Chương 43
Những cô gái Châu Á như tôi có rất ít sự lựa chọn cho trang phục Halloween. Giống như một năm nào đó tôi hóa trang giống Velma trong Scooby-Doo nhưng mọi người lại tưởng tôi là nhân vật trong truyện tranh. Tôi thậm chí còn đeo cả tóc giả. Thến nên tôi giờ chỉ chọn đồ hóa trang theo các nhân vật châu Á mà thôi.
Margot thì không bao giờ hóa trang thành các nhân vật. Chị thường chọn các vật vô tri vô giác hay khái niệm về cái gì đó. Ví dụ như năm ngoái chị hóa trang thành "lời xin lỗi chính thức": Chị mặc một chiếc váy dài chạm đến sàn nhà mà chị mua ở cửa hàng Goodwill với giá 10 đô la, đeo một cái biển ở trên cổ viết bằng chữ thư pháp, Tôi xin lỗi. Bộ trang phục của chị đã giành giải Nhì trong cuộc thi. Giải Nhất là người ngoài hành tinh của giáo phái Jamaica.
Kitty thì lại hóa trang thành ninja mà theo tôi nó cũng có suy nghĩ giống tôi.
Năm nay thì tôi hóa trang thành Cho Chang trong truyện Harry Potter. Tôi đã có khăn Ravenclaw và một cái áo choàng của dàn hợp xướng nhà thờ mà tôi mua trên Ebay, cà vạt của bố và một chiếc gậy phép. Tôi không có ý định đạt giải gì trong cuộc thi, nhưng ít nhất mọi người cũng phải nhận ra nhân vật của tôi. Tôi chỉ mong là không có ai hỏi tôi Bạn hóa trang theo nhân vật nào? lần nữa.
Tôi chờ Peter đón tôi đi học và vẫn đang sửa lại đôi tất dài đến đầu gối. Chúng cứ liên tục bị tuột xuống.
"Lara Jean."
Tôi tự động đáp, "Josh!"
Rồi tôi nhìn lên. Đó là Josh đang đứng ở xe. Anh diện đồ Harry Potter. Áo choàng đen, kính, vết sẹo hình tia chớp trên trán, đũa phép.
Chúng tôi cười phá lên. Về hai bộ trang phục ngẫu nhiên trùng hợp. Josh cất giọng sầu não, "Các bạn ở câu lạc bộ Hội họa sẽ mặc giống các nhân vật trong truyện viễn tưởng. Anh đáng lẽ sẽ mặc như Drogo trong Cuộc chiến ngai vàng, vì anh có trang phục phía trên giống như vậy, nhưng..."
Tôi cười, cố hình dung Josh với mắt kẻ đen, tóc dài và không mặc áo sơ mi. Thật là khôi hài! Tôi không nói là anh Josh gầy gò nhưng...
"Em có thôi cười đi không hả," anh đề nghị. "Nó đâu có buồn cười lắm đâu!" Rồi anh rung rung chùm chìa khóa xe. "Thế em có muốn đi nhờ không Cho?"
Tôi kiểm tra điện thoại, Peter vẫn muộn 5 phút như thường lệ. Tôi không thể than phiền gì, vì dù sao cậu ta cũng đưa tôi đi miễn phí và nếu không thì tôi còn phải đi xe buýt. Nhưng nếu giờ tôi đi cùng Josh, tôi sẽ đến trường thông thả hơn, tôi có thể chạy qua tủ để đồ, tôi có thể đi vệ sinh, tôi có thể mua nước hoa quả ở máy bán tự động. Nhưng chắc cậu ta đang trên đường rồi. "Cảm ơn anh, nhưng em sẽ chờ Peter."
Josh gật đầu. "Ồ, được rồi." Rồi anh lên xe.
Tôi hét to. "Expelliarmus!" Josh quay người và hét lại. "Finite!" Rồi chúng tôi cười nhăn nhở với nhau như hai kẻ mất trí.
Anh lái xe đi còn tôi ngồi ôm đùi. Josh và tôi đã đọc Harry Potter cùng một thời điểm, khi tôi lớp Sáu còn anh lớp Bảy. Margot thì đã đọc xong từ trước. Không ai trong chúng tôi có thể đọc nhanh như chị. Chị thậm chí đã nổi cáu khi chờ chúng tôi đọc xong quyển thứ ba để có thể tranh luận về truyện.
Càng chờ Peter lâu, tôi càng cảm thấy khó chịu. Tôi bỏ chiếc áo choàng và mặc ra mặc vào đến mấy lần. Chiếc áo này làm từ chất liệu polyester và polyester thì không thoát mồ hôi. Khi cậu ta đến nơi, tôi chạy ngay ra xe mà không thèm chào hỏi gì hết. Tôi để chiếc áo lên trên đùi như thể một chiếc chăn, vì chiếc váy tôi mặc rất ngắn.
Cậu ta mở to mắt. "Cậu trong thật hấp dẫn," cạu ta nói, giọng ngạc nhiên. "Cậu hóa trang nhân vật nào đấy? Trong truyện Nhật Bản à?"
"Không," tôi nói, giọng cẳm cảu. "Tớ là Cho Chang." Peter vẫn chưa hiểu gì hết, nên tôi nói thêm, "Trong truyện Harry Potter."
"À, ừ. Hay đấy!"
Tôi nhìn cậu ta từ đầu đến chân. Cậu ta mặc áo sơ mi và quần bò. "Thế trang phục hóa trang của cậu đâu?"
"Tớ và mấy cậu bạn sẽ thây đồ trước khi bắt đầu. Sẽ hay ho hơn khi bọn tớ xuất hiện cùng nhau."
Tôi biết là cậu ta muốn tôi hỏi xem trang phục của cậu ta như thế nào, nhưng tôi không muốn làm việc đó, nên tôi chỉ ngồi trên xe, không nói gì và nhìn ra cửa sổ. Tôi chờ xem cậu ta sẽ hỏi tôi là Có chuyện gì đã xảy ra, nhưng không hề. Cậu ta là người rất dễ quên; tôi không nghĩ cậu ta nhận ra là tôi đang tức giận.
Rồi bất ngờ tôi nói. "Tớ ước gì cậu không suốt ngày đến muộn."
Peter càu mày. "Trời ạ, xin lỗi cậu. Tớ đã phải tìm trang phục."
"Hôm nay cậu phải tìm đồ hóa trang. Nhưng cậu suốt ngày đến muộn."
"Tớ không suốt ngày đến muộn."
"Cậu đến muộn ngày hôm nay, hôm qua, và thứ Năm tuần trước." Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lá vàng mùa Thu đã bắt đầu rơi. "Nếu cậu không thể đến đúng giờ, thì tớ không muốn cậu đưa tớ đi học hằng ngày."
Tôi cảm giác như cậu ta đang nhìn tôi mặc dù tôi không quay đầu lại. "Được thôi. Có nghĩa là tớ sẽ được ngủ thêm 5 phút. Tớ đồng ý."
"Tốt!"
Trong khi chờ công bố kết quả cuộc thi hóa trang, Chris và tôi ngồi ở ban công nhà hát. Chris hóa trang thành cô ca sĩ Coutney Love. Con bé mặc váy màu hồng, tất dài đến đùi thủng lỗ chỗ, trang điểm mắt theo phong cách nhem nhuốc. "Mày nên ngồi ở ghế dưới kia," tôi nói. "Tao cá là mày sẽ thắng giải gì đó."
"Bọn trong trường còn chẳng biết Coutney Love là ai," con bé nói giọng khinh khỉnh. Nhưng tôi đoán là nó thích có giải chết đi được.
Bọn con trai của nhóm Peter hóa trang thành siêu anh hùng. Nào là Người Dơi, Siêu Nhân, Người Sắt, Người Khổng lồ Xanh. Peter vẫn ăn đứt bọn họ. Cậu ta là Người Nhện Peter Paeket. Kavinsky có thể hóa trang thành ai được nữa chứ. Bộ quần áo của cậu ta là hàng xịn, mặt nạ vàng Mylar, găng tay và ủng bó. Cậu ta hơi bị thái quá trên sân khấu. Các cậu kia thì đi xung quanh, vung vẩy áo choàng, giả vờ đấu trận với nhau. Peter định trèo lên cột nhưng bị thầy Yelznik ngăn lại. Tôi thấy phấn khởi khi Peter và các bạn đã đoạt giải Nhóm có trang phục đẹp.
Genevieve lại hóa Quý cô mèo. Cô ta mặc quần legging giả da, áo nâng ngực và đeo tai mèo màu đen. Tôi tự hỏi cô nàng đã dự định mặc theo phong cách siêu anh hùng như mấy cậu hội kia, hay Peter đã nói gì với cô ta, hay là cô ta tự nghĩ ra trang phục này. Tụi con trai trong khán đài đã hò reo không ngớt khi Genevieve lên bục nhận giải Trang phục đẹp nhất khối lớp 11. "Đúng là đồ gái điếm," Chris nói, giọng ghen tị.
Genevieve đã thắng, tất nhiên. Tôi nhìn lén Peter. Cậu ta đang huýt sáo và dậm chân cùng lũ bạn.
Sau cuộc thi, tôi lấy sách Hóa ra khỏi tủ đựng đồ. Peter đến chỗ tôi và dựa lưng vào tủ đồ bên cạnh. Qua mắt nạ, cậu ta nói, "Chào cậu."
"Xin chào," tôi đáp lại. Và sau đó cậu ta không nói thêm gì nữa chỉ đứng đó. Tôi đóng cửa tủ và quay chìa khóa. "Chúng mừng cậu đã đoạt giải!"
"Thế thôi hả? Cậu chỉ nói được bấy nhiêu thôi sao?"
Hử? "Thế tớ phải nói thêm gì nữa nào?"
Rồi Josh đi vào cùng với Jersey Mike, người đang mặc trang phục của người lùn, chân lông lá. Josh chỉ chiếc đũa vào tôi và nói "Expelliaemus!"
Tôi chỉ chiếc đũa ra phía anh, và nói "Avada Kedavra!"
Josh ôm ngực như thể tôi vừa giết anh. "Mạnh quá," anh nói và biến mất trong sảnh.
"Ừm, thế cậu có nghĩ là thật lố bịch khi bạn gái mà tớ đang hẹn hò lại mặc trang phục đôi với một chàng trai khác không?" Peter hỏi tôi.
Tôi đảo mắt. Tôi vẫn còn giận cậu ta từ hồi sáng. "Xin lỗi nhưng tớ không thể nói chuyện với cậu khi cậu trông như thế này được? Làm sao mà tớ có thể nói chuyện với một người được phủ nhựa thừ đầu đến chân chứ?"
Cậu ta đẩy mặt nạ lên. "Tớ nghiêm túc đấy. Cậu nghĩ việc đó sẽ ảnh hưởng đến tớ như thế nào?"
"Thứ nhất, đó là việc tớ không định trước. Thứ hai, nào có ai quan tâm đến tớ mặc trang phục gì. Nên liệu ai có thể nhận ra điều đó?"
"Mọi người vẫn nhận ra," Peter gắt gỏng. "Tớ nhận ra."
"Ồ, thế tớ xin lỗi nhé. Tớ rất tiếc sự trùng hợp này lại có thể diễn ra."
"Tớ thật sự nghi ngờ đó là sự trùng hợp." Peter càu nhàu.
"Thế cậu muốn tớ làm gì? Cậu muốn tớ phải chạy ra cửa hàng Halloween vào bữa trưa, mua một bộ tóc giả màu đỏ và biến mình thành Mary Jane?"
Peter chuyển giọng ngọt ngào, "Cậu có thể ư? Thế thì tuyệt quá!"
"Không, tớ không thể. Cậu biết sao không? Vì tớ là người châu Á, và mọi người chỉ nghĩ tớ mang trang phục hoạt hình thôi." Tôi đưa cho cậu ta chiếc đũa phép. "Giữ lấy!" tôi cúi xuống và kéo áo choàng lên cao để sửa lại đôi tất.
Mặt cau có, cậu ta nói, "Tớ cũng đã có thể biến thành nhân vật nào đó trong Harry Potter nếu cậu nói trước."
"Ồ, vậy thì hôm nay có lẻ cậu là Myrtle khóc nhè."
Peter lại nhìn tôi rỗng tuếch. Không tin vào mình tôi hỏi, "Này nhưng cậu đã bao giờ đọc Harry Potter chưa?"
"Tớ đọc hai tập đầu tiên."
"Thế cậu phải biết Myrtle khóc nhè là ai chứ!"
"Nhưng mà từ lâu lắm rồi," Peter nói. "Cô ta là một trong những bức tranh treo trên tường à?"
"Không! Mà làm sao cậu có thể ngừng đọc sau tập Phòng chứa bí mật nhỉ? Tập thứ ba là tập hay nhất của cà bộ truyện. Nó đã làm tớ mê mệt." Tôi nhìn thẳng vào cậu ta. "Cậu không có tâm hồn hả?"
"Xin lỗi cậu vì tớ đã không đọc một tập nào của Harry Potter. Xin lỗi cậu là tớ có cuộc sống riêng của mình và không tham gia vào câu lạc bộ Viễn Tưởng gì đó, hay bất cứ câu lạc bộ quái gở nào."
Tôi cướp cây gậy khỏi tay Peter và hươ hươ nó trước mặt cậu ta. "Silensio!"
Peter khoang tay. Giọng mỉa mai, cậu ta nói. "Dù cậu có cố nói câu thần chú nào với tớ thì chúng cũng không có tác dụng gì cả. Nên cậu quay lại trường Hogwarts đi." Cậu ta mới tự hào làm sao khi nhắc đến tên trường Hogwarts.
Nhanh như một chú mèo, tôi kéo mặt nạ của Peter xuống, và giữ một tay trên miệng cậu ta. Tay còn lại vẫy vẫy chiếc đũa lần nữa. "Silencio!" Cậu ta muốn nói gì đó nhưng tôi đang giữ chặt bàn tay kia. "Gì cơ? Cậu nói gì? Tớ nghe không được, Peter Parket ạ"
Peter rướn tay và cù tôi, tôi cười đến nỗi sắp rơi cả đũa phép. Tôi buông tay định chạy đi, nhưng cậu ta bổ nhàu từ phía sau, giả bộ làm kiểu tung mạng nhện ở dưới chân tôi. Cười khúc khích tôi chạy xuống dưới sảnh, lách qua một biển người. Cậu ta chạy đuổi theo tôi đến tận lớp học Hóa. Một giáo viên cũng hét lên, ra lệnh chúng tôi chậm lại. Chúng tôi cũng nghe lời, nhưng đến khi ra đến góc thì tôi lại ba chân bốn cẳng và cậu ta cũng chạy theo.
Tôi gần như hết hơi lúc ngồi vào bàn. Cậu ta lại quay người và ném mạng nhện về hướng tôi. Tôi lập tứ rúc rích cười, và thầy Meyers nhìn tôi chằm chằm. "Em ổn định đi!" thầy nói, tôi gật đầu nghe lời. Khi thầy quay đi, tôi chui vào áo choàng mà cười. Tôi vẫn muốn tỏ ra giận dỗi với Peter, nhưng thật sự là không cách nào làm như thế.
Hết nửa tiết, cậu ta viết tin nhắn giấy cho tôi. Ở viền của mẩu giấy, cậu ta vẽ hình mạng nhện. Tin nhắn vết, Sáng mai tớ sẽ đến đúng giờ. Tôi cười khi đọc nó. Rồi tôi cho mẩu giấy vào cặp, vào vở tiếng Pháp để mẩu giấy không bị nhăn. Tôi muốn giữ nó để khi câu chuyện này kết thúc, tôi vẫn có gì để nhìn lại, và nhớ cảm giác khi làm bạn gái của Peter Kavinsky như thế nào. Cho dù chuyện của bọn tôi chỉ là giả vờ.