có thủ cấp. Jacob bắt gặp mình trong tâm trạng phấn khởi nực cười khi họ thuê một nhà nghỉ, ít nhất để đánh một giấc trong chiếc giường ấm áp, sau tất cả những làn nước lạnh lẽo kia. Họ đang ở St. Riquet, một thị trấn nhỏ nơi những con hẻm gợi nhớ về một thời đã bị lãng quên từ rất lâu, thậm chí trong thế giới phía bên này tấm gương. Ở quảng trường chợ có những ngôi nhà khung gỗ được những người khổng lồ lợp mái, và chuông nhà thờ ngân vang trước mỗi lần Thần Chết mang một cư dân của thị trấn đi.

Tối hôm ấy Cáo tìm một chuồng chăm sóc ngựa cho thuê để chuẩn bị ngựa cho chuyến đi, còn Jacob đánh điện cho Dunbar và Chanute với hy vọng tìm hiểu được gì đó có thể giúp ích cho họ trong cuộc tìm kiếm bàn tay và quả tim. Anh không chắc Dunbar sẽ phản ứng thế nào trước tin lý thuyết của ông đã đúng và họ đã tìm thấy thủ cấp, nhưng có lẽ ít nhất ông cũng sẽ vui vì họ vẫn còn sống. Jacob cũng gửi cho lão Valiant một bức điện tín chỉ để lão lùn được vui lòng. Dù vậy anh không báo cho lão biết chuyện về cái thủ cấp, cũng như nơi họ đang nghỉ chân. Jacob không tin vào sự kín miệng của lão Valiant, và lão lùn sẽ sớm phát hiện ra rằng anh không có ý định bán chiếc nỏ cho kẻ nào trả giá cao.

Đó là một ngày đầu xuân ấm áp. Dù vậy cô gái đi chân trần bán hoa anh thảo ở góc đường chắc hẳn vẫn lạnh cóng. Cô gầy gò như một con chim non và có mái tóc đỏ. Cáo cũng không lớn hơn cô bé là bao khi anh lần đầu gặp cô trong hình dạng con người. Anh mua một bó hoa giúp cô bé, vì anh biết Cáo thích hoa anh thảo nhiều thế nào. Cơn đau lại nhói lên trong lồng ngực khi anh nhận bó hoa từ bàn tay bé nhỏ của cô gái.

Cơn đau còn dữ dội hơn lần đầu tiên. Jacob vấp vào bức tường ngôi nhà bên cạnh và tì trán vào đá lạnh, tuyệt vọng hớp lấy không khí. Cơn đau ghê gớm đến nỗi anh suýt nữa phải quỳ gối cầu xin những nàng tiên cứu rỗi. Suýt nữa.

Cô bé nhìn anh khiếp đảm. Cô nhặt bó hoa anh làm rơi lên và đưa trả lại anh. Anh khó nhọc với lấy.

“Cảm ơn,” anh cố lắp bắp.

Anh cố nở một nụ cười lúc ấn vào tay cô vài đồng xu. Cô bé mỉm cười nhẹ nhõm với anh.

Nhà nghỉ chỉ còn cách vài con hẻm nữa, dù vậy anh vẫn rất khó nhọc mới về đến nơi. Cơn đau vẫn tiếp diễn khi anh mở khóa cánh cửa dẫn về phòng mình. Anh khóa cửa lại sau lưng trước khi mở cúc áo sơ mi. Con bướm ma đã mang vết đốm thứ hai trên cánh, và anh chỉ còn nhớ được bốn chữ cái trong tên của nàng tiên mà thôi.

Bắt đầu đếm đi, Jacob.

Anh lấy một nhúm bột của Alma, nhưng tay anh run rẩy đến nỗi anh làm đổ gần hết ra ngoài.

Khốn kiếp, khốn kiếp...

Cáo đâu rồi? Tìm vài con ngựa không thể tốn nhiều thời gian như thế. Nhưng khi tiếng gõ cửa vang lên, đó là con gái bà chủ quán trọ.

“Thưa ngài?” Cô đã khâu chiếc áo gi lê lại cho anh. Cô sở tay lên lớp vải gấm thêu chỉ vàng đầy kính trọng trước khi đưa nó lại cho anh. Chiếc áo gi lê là một món quà của nữ hoàng. Bộ quần áo cô bé đang mặc chắc hẳn là thừa hưởng từ chị gái. Cô bé lọ lem. Chỉ có điều ở đây mụ dì ghẻ chính là mẹ ruột của cô. Jacob đã chứng kiến bà ta sai bảo cô con gái út như thế nào. Còn Jacob đã bán chiếc giày thủy tinh cho một bà hoàng. Có lẽ Dunbar đã đúng. Jacob vẫn còn nghe giọng nói giận dữ của ông trong tai. Đám thợ săn kho báu các người biến phép mầu của thế giới này thành một món hàng để củng cố quyền lực!

Cô đã làm tốt việc của mình. Jacob cho tay vào chiếc khăn tay vàng. Đồng xu mà anh lấy ra còn mỏng hơn đồng trước, nhưng cô gái nhỏ nhìn chằm chằm đồng tiền vàng với vẻ khó tin, như thể anh thật sự mang đến cho cô một chiếc giày thủy tinh vậy. Bàn tay cô thô nhám vì may vá và giặt giũ, nhưng mảnh dẻ như tay một nàng tiên, và cô nhìn anh mong mỏi như thể anh là chàng hoàng tử cô đã chờ đợi từ lâu. Tại sao không, Jacob? Một chút yêu thương chống lại Thần Chết? Mày vẫn còn sống mà. Nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là rốt cuộc khi nào thì Cáo sẽ trở về.

Khi anh mở cửa cho cô, một lần nữa cô ngừng lại. “À vâng. Tôi tìm thấy thứ này trong áo gi lê của ngài, thưa ngài.”

Tấm danh thiếp của Earlking vẫn trắng tinh. Ngoại trừ hàng chữ ở mặt sau.

Quên bàn tay đi, Jacob.

Cô gái đã đi từ lâu, nhưng Jacob vẫn đứng yên đó, nhìn chòng chọc tấm danh thiếp. Anh làm ấm nó giữa hai bàn tay (không, nó không phải phép thuật của tiên), nhúng nó vào dầu súng săn (cách đơn giản nhất để phát hiện ra bùa phép của Stilz hoặc Leprachaun) và chà xát nó với bồ hóng để loại bỏ bùa phép phù thủy. Tấm danh thiếp vẫn trắng sạch và chỉ có năm chữ: Quên bàn tay đi, Jacob. Nó có nghĩa quái quỷ gì chứ. Rằng bọn Goyl đã chiếm được nó chăng?

Jacob đã từng nhìn thấy ở thế giới sau gương rất nhiều phép thuật ở dạng chữ viết: những lời đe dọa đột nhiên hiện lên trên da, những mẩu giấy đầy những lời nguyền rủa sau khi cơn gió thổi nó đến trước mũi giày bạn, những lời tiên tri khắc trên vỏ cây. Bùa phép của Gnom, Stilz, Leprachaun... trò nghịch ngợm ma thuật đầy trong không khí của thế giới này như phấn hoa.

Quên bàn tay đi, Jacob. Rồi sao nữa?

Cáo trở về đúng lúc bà chủ quán trọ đang chỉ đường đến Gargantua cho Jacob. Trong thành phố có một thư viện sưu tập tất cả tài liệu về các vị vua của Lothringen, và Jacob hy vọng có thể tìm thấy manh mối để tìm ra bàn tay... hoặc thông tin rằng người Goyl đã ở đó....

Anh quyết định không kể cho Cáo nghe về vết cắn thứ hai của con bướm ma. Cô trông mệt mỏi và lơ đãng hiếm thấy. Khi anh hỏi thì cô trả lời là vì mấy con ngựa - chúng không thật sự tốt lắm, ở St. Riquet người ta có thể dễ dàng mua cừu hơn. Nhưng Jacob cảm nhận được còn gì đó khác đang lởn vởn trong đầu cô. Anh hiểu cô quá rõ cũng như cô hiểu anh.

“Giờ thì nói đi. Có chuyện gì?”

Cô tránh ánh mắt anh.

“Mẹ em sống cách đây không xa. Em tự hỏi bà có khỏe không.”

Đó không phải là tất cả, nhưng Jacob không ép cô thêm nữa. Giữa họ luôn có một thỏa thuận ngầm tôn trọng bí mật của người kia - và quá khứ là một vùng đất mà cả hai đều không muốn đến thăm.

“Đó không phải đường vòng quá xa. Em có thể gặp anh ở Gargantua tối nay.”

Trong một thoáng anh muốn bảo cô đi cùng mình. Ngươi làm sao thế, Jacob? Dĩ nhiên anh không làm thế. Một mình anh không kịp thấy mẹ mình trước khi quá muộn đã đủ tệ rồi. Thật quá đơn giản để giả vờ rằng bà vẫn luôn ở đó. Như ngôi nhà cũ hoặc căn hộ đầy những hồn ma.

“Hẳn rồi,” anh nói. “Anh sẽ ở trong nhà trọ ngay bên cạnh thư viện. Hay em muốn anh cùng đi?”

Cáo lắc đầu. Chỉ là Cáo không thích nói lý do tại sao cô bỏ nhà đi. Tất cả những gì Jacob biết là bộ lông không phải là lý do duy nhất.

“Cảm ơn,” cô nói. “Nhưng tốt hơn em nên đi một mình.”

Đúng vậy. Vẫn còn điều gì đó, nhưng nét mặt cô không mời gọi Jacob gặng hỏi thêm.

“Anh thấy thế nào rồi?” Cô đặt bàn tay lên trái tim anh.

“Tốt!” Jacob che đậy lời nói dối sau nụ cười rạng rỡ nhất của mình. Đánh lừa cô thật không dễ dàng chút nào, nhưng thật may anh có đủ lý do cho sự mệt mỏi trong giọng nói của mình.

Anh hôn lên má cô. “Hẹn gặp lại ở Gargantua.” Làn da cô vẫn còn mùi biển cả.