Chương 37
Tôi tình nguyện nướng 72 chiếc cupcake cho Kitty mang đến lễ hội gây quỹ cho trường tiểu học. Tôi làm vì hai năm vừa qua, Margot đã luôn nhận việc ấy. Margot không thích mọi người nghĩ là gi đình Kitty không tham gia tích cực vào hoạt động gây quỹ. Cả hai lần chị làm bánh brownie, nhưng lần này tôi lại đăng ký cupcake vì chúng có thể gây ấn tượng hơn. Tôi mua mấy loại hạt khác nhau để rắc lên bánh, còn dùng tăm làm cờ. Trên lá cờ có viết: Học Viện Núi Xanh. Tôi nghĩ Kitty sẽ giúp tôi phần trang trí bánh.
Nhưng giờ tôi mới hiểu là tại sao Margot lại chọn bánh brownie: bạn chỉ việc đổ bánh vào khuôn, nướng bánh, cắt ra và thế là xong. Còn làm cupcake đòi hỏi rất nhiều công sức. Bạn phải chia thật đều các phần bánh, rồi chờ bánh nguội mới rắc được đường và các loại hạt lên.
Tôi đang cân đến chén bột thứ tám thì chuông cửa kêu. "Kitty!" tôi gào to. "Em ra mở cửa đi!"
Chuông cửa lại kêu. "Kitty!"
Từ tầng trên con bé hét vọng xuống, "Em đang thực hiện một thí nghiệm quan trọng."
Tôi chạy ra mở cửa và mở luôn không hỏi xem ai.
Peter. Cậu ta cười ngoác miệng.
"Mặt cậu đầy bột," cậu ta nói và đưa mu bàn tay xoa bột trên má tôi.
Tôi né sang bên và lấy tạp dề lau mặt. "Cậu đang làm gì ở đây."
"Bọn tớ chuẩn bị đi xem một trận đấu. Cậu không đọc tin nhắn của tớ hôm qua à?"
"Ồ, thôi chết! Tớ có bài kiểm tra nên đã quên mất." Peter cau mày. Tôi nói thêm, "Nhưng đằng nào thì tớ cũng không đi được vì tớ đang phải nướng 72 cái cupcake cho ngày mai."
"Cho tối thứ Sáu?"
"Ừ."
"Cho ngày gây quỹ ở trường Tiểu học?" Peter đi qua tôi, bỏ giày. "Nhà cẫu không đi giày trong nhà, đúng không?"
"Ừ," tôi nói, giọng ngạc nhiên. "Mẹ cậu cũng đang làm bánh ở nhà à?"
"Món bánh gạo." Lại một sự lựa chọn thông minh hơn là 72 chiếc copcake.
"Xin lỗi đã để cậu qua đây. Chúng ta có thể đi xem trận đấu vào tối thứ Sáu tuần tới," tôi nói, hy vọng cậu ta sẽ mang giày vào.
Nhưng không, cậu ta đi lang thang vào bếp rồi ngồi vào ghế. Gì nữa đây? "Nhà cậu vẫn như trong trí nhớ của tớ." cậu ta nói, mắt nhìn xung quanh. Cậu ta chỉ vào tranh trên tường của tôi và Margot tắm cùng nhau khi còn bé. "Thật đáng yêu."
Tôi nghĩ là má tôi đang đỏ ửng. Tôi xoay bức tranh đi. "Thế cậu đến nhà tớ khi nào?"
" Hồi lớp Bảy. Hồi đấy bọn mình đi chơi nhà cây của hàng xóm nhà cậu. Tớ phải đi vệ sinh và cậu cho tớ dùng nhà vệ sinh nhà cậu."
"Ừ nhỉ," tôi nói.
Thật lạ khi trong nhà bếp có một cậu con trai mà không phải là Josh. Tôi cảm thấy hồi hộp vì vài lý do. "Thế làm bánh thì mất bao lâu?" cậu ta hỏi tôi, tay đút túi quần.
"Vài tiếng, chắc thế." Tôi lại đong bột tiếp. Tôi đã quên mất là tôi đã đong đến cốc bột thứ mấy rồi.
Peter rên lên, "Thế tại sao cậu không ra cửa hàng mà mua bánh?"
Tôi bắt đầu đong bột ở chiếc bát cũ. "Thế cậu nghĩ là những bà mẹ khác cũng ra siêu thị mua bánh cupcake sao? Kitty sẽ thế nào trong trường hợp ấy?"
"Ồ, nhưng nếu mà cậu làm bánh cho Kitty thì Kitty phải giúp cậu chứ,'" Peter nhảy ra khỏi ghế, đến chỗ tôi, lướt tay qua eo tôi và cố cởi nút dây tạp dề. "Thế con bé đâu rồi?"
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. "Cậu đang làm gì vậy?"
Peter nhìn tôi như kiểu tôi là người ngớ ngẩn. "Tớ cần một cái tập dề để nếu tớ muốn giúp cậu. Tớ sẽ không để cái áo tớ dính bẩn đâu."
"Nhưng mà chúng ta không thể xong việc trước khi trận đấu bắt đầu," tôi nói với cậu ta.
"Thế thì tớ chỉ tham gia vào buổi tiệc sau đó thôi." Peter nhìn tôi chế nhạo. "Tớ cũng viết trong tờ giấy hôm nay cho cậu rồi mà. Chúa ơi, sao cậu không thèm quan tâm thế nhỉ?"
"Tớ đã quá bận," tôi nói vẻ dè bỉu. Tôi cảm thấy khó chịu. Cậu ta thì cứ tuân theo mấy điều kiện trong hợp đồng, và cũng chân thành viết thư cho tôi hằng ngày, còn tôi thì thậm chí chẳng có đầu óc đâu mà đọc chúng. "Tớ không biết có đi dự tiệc được không. Tớ không biết là tớ có được về muộn hay không?"
"Bố cậu có ở nhà không?Tớ sẽ xin phép bác ấy."
"Không, bố tớ vẫn ở bệnh viện. Hơn nữa tớ không thể để Kitty ở nhà một mình được." Tôi tiếp tục đong bột.
"Thế mấy giờ thì bố cậu về?"
"Tớ không biết. Chắc cũng muộn." Hoặc cũng có thể một tiếng nữa. Nhưng Peter lúc ấy đã đi khỏi rồi. "Cậu cứ đi đi. Tớ không muốn giữ chân cậu."
Peter nhăn nhó. "Covey, tớ cần cậu. Gen thậm chí còn chưa nói một lời nào về chúng ta. Hơn nữa cô ta có thể sẽ mang gã trai mới đến dự tiệc. " Peter dài môi. "Đi mà. Tớ đã giải quyết được vấn đề giữa cậu và Josh rồi đúng không?"
"Ừ," tôi thú nhận. "Nhưng Peter, tớ phải làm bánh cho ngày mai."
Peter kéo căng hai tay. "Vậy thì tớ sẽ giúp cậu. Đưa tạp dề đây cho tớ."
Tôi quay đi tìm một chiếc tạp dề khác cho cậu ta. Tôi tìm thấy một cái in hình cupcake và đưa cho Peter.
Cậu ta nhăn nhó, chỉ vào tôi và bảo, "Nhưng tớ muốn chiếc tạp dề cậu đang đeo cơ."
"Nhưng nó là của tớ." Tạp dề của tôi có sọc đỏ trắng và có hình một chú gấu con màu nâu. Bà ngoại mua nó ở Hàn Quốc. "Tớ thường đeo nó khi làm bánh. Nên cậ phải dùng chiếc kia đi."
Peter lắc đầu chầm chậm và giơ tay ra. "Đưa cái của cậu cho tớ đi. Cậu phải trả nợ tớ vì tội đã không đọc thư của tớ."
Tôi tháo chiếc tạp dề và đưa nó cho cậu ta rồi quay lưng và đong bột tiếp. "Cậu đúng là thằng trẻ con, chỉ to xác hơn Kitty thôi."
"Cậu làm nhanh lên và giao cho tớ nhiệm vụ gì đó đi!"
"Cậu có biết làm không? Vì tớ chỉ có đúng nguyên liệu cho sáu tá bánh thôi. Vì tớ không muốn phải làm lại gì hết."
"Tớ biết làm bánh mà."
"Rồi. Thế thì cậu cho mấy thanh bơ này vào một cái bát trộn đi."
"Và sau đó?"
"Và sau khi cậu trộn xong thì tớ lại giao cho cậu việc tiếp theo."
Peter làm đúng như được giao. "Vậy đây là việc cậu làm vò tối thứ Sáu? Ở nhà va nướng bánh khi mặc đồ pyjama?"
"Tớ cũng làm những việc khác nữa," tôi nói và buộc tóc cao hơn.
"Ví dụ?"
Tôi vẫn còn bối rối khi Peter đến nhà, nên tôi không tài nào mà nghĩ ra được điều gì. "À, tớ đi chơi."
"Ở đâu?"
"Trời ơi, sao tớ biết được. Thôi tra hỏi cái này đi Peter." Tôi thổi mái tóc để khỏi chạm mắt. Phòng bếp đã bắt đầu nóng lên. Tôi có thể tắt lò nướng, vì việc Peter ở đây đang làm chậm tiến độ. Và đà này thì có khi tôi phải thức cả đêm. "Cậu làm tớ tính bột sai rồi. Tớ lại phải dong lại từ đầu."
"Để tớ làm cho," Peter nói và đứng lại gần tôi.
Tôi đẩy cậu ta ra. "Không cậu để tớ làm," tôi nói, còn cậu ta thì lắc đầu, và cố giành cái cốc đong ra khỏi tôi. Nhưng tôi không dễ dàng như thế, và bột bắn tung téo ra khỏi cốc, làm bẩn hết cả chúng tôi. Peter thì bắt đầu cười còn tôi thì rít lên giận dữ. "Peter"
Cậu ta cứ cười ngặc nghẽo và không mở miệng ra nói được.
Tôi đứng bắt chéo tay. "Hy vọng là tớ vẫn còn đủ bột."
" Cậu trông như bà cụ," cậu ta nói rồi lại cười tiếp.
"Ồ, thế thì cậu giống như ông cụ," tôi phản đòn khi cho bột vào bát trộn.
"Cậu thật sự rất giống bà tớ," Peter nói. "Cậu không thích nói bậy, cậu thích nướng bánh, cậu ở nhà vào tối thứ sáu. Ôi, tôi đang hẹn hò với một bà cụ! Eo ơi."
Tôi cặm cụi đong bột. Một, hai, "Tớ không ở nhà vào tối thứ Sáu," Ba.
"Tớ chưa bao giờ thấy cậu ra ngoài. Cậu không đi tiệc. Cậu đã từng đi với bọn tớ trước đây, nhưng sau đó cậu thôi không làm việc ấy nữa?"
Bốn. "Tớ...tớ không biết. Hồi cấp Hai rất khác." Cậu ta muốn tôi nói gì chứ? Rằng Genevieve đã nói là tôi không thích hợp để tham gia với tụi nó nên tôi đã bị bỏ lại đằng sau? Sao mà cậu ta không biết tí tẹo gì hết?
"Tớ luôn tự hỏi tại sao cậu lại không đi chơi với bọn tớ nữa?"
Tôi đang đong đến bát thứ mấy rồi nhỉ năm hay sáu? "Peter, cậu lại làm tớ quên lần nữa rồi."
"Tớ rất có khả năng làm thế với phụ nữ."
Tôi nhìn chằm chằm cậu ta, còn Peter thì nhe răng cười toe toét. Trước khi cậu ta có thể nói điều gì đó, tôi hét lên, "Kitty! Em xuống ngay đây."
"Em đang bận."
"Peter đang ở đây," tôi biết đây là cách dụ con bé.
Trong vòng 5 giây Peter đã có mặt tại bếp. Nó trượt để phanh và có vẻ mặt xấu hổ. "Tại sao anh lại ở đây?" con bé hỏi.
"À, để đón Lara Jean. Mà tại sao em không giúp chị ấy?"
"Em đang làm thí nghiệm. Anh muốn giúp em không?"
Tôi trả lời hộ cậu ta. "Có, anh ấy sẽ giúp em." Rồi tôi nói với Peter, "Cậu đang làm tớ mất tập trung. Nên cậu hãy lên gác giúp Kitty đi."
"Anh không biết là em có cần anh giúp không, Katherine. Em xem, anh thường làm cho các cô gái mất tập trung. Anh làm cho các cô ấy quên cả đếm bột." Rồi cậu ta nháy mắt với con bé, tôi thì cằn nhằn. "Thế sao em không ở đây và giúp bọn anh làm bánh?"
"Việc ấy chán ngắt!" Kitty trả lời rồi lẩn lên nhà.
"Thế thì em cũng không được làm phần rắc đường và hạt lên bánh nhé!" tôi hét lên. "Em không có quyền hoàn để hoàn tất chúng."
Tôi đánh bơ và Peter đang đập trứng khi bố về tới nhà. "Xe ai trước cửa nhà vậy con?" bố hỏi khi bước vào bếp. Rồi bố dừng lại, "Chào cháo," bố ngạc nhiên nói. Tay bố c62m một túi đồ vừa mua ở siêu thị Trung Quốc.
"Chào bố," tôi nói, giọng thản nhiên như thể việc Peter Kavinsky đang nấu trong bếp là chuyện rất bình thường. "Trông bố hơi mệt."
Peter đứng dậy. "Chào chú Covey."
Bố đặt túi đồ xuống bàn. "Ồ, xin chào," bố nói, hắng giọng. "Rất vui được gặp cháu. Cháu là Peter K phải không?"
"Dạ, phải."
"Một người trong nhóm bạn cũ," bố nói vui vẻ, còn tô thì co rúm lại. "Thế tối nay các con định làm gì?"
"Con đang nướng bánh cho Kitty mang đến hội chợ, và Peter đang giúp con," tôi nói.
Bố gật đầu. "Cháu có đói không Peter? Chú có nhiều đò ăn lắm." Bố nhấc túi lên. "Mỳ xào cay, gà Kung Pao."
"Lara Jean và cháu định đi dự tiệc ở nhà một người bạn tối nay." Peter nói. "Bác cho phép chứ ạ. Cháu sẽ đưa bạn ấy về nhà sớm."
Trước khi bố kịp trả lời, tôi nói với Peter, "Nhưng tớ phải làm xong bánh đã."
"Bố và em Kitty sẽ làm nốt," bố nói, "Hai đứa đi dự tiệc đi."
Dạ dày tôi bị lộn ngược, "Thế không sao hả bố? Con phải là người hoàn thành việc này mà. Với lại con sẽ trang trí những chiếc bánh rất đẹp."
"Kitty và bố sẽ biết cách làm. Con đi thay đồ đi. Việc làm bánh cứ để bố và em."
Miệng tôi mở rồi đóng như miệng cá. "Vâng ạ." Tôi vẫn đứng yên chưa di chuyển dù chỉ một bước. Tôi sợ để hai người ở lại mình.
Peter nhìn tôi cười ngoác miệng. "Cậu nghe bố nói chưa. Mấy chiếc bánh có người lo rồi."
Tôi nghĩ cậu đừng có quá tự tin như thế, vì bố tớ sẽ cho rằng cậu là người hợm hĩnh.
Có nhiều trang phục luôn làm bạn cảm thấy dễ chịu khi mặc chúng, còn nhiều trang phục được bạn mặc đi mặc lại nhiều lần vì quá thích chúng, rồi sau đó lại thấy chúng như giẻ lau. Tôi đang ngắm tủ quần áo của tôi, và chúng trông giống như một nùi giẻ lau. Sự lo lắng của tôi tăng lên khi tôi biết tối nay Genevieve sẽ mặc gì. Vì thường cô ta luôn mặc đồ giống hệt tôi. Thế nên tôi càng phải mặc đẹp tối nay. Peter đã chẳng thèm rủ tôi nếu như bữa tiệc không quan trọng với cậu ta.
Tôi mặc quần bò và bắt đầu thử áo hai dây-một cái áo màu hồng có đăng ten và nó làm tôi thấy chói mắt ngay lặp tức; một cái áo tay dài đã sờn in hình chim cánh cụt trông quá trẻ con. Tôi đang thây một chiếc quần sooc màu xám khi nghe có tiếng ai gọi cửa phòng. Tôi lạnh hết cả người, giữ cái áo dài tay trên người để che.
"Lara Jean?" Đó là Peter.
"Ơi."
"Cậu sắp xong chưa?"
"Gần xong! Cậu có thể chờ tớ dưới nhà được không. Tớ xuống ngay."
Cậu ta thở dài. "Ok, tớ sẽ xem sang em gái cậu đang làm gì."
Tôi nghe tiếng cậu ta bước đi. Tôi lấy chiếc áo chấm bi màu kem, đeo thắt lưng. Trông cũng đáng yêu nhưng có vẻ hơi đáng yêu quá? Có quá không nhỉ? Tôi phải mặc quần tất dài màu đen hay đeo tất đen đến đầu gối? Margot nói tôi trong giống như một người Paris khi tôi mặc thế này. Làm người Paris thì thích rồi. Thật là sang trọng và lãng mạn. Tôi thử đội thêm mũ bê rê, để xem hiệu ứng ra sao, nhưng tôi bỏ nó xuống ngay. Hơi lố!
Tôi hy vọng Peter sẽ không nhận xét gì về trang phục. Tôi cần thời gian để chuẩn bị. Với lại, chân thành mà nói, nếu cậu ta có nói với tôi trước về bữa tiệc thì tôi đã nghĩ ra cái cớ nào đó mà từ chối. Nếu chỉ là việc đi ăn sữa chua sau giờ tan học, nhưng đây lại là một bữa tiệc với tất cả người bạn của Peter, và không hề biết sẽ có mặt cả Genevieve hay không.
Tôi nhảy lò cò quanh phòng để tìm đôi tất cao đến đầu gối, và sơn môi mùi dâu tây với cái hộp giống hệt quả dâu tây luôn. Trời ạ, phòng tôi bừa bãi quá, tôi cần phải dọn phòng sớm.
Tôi chạy vào phòng Margot để lấy áo khoác. Lượt qua cửa phòng Kitty. Con bé và Peter đang nằm trên sàn nhà và làm thí nghiệm. Tôi xem qua ngăn kéo áo len của chị, giờ toàn là áo phông và quần sooc vì chị đã mang gần hết áo len đi. Không có cái áo khoát nào cả. Nhưng dưới đấy ngăn kéo có một chiếc phong bì.
Tôi muốn mở nó ra quá đi mất. Tôi biết là tôi không nên làm thế.
Thật cẩn thận, tới mức không thể nào cẩn thận hơn, tôi mở phong bì và lấy bức thư ra.
Margot thân yêu,
Em muốn chúng ta chia tay vì không muốn đi đi học đại học xa và có bạn trai ở nhà, à em muốn sự tự do, em không muốn bị nếu kéo bởi bất cứ điều gì. Nhưng cả em và anh đều biết đó không phải là lý do. Em chia tay anh vì chúng ta đã quan hệ với nhau và em sợ đến gần anh.
Tôi ngừng dọc.
Tôi không thể tin nổi. Chris đã đúng và tôi hoàn toàn sai Margot và Josh đã quan hệ với nhau. Dường như mọi thứ tô biết đều đã bị đảo ngược. Tôi nghĩ tôi hiểu chị gái tôi, nhưng thực ra tôi không biết gì về chị.
Tôi nghe Peter gọi tên tôi. "Lara Jean, cậu đã xong chưa?"
Tôi vội vã gập thư và để nó vào phong bì. Cho thư vào ngăn kéo, tôi đóng tủ. "Tớ xuống