← Quay lại trang sách

CUỘC PHIÊU LƯU THỨ MƯỜI MỘT Tybert bị cụt đuôi vì một bình sữa

Một buổi sáng, khi mặt trời vừa ló rạng, kiến Fremont, chồn Blanche, sóc Roussel và mèo Tybert hợp nhau ở rìa của một khu đất hoang. Ở đây, trên một hòn đá to bằng phẳng, nơi các chú bé chăn cừu chơi nhảy lò cò, bốn người bạn trò chuyện thân mật một cách thanh thản nhất thế giới. Trong không khí trong lành của buổi bình minh và sự mát mẻ của sương sớm, chúng bàn tán về thời tiết đẹp, những vụ thu hoạch dồi dào, những quả chín mọng, những tổ chim đầy tiếng hót, tóm lại, tất cả những gì khiến cho những con kiến, chồn, sóc và mèo quan tâm. Gần đấy, Renard đã trải qua một đêm ở một cánh đồng mới được thu hoạch, vẫn còn đang nằm ngủ trên một bó lúa.

Beaudoin, con lừa của người xay bột, còng lưng vì gánh nặng thường ngày, đi qua cánh đồng nơi Renard đang ngủ, rồi sau đó tới gần khu đất hoang. Nó kêu to nhất có thể với bốn kẻ hay chuyện:

- Renard đang ở rất gần đây, trong đống rạ, hãy nhanh chóng tự cứu lấy mình.

Ngay lập tức, và không chào tạm biệt nhau, Frémont bò xuống dưới đất, Hermine chìm vào đám lau sậy, Roussel nhảy cao nhất lên trên một cây sồi và Tybert với đôi chân thoăn thoắt chạy nhanh về phía nhà.

Nhưng, đến chỗ đường vòng, nó chạm mặt với Renard, kẻ đã bị đánh thức bởi tiếng be của Beaudoin và đến để xem xét. Hành động đầu tiên của Tybert là chạy trốn. Nhưng đường mòn này hẹp, Renard đã ở giữa đường và dường như không sẵn lòng nhường đường... Tybert suy nghĩ thận trọng để tìm giải pháp khôn khéo.

- Nếu tôi không nhầm, - nó nói với giọng ngon ngọt nhất, - đây chính là người bạn thân thiết Renard.

- À, ừ, Tybert, chính là tôi. - Renard trả lời một cách chế nhạo. - Anh đi đâu trong một buổi sáng đẹp thế này?

- Chính là tôi đang đi tìm anh đấy!

- Ơ hay quá nhỉ!... Và anh muốn gì ở tôi nào?... Có phải anh đến để thương lượng về xúc xích?

- Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, Renard, tôi đã rất ân hận. Tôi không biết con quỷ nào đã cám dỗ tôi ngày hôm đó, và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để sửa chữa lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho anh.

- Ha ha! - Renard nói, càng kiêu ngạo khi kẻ kia càng tỏ ra nhún nhường.

- Tôi đến để trình bày với anh kế hoạch của một cuộc thám hiểm có kết quả chắc chắn và không gặp phải bất kì rủi ro nào.

- Kế hoạch gì thế?... Liệu có phải đi xa không?

- Không, nó ngay trong khu nhà tôi ở. Ông chủ đang ở ngoài đồng, bà chủ thì đang bận giặt giũ, và người giúp việc vừa đi ra chợ, vẫn để ngỏ các cửa như thường lệ. Chúng ta có thể vào nhà dễ dàng như vào cối xay gió. Nhưng tôi biết trong một cái thùng có một bình to đầy sữa, Renard ạ, sữa tuyệt vời, trắng, đặc, có nhiều kem!... Anh có muốn thử cuộc phiêu lưu này không?

Renard nhíu đôi mắt thèm muốn. Sữa là món ăn khoái khẩu của nó mà cơ hội để có sữa thì hiếm.

- Tiếp theo, - mèo tiếp tục nói để tăng thêm sức hấp dẫn của lời đề nghị, sẽ không có gì ngăn cản anh làm một vòng quanh chuồng gà. Ở đó anh sẽ chọn một con gà trống thiến to béo về cho Ermeline. Đồng ý chứ?

- Đồng ý! - Renard trả lời. Thói tham ăn đã thắng tính đa nghi của nó. Khi đến nơi, con mèo cảm thấy thoải mái vì đang ở nhà nó và nó đã lấy lại tất cả sự tự tin, tỏ ra ân cần tiếp đãi cáo, dẫn đường cho cáo đến chỗ cái thùng.

- Hãy mở nắp lên, - Tybert nói, - tôi sẽ vào trước để xem có cái bẫy nào không.

Renard làm theo yêu cầu của mèo. Tybert rất thận trọng thò đầu qua nắp, rồi đến thân, tiếp theo là đuôi, một cái đuôi tuyệt vời, dài, dày, mượt, đẹp nhất trong vùng, làm nó rất tự hào. Nó tì hai chân trước lên mép bình và chăm chú liếm bọt sữa.

Renard đang giữ cái nắp nặng, thở hổn hển vì thèm muốn khi thấy mèo đang sung sướng như vậy.

- Này Tybert! - Nó gọi khẽ. - Tôi thấy anh có vẻ đang khoan khoái. Anh sắp uống đủ chưa? Sắp xong rồi chứ? Cái nắp này nặng quá và tôi thì chết khát.

Tybert không thèm trả lời. Nó đang mải ngửi, liếm, uống sữa một cách từ tốn, để mặc Renard cầu xin.

- Nhanh lên, người anh em họ, không thì tôi phải thả cái nắp này mất thôi. Tôi kiệt sức rồi.

Khi Tybert đã ăn tràn cả môi, nó đồng ý đi ra, nhưng trong lúc đi, hoặc do vụng về hoặc do ác ý, nó làm đổ cái bình và phần sữa còn lại bị đổ ra lênh láng.

Renard kìm cơn giận đã dâng lên tận cổ, nhưng nó tính toán những cử động của nó một cách chính xác sao cho cái nắp thùng rơi xuống đúng lúc đuôi của Tybert đi qua, và thế là khúc cuối của cái đuôi đẹp đẽ bị cắt phăng đi.

Thật là một cuộc phiêu lưu! Tybert nhảy dựng trên bốn chân, lưng cong lên, mắt rực sáng, kêu lên đau đớn và tức giận:

- Ái! Đồ dã man! Đây hẳn là một cú xỏ lá của anh!...

- Anh buộc tội gì cho tôi thế, Tybert? - Kẻ kia trả lời bình thản. - Là lỗi của tôi khi anh đã nhảy vào đúng thời điểm xấu sao? Tôi đã quá mệt đến nỗi cái nắp bị tuột ra.

- Cái đuôi của tôi!... - Con mèo rên rỉ. - Cái đuôi đáng thương của tôi! Nó đã xấu xí đi, bị mất đi!

- Đâu có, đâu có, - Renard nói như một đứa bé ngây thơ, - nó có mất đi đâu, chỉ thiếu một khúc cuối thôi. Anh làm gì với khúc cuối này? Nó giúp gì được cho anh? Để hứng bụi khi trời nắng và bùn khi trời mưa à? Không phải kéo lê khúc đó nữa, anh càng trở nên uyển chuyển hơn thôi. Tôi cũng thích được như vậy.

- Hãy câm miệng đi, kẻ chế giễu đáng nguyền rủa. Hôm nay đừng tính đến bất kì con gà trống thiến nào nữa, vì tôi sẽ báo cho những con chó biết.

- Vậy thì để lần khác, Tybert. Tạm biệt người anh em họ.

- Ừ, tạm biệt... vì chúng ta sẽ gặp lại nhau... ở tòa án của nhà vua.