← Quay lại trang sách

Vươn hướng về nhau

Hai vận động viên trượt băng lướt đi như hòa làm một. Họ – một người là nam, một người là nữ; một người mặc trang phục trắng, một người mặc trang phục đen. Đôi giày trượt của họ bắt ánh đèn chớp dõi theo họ trên sân băng sáng nhóa lên. Tiếng nhạc tràn ngập nhà thi đấu. Tôi không thể phân biệt âm nhạc đang dìu họ đi, hay là họ đang tạo ra âm nhạc bằng mỗi chuyển động của mình. Âm nhạc, ánh sáng, sân băng, vận động viên và tất cả khán giả chúng tôi hòa vào nhau làm một.

Mỗi động tác đều phức tạp, đòi hỏi phải tính toán thời gian thật chính xác. Mỗi chuyển động trên sân băng đều khó khăn. Đôi vận động viên thực hiện mọi động tác với nhịp độ cực nhanh. Lúc thì người này tiến lên trước, người kia lùi lại sau; lúc thì cả hai cùng lùi lại; rồi có khi cả hai cùng vươn tới trước.

Một lần nữa, họ lại lướt về phía khu vực khán đài nơi tôi đang ngồi. Sau đó họ tách nhau ra. Chàng rẽ sang bên trái, nàng rẽ sang bên phải. Âm nhạc vút bay tới đoạn cao trào. Bất thần họ lao vào nhau nhanh như chớp. Cánh tay cô vươn ra hướng về phía anh và anh chụp nắm lấy tay cô. Tức khắc toàn thân cô được nhấc bổng lên khỏi mặt băng. Với đôi chân chụm lại thật điệu nghệ, giờ trông cô giống như một con hạc trắng đang bay trước mắt chúng tôi. Bàn tay cô được giữ chặt trong đôi tay rắn chắc của anh, cô bay vút lên qua khỏi đầu bạn diễn.

Đôi giày trượt của cô lại tiếp mặt băng, cũng duyên dáng như lúc chúng rời khỏi sàn. Vẫn hòa quyện vào âm nhạc một cách hoàn hảo, họ lại cùng sóng đôi lướt về phía trước, nơi đám đông đang reo hò. Chúng tôi choáng ngợp vì sự táo bạo và mạnh mẽ, tài nghệ và óc sáng tạo, dũng khí và kỹ năng của họ. Chúng tôi đã cùng “lướt đi” với họ trong tâm tưởng. Nếu họ ngã, có lẽ chúng tôi cũng ngã và cũng sẽ cảm thấy cái đau đớn của họ.

Họ kết hợp với nhau thật hoàn hảo. Sức mạnh của họ được chuyển thành một màn trình diễn tuyệt vời mà không ai có thể thực hiện một mình. Những lần họ tách nhau ra trên sân băng đều nhằm chuẩn bị cho sự tái hợp với cảm xúc thăng hoa được thể hiện qua từng động tác điêu luyện. Họ là những nghệ sĩ trượt băng bậc thầy. Mỗi người đều có thể biểu diễn một mình. Nhưng họ chọn cách biểu diễn cùng nhau, và cùng sáng tạo những màn độc đáo mà không một vận động viên trượt băng đơn nào có thể thực hiện được.

Chứng kiến sự toàn hảo và chính xác của một cá nhân, như vận động viên nhảy cầu hay vận động viên thể dục dụng cụ là một chuyện; xem các cá nhân kết hợp tài nghệ của họ với nhau lại là chuyện khác. Khi ta xem bản thân mình là linh hồn, ta sẽ dễ dàng phối hợp với nhau. Chúng ta thích cảm giác làm việc cùng nhau. Chúng ta thích đóng góp khả năng của mình và muốn người khác thụ hưởng lợi ích từ chúng; đồng thời chúng ta cũng thích hưởng lợi ích từ khả năng của họ. Như đôi diễn viên trượt băng, chúng ta có thể phối hợp cùng nhau thực hiện những điều mà mỗi người không thể làm một mình.

Liệu nữ vận động viên kia có thể bay bổng như con hạc trắng nếu không được bạn diễn nâng đỡ cô ở bên dưới? Và làm sao anh có thể phô diễn sức mạnh và khả năng giữ thăng bằng của mình một cách đẹp mắt đến vậy nếu không có cô để mà nâng lên? Cô tin tưởng hoàn toàn vào anh. Sàn băng cứng như xi măng. Vậy mà cô lướt bay cao hơn mặt sàn hơn cả thước, thật nguy hiểm nếu như anh loạng choạng. Anh toàn tâm toàn ý với cô. Cùng nhau, họ làm cho các khán giả phải nể phục. Họ sẽ không thể làm được thế nếu tách rời nhau. Không chỉ tài năng, sức mạnh, sự khéo léo, mà còn vì tinh thần đồng đội và lòng tin cậy lẫn nhau của họ khiến mọi người bị cuốn hút theo.

Linh hồn cũng vươn hướng về nhau như thế. Nếu để ý, bạn sẽ thấy vạn vật trong thiên nhiên đều như thế cả. Hoa lá vươn về phía mặt trời, và mặt trời hướng trở lại hoa lá. Bờ vươn ra biển, và biển hướng trở vào bờ. Linh hồn không kết hợp cùng nhau để hoàn thành việc gì đó, như là kiếm tiền, gầy dựng gia đình hay lập nghiệp, họ đến với nhau là vì đó là bản chất của họ.

Linh hồn giúp nhau tỏa sáng. Họ trao cho nhau cơ hội mà mỗi linh hồn cần có để phát huy hết tiềm năng của mình.

Khi bạn ý thức mình là linh hồn, bạn sẽ thấy mọi người thú vị hơn. Bạn thích ở bên họ. Bạn thích tìm hiểu về họ và giúp họ hiểu biết hơn về bạn. Như vậy không có nghĩa là bạn luôn thổ lộ tất cả mọi điều về bạn, chỉ là bạn mở lòng với mọi người và trân trọng họ. Tuy nhiên, khả năng đó sẽ không xảy ra nếu bạn xem mình là “trang phục Trái Đất”, hoặc nếu chỉ hướng vào “trang phục Trái Đất” của những linh hồn xung quanh.

Biển và bờ luôn kết hợp với nhau theo những cách thức mới, không khoảnh khắc nào giống với khoảnh khắc nào. Đó cũng là cách tồn tại bên nhau của các linh hồn, không có hai khoảnh khắc kết hợp nào giống như nhau cả.

Sự giàu có nội tại

Casper cố leo tới đỉnh núi. Đất mềm vỡ vụn dưới chân anh, anh đang sắp kiệt sức. Mồ hôi rịn trên trán, rỏ thành dòng xuống mặt, chảy vào mắt anh cay xè. Cánh tay anh cũng nhớp nhúa mồ hôi, chiếc áo ướt đẫm. Anh thở hổn hển khi lên tới đỉnh và lau trán bằng chiếc khăn cáu bẩn.

Anh đã bắt đầu leo núi từ lúc bình minh vừa ló dạng. Giờ thì mặt trời đã lên cao. Không hề có chút bóng râm nào quanh đây. Những nhánh cây khô cài vào nhau tạo thành hàng rào chắn xung quanh anh, cản hết tầm nhìn của anh. Chỉ có nai mới len qua nổi bụi cây rậm rạp này nhưng Casper đã cố gắng vượt qua. Giờ vẫn còn mấy chục mét nhằng nhịt những bụi rậm như vầy nữa đang đón chờ anh trên đường lên tới đỉnh.

Nếu không vướng những bụi cây khô thì anh đã lên đến nơi trong nháy mắt. Anh dừng lại lấy hơi, chợt có tiếng nước chảy được truyền đi theo cơn gió vẳng đến chỗ anh. Anh khum bàn tay lại, đặt sau vành tai để lắng nghe. Đúng rồi, là tiếng nước, không phải tiếng gió! Âm thanh đó từ chỗ đám cây vọng ra. Dưới đó có nước, có cả bóng mát. Hơn thế nữa, nó còn có cả thứ đã cuốn hút, mời gọi Casper bao năm nay. Bây giờ nó đang thúc giục anh leo xuống rãnh núi, hướng về phía mấy cái cây mọc men theo dòng suối dưới chân núi.

Đằng sau anh, ở dưới chân núi mà anh vừa leo lên, là một con la đang gặm cỏ. Bên hông nó chất đầy những giỏ đựng thức ăn, quần áo và dụng cụ của Casper. Anh định quay trở xuống để lấy đồ, nhưng rồi anh lại nhìn về phía rặng cây. Anh quyết định đi đến đó trước đã rồi hẵng lấy hành lý sau. Giờ đây, dù đi về hướng nào thì cũng đều tốn công cả. Anh đã tốn công sức nhiều năm để thăm dò nhiều thung lũng, những dòng suối không tên và biết bao cái hồ trong cuộc tìm kiếm của mình. Cuộc tìm kiếm không bao giờ dừng lại. Nó luôn cuốn hút anh.

Khi anh tiến tới hàng cây, tiếng nước nghe rõ hơn, rãnh núi cũng trở nên dốc hơn. Dòng suối trong mát chạy dọc theo vách đá bên dưới anh khoảng sáu thước. Anh trượt xuống bờ dốc rồi dừng lại bên cạnh con suối. Quỳ xuống, anh ngụp đầu trong dòng nước mát lạnh, dòng nước ngọt tóe đẫm vai anh. Rồi anh nằm ngửa ra thư giãn lần đầu tiên trong buổi sáng hôm đó.

- Đúng là nơi này rồi! – Anh thầm nói. – Đúng là nơi này!

Trước đây đã biết bao lần anh lẩm bẩm câu này, nhưng lần nào cũng không phải là nơi anh đang tìm. Bây giờ cảm giác cũ lại ùa về. Một lần nữa, anh biết mình sẽ đào nơi này.

Phải mất cả khoảng thời gian còn lại trong ngày để trở về chỗ con la lấy dụng cụ. Ngày hôm sau anh bắt tay vào đào. Anh đào liên tục trong ba tuần. Đến đầu tuần thứ tư, anh đã khoét xong một cái hố to ở bên bờ suối dốc. Nó vừa đủ rộng để anh đứng. Nó ăn sâu vào lòng đất lạnh đến nỗi Casper phải dùng đèn để soi mới thấy đường mà đào tiếp. Đất và đá đào lên được tém thành đống ở hai bên người anh, chờ được bốc lên khỏi hố, mỗi lần trong một cái bao.

Cánh tay anh mỏi nhừ. Toàn thân anh ê ẩm.

- Nó phải ở đây. – Anh hét to. – Mình biết nó ở đây mà. Mình biết.

Cảm giác mệt mỏi sau nhiều năm đào bới bây giờ như đè nặng lên anh. Anh chống chỏi yếu ớt trước sự cùng kiệt sức lực nhưng vẫn ráng tập trung.

- Mình sẽ tìm thấy nó. – Anh lặp lại, lần này phải đến lần thứ một ngàn. – Mình sẽ không bỏ cuộc cho đến chừng nào tìm ra nó.

Khi cây cuốc chim của anh mổ phải mảng đá trước mặt, anh cảm thấy cái gì đó rất khác. Đá tơi nhẹ ra! Lại vung cuốc lên, lần này thì lưỡi cuốc xắn vào lớp “đá mềm”. Anh dịch cái đèn lại gần hơn để soi nhìn cái chất “đá” ấy là gì. Cục đá lóe lên ánh kim trong ánh đèn lờ mờ, theo cách mà chỉ có vàng mới như vậy. Đến đây, cuộc tìm kiếm của Casper đã kết thúc.

Kể từ khoảnh khắc đó, Casper trở thành một người giàu có. Những nỗ lực vượt qua chính mình của anh sẽ không chấm dứt, nhưng chúng không còn giống như trước nữa. Giờ thì sự giàu sang sẵn sàng cung phụng cho anh. Anh có thẩm quyền. Anh có khả năng tạo ra những gì anh chọn. Cuộc đời anh đã thay đổi. Khoảnh khắc này không đến một sớm một chiều, phải có niềm tin và tinh thần làm việc cật lực, phải có sức mạnh và lòng dũng cảm, phải mất bao nhiêu năm nỗ lực mới đạt được.

Sự giàu có nội tại cũng giống như vậy. Nó không phơi bày sẵn trên bề mặt, mà chờ được khám phá, tìm kiếm. Nó không lóng lánh dưới ánh mặt trời để lôi kéo bạn đến. Casper đã tìm ra mỏ chính, mạch vàng chạy qua những tảng đá che chắn, bảo vệ. Sự giàu có nội tại cũng nằm sâu bên trong bản thân. Nếu chỉ nhìn bên ngoài, bạn sẽ không bao giờ tìm thấy nó. Khi bạn hướng vào nội tâm, bạn sẽ tìm ra. Casper đã miệt mài đào bới nhiều nơi trước khi có được thứ anh đang kiếm tìm. Đó là một công việc nặng nhọc nhưng anh vẫn kiên trì theo đuổi.

Còn bạn thì sao? Bạn đã “đào xới” nội tâm bao nhiêu lần trong cuộc đời bạn? Khi điều gì đó khó chịu xảy ra, bạn có nhìn vào bên trong để nhận ra những điều mình có thể học hỏi? Đứng trước một bi kịch, bạn có thấy trải nghiệm đau thương này có ý nghĩa gì không? Không học hỏi được gì đồng nghĩa với việc bạn chưa chủ động tìm hiểu, vậy thì làm sao bạn có thể khai phá trúng “mỏ vàng”!

Tất cả mọi thứ, kể cả những mất mát, đau đớn xảy ra đều có nguyên do của nó – sự trưởng thành về tâm linh. Với cách nhìn này, bạn đang chạm đến mỏ “của cải – chân lý sống, hiểu biết thấu suốt” vô cùng quý giá. Mọi thứ tồn tại trong cuộc đời đều là những món quà đặc biệt. Một khi bạn trở nên giàu có từ nội tâm, không ai có thể cướp lấy nó khỏi bạn. Nó mãi mãi thuộc về bạn.

Casper biết anh sẽ tìm thấy thứ anh đang kiếm tìm. Anh tiếp tục tìm bởi vì anh tin rằng nó có tồn tại.

Đó cũng là cách bạn tìm thấy sự giàu có nội tại của mình.