Chương 47 SỰ SỐNG VÀ CÁI CHẾT
Trong một thoáng Cáo đã sợ rằng máu dính trên áo sơ mi Jacob là của anh, nhưng rồi cô trông thấy cặp sừng máu me của tay người hầu và anh đến mà không có Donnersmarck đi cùng.
Ánh mắt Jacob lướt nhanh qua cô. Anh biết cả hai sẽ lạc lối nếu nỗi lo lắng cho cô làm anh sao nhãng khỏi tên sát nhân đang đứng chờ anh giữa những xác chết. Jacob không có vũ khí tự vệ. Những giọt nước mắt trong đôi mắt Cáo làm nhạt nhòa hình ảnh khuôn mặt anh. Những giọt nước mắt khóc vì tuyệt vọng. Vì lo sợ cho anh. Cô mong những giọt nước mắt đang tuôn chảy trên mặt mình cũng trắng như thứ chất lỏng đang chảy trong chiếc bình của Troisclerq.
Tên yêu râu xanh xuất hiện giữa những bức tường đỏ màu máu. Lạc lối trong ngôi nhà chết chóc của hắn. Guy. Hắn nhanh chóng lấy lại tên mình. Hắn bước đến bên Cáo và chạm vào gò má cô như muốn cảm nhận những giọt nước mắt của cô trên đầu ngón tay mình.
“Ngươi có thể lui,” hắn nói với tay người hầu vẫn đang đứng nơi ngưỡng cửa với cặp sừng lấm máu. Người hươu nhìn hắn khó hiểu.
“Ta bảo ngươi có thể lui!” Giọng Troisclerq nghe điềm tĩnh, như thể thời gian đang thuộc về hẳn. Và nó thật sự thuộc về hẳn. Những xác chết lủng lẳng xung quanh mua về cho hắn thời gian.
Tay người hầu cúi cái đầu mọc sừng. Rồi hắn do dự bước lùi lại và biến mất vào trong hành lang tối.
Họ còn lại một mình. Với cái chết và với tên sát nhân.
Cáo nhớ lại hàng giờ Jacob ngồi bên cạnh Troisclerq trên xe ngựa, tin tưởng, như thể họ đã là bạn nhiều năm trời. Cô vẫn có thể thấy một chút dấu vết của tình bạn ấy lưu lại trên gương mặt Jacob. Anh quý mến Troisclerq và tự khinh bỉ trái tim mình vì điều ấy.
“Từ tám mươi năm nay chưa ai từng vượt qua được mê cung, nhưng ta biết ngươi sẽ không làm ta thất vọng. Người cuối cùng là một sĩ quan cảnh sát ở Champlitte. Ta vẫn còn giữ vũ khí của ông ta làm kỷ vật.” Troisclerq trỏ vào một thanh kiếm có lưỡi dài và mảnh treo trên tường phía sau những xác chết. “Cứ tự nhiên. Ta chắc là ông ấy không thấy phiền đâu. Ta biết ngươi thích kiếm lưỡi cong hơn, nhưng vì đây là nhà của ta, chắc ngươi sẽ không phiền nếu ta chọn vũ khí.” Jacob bước đến bên thanh kiếm. Anh vẫn tránh nhìn Cáo. Đúng vậy, hãy quên em đi, cô muốn thì thầm như thế, hãy quên em đi, nếu không hắn sẽ giết anh mất, Jacob . Cô trông thấy nỗi sợ hãi của mình chảy trong bình.
Troisclerq cũng nhìn chiếc bình.
“Chỉ chín thôi sao?” Jacob nhìn khắp lượt những xác chết. “Ta chắc là ngươi giết nhiều người hơn thế, đúng không?”
Anh tháo thanh kiếm xuống khỏi tường.
“Đúng vậy. Ta chỉ đưa những cô gái xinh đẹp nhất đến đây.” Troisclerq hất mớ tóc đen rủ trên trán. “Cô gái đầu tiên ta đã giết trong thời chiến tranh với người khổng lồ. Cách đây lâu rồi. Rất lâu.”
“Ngươi quên tên cô ấy rồi, đúng không?” Jacob chỉ thanh kiếm lạ lẫm về phía xác một cô gái mặc bộ váy với chiếc cài áo hình ngôi sao làm bằng hồng ngọc. “Cô ấy tên là Marie Pasquet. Cô ấy là cháu gái của một thợ kim hoàn nổi tiếng. Ta đã hứa với ông cô ấy sẽ giết ngươi nếu ta tìm thấy ngươi.”
“Và thường thì ngươi rất trọng lời hứa, ta biết.” Troisclerq mỉm cười. “Ta đã biết chúng ta sẽ kết thúc ở đây, khi ta cứu ngươi thoát khỏi đám dây leo ấy. Mặt trái của việc sống quá lâu. Chỉ sau một trăm năm, tất cả những kẻ khác đều trở nên dễ đoán và trong suốt như thủy tinh. Mọi đức hạnh, mọi tội lỗi, mọi điểm yếu... không gì khác hơn những chuỗi lặp đi lặp lại dài bất tận. Mọi tham vọng ta đã chứng kiến hàng ngàn lần, mọi ảo tưởng ta đã lạc lối trong đó hơn cả trăm lần, tất cả những hy vọng đều trẻ con, còn tất cả những ngây thơ đều là một trò hề...”
Hẳn nâng thanh kiếm của mình lên. “Những gì còn lại chỉ là cái chết. Và cuộc tìm kiếm cú đánh ngoạn mục đó. Hình hài trọn vẹn nhất mà sự chết có thể có.”
Hắn tấn công bất ngờ đến nỗi Jacob vấp phải những xác chết mới tránh được lưỡi kiếm. Sợ hãi. Người ta có thể sợ hãi nhiều đến chừng nào? Những cô gái đã chết, những người đang quan sát hai tay kiếm với đôi mắt trống rỗng, biết câu trả lời. Cáo chết lặng với mỗi lần bước hụt chân của Jacob, với mỗi nhát kiếm mà Troisclerq để lại trên da thịt anh. Hắn ta đang chơi đùa với anh. Hắn để Cáo chứng kiến tất cả những điều ấy. Hắn tự để lộ sơ hở của mình, để Jacob phải lao theo lưỡi kiếm của hắn; hắn vẽ những đường vạch bằng máu của chính Jacob trên da anh, như thể hắn muốn phác họa cái chết, trước khi tô kín bức tranh bằng màu máu đỏ thắm. Và chiếc bình đầy lên với nỗi sợ hãi màu trắng, thêm tuổi thọ cho yêu râu xanh.
Cáo thường xuyên chứng kiến Jacob chiến đấu, nhưng chưa bao giờ trước một đối thủ như thế này. Dần dà cô nhận ra anh ngang tài ngang sức với Troisclerq - và anh muốn giết hắn. Chưa bao giờ Cáo trông thấy nỗi khát khao mãnh liệt như thế trên khuôn mặt Jacob.
Những lưỡi kiếm mắc vào những váy áo lụa là, chém qua những sợi xích vàng và da thịt của người chết. Hai người đàn ông thở những hơi khó nhọc. Tiếng hổn hển của họ và sự câm lặng của những người đã chết... Cáo chắc rằng cô sẽ còn nghe được cả hai âm thanh ấy cho đến cuối đời. Trong trường hợp cô vẫn còn một cuộc đời để sống. Cô tuyệt vọng vùng vẫy tự thoát ra, máu đang chảy dọc cánh tay cô, và cô thét lên khi lưỡi kiếm của Troisclerq suýt chém đứt cổ Jacob. Sợ hãi khủng khiếp. Cô nhắm nghiền mắt lại, cố không chết ngạt vì sợ, nhưng tiếng thét tiếp đó không phải của Jacob.
Troisclerq bịt bàn tay trên đầu gối bị chém. “Thật bẩn thỉu,” Cáo nghe hắn hổn hển. “Ngươi học thứ đó ở đâu ra?”
“Trong một thế giới khác,” Jacob đáp trả.
Troisclerq đâm dao vào ngực Jacob, nhưng anh đã chém vào đầu gối bên kia của hắn, và khi Troisclerq đổ gục xuống, Jacob cắm lưỡi gươm vào sườn tên yêu râu xanh ngập đến tận chuôi. Troisclerq phun máu lên ngực, quằn quại trên sàn nhà.
Jacob quỳ xuống cạnh hắn, lôi chiếc chìa khóa yêu râu xanh ra khỏi túi hắn.
Mọi thứ kết thúc rồi, Cáo.
Troisclerq vươn bàn tay dính đầy máu ra nắm lấy cánh tay Jacob.
“Chúng ta sẽ gặp lại,” hắn thì thầm.
Bàn tay hắn vẫn nắm chặt trong khi đôi mắt đã trống rỗng như những nạn nhân của hắn. Jacob gỡ những ngón tay cứng đờ quanh cánh tay anh. Rồi anh choáng váng đứng thẳng dậy, đánh rơi thanh kiếm. Máu dính trên lưỡi kiếm có màu đen.
Tay anh run rẩy khi anh dùng chiếc chìa khóa mở xích quấn quanh cổ và cánh tay Cáo. Rồi anh kề chiếc bình vào miệng cô.
“Uống đi!” anh thì thầm. “Quên hắn ta và uống đi. Uống càng nhiều càng tốt. Mọi việc sẽ ổn cả thôi.”