Chương 39 Rơne Nhạc Sĩ
Rơne đã thắng trận cũng muốn giữ thể diện với quốc vương và tất cả mọi người bèn tuyên bố nhất định đi ngoại quốc công cán và vượt bể chầu Thánh địa! Sư vương bèn đặt tiệc tiễn hành, bắt tất cả văn võ bá quan và bách thú phải đến dự để tiễn Rơne lên đường! Ai cũng tưởng chuyến này hắn ta đi ngoại quốc, kỳ thực Rơne chỉ đi về phía ấy mà thôi! Rơne thăm mấy người bà con xa ở cạnh các rừng gần đấy, xong đi ngao du sơn thủy một độ để tĩnh dưỡng sau những phút sống thần kinh căng thẳng đến cùng cực!
Đi lang thang mãi cũng chán, một hôm Rơne thấy nhớ nhà bèn nhất định trở về! Dọc đường, Rơne đã vứt mất gậy nhưng lại nhặt được một cây vĩ cầm. Cuộc lữ hành khá lâu làm cát bụi dính đầy người Rơne trông rất bẩn thỉu không còn vẻ gì là Nam tước Rơne rất đẹp trai đã chiến thắng Sói tướng quân ngày nào nữa!
Rơne đi gần đến nhà bỗng gặp Lợn Lòi nhưng Lợn lòi không nhận ra được Rơne, tưởng là một nghệ sĩ giang hồ nào đang đi hát dạo, bèn đến chào hỏi và tỏ ý muốn mời Rơne đến đàn hát giúp vui trong tiệc cưới tái giá của vợ Rơne với một chàng cáo trẻ tuổi trong vùng.
Thì ra vợ Rơne trong lúc chờ đợi chồng được một đoàn lữ hành đi ngoại quốc về báo tin Rơne đã chết giữa đường, người ta còn kể lại rằng chính tay một lão cáo già động lòng từ tâm săn sóc Rơne, Rơne đã chết trong tay lão, và đã được chôn cất rồi.
Ban đầu vợ Rơne rất đau khổ nhưng thời gian qua, nỗi buồn cũng phai dần, và về sau, một phần vì sinh hoạt khó khắn, một phần vì các con không ai dạy bảo đến nỗi càng ngày càng hư, vợ Rơne mới phải bằng lòng tái giá.
Lúc nghe Lợn lòi mời, Rơne rất kinh ngạc, nhưng hắn nghĩ lại có lẽ đấy là một mưu kế gì của kẻ địch nên không nỡ vội trách vợ.
Rơne thấy không ai nhận ra được mình bèn vui vẻ nhận lời biểu diễn ca nhạc giúp vui trong tiệc cưới. Hắn ta vừa đàn vừa hát như một ca sĩ giang hồ thực thụ và đóng kịch khéo đến nỗi cả vợ con hắn cũng không nhận ra.
Lúc tiệc tan mọi người đều đã ra về, chú rể định vào phòng riêng, bỗng trông thấy Rơne bèn đến gần bắt tay cảm ơn rối rít, hân hạnh vì Rơne đã đến giúp vui cho hôn lễ được thêm phần long trọng.
Rơne hỏi:
- Bây giờ chắc anh sắp đi làm lễ Tế trời đất đấy phải không? Có cần tôi giúp gì không?
Chàng rể lắc đầu:
- Không, tôi không định đi dâu cả. Nhưng tại sao lại phải làm lễ Tế trời đất?
Rơne làm bộ kinh ngạc:
- Chết chửa? Chuyện quan trọng thế mà không ai bảo cho anh biết cả sao? Chúng nó tệ thực, chỉ biết chè chén say sưa, việc quan trọng nhất lại không làm thì kết hôn thế nào đuợc!
Chàng rể hoảng hốt:
- Anh làm ơn dạy bảo tôi với. Bây giờ chúng ta đi Tế có kịp không? Có hại gì cho hôn nhân không?
- May vừa kịp. Anh không biết những người nào làm lễ kết hôn mà không Tế trời đất thì gia đình thế nào cũng tan nát. May anh gặp tôi nếu không thì..
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chàng rể thủ thỉ tâm sự:
- Chuyến này nếu không vì thằng bé con khó dạy thì cô ấy chả chịu tái giá đâu. Trẻ con dù sao trong nhà cũng phải có đàn ông trông nom, nếu không sẽ mất dạy vô cùng. Về phần cô ấy thì tôi không lo, tôi tin chắc chỉ một thời gian rất ngắn tôi có thể làm cho cô ta quên lão Rơne già kia.
Rơne không nói gì nhưng chỉ một câu ấy cũng như một tấm giấy thông hành đưa chàng rể xuống âm ty và sẽ lưu trú vĩnh viễn ở đấy, không còn mong gì trở lại nữa.
Đến gần một nghĩa địa cạnh rừng, Rơne dừng lại bảo:
- Bây giờ anh làm lễ Tế ở đây. Phải tâm niệm cầu nguyện trong lòng thực thành tâm, xin trời đất phù hộ cho gia đình hạnh phúc, hôn nhân mỹ mãn.
- Nhưng tôi phải đứng như thế nào?
- Anh quỳ xuống, hai tay tréo chữ thập lên đầu. Nhưng làm thế suốt đêm mỏi lắm. Hay anh để tôi cột tay anh lại treo lên cành cây kia, như thế anh khỏi mất sức nâng hai tay lên đầu suốt đêm.
- Thế ngày mai tôi làm thế nào để về.
- Tôi ở lại đây với anh suốt đêm cho có bạn. Tôi ngồi canh chừng đằng kia bảo hộ cho anh, trời vừa sáng sẽ đến mở trói ngay chúng ta cùng về.
Chàng rể bằng lòng và cảm tạ luôn mồm, ca tụng mãi Rơne có lòng tốt tận tâm giúp đỡ bạn bè trong lúc hữu sự.
Rơne trói xong ra về, vì chàng rể không cần Rơne đợi đến sáng mai mở trói. Công việc ấy đã có mấy bác thợ săn sáng nào cũng đi qua đây rất sớm.
Rơne rời nghĩa địa ra suối tắm gội sạch sẽ, trút bỏ cái bộ dạng phong sương, chải chuốt rất bảnh xong mới về nhà.
Vợ Rơne lúc ấy đã đi ngủ nghe tiếng gõ cửa bèn hỏi:
- Ai đấy?
- Một kẻ bộ hành từ ngoại quốc đem tin Nam tước Rơne.
Vợ Rơne vội vàng mở cửa và nhận ngay là chồng bèn ôm chầm lấy khóc nức nở, định kể lể nhưng Rơne gạt đi không cần nghe.
- Anh hiểu hết tất cả rồi. Bỏ qua chuyện ấy đi, thằng bé ấy cũng đã yên thân rồi, còn những đứa nào ức hiếp em trong lúc anh đi vắng, anh sẽ lần lượt “ bảo cho”.
Rơne đánh thức các con định mắng cho thằng con út mất dạy một trận, vì nó mà mẹ nó phải tái giá, và xuýt nữa cha nó mất vợ, nhưng thấy con hoạt bát thông minh rất đáng yêu nên không nỡ mắng, chỉ định bụng từ nay sẽ không đi đâu xa nữa. Cả nhà cùng xúm quanh Rơne bắt kể chuyện ngoại quốc. Rơne tuy không biết gì, nhưng hắn cũng kể được đại khái tất cả những điều gì mà thiên hạ đều biết hay không cần xem cũng đoán ra được, ví dụ như nhà tranh vách đất thì không lộng lẫy huy hoàng như cung điện lầu đài v. v... và như thế là vợ con Rơne cũng lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Có đi thực đến La Mã cũng đến trông thấy như thế là cùng