← Quay lại trang sách

Chương 30 GIẬM CHÂN TẠI CHỖ

Tám con người trong một cỗ xe ngựa tệ hại, bốc mùi mồ hôi và mùi nước hoa Eau de Cologne: một luật sư đến từ St. Omar đi cùng con gái, hai nữ gia sư từ Arlas, thêu thùa suốt cả chuyến đi dù mỗi lần xe vấp phải ổ gà họ lại đâm kim vào tay, và một linh mục cố thuyết phục tất cả bọn họ rằng người Goyl có nguồn gốc trực hệ với quỷ dữ. Jacob ước gì mình đang ở trong Rừng Đen, trong Đám Cưới Đẫm Máu, hay trên con tàu TITANIA đang chìm... họ chỉ mới đi được ba ngày đường.

Những đồng tiền mà chiếc khăn tay Vàng-ơi-rơi-ra mang đến ngày càng mỏng mảnh, nhưng tay xà ích vẫn nhận những đồng xu hối lộ với cặp mắt sáng rỡ. So với tiền đồng mà ông ta hay nhận được thì tiền vàng dù mỏng như giấy cũng đáng giá cả gia tài. Mấy đồng vàng khích lệ ông ta nhiều đến nỗi những hành khách khác đã sớm than phiền về việc thiếu điểm nghỉ chân, và sau năm ngày một bánh xe hỏng khi đi ngang một hẻm núi. Họ mất hàng giờ để tháo yên cương và dắt lũ ngựa đi trên đường sá đóng băng đến trạm xe ngựa tiếp theo. Jacob không rõ cái nào tệ hơn: cái sườn đau của anh hay giọng nói vang lên trong đầu anh. Lẽ ra người phải tìm một con ngựa. Gã lai chắc chắn đã đến Vena rồi. Ngươi tiêu rồi, Jacob...

Trưởng trạm xe ngựa từ chối gửi người đến sửa bánh xe trong đêm, và kể cho họ nghe về hồn ma trong rừng rậm và những Kobold [*] được cho là hay đi lang thang trong hẻm núi. Ông ta đòi họ trả cả gia tài cho căn phòng giá lạnh mà họ ngủ qua đêm, và chỉ chịu ra lệnh cho đầu bếp nhanh chóng trở lại bếp khi Troisclerq quẳng cả túi bạc lên mặt quầy đánh bóng sáng choang. Troisclerq chi trả cho cả bọn. Anh chăm lo sao cho lửa được châm thêm trong phòng khách, khoác lên vai Cáo áo măng tô của anh khi cô rùng mình phải tuyết bám trên tóc. Jacob không bỏ lỡ ánh mắt biết ơn cô dành cho anh ta. Cô mặc bộ váy mua ở Gargantua trong lúc họ chờ xe ngựa, và Jacob bắt gặp mình tự hỏi, liệu cô mặc nó có phải là vì ân nhân của anh không.

Không phải là Troisclerq không chăm sóc cho Jacob. Khi anh nhận thấy Jacob thường xuyên ôm bên sườn bị thương, anh đưa cho Jacob hai viên thuốc ngậm màu đen. Caramel do phù thủy nấu. Nhìn chung không phải thứ mà người ta hay mang theo bên mình. Tốt nhất không nên hỏi những mụ ăn thịt trẻ con sản xuất ra chúng từ nguyên liệu gì. Làm sao mà một người với y phục và phong thái cao quý thế kia lại dính líu tới caramel của phù thủy? Có lẽ cũng giống cách mà anh ta bọc để đánh đuổi bầy sói, Jacob. Ngoài ra ở Lothringen có đầy những phù thủy hắc ám, từ khi Vua Gù bảo đảm cho họ được tị nạn để tỏ lòng biết ơn vì đã chữa khỏi cái lưng gù cho ông.

Mấy viên thuốc ngậm công hiệu hơn cả rễ cây đầm lầy và caramel của phù thủy không có tác dụng phụ. Jacob phải thú nhận anh bắt đầu thích ân nhân của mình. Troisclerq không hé một lời nào về việc đã gặp anh trong rừng ra sao, cả với Cáo lẫn với những hành khách khác. Có lẽ anh ta nhìn Cáo hơi quá thường xuyên, nhưng thậm chí việc đó Jacob cũng có thể tha thứ được. Rốt cuộc thi Jacob không thể đòi hỏi anh ta giả vờ bị mù được.

Tốt nhất không nên dùng rượu với caramel phù thủy, nhưng những viên thuốc ngậm của mụ ăn thịt trẻ con không giúp xoa dịu lòng kiêu hãnh bị tổn thương của anh, và anh vẫn có thể nhìn thấy gã lai cúi xuống cười chế nhạo mình. Cáo nhìn anh lo lắng khi anh gọi thêm vại rượu thứ hai. Anh đáp lại cô bằng một nụ cười mà anh hy vọng là không lộ ra sự tự thương hại đáng xấu hổ mà anh đang bơi trong đó. Tự thương hại, lòng kiêu hãnh bị tổn thương và nỗi sợ chết - một hỗn hợp độc địa - và họ vẫn còn chuỗi ngày trước mặt trong cỗ xe ngựa ngột ngạt. Anh rót đầy ly rượu đến tận miệng.

Cơn đau lại đột ngột dâng lên trong lồng ngực, anh tưởng như trái tim mình bị xé toang giữa những xương sườn. Không gì có thể xoa dịu cơn đau này. Jacob bấu chặt ngón tay vào chiếc bàn họ đang ngồi quanh, nén xuống tiếng rên rỉ chực vuột ra trên môi.

Cáo nhìn anh. Cô đẩy ghế đứng dậy.

Cơn đau làm khuôn mặt cô cũng như những người khác mờ đi, và anh cảm thấy toàn thân mình bắt đầu run lên.

“Jacob!” Cáo cầm lấy tay anh. Cô nói với anh, nhưng anh không thể nghe thấy cô. Chỉ còn cơn đau đang thiêu đốt tên của nàng tiên trong trí nhớ anh. Jacob cảm thấy cánh tay Troisclerq vươn ra đỡ lấy cánh tay anh, rồi Troisclerq cùng với người xà ích dìu anh lên cầu thang, đặt anh nằm xuống giường và lần tìm chỗ vết thương bị chó sói cắn. Anh muốn nói với họ đừng tốn công vô ích, nhưng con bướm ma vẫn tiếp tục cắn, rồi anh không còn biết gì nữa.

Khi anh tỉnh dậy, cơn đau đã biến mất, nhưng cơ thể anh vẫn còn nhớ cảm giác của nó. Căn phòng tối đen. Chỉ có một ngọn đèn khí gas thắp sáng trên bàn. Cáo đứng bên cạnh và nhìn vào thứ gì đó cô đang cầm trên tay. Ánh sáng từ ngọn đèn làm da cô có màu trắng như sữa.

Cô xoay người lại khi anh ngồi dậy, giấu ra sau lưng vật cô đang cầm.

“Em cầm gì ở đó thế?”

Cô không trả lời. “Con bướm ma trên ngực anh đã có ba vết đốm rồi,” cô nói. “Lần cuối là khi nào?”

“Ở St. Riquet.” Jacob chưa bao giờ thấy mặt cô tái nhợt như thế. Anh ngồi dậy. “Em cầm gì trong tay thế?” Cô bước lùi lại.

“Em cầm gì trong tay thế, Cáo?” Đầu gối anh vẫn còn yếu vì cơn đau, nhưng Jacob tóm lấy cánh tay cô và kéo bàn tay cô đang giấu sau lưng ra.

Cô mở tay ra.

Một chiếc nhẫn bằng thủy tinh.

Jacob đã từng thấy một cái tương tự trong kho báu của nữ hoàng.

“Em vẫn chưa đeo nó lên tay anh, đúng không? Cáo!” Anh nắm lấy vai cô. “Nói thật đi! Nó đã không nằm trên tay anh. Làm ơn!”

Nước mắt lăn dài trên mặt cô. Nhưng cuối cùng cô lắc đầu. Jacob lấy chiếc nhẫn khỏi tay cô trước khi cô kịp nắm tay lại. Cô giằng lấy, nhưng Jacob đã nhét nó vào túi xách. Rồi anh kéo cô lại gần. Cô khóc nức nở như một đứa trẻ, anh ôm cô thật chặt, bằng hết sức anh có thể.

“Hứa với anh đi!” anh thì thầm với cô. “Hứa với anh, rằng em sẽ không bao giờ làm như thế nữa. Hứa đi!”

“Không!” cô đáp trả.

“Cái gì? Em nghĩ anh muốn em thế mạng cho anh sao?”

“Em chỉ muốn cho anh thêm chút thời gian.”

“Những chiếc nhẫn này rất nguy hiểm! Mỗi giây em đeo chiếc nhẫn này cho anh, bằng một năm tuổi thọ của em! Thỉnh thoảng người ta còn không thể tháo chúng ra trước khi bị chúng lấy mạng.”

Cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh và lau khô nước mắt. “Em muốn anh được sống.” Cô thì thầm những lời ấy, tựa như sợ rằng Thần Chết có thể nghe được và dùng chúng để thách thức họ.

“Tốt! Vậy thì hãy tìm ra quả tim trước gã Goyl! Anh chắc chắn là mình có thể cưỡi ngựa. Ai mà biết được khi nào xe ngựa mới sửa xong.”

“Không có ngựa đâu.” Cáo bước đến bên cửa sổ. “Hôm kia lão chủ nhà nghỉ đã bán con ngựa duy nhất cho bốn người đàn ông. Ông ta đã ba hoa với Troisclerq rằng một trong bốn người ấy chính là Louis xứ Lothringen. Một người Goyl da có vân xanh đi cùng hắn ta. Họ chỉ ngừng lại chốc lát và rời đi ngay vào buổi chiều.”

Hôm kia. Tình huống còn tuyệt vọng hơn anh nghĩ.

Cáo đẩy cửa sổ, tựa như muốn để nỗi sợ hãi thoát ra ngoài. Không khí tràn vào ẩm ướt và lạnh lẽo như tuyết. Từ dưới tầng vẳng lên tiếng cười, Jacob nghĩ mình nghe được giọng ồn ào của người luật sư ngồi cạnh anh trên xe ngựa.

Louis xứ Lothringen... Gã lai tìm cây nỏ thần cho Vua Gù.

Cáo quay người lại. “Troisclerq nghe được em muốn mua ngựa vì chúng ta phải lên đường gấp. Anh ấy hối lộ ông chủ nhà nghỉ gửi người của ông ta đến chỗ xe ngựa. Em đã nói chúng ta sẽ trả tiền lại cho anh ấy, nhưng anh ấy không muốn nghe gì về việc đó.”

Họ sẽ trả lại. Jacob lôi chiếc khăn tay vàng ra khỏi túi. Anh đã nợ Troisclerq quá đủ rồi.

“Em đã thử rồi,” Cáo nói.

Cô nói đúng. Dù anh có chà xát mạnh đến thế nào, thứ duy nhất anh lấy ra được từ tấm vải cũ mèm là tấm danh thiếp, trên đó vẫn là hàng chữ ấy.

Quên bàn tay đi, Jacob .

“Chúng ta có thể nhờ Chanute gửi cho ít tiền,” Cáo nói. “Anh vẫn còn ít tiền trong ngân hàng ở Schwanstein đúng không?”

Đúng, anh có. Nhưng không nhiều nhặn gì. Jacob cầm lấy tay cô.

“Anh sẽ trả lại em chiếc nhẫn khi mọi việc xong xuôi,” anh nói. “Nhưng em phải hứa là không bao giờ dùng nó.”