Sứ mệnh thiêng liêng
Cuộc hành trình của Abdul đã bắt đầu từ rất lâu, lâu đến nỗi anh không thể nhớ là từ khi nào. Cha anh đã dạy anh về sa mạc. Ông nội anh đã dạy cha anh về sa mạc. Ông cố anh đã dạy ông nội anh về sa mạc. Sa mạc là tất cả những gì Abdul biết – mặt trời chói chang làm quắt queo mọi thứ, cát nóng như thiêu như đốt, đêm thì lạnh buốt xương. Những đụn cát cằn cỗi từ khắp mọi hướng kéo dài hút tới tận chân trời. Không cây gì mọc được. Ban ngày không nơi nào có bóng mát, ban đêm không nơi nào có hơi ấm. Ngày lại ngày, đêm từng đêm, vùng đất hoang vu xơ xác này oằn mình giữa lằn ranh của băng giá và lửa thiêu.
Nước chính là ranh giới quyết định sự sống và cái chết trên sa mạc. Abdul biết phải tìm nước ở đâu. Anh biết chỗ để đào. Anh biết mọi mạch nước ngầm bên dưới lớp cát và biết mọi ốc đảo.
Sa mạc là cuộc sống của Abdul. Anh sinh ra ở đó và anh mong sẽ được chết ở đó. Rất ít người thấy được đường giáp ranh giữa sa mạc cát vô tận gặp biển nước ngút ngàn. Và Abdul là một trong số những người hiếm hoi ấy. Đấy là cuộc hành trình nguy hiểm nhất mà chàng trai Abdul từng thực hiện. Giờ anh bắt đầu một cuộc hành trình mới, thậm chí còn gian nan, khắc nghiệt hơn.
Một ốc đảo chập chờn ở đằng xa. Xem ra nó gần lắm, nhưng Abdul biết nó còn cách xa ba giờ đi đường nữa. Anh sẽ nghỉ ngơi ở đó một ngày và ngủ ở đó một đêm. Anh cần sức khỏe. Qua khỏi ốc đảo nghèo nàn này sẽ là một lãnh địa chưa được thăm dò. Giờ không ai có thể giúp anh, anh biết vậy.
Ốc đảo đó thậm chí còn nhỏ hơn người ta tưởng. Lèo tèo vài cây cọ bên một dòng suối nhỏ xíu. Anh cột chân bọn lạc đà lại để chúng khỏi đi xa và dỡ đống hành lý nặng khỏi lưng chúng. Ngày mai chúng sẽ phải chở nặng hơn nữa, anh chất lên chúng thật nhiều nước trong khả năng mang vác của chúng, sau đó chỉ còn biết cầu nguyện mà thôi. Không ai – kể cả những bô lão giàu kinh nghiệm – có thể nói cho anh biết liệu anh có gặp ốc đảo kế tiếp hay không. Anh nghĩ rằng những gì anh góp nhặt được từ cuộc sống cho đến bây giờ là nhằm để chuẩn bị cho chuyến đi này.
Có một ốc đảo kế tiếp, nhưng phải mất thật lâu Abdul mới tới được. Anh mệt lả, đến nỗi không còn sức biểu lộ niềm phấn khích. Anh ngã lăn khỏi lạc đà, bò tới dòng suối nhỏ, nơi có nước trong vắt mát ngọt rị ra từ trong cát. Mỗi lần một giọt, anh lùa vào cổ họng thứ chất lỏng quý giá ấy. Anh muốn ở lại đó vài ngày nhưng không thể. Lương thực mang theo đang cạn dần.
Ốc đảo tiếp theo gần hơn và lớn hơn. Những trái chín thơm treo lủng lẳng trên những loài cây lạ. Anh uống và ăn, rồi ăn và uống. Ngày hôm sau anh tiếp tục lên đường. Chẳng bao lâu sau anh lại tới một ốc đảo nữa. Những ngày sau đó anh khám phá ra một ốc đảo khác, một cái nữa, rồi một cái nữa. Những ốc đảo càng ngày càng gần nhau hơn. Abdul cũng cảm thấy khác hẳn. Mặt trời không còn nóng như thiêu như đốt, ban đêm cũng không lạnh như trước.
Abdul gần như không nhận ra khi nào thì cát chuyển thành đất. Anh chỉ nhận ra nó khi bụi cây đầu tiên xuất hiện. Chúng không giống như những loài thực vật sa mạc anh từng thấy. Chúng không phải là cây lớn, vậy chúng là cây gì? Đi xa thêm chút nữa, Abdul thấy nhiều cỏ hơn lúc nào hết. Không phải là vài dúm nhỏ mọc lác đác trong ốc đảo, cỏ trước mắt anh trải rộng. Ngày qua ngày, càng đi tiếp, anh thấy thảm cỏ mỗi lúc mỗi xanh hơn và dày đặc hơn.
Lũ lạc đà chưa từng quen với quang cảnh này. Chúng nhớ cát nóng bỏng, nhớ mặt trời chói chang của sa mạc. Abdul cảm nhận được nỗi buồn của chúng. Chúng đang trở nên cáu kỉnh. Mà những con lạc đà giận dữ thì không phải là bạn đồng hành tốt.
Một sáng nọ, Abdul biết rằng đã đến lúc phải thả cho bọn lạc đà đi. Anh cảm ơn chúng đã phục vụ mình tận tình, rồi tháo dây buộc cho chúng. Thoáng chốc chúng đã biến mất tăm. Abdul không hề bận tâm. Anh lững thững bước đi dọc theo dòng suối, thỉnh thoảng dừng chân để ăn quả mọng thay cho điểm tâm sáng.
Mỗi ngày mặt trời mỗi dịu hơn, và ban đêm ấm áp hơn cho tới khi Abdul không cần đến cái túi ngủ của mình nữa. Anh không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy thác nước đầu tiên trong đời. Hoa đủ màu sặc sỡ mọc xung quanh cái hồ dưới chân thác. Lòng hân hoan mong muốn leo lên chinh phục đỉnh thác, nhưng anh chưa biết mình sẽ nhìn thấy gì từ trên đó. Rặng núi xanh sừng sững trước mắt anh. Từng cụm mây tơi xốp bay ngang trời, xa xa là những con sóng bạc đầu đều đặn vỗ vào bãi cát trắng.
Những sinh vật anh chưa từng bao giờ thấy nhảy lên khỏi mặt nước và rơi tỏm xuống làm nước văng tung tóe, xong rồi chúng lại nhảy cỡn lên lần nữa. Abdul tưởng chừng như mình có thể nghe thấy tiếng chúng cười đùa với nhau. Ô kìa! Ở tít xa kia, những sinh vật thậm chí còn lớn hơn nữa đang phun những cột nước khổng lồ lên không.
Làm sao Abdul có thể giải thích cho bạn bè anh ở sa mạc về cảnh tượng anh đang chứng kiến? Mà nếu có cố giải thích thì làm sao họ hiểu nổi?
Anh còn chưa hết ngạc nhiên thì hình như có tiếng cười vẳng đến anh từ phía lùm cây. Đã lâu anh không nghe thấy tiếng cười đó. Thoạt tiên, anh không biết phải làm gì. Sau đó, bất thình lình anh chạy lao về phía lùm cây. Anh phá lên cười. Anh biết điều gì đó rất thú vị sắp sửa xảy ra.
Abdul đã tới một xứ sở diệu kỳ và rất đặc biệt. Điều này giống như khi bạn đang thực hiện sứ mạng thiêng liêng của mình vậy. Tất cả mọi thứ đều mới mẻ và thú vị. Bạn hạnh phúc. Bạn có thể sẽ không muốn ở bất cứ nơi đâu khác hay làm bất cứ việc gì khác nữa.
Sứ mệnh thiêng liêng của bạn là một phần của “bản thỏa thuận” mà linh hồn bạn đã ký kết với Vũ Trụ trước khi bạn đến với cuộc sống này. Khi bạn thực hiện đúng theo “bản thỏa thuận”, bạn cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện trong lòng. Bạn biết mình đang ở nơi diệu kỳ và rất đặc biệt của riêng bạn, giống như nơi Abdul đến. Vào lúc bạn không thực hiện sứ mệnh thiêng liêng, bạn sẽ đau khổ và buồn bã. Khi đó bạn như đang sống trên sa mạc cằn cỗi, khắc nghiệt – nơi mà Abdul đã rời bỏ đi.
Sứ mệnh thiêng liêng có thể là viết một quyển sách giúp người khác cởi mở trái tim họ, hình thành tổ chức cứu lấy Trái Đất, xây dựng một mái ấm gia đình hoặc trở thành người thợ mộc… Bất luận sứ mệnh thiêng liêng của bạn là gì, bạn đều cảm thấy hân hoan, sung sướng trong lòng khi đang thực hiện nó; nếu không thì bạn sẽ buồn bã, chán chường. Đó là cách để bạn nhận ra sứ mệnh thiêng liêng.
Khi bạn làm điều mà linh hồn bạn muốn làm, tức là khi bạn đang thực hiện sứ mệnh thiêng liêng, không gì có thể ngăn bạn cảm thấy hài lòng – đó là “vùng đất” diệu kỳ và rất đặc biệt. Còn khi bạn không làm những điều mà linh hồn bạn mong muốn, không gì có thể làm bạn thỏa mãn – đó là “sa mạc”.
Để rời khỏi “sa mạc”, bạn cần phải đi theo hướng dẫn của trái tim mình. Bạn cần từ bỏ một số thứ, như Abdul đã làm. Có lẽ bạn phải từ bỏ ý nghĩ rằng bạn tài giỏi hơn người khác, hoặc bạn không tài giỏi bằng người khác. Có thể bạn phải thay đổi công việc, hoặc nơi làm việc. Bạn vẫn có thể giữ nguyên trạng mọi thứ, không cần thay đổi hay từ bỏ bất kỳ cái gì. Không ai đổ lỗi, trách móc bạn nếu bạn làm thế, nhưng bạn sẽ không tìm ra “vùng đất” diệu kỳ đang chờ đón bạn.
Càng ở lâu trong “sa mạc”, bạn càng cảm thấy bức bối vì mình chưa làm điều nên làm. Cuộc sống trên “sa mạc” có vẻ như trống rỗng, không đáng sống và không gì có thể làm bạn hạnh phúc. Bạn không nhất thiết phải sống bám vào “sa mạc”. Bạn muốn làm điều nào hơn – “chết dần chết mòn” trên “sa mạc” khô cằn hay là thỏa thích vẫy vùng dưới thác nước mát trong ở “vùng đất” diệu kỳ?
Sứ mệnh thiêng liêng cũng có nghĩa là làm theo lời trái tim mách bảo và tạo ra sức mạnh đích thực – làm cho bản ngã trùng khớp với linh hồn. Khi đó, bạn sẽ làm điều mà linh hồn muốn làm một cách hết sức tự nhiên.
Bản ngã sẽ không đồng điệu với linh hồn khi bạn chỉ mới có dự định làm điều đó. Cũng như Abdul không thể đặt chân đến xứ sở diệu kỳ chỉ với một quyết định “rời khỏi sa mạc” đơn thuần. Anh phải thật sự hành động, mỗi lần tiến lên một bước. Vì vậy mỗi lần bạn thực sự hành động tạo nên sự hòa hợp, hợp tác, chia sẻ và sùng kính Sự Sống, bạn đang tiến thêm một bước. Đó là cách bạn bỏ “sa mạc” lại sau lưng. Càng làm cho bản ngã trùng khớp với linh hồn, bạn càng tự động làm điều mà linh hồn muốn làm.
Khi bạn di chuyển về phía “vùng đất” diệu kỳ – một cuộc đời đầy ý nghĩa và tràn ngập niềm vui –, bạn đang tạo ra sức mạnh đích thực. Rồi chính nguồn sức mạnh này sẽ đưa bạn tiến đến nơi diệu kỳ nhanh hơn.
Đây là sứ mệnh thiêng liêng của bạn.
Về cội
Tôi dừng lại trước căn nhà gỗ nhỏ. Trời Kansas tháng Tám ẩm ướt, dù là vào buổi tối. Tôi đã lớn lên ở đó. Khi rời khỏi nơi ấy, tôi không có ý định sẽ trở lại. Bây giờ tôi đang mong ngóng quay về thăm nó – đôi khi hai lần một năm.
Lần trở về này rất khác. Ngồi trong xe hơi, hình ảnh về một tương lai xa vời như đang hiển hiện trước mắt tôi. Trong viễn cảnh này, cha mẹ tôi mất đã lâu và những người lạ đang sống trong ngôi nhà của chúng tôi. Họ hỏi tôi đang làm gì vậy.
“Giá mà cha mẹ còn sống!”, tôi nghĩ vậy. Nước mắt ứa ra.
Tôi nhìn lại căn nhà một lần nữa. Nó trống hoác và lạnh lẽo.
Phải chi tôi có thể gõ lên cánh cửa một lần nữa để được nghe thấy tiếng mẹ reo lên “Gary! Gary về!” khi bà tất tả ra mở cửa.
Những con đom đóm lập lòe trong mảnh sân tối.
Tôi ao ước nhìn thấy nụ cười của cha tôi. Ước gì nghe tiếng cha bảo: “Mừng con về nhà, con trai!” khi ông chậm rãi bước từ nhà trong ra phòng ngoài đón tôi cùng với mẹ tôi.
Cõi mơ màng của tôi thật đau đớn và ẩn chứa nhiều điều sâu kín. Nó khiến tôi đau nhói. Có rất nhiều điều lẽ ra tôi nên nói, nên làm và nên chia sẻ.
- Tại sao mình không nhận ra những điều này khi cha mẹ còn sống? – Tôi gào lên trong lòng. – Tại sao?
Bất thần, cơn mơ của tôi vụt tắt. Tôi ngồi trong chiếc xe hơi thuê, đậu trước cửa ngôi nhà của gia đình chúng tôi ở Kansas vào một buổi tối tháng tám lạnh giá. Cha mẹ tôi vẫn còn khỏe. Họ đang chờ tôi. Tôi mở cửa xe, bước lên hàng hiên và gõ cửa.
- Ôi, Gary! Gary về! – Tôi nghe tiếng mẹ sung sướng reo lên báo hiệu cho cha tôi. – Gary về rồi này. Nó đây này.
Cửa mở. Mẹ tôi kìa! Trông bà thật rạng rỡ, tươi tắn và đang mỉm cười.
- Lại đây. – Vừa nói, bà vừa chìa tay về phía tôi. – Ôm mẹ cái nào!
- Mừng con trở về, con trai! – Cha tôi bước ra phòng ngoài với nụ cười mở rộng.
Lời cầu nguyện của tôi đã được đáp lại. Tôi lại có thêm một cơ hội nữa. Tôi ôm cha mẹ và nói chuyện với họ. Căn phòng cũ ngày xưa của tôi mang lại cảm giác ấm cúng, vậy mà trước đây tôi chẳng hề thích nó. Tiếng ngáy như còi tàu của cha giờ nghe dễ chịu làm sao. Tôi nằm trên chiếc giường cũ của mình, mở to mắt nghe cha ngáy với lòng biết ơn. Tôi sẽ không phung phí cơ hội này. Tôi tận hưởng từng khoảnh khắc ở bên cha mẹ. Tôi lắng nghe họ. Tôi trò chuyện với họ. Tôi hỏi han họ. Tôi sẽ không bao giờ nhìn cha mẹ theo cái cách tôi đã nhìn họ trước đây, không bao giờ.
Lần đầu tiên tôi về thăm nhà.
Cõi tưởng tượng của tôi đã tạo nên sự khác biệt lớn lao. Nó mang đến cho tôi một viễn tượng mới. Trước đó, tôi nhìn cha mẹ theo cách nhìn quen thuộc trong thời gian tôi lớn lên bên họ. Tôi nghĩ đến những bất đồng của tôi với cha. Tôi nghĩ về những tranh cãi giữa cha mẹ với nhau. Tôi nghĩ đến những điều mà tôi không thích về họ. Sau viễn cảnh buồn đau, nhiều tiếc nuối ấy, tôi nghĩ đến việc họ đã cho tôi nhiều biết chừng nào. Tôi thấy cha mẹ có ý nghĩa quan trọng đối với tôi xiết bao. Tôi thấy tôi yêu cha mẹ nhiều đến thế nào.
Quãng đường đi bộ từ chỗ đậu xe đến hàng hiên vẫn như cũ. Tiếng gõ lên cánh cửa vẫn như ngày nào. Tất cả mọi thứ tôi trông thấy và làm vẫn như xưa, nhưng sự trải nghiệm về mọi thứ lại rất khác.
Trở thành con người (nhận thức) đa giác quan cũng giống như thế. Nó mang đến cho bạn một viễn tượng mới. Những điều từng rất đỗi bình thường hóa ra lại vô cùng đặc biệt. Bạn trân trọng những điều bạn đã hờ hững, bỏ qua trước kia. Không gì là tình cờ ngẫu nhiên cả. Tất cả tồn tại đều có mục đích, đó là giúp bạn phát triển tâm linh. Bạn bắt đầu nhìn khác đi từ viễn tượng mới này, như tôi đã nhìn cha mẹ tôi theo một cách khác.
*
Ti-vi lại phát ra những tin tức cũ rích, cũng vẫn là người bán hàng quen thuộc thường giúp bạn ở tiệm tạp hóa… nhưng giờ bạn có cách nhìn khác đi. Bạn trân trọng, biết ơn tất cả. Mọi thứ trong cuộc đời đến với bạn như một phép màu.
Đó là trở về cội trong Ngôi Trường Trái Đất. Không gì là tầm thường, kể cả bạn. Bạn vẫn là người da đen, da nâu, da trắng, da vàng hay da đỏ; vẫn quốc tịch ấy, giới tính ấy. Bạn vẫn có con cái để nuôi nấng, có những hóa đơn phải thanh toán, có công việc phải làm. Không gì thay đổi cả, nhưng bạn đã nhìn tất cả khác đi. “Trang phục Trái Đất” không còn là điều quan trọng nhất đối với bạn nữa. Giờ đây, Sự Sống là điều quan trọng nhất. Tất cả những gì bạn nói, bạn nói vì Sự Sống. Tất cả những gì bạn làm, bạn làm vì Sự Sống.
Bạn khao khát đạt tới sự hòa hợp, hợp tác, chia sẻ và sùng kính Sự Sống. Bạn muốn làm cho bản ngã trùng khớp với linh hồn để tạo ra sức mạnh đích thực. Trái tim bạn muốn dẫn đường cho bạn. Lực lượng Chỉ giáo và Huấn thị phi vật chất đến hỗ trợ bạn. Lựa chọn có trách nhiệm trở thành công cụ hữu ích. Một thế giới hòa hợp, hợp tác, chia sẻ và sùng kính Sự Sống là mục tiêu. Ý nghĩ về một thế giới tươi đẹp đang mời gọi bạn giống như ý nghĩ về cội.
Thế giới ấy là mái ấm gia đình, nơi linh hồn bạn muốn bạn sống trong đó. Nó cũng là thế giới mà bạn sinh ra để tạo thành.
Sớm muộn gì bạn cũng sẽ về cội.
Câu hỏi duy nhất cho bạn trả lời là khi nào?
Khi nào bạn sẽ tạo nên thế giới này?
Khi nào bạn sẽ về cội?
Khi nào?
HẾT