← Quay lại trang sách

Ruth

Hồi Edison còn nhỏ, mỗi lần thằng bé làm gì sai, tôi đều biết được ngay. Tôi cảm nhận được điều đó, dù không trông thấy. Mẹ có mắt đằng sau gáy mà, tôi bảo con, khi nó ngạc nhiên vì tôi biết nó định ăn vụng một miếng bánh snack trước giờ cơm tối, dẫu đang quay lưng lại.

Có lẽ đó là lý do vì sao, mặc dù đang hướng mặt về phía trước như lời Kennedy bảo, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của tất cả những người đang ngồi phía sau, trong phòng xử án.

Cảm giác như kim châm, như những mũi tên, như vết cắn của loài côn trùng bé xíu. Phải tập trung hết sức tôi mới không lấy tay đập lên gáy, phủi chúng đi.

Tôi đang đùa ai vậy chứ? Phải tập trung hết sức tôi mới không bật dậy và chạy ra khỏi cái phòng này.

Kennedy và Howard đang chụm đầu vào nhau, mải mê thảo luận; họ không có thời giờ để trấn an tôi. Thẩm phán đã tỏ rõ thái độ rằng ông sẽ không chấp nhận sự mất trật tự trong phòng xử án và ông có chính sách không khoan nhượng - một lần gây rối, mời bạn ra ngoài. Rõ ràng điều đó giữ cho bọn thượng tôn da trắng không manh động. Nhưng đâu phải chỉ có ánh mắt bọn chúng xoáy vào gáy tôi.

Còn rất nhiều người da đen nữa, nhiều gương mặt tôi nhận ra từ lễ tang má mình, đến để nâng đỡ tôi bằng những lời cầu nguyện. Ngồi ngay sau tôi là Edison và chị Adisa. Họ đang nắm tay trên tay vịn giữa hai ghế. Tôi cảm nhận được sức mạnh của mối dây gắn kết đó, như một trường lực. Tôi lắng nghe tiếng thở của họ.

Đột nhiên, tôi thấy mình trở lại bệnh viện, làm việc mà mình giỏi nhất, tay đặt trên vai một phụ nữ đang chuyển dạ và mắt dán vào màn hình theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của cô ta. “Hít vào,” tôi hướng dẫn. “Thở ra. Hít vào thật sâu... thở ra thật mạnh.” Thế là chắc chắn, sự căng thẳng sẽ chảy ra khỏi người cô gái. Không còn căng thẳng, ta có thể tiến lên.

Đã đến lúc tôi nghe lời khuyên của chính mình.

Tôi lấy hết sức hít vào một hơi, lỗ mũi nở ra, thở sâu đến nỗi tôi hình dung khoảng không mình tạo ra trong bầu không khí, hút những bức tường cong lại. Phổi tôi phồng lên trong lồng ngực, căng như muốn nổ tung. Trong một khoảnh khắc, tôi giữ thời gian đứng lặng.

Rồi sau đó, tôi thả lỏng mình.

Odette Lawton không nhìn vào mắt tôi. Cô ấy hoàn toàn tập trung vào bồi thẩm đoàn. Cô ấy là một trong số họ. Cả khoảng cách cô tạo ra giữa mình và bàn biện hộ cũng là cách nhắc cho những người sẽ quyết định số phận của tôi nhớ rằng, cô ấy và tôi chẳng có gì chung hết. Bất kể họ nghĩ gì khi nhìn vào màu da chúng tôi.

“Các quý bà và quý ông của bồi thẩm đoàn,” cô cất tiếng, “vụ kiện mọi người sắp nghe thật vô cùng kinh khủng và bi thảm. Lúc đó, Turk và Brittany Bauer, cũng như nhiều người chúng ta, đang háo hức được làm cha làm mẹ lần đầu. Thực ra, cái ngày hạnh phúc nhất cuộc đời họ là ngày 2 tháng Mười, năm 2014. Vào hôm đó, con trai Davis của họ đã chào đời.” Cô ấy đặt tay lên lan can dãy bàn bồi thẩm. “Tuy nhiên, không giống tất cả các bậc cha mẹ, vợ chồng nhà Bauer có những sở thích riêng khiến họ không thoải mái với việc một y tá người Mỹ gốc Phi chăm sóc con họ. Các bạn có thể không thích điều họ tin tưởng, có thể không đồng ý với họ, nhưng các bạn không thể phủ nhận rằng, là bệnh nhân ở bệnh viện đó, họ có quyền quyết định con họ được chăm sóc y tế kiểu gì. Sử dụng quyền lợi đó, Turk Bauer đề nghị bệnh viện chỉ được cho một vài y tá nhất định chăm sóc con anh. Bị cáo không phải là một trong số đó - và quý ông quý bà - đó là sự coi thường mà cô ta không chịu nổi.”

Nếu không lo sợ đến vậy, tôi sẽ phá lên cười. Vậy thôi hả? Đó là cách Odette lướt qua sự kỳ thị chủng tộc đã đưa đến việc có cái mẩu ghi chú khốn kiếp đó trên hồ sơ bệnh nhân sao? Thật là ấn tượng, cái cách cô ta lật qua nó, gọn gàng đến nỗi trước khi bồi thẩm đoàn kịp trông thấy cái xấu xí trong sự việc, họ đã nhìn vào một thứ khác hoàn toàn: quyền lợi của bệnh nhân. Tôi liếc nhìn Kennedy và cô khẽ nhún vai. Tôi đã bảo cô mà.

“Vào sáng thứ Bảy, bé Davis Bauer được đưa đến phòng trẻ làm phẫu thuật cắt bao quy đầu. Bị cáo ở một mình trong căn phòng đó khi đứa trẻ có dấu hiệu tai biến. Vậy cô ta đã làm gì?” Odette ngừng lại. “Không gì hết. Cô y tá với hơn hai mươi năm kinh nghiệm, người phụ nữ đã có lời thề chăm sóc sức khỏe bệnh nhân hết sức mình, chỉ đứng trơ ra đó.” Quay lại, cô chỉ về phía tôi. “Bị cáo đứng đó, nhìn đứa trẻ thở một cách khó nhọc, và để mặc cho nó chết.”

Lúc này tôi có thể cảm nhận bồi thẩm đoàn đang soi xét, nhặt nhạnh từng mẩu nhỏ của mình, như bầy chó rừng trên cái xác. Người thì có vẻ tò mò, người nhìn chằm chằm ghê tởm. Nó làm tôi chỉ muốn bò xuống dưới bàn biện hộ. Đi tắm. Nhưng rồi tôi nghe Kennedy siết lấy tay tôi, vốn đang đặt trên đùi, và tôi ngẩng cằm lên. Đừng để họ thấy cố toát mồ hôi, cô ấy dặn.

“Hành vi của Ruth Jefferson là phi đạo đức, coi thường hậu quả, và có chủ ý. Ruth Jefferson là một kẻ giết người.”

Nghe cái từ đó ném vào mình, mặc dù bản thân đã chờ đợi trước, vẫn làm tôi giật thót. Tôi cố đắp lên một con đê để chặn lại cú sốc, bằng cách liên tục hình dung tất cả những đứa bé tôi đã nâng niu trên tay, cái đụng chạm đầu tiên để dỗ yên bé trong thế giới.

“Chứng cứ cho thấy bị cáo đã khoanh tay đứng đó trong lúc đứa trẻ chiến đấu giành sự sống. Khi những chuyên viên y tế khác vào phòng và thúc cô ta hành động, cô ta đã dùng lực nhiều hơn cần thiết và vi phạm tất cả những quy chuẩn về chăm sóc sức khỏe. Cô ta thô bạo với đứa trẻ đến mức các vị có thể thấy vết bầm trên ảnh khám tử thi bé.”

Nữ công tố quay lại với bồi thẩm đoàn. “Tất cả chúng ta đều từng cảm thấy bị tổn thương, quý bà và quý ông,” Odette tiếp tục. “Nhưng kể cả khi ta không nghĩ một quyết định là đúng đắn - kể cả khi ta thấy đó là sự sỉ nhục về mặt đạo đức - ta cũng không trả đũa. Ta không làm tổn thương một người vô tội để đáp trả kẻ đã xử sự sai trái với ta. Vậy mà đó chính là điều bị cáo đã làm. Nếu cô ta hành động đúng theo điều đã được huấn luyện trong tư cách một chuyên viên y tế, thay vì để cơn giận dữ và ý muốn trả thù thúc đẩy mình, thì hôm nay Davis Bauer vẫn còn sống. Thế nhưng với Ruth Jefferson trong nhiệm vụ đó?” Odette nhìn thẳng vào mắt tôi. “Đứa trẻ chẳng có cơ hội nào.”

Bên cạnh tôi, Kennedy êm ái đứng lên. Cô ấy đi về phía bôi thẩm đoàn, gót giày gõ nhịp trên sàn lát gạch. “Công tố viên,” cô lên tiếng, “muốn các vị tin rằng trắng đen trong vụ này rất rõ ràng, tách bạch. Thế nhưng chuyện không phải như các vị nghĩ đâu. Tôi là người đại diện cho Ruth Jefferson. Cô ấy đã tốt nghiệp trường Đại học tiểu bang New York Ở Plattsburgh và tiếp tục được cấp bằng y tá tại Yale. Cô ấy đã hai mươi năm hành nghề y tá hộ sinh ở tiểu bang Connecticut, chồng cô ấy là Wesley Jefferson, đã hy sinh ở nước ngoài khi phục vụ trong quân đội. Một thân một mình, cô ấy nuôi lớn con trai, Edison, một học sinh danh dự đang đăng ký vào đại học. Ruth Jefferson không phải là một con quái vật, thưa các quý bà và quý ông. Cô ấy là một người mẹ tốt, một người vợ hiền, và là một y tá mẫu mực.”

Kennedy quay lại bàn biện hộ và đặt tay lên vai tôi. “Chứng cứ cho thấy rằng một ngày nọ, một đứa bé đã chết trong ca trực của Ruth. Nhưng không phải là một đứa bé bất kỳ. Đó là con trai của Turk Bauer, người đàn ông căm ghét Ruth vì màu da cô. Và chuyện gì đã xảy ra? Khi đứa bé chết, anh này tìm đến đồn cảnh sát và gán tội cho Ruth. Bất chấp sự thật rằng bác sĩ khoa nhi - người mà các vị sẽ nghe lời chứng - đã khen ngợi Ruth vì cách cô cố gắng cứu lấy mạng sống đứa trẻ khi bé bị ngưng thở. Bất chấp sự thật rằng cấp trên của Ruth -người mà các vị sẽ nghe lời chứng - đã bảo Ruth không được động đến bé, dù bệnh viện không có quyền bảo cô từ bỏ nhiệm vụ y tá của mình.”

Kennedy lại bước về phía bồi thẩm đoàn. “Đây là điều chứng cứ sẽ chỉ ra: Ruth đã phải đối mặt với một tình huống tiến thoái lưỡng nan. Cô ấy nên nghe theo lệnh của cấp trên và ước muốn sai lầm của bố mẹ đứa trẻ? Hay cô ấy nên làm tất cả những gì có thể để cứu lấy mạng sống bé sơ sinh?

“Cô Lawson nói rằng đây là một vụ việc vô cùng bi thảm, và cô ấy nói đúng. Nhưng một lần nữa, không phải vì lý do các vị nghĩ. Bởi Ruth có làm gì hay không làm gì cũng chẳng thể cứu lấy Davis Bauer bé nhỏ. Điều mà khi đó nhà Bauer - và bệnh viện - không hay biết là đứa bé có một chứng bệnh bẩm sinh đe dọa tính mạng chưa được phát hiện. Và người ở trong phòng với bé là Ruth hay Florence Nightingale thì cũng chẳng khác biệt gì. Đơn giản là chẳng có cách nào để Davis Bauer sống sót.”

Cô ấy dang tay ra, một sự nhượng bộ. “Công tố viên muốn các vị tin rằng lý do chúng ta có mặt ở đây hôm nay là vì sự bất cẩn gây hậu quả nghiêm trọng. Thế nhưng người vô ý không phải Ruth - mà là bệnh viện và phòng xét nghiệm. Họ đã không phát hiện kịp thời một căn bệnh nghiêm trọng ở đứa bé, mà, nếu được chẩn đoán sớm hơn, bé có thể đã được cứu sống. Công tố viên muốn các vị tin rằng lý do chúng ta có mặt ở đây hôm nay là vì cơn giận dữ và ý muốn trả thù. Điều đó đúng. Nhưng người bị cơn giận lấn át không phải Ruth. Đó là Turk và Brittany Bauer, những người mà, trong nỗi đau mất mát, muốn tìm ai đó để trừng phạt và đổ tội. Nếu họ không thể có con trai, còn sống và khỏe mạnh, thì họ muốn kẻ khác cũng phải chịu khổ đau. Và thế là họ nhắm vào Ruth Jefferson.” Kennedy nhìn vào bồi thẩm đoàn. “Trong việc này đã có một nạn nhân vô tội. Tôi xin các vị đừng để có thêm người thứ hai.”

Nhiều tháng rồi tôi không gặp Corinne. Cô ấy trông già hơn và có quầng thâm dưới mắt. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có còn hẹn hò với người bạn trai cũ, cô ấy có bệnh không, gần đây cuộc đời cô ấy đã gặp những khủng hoảng nào. Tôi nhớ chúng tôi từng gọi món rau trộn ở căn-tin và ăn chúng trong phòng nghỉ; cô đồng nghiệp sẽ sang mấy quả cà chua của cô ấy qua cho tôi và tôi sẽ đổi lại cho cô vài trái ô-liu của mình.

Nếu mấy tháng vừa qua có dạy cho tôi điều gì, thì đó là tình bạn là màn khói. Những con người bạn tưởng là rắn chắc hóa ra chỉ là ánh sáng với mặt gương; và khi nhìn xuống, bạn sẽ nhận ra có những người khác mình vẫn coi thường nhưng lại là nền móng, là chỗ đứng cho bạn. Một năm trước, tôi sẽ nói rằng Corinne và tôi rất thân, nhưng hóa ra đó chỉ là sự gần gũi về mặt không gian, chẳng phải sự gắn kết thật sự. Chúng tôi là người quen mặc định, mua quà Giáng sinh cho nhau và hẹn nhau đi ăn tapas vào những tối thứ Năm không phải vì có nhiều điểm chung, mà vì chúng tôi đã làm việc bên nhau quá vất vả, quá lâu nên cứ tiếp tục cuộc trò chuyện đầy chữ viết tắt giữa những người đồng nghiệp thì dễ hơn là vươn ra ngoài phạm vi thông thường và dạy cho người khác ngôn ngữ của mình.

Odette yêu cầu Corinne nêu tên và địa chỉ của mình. Rồi nữ công tố hỏi, “Cô có việc làm không?”

Từ bục nhân chứng, Corinne nhìn vào mắt tôi, rồi ánh mắt cô ấy lảng đi. “Có. Ở bệnh viện Mercy West Haven.”

“Cô biết bị cáo trong vụ kiện này chứ?”

“Vâng,” Corinne thừa nhận. “Tôi biết.”

Nhưng không, cô ấy nào có biết tôi đúng nghĩa. Chưa bao giờ.

Công bằng mà nói, tôi đoán mình cũng không thật sự biết mình là ai nữa.

“Cô đã quen biết bị cáo bao lâu?” Odette hỏi.

“Bảy năm. Chúng tôi cùng làm y tá ở khoa sản.”

“Ra vậy,” công tố viên nói. “Vào ngày 2 tháng 10 năm 2014, hai người có cùng làm việc với nhau không?”

“Có. Chúng tôi bắt đầu ca trực của mình từ 7 giờ sáng.”

“Sáng hôm đó cô có chăm sóc cho Davis Bauer, nhỉ?”

“Đúng,” Corinne đáp. “Nhưng tôi chỉ làm thay cho Ruth.”

“Tại sao?”

“Cấp trên của chúng tôi, Marie Malone, bảo tôi làm.”

Odette tỏ vẻ rất khoa trương về việc đưa một bản sao có chứng thực của biên bản y tế ra làm bằng chứng. “Tôi muốn cô xem vật chứng 24, trước mắt cô. Cô có thể cho bồi thẩm đoàn biết đó là gì không?”

“Biên bản y tế,” Corinne giải thích. “Davis Bauer là bệnh nhân.”

“Có một mẩu ghi chú phía trước hồ sơ phải không?”

“Phải,” Corinne đáp, và cô ấy đọc to nó. “Không để nhân viên người Mỹ gốc Phi chăm sóc bệnh nhân này.”

Mỗi từ là một viên đạn.

“Kết quả của việc này là bệnh nhân đã được chuyển sang cho cô chăm sóc, thay cho bị cáo, đúng không?”

“Đúng.”

“Cô có quan sát phản ứng của Ruth với mẩu ghi chú đó không?” Odette hỏi.

“Có. Cô ấy giận dữ và tức tối. Cô ấy nói rằng Marie rút cô ấy khỏi ca đó vì cô ấy là người da đen, và tôi nói nghe có vẻ không giống Marie. Cô biết đấy, kiểu như phải có vấn đề gì khác nữa. Cô ấy không muốn nghe. Cô ấy nói, ‘Đứa bé đó không có ý nghĩa gì với chị hết.’ Rồi cô ấy đùng đùng bỏ đi.”

Đùng đùng bỏ đi? Tôi đi xuống thang bộ, thay vì dùng thang máy. Thật đáng kinh ngạc, cái cách mà sự kiện và sự thật có thể bị bóp méo, thay hình đổi dạng, như sáp nến để quá lâu dưới ánh mặt trời. Không có cái gì gọi là sự thật. Chỉ có cách bạn nhìn sự thật, tại một thời điểm nhất định. Cách bạn tường thuật lại nó. Cách bộ não bạn xử lý sự thật đó. Không thể tách rời người kể chuyện khỏi câu chuyện.

“Davis Bauer có phải là một đứa bé khỏe mạnh không?” công tố viên tiếp tục.

“Có vẻ thế,” Corrinne thú nhận. “Ý tôi là, đứa bé không uống sữa nhiều, nhưng chuyện đó không đặc biệt quan trọng. Nhiều đứa bé mới sinh cũng bị lừ đừ.”

“Thứ Sáu ngày 3 tháng 10 cô có đi làm không?”

“Có,” Corinne đáp.

“Ruth thì sao?”

“Không. Lẽ ra cô ấy không phải tới, nhưng tôi khá chắc là chúng tôi bị thiếu người và cô ấy được gọi vào làm hai ca liên tục - từ 7 giờ tối, suốt tới thứ Bảy.”

“Vậy cô là y tá chăm sóc Davis suốt ngày thứ Sáu à?”

“Đúng thế.”

“Cô có tiến hành xét nghiệm nào trên đứa bé không?”

Corinne gật đầu. “Vào khoảng 2:30 tôi lấy máu gót chân bé. Đó là một dạng xét nghiệm máu cơ bản - không phải vì đứa bé bị bệnh hay gì. Đứa bé sơ sinh nào cũng được lấy máu như thế, và mẫu máu được đưa tới phòng xét nghiệm tiểu bang để phân tích.”

“Hôm đó cô có lo ngại gì về bệnh nhân của mình không?”

“Đứa bé gặp khó khăn trong việc bám mẹ để bú, nhưng với một người mới làm mẹ lần đầu và một đứa bé mới sinh thì chuyện đó cũng thường.” Cô mỉm cười với bồi thẩm đoàn. “Người mù dắt người mù, kiểu vậy.”

“Cô có trò chuyện gì với bị cáo về Davis Bauer khi cô ấy tới trực không?”

“Không. Thực ra cô ấy có vẻ lờ đi đứa bé hoàn toàn.”

Thật là một trải nghiệm siêu thực, như tách rời cơ thể, khi ngồi đây, sờ sờ trước mắt, và nghe mọi người nói về mình như thể mình không có mặt.

“Lần tiếp theo cô gặp Ruth là khi nào?”

“Ừm, cô ấy vẫn còn đang trực khi ca của tôi bắt đầu vào lúc 7 giờ sáng. Cô ấy đã thức trắng đêm, và theo lịch thì sẽ về lúc 11 giờ trưa.”

“Chuyện gì đã xảy ra vào sáng đó?” Odette hỏi.

“Đứa bé được phẫu thuật cắt bao quy đầu. Thông thường bố mẹ không thích thấy cảnh đó, nên chúng tôi đưa bé tới phòng trẻ. Chúng tôi cho bé chút ‘kẹo’ - cơ bản là nước đường - để dỗ bé bình tĩnh, và bác sĩ nhi tiến hành mổ. Khi tôi đẩy xe nôi vào, Ruth đang chờ trong phòng trẻ. Đó là một buổi sáng bận như điên, và cô ấy đang nghỉ lấy hơi.”

“Cuộc phẫu thuật cắt bao quy đầu diễn ra như dự tính chứ?”

“Như dự tính, không có biến chứng gì. Theo lệ thì chúng tôi phải theo dõi đứa bé suốt chín mươi phút sau đó để đảm bảo không xảy ra chảy máu hay bất kỳ vấn đề nào khác.”

“Cô có làm đúng như vậy không?”

“Không,” Corinne thú nhận. “Tôi bị gọi vào một ca mổ cấp cứu cho một bệnh nhân khác của tôi. Y tá phụ trách của chúng tôi, Marie, đi theo tôi tới phòng mổ, vốn là công việc của cô ấy. Thế là cả tầng của chúng tôi chỉ còn mỗi Ruth là y tá. Thế là tôi nắm lấy cô ấy và nhờ cô ấy trông chừng Davis.” Cô đồng nghiệp cũ của tôi ngập ngừng. “Mọi người phải hiểu, bệnh viện của chúng tôi rất nhỏ. Chúng tôi chỉ có vừa đủ những nhân viên chủ chốt. Khi có một ca cấp cứu y tế, quyết định được đưa ra rất nhanh.”

Bên cạnh tôi, Howard hí hoáy ghi lại.

“Một ca mổ cấp cứu mất khoảng hai mươi phút là nhiều nhất. Tôi cho rằng mình sẽ trở lại phòng trẻ đó trước cả khi đứa bé kịp tỉnh dậy.”

“Cô có lo ngại gì khi để Davis lại cho Ruth coi sóc không?”

“Không,” cô ấy nhấn mạnh. “Ruth là y tá giỏi nhất tôi từng gặp.”

“Cô vắng mặt bao lâu?” Odette hỏi.

“Quá lâu,” Corinne trả lời thật khẽ. “Đến lúc tôi trở lại, đứa bé đã chết rồi.”

Công tố viên quay sang Kennedy. “Nhân chứng là của cô đấy.”

Kennedy mỉm cười với Corinne trong lúc bước về phía bục nhân chứng. “Cô nói mình đã làm việc với Ruth bảy năm. Cô có coi hai người là bạn?”

Corinne đưa mắt nhìn tôi. “Có.”

“Cô có bao giờ nghi ngờ sự tận tụy của cô ấy trong công việc hay không?”

“Không. Như tôi đã nói, cô ấy gần như là hình mẫu lý tưởng cho tôi.”

“Cô có ở trong phòng trẻ lúc sự can thiệp y tế diễn ra với Davis Bauer không?”

“Không,” Corinne nói. “Tôi ở với bệnh nhân khác.”

“Vậy là cô không thấy Ruth hành động.”

“Không.”

“Và,” Kennedy nói thêm, “cô cũng không thấy Ruth không hành động.”

“Không.”

Kennedy giơ lên mẩu giấy Howard đã chuyển cho cô ấy “Cô đã nói, và tôi xin nhắc lại, Khi có một ca cấp cứu y tế, quyết định được đưa ra rất nhanh. Cô có nhớ đã nói câu đó không?”

“Có...”

“Ca mổ cấp cứu của cô là một tình huống cấp cứu y tế, đúng chứ?”

“Đúng.”

“Theo cô, việc một đứa bé bị ngưng thở có thể coi là tình huống cấp cứu y tế không?”

“Ừm, có, dĩ nhiên.”

“Cô có biết có một mẩu giấy trong hồ sơ bảo rằng Ruth không được chăm sóc đứa bé?”

“Phản đối!” Odette kêu lên. “Đó không phải là điều mẩu ghi chú nói.”

“Chấp nhận,” thẩm phán tuyên bố. “Cô McQuarrie, hãy diễn đạt lại đi.”

“Cô có biết trong hồ sơ có một mẩu giấy bảo rằng không được để cho nhân viên người Mỹ gốc Phi chăm sóc đứa bé?”

“Có.”

“Ở khoa cô có bao nhiêu y tá là người da đen?”

“Chỉ mình Ruth.”

“Khi cô nắm lấy Ruth và nhờ cô ấy trông chừng bé thay cô, cô có biết bố mẹ đứa bé đã bày tỏ ý muốn cấm Ruth chăm sóc đứa con sơ sinh của họ?”

Corinne cựa quậy trên chiếc ghế gỗ. “Tôi không nghĩ sẽ có chuyện xảy ra. Đứa bé vẫn ổn khi tôi rời khỏi đó.”

“Lý do có quy định theo dõi đứa bé trong vòng chín mươi phút sau một ca phẫu thuật cắt bao quy đầu là vì với trẻ sơ sinh, mọi chuyện có thể thay đổi trong tích tắc, phải vậy không?”

“Phải.”

“Và sự thật là, Corinne, cô đã để đứa bé lại với một y tá bị cấm chăm sóc bé, đúng vậy không nhỉ?”

“Tôi không có lựa chọn nào khác,” Corinne trả lời, tỏ ra tự vệ.

“Thế nhưng cô đã để đứa bé cho Ruth chăm sóc, đúng không?”

“Đúng.”

“Và cô biết cô ấy không được phép đụng vào đứa bé?”

“Tôi biết.”

“Vậy là căn bản, cô đã làm trái chỉ thị, tới hai lần?”

“Ưm...”

“Buồn cười thật,” Kennedy cắt ngang. “Không có ai cáo buộc cô tội giết đứa bé đó.”

Đêm qua, tôi mơ về lễ tang của má. Những hàng ghế dài chật kín và lúc đó không phải mùa đông, mà đang mùa hạ. Bất chấp máy điều hòa đang chạy, bất chấp việc mọi người cứ phe phẩy quạt bằng tay hoặc tờ giới thiệu chương trình, người chúng tôi ai cũng đẫm mồ hôi. Nhà thờ không phải nhà thờ, mà là một cái kho giống như vừa được xây lại sau hỏa hoạn. Cây thánh giá phía sau bệ thờ được làm từ hai thanh gỗ cháy xém gắn vào nhau như hai mảnh ghép hình.

Tôi cố gắng khóc, nhưng chẳng còn giọt nước mắt nào. Bao nhiêu nước trong người tôi đều đã toát thành mồ hôi hết. Tôi cố quạt cho bản thân, nhưng trong tay không có tờ giới thiệu.

Thế rồi người ngồi cạnh tôi đưa tôi tờ của bà ấy. “Lấy của ta này,” bà đề nghị.

Tôi quay sang định cảm ơn và nhận ra má đang ngồi trên ghế cạnh tôi.

Ngỡ ngàng đến không nói được, tôi run rẩy đứng dậy.

Tôi nhìn vào quan tài, để xem thay vì má, người ở trong đó là ai.

Nó chứa đầy những đứa bé đã chết.

Marie được nhận vào làm sau tôi mười năm. Hồi đó, cô ấy cũng là y tá hộ sinh như tôi vậy. Chúng tôi cùng vượt qua những lần trực liền hai ca nặng nhọc, cùng phàn nàn về chế độ đãi ngộ teo tóp và cùng sống sót qua đợt sửa chữa bệnh viện. Khi y tá phụ trách về hưu, Marie và tôi cùng tiến cử mình vào vị trí đó. Khi phòng nhân sự chọn Marie, cô ấy tới tìm tôi, sốc và áy náy. Cô ấy nói bản thân đã mong công việc thuộc về tôi, chỉ để cô ấy không phải xin lỗi vì là người được chọn. Thế nhưng thật lòng, tôi không có vấn đề gì với quyết định đó. Dẫu sao thì tôi cũng phải chăm sóc Edison. Và làm y tá phụ trách nghĩa là phải xử lý nhiều thủ tục hành chính hơn, ít làm việc trực tiếp với bệnh nhân lại. Nhìn Marie làm quen với vai trò mới, tôi thầm cảm ơn ngôi sao may mắn của mình vì mọi chuyện đã diễn ra ổn thỏa như vậy.

“Bố đứa bé, Turk Bauer, đã yêu cầu được nói chuyện với người phụ trách,” Marie trả lời công tố viên. “Anh ta có chút lo ngại về cách con anh ta được chăm sóc.”

“Nội dung cuộc trò chuyện đó là gì?”

Cô ấy nhìn xuống đùi mình. “Anh ta không muốn bất kỳ người da đen nào đụng vào đứa trẻ. Anh ta vừa nói vừa để lộ hình xăm lá cờ Liên minh miền Nam trên cẳng tay.”

Trong bồi thẩm đoàn có tiếng hít vào thật mạnh của một ai đó.

“Cô đã bao giờ nghe yêu cầu như vậy từ các bậc bố mẹ chưa?”

Marie ngập ngừng. “Bệnh nhân yêu cầu chúng tôi cái nọ cái kia suốt. Có những phụ nữ thích bác sĩ đỡ đẻ cho họ là phụ nữ hơn, hoặc họ không muốn người chăm sóc mình là sinh viên thực tập. chúng tôi cố hết sức để làm cho bệnh nhân của mình thoải mái, bất kể phải làm gì.”

“Trong trường hợp này, cô đã làm gì?”

“Tôi viết một mẩu ghi chú và dán nó vào hồ sơ.”

Odette yêu cầu Marie xem lại bằng chứng là tập hồ sơ y tế, rồi đọc to dòng ghi chú đó lên. “Cô có nói chuyện với nhân viên của mình về yêu cầu của bệnh nhân không?”

“Có. Tôi đã giải thích với Ruth là đã có yêu cầu để cô ấy rút ra, vì quan điểm của cha đứa bé.”

“Cô ấy đã phản ứng thế nào?”

“Cô ấy coi đó là sự sỉ nhục cá nhân,” Marie đều đều đáp. “Tôi không có ý như vậy. Tôi bảo cô ấy đó chỉ là thủ tục. Thế nhưng cô ấy đã đi ra và đóng sầm cửa văn phòng.”

“Khi nào thì cô mới gặp lại bị cáo?” Odette hỏi.

“Sáng thứ Bảy. Tôi đang ở trong phòng cấp cứu với một bệnh nhân khác bị biến chứng khi sinh. Là y tá phụ trách chung, nhiệm vụ của tôi là phải chuyển bệnh nhân đi cùng với y tá phụ trách người đó, là Corinne. Corinne đã để Ruth trông chừng bệnh nhân còn lại của cô ấy - Davis Bauer - sau phẫu thuật cắt bao quy đầu. Vậy là ngay khi có thể, tôi đã chạy trở lại phòng trẻ.”

“Cho chúng tôi biết cô đã thấy gì đi, Marie.”

“Ruth đang đứng bên cái nôi,” cô ấy đáp. “Tôi hỏi cô ấy đang làm gì, và cô ấy trả lời, Không gì cả.”

Căn phòng thu hẹp lại quanh tôi, những múi cơ trên cổ và cánh tay tôi căng chặt. Tôi lại thấy mình đông cứng, đang nhìn chằm chằm vào sắc xanh trên má đứa trẻ và sự bất động từ thân hình bé xíu của nó. Tôi nghe chỉ thị của y tá phụ trách:

Bóp bóng.

Gọi mã cấp cứu đi.

Tôi đang bơi, tôi bối rối chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, người tôi như hóa gỗ rồi.

Bắt đầu ấn ngực.

Dùng hai ngón tay ấn mạnh lên cái mạng lưới xương sườn mỏng manh, gắn điện cực bằng tay còn lại. Phòng trẻ quá chật cho từng ấy người đột ngột đổ vào. Cây kim tiêm dưới da đầu, một tràng chửi rủa văng ra khi mủi kim bị trật trước lúc đâm vào một mạch máu. Một cái lọ lăn lông lốc, rớt xuống khỏi mặt bàn. Atropine, phun vào phổi, phủ lên mặt trong ống nhựa. Xộc vào phòng trẻ là bác sĩ nhi. Hình ảnh cái bóp bóng bị vứt vào giỏ rác.

Thời gian? 10:04.

“Ruth?” Kennedy thì thầm. “Cô có ổn không?”

Tôi chẳng thể nào khiến môi mình cử động. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Người tôi như hóa gỗ. Tôi đang chết đuối.

“Bệnh nhân bị tim nhịp chậm phức hợp rộng,” Marie nói.

Mộ chí.

“Chúng tôi không tiếp oxy cho bé được. Cuối cùng, bác sĩ y thông báo thời gian chết, chúng tôi không nhận ra bố mẹ bé đã vào phòng. Có quá nhiều chuyện xảy ra... và...” Cô ngập ngừng. “Người bố - anh Bauer - chạy tới thùng rác lấy cái bóp bóng. Anh ấy cố đặt nó lên cái ống thò ra từ cổ họng bé. Anh ấy van nài chúng tôi chỉ cho anh ấy biết phải làm gì.” Marie gạt đi một giọt nước mắt. “Tôi không có ý... tôi... tôi xin lỗi.”

Tôi xoay xở quay đầu đi được một chút và nhận thấy có nhiều phụ nữ trong ghế bồi thẩm đoàn đang làm điều tương tự. Nhưng tôi, trong người tôi chẳng còn giọt nước mắt nào.

Tôi đang chết chìm trong nước mắt của tất cả những người khác.

Odette đi về phía Marie và đưa cô một hộp khăn giấy. Những tiếng thổn thức khe khẽ vây quanh tôi, như sợi bông nhồi bao phủ bốn phía. “Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?” công tố viên hỏi.

Marie chấm nước mắt. “Tôi quấn Davis Bauer lại trong một chiếc khăn. Tôi đội mũ lại cho bé. Và tôi trao bé cho bố mẹ.”

Người tôi hóa gỗ.

Tôi nhắm mắt. Và tôi chìm, chìm mãi.

Phải vài phút sau tôi mới có thể tập trung vào Kennedy, cô đang đối vấn Marie trong khi tôi bình tĩnh lại. “Đã từng có bệnh nhân nào than phiền với cô về chuyên môn y tá của Ruth chưa, trước Turk Bauer?”

“Chưa từng.”

“Khả năng chăm sóc bệnh nhân của Ruth có dưới mức tiêu chuẩn?”

“Không có.”

“Khi cô viết mẩu ghi chú đó và dán vào hồ sơ đứa trẻ sơ sinh, cô biết bất cứ lúc nào ở bệnh viện cũng chỉ có hai y tá, và có khả năng bệnh nhân sẽ bị bỏ mặc không người giám sát trong thời gian ở bệnh viện?”

“Điều đó không đúng. Y tá còn lại trong ca trực sẽ nhận giám sát.”

“Lỡ như y tá đó bận việc thì sao? Lỡ như,” Kennedy nói, “cô ấy bị gọi đi tham gia một ca mổ cấp cứu, ví dụ vậy, và y tá duy nhất còn lại ở khoa là người Mỹ gốc Phi?”

Miệng Marie há ra và ngậm lại, nhưng không có âm thanh nào thoát ra.

“Tôi xin lỗi, cô Malone - nhưng tôi không nghe rõ?”

“Không có lúc nào Davis Bauer bị bỏ lại mà không có người giám sát hết,” cô ấy khăng khăng. “Ruth ở đó mà.”

“Nhưng cô - cấp trên của cô ấy - đã cấm cô ấy chăm sóc bệnh nhân này mà, không phải vậy sao?”

“Không, tôi...”

“Mẩu ghi chú của cô đã cấm cô ấy chủ động điều trị cho bệnh nhân đó...”

“Cái đó là lúc bình thường.” Marie giải thích. “Dĩ nhiên khi có tình huống khẩn cấp thì phải khác.”

Mắt Kennedy lóe lên. “Điều đó có được ghi trong hồ sơ bệnh nhân không?”

“Không, nhưng...”

“Điều đó có trên mẩu ghi chú của cô chứ?”

“Không.”

“Cô có khuyên Ruth rằng, trong những tình huống nhất định, cô ấy nên đặt lời thề Nightingale của mình lên trên chỉ thị của cô?”

“Không,” Marie thì thầm.

Kennedy khoanh tay lại. “Vậy thì,” cô hỏi, “làm sao Ruth biết được?”

Khi ngày hôm đó khép lại, Kennedy đưa Edison và tôi ra trạm xe buýt. “Tôi biết cảm giác không phải thế,” cô bảo tôi, trong khi chúng tôi vội vã chạy tới chỗ trú nhỏ chắn gió. “Nhưng ngày đầu tiên như vầy là tốt đẹp.”

Tôi trao Kennedy một cái nhìn cho cô biết chính xác điều tôi nghĩ: không đời nào mà các thành viên bồi thẩm đoàn không về nhà mà vẫn nghĩ về cảnh Turk Bauer cố tự cứu lấy con trai mình.

Sau khi Kennedy để chúng tôi lại một mình, Edison ngồi xuống bên cạnh tôi trên ghế. Thằng bé nới rộng cà vạt. “Con ổn chứ?” tôi hỏi, siết lấy tay con.

“Con không thể tin nổi mẹ lại là người hỏi con câu đó.”

Một phụ nữ đến nhập bọn với mẹ con tôi, ngồi xuống trong không gian chật hẹp. Sự chú ý của cô này dồn hết vào cuộc trò chuyện trên điện thoại. Cô bật cười, cau mày và chặc lưỡi, màn diễn opera một người. Rồi cuối cùng cô ngẩng đầu lên, chừng như mới vừa nhận ra mình đang ở chỗ nào.

Khi trông thấy Edison bên cạnh, cô ấy nhích ra một chút xíu, chỉ để tăng thêm khoảng cách bằng một sợi tóc giữa hai người. Rồi cô mỉm cười, như thể làm thế là ổn cả.

“Con biết không,” tôi lên tiếng, “mẹ hơi đói.”

Edison nhăn răng cười. “Con thì lúc nào cũng đói.”

Mẹ con tôi cùng đứng dậy và bước ra khỏi chỗ trú nhỏ. Lúc này tôi chẳng quan tâm liệu mình có đâm đầu vào một đám phóng viên, hay chính Wallace Mercy không. Tôi lang thang dọc con phố với cánh tay khoác vào Edison cho tới khi một tiệm pizza hiện ra trước mắt.

Chúng tôi chọn món và ngồi xuống, chờ được gọi. Tại bàn, Edison cúi gằm trên ly Coca-Cola, hút rồn rột cạn nước chỉ trong chốc lát. Tôi cũng đắm chìm trong những suy nghĩ và ký ức của riêng mình.

Tôi đoán mình đã không nhận ra rằng việc bị đem ra xử trước tòa không chỉ là một cuộc bôi nhọ danh dự hợp thức. Đó là một trò chơi tâm lý, để lớp áo giáp của bị cáo từng chút một bị phá vỡ, cho đến khi bạn không thể không tự hỏi phải chăng công tố viên đã nói đúng rồi.

Biết đâu tôi đã cố tình làm thế?

Biết đâu tôi ngần ngại không phải vì mẩu ghi chú của Marie, mà bởi vì trong thâm tâm, tôi muốn vậy?

Giọng nói của Edison kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ của mình. Chớp mắt, tôi trở lại thực tại. “Họ gọi tên mình rồi à?”

Thằng bé lắc đầu. “Dạ chưa. Mẹ à, con... con hỏi mẹ câu này được không?”

“Được con, bao giờ cũng được.”

Thằng bé suy nghĩ một lúc lâu, như thể đang lựa từ.

“Có phải... có thật sự là như thế?”

Lúc đó, tiếng chuông ở quầy vang lên. Thức ăn của mẹ con tôi đã sẵn sàng.

Tôi không đi lấy phần ăn ngay. Thay vào đó, tôi nhìn vào mắt con trai mình. “Tệ hơn nhiều,” tôi đáp.

Bác sĩ gây mê được gọi ra làm chứng cho bên công tố là người tôi không biết rõ. Isaac Hager không làm việc ở tầng của tôi, trừ phi có tình huống ngừng tim phải cấp cứu. Khi đó, ông sẽ đến cùng cả đội. Hôm ông tới để chăm sóc cho Davis Bauer, tôi còn không biết tên ông.

“Trước khi đến theo lệnh cấp cứu,” Odette hỏi, “ông đã bao giờ gặp bệnh nhân chưa?”

“Chưa,” bác sĩ Hager đáp.

“Còn bố mẹ bệnh nhân thì sao?”

“Cũng chưa gặp.”

“Ông có thể cho chúng tôi biết mình đã làm gì khi đến phòng trẻ không?”

“Tôi luồn ống vào khí quản bệnh nhân,” bác sĩ Hager trả lời, “Và khi đồng nghiệp của tôi không đưa kim vào để truyền dịch được, tôi đã cố giúp.”

“Ông có nói gì với Ruth trong quá trình đó không?” Odetter hỏi tiếp.

“Có. Cô ấy đang ấn ngực, và tôi nhiều lần bảo cô ấy ngưng lại để chúng tôi xem xem bệnh nhân có phản ứng không. Có một lúc, khi cảm thấy cô ấy ấn hơi quá mạnh tay, tôi đã nhắc cô ấy.”

“Ông có thể mô tả cho chúng tôi biết việc cô ấy đã làm chứ?”

“Ấn ngực cho trẻ sơ sinh là hoạt động ấn xương ức xuống 1 xăng-ti-mét, liên tục một phút hai trăm lần. Những chỉ số hiện trên máy quá cao; tôi nghĩ Ruth đã ấn xuống quá mạnh.”

“Thế nghĩa là sao, ông giải thích rõ cho người không chuyên được không?”

Bác sĩ Hager nhìn bồi thẩm đoàn. “Ấn ngực là cách chúng tôi làm cho tim đập bằng tay, nếu tự nó không đập được. Mục đích là dùng sức đẩy cung lượng tim... rồi ngưng ấn đủ lâu để máu về đẩy tim trở lại. Cũng giống như cách dùng dụng cụ thông tắc bồn cầu vậy. Bạn phải ấn xuống, nhưng nếu cứ ấn xuống mà không kéo lên để tạo ra sức hút, nước sẽ không vào bồn. Tương tự, nếu bạn ấn ngực quá nhanh hay quá mạnh, bạn cứ ấn, ấn, ấn hoài mà không có máu lưu thông trong cơ thể.”

“Ông có nhớ chính xác mình đã nói gì với Ruth không?”

Ông hắng giọng. “Tôi bảo cô ấy nhẹ tay lại.”

“Có khác thường không khi một bác sĩ gây mê phải yêu cầu người đang ấn ngực điều chỉnh lại cách làm?”

“Không hề,” bác sĩ Hager đáp. “Chúng tôi hoạt động theo cơ chế kiểm soát và cân bằng. Trong một ca cấp cứu như vậy, tất cả chúng tôi đều quan sát lẫn nhau. Tôi cũng có thể quan sát xem liệu ngực có phồng lên cả hai bên, và nếu không, tôi sẽ bảo Marie Malone bóp bóng mạnh hơn nữa.”

“Ruth ấn mạnh thái quá trong bao lâu?”

“Phản đối!” Kennedy bật kêu lên. “Công tố viên đang mớm cung nhân chứng.”

“Tôi sẽ thay đổi cách diễn đạt. Bị cáo đã mạnh tay ấn ngực bao lâu?”

“Cô ấy chỉ hơi mạnh tay một chút thôi, và chưa tới một phút nữa.”

“Theo ý kiến chuyên môn của ông, thưa bác sĩ,” Odette hỏi, “việc làm của bị cáo có thể gây tổn hại cho bệnh nhân không?”

“Hành động cứu người có thể trông khá là bạo lực, cô Lawton à. Chúng tôi rạch da, kẹp vỡ xương sườn, giật bệnh nhân bằng dòng điện có cường độ cực lớn.” Rồi ông quay sang tôi. “Chúng tôi làm những gì mình phải làm, và khi gặp may, chúng tôi sẽ thành công.”

“Tôi không còn gì để hỏi,” công tố viên thông báo.

Kennedy bước lại gần bác sĩ Hager. “Phòng trẻ lúc ấy ai cũng rất căng thẳng, phải không?”

“Đúng thế.”

“Động tác ấn ngực mà Ruth thực hiện - chúng có ảnh hưởng xấu đến sinh mạng đứa bé không?”

“Trái lại. Chúng giữ cho bé sống trong lúc chúng tôi cố gắng thử các biện pháp can thiệp y tế.”

“Chúng có góp phần gây ra cái chết của bé sơ sinh?”

“Không.”

Kennedy tựa lên lan can bàn bồi thẩm. “Trong phòng trẻ ngày hôm đó, tất cả mọi người đều cố gắng cứu lấy mạng sống đứa bé, nói thế có đúng không?”

“Hoàn toàn đúng.”

“Kể cả Ruth?”

Bác sĩ Hager nhìn thẳng vào tôi. “Đúng vậy,” ông nói.

Sau phần làm chứng của bác sĩ gây mê là giờ nghỉ giải lao. Thẩm phán rời đi, và các thành viên bồi thẩm đoàn rút khỏi chỗ ngồi của họ. Kennedy âm thầm tuồn tôi vào một phòng hội nghị, và tôi phải ở yên đó để tránh bị cánh phóng viên rầy rà.

Tôi muốn nói chuyện với Edison. Tôi muốn một cái ôm từ chị Adisa. Nhưng thay vào đó, tôi lại ngồi bên một cái bàn nhỏ trong một căn phòng đầy tiếng rè rè của đèn huỳnh quang, cố gắng gỡ rối ván cờ này trong tâm trí.

“Cô có bao giờ tự hỏi?” tôi mở lời. “Cô sẽ làm gì nếu không phải là một luật sư?”

Kennedy nhìn tôi. “Đó là cách để cô nói tôi làm việc kém cỏi quá đó hả?”

“Không, tôi chỉ đang nghĩ. Về việc... bắt đầu lại.”

Kennedy bóc vỏ một cục kẹo cao su và đưa tôi phần còn lại của tuýp kẹo. “Không được cười nhé, tôi đã từng muốn làm đầu bếp nướng bánh đấy.”

“Thật sao?”

“Tôi đi học nấu ăn được ba tuần. Cuối cùng tôi đã chịu thua trước bột bánh phyllo. Tôi không đủ kiên nhẫn với nó.”

Một nụ cười lướt qua gương mặt tôi. “Ngạc nhiên chưa!”

“Còn cô thì sao?” Kennedy hỏi.

Tôi ngước lên nhìn cô ấy. “Tôi không biết,” tôi thú nhận. “Từ hồi năm tuổi, tôi đã muốn làm y tá rồi. Tôi nghĩ mình đã quá già để mà bắt đầu lại, và ngay cả khi buộc phải thế, tôi cũng chẳng biết đi con đường nào khác.”

“Đó là vấn đề của việc nghe thấy tiếng gọi nghề nghiệp đấy,” Kennedy nói. “Nó không chỉ để giải quyết chuyện cơm áo gạo tiền.”

Tiếng gọi nghề nghiệp. Có phải vì vậy mà khi Davis Bauer không thở được, tôi đã tháo chiếc khăn quấn quanh thằng bé ra? “Kennedy,” tôi bắt đầu, “có một chuyện...”

Thế nhưng cô đã cắt ngang. “Cô có thể trở lại trường học. Lấy bằng y hoặc trở thành trợ lý bác sĩ,” cô gợi ý. “Hoặc làm người chăm sóc tư nhân.”

Chẳng ai trong chúng tôi nói ra cái sự thật đang chình ình trong căn phòng nhỏ với mình: tội phạm không phải là chi tiết có thể làm đẹp lý lịch.

Khi Kennedy trông thấy nét mặt tôi, ánh mắt cô dịu lại. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, Ruth, chúng ta đã có kế hoạch.”

“Lỡ như?” tôi nói khẽ. “Lỡ như kế hoạch không thành công thì sao?”

Cô ấy nghiêm mặt lại. “Vậy thì tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giảm án cho cô.”

“Tôi sẽ phải vào tù à?”

“Hiện tại cô đang bị cáo buộc phạm nhiều tội trạng. Vào bất cứ lúc nào, nếu bên công tố nhận thấy họ không có đủ bằng chứng, họ có thể bỏ cáo buộc tội nặng để tập trung kết án cô ở tội nhẹ hơn. Vì vậy, nếu họ không thể chứng minh tội giết người nhưng lại nắm chắc tội vô ý làm chết người, Odette có thể chọn cách chơi an toàn.” Kennedy nhìn vào mắt tôi. “Tội giết người phải ở tù ít nhất 25 năm. Nhưng vô ý làm chết người ấy à? Chưa tới một năm nữa. Và nói thật, họ khó mà chứng minh cô có chủ ý trong việc đó. Odette sẽ phải hết sức thận trọng khi chất vấn Turk Bauer, nếu không muốn bồi thẩm đoàn ghét gã.”

“Ý cô là cũng nhiều như tôi ư?”

Mắt Kennedy sắc lại. “Ruth,” cô cảnh báo, “tôi không bao giờ muốn nghe cô nói ra mấy từ đó nữa. Cô có hiểu không?”

Ngay lập tức, tôi nhận ra Kennedy không phải là người duy nhất tính trước tới sáu nước cờ. Odette cũng thế. Nữ công tố muốn bồi thẩm đoàn ghét Turk Bauer. Cô ta muốn họ căm phẫn, cảm thấy ghét bỏ và ghê tởm gã.

Bằng cách đó, cô ta sẽ chứng minh được động cơ giết người.

Trước giờ tôi luôn ngưỡng mộ bác sĩ Atkins, bác sĩ nhi, nhưng sau khi nghe cô ấy liệt kê các thành tích và đọc to CV của mình, tôi lại càng ấn tượng. Cô ấy là một trong số ít những người có nhiều giải thưởng và bằng danh dự hơn bạn tưởng, bởi vì cô ấy đủ khiêm tốn để không tự khoe ra. Trong số những người đã bước lên bục nhân chứng từ đầu đến giờ, bác sĩ Atkins là người duy nhất nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười trước khi chuyển sự chú ý sang nữ công tố.

“Ruth đã tiến hành kiểm tra tình trạng sức khỏe bé sơ sinh,” bác sĩ Atkins nói. “Cô ấy có bày tỏ mối lo ngại khi nghe tim có tiếng rì rầm khẽ.”

“Đó có phải là điều đặc biệt đáng ngại không?”

“Không. Rất nhiều đứa trẻ mới sinh bị chứng còn ống động mạnh. Một cái lỗ nhỏ xíu trên tim. Thường thì nó sẽ tự đóng lại, trong năm đầu đời. Tuy nhiên, để cho chắc, tôi đã lên lịch hẹn tư vấn với một bác sĩ tim mạch nhi trước khi bệnh nhân ra viện.”

Tôi biết, từ Kennedy, rằng Odette cho rằng vấn đề y tế mà Kennedy nhắc tới trong bài phát biểu mở đầu là tiếng rì rầm ở tim này. Chưa gì nữ công tố đã cố chứng tỏ cho bồi thẩm đoàn là nó không nghiêm trọng.

“Bác sĩ Atkins, vào thứ Bảy ngày 4 tháng 10, cái ngày Davis Bauer chết, cô có đi làm không?”

“Có. Tôi tới để thực hiện phẫu thuật cắt bao quy đầu cho bệnh nhân vào lúc 9 giờ sáng.”

“Cô có thể giải thích quy trình đó chứ?”

“Tất nhiên rồi, đó là một cuộc tiểu phẫu đơn giản để lấy đi lớp bao quy đầu trên dương vật của bé trai. Hôm đó tôi đến trễ một lúc vì có bệnh nhân khác phải cấp cứu.”

“Trong phòng trẻ có ai khác ngoài cô không?”

“Có, hai y tá. Corinne và Ruth. Tôi hỏi Ruth bệnh nhân đã sẵn sàng chưa, và cô ấy nói mình không còn là y tá của bé nữa. Corinne xác nhận là bé sơ sinh đã sẵn sàng cho cuộc tiểu phẫu, và tôi tiến hành mổ cho bé mà không gặp rắc rối gì.”

“Ruth có nói gì với cô về ca phẫu thuật này không?”

Bác sĩ Atkins ngừng lại một lúc. “Cô ấy bảo tôi có thể nhân tiện triệt sản đứa bé.”

Đằng sau tôi, trong những dãy ghế ngồi của người đến dự, có tiếng ai thì thầm: Con khốn.

“Cô đã trả lời ra sao?”

“Tôi không đáp lại. Tôi có việc phải làm.”

“Ca mổ diễn ra thế nào?”

Nữ bác sĩ nhún vai. “Thằng bé òa khóc sau khi mổ, như tất cả những đứa trẻ khác. Chúng tôi quấn khăn lại cho bé và bé thiếp đi.” Cô ngẩng lên. “Khi tôi rời khỏi đó, thằng bé đang ngủ... ừm... say như trẻ nhỏ.”

“Nhân chứng là của cô đấy,” Odette nói.

“Bác sĩ, cô đã làm việc ở bệnh viện tám năm rồi nhỉ?” Kennedy bắt đầu.

“Đúng thế.” Cô khẽ cười. “Chao ôi. Thời gian trôi qua nhanh thật.”

“Trong khoảng thời gian đó, cô đã bao giờ làm việc với Ruth chưa?”

“Thường xuyên, và chúng tôi làm việc với nhau rất vui vẻ,” bác sĩ Atkins đáp. “Cô ấy là một y tá tuyệt vời, bao giờ cũng hết lòng vì bệnh nhân.”

“Khi Ruth đưa ra bình luận về triệt sản đứa bé, cô nghĩ gì về lời nói đó?”

“Là nói chơi thôi,” bác sĩ Atkins đáp. “Tôi biết cô ấy chỉ đùa. Ruth không phải kiểu người có ác tâm muốn làm hại bệnh nhân.”

“Sau khi làm phẫu thuật cắt bao quy đầu cho Davis Bauer, cô vẫn làm việc trong bệnh viện chứ?”

“Phải, trong phòng bác sĩ nhi, ở một tầng khác.”

“Cô có được thông báo về vụ cấp cứu trong phòng trẻ?”

“Có. Marie đã gọi mã cấp cứu. Khi tôi tới, Ruth đang ấn ngực cho bé.”

“Ruth có hành động theo những tiêu chuẩn cao nhất về chăm sóc sức khỏe y tế?”

“Theo những gì tôi thấy thì có.”

“Cô ấy có biểu lộ sự hiểm thù hay định kiến gì với đứa bé này không? Kennedy hỏi.

“Không.”

“Tôi muốn quay trở lại một chút,” Kennedy nói. “Sau khi Davis Bauer được sinh ra, cô có yêu cầu làm xét nghiệm máu cho bé không?”

“Có, xét nghiệm sàng lọc được tiến hành bởi tiểu bang Connecticut.”

“Mẫu máu được gửi về đâu?”

“Phòng xét nghiệm tiểu bang ở Rocky Hill sẽ phân tích nó. Chúng tôi không phân tích tại chỗ.”

“Nó được chuyển tới phòng xét nghiệm tiểu bang bằng cách nào?”

“Bằng bưu kiện,” bác sĩ Atkins trả lời.

“Khi nào thì bệnh viện tiến hành lấy máu của Davis Bauer để đưa đi xét nghiệm?”

“2:30 chiều, thứ Sáu ngày 3 tháng 10.”

“Cô có nhận được kết quả xét nghiệm sàng lọc trẻ sơ sinh từ phòng xét nghiệm tiểu bang Connecticut chưa?”

Bác sĩ Atkins cau mày. “Thực ra, tôi không nghĩ mình đã thấy nó. Nhưng dĩ nhiên, bấy giờ thì kết quả đã không còn ý nghĩa nữa rồi.”

“Mục đích của xét nghiệm sàng lọc là gì?”

Bác sĩ liệt kê ra một loạt những chứng bệnh hiếm gặp. Đột biến di truyền. Không có đủ một loại enzyme hay protein trong cơ thể. Không có khả năng phân giải protein hay enzyme. “Hầu hết các bạn chưa bao giờ nghe nói tới những chứng bệnh này,” bác sĩ Atkins giải thích, “bởi vì rất ít bé sơ sinh mắc phải chúng. Thế nhưng với những bé mắc bệnh - ừm, một số rối loạn có thể chữa khỏi nếu phát hiện sớm. Nếu điều chỉnh chế độ ăn uống, dùng thuốc hoặc liệu pháp hormone, thường thì ta có thể ngăn ngừa sự chậm phát triển và suy giảm nhận thức bằng cách bắt đầu điều trị tức thời.”

“Trong những chứng bệnh đó, có bệnh nào gây chết người không?”

“Có, nếu không điều trị kịp thời.”

“Lúc Davis Bauer bị tai biến, cô vẫn chưa được xem kết quả xét nghiệm, đúng không nhỉ?” Kennedy gặng hỏi.

“Chưa. Phòng xét nghiệm tiểu bang đóng cửa vào những ngày cuối tuần. Thường thì tới thứ Ba chúng tôi mới nhận được kết quả.”

“Ý cô là,” Kennedy tỏ vẻ tư lự, “nếu đứa trẻ không may sinh nhằm những ngày cuối cùng của tuần làm việc, phải mất gấp đôi thời gian mới nhận lại được kết quả xét nghiệm của bé?”

“Không may là đúng như vậy.”

Tôi nhận thấy các thành viên bồi thẩm đoàn bắt đầu tỏ vẻ quan tâm, hí hoáy ghi lại, chăm chú lắng nghe. Đằng sau tôi, Edison cựa mình. Có lẽ Kennedy nói đúng. Có lẽ tất cả những gì họ cần là khoa học.

“Cô có biết về một rối loạn gọi là thiếu hụt MCAD không?” Kennedy hỏi tiếp.

“Có. Thiếu hụt MCAD là rối loạn chuyển hóa axit béo. Về cơ bản thì một đứa bé sơ sinh mắc bệnh sẽ gặp khó khăn trong việc phân giải chất béo, dẫn đến tình trạng đường huyết hạ thấp tới mức nguy hiểm. Ta có thể kiểm soát bệnh nếu phát hiện sớm - cho ăn uống cẩn thận, bú sữa thường xuyên.”

“Giả dụ bệnh không được phát hiện. Chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Ừm, bé sơ sinh mắc bệnh thiếu hụt MCAD có nguy cơ tử vong cao vào lần đầu bị hạ đường huyết - khi lượng đường trong máu sụt giảm.”

“Triệu chứng bên ngoài là như thế nào?”

“Bé sẽ lờ đờ, buồn ngủ. Cáu gắt khó chịu. Lại không bú được.”

“Giả dụ một đứa bé bị thiếu hụt MCAD sắp phải cắt bao quy đầu. Cuộc tiểu phẫu đó có thể làm cho bệnh tình nghiêm trọng hơn không?”

Bác sĩ nhi gật đầu. “Thường thì sau 6 giờ sáng, chúng tôi phải cho bé nhịn ăn để chuẩn bị cho ca phẫu thuật sắp tới. Với một bé sơ sinh bị thiếu hụt MCAD, điều đó sẽ dẫn tới lượng đường trong máu thấp - nguy cơ hạ đường huyết cao. Vì vậy, chúng tôi phải truyền dextrose 10% cho bé trước và sau khi mổ.”

“Cô đã lấy máu của Davis Bauer trong khi cấp cứu, có phải vậy không?”

“Đúng thế.”

Kennedy đưa ra bằng chứng, một tờ giấy từ tập hồ sơ dày cộp. “Cô có thể cho bồi thẩm đoàn biết chỉ số đường huyết của bé lúc đó không?”

“Hai mươi.”

“Ở trẻ sơ sinh, chỉ số đường huyết bao nhiêu thì bị coi là hạ đường huyết?”

“Bốn mươi.”

“Vậy đường huyết của Davis Bauer đã hạ thấp đến mức nguy hiểm?”

“Đúng thế.”

“Chỉ số đường huyết thấp như vậy có thể khiến một đứa bé bị thiếu hụt MCAD mà không kịp phát hiện bị ngưng thở hay không?”

“Tôi không thể nói chắc. Nhưng có thể.”

Kennedy cầm một tờ giấy giơ lên. “Tôi muốn nộp tờ giấy này làm vật chứng số 42,” cô thông báo. “Đó là kết quả xét nghiệm sàng lọc của Davis Bauer, do bên biện hộ yêu cầu cung cấp.”

Odette đứng phắt dậy. “Thưa tòa, trò này là thế nào? Bên biện hộ chưa chia sẻ vật chứng đó với bên công tố...”

“Đó là vì tôi chỉ vừa nhận được kết quả này vài hôm trước. Thật tiện lợi làm sao, chúng bị thiếu trong số hồ sơ vật chứng, suốt mấy tháng trời,” Kennedy đáp lại. “Tôi có thể coi đó là hành vi cản trở hoạt động tư pháp...”

“Tới đây.” Thẩm phán gọi cả hai luật sư lại gần bục. Một cỗ máy được mở lên để tôi và cả bồi thẩm đoàn cũng không thể nghe họ nói gì. Cuộc thảo luận chỉ chấm dứt sau một màn khoa tay múa chân kịch liệt và gương mặt Kennedy đỏ bừng. Nhưng tờ kết quả đã được đưa cho thư ký để nhập làm vật chứng.

“Bác sĩ Atkins, cô có thể cho chúng tôi biết cô đang nhìn vào cái gì không?” Kennedy hỏi.

“Kết quả xét nghiệm sàng lọc trẻ sơ sinh,” bác sĩ nhi đáp, vừa nói vừa lật xem từng trang giấy. Rồi cô dừng lại. “Ôi, Chúa ơi.”

“Có điểm gì đáng chú ý trong kết quả không, bác sĩ Atkins? Cái kết quả đã không được xử lý do phòng xét nghiệm tiểu bang đóng cửa suốt những ngày cuối tuần? Cái kết quả cô không nhận được mãi đến sau khi Davis Bauer chết?”

Bác sĩ nhi ngẩng lên. “Có. Xét nghiệm cho thấy Davis Bauer dương tính với bệnh thiếu hụt MCAD.”

Kennedy vô cùng phấn khởi khi tòa giải tán vào cuối ngày hôm đó. Cô ấy liến thoắng luôn miệng, như đã uống bốn cốc cà phê to, và cứ làm như chúng tôi đã thắng vụ kiện rồi, mặc dù bên công tố chỉ mới xong một nửa và chúng tôi còn chưa bắt đầu biện hộ. Cô ấy bảo tôi nên uống một ly vang lớn để ăn mừng một ngày làm chứng phi thường, nhưng thật tình, tất cả những gì tôi muốn làm là về nhà và chui vào giường ngủ.

Đầu tôi nhói đau với hình ảnh Davis Bauer và vẻ mặt bác sĩ Atkins khi cô nhận ra kết quả xét nghiệm cho thấy điều gì. Đúng, Kennedy đã chia sẻ nó với tôi hai hôm trước, nhưng không gì có thể chuẩn bị tôi cho nỗi đau đớn lúc này. Phải nhìn một người từ bệnh viện - người tôi tin tưởng và quý mến - thầm nghĩ Phải chi... việc đó làm góc nhìn của tôi thay đổi.

Phải, đây là một vụ kiện chống lại tôi.

Phải, tôi đã bị đổ tội cho một việc mà lẽ ra tôi không nên bị đổ tội.

Thế nhưng suy cho cùng, vẫn có một sinh mạng bé nhỏ bị mất đi. vẫn có một người mẹ không được nhìn con mình khôn lớn. Tôi có thể được tha bổng; tôi có thể trở thành ánh sáng cho thông đi