← Quay lại trang sách

21- Chuông Giáng Sinh

Những nhà theo đạo Công giáo đã rộn ràng sửa soạn đón mừng lễ Giáng Sinh trước hàng tháng. Không những họ dự trữ mua thực phẩm để ăn trong mùa Giáng Sinh mà còn may sắm quần áo mới cho những người trong gia đình, chăng hoa, treo đèn và trang hoàng nhà cửa. Đặc biệt một bộ sinh nhật đặt dưới cây thông có đủ tượng Chúa, Đức Mẹ, ông Thánh Giuse, Ba Vua, một ít mục đồng, ít thiên thần bằng giấy treo trên nóc hang đá. Cạnh hang đá là những gói quà bố mẹ định cho các con sau khi đi lễ về. Đây là dịp trẻ con nao nức mong đợi nhất trong năm. Chúng sẽ được quần áo mới, gói quà, đồ chơi mới, được ăn những thu hành với bữa cơm thịnh soạn.

Dũng đang ngồi xay bột để nấu cho em ăn hàng ngày. Nó quay cối xay bằng đá nặng quá với sức của thằng bé lên 8 tuổi. Nó phải xay xong rá gạo đã xấp nước từ sáng. Trước lúc mẹ ghẻ nó ra đi có dặn khi về phải xay xong và trông chừng đừng để em Loan đưa em bé ra khỏi nhà, cả hai sẽ phải đòn. Bé Loan, em Dũng, 6 tuổi được giao cho việc giữ em bé.

Dũng vừa xay bột vừa nhờ lại lúc còn học ở trường, chỉ mong tới giờ ra chơi với các bạn để chơi bi, đá dế, đá bóng, và nhiều trò chơi vui khác. Sau khi mẹ nó chết ít lâu nó có mẹ mới, rồi thêm em bé. Nó không được đi học nữa, phải ở nhà để mẹ mới sai vặt. Đã vậy nó còn bị đánh mắng luôn, không được ăn quà hàng ngày như khi mẹ nó còn sống. Nhìn thấy em Loan phải coi em bé, tự nhiên nó nhớ mẹ, thương em. Nhỡ khi mẹ ghé về gặp em bé khóc thì cả hai anh em đều bị đòn vì không biết dỗ cho em bé nín. Có khi anh em nó còn bị phạt không được ăn cơm.

Bỗng nghe có tiếng đập cửa, tiếng gọi. Nó biết thằng Thạch tới. Thạch là bạn học cùng lớp với nó khi còn đi học. Cả hai cùng đi về với nhau vì nhà Thạch cũng gần nhà nó. Thạch hỏi vọng vào xem có mẹ ghẻ Dũng ở nhà không. Dũng trong nhà cũng nói vọng ra: “Không!” Thạch bước hẳn vào trong nhà. Nó đưa gói xôi với ít đường cho Dũng và bảo:

-Mẹ tôi bảo hai anh em Dũng ăn hết đi, đừng để mẹ ghẻ trông thấy.

Bà Toàn, mẹ Thạch, đã biết rỏ tình cảnh hai anh em Dũng Loan hay bị mẹ ghẻ chửi mắng, bỏ đói nên bà hay sai Thạch về chiều lấy cớ sang chơi với Dũng để tiếp tế khi nắm cơm, khi chiếc bánh.

Được dịp nhà không có ai. Thạch ở lại chơi với anh em Dũng. Nó khoe tối nay cả nhà đi lễ nửa đêm rồi về ăn rè-vây-ông, sau đó sẽ đi chơi xa, lâu mới về. Nó rủ:

-Dũng, Loan có đi lễ với tôi rồi về nhà tôi ăn, có nhiều món ngon lắm. Nhất là đến nhà thờ viếng hang đá lớn, trong có những con bò, con lừa to như thật, cỡi được, có đèn ông sao sáng lắm. Có nhiều đèn đủ màu, trông mê lắm. Lại nghe hát thật vui tai.

Cả hai anh em Dũng nghe Thạch kể thích quá muốn đi nhưng nghĩ một lát. Dũng trả lời:

-Chắc mẹ tôi không cho đi đâu, uổng quá!... Hay Thạch cứ chờ, đợi cho mẹ ngủ rồi chúng tôi lẻn ra đi.

Thạch trả lời:

-Khi chuông nhà thờ báo hiệu gần lễ nửa đêm, tôi tới đón ở ngoài đường rồi mình cùng đi.

***

Vừa bước chân vào nhà, cũng là lúc con bé giật mình thức giấc, khóc ầm ĩ. Nghe tiếng con khóc, chị Nghi, mẹ ghẻ của Dũng và Loan, đã quát:

-Chúng mày làm gì để em khóc?

Không cần biết hay nghe Dũng Loan nói đầu đuôi tại sao em khóc, chị Nghi đã tát bé Loan, dúi đầu nó vào cạnh giường, sưng trán, chảy máu miệng. Chưa đã, chị lấy roi quất Dũng vì tội để em khóc. Chị còn đe tối nay không cho chúng ăn cơm.

Tội nghiệp cho hai đứa bé, chúng bé nhỏ chẳng có tội tình gì, chỉ vì cái mầm độc ác của những người mẹ ghẻ như một thứ bệnh truyền từ đời nọ đến đời kia, mà nạn nhân là những trẻ em không may bị mẹ chết sớm. Hay những người mẹ không còn lương tri, mê dục vọng bỏ con cho chồng nuôi. Có những người cha thiếu trách nhiệm, lại sợ vợ, hay trái lại có những người đàn bà không biết thương yeu, bảo vệ con, mà chỉ nghĩ đến dục vọng của mình, đem con đến ở với người đàn ông khác để nó hành hạ con mình như đã từng xảy ra hằng ngày trên đất văn mình. Báo chí đã đăng những vụ bố ghẻ trói con của vợ ở ngoài trời tuyết lạnh rồi lấy thuốc lá đốt cháy dí vào người em nhỏ để thương tích đầy mình hoặc còn nhiều cách hành hạ dã man khác mà chưa được phát giác.

Sau khi dỗ con nín khóc, chị Nghi bế con đi ngủ, mặc cho hai đứa con chồng nhịn đói. Cũng may trước đó chúng đã được ăn gói xôi của Thạch đưa đến. Đợi một lúc không nghe tiếng mẹ ghẻ gọi hay tiếng em khóc. Nhà im phăng phắc. Xa xa có tiếng chuông nhà thờ vọng lại. Dũng nắm tay Loan và sẽ bảo em: “Chúng ta đi nhà thờ với anh Thạch. Mẹ ngủ rồi không biết đâu.”

Hai anh em ra khỏi nhà. Thạch đứng đợi sẵn ở ngoài. Cả ba cùng đi tới nhà thờ. Chúng dự lễ xong, viếng hang đá, xem đèn, mải mê quên về. Bà Toàn đi lễ về tới nhà không thấy con, phải trở lại nhà thờ tìm con. Gặp anh em Dũng đi với Thạch, nó xin mẹ cho anh em Dũng Loan về nhà ăn rề-vây-ông. Thạch còn kể hôm nay anh em Dũng Loan bị mẹ ghẻ phạt.

Ăn mừng lễ, thu dọn xong, hai ông bà Toàn nhìn hai đứa bé mồ côi trán sưng, môi miệng còn rớm máu mà thương xót. Hai ông bà cùng nổi lòng thương như nhau nên quyết định đưa cả hai đứa bé mồ côi cùng đi vượt biên lúc này. Đêm lễ Giáng Sinh người ta chú trọng vào ăn nhậu say sưa nên việc canh phòng ơ hờ. Toán vượt biên quyết định ra đi sau lễ nửa đêm. Nghe nói được đi xa, được ăn no, cả hai bé mồ côi hồ hởi, sung sướng, nhất là ra khỏi nhà không còn bị đánh, bị bỏ đói.

Sang đến bến bờ tự do, ông bà Toàn thương hai đứa bé mồ côi như con ruột. Chúng học giỏi, ngoan ngoãn. Khi lớn, đi làm, có tiền Loan vẫn nhớ đến em bé nên mỗi năm vào dịp Giáng Sinh, Loan lại mua đồ gửi cho bố đồ chơi cho em.

Phần Dũng đã lấy được bằng kỹ sư chuyên về computer. Chàng đi làm với ý nghĩ có tiền trả nghĩa ông bà Toàn đã cưu mang hai anh em và coi như con. Dũng hay ưu tư tìm hiếu về số phận con người. Khi một người bạn hỏi về anh, Dũng trả lời:

-Trong khi đi làm ở sở, tôi gặp người manager kiêu ngạo, tự ái, tự tôn, tự đại. Có những người làm cùng bên tôi, người thì lười biếng, người thì mở miệng ra chỉ nói chuyện dục vọng xác thịt, người thì có tình tham lam, hay cờ bạc. Phần đông họ đố kỵ, ganh tỵ, hiềm khích, nói hành nói xấu để chia rẽ. Họ hận thù, ghen ghét nhau. Quyền lực của sự tối tăm của cuộc sống vật chất đang muốn lấn át đi những con người đang được ánh sáng Chúa Kitô chiếu soi.

Rồi một hôm tôi đến thăm một nhà mồ côi, thấy một bé gái ngồi trong cái chậu không có quần áo chờ để tắm. Bé kêu lạnh quá. Tự nhiên trong lòng tôi hiện lên một ý nghĩ: “Mình phải làm gì đây?” Tôi nhớ lại lúc bé khi ở quê nhà, sau khi mẹ tôi chết, hai anh em tôi đã từng bị đói, bị lạnh và bị dì ghẻ đánh chửi. Em tôi đói chỉ khóc và sẽ gọi tôi: “Em đói quá, rét quá anh Dũng ơi!” Tôi bảo em chờ mẹ ghẻ đi khỏi, chạy sang nhà bà Toàn xin cơm cho em.

Mỗi khi nhớ lại đoạn đời anh em tôi đã qua cũng như tình cảnh các em mồ côi ở trại, tôi không sao quên được. Tôi bị ám ảnh về câu hỏi mình phải làm gì đây? Tôi đi làm ở sở về computer, khi làm việc trên màn ảnh điện toán hay nổi lên hàng chữ “Dũng phải làm gì?” Tôi xóa đi, một lúc sau hàng chữ lại nổi lên. Mỗi khi nghe tiếng chuông nhà thờ tôi lại nhớ đến quãng đời thơ ấu đã qua, và cũng cùng lúc đó hiện tượng tôi cảm nhận khi ngồi vào bàn máy điện toán và những hàng chữ “Tôi phải làm gì?” lại hiện lên.

Lễ Giáng Sinh tới tôi viếng hang đá Belem ở trong nhà thờ, tôi đã cầu nguyện nhiều, quyết dâng mình cho Chúa, trở thành linh mục, đạt được tâm nguyện và chú ý đến hoàn cảnh các trẻ em mồ côi.

Tiếng chuông đổ dồn một hồi, lễ nửa đêm vừa dứt. Những con chiên ngoan đạo kéo nhau ra về lòng đầy tràn ơn phúc của Chúa. Người thanh niên trẻ tuổi năm nào nay đã đạt được ý nguyện là hiến dâng trọn mình cho Chúa và sống hết lòng phụng sự tha nhân.