← Quay lại trang sách

Chương 41 Đấu Trí Với Người

Trâu đã cứu được xong, bác Nông dân nghĩ nên giữ lời hứa tặng gàTtrống cho Rơne. Bác bàn với vợ nhưng bị vợ gạt đi:

-Ối chào, điên chửa? Công anh đánh chết Gấu chứ Rơne có làm gì mà ơn với nghĩa! Nó dám vác mặt đến đòi gà tôi sẽ cho một bài học. Ba con chó săn của chúng ta để đấy làm gì mà phải đem con gàTrống béo của tôi cho nó?

Bác Nông dân xưa nay vẫn sợ vợ và vâng lời vợ nhưng bây giờ cũng cố cãi:

- Thôi đừng sinh sự gây thù oán với con Rơne tinh quái ấy em ạ. Chúng ta đã lãi thịt Gấu và da Gấu có mất một con gà cũng còn lời chán!

Vợ bác nghiến răng:

- Nó là con Rơne tinh quái mà dám trêu vào tay tôi thì cũng chết! Tôi có chịu thiệt với ai bao giờ!

Kết quả bác Nông dân phải vâng lời vợ, sáng hôm sau ra đồng cày cấy như thường lệ.

Mặt trời vừa lên thì Rơne cũng đến nơi, Rơne vui vẻ hỏi:

- Chào bác. Bác đã đem Gấu về nhà rồi đấy chứ? Đủ ăn suốt mùa đông nhé! Bác xem tôi có giỏi không? Hôm qua chỉ có một mình tôi làm mà giống hệt tiếng cả một đoàn thợ săn. À, nhưng con Gà trống bác hứa cho tôi đâu? Hay bác quên mang đến?

Bác Nông dân ngượng ngập trả lời:

- Bác ạ, con gà ấy già rồi thịt dai lắm. Tôi định đổi con gà Thiến béo ngon hơn.

Rơne cười nhạt:

- À, tôi hiểu rồi, bác tiếc chứ gì? Tôi đã giúp bác cứu một con trâu, bác tiếc với tôi một con gà thì bác đợi xem đấy!

- Bác mắng tôi thì được ích gì cơ chứ! Tôi đổi con gà Thiến béo ngon lắm, nó chỉ ở trong chuồng nên thịt rất mềm...

Bác ta vừa nói chuyện cầm chừng với Rơne vừa đi dần về nhà. Vợ bác đã đợi sẵn vừa thấy bóng Rơne bèn thả xích. Và Rơne đáng lẽ chỉ nhận được một con Gà trống thì vợ Chồng bác Nông dân “ hậu tạ” những ba con Chó săn.

Tuy Rơne thoát nạn chạy về được đến nhà nhưng mình đầy cả thương tích, hắn hậm hực bảo vợ:

- Em xem đấy, em cứ trách anh không làm chuyện phúc đức. Lần đầu tiên anh giúp đỡ một người thì hậu quả như thế này đây!

Sự thực Rơne không định tâm làm việc phúc đức, chỉ muốn mượn tay bác Nông dân báo thù Gấu nhưng cũng nói thế cho có vẻ lương thiện.

Mấy hôm sau vết thương lành xong Rơne bắt đầu trêu ghẹo bác Nông dân để báo thù. Nhà bác có ba con Chó dữ lại thêm đã phòng bị rào kỹ nên không vào được, Rơne chỉ rình lúc bác Nông dân mệt mỏi ngủ trưa ngoài đồng dấu bớt một vài đồ vật, lúc thì lưỡi cày, lúc thì dây buộc, lúc thì cắn vào người, vào chân tay.

Bác Nông dân ban đầu chỉ bực mình nhưng dần dần thấy không có một lúc nào được yên ổn, hình như Rơne ở khắp mọi nơi chỉ đợi bác hở miếng là xông vào, bác đâm hối hận đã gây thù oán với Rơne. Con Gà trống thực sự không đáng là bao, so sánh với con Trâu hay vò thịt ướp.

Đêm nào bác cũng nằm mơ thấy Rơne khuấy phá, bác sợ hãi quá, tâm thần suy nhược, dần dần gầy rạc người đi.

Vợ bác Nông dân lo ngại cho sức khỏe của Chồng bèn đi tìm Lừa thương lượng cả hai cùng đồng ý cho bác yếu hèn không dám đối đầu với Rơne, và cùng định kế bắt Rơne nhưng dấu không cho bác biết.

Sáng hôm sau Lừa đến trước cửa nhà Rơne và ngã lăn đùng ra đấy như chết thực. Vợ Rơne trông thấy vội vàng gọi Rơne:

- Anh ơi! Lừa trúng gió chết trước cửa nhà ta kia kìa. Chúng ta có thịt Lừa ăn rồi. Em có cách nướng thịt Lừa gia truyền của mẹ dạy, ngon vô cùng anh ạ!

- Em coi chừng, nó dở trò đấy, anh còn lạ gì!

- Không. Chết thực rồi cơ mà! Anh không kéo vào nhà thì em kéo một mình vậy.

Vợ Rơne biết Rơne không bằng lòng nhưng tính mụ cố chấp nhất định cho mình là đúng, hơn nữa cả một con Lừa, thịt nằm một đống to như núi thế kia, ướp đi đủ ăn suốt một mùa đông. Đàn bà ai chả thích thấy kho lương thực của mình sung túc, ai chả thích trổ tài nấu nướng làm vui lòng chồng con.

Vợ Rơne lấy dây buộc vào đuôi Lừa, một đầu dây tròng vào cổ mình hì hục kéo. Lừa nằm nhắm mắt tưởng là Rơne đã mắc bẫy bèn vùng dậy phóng một mạch về nhà bác Nông dân.

Rơne thấy vợ mắc mưu hoảng hốt bứt đầu bứt tai khóc ầm lên. Hắn định chạy theo nhưng như thế chỉ liều mạng, chết một thành hai vô ích, con còn dại ai nuôi? Ba con chó săn nhà Nông dân nhất định đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lừa kéo vợ Rơne về nhà, vợ bác Nông dân tưởng bắt đuợc kẻ thù vội lấy dao bổ mạnh vào đầu Rơne. Mụ cảm động quá nên tay run rẩy bổ nhầm vào mông Lừa chặt đứt đuôi Lừa và đứt cả dây buộc cổ vợ Rơne. Vợ Rơne sổng ra phóng một mạch về nhà, tuy thoát nạn nhưng còn ba con Chó săn phục kích, nên mụ phải xuất hết tàn lực chạy như điên mới trở về được trong cánh tay chồng.

Rơne vừa xoa bóp vết thương vừa dỗ:

- Thế nào chúng ta cũng có thịt Lừa ăn. Em cứ yên trí, lúc ấy thế nào em cũng phải nhớ nướng ướp sả cái món đặc biệt gia truyền của mẹ em dạy nhé!

Trong lúc ấy vợ bác Nông dân chửi mắng chồng thậm tệ, mụ đổ lỗi cho chồng làm Lừa bị thương và sổng mất Rơne.

Sáng hôm sau bác Nông dân dậy ra đồng như thường lệ nhưng rất mệt mỏi vì phần phải săn sóc Lừa bị thương, phần bị vợ nhiếc móc hành hạ nên suốt đêm không ngủ, bác chưa làm việc đã thấy mệt bèn lăn ra ngủ.

Rơne vẫn theo rình từ lâu thấy vậy bèn tháo Trâu dấu đi nơi khác xong ngồi chờ. Lúc bác thức dậy chẳng thấy trâu chỉ có Rơne ngồi đấy mỉm cười một cách mỉa mai thì hiểu ngay.

- Con cáo tinh quái kia, mày đánh cắp trâu của tao đấy à?

Rơne thản nhiên:

- Phải, nếu tôi đánh cắp thì đã làm sao chưa? Từ khi bác lật lọng chúng ta không cần quân tử và khách khí nữa cơ mà!

Bác Nông dân đổi giọng ngọt ngào:

- Trả trâu và dây buộc lại, tôi tặng cho bác con Gà trống và cả đàn chín con gà Mái tơ.

- Ai tin bác! Nghe bác thì bán lúa giống mà ăn!

- Tôi thề có mặt trời làm chứng. Bác cứ đến nhà tôi bắt chúng nó, tôi đã hứa mà!

- Đến nhà bác để vợ bác thả chó ra ấy à! Tôi chả dại. Bác mang đến đây thì tôi nhận trả Trâu lại không thì thôi.

Bác Nông dân nhận lời. Rơne bèn giao lại Trâu và dây, hẹn sáng hôm sau sẽ đến nhận Gà. Bác vừa tiếp tục làm việc vừa suy nghĩ. Bác biết vụ này nếu nói ra thế nào vợ bác cũng không bằng lòng, đã thế thì phải dấu vậy. Gây sự với Rơne đàng nào cũng thiệt, và càng lâu thiệt hại càng nặng nề thêm. Thế mà vợ bác có chịu hiểu cho đâu! Bà ấy xưa nay chỉ thấy cái lợi và hại trước mắt!

Bác về nhà mặt đầy vẻ ưu tư, suốt đêm nằm trở mình không ngủ. Sáng bác dậy sớm lén vợ vào chuồng gà bắt con Gà trống và chín con gà Mái tơ cho vào bao để sẵn đấy xong đi ăn điểm tâm. Vợ bác cũng đã để ý rình, thừa lúc bác đang ăn, mụ tháo bao thả gà ra thay vào đấy con Chó dữ nhất.

Bác Nông dân không biết gì cứ yên trí vác bao ra đồng. Thấy Rơne đã chờ sẵn bác cất tiếng chào rất vui vẻ:

- Chào bác. Bác xem tôi có đúng hẹn không? Cả Gà trống gà Mái đều ở trong này, tha hồ bác xơi.

Rơne nghi ngờ nhìn cái bao có vẻ hơi nặng dù là bên trong đựng cả một đàn Gà Trống, Gà Mái, Gà Con đi nữa! Hắn vốn quỷ quyệt nên không dám tin ai thật thà hơn mình. Rơne đến gần xem xét quanh bao một lúc và bỗng thấy cái đuôi chó thò ra ngoài. Rơne cười nhạt bảo:

- Gà bác nuôi khéo quá nhỉ? GàTrống Gà Mái mọc toàn lông chó cả!

Bác Nông dân tái mặt:

- Bác nói sao? Làm gì có Chó nào vào đấy? Chính tay tôi bắt gà bỏ vào cơ mà!

- Tôi không biết. Nhưng tôi nói cho bác hay tôi sẽ tố cáo với điền chủ bác săn được Gấu trên ruộng của chủ mà dấu làm của mình. Như thế là ăn cắp. Bác sẽ bị treo cổ, vợ con bác vào tù..

- Tôi lạy bác!

- Nếu bác không muốn tôi mách thì phải đánh chết con vật trong bao, bất luận nó là giống gì!

Tội nghiệp con Chó đen bỗng dưng thành vật hy sinh trong cuộc đấu trí của Rơne và vợ chồng nông dân.

Kết quả bác nông dân vẫn phải nộp đủ số Gà trống, Gà mái lại còn phải bồi thường tổn thất danh dự một đàn gà con.