Cà Phê Việt Trên Đất Người.
Có thể hôm đấy, người cầm tay tôi không là Th. nữa. Có gì đâu, ly cà phê vẫn đậm và đắng ở góc con đường Tứ Duy cắt với Nhân Nghĩa. Cà phê ở Cao Hùng có một mùi gì đó thật khác thường, gắt gao và bất an. Cho dù những mảnh vỡ li ti đen và đậm này đến từ Việt Nam, thậm chí từ cùng một hạt cà phê mà bạn bè uống hộ tôi ở cái quán Trung Nguyên lễnh loãng lại tẻ ngắt gần toà soạn báo.
Hay người nhìn tôi cười trong nắng chiều chủ nhật sẽ là một người sau, một người sau nữa, sau nữa trong cuộc đời dài dằng dặc này. Cho đến khi tôi không ngồi ngẫm nghĩ về cô đơn nữa mà hoảng sợ vì cô đơn.
Nếu đã hai năm rồi lẻ loi trên con đường đi về ngày hai buổi, trông những ngày một mình một xe phân khối lớn rong ruổi các chặng đường huyện thị xa ngắt của Đài Loan, gặp những khuôn mặt mà tôi cười tôi vẫn xa lạ tôi. Trong ồn ào tự dưng nhớ đến cái khoảnh khắc chậm rãi chạm vành ly lạnh ngắt vào đôi môi nứt nẻ giữa con đường mùa đông dài ào ạt gió.