← Quay lại trang sách

Chương 44 Cứu Sư Tử Lần Thứ Hai

Lần này không như lần trước, Rơne lại về Kinh nhưng với chức Đại nguyên soái nên tất cả Bá quan và Bách thú đều hoan hô nhiệt liệt. Vương phi đối với Rơne bao giờ cũng quí mến nên càng thân mật hẳn lên.

Quốc vương về cung còn đang chuyện trò kể lể với vương phi về cuộc đi săn bỗng nhiên thấy trong người mệt mỏi và hình như muốn sốt. Dần dần cơn sốt nặng thêm. Bao nhiêu lương y được mời đến xem bệnh đều lắc đầu thở ra xin chịu thua. Bọn họ xem mãi, bàn đi tán lại hàng giờ vẫn không biết bệnh gì. Lục phủ ngũ tạng của quốc vương có lẽ đang có cuộc bạo động, biểu tình hay làm reo trong bụng, nên kêu réo ầm ỹ lộn xộn vô cùng. Trật tự náo loạn cả lên, nên thầy lang bắt mạch không còn phân biệt được đâu là con Tỳ đâu là con Vỵ, con Phế thì còn đoán làm sao được bệnh!

Sáng hôm sau quốc vương vẫn còn thiêm thiếp mê man, các quan đã bắt đầu bàn tán vụ đăng quang của Quốc vương mới. Rơne một mình lẳng lặng vào rừng tìm mấy thứ lá cây tiêu thực, hắn biết rõ chứng bệnh của quốc vương chỉ vì bội thực mà ra nên tin là mình chữa được. Rơne đốt lá ra tro, hòa cùng mấy thứ lá khác tán thành bột, rồi cân, rồi lượng bận rộn mất nửa ngày mới xong.

Rơne về đến cung thấy Bách thú đang bao vây chung quanh giường bệnh của quốc vương đợi quốc vương tắt thở, và cũng chờ  xem trước khi chết quốc vương có trối trăng để lại cho mình cái gì, hay phong cho chức tước gì không. Thấy Rơne mãi lúc bấy giờ mới đến, quốc vương có vẻ giận nói mát:

- Khanh dạo rừng hôm nay có gì lạ không? Trời đẹp thế này mà dạo rừng hay đi săn thì tuyệt nhé!

Rơne cung kính đáp:

- Thần đi từ sáng tinh mơ vào tận rừng sâu rất xa để tìm cây thuốc. Gia phụ lúc xưa có dạy cho thần mấy thứ thuốc gia truyền hiệu nghiệm như thần. Thấy bệnh tình của Đại vương quá trầm trọng, bao nhiêu Ngự y đều chạy hết nên thần chẳng quản khó nhọc nguy hiểm, một mình lặn lội trong rừng sâu mãi đến bây giờ mới tìm được đủ các thứ lá chế thành thuốc, may ra long thể chóng bình phục thì thực là hồng phúc của toàn thể Bách thú.

Quốc vương nghe nói có thuốc gia truyền mừng rỡ ngồi nhổm dậy hỏi:

- Thật thế à? Thì ra khanh vì ta khó nhọc đi hái thuốc? Thế khanh còn cần dùng những thứ gì nữa không?

- Xin Đại vương cho phép thần xem mạch mới biết còn cần dùng thêm những thứ gì.

Rơne nói xong làm ra dáng một ông Lang chính cống, trang trọng cầm tay quốc vương bắt mạch. Hắn bảo quốc vương há mồm thè lưỡi ra cho hắn xem họng, hắn banh mí mắt, hắn gõ vào ngực vào lưng như đập trống, hắn bắt quốc vương hết ngồi xổm lại nằm dài, hết nằm nghiêng lại nằm sấp. Rơne cố ý quần quốc vương một lúc làm cho quốc vương mệt nhừ rên ầm ầm náo động cả rừng.

Rơne khám bệnh xong nghiêm trang bảo:

- Bệnh tình Đại vương nếu để chậm một hôm nữa sợ khó lòng qua khỏi. May mà thần sớm đoán được nên bây giờ mới kịp trị ngay. Đây là chứng nội thương ngoại cảm, kiêm cả thương hàn nhập lý.

Kỳ thực Rơne chẳng hiểu Thương hàn nhập lý là cái quái quỷ gì, và có thể đi chung với Nội thương ngoại cảm được không, nhưng đã trót nhận là thuốc gia truyền thì phải chữa bịnh gì cho lạ và nghe vừa kêu vừa văn chương, vì thế trong đầu có bao nhiêu chữ Rơne đều cho ra hết, để dọa quốc vương và tăng thêm giá trị cho thuốc của hắn.

Sư vương rên rỉ;

- Khanh gắng trị ta khỏi bệnh, ta xin chia đôi vương quốc với khanh.

Rơne khiêm tốn đáp;

- Thần không cầu được đáp ân, chỉ cốt bệnh Đại vương chóng khỏi mà thôi. Bây giờ thần yêu cầu bất luận vật gì, miễn dùng để chữa bệnh chóng lành xin Đại vương cố tìm cho ra.

- Khanh cứ nói đi. Ta cho khanh toàn quyền đòi hỏi.

Mọi người chú ý đợi xem Rơne chữa bệnh và khoác lác đến bậc nào. Có người tin tài Rơne chắc chắn làm đuợc, nhưng có bao nhiêu kẻ mong cho quốc vương bình phục thì không ai dám đoán biết rõ ràng.

- Trước hết thần cần một tấm da Sói thực mỏng để đắp. Đại vương cần ra mồ hôi thật nhiều thì thuốc mới công hiệu. Ở đây hiện có một trong mấy cậu Sói của thần chắc vui lòng cho mượn cái áo da để cứu Đại vương.

Sói hoảng hốt nhìn quanh tìm lối ra cửa, định dùng cái chước thứ ba mươi sáu, nhưng bao nhiêu cửa lớn cửa nhỏ đều đã đóng chặt từ hồi nào.

Sư vương dịu dàng bảo Sói:

- Khanh cho ta mượn cái áo của khanh để chữa bệnh, chỉ độ ba hôm thôi, phải không Nam tước?

Rơne đáp:

- Đúng thế, vả lại bây giờ khí trời ấm áp không có áo lông cũng chẳng sợ bị lạnh phải cảm. Hơn nữa chỉ một thời gian rất chóng cậu sẽ có bộ áo mới khác, như thế lãi thêm một bộ áo khoác ngoài để mặc lúc đại hàn.

Sói khóc năn nỉ:

- Xin Đại vương tha cho thần, đừng lấy áo của thần. Rơne nói dối đấy. Nó muốn lột áo thần không phải để cứu Đại vương nhưng chỉ cố ý để hại thần thôi.

Rơne nghiêm nghị:

- Không có áo, bệnh không lành!

Sư vương giận dữ:

- Khanh xưa nay tự xưng là trung thần của ta, mở miệng là thề xoen xoét xin hy sinh tánh mệnh vì ta, thế mà bây giờ ta bệnh tình thập tử nhất sinh, mượn cái áo của khanh để cứu mệnh, khanh cũng không cho, thế thì trung thần vào đâu? Hy sinh cái gì? Khanh không bằng lòng, ta phải dùng võ lực vậy!

Squốc vương ra hiệu các vệ sĩ Sư tử xông đến vật Sói ngã lăn quay ra và lột áo của Sói một cách không khách khí chút nào.

Sói đau đớn quá nằm ngất đi, Mèo vội vàng lảng nhanh ra nơi khác. Trông thấy một cái lỗ thông hơi rất cao tận trên nóc hang. Mèo nhẹ nhàng nhún mình nhẩy mấy cái đã chui ra được đến bên ngoài không hề có một tiếng động nào. Lấy áo của Sói đắp cho Sư vương xong Rơne nói tiếp:

- Còn hai chân của Đại vương cũng cần phải giữ rất ấm, bộ áo của Mèo vừa đúng kích thước.

Mọi người đổ xô đi tìm Mèo nhưng không thấy bóng dáng Mèo đâu cả. Điểm này ai cũng phục Mèo có tài tiên tri. Tìm không được Mèo, các Đai thần lo cuống cả lên, không biết bao giờ đến lượt mình phải hiến áo cho quốc vương. Và trong tâm họ rủa thầm Rơne không biết còn dở trò gì ra nữa, và rủa quốc vương sao không chết sớm đi cho xong.

Không tìm thấy Mèo đâu, Rơne tuy bực mình nhưng trong lòng cũng phục Mèo đáng là “ tri kỷ” của mình. Rơne xin thêm một cái sừng Dê, một cái răng nanh của Lợn lòi và bắt đầu chế thuốc, nào đốt nào nghiền, nào tán nào cân, lăng xăng một lúc mới xong.

Quốc vương uống hết thuốc, ngủ một giấc, thức dậy mồ hôi toát ra như tắm cơn sốt nhẹ hẳn, người cũng khoan khoái khác thường.

Hôm sau Rơne lại đến chữa bệnh, nhưng trong cung vắng vẻ hẳn, không còn thấy một vị đại thần nào. không biết họ làm reo hay mắc chứng bệnh dịch gì mà làm sớ cáo ốm cùng một lúc. Lần này Rơne chỉ cho Sư vương uống thuốc lá và còn bắt nhịn đói chưa cho ăn gì. Uống thuốc của Rơne được ba ngày và cũng nhịn đói ba ngày quốc vương khỏi hẳn bịnh., và Rơne thành ân nhân cứu mệnh của quốc vương lần thứ hai