← Quay lại trang sách

Chương 65

Mọi người bắt đầu vào lại chỗ ngồi trên xe buýt. Tôi đoán là họ đang nhìn tôi vì tôi giữ mặt quay ra về hướng cửa sổ. Tay tôi chạy dọc kính cửa sổ xe ô tô đẫm sương. Kính lạnh ngắt nên tay tôi để lại một vệt dài trên kính.

Chris ngồi cạnh tôi. Nó nói nhỏ giọng, "Ừm, tao mới nghe một chuyện kinh khủng."

Tôi nói lơ mơ, "Mày nghe thấy gì? Rằng tao và Peter đã quan hệ với nhau trong bể nước nóng tối qua à?"

"Trời đất ơi. Ừ, mày có sao không?"

Ngực tôi thắc cả lại. Nếu như tôi thở vào hơi nữa thì có lẽ tôi sẽ khóc tiếp, tôi biết thế.

Tôi nhắm mắt. "Bọn tao không qun hệ với nhau. Ai kể với mày thế?"

"Charlie."

Peter đang đi dọc dãy ghế. Cậu ta dừng lại ở ghế của bọn tôi. "Này? Tại sao lúc nãy cậu không quay lại bàn? Cậu ổn chứ hả?" Peter rướn người qua ghế, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Với giọng rất nhỏ, tôi nói, "Mọi người đang nói là chúng ta quan hệ với nhau trong bể bơi."

Peter rên rỉ. "Mọi người chỉ nên quan tâm đến việc của họ." Giọng cậu ta không hề có sự ngạc nhiên, không mảy may tí nào.

"Thế hóa ra cậu cũng biết ư?"

"Vài đứa có hỏi tớ điều đó sáng nay."

"Nhưng...thế từ đâu mà họ lại đặc điều như thế?" Tôi cảm giác là sắp bị ốm.

Peter nhún vai. "Tớ không biết, có thể là ai đó nhìn thấy chúng ta. Mà điều này có sao đâu? Vì nó không phải là sự thật."

Tôi mím môi thật chặt. Lúc này tôi không thể khóc, vì nếu bắt đầu khóc thì tôi sẽ không thể dừng được. Tôi sẽ khóc trong cả chuyến đi, và sẽ mọi người nhìn. Tôi không thể làm vậy. Nên tôi nhìn ngước lên.

"Tớ không hiểu? Tại sao cậu lại nổi giận với tớ." Cậu ta vẫn bối rối.

Mọi người băt đầu bị tắc lại phía sau Peter. Họ cần đi vào chỗ ngồi. "Mọi người đang chờ phía sau cậu kìa," tôi nói.

Chris nhìn tôi, và lắc đầu.

"Giờ nó là chỗ của tớ, Kavinsky." Con bé nói.

"Thôi nào Lara Jean," Peter nói, chạm tay vào vai tôi.

Tôi giật mạnh ra khỏi tay cậu ấy, làm cậu ấy sửng sốt. Mọi người đang nhìn tôi, thì thầm và cười khúc khích. Peter nhìn qua vai tôi. Mặt cậu ta đỏ ửng. Rồi cậu ta đi dọc xuống ghế sau.

"Mày không sao chứ?" Chris hỏi.

Tối cảm giác mắt tôi bắt đầu sưng lên. "Không, nhưng tao cũng không ổn lắm."

Con bé thở dài. "Việc này không công bằng cho con gái, cọn bọn con trai thì chả sao. Tao chắc chắn là tất tần tật tụi nó đang chúc mừng Peter, nhắc bổng nó lên vai như thằng trai bao vậy."

Tôi khụt khịch nói. "Mày có nghĩ chính cậu ta là người loan tin không?"

"Ai mà biết được?"

Một giọt nước mắt rơ xuống má tôi và Chris đã lấy tay áo lau đi. "Cũng có thể không phải là cậu ta. Nhưng cũng chẳng quan trọng gì, Lara Jean. Vì nếu cậu ta không khuyến khích những lời bàn tán, thì cậu ta cũng chẳng làm gì để thiên hạ dịu đi, nếu mày hiểu ý tao."

Tôi lắc đầu.

"Ý tao là, tao chắc chắn cậu ta không đời nào nhận là đã làm chuyện đó-với một nụ cười nhe răng tự mãn. Bọn con trai như Peter là như thế. Chúng nó thích được xem là đàn ông, và được bọn con trai khác ngưỡng mộ." Nó nói giọng chua chát, "Chúng nó quan tâm đến sĩ diện của chúng nó hơn là của mày." Nó lắc đầu nói tiếp. "Nhưng chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Mày cứ phải ngẩng cao đầu và thể hiện là mày không quan tâm gì đến nhưng thứ ấy."

Tôi gật đầu nhưng nước mắt lại chảy.

"Tao bảo với mày nhé, thằng đó không xứng đáng với mày. Mày cứ để cho con Gen kia có được nó." Tay Chirs cuộn tóc tôi lại. "Mày biết làm gì hơn nữa hả cô bé?"

Genevieve là người cuối cùng lên xe. Tôi lập tức ngồi thẳng lên, lau mắt và vòng tay ôm người. Nhưng mà cô ta không đén thẳng chỗ ngồi. Cô ta dừng lại ở chỗ Bathy Morgan và nói thì thầm gì đó vào tai con bé. Bethy há hốc mồm rồi quay lại nhìn tôi.

Chúa ơi.

Chris và tôi nhìn Genevieve di chuyển trong xe

"Con khốn!" Chris nói thở ra.

Nước mắt làm rát mắt tôi. "Tao sẽ ngủ bây giờ." Rồi đặt đầu lên vai Chris, tôi lại khóc. Con bé vòng tay ôm chặt lấy tôi.