Kenzo Flower.
Tuần trước tôi đi một mình trên chuyến xe đêm về Đài Bắc.
Cuối chuyến công tác, chúng tôi đã ăn tối cùng nhau, sau đó tôi nói, anh dừng xe đi, em muốn xuống ở đây. Xuống ở giữa đường? Vâng, em xuống ở giữa đường, em quyết định rời Cao Hùng ngay bây giờ. Ngay trong đêm? Vâng, ngay đêm nay.
Tôi cảm thấy cuộc sống thanh thản và nhẹ nhõm, tôi làm chủ cuộc đời tôi, tôi quyết định tất cả những điều sẽ đến và luôn chờ đón tương lai. Nhưng khi về đến Đài Bắc, từ trung tâm thành phố, trên chuyến taxi về nhà, tôi dựa đầu vào cửa kính xe và bắt đầu rơi nước mắt. Tôi đã ngăn chặn nhưng tôi không tránh được nỗi đau. Vì hơi ấm ấy gần quá, vẫn là hơi ấm và mùi Kenzo quen thuộc mà tôi thì đã không thể như ngày xưa nữa rồi.
Vì trước đó vài hôm, tôi đi lang thang tìm mua nước hoa theo mấy cái quảng cáo trên catalog, rồi tự dưng tìm nhìn thấy chai Kenzo pour Homme màu xanh đen, một chai bé xíu loại hàng mẫu quảng cáo 5ml khuất ở một góc. Trời ơi, khi ngửi lại mùi hương đó, tôi cảm thấy dường như thế giới vừa đảo lộn và tôi vừa mất cái gì quá ngọt ngào mà tôi ngu nên ko biết.
Tôi chia tay anh bạn trai này đã lâu rồi, thậm chí tôi đã rời thành phố ấy gần nửa năm rồi, nhưng vì sao tối hôm đó khi gặp lại, nỗi thương nhớ da diết mới từ từ đến trong đêm? Chia tay rồi mới bắt đầu nhen lên chút tình với người?