← Quay lại trang sách

Chương 32

Vậy là cuối cùng ta cũng đã đến được vương quốc của cá sấu, Anemone nghĩ. Từ lúc rời cảng chỉ cần ở vài giờ trên boong tàu là chẳng mấy chốc làn da đã bị cháy đen giống như da thỏ bị nướng chín vậy.

Anemone đeo cái nhẫn san hô vào ngón tay áp út bên trái. Cái nhẫn Kiku đã mua cho cô ở đảo Ogasawara. Trên hòn đảo Ogasawara có nhà thờ nhỏ từ thời kỳ quân đội Mỹ đóng quân. Kiku và Anemone đã tổ chức đám cưới ở đó. Nakakura thay cha xứ đọc lời chúc phúc. Sau đó, bốn người đã bơi trên cái vịnh nhỏ yên tĩnh. Vì đã chạy trốn bằng tàu suốt nên đây là lần đầu tiên họ bơi. Hayashi bơi rất nhanh khiến mọi người ngạc nhiên. Nakakura người đã từng đi thuyền cứu hộ đã dạy ba người cách lặn xuống nước, ở ngoài biển có một chỗ san hô nhô ra khỏi vách đá. Họ đã lặn chơi ở đó. Khi đó, đột nhiên Hayashi kêu lên "A!" và bắt đầu rượt theo cái gì đó. Nakakura, Kiku và Anemone chăm chú theo dõi sự rượt đuổi của Hayashi dưới đáy biển. Một sinh vật hình Elip từ mặt nước đã lặn một hơi trốn xuống chỗ sâu tối tăm. Đó là con rùa có cái mai rất đẹp. Hayashi sử dụng chân nhái một cách thành thạo và quyết liệt đuổi theo, mấy lần suýt tóm được. Nhưng con rùa đã đổi hướng ngay trước lúc hắn tóm được nó. Hayashi đã gần hết hơi nên đã sử dụng biện pháp cuối cùng. Hayashi lặn sâu xuống cách con rùa khoảng 10 mét, đá chân vào đáy biển rồi tăng tốc ngoi lên cao thật nhanh từ phía chếch sau con rùa. Con rùa cảm thấy thế định đổi hướng nhưng ngay lúc đó Hayashi đã tóm chặt từ lưng nó. Để nguyên như thế Hayashi tiếp tục ngoi lên rất hưng phấn, nhảy trên mặt nước cho đến khi mặt nước đến đúng đầu gối thì anh ném con rùa lên bãi cát như thể sút quả cầu nước.

Anemone bảo để ăn. Cô nói đã từng nghe người bạn cũ nói về cách chế biến món thịt rùa. Kiku này, đầu tiên anh hãy nhóm lửa lên! Lấy tảo khô để châm lửa, rồi bẻ gẫy các cành củi bự trôi trên biển để đốt. Sau đó dí cành củi đỏ vào bụng con rùa là được đấy. Anemone lật ngửa con rùa, mồ hôi từ cánh mũi chảy xuống bãi cát, cô dùng cái cành củi đang cháy dí vào con rùa mấy lần. Con rùa cử động tay chân từ từ và vươn dài hết cỡ cái cổ, để lại cái thân bị cháy. Dường như chỉ có cái đầu định bỏ trốn. Có mùi khét khi các móng chân và lông nó bị cháy. Con rùa phát ra tiếng kêu như thể bọt biển hút nước. "Tàn nhẫn quá!" Nakakura lẩm bẩm: Hayashi gật đầu và nuốt nước miếng.

Anemone ngẩng mặt lên và tức giận hét lên.

- Gì thế! Mọi người? Đây là vương quốc của loài cá sấu đấy. Tại vương quốc cá sấu, nếu bắt được gì là phải dùng lửa mà thiêu mà giết chết hết cả rồi ăn thịt. "Thật ngốc!". Con rùa vẫn còn sống mặc dù cái bụng trắng của nó bị nướng mềm. Nó kêu lên, miệng lúc thì mở ra lúc tại khép vào.. Anemone lại lật sấp con rùa lại và bảo đám đàn ông xé cái mai con rùa.

"Kiku! Anh làm nhanh lên! cần sức mạnh để làm nhanh mà. Nếu để nó lạnh lại sẽ khó xé đấy!"

Kiku vỗ vai Nakakura bảo: "Mày làm đi!". Nakakura lại nhìn Hayashi và nói "Ai bắt nó thì có trách nhiệm làm thịt nó đi" và nhìn Hayashi.

"Tha cho tao đi!" Hayashi nói: "Từ khi sinh ra tao chưa từng giết một sinh vật nào cho dù là con sâu nhỏ. Tôi đã cướp giật và giết bà già nhưng đó là lần đầu và mong sao cũng là lần cuối. Tha cho tao!"

Anemone nhìn ba người đàn ông một cách lo lắng rồi đột nhiên nhìn vào con rùa và hét lên "A". Con rùa đang bò trên bãi cát. Mỗi lần cái mai của nó rung lên, nó lại phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Bốn người đồng loạt đuổi theo. Hayashi đạp sóng với tay định tóm lấy nhưng con rùa đã chạm được sóng biển. Có tiếng "xèo" Hashi rụt tay lại. Sau đó, nó từ từ lặn xuống. Không ai định bắt nó lại. Hayashi lẩm bẩm "Ghê gớm thật" Thấy không? Dù bị bắt, bị nướng bụng vậy mà nó vẫn không bỏ cuộc". Tất cả gật đầu.

Kiku và Anemone ngắm nhìn ráng chiều đang lặn dần. Màu xanh của cây dừa và cây đước mọc kín dọc bờ biển, nổi bật lên trong ánh sáng mầu cam rực rỡ. Cứ mỗi lần cái bong bóng màu nổi trên mặt nước tan biến thì lúc đó bóng dáng của Kiku và Anemone nằm trên bãi biển cũng mờ dần. Hoàng hôn mùa hè ở vùng Á nhiệt đới sinh ra một thứ giống như một tinh thể lạnh trong sâu vào cơ thể từ làn da rám nắng. Tinh thể bên trong cơ thể lạnh hơn băng. Nó lan rộng nhanh chóng giống như lúc mặt trời lặn, bóng tối bao trùm. Lúc tinh thể đó sát ngay dưới làn da, bề mặt của da cảm nhận rất rõ nhiệt của nó thế nào. Anemone đưa lưỡi vào trong lỗ tai của Kiku. Có vị mặn và cô cảm nhận được sự thô ráp của cát. Anemone nghĩ "không còn lưới sắt nữa". Anemone vừa thở vừa thì thầm vào tai Kiku: "Anh thấy đúng chưa nào? Ở dưới lưỡi của em như có vương quốc của loài cá sấu vậy. Rất nóng, tất cả sẽ tan chảy ra như kem vậy. Phòng thu đã được làm mới lại với cái tường trắng tinh rồi".

"Em nói gì? Anh không hiểu". Kiku cười và bóc nhẹ lớp da đùi bị cháy đỏ của Anemone. Lớp da mới ướt ướt đang run lên phản chiếu ánh trăng và cả con côn trùng phát sáng trong đêm.

Con thuyền Power nổ máy và nhấc cao mũi thuyền lao đi. Trời sáng, con thuyền đã xuất phát rời đảo Ogasanwara. Cơ thể ta sẽ làm đường biên xé rách cái không khí của vương quốc cá sấu. Anemone đứng trên boong tầu. Cô chỉ tay về phía trước. Cô nhìn thấy điểm mầu đen. Đó là đảo Kitaiou. Càng đến gần càng thấy hiện những tảng đá nhả khói quanh đảo. Đó là phần nhô lên của núi lửa dưới đáy biển. Trên tảng đá có vô số vết nứt và phun ra khí lưu huỳnh. Khí lưu huỳnh phủ là là trên mặt biển lẫn với hơi nước buổi sáng. Để đi qua đảo Kitaiou phải giảm hết tốc độ. Bởi lẽ ở khắp nơi có đá ngầm ở phía dưới. Kiku đi về phía mũi thuyền và chỉ đạo. Mùi lưu huỳnh vây lấy con thuyền Power. Những vết nứt trên đá và những đám khói phun từ trong biển bay lên, những bọt nước khổng lồ nổi lên trên mặt biển không có sóng. Bán cầu tích đầy khí đục, căng phồng và nổ tung với một tiếng nổ trầm. Khí lưu huỳnh tan ra trong hơi nước ấm và biến thành nhiều mầu sắc khác nhau ứng với các góc độ mặt trời chiếu. Những làn khói được chiếu thẳng có màu vàng, cái bóng đỏ sậm. Lúc ánh sáng ngược xuyên qua nó lại có màu trắng đục của sữa. Khí Gas bắt đầu nổi lên. Nó thành lớp màng không cho nhiệt thoát đi.

Để con thuyền không bị mắc cạn thì phải đi với tốc độ của người đi bộ nhanh. Có mùi trứng thối. Anemone cố gắng chịu đựng trước đám đàn ông nhưng cuối cùng cô cũng phải bịt mũi và ôm lấy ngực trốn vào Cabin. Mặt trời đã lặn, không gian vàng đục. Kiku không thể mở được mắt. Anh đeo cái mặt nạ dưỡng khí vào. Cổ họng đau rát. Hayashi chuyển cho Kiku bình khí nén và máy điều chỉnh. Việc hít thở đã dễ chịu hơn. Khí lưu huỳnh tích tụ lại không thoát được do khí nóng khủng khiếp. Cái nóng của mặt trời áp chặt vào cơ thể, cộng với nhiệt độ của lưu huỳnh nên người ta có cảm giác đang bị vùi trong bùn nướng.

Đột nhiên dưới đáy thuyền có tiếng "khục". Sự rung chuyển dội tới chân. Nakakura biến sắc, cho tàu dừng lại. "Kiku, mày làm cái chết tiệt gi đấy?" - Nakakura hét to.

- Nếu bị mắc cạn ở đây là chết đấy. Hayashi cầm cái móc tàu và nhìn quanh.

- Không phải là đá, tuyệt đối không phải là đá ngầm! Kiku nói lẩm bẩm một mình. Con thuyền đã dừng động cơ, vừa lắc lư vừa từ từ lùi về sau. Khi tiếng động cơ ngừng hẳn thì bắt đầu nghe thấy tiếng khí lưu huỳnh phun ra, tiếng khí từ trong lòng biển phun lên, tiếng bong bóng vỡ trên mặt nước, tiếng bọt bắn ra, khí phun trào, đập vào đá.

- Nhin kìa - Hayashi cất tiếng.

Con cá màu bạc to lớn nổi lên trên mặt biển phía trước ở bên phải. Đó là con cá nhồng. Hình như nó đang ngủ và lạc vào biển lưu huỳnh. Nó vẫn còn thở. Khi chọc vào cái bụng trắng phình thì thấy cái đuôi cử động và có thể nhìn thấy răng nhe ra trong miệng. Nổ máy đi! Cá nhồng đấy. "Đừng lo!" Kiku hét lên với Nakakura. Khi chân vịt quay, con thuyền quay một chút sang phải. Và chính lúc đó, trong chốc lát con cá màu bạc bị quấn vào chân vịt. Liên tục có tiếng kim loại sắc cắt thịt và xương cá. Từng mảnh xác của con cá nhồng bắn tung tóe trên mặt biển vẩn đục vàng. Trong chốc lát mùi máu, mỡ cá lẫn vào khí lưu huỳnh. Sau vết con tầu Power vẫn còn nổi lên những khối mầu đỏ tươi.

Quần đảo Miruri được hình thành từ hơn 40 hòn đảo nhỏ. Tất cả các hòn đảo và 2km vùng biển xung quanh thuộc sở hữu của một người gốc Nhật. Người này thành lập một công ty hàng không nội địa tại quốc đảo ở Đông Nam Á và hiện nay đã lùi về hậu trường. Trên hòn đảo Miruri vốn không người ở, ông đã xây cơ sở lọc nước sạch và nhà máy nhiệt điện nhỏ. Nhiên liệu là đất của ba hòn đảo cực nhỏ ở Miruri. Họ đã tinh chế một loại bùn đất có mầu gần giống mầu của tảo cát, đốt nó lên để lấy nguồn nhiệt lượng.

Con thuyền Power của nhóm Kiku ghé vào đảo Miruri để nạp nhiên liệu. Hòn đảo với những kênh nhỏ hẹp phức tạp hầu như không có người. Nó nằm chen giữa đảo Minamiiou và đảo Karagi, lúc nào cũng có gió nam thổi nên lượng mưa cũng rất nhiều. Vì thế toàn bộ hòn đảo phủ đầy cây chuối, cây dừa và cây đước. Không có bản đổ biển Miruri, vì không có đường giao thông chính thống. Kênh đi vào đảo nhỏ rất nông mọc đầy tảo biển, khiến ta như rơi vào ảo giác là đang tiến vào con sông hay đầm lầy nhiệt đới. Tàu như bị ngăn lại bởi tảo biển. Tầm nhìn hoàn toàn bị chặn lại ở hòn đảo với muôn hình dạng, bởi mặt nước nhuốm một mầu xanh đục của tảo biển nhơn nhớt. Mặc dù đã ra khỏi vùng biển có khí lưu huỳnh của đảo Kitaiou nhưng thuyền đã dùng quá nhiều nhiên liệu hơn dự định vì liên tục phải tắt máy rồi lại khởi động lại. ở Karagi, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. Kiku đã quyết định nạp nhiên liệu ở Miruri. Nghe nói ông chủ đảo Miruri có khoảng hơn chục chiếc thuyền. Anh đã từng nghe rằng ông ta có tàu cánh ngầm, thuyền thuỷ tinh cho đến cả tàu lặn cỡ nhỏ. Chắc phải có nhiên liệu. Nhưng không hiểu họ có bán cho hay không. Chính những hòn đảo trồng nhiều cây đước là nơi thích hợp cho vương quốc của cá sấu chỉ có Anemone vui mừng.

Lúc đi qua hòn đảo lưu huỳnh (đảo Iou), máy bay của đội tự vệ đã đuổi theo rất lâu. "Con thuyền của quý vị đi đâu vậy?" Sóng vô tuyến phát tín hiệu hỏi. Con thuyền Power trả lời: "Karagi". Mục đích là gì? "Tham quan". Họ đã yêu cầu quay lại. "Hiện tại, ở Karagi không có chỗ ở, có nhiều chỗ cấm bơi lặn nên không thích hợp để tham quan. Hãy quay lại gấp!" Kiku không nghe theo và đã cắt đuôi được chiếc trực thăng. "Nguy hiểm quá!" Nakakura và Hayashi sau đấy đã lo lắng ra mặt.

Vào giữa quần đảo, chỗ sâu bên trong con kênh có thể nhìn thấy cầu tầu. Nó nhô ra từ bãi cát nhỏ của một con sông. Đó là chiếc cầu kiên cố bằng xi măng và cột thép, có một phòng nhỏ bằng gỗ, đối diện với nó là cánh rừng rậm cắt qua và con đường rải nhựa nối tiếp. Tiến gần bãi cát thì thấy trên bãi cát có chiếc xuồng gỗ, chèo tay bị gãy làm đôi vứt trên đó. Nakakura nhét khẩu súng nhỏ vào thắt lưng rồi từ mũi thuyền nhảy lên cầu tầu. Hayashi quàng dây neo thuyền. Kiku nhét mấy viên Vitamin tổng hợp và gạo vào cái ba-lô định để đổi nhiên liệu. Anemone xịt thuốc chống côn trùng lên toàn thân rồi lên đảo.

Trong căn phòng nhỏ không có dấu hiệu người ở. Tấm ván trượt sóng, thùng phuy, áo phao, bình khí nén, lưới và mấy sợi dây, thứ nào cũng hỏng, gỉ sét hoặc bị ăn mòn thủng lỗ chỗ. Không có dấu hiệu là đang có người. Có cái tổ cua ở góc sàn ẩm thấp. Kiku cảm thấy toàn bộ hòn đảo bốc lên cái mùi thân quen. Mùi của những mảnh gỗ và kim loại đang tan chảy trên đất bị khô nứt toác vì ánh mặt trời và mùi của nấm mốc lan ra những tảng xi măng.

Con đường bằng nhựa đường dính chặt vào chân. Và cánh rừng rậm nơi cắt ngang hai bên xuất hiện một vùng vốn trồng xoài và dứa. Vượt qua con dốc thoai thoải là thấy được toàn bộ hòn đảo nhỏ. Hòn đảo có hình Elip với chu vi hơn 2km nhưng lại chưa đến được 3km. Có những khoảng rừng rậm rừng thưa nối quãng với nhau. Có vài toà nhà ở phía cuối rừng, ở đó có sân bay dành cho máy bay lên thẳng, cái kho chứa máy bay mầu xám, nhà máy phát điện quy mô nhỏ, nhà máy tinh chế nhiên liệu, ngôi nhà bằng lá dừa có mái che và cả sân chơi bóng chuyền. Tuyệt nhiên không thấy bóng người. Trạm phát điện và cả nhà máy đều yên tĩnh. Chỉ nghe thấy tiếng sóng và tiếng hót của những chú chim từ cánh rừng rậm.

- Không có ai ư? Anemone lẩm bẩm.

- Hãy đến đây! - Nakakura đang xem cái kho chứa máy bay, kêu lên. Hắn chỉ tay vào cái cửa sổ vỡ kính. Có hai chiếc trực thăng bám đầy bụi. - ở trên kia! Nakakura nhìn lên trần: Trên trần nhà tối tăm có hàng nghìn con dơi bay xuống cửa. Có tiếng mở cửa phía sau. Bốn người giật mình quay lại. Nakakura lấy khẩu súng ở thắt lưng ra. Cửa ngôi nhà bằng lá dừa đang mở. Cánh cửa mở ra mở vào vì gió. Có con dê đen xuất hiện và có tiếng nhảy trên mái tôn. Nó kêu lên mấy lần rồi từ trên mái che nhảy xuống sân và bắt đầu gặm cỏ. - "Làm tao giật hết cả mình" - Nakakura nói - rồi nhét khẩu súng vào dây lưng. Lúc đó, Anemone hét lên. Cô nhìn vào cửa sổ của ngôi nhà. Có cái mặt người dán chặt vào cửa kính đang nhìn về phía này cười nhăn nhở. Lão già đó vẫy tay mời bọn Kiku.

Bên trong căn phòng có bể nước, những chú cá Napoleon đang bơi trong đó. Ông lão pha cà phê đặc mời mọi người. Những đồ đạc bằng mây, trên giá sưu tập nhiều loại vỏ sò, chiếc răng cá mập, những con vật của biển xanh nhồi da, hai con vẹt và máy hát quay tay. "Có nóng không?" Lão già hỏi cả hội. Bốn người nhìn nhau và lắc đầu. Gió thổi từ trên mái hiên xuống, không bị ánh mặt trời chiếu thẳng nên mát mẻ. Lão già mặc chiếc quần sờn đầu gối và chiếc áo sợi đay mầu trắng tinh. Cà phê đặc ngọt khủng khiếp.

- Chúng tôi muốn ông chia cho chúng tôi một ít nhiên liệu của động cơ con thuyền. - Kiku nói: - Chúng tôi có thể trả tiền hoặc tôi có mang theo cả vitamin tổng hợp, gạo nên trao đổi cũng được.

Phía đối diện chỗ con thuyền của bọn Kiku có một cái cầu tàu nữa. Lão già nói ở đó có bến thả neo và thùng đựng dầu dưới đất, cần bao nhiêu thì lấy. "Tôi không cần tiền. Cảm ơn cũng khỏi. À, mà các cậu đi đâu vậy?" - Karagi. Nakakura trả lời: - Lão già gật đầu. Từ cái dây lưng của Nakakura lộ ra cái báng súng. Lão già hướng mắt về phía khẩu súng. Trên cái giá mây và trên cái bàn để cốc có mấy quyển album. Lăo già mở một quyển trong đó ra, chỉ cho Anemone thấy ông đang ngồi chỗ ghế lái của máy bay phản lực cỡ nhỏ. Lão già tự hào kể rằng tất cả những chiếc máy bay được thuê cho cuộc vận động bỏ phiếu cho những ứng viên nghị sĩ quốc hội Malaysia đều do ông lái.

- Thật xin lỗi nhưng chúng tôi đang vội. - Anemone nói vậy rồi đứng lên. - Xin cảm ơn vì tách cà phê, nó thật thơm ngon, tách cà phê Espresso ngon tuyệt.

Lão già đóng quyển album lại với vẻ mặt tiếc nuối. Lão cùng con dê đen tiễn bọn Kiku một đoạn. Bên cạnh vườn xoài với những quả nứt toác vì quả nóng, ông chỉ vào khẩu súng của Nakakura rồi hỏi:

- Để bắn ai à?

Những tên xấu xa.

Nakakura chỉ ngón tay trỏ lên trời và trả lời. Lão già cười.

- Từ khi lão thành ra sống một mình đến nay thì mấy người là những người khách đầu tiên. Khi nào từ Karagi trở về hãy ghé qua nhé! - Lão già vừa xoa xoa vào cái lưng con dê đen vừa nói.

- Sống một mình như thế, lúc bị ốm bác sẽ vất vả lắm phải không? Hayashi hỏi.

- Tôi đã từng bị thương do bị con cá chình biển cắn mưng mủ, cái chân sưng tấy như cái thùng phuy. Thuốc penicillin cũng hết, tôi định cưa cái chân đi. Tôi đã không sợ và nghĩ nếu làm thế không biết có thể tự mình làm được không? Tôi nghĩ cái máy chém là tốt nhất, vấn đề là phải có lưỡi dao to. Tôi quyết định sử dụng lưỡi dao bẳng thép, loại dùng để cắt than bùn. Tôi đã mài lưỡi dao. Tôi làm cái bục bằng gỗ rồi tự mình kéo dây. Tôi thiết kế để khi đó con dao sẽ rơi thẳng xuống. Tôi đã làm trước tất cả từ cái hố chôn chân và cái nạng. Việc khó khăn nhất là tạo cái rãnh để chứa lưỡi dao khi rơi xuống. Nếu quá hẹp thì sẽ không trơn, nếu rộng quá con dao sẽ bị rung, không thể ổn định được góc độ lưỡi dao tiếp xúc với chân. Tôi đã định thực hiện vào chủ nhật nhưng lại bị mưa và phải trì hoãn thêm một ngày nữa. Tôi đã chuẩn bị cả thuốc cầm máu, băng gạc, thuốc khử trùng. Tôi cố định cái chân bị sưng tấy để làm sao cho đầu dao rơi đúng vào giữa đùi. Lúc đó, cái chân của tôi không có cảm giác gì. Nó tê cứng như cái gậy đen. Thật đáng tiếc, vì là chân phải nên chân trái cứ bị gập xuống đến là khổ sở.

- Chân phải bác chẳng phải vẫn còn kia hay sao? - Nakakura nói.

- Ừ, tôi đã thất bại. Nó đã không cắt được bởi mắc cái xương. Con dao rất sắc nhưng cũng không cắt được. Mọi người biết rồi đấy xương người rất cứng. Thật sự rất cứng.

- Chắc đau lắm? - Anemone hỏi.

"Kinh khủng, mủ chảy tràn ra từ chỗ cắt. Và việc cố gắng để nó không bắn vào mắt thật là vất vả. Vì nếu thế tôi sẽ bị mù. Cái chân có hỏng cũng không sao. Nhưng bị mù thì rất khủng khiếp"

- Tại sao?

- Vì tôi là phi công. Cho dù chỉ có một chân thì vẫn lái được. Nhưng mù thì không thể.

Con rắn vằn hai mầu đen vàng cắt ngang con đường nhựa. Lão già cho xem vết thương ở đùi phải. Sau đó yêu cầu Nakakura cho lão bắn một phát súng. Nakakura đưa súng cho ông già và ông già hướng về phía rừng rậm bắn bừa một phát. Bầy chim theo đàn rời khỏi cánh rừng rậm.

- Hãy ghé qua đây nhé! Lão già nhắc đi nhắc lại mấy lần.

Sau khi lên thuyền Power, Kiku chợt ngẩng mặt lên hỏi lẽo già.

- Kia là cái trực thăng đúng không? Ông vẫn thường xuyên bay chứ?

- Chỉ cần chăm sóc nó độ một tiếng là nơi nào tôi cũng có thể bay đến được.

Bầy chim vừa rời cánh rừng rậm ban nãy đang bay lượn trên bầu trời cao. Cái bóng của nó phản chiếu trên mặt biển xanh bao phủ bởi tảo biển. Con dê đen ve vẩy cái đuôi vừa đuổi bắt con mòng vừa kêu.

Đảo Karagi có hình dáng giống như chiếc giầy phụ nữ. Khi họ đang kiểm tra lại dụng cụ lặn thì bị cuốn vào một cơn gió lốc khủng khiếp. Sau đó thì tiếng máy động cơ của con thuyền Power có gì không ổn. Lúc đó Hayashi đang lái liền cho dừng động cơ. Kiku và Nakakura lặn vào bên trong buồng lái, kiểm tra thiết bị làm mát và dầu nhớt. Đã xuất hiện mùi khét cháy của dầu. Họ điều chỉnh bơm phun nhiên liệu van, khí thoát, van nhiên liệu và cả áp lực phun. Nguyên nhân là tảo biển đã chui vào bên trong ống nước biển của thiết bị làm mát. Hình như lưới sắt của bộ lọc nước biển đã bị phá hỏng, do tảo biển của con kênh ở Miruri đã chui vào đó. Họ khởi động máy, dọn vệ sinh vả xả nước biển. Buồng lái nóng khủng khiếp, mồ hôi vã ra.

Cả Kuki và Nakakura đều bị cháy nắng.

Nakakura vừa tháo bộ lọc bị hỏng vừa cất tiếng hỏi Kiku:

- Này, nếu như có được loại thuốc độc đó thì sẽ làm gì nhỉ?

Mày định rải khắp Tokyo thật à? - Kiku đưa bàn chải sắt vào ống nước và cọ.

- Không thẻ rải ở Chiba sao? Tao muốn rải ở Chiba. - Nakakura cho bu-lông nhỏ vào túi áo sơ mi, tháo chi tiết bị hỏng khỏi động máy và gắn bộ lọc mới vào.

- Vì có mẹ cậu ở đó ư? - Kiku vừa cười vừa hỏi.

Nakakura gật đầu.

- Chính vì thế mà tôi đã bảo anh cho tôi xuống Chiba mà.

Những mảng tảo biển chạm vào ngực của Kiku dính đầy dầu, theo mồ hôi rơi xuống đất.

- Có trốn đến Chiba thì cũng chẳng mấy chốc sẽ bị bắt lại thôi.

Kiku nói. Tảo biển xanh bám chặt quấn lấy bàn chải sắt.

Hayashi tại sao lại đi cùng chúng ta nhỉ? Hay vì nó không có gia đình? Kiku xịt trôi tảo biển dính ở sàn của buồng lái qua lỗ thoát nước. Những tảo biển nhỏ mọc đầy lông mao, những cái mao ầy khién anh cám thầy nhơn nhớt ở giữa các ngón tay.

- Không có chỗ nào để đi cả. Đằng nào đến một lúc nào đó cũng sẽ bị bắt. Tóm lại là chẳng có chỗ nào mà đi. Chỉ có đi xuống đáy biển may ra. Trán Nakakura dính đầy tảo. Kiku với tay gỡ nó ra. Tôi sẽ không bị bắt. Kiku nói và đậy cái nắp của ống nước.

- Nhưng nếu không có Datura thì sao? - Nakakura hỏi Kiku lúc anh đang làm sạch những vết bẩn của cánh bơm tăng nạp. Anh gõ vào động cơ lớn của Hatteras trả lời: "Tôi định tìm thử ở quần đảo Mariana hay quần đảo Marshall".

Khi đó nghe thấy tiếng của một loại máy bay nhỏ, hai người đi ra boong tầu. Đó là máy bay của đội tự vệ. Chiếc điện đàm cứ lặp đi lặp lại "Không được đến gần đảo Karagi". Kiku trả lời động cơ bị hỏng nên hiện tại đang sửa chữa và sau khi sửa xong sẽ quay lại khu vực Ogasawara theo đúng như lời hướng dẫn. Chiếc máy bay nhỏ đã bay lượn trên con tàu rất lâu. Sau khi nó mất hút, Kiku đã cho thuyền chạy. Anemone đang ngủ trưa trên Cabin. Nakakura đang kiểm tra lại áp lực còn lại trong bình khí nén, còn Hayashi đang đọc hải đồ. Mặt trời đang lặn. Đảo Karagi đã xuất hiện ngay trước mắt.

33.

Giữa gót chân và phần gan bàn chân theo hình dạng chiếc giầy nữ của đảo Karagi có tảng núi đá Uwane. Sau khi trời tối, thuyền đã vào được hõm Uwane. Họ cho nhỏ tiếng động cơ và không bật đèn cứ thế tiến thẳng. Con sóng hiền hòa tỏa sáng ánh trăng chiếu trên mặt biển. Con thuyền thả neo trước tảng đá vài mét.

Đầu tiên, Kiku và Nakakura lặn xuống quanh bãi đá và tìm kiếm vết nứt, vết tích được sinh ra từ trận động đất dưới đáy biển. Đèn chiếu dưới nước rọi sáng bề mặt tảng đá đen ngòm. Bao nhiêu loại cá bơi lượn trước tia sáng nhỏ của ngọn đèn phát ra. Nakakura nhiều lần nhắc nhớ Kiku: "Kiều gì cũng phải bơi bám sau hắn". Nakakura bấu chặt lấy hòn đá mà di chuyển. Xung quanh hòn đá Uwane, tùy thuộc vào vị trí và độ sâu của nước mà có những dòng chảy rất nhanh. Khi bị cuốn vào rồi có thể bị cuốn trôi và mắc kẹt vào chỗ sâu. Hầu như các hòn đá đều nằm thẳng đứng so với đáy biển. Nó có hình dáng như tòa nhà cao 12, 13 tầng bị chìm xuống nước chỉ còn sót lại mỗi sân thượng Dụng cụ đo độ sâu đặt ở dưới chân hòn đá phía sâu nhất hiển thị con số 38 mét. Kiku và Nakakura bơi dọc theo hòn đá, vòng quanh chỗ nước sâu 20 mét và cứ 3, 4 mét lại chiếu sáng bề mặt hòn đá gần đấy một lần. Vì tối nên cũng có vài cái bóng của hòn đá nhìn như vết nứt. Khi không khí trong bình nén bắt đầu hết, Nakakura chỉ tay về phía trước. Trong ánh đèn xuất hiện con cá mập (Torazame) dài khoảng 3 mét. Nakakura ngăn Kiku khi anh vội vàng giương súng. Con cá thong thả lượn quanh hai người. Nakakura tắt đèn đi. Con cá có cái bóng nhơn nhớt màu tàn tro bất thình lình dừng lại, đổi hướng và tiến sát gần. Kiku nhắm cái răng nanh đang tiến gần lại mà bắn. Viên đạn chếch hẳn không chạm. Nakakura giật lấy cái đèn Kiku đang cầm, và cùng với cái đèn của mình, chiếu thẳng vào mắt của con cá. Con cá đột nhiên đổi hướng khi cách hai người khoảng 2 mét. Nakakura lại tiếp tục nhấp nháy cái đèn. Con cá nhòm ngó bóng dáng hai người rất lâu rồi bỏ ra xa theo hướng ngược lại.

Ngay sau đó, Kiku đã tìm thấy vết nứt. Trên mặt hòn đá có thứ gì đó phản chiếu lại ánh sáng của cái đèn. Ống hợp kim duy-ra và lưới sắt rộng được cố định ở chân hòn đá, bịt kín vết nứt. Vì đồng hồ đo áp lực còn lại trong bình nén không khí đã chỉ số 0 nên hai người nối cái phao đánh dấu với một ống hợp kim Dura và tạm thời cùng quay lại thuyền.

Anemone đã làm món Spagetti bằng lò điện trên Cabin. Nakakura vừa ăn vừa kiểm tra trình tự công việc. Mọi người quyết định Anemone sẽ ở lại tàu một mình. Anemone phàn nàn tỏ ý muốn đi cùng nhưng khi nghe nói có rất nhiều cá mập nên cô từ bỏ ý định. Đầu tiên, Nakakura lặn xuống, lấy những thiết bị được thả xuống nối với dây neo. Đó là ba chiếc Scooter dưới nước, ắc quy hoạt động dưới đáy biển, hai máy đào chạy bằng điện, mười hai bình nén khí, sáu khẩu súng dùng dưới nước và các loại dây thừng. Đến khi Hayashi và Kiku xuống đến nơi thì Nakakura đã cắt đứt được lưới sắt. Lưới sắt và lưới được gắn kết bằng ống hợp kim đuy-ra bịt cửa vào. Dây thép quấn lấy hòn đá đã bị gỉ cứng lưỡi cưa, nên rất vất vả khi đưa lưỡi cưa vào. Họ thọc dao vào khe hở giữa hòn đá và dây sắt, làm dây sắt nổi lên rồi cắt đứt. Lưới ống hợp kim đuy-ra đã được đổ xi-măng cố định lại. Công việc cắt lưới sắt vẫn tiến triển chậm. Nakakura đã quyết định dùng máy khoan và ra hiệu để Kiku nối đây điện vào ắc quy. Một thứ âm thanh khủng khiếp phát ra, Nakakura bắt đầu xẻ xi-măng. Hòn đá rung nhẹ. Những chú cá đang ngủ đồng loạt lao ra khỏi hốc đá. Lớp xi-măng khá dầy. Nakakura đã đổi phiên cho Hayashi rồi nhìn đồng hồ đo áp lực còn lại trong bình khí. Với công việc tốn thời gian như thế này thì có bao nhiêu không khí cũng không đủ.

Anemone hết nhìn trời lại nhìn mặt biển. Âm thanh phá đá từ dưới đáy biển dội đến. Tiếng nổ của Pit-tong nghe như ở công trường xây dựng các toà nhà hay làm đường, biển đêm đang hấp thụ những rung động. Con thuyền đón lấy cơn gió mát thổi từ ngoài khơi.

Trên mặt biển đã thấy những tia sáng. Mặc dù ẩn hiện giữa những con sóng nhưng càng ngày số lượng tia sáng phát ra càng tăng lên. Anemone bất giác nắm chặt lấy khẩu súng dùng bắn dưới nước mà Kiku đã đưa cho cô. Ánh sáng nhấp nhánh và di chuyển trên mặt biển với tốc độ khá nhanh. Đó là cá heo. Một đàn cá heo với những con sâu phát sáng dính khắp toàn thân. Trong thoáng chốc Anemone cảm thấy rắt sợ hãi vả nói rất to một mình "Cá heo gì thế này?". Những con cá heo phát sáng vẫn tiếp tục xuất hiện. Nó nhuộm mặt biển bằng thứ ánh sáng trắng xanh và hướng ra ngoài khơi xa. Anemone nghĩ trông giống như trong khu vui chơi. Cuối cùng có lẽ có ông già Noel trần truồng đi ván trượt trên nước, được bầy cá heo kéo vừa cười tủm tỉm xuất hiện cũng nên. Cô muốn Kiku xem cảnh này. Đàn cá heo vượt biển đã tạo ra đường viền sáng thon dài lấp lánh. Những cảnh tượng còn sót lại mờ mờ lay động phía sau con mắt. Anemone suýt rơi nước mắt Anemone nghĩ nếu được cùng Kiku thấy cảnh này sẽ tuyệt biết bao nhiêu. Hồi Kiku còn ở trong tù cũng có những thứ cô muốn cho anh xem mà chẳng có cách nào cả. Những thứ đó là gì cô cũng quên mất rồi mà muốn nhớ lại rất mất thời gian. Anemone nghĩ tới cái rèm cửa tự tay cô làm. Cô nghĩ từ bây giờ trở đi, cả hai người có thể dược cùng nhau ngắm nhìn mọi thử.

Nakakura ôm máy đảo chạy bằng điện bên tay trái và điều khiển Scotter dưới nước bằng tay phải. Hayashi mang 6 bình khí nén được bó bằng dãy cao su, còn Kiku mang ắc quy và khẩu súng dưới nước. Chỉ còn cái đèn được gắn ở đầu máy Scotter dưới nước là ánh sáng duy nhất. Cái hang động càng vào trong càng rộng. Khi nhìn thấy có cá Butai và Hata dài đến 50 cm đang luồn lách ở dưới hốc đá và vết nứt đã được niêm phong thì họ biết trong động này còn có một lối vào khác. Vì đất ở đáy của động rất mềm nên họ tiến về phía trước một cách thận trọng đề không làm đục nước. Có vô số những con cá utsubo. Chúng nhe răng nanh để đe dọa khi có ánh đèn chiếu vào. Hai tay họ đều vướng nên nếu bị tấn công thì không thể thoát được. Hayashi hình như rất ghét con Utsubo. Một lần có một con rất to gần bằng cổ tay người đã ngóc đầu lên ló ra từ hốc đá. Nó định cắn đuổi theo chân của Nakakura, cắn nham nhở cả chân nhái. Hayashí nhìn thấy vậy, sợ quá, không dám tiến lên trước. Nakakura và Kiku đã thử nghiệm rất nhiều lần để cho Hayashi thấy con chình biển rời khỏi tổ nhưng không tấn công ai cả. Cuối cùng thì Hayashi cũng hiểu ra. Cái động quanh co, uốn lượn trên dưới, trái phải, Nakakura đi đặt từng cái đèn nhỏ ở những góc khuất mà không thể nhìn phía trước. Đó là cách đánh dấu. Cái động trở nên rộng hơn hẳn. Kiku đang nhớ tới con đường hầm ở đảo mỏ hoang. Hashi đã khiếp sợ vì con dơi rơi từ trên trần xuống. Vì nó có đôi mắt đỏ và tiếng kêu thì thật rùng rợn. Nakakura đột nhiên quay lại và ra hiệu bằng tay là hãy nằm xuống. Nakakura tắt công tắc máy Scotter ném máy đào bằng điện sang bên rồi nằm bò xuống dưới đáy động. Trong khi Kiku và Hayashi đang định bắt chước như vậy thì bề mặt hòn đá màu xám phía trước chuyển động. Bức tường cá. Đó là đàn cá lớn ishidai. Chúng nhằm ánh sáng và lao tới. Kiku nhận thấy nguy hiểm. Chắc chúng không bị kinh động bất ngờ ở phía chúng ta. Đằng sau bức tường phía đối diện có cái gì đó đang xảy ra? Nakakura với tay về phía Kiku lấy khẩu súng. Ba người cầm sẵn khẩu súng tiến về phía trước. Trong số những con Ishidai thoát được có con đã bị thủng ruột, chúng bơi với nội tạng tả tơi. Vây cá mầu xám bắn tung tóe.

Ánh sáng tròn của cây đèn chiếu vào một con cá mập có màu rằn ri. Nó nhỏ, nhưng răng rất sắc nhe ra từ cái miệng đang mở to. Nakakura nổ súng và nhằm vào cổ họng của con cá mập đầu đàn. Con cá quằn quại và đau đớn nhưng ngay sau lưng họ tiếp tục xuất hiện 3 con nữa. Con thứ nhất ăn ruột trắng của đồng bọn đang phun máu. Con thứ hai hướng về phía họ. Kiku giơ súng bắn. Trượt rồi. Con cá mập nhe răng lao tới Kiku. Kiku vằn mình định tháo con dao giắt ở cổ chân. Con cá mập lao vào tấn công sát vào lưng Kiku. Hàm dưới con cá cọ vào lưng Kiku. Con cá mập hình như cắn và kéo cái vòi của máy điều chỉnh. Nó vẫy đuôi rất mạnh và uốn lượn toàn thân, định kéo đứt. Trong hang động không thể nhìn thấy gì vì bụi cát. Có một tiếng Bục. Tiếng súng của ai đó. Máu của con cá màu xanh lục chảy ngay trước mặt, bụng cuộn lên cắm một nửa hàm vào đất mềm và tấn công dữ dội. Vòi máy điều chỉnh của Kiku bị kéo đứt tả tơi. Bong bóng phun phè phè. Kiku đã tháo được con dao ở cổ chân. Hết ô-xy. Kiku phải tìm bình nén khí dự phòng. Tầm nhìn trong hang động bị giới hạn. Có thể nhìn thấy được từ 3 cây đèn chiếu sáng các góc là những đám cát li ti cuộn lên, gan ruột và máu của con cá mập màu xanh, và bọt trắng từ vòi máy điều chỉnh. Hơi thở trở lên khó nhọc hơn. Kiku tự nhắc nhở mình phải binh tĩnh. Chắc chắn Hayashi đã cầm bình khí nén dự phòng. Kiku đi tìm Hayashi. Trước mắt phải tiến về phía ánh sáng của cây đèn. Hai bên thái dương anh bắt đầu buốt.

Đột nhiên con cá mập xuất hiện ngay trước mặt. Trên lưng nó bị cây xiên cắm ngập nhưng nó đang nhằm vào cổ của Kiku tấn công. Kiku bám lấy mảng rách của vòi máy điều chỉnh và xả bong bóng vào con cá mập. Cổ của con cá hơi hướng lên trên. Kiku giơ con dao lên đâm vào cổ họng trắng toát của con cá. Lúc đó, Kiku đã bị uống một lượng nước lớn. Nước vào cả mũi làm cho Kiku ho sặc sụa. Ngay sau khi thành ngực bị co giật, ho sặc sụa thì miệng và mũi lại bị nước vào. Lúc này ý chí của bản thân cũng không làm được gì, nước vẫn ào ào chui vào. Kiku sợ hãi khủng khiếp. Nếu không hết ho thì sẽ bị hoảng loạn. Kiku dùng hết sức bịt mũi và miệng. Đau đớn như xé ngực. Kiku nghĩ "Nếu không tìm thấy bình khí nén dự phòng thì...". Trong lúc đang nghĩ tới bình khí, bản thân anh hoàn toàn không hiểu nổi mình đang ở đâu, mình đang làm cái gì. Kiku cũng không hiểu tại sao lại bị đau đớn như thế này. Không khí còn lại cũng đã cạn kiện, phình lên như đang xẻ cơ thể thành hai. Trong chốc lát anh cảm thấy tối sầm mặt mày. Kiku đã buông xuôi. Thay vì hít thở không khí anh lại uống nước. Lúc uống nước thì mất hết cảm giác đau đớn. Nước biển tạo ra những âm thanh dội vào nội tạng. Các cơ quan bị thấm nước. Kiku nghĩ mình đã chết rồi. Hoàn toàn không còn đau đớn gì nữa. Kiku cảm thấy hơi tức giận vì bản thân không còn cảm thấy đau đớn. Kiku có cảm giác đã không chiến đấu đến cuối cùng mà đã buông xuôi. Toàn bộ cơ thể dần tê cứng mất cảm giác. Nhưng quả tim đập cuồng loạn. Kiku tức giận đùng đùng. Kiku thấy hối hận là tại sao mình lại dễ dàng chấp nhận cái chết như vậy? Nhịp đập của con tim vẫn chưa ngừng. Kiku cố hết sức còn lại để ngừng uống nước. Không thể. Thành ngực vẫn cử động không theo ý. Không thể nào giơ được tay lên. Lúc ấy, có ai đó đã nhét bình khí mới vào miệng. Không khí ập vào rất nhiều. Vừa mới ngừng uống nước thì lại có cảm giác đau đớn. Dường như có kim đâm vào toàn bộ các tế bào. Kiku vô thức định tháo bình khí ra một cách hung tợn. Kiku đã muốn lấy dao giết cái gã cố tình đưa không khí vào. Ai đó đã ấn ngực thật mạnh và anh bắt đầu thở ra được một chút. Một luồng không khí mới lại thổi vào lồng ngực. Phun ra thứ không khí đó đau nhói. Kiku cảm nhận được từng tế bào khí ở phổi hổn hển ra. Phía trước dần dần sáng hơn. Nakakura và Hayashi nhìn vào khuôn mặt Kiku và ra hiệu bằng ngón tay là "Không sao chứ?" Kiku khẽ gật đầu.

Kiku đã nhận ra hai điều khi ở trong vũng máu của con cá mập xanh. Một là, khi ngừng chiến đấu với cái chết thì cơ thể sẽ hết đau đớn. Hai là, khi vẫn nghe thấy được nhịp đập của con tim thì lúc đó không được buông xuôi mà phải cố gắng tiếp tục chiến đấu.

Chờ Kiku lấy lại được bình tĩnh, ba người lại bắt đầu tiến vào động. Nakakura và Hayashi đều đã hết không khí và đã đổi sang dùng bình khí dự phòng. Con cá thứ ba đã chết và con cá thứ hai đang cắn xé những nội tạng đó. Trong hang động chỉ nghe thấy âm thanh của Scooter dội lại. Nakakura chỉ tay về phía trước. Hai bộ xương người vẫn còn dính ít thịt bị vùi trong cát. Ngay bên cạnh có con dao đã gỉ, cái đầu lâu trở thành nơi trú ngụ của loài cá bướm. Có thể nhìn thấy tảo biển tím lay động và một bóng tối rộng ở phía trước. Ánh sáng của cái đèn không đủ để chiếu sáng hết căn phòng tối rộng đó. Nakakura tăng tốc máy Scooter.

Đi qua những đám rong biển tím là đến gờ đá. Nakakura bảo hai người tuyệt đối không được tháo binh khí nén. Ở gờ đá có hàng trăm con tôm hùm rất to. Khi có ánh sáng chiếu vào thì vỏ của chúng phát ra ánh sáng của bảy sắc cầu vồng. Chúng bám dày đặc vào bờ đá thành hình bậc thang và nhất loạt ngọ nguậy cái râu. Cảnh tượng đó giống như nhạc trưởng của một đoàn nhạc giao hưởng đang phất cái gậy chỉ huy. Ở góc khuất có 1 con cá utsubo bị vỡ mắt. Những chú cá đuối trông giống như con bướm đuôi nhạn bị giật mình bởi ánh sáng cây đèn đang chạy trốn, những con rắn biển vằn vện và một loại cá biển sâu có gai bên trong cơ thể nhả ra những sợi chỉ mầu vàng từ miệng, khi chúng tắm mình trong ánh sáng thì ruột nó phình lên tưởng chừng sắp nổ tung đến nơi.

Gờ đá khiến người ta liên tưởng tới phần bên trong của ngôi chùa có tháp nhọn. Phần chóp cao, nơi thờ cúng có những con tôm hùm đang xếp hàng và những đám tảo biển tím là cái màn trướng đang lay động, con utsubo mù là thầy tế, đàn cá có mầu sắc rằn ri là những tín đồ đang xưng tội. Và ở trong góc đó ba vết nứt há miệng như là tượng thánh dài và cao. Nakakura tiến sát lại một cách thận trọng, soi đèn vào từng góc nứt. Nakakura đã nhìn thấy những vết nứt ở giữa, vẫy tay gọi Kiku và Hayashi. Cái Động nghiêng nhiều từ chân lên. Nakakura chỉ tay vào một điểm bên trong góc. Có một tảng đá, mầu sắc của nó khác hẳn với xung quanh. Hơn thế nữa mặt phẳng của nó như bị cắt thô bởi một con dao to. Nakakura nhìn đồng hồ đo độ sâu dưới nước. Lúc này tại đây là 29 mét. Chỗ hòn đá màu xám có lẽ sâu đến 40 mét. Nakakura so sánh tính toán giữa tâm hiển thị giảm sức ép và máy tính giảm sức ép. Liệu có đủ không khí không nhỉ? Và thời gian thao tác ở dưới độ sâu 40 mét là mấy phút? Nakakura xoè 6 ngón tay ra. Sáu phút. Nakakura và Kiku buộc dây thừng vào và quyết định tiến đến hòn đá màu xám. Hayashi giữ phần đầu dây chuẩn bị thật nhanh và đợi ở gờ đá. Hai người ôm ắc quy và máy đào đi vào miệng vết nứt.

Phần đáy của động nghiêng này không phải là đất xốp mà là xác của san hô. Tảo biển phủ một lớp mỏng lên bề mặt đỏ. Áp lực của nước làm tăng trọng lượng cơ thể, có cảm giác như tính kết dính của nước tăng lên hơn là do sức ép. Nước biển dường như kết chặt với cơ thể. Xác của san hô khiến ta liên tưởng tới bộ xương. Kiku nhớ tới bộ xương của Kazuyo nhận được từ lò thiêu xác, cũng có chất kết dính của áp lực nước dính chặt vào cơ thể. Một cảm giác khó chịu thoáng qua. Cái cảm giác ấy giống như cảm giác tê liệt sau khi giết người phụ nữ đã sinh ra mình. Giống như máu của cơ thể dần dần đông cứng lại hoặc là bị mất đi. Thật là tồi tệ. Ở dưới đáy biển từ những bất an nho nhỏ của bản thân sẽ rất dễ dẫn đến sự hoảng loạn và sợ hãi. Nói cách khác thì do bị ngăn cách với tất cả những âm thanh và mùi vị nên ngay lập tức cảm giác bất an đã tăng lên. Nếu như không còn không khí thì sẽ thế nào nhỉ? Khi có suy nghĩ như vậy thì đầu óc Kiku bắt đầu quay cuồng, run lên vì quá sợ hãi và nôn ra, mất ý thức và định nổi lên. Kiku cố gắng nghĩ tới việc khác. Kiku chợt nghĩ tới cái lưỡi, nách và chỗ kín của Anemone. Trong bóng tối của đáy biển thấp thoáng hiện lên mặt ngoài của làn da màu mặt trời thiêu cháy khi chạm vào đó anh cảm thấy nó như cửa vào của một vương quốc cá sấu kéo căng những sợi tơ trong suốt.

Đồng hồ đo độ sâu chỉ 38 mét. Kiku chiếu đèn vào hòn đá màu xám. Sò và tảo biển phủ trên đó nhưng chắc chắn đó là bê-tông, một khối bê-tông. Đây đó có những vết nứt. Từ khe nứt có chỗ nhô lên mầu trắng kéo dài. Hình như là san hô. Nakakura đã nối ắc quy với dây của máy đào và đưa điểm đầu của máy đào vào chỗ lớn nhất của vết nứt, bật công tắc. Động bắt đầu rung. Những con cá nhiệt đới đang ngủ trong đá và san hô giật mình lao ra khỏi tổ. Lúc đầu, khối bê-tông không hề dịch chuyển. Nakakura vừa nhìn đồng hồ vừa cố gắng mở rộng vết nứt. Trong lúc đang chờ vết nứt tách ra, vì không biết độ dày của khối bê-tông là bao nhiêu nên Nakakura dùng hai tay đo chiều dày của khối bê-tông, khoảng 30cm. Mảnh vỡ của khối bê-tông bắn tung tóe. Chúng va vào đường parabol rộng và từ từ chìm xuống. Nakakura tập trung vào giao điểm của hai đường nứt để đào. Có một cái lỗ bằng lòng bàn tay. Nakakura bỏ đèn chiếu và nhòm vào, anh ngửng mặt lên lắc đầu. Kiku cũng nhìn vào bên trong. Nhưng không thể nhìn rõ. San hô trắng đang sinh sôi nảy nở. Nakakura đã mở rộng cái lỗ hơn, đủ rộng để người có thể chui vào được. Nakakura tiếp tục đào trong giới hạn tối đa số vòng quay của máy. Trong lúc đang làm thì một phần ba mặt phẳng của khối bê-tông phát ra tiếng động và khói, rồi rơi xuống. Nakakura cũng bị rơi theo. Kiku cầm cái đèn và bơi theo ngay sau.

Bên trong bị vùi lấp bởi đá sỏi và san hô. Nakakura bị mắc vào tảo biển nhơn nhớt. Anh đang vùng vẫy kéo cái dây rồi nâng người lên, chiếu đèn vào bên trong. Khối bê-tông này giống như là cái lô cốt cỡ lớn. Có 3 lỗ ngắm bắn ở ba hướng. Đáy là đất xốp dính. Gạt lớp đá vụn đi rồi nhưng cũng chỉ có hai cái san hô lớn. Còn ngoài ra không có gì. Nakakura cười đau khổ. Kiku nhìn san hô có hình đầu và nghĩ đến Yamane. "Nếu tách một phần xương sọ ra, và nhìn vào não mình thì tao thấy nó nhũn nhũn rất giống đậu phụ". Yamane đã từng nói như vậy. "Cái mà mình vừa suy nghĩ vừa cảm nhận được là nhờ vào cái giống đậu phụ này chăng. Mình cũng cảm thấy là mình đã trở thành đậu phụ. Và mình cảm thấy là trở thành cái gì cũng được". Và Kiku lẩm bẩm "Đậu phụ và san hô hình cái đầu" rồi bật công tắc của máy đào đã bị rơi, bắt đầu phá san hô hình đầu mềm mềm. San hô bị gãy và bị thổi bay một cách dễ dàng. Nakakura ngăn Kiku lại và chỉ vào khe hở bị vấy bẩn trắng bởi mảnh vỡ của san hô. Có cái gì đó phát sáng. Nakakura giật cái máy đào từ Kiku, cẩn thận dẹp xác san hô còn sót lại thì thấy xuất hiện cái ống màu bạc. Đó là cái bình bằng Molybdan. Trên thân không khắc gì cả. Có 16 cái bình ga cỡ bằng bắp đùi được chất ở đó. Nhựa Vinyl dày được nhét vào khe hở. Cái đầu đó bị buộc dây xích và được vùi lấp dưới bê-tông. Nakakura đào bê-tông và tháo xích. Đống bình ga bị lở xuống. Nakakura quyết định vận chuyển sáu chiếc bình khí, cứ 3 chiếc một được buộc cố định bằng dây chun chia làm đôi, giật dây ra hiệu cho Hayashi kéo lên. Từ bờ đá nơi Hayashi đang đợi có ánh sáng lọt ra. Nó giống như cửa sổ của ngôi nhà được nhìn thấy từ con đường tối không có đèn. Một vài chỗ bị vướng vào xác san hô, cái dây bị căng lên. Có thể nhìn thấy bóng dáng của Hayashi đang cố hết sức kéo dây. Máy đào và bình ắc quy được để lại ở lô cốt. Kiku và Nakakura chỉ ôm bình ga và bơi đến được nửa chặng đường giữa gờ đá và cái lô cốt. Hai con cá đuối giật mình bơi nhanh qua trước mặt Kiku.

Ngay sau đó nghe thấy tiếng kêu của Nakakura và tiếng phun của bong bóng. Kiku quay lại. Nakakura đang tháo máy điều khiển ra khỏi miệng, giữ lấy cái trán, rên rỉ một cách đau đớn và vẫn ôm cái bình khí ở nách trái, ngã nghiêng xuống. Kiku không hiểu lý do tại sao nhưng ra hiệu cho Hayashi đến giúp nới lỏng dây thừng và đến cứu Nakakura. Nakakura vẫn nằm trên cái lô cốt và đang ôm trán. Thấy Kiku, Nakakura ngẩng mặt lên chỉ tay về phía con cá đuối đang tiến gần. Nakakura bị nó đâm rồi. Trên cái lưng tuyệt đẹp của con cá đuối có phần nhô lên rất sắc. Lúc bị đâm thì toàn thân tê liệt. Chỗ bị đâm đau khủng khiếp. Nakakura dùng tay ra hiệu "Tưới cho tôi ít nước tiểu đi!". Vì nó là nọc axit nên hãy tưới nước tiểu vào trán tôi. Kiku đang chần chừ thì Nakakura đã mở cái khoá bộ bơi và thản nhiên lôi chim của Kiku ra, dí cái đầu chim vào chỗ bị thương. "Đái nhanh lên Kiku" Nakakura giục và đè vào háng của Kiku. Kiku cố gắng để buồn đái. Khi nhìn thấy cái dáng Nakakura chui vào giữa hai bắp đùi của mình thì Kiku buồn cười đến mức đã dồn lực vào bụng dưới của mình và không còn buồn đái nữa. Nakakura cầm đầu chim màu hồng cọ vào trán như kiểu bảo bao giờ đái cũng được. Kiku vẫn ấn vào bụng dưới vẫn còn buồn cười nhưng anh ghìm lại.

Đột nhiên, Nakakura đẩy cái của Kiku ra. Kiku nghĩ không biết có chuyện gì? Và nhìn chăm chú xuống khuôn mặt của Nakakura. Khuôn mặt của Nakakura qua kính lặn đột ngột bắt đầu nhăn nhó. Nakakura nhắm chặt mắt lại và bặm môi. Cái cằm run lên bần bật, răng đập vào môi. Máu loãng chảy ra. Cánh tay bám chặt lấy bắp đùi của Kiku, cứng lại như kim loại. Kiku đã có kinh nghiệm về việc đó. Chắc chắn khi bị con cá đuối đâm, Nakakura đã tháo máy điều chỉnh ra khỏi miệng. Kiku nhìn cái bình khí mà Nakakura đang ôm. Cái van hình mỏ vịt ở trên đầu của chiếc bình khí đã bị gẫy gập và thoát ra bong bóng màu xanh. Bong bóng đó ngay lập tức bị ép đã vỡ tung lẫn vào nước biển. Nakakura mở mắt, đồng tử đã bị giãn. Con mắt nhìn qua cái kính lặn giống như trái cây bị sấy khô. Quanh mí mắt xung huyết. Anh thở ra bong bóng màu xanh nhạt. Bắp đùi của Kiku bị thắt lại như bị cắt gân. Nakakura đột nhiên buông tay, nhả ra bọt khí và hét lên cái gì đó. Âm thanh đó như vừa ho vừa cười lớn. Kiku cố gắng chịu đựng sự tê dại của bắp đùi và định chạy trốn. Nakakura ngừng kéo dây. Kiku lấy con dao cắt đứt cái dây thừng nối với Nakakura và ra hiệu cho Hayashi kéo lên. Dùng toàn bộ lực để làm dịch chuyển cái chân nhái. Bắp đùi anh tê cứng, không tuân theo ý muốn của mình. Áp lực của nước dính chặt người và Kiku nghĩ đã gặp giấc mơ giống như thế này mấy lần rồi. Đó là giấc mơ khi chân tê cứng, cơ thể nặng trịch lại bị bạn bè, người thân đuổi theo. Nakakura bằng sức của mình bò qua mặt dốc và đuổi theo sau và tiếp tục phát ra những âm thanh khủng khiếp. Cái giọng như vừa thở vừa ho. Hayashi kéo dây thừng. Kiku nín thở bò lên gờ đá. Vì dưới biển có áp lực nên có cảm giác cơ thể nhẹ hơn, hơn thế nữa nhiệt độ lại thấp hơn so với trên mặt đất. Nên nếu cố gắng di chuyển không để ý đến giới hạn của nó thì sẽ mệt đến mức không thở được. Vừa lên đến được gờ đá và đứng lên thì trong chốc lát Kiku cảm thấy mặt mày sa sầm và mất ý thức. Nếu lúc đó Kiku đánh mất cảm giác thì sẽ quên luôn việc phải thở. Kiku thu mình lại, khom lưng ép lồng ngực và hít thở mạnh. Tự mình ra lệnh cho bản thân "Hãy hít thở đi!". Nghe thấy tiếng đập của quả tim. Lại tự nói với bản thân hãy giữ không khí trong phổi, hãy thở ra. Lặp đi lặp lại. Chợt nghe thấy tiếng thở phía sau. Hayashi đang đưa tay kéo Nakakura lên. Kiku thét lên "Hãy dừng lại!". Nhưng không phát ra tiếng. Chỉ có bọt nước bắn tung toé. Nakakura tóm lấy tay của Hayashi. Khuôn mặt của Hayashi nhăn nhó trong cái kính lặn. Nakakura rút con dao bằng tay phải. Hayashi định gỡ tay đang bị Nakakura tóm. Kiku nhặt lấy khẩu súng giơ lên nhằm vào Nakakura đang đâm con dao vào bụng Hayashi và bắn. Cái xiên màu bạc kéo những cái gân giống như dải khói chui vào cổ họng của Nakakura.