Chương 40
Tôi không biết nên mặc thế nào khi đến ăn tối ở nhà Peter. Ở cửa hàng, mẹ Peter trông khá kiểu cách. Tôi không muốn làm cô suy nghĩ rằng tôi không thể nào so sánh được với Genevieve khi gặp tôi. Tôi cũng không hiểu vì lý do gì mà tôi phải đi gặp mẹ Peter.
Nhưng tôi rất muốn cô ấy quý tôi.
Tôi nhìn vào tủ quần áo, rồi chạy qua tủ của Margot. Cuối cùng, tôi đã chọn một một chiếc áo màu kem và một cái áo khoác cổ Peter Pan, cùng một chiếc váy nhung kiểu của các diễn viên xiếc. Váy thẳng và không xòe. Tôi đánh má hồng, và tô mắt, nhưng rồi tôi lại rửa mặt và làm lại từ đầu. Lần này tôi chỉ dùng mascara và son môi.
Tôi chạy sang khoe Kitty, con bé nói, "Trông chị như mặc đồng phục."
Kitty gật đầu. "Giống như chị nhân viên bán hàng ở một cừa hàng đồ hiệu."
Trước khi Peter đến, tôi còn lên mạng để tra cách sử dụng nĩa, xem loại nào thì dùng cùng thứ gì, chỉ để phòng khi cần thiết.
Cảm giác thật kỳ lạ! Khi ngồi vào bàn ăn nhà Peter, tôi cảm giác như đang sống cuộc sống của người khác. Mẹ Peter hóa ra làm pizza, nên tôi cũng chẳng cần phải lo lắng về chuyện cái nĩa. Nhưng nhà cậu ta cũng không phải sang trọng lắm, chỉ bình thường và đẹp mắt. Có một cái thùng đánh bơ được dùng để làm vật trang trí trong bếp. Trên tường có những bức ảnh của Peter và em trai đóng trong khung bằng gỗ, và nhà thì trang trí toàn bằng vải màu trắng kẻ ô trắng đỏ.
Ở kệ đựng đồ ăn sáng thì có một loạt các nguyên liệu để cho vào pizza: Ớt chuông, xúc xích, nấm, hạt tiêu, hoa artiso, quả Oliu, pho mát mozzarella, và một củ tỏi.
Mẹ Peter có vẻ dễ tính. Cô cứ liên tục gắp salad cho tôi cả bữa ăn, và tôi cứ thế mà ăn mặc dù bụng đã no. Một lần tôi bắt gặp cô quan sát tôi, và cô có nụ cười rất hiền từ. Khi cười cô trông giống hệt Peter.
Em trai của Peter tên là Owen. Cậu bé mười hai tuổi. Em trông như là phiên bản trẻ con của Peter, nhưng không nói nhiều như anh. Cậu bé không dễ dãi giao tiếp như Peter. Owen lấy một miếng pizza nhét vào mồm mặc dù nó vẫn còn đang rất nóng. Thằng bé thổi hơi nóng ra, và gần như đã nhè miếng bánh ra miếng giấy ăn, và mẹ Peter đã nói "Sao con dám, Owen. Chúng ta có khách đấy."
"Mẹ cứ để con yên," Owen lẩm bẩm.
"Peter nói cháu có hai chị em gái," cô Kavinsky nói với nụ cười trên môi. Cô cắt một miếng rau xà lách thành nhiều phần nhỏ. "Mẹ cháu hẳn rất vui khi có ba cô con gái."
Tôi định mở miệng trả lời cô, nhưng trước khi tôi có thể, Peter đã nói trước. "Mẹ bạn ấy đã mất từ hồi bạn ấy còn bé." Cậu ta nói điều đó như thể mẹ cậu ta phải biết trước rồi, và cô ấy thấy như mình đã cư xử không phải.
"Cô xin lỗi. Giờ cô mới nhớ ra chuyện ấy."
Tôi nói nhanh, "Mẹ cháu đã rất yêu ba cô con gái. Bố mẹ cháu đã nghĩ em út nhà cháu là con trai, và mẹ cháu đã kể rằng mẹ cháu đã vô cùng lo lắng; mẹ chỉ quen chăm những cô gái và không biết làm thế nào để nuôi một cậu con trai. Nên mẹ cháu đã rất nhẹ nhỏm vô cùng khi đó là một cô con gái. Chị Margot và cháu cũng thế; chúng cháu đã từng cầu nguyện hằng đêm để có một cô em gái chứ không phải một cậu em trai."
"Thế nếu có em trai thì sao nào?" Peter phản bác.
Cô Kavinsky cười. Cô để một miếng pizza vào đĩa của Owen và nói, "Con là kẻ ngoại hạng. Con cứ như con thú hoang vậy. Mẹ cá là Lara Jean và các chị em gái của cô ấy là những thiên thần."
Peter khụt khịt.
"Ồ...em Peter cũng có thể coi là ngoại hạng," tôi nói. "Nhưng chị gái cháu và cháu thì khá tốt."
Cô Kavinsky lấy một tờ giấy ăn và lau vết sốt cà chua trên mặt Owen, còn thằng bé thì đẩy tay mẹ ra. "Mẹ!"
Khi đứng lên để lấy tiếp pizza từ lò nướng. Peter nói với tôi. "Cậu đã thấy cách mẹ tớ chiều em tớ chưa?"
"Mẹ còn chiều anh hơn," Owen phản đối. Rồi thằng bé lẩm bẩm nói với tôi. "Anh ấy thậm chí còn không biết nấu mỳ Ramen."
Tôi cười lớn, "Thế em biết làm không?"
"Ồ có chứ, em vẫn tự nấu ăn cho em từ lâu rồi," thằng bé nói.
"Chị cũng thích nấu ăn," tôi nói, uống một ngụm trà. "Chúng ta cần phải dạy anh Peter nấu ăn."
Rồi thằng bé nhìn tôi, bảo, "Chị trang điểm hơn cả chị Genevieve."
Tôi giật mình về phái sau như kiểu vừa bị thằng bé tát. Tôi có chỉ dùng mascara thôi mà. Và một chút son môi. Tôi biết là Genevieve trang điểm phấn má nâu hơn, với kem che khuyết điểm và đánh má hằng ngày. Và tất nhiên là mascara, kẻ mắt và son môi nữa!
Peter nhanh như cắt nói, "Im ngay, Owen!"
Owen cười khúc khích. Còn tôi thì liu diu mắt lại. Thằng bé này chỉ hơn Kitty có vài tuổi! Tôi cong người ra phía trước, phe phẩy tay trước mặt,. "Mặt chị hoàn toàn tự nhiên đấy. "Nhưng cảm ơn em vì lời khuyên, Owen."
"Rất hân hạnh," thằng bé nói, giống hệt như anh trai nó.
Trên đường về nhà, tôi nói, "Này, Peter!"
"Sao?"
"Không có gì."
"Cậu cứ nói đi!"
"Ừ...thế bố mẹ cậu đã ly dị đúng không?"
"Ừ."
"Thế cậu hay gặp bố không?"
"Không thường xuyên lắm."
"Ồ, ok. Tớ chỉ hỏi một tí thế thôi."
Peter nhìn tôi với ánh mắt theo dõi.
"Sao?" tôi hỏi.
"Tớ đang chờ thêm cậu hỏi tiếp theo. Cậu không bao giờ chỉ hỏi có một câu."
"À, thế cậu có nhớ ông không?"
"Ai cơ?"
"Bố cậu ấy!"
"Ồ, tớ không biết. Tớ nghĩ tớ nhớ gia đình tớ trước đây. Còn bố, mẹ, tớ và Owen. Chúng tớ như một đội. Bố cũng thường đến xem những trận đấu bóng vợt. "Peter im lặng. "Bố chỉ...đã quan tâm đến tất cả mọi chuyện."
"Tớ nghĩ đó là điều mọi ông bố điều làm."
"Và đó là điều mà ông đang làm cho gia đình mới của ông," Peter nói giọng bình thản, không tí trách móc nào. "Thế còn cậu? Cậu nhớ mẹ không?"
"Thỉnh thoảng khi tớ nghĩ đến bà." Rồi đột nhiên tôi nói tiếp. "Mà cậu biết tớ nhớ điều gì không? Tớ nhớ lúc đi tắm. Tớ nhớ mẹ gội đầu cho tớ. Cậu có nghĩ khi được ai đó gội đầu cho mình thì thật là tuyệt không? Nước ấm, bọt bong bóng, và những ngón tay trên tóc cậu. Thật là thích ấy."
"Ừ, đúng vậy."
"Thỉnh thoảng tớ không nghĩ gì đến mẹ, nhưng rồi thi thoảng tớ lại nghĩ, kiểu như liệu mẹ có nghĩ đến tớ không? Mẹ chỉ biết tớ khi tớ còn bé xíu; giờ tớ đã thành thiếu nữ rồi, liệu mẹ có nhận ra tớ khi gặp tớ trên phố?"
"Tất nhiên là mẹ cậu sẽ nhận ra. Đó là mẹ cậu mà."
"Tớ biết, nhưng tớ đã thay đổi nhiều rồi." Rồi nhận thấy một điều gì đó trên gương mặt Peter, và tôi có thể nói đó là một sự ân hận vì đã than thở về bố cậu, bởi vì ít ra thì bác ấy vẫn còn sống. Và sau đó, Peter nhìn tôi thông cảm, tôi lại nói với giọng kiêu căng, "Tớ là một cô gái trưởng thành, cậu biết đấy!"
Cậu ta giờ đã lại ngặt nghẽo cười. "Thế ư?"
"Ừ, và tớ là một người rất tao nhã, Peter."
Khi chúng tôi đến nơi, trước khi tôi ra khỏi xe ô tô, Peter nói, "Tớ có thể nói là mẹ tớ đã rất thích cậu." Điều này làm tôi thấy thật dễ chịu. Và tôi có một điều quan trọng là các bà mẹ đều thích tôi.
Đó cũng là một điều tôi thích khi đến chơi ở nhà Genevieve, đó là được chơi với mẹ con bé. Cô Windy rất sành điệu. Cô ấy thường mặt áo khoác nhẹ bằng lụa, với quần lụa, và chiếc vòng cổ to bản, chỉ để ngồi trong nhà. Tóc cô ấy lúc nào cũng hoàn hảo, luôn thẳng và bóng mượt. Genevieve thừa hưởng mái tóc đẹp từ mẹ, nhưng không có cái mũi thẳng như mẹ của nó. Mũi con bé hơi nhô ra. Và tôi nghĩ đó là điểm duy nhất khác biệt giữa hai mẹ con nhà Genevieve.
"Với cả cậu không trang điểm đậm hơn Gen. Áo trắng của tớ toàn bị bẩn bởi phấn nâu của cô ta."
Là thần tượng Genevieve, cậu ta chắc chắn luôn nói về con bé. Dù điều này không chỉ xảy ra với riêng Peter. Tôi cũng đang nghĩ đến Gen. Nên thậm chí con bé không có ở đây thì tôi vẫn cảm tưởng Gen vẫn ở đây. Con bé có một kiểu tiếp cận đặc biệt nào đó.