- 19 - Học trò cũ
Hồi đó học trò là cán bộ đi học nên lớn hơn cô giáo vài tuổi. Trong lớp ngòai đường gặp nhau vẫn xưng hô Cô – em thân tình mà trân trọng. Nhiều năm sau, tình cờ gặp lại trong một cuộc họp, học trò nói với mọi người “đây là cô giáo cũ của tôi”. Quay sang cô giáo “Em có mang danh thiếp không, cho anh…”. Cô giáo nhã nhặn “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp”.
Học trò giờ là “người sang” nên cô giáo không muốn “bắt quàng” là quen.
Cho thuê nhàAnh sống độc thân trong một căn hộ cao cấp. Sắp đi công tác xa nên đăng trên blog ảnh căn hộ và thông báo cho thuê.
Thiên hạ hỏi thuê thì ít mà hỏi về chủ nhân thì nhiều. Căn hộ chưa cho thuê được nhưng anh đã có nhiều lời mời đi cà phê và những cuộc vui khác, từ nhiều cô gái.
Bạn anh đùa: có khi cho thuê nhà sớm thì đã lấy được vợ.
Anh: uh, mà biết đâu cũng ly dị rồi./.
Khoảnh khắc và mãi mãiTình cờ mình quen nhau và chỉ gặp vài lần. Một ngày bạn nhắn: những mẩu truyện mình viết rất ngắn sao lại làm bạn phải ngẫm về nó lâu đến thế.
“Những mảnh vỡ” của cuộc sống luôn có vẻ đẹp riêng dù không hoàn hảo, như dư âm của khỏanh khắc bên bạn cứ ngân mãi trong mình dù thời gian qua đã rất lâu…
Nàng BânBiết mùa Giáng sinh anh sẽ đi đến miền tuyết trắng, từ mùa thu cô đã cần mẫn đan chiếc khăn len, đôi bao tay, mong rằng khi dùng anh sẽ thấy ấm áp như có cô bên cạnh.
Anh đi rồi cô vẫn cần mẫn ngồi đan những chiếc khăn những đôi bao tay… Cuộn len mềm mại mang lại cho cô cảm giác được chạm vào hơi ấm của anh giữa Sài Gòn đầy nắng.
Hy vọng nơi xa suốt mùa đông dài khăn và bao tay ấy đừng nằm im trong góc tủ…