← Quay lại trang sách

Ruth

Tự do là chiếc cuống mảnh mai của một đóa thủy tiên hoa vàng, sau những ngày đông ròng rã. Đó là âm thanh giọng nói của bạn, khi không có ai nhấn chìm hoặc át đi tiếng nói đó. Đó là có sự lịch thiệp để nói có, và quan trọng hơn, có quyền để nói không. Ở trái tim tự do, hy vọng đập lên nhịp đập của cơ hội.

Tôi vẫn là tôi, người phụ nữ của năm phút trước. Tôi vẫn ngồi chết dính trên chiếc ghế đó. Tay tôi vẫn đặt trên chiếc bàn trẩy xước kia. Hai luật sư của tôi vẫn ngồi bên cạnh. Cái đèn huỳnh quang bên trên vẫn khạc nhổ khè khè như một con gián. Không có gì thay đổi cả, vậy mà mọi thứ đều đã khác đi.

Ngơ ngẩn bàng hoàng, tôi bước ra khỏi phòng xử án. Một vụ mùa bội thu micro bừng nở trước mặt tôi. Kennedy bảo mọi người rằng dù khách hàng của cô hiển nhiên rất vui sướng với phán quyết, nhưng chúng tôi sẽ chính thức tổ chức họp báo ngày mai.

Và bây giờ, khách hàng của cô phải về nhà với con trai cô ấy.

Có một vài người vẫn nán lại, hy vọng ghi nhận được một bình luận ngắn gọn gì đó, nhưng cuối cùng cũng tản đi hết. Cuối hàng lang kia, có một giáo sư đang bị luận tội vì sở hữu sách báo có nội dung ấu dâm.

Thế giới xoay vần, và rồi sẽ có một nạn nhân, một kẻ bắt nạt mới. Giờ đó là câu chuyện của người khác rồi.

Tôi nhắn tin cho Edison, thằng bé lập tức gọi tôi dù phải ra khỏi lớp, và tôi lắng nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm lẫn trong từng từ của con trai. Tôi gọi Adisa ở chỗ làm, và phải giơ điện thoại ra xa khi chị ré lên sung sướng. Một tin nhắn từ Christina gửi tới: cả một hàng đầy biểu tượng mặt cười, rồi sau đó là một cái bánh kẹp, ly rượu và một dấu chấm hỏi.

Hẹn chị sau nhé? tôi gõ lại.

“Ruth,” Kennedy gọi, khi cô ấy thấy tôi cầm điện thoại trên tay, đứng nhìn vào không trung. “Cô ổn chứ?”

“Tôi không biết,” tôi đáp lại, hoàn toàn thành thật. “Nó thực sự đã kết thúc rồi ư?”

Howard mỉm cười. “Nó thật sự, đích thực, chắc chắn đã kết thúc rồi.”

“Cảm ơn cậu,” tôi nói. Tôi ôm lấy cậu luật sư, rồi tôi quay sang đối mặt với Kennedy. “Còn cô...” tôi lắc đầu. “Tôi không biết nói gì nữa.”

“Cứ nghĩ đi,” Kennedy đáp, ôm lấy tôi. “Cô có thể cho tôi biết vào tuần sau, khi chúng ta gặp nhau dùng bữa trưa đâu đó.”

Tôi lùi lại, nhìn vào mắt cô. “Tôi thích lắm,” tôi nói, và có một thứ gì đó thay đổi giữa chúng tôi. Đó là quyền lực, tôi nhận ra, và chúng tôi thật sự ngang hàng.

Đột nhiên, tôi nhận ra trong sự ngỡ ngàng vì phán quyết, tôi đã để quên chiếc khăn choàng may mắn của má trong phòng xử. “Tôi quên một thứ. Tôi sẽ gặp mọi người ở dưới nhé.”

Khi tôi tới trước cánh cửa, có một nhân viên chấp hành tòa án đang đứng ở đó. “Cô cần gì?”

“Tôi xin lỗi - có một chiếc khăn choàng...? Liệu tôi có thể...”

“Dĩ nhiên rồi.” Anh ta phác tay ra dấu cho tôi vào.

Tôi chỉ có một mình trong phòng xử án. Tôi bước giữa hàng ghế dành cho người đến dự, đi qua rào chắn, tới chỗ tôi đã ngồi. Chiếc khăn choàng của má cuộn lại dưới bàn. Tôi cầm lấy nó, vắt nó qua tay tôi.

Tôi nhìn quanh gian phòng trống rỗng. Một ngày nào đó, Edison có thể cãi một vụ kiện ở đây, thay vì ngồi cạnh một luật sư như mẹ nó. Một ngày kia, thằng bé có thể ngồi ghế thẩm phán chưa biết chừng.

Tôi nhắm mắt, để giữ giây phút này lại với mình. Tôi lắng nghe im lặng quanh tôi.

Dường như đã nhiều năm ánh sáng trôi qua kể từ khi tôi được đưa vào một phòng xử án khác để luận tội, đeo cùm, mặc bộ váy ngủ và không thể tự lên tiếng nói. Dường như đã xa xưa lắm, cái ngày người ta bảo tôi không được làm gì.

“Được rồi,” tôi nói khẽ, bởi vì nó đối lập với sự trói buộc. Bởi vì nó phá vỡ gông xiềng. Bởi vì tôi có thể.

Tôi nắm tay lại thành nắm đấm, ngẩng cổ lên và để chữ đó vang vọng từ cổ họng tôi. Được rồi.

Được rồi.

Được rồi.