← Quay lại trang sách

Chương 1 ❀ 1 ❀

Kiếp này không gặp, xin chờ kiếp sau. Nhật Bản, thời Edo...

“Kuwabara, sắp tới lễ Vu Lan rồi, mua ít rượu về cúng Shizuka nhé.” Ông chủ hàng tạp hoá cất mớ cá tươi mà Kuwabara vừa mang tới, đếm mấy đồng tiền xu.

Kuwabara xoè tay đón lấy mớ tiền xu, đón lấy mớ tiền xu, cẩn thận đếm lại như sợ ông chủ trả thiếu.

Ông chủ tỏ ra không vui: “Có mấy xu lẻ mà anh làm vậy ngay trước mặt tôi, có quá đáng không?”

Kuwabara đặt một đồng tiền xu lên mặt quầy: “Muối.”

“Thế không mua rượu cúng Shizuka thật à?” Ông chủ tiệm cận muối, nhân lúc Kuwabara không để ý, đổ lại một ít vào trong vại. “Cân tươi nhé.”

Nhìn theo Kuwabara đi xa dần, ông chủ tặc lưỡi: “Cô gái xinh đẹp như thế, lúc sống đối xử với anh tốt như thế, chết đi rồi lại chẳng buồn cúng bái, thật đáng thương.”

Mấy võ sĩ uống say ngất ngưởng gõ guốc mộc lóc cóc trên phố.

Kuwabara đang cắm đầu đi, chẳng biết mải nghĩ gì mà đâm sầm vào họ.

“Khốn kiếp!” Một võ sĩ vung thanh kiếm sắc lẹm lên, bổ xuống đầu Kuwabara.

❀ 2 ❀

“Á!” Shizuka kinh hãi choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ngồi bật dậy, hoảng hốt lần sờ công tắc đèn đầu giường. Không hiểu tại sao, mỗi khi lần sờ công tắc trong bóng tối, cô luôn cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu.

Nếu đột nhiên không sờ thấy công tắc thì sao? Nếu sờ được công tắc nhưng đèn không sáng thì sao? Nếu đèn sáng lên thấy có người đứng lù lù trong nhà thì sao?

Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy có một bóng người đang đứng ngay trong bóng tối đầu giường, chằm chằm nhìn mình.

Vẫn may, chưa bao giờ xảy ra chuyện bất thường. Đèn sáng trưng. Trong nhà bừa bộn. Shizuka nghịch điện thoại ngủ thiếp đi lúc nào không biết, cửa sổ quên đóng, gió hất tung rèm cửa, căng phồng như hai cái bao, trông như có thứ gì vừa lao vào trong đó.

Tấm chăn phơi ban ngày vẫn chưa khô hẳn, nằm bên trong thấy ẩm xì xì, cứ như đang nằm dưới đất.

Vuốt mồ hôi lạnh trên trán, Shizuka nghĩ lại vẫn chưa hết sợ. Cơn ác mộng vừa rồi quá chân thực, cảm giác thanh kiếm võ sĩ đã bổ thẳng xuống đầu, đau đớn và lạnh lẽo chết chóc.

“Vẫn may là tỉnh dậy kịp.” Shizuka vuốt ngực, uống ngụm nước, chuẩn bị ngủ tiếp. Trằn trọc hồi lâu vẫn không ngủ được, tấm chăn ẩm lạnh rất khó chịu. Cô bèn trở dậy, vào nhà tắm vặn nước. Dòng nước vòi sen toả hơi nóng nghi ngút, xối trên da hơi ran rát, cảm giác ấm sục khiến Shizuka vô cùng dễ chịu. Cô bèn tháo mũ trùm tóc gội đầu luôn thể cho sảng khoái.

Đang tắm gội, cô bỗng nghĩ đến điều cấm kỵ không soi gương chải đầu vào nửa đêm. “Nhưng gội đầu thì chắc không sao.” Shizuka nhủ thầm. “Sắp tới lễ Vu Lan rồi, cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Nghĩ tới lễ Vu Lan, cô lại nhớ tới cơn ác mộng vừa nãy, thấy người gai gai, vội vàng tắm ào cho xong. Đưa tay sờ khăn lau tóc không thấy đâu, mới nhớ lúc giặt quần áo đã tiện thể giặt luôn rồi.

Shizuka mở mắt ra, tấm gương trong nhà tắm đã phủ một tầng hơi nước. Cô đưa tay quệt trên mặt gương, trong những vết nước nhoe nhoẹt là cơ thể khoả thân méo mó của cô.

Bật máy sấy lên, tiếng gió ù ù vang vọng khác thường trong đêm.

Chốc sau, trên lược đã kẹt lại một nắm tóc bù xù. Shizuka hơi lo lắng, nhưng lại tự an ủi, có lẽ gần đây áp lực lớn quá nên tóc rụng nhiều. Nhưng cứ rụng mãi thế này thì đến hỏi mất.

Tóc chưa khô hẳn, nhưng Shizuka chẳng muốn chải tiếp nữa. Cô cất máy sấy, lại liếc nhìn mình trong gương. Đột nhiên, cô giật mình kinh ngạc.

Trên cổ cô có thêm một nốt ruồi son bé xíu. Shizuka đưa tay sờ lên mặt gương, cô nghĩ là có vật gì đó dính vào. Nhưng dưới đầu ngón tay cô chỉ có mặt gương lạnh băng. Đúng là nó mọc trên cổ cô.

Cô sực nhớ tới một truyền thuyết đáng sợ về việc nốt ruồi trên cổ mà mấy cụ già ở quê từng kể. Liên tưởng tới cơn ác mộng vừa nãy, cô bỗng lạnh người, kỳ thật mạnh lên cổ. Nhưng chà tới đỏ ửng mà cái nốt ruồi ấy vẫn trơ trơ, lại càng đỏ lên như máu.

Lao về phòng ngủ, cái lạnh buổi đêm khiến cô run lập cập. Cô đóng cửa sổ, lấy khăn lau tóc xuống cuốn tóc lại, chui vào trong tấm chăn ẩm lạnh, không dám tắt đèn, chìm trong nỗi sợ hãi khó hiểu.

Chắc phải kiếm một anh bạn trai ở cùng thôi. Shizuka nghĩ vậy.

Cuối cùng, do mệt mỏi quá, cô mơ màng ngủ thiếp đi.

❀ 3 ❀

Thời Edo là thời đại của võ sĩ, họ có thể rút kiếm chém người tuỳ ý mà không lo bị trừng phạt, và họ thường xuyên giết người để bổ sung sát khí cho thanh kiếm võ sĩ. Tất cả mọi người trên phố đều dừng lại, kinh hãi nhìn thanh kiếm chém xuống đầu Kuwabara.

Kuwabara vẫn cúi đầu, chẳng hề sợ hãi, còn nhắm mắt lại, mỉm cười như sẵn sàng đón nhận.

Lưỡi kiếm chém trúng búi tóc của Kuwabara, những sợi tóc đút rơi tung toé. Người đi đường chạy ùa cả lại.

Nhưng không hề có cảnh tượng đầu rơi máu chảy man rợ. Thanh kiếm đã dừng lại, lóe lên ánh thép lạnh lẽo, thu về trong bao. Võ sĩ lạnh lùng nói: “Lưỡi kiếm tôn quý không bao giờ chém một cái xác.”

Người đi đường đã tản đi từ lâu. Kuwabara vẫn quỳ sụp trên đường, hai tay bấm vào trong đất rắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị.

Trở về nhà, Kuwabara ném gói muối lên bàn thờ, cầm vợt khoắng vào cái nồi đang sôi ùng ục, vớt ra hai khúc xương đã hầm đến rơi sạch thịt, mang ra ngoài, ném xuống cái hố đất đã đào sẵn rồi vùi kín lại. Quay vào trong bếp, Kuwabara múc một bát canh thịt rồi ngồi trong sân, vừa ăn vừa nhìn ngắm cây nho đang cuốn quanh một thân cây nhỏ.

Nho vốn không phải là giống cây của Nhật Bản, mà là do sứ thần mang về từ một miền đất xa xôi, nhưng hạt nho trồng kiểu gì cũng không sống được. Không biết là ai đã nghĩ ra một cách, nói rằng thân nho giống như gân mạch, phải nuôi bằng máu mỡ mới tươi tốt được.

Thế là họ thử chôn xương của gà, cá, lợn, bò dưới gốc cây nho.

Không ngờ lại có tác dụng thật, cây nho không những sống được mà còn ra quả tròn căng tím thẫm, nước ngọt thịt thơm, ngon đến lạ lùng.

Thế nhưng cũng có người nói trồng nho kiểu này là cho cây nho hút tinh huyết của động vật, là tà thuật, ăn loại nho này sẽ bị ma nhập, âm khí tích tụ, lâu dần sẽ biến thành ma lúc nào không biết.

Nhưng vì quý tộc quá yêu chuộng thứ cây này nên người ta vẫn cứ trồng nho theo cách ấy, thời gian lâu dần, cũng không ai cảm thấy bất thường nữa.

Vài con quạ bay tới, lượn mấy vòng rồi đậu xuống giàn nho định mổ ăn. Kuwabara vội quát tháo đuổi lũ qua đi. Uống xong bát canh, anh ta vào bếp, ném thêm mấy khúc củi nữa vào lò rồi nằm lên cái chõng trúc ngoài sân ngủ.

Ngón tay sờ lần trên cái nốt ruồi đỏ ở cổ, anh ta mơ thấy một giấc mơ kỳ quặc...

❀ 4 ❀

Ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa. Shizuka mở mắt, uể oải không muốn dậy. Lần sờ điện thoại di động xem giờ, mới nhớ mai là lễ Vu Lan thì vội vàng trở dậy, vội vã đánh răng rửa mặt thay đồ rồi hấp tấp chạy tới tiệm hoa nhỏ của mình.

Trong dịp lễ Vu Lan có rất nhiều phong tục. Người Nhật Bản thường mua hoa cúng tế người đã khuất, còn được nghỉ lễ từ ba tới bảy ngày. Buổi tối, người ta thường kiêng cữ nên ít ra khỏi nhà.

Trên đường, Shizuka lại hồi tưởng lại giấc mơ tối qua. Sau khi thiếp đi, cô lại mơ tiếp cơn ác mộng trước đó, rất nhiều tình tiết đã không nhớ rõ, chỉ nhớ hình ảnh một người đàn ông thời xưa ngồi trong sân nhìn giàn nho.

Đã tới tiệm hoa, cô mở cửa cuốn, tiếng kim loại cọ vào nhau chói tai, hương hoa cỏ phá ra nồng nàn.

Tiệm hoa này là tài sản bố mẹ cô để lại, trông thật lạc lõng trên con phố chen chúc những tòa nhà cao tầng. Tập đoàn tài chính Orient từ lâu đã nhắm tới mảnh đất này, ra giá cao muốn mua lại tiệm hoa để nối liền hai toà nhà lớn thuộc sở hữu của Orient ở hai bên trái, phải lại với nhau. Thế nhưng Shizuka dứt khoát không bán.

Không phải cô quá trân trọng tài sản cha mẹ để lại. Đây là con phố cực kỳ sầm uất, tấc đất tấc vàng, sở hữu được một căn nhà ở đây, không tiền nào có thể mua nổi.

Giá nhà đất ngày càng lên cao, trong khi tiền mặt ngày càng trượt giá, điều đơn giản này thì Shizuka hiểu rõ. Huống hồ đây là tiệm hoa duy nhất trên cả con phố, đương nhiên kinh doanh rất tốt, thu nhập một năm khá là khả quan, Shizuka sẽ không vì đồng tiền trước mắt mà từ bỏ thu nhập lâu dài.

Bận rộn tới tận chiều, bầu trời lóe lên ánh chớp, Shizuka nhìn chiếc quần Jeans dài mà ngán ngẩm. Trời mưa thì gấu quần sẽ dính đất bùn, về nhà lại phải mất công giặt nữa.

Nghĩ tới tấm chăn vừa phơi lại buổi sáng, Shizuka vốn định đóng cửa về cất kéo ướt, nhưng tiệm hoa đông khách quá, cô chẳng có thời gian nghỉ tay.

Đến chiều, cô còn gặp một chuyện lạ lùng. Một anh chàng xưng tên là Takahashi đầu cúi gằm buồn bã tới mua một bó hoa cúc. Một chốc sau, bó hoa cúc bị ném từ trên tầng xuống, rồi lại mười mấy phút sau, Takahashi đầu bê bết máu chạy ào xuống đường, lao thẳng về phía bệnh viện.

Chắc lại là một anh chàng áp lực cao quá nên tâm lý bất thường.

Shizuka đang bận tối mắt tối mũi nên cũng nhanh chóng quên bẵng.

Cho tới tận hơn tám giờ tối, khách mới vãn dần. Shizuka đang thu dọn chuẩn bị đóng cửa thì lại có người tới mua hoa.

“Vô cùng xin lỗi, cửa hàng đã nghỉ rồi ạ.” Shizuka lịch sự đáp.

Người khách đứng ngoài cửa, nơi ánh đèn không chiếu tới nên cô không nhìn rõ mặt mũi.

“Phiền cô quá, tôi chỉ mua một bông cúc trắng thôi.” Giọng nói rất lịch sự nhưng cũng rất lạ lùng, giống hệt như tiếng đàn accordion hở phím.

Shizuka ngẩng nhìn, thấy đó là một người phụ nữ mặc áo gió màu đen, tay cầm ô, mái tóc ướt sũng xõa xuống thẳng đuột, che khuất nửa khuôn mặt trắng bệch, mắt cụp xuống, ngự trên mặt là chiếc khẩu trang trắng toát rộng bản.

Trời đã tạnh mưa lâu rồi, sao vẫn còn giương ô?

Shizuka thấy hơi lạ nhưng cũng chẳng hơi đâu mà nghĩ, chỉ mua một bông hoa cúc trắng thì nhanh thôi.

Đưa hoa vào trong tay người đàn bà, tay chị ta cũng trắng toát không một chút huyết sắc, ngón tay cô vô tình chạm phải, cảm giác lạnh buốt đến thấu xương.

“Quá mười hai giờ đêm rồi, đã sang tiết Vu Lan, là thời gian ma quỷ đi lại, cô không buộc dây đỏ à? Nhớ buộc dây đỏ vào cổ chân bên phải đấy nhé.” Người đàn bà cất giọng lãnh đạm. “Tôi phải đi Miyajima đây, tạm biệt.”

Shizuka cúi gập người tiễn khách. Những câu nói của người đàn bà khiến cô rờn rợn, Miyajima nổi tiếng là hòn đảo ma, có rất nhiều điều cấm kỵ và truyền thuyết kỳ quái, đi tới đây trong ngày Vu Lan thật là đáng sợ. Shizuka nhìn xuống dưới chân. Hôm nay cô mặc quần dài, sợi dây vướng víu nên đã tháo đi rồi. Nhưng cô chưa kịp thắc mắc tại sao người đàn bà áo đen kia lại biết được cô không buộc dây đỏ.

“Phụt!” Chiếc vòng tay mã não tự dưng đút tung, hạt mã não rơi tung toé, nhảy loạn xạ trên nền nhà, tiếng lanh canh vang lên không dứt.

Shizuka sững sờ. Người già dưới quê từng nói, đồ trang sức đeo trên người tự dưng bị đứt là đã giúp chủ nhân ngăn chặn một vụ ma nhập hồn, nhất định phải nhặt lại toàn bộ số hạt, gói kỹ trong vải đỏ, lấy dây thép buộc lại, mang về nhà đặt trên bệ cửa sổ thông gió để gió đêm cuốn đi âm khí và ánh nắng mặt trời soi rọi, sau đó mới có thể đeo lại được.

Cô ngồi xuống nhặt các hạt mã não, vừa nhặt vừa đếm. Mười lăm hạt rồi, còn một hạt nữa mãi không tìm thấy. Shizuka lau mồ hôi trên trán, đúng lúc đó, cô nhìn thấy hạt mã não cuối cùng dưới gầm quầy thu ngân.

Cô khom lưng, thò tay vào khua khoắng, ngón tay đã mấy lần chạm tới hạt mã não nhưng lại đẩy nó ra xa hơn, Cô nằm bò toài dưới đất, thò hẳn cánh tay vào bên trong. Cuối cùng, ngón giữa của cô đã khều được hạt mã não, kéo vào trong lòng bàn tay, nắm chặt.

Đúng lúc cô định đứng lên, chợt cảm thấy bị vuốt một cái từ mông xuống gót chân phải, rồi một bàn tay túm lấy cổ chân cô.

Cảm giác lạnh buốt thấu xương, giống hệt như người đàn bà ma quái vừa nãy.

“Á!” Shizuka rú lên, người giật lên theo phản xạ, đầu đập thẳng vào quầy thu ngân, đau đến choáng váng.

Một tờ giấy trắng hình tròn từ trên quầy thu ngân bay vèo xuống trước mặt Shizuka. Nhìn thấy tờ giấy, mắt cô trợn trùng, mặt méo xệch vì kinh hãi, vội vàng bò đến bên tường, quay đầu nhìn lại.

Trong nhà không một bóng người, điều đó càng khiến cô hãi hùng hơn nữa. Cô chỉ ước sao mình nhìn thấy một người đứng đó, cho dù là một tên dê cụ lẻn vào sờ trộm cũng được.

Tờ giấy trắng trên mặt đất chính là tiền mua hoa người phụ nữ áo đen vừa trả, Shizuka tiện tay đặt lên trên quầy. Đó là một tờ tiền giấy trắng tinh.

Hệt như khuôn mặt trắng bệch của người đàn bà đó. Chẳng lẽ bà ta là... Shizuka không dám nghĩ tiếp, tay nắm chặt hạt mã não, cuống quýt khoá cửa lại chạy về nhà.

Kuwabara bỗng thấy hẫng một cái, suýt nữa ngã nhào khỏi chõng trúc. Lau mồ hôi trên trán, mới nhận ra đã nửa đêm, không ngờ anh ta lại ngủ lâu đến vậy.

Anh ta vừa mơ một giấc mơ quái lạ, thấy mình lạc vào một nơi kỳ dị, nhà cửa cao lùng lũng như núi, mặt đất rắn đanh như thép, còn anh ta lại hoá thành một cô gái, trong một gian nhà nhỏ đầy hoa tươi, bán cho những khách hàng ăn vận cổ quái. Ký ức cuối cùng là anh ta nằm bò rạp trên mặt đất, bị ai đó vuốt một cái vào mông.

❀ 5 ❀

Kuwabara nhớ lại mà rùng mình, vội vàng đứng dậy, vào bếp vớt ra một khúc xương chôn xuống gốc nho, ném thêm củi mới vào lò, rồi mới quay về phòng ngủ.

“Shizuka, sắp sửa tới lễ Vu Lan rồi, xin hãy tha thứ cho anh không có thời gian cúng lễ cho em.” Kuwabara gối đầu lên cánh tay, nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại cảnh tượng đáng sợ ngày hôm ấy.

Một năm trước, Shizuka, cô gái xinh đẹp nhất đã lấy Kuwabara, anh ngư dân nghèo nhất. Đây đúng là một sự việc chấn động, tới cả lãnh chúa trong vùng cũng tới tham dự hôn lễ của hai người họ.

Nhìn nhan sắc lộng lẫy của Shizuka, rất nhiều gã đàn ông vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tức, không ai không nghĩ: “Một thằng đánh cá sao lại có phúc lớn đến thế...”

Sau khi kết hôn, hai người sống cuộc đời bình dị, hạnh phúc, Kuwabara đánh cá, Shizuka chăm lo việc nhà. Hơn nửa năm, bụng Shizuka tròn dần, cô đã mang thai. Kuwabara càng chăm chỉ đánh cá, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, do lao lực quá độ nên gầy đến trơ xương.

Đủ ngày đủ tháng, Shizuka lâm bồn, Kuwabara chờ bên ngoài thấp thỏm lo lắng, đi đi lại lại nghe ngóng, nhìn vào trong nhà. Tiếng gào thét thảm thiết của Shizuka khiến anh chỉ muốn xông thẳng vào trong, nhưng rồi vẫn cố kìm lại được.

“Kuwabara... Kuwabara...” Bà đỡ hai tay đầy máu loạng choạng chạy ra khỏi nhà. “Mau... mau đi mời hồ tiên đến giúp! Không thì...”

Hai tại Kuwabara ù đặc. Bà đỡ đã nói như vậy, nghĩa là hai mẹ con lành ít dữ nhiều, đang trong thời khắc thập tử nhất sinh.

“Còn ngây ra đấy làm gì!” Bà đỡ ném ra một tấm khăn đẫm máu.

“Mau lên!”

Nói rồi hớt hải chạy vào trong nhà. Shizuka càng kêu la thảm thiết. Qua lớp giấy dán cửa sổ, thấy Shizuka thình lình ngồi bật dậy, đầu tóc rũ rượi, giãy giụa đau đớn như đang phải chịu cực hình khủng khiếp.

Kuwabara nhặt tấm khăn lên, xách theo cái túi vải cắm đầu chạy vào khu rừng cách đó không xa. Đến khi trở ra, anh đi giật lùi, vừa đi vừa lấy đồ trong túi ném xuống đất, cứ thế ném cho tới khi về đến bên cửa sổ, rồi đặt tấm khăn đẫm máu lên bệ cửa sổ, ngồi thu lu ở đó, mắt ngong ngóng nhìn hút vào trong rừng.

Một vệt máu tươi nhỏ giọt từ trong rừng tới bên dưới cửa sổ, là máu con gà sống đã bị chặt làm nhiều mảnh rải khắp dọc đường.

Ngay dưới cửa sổ là cái đầu gà, màng mắt xám trắng che kín đôi mắt đầy tử khí, mỏ gà vàng quạch hơi hé mở, để lộ cái lưỡi cứng đờ.

Đột nhiên, từ trong rừng vang lên tiếng sột soạt, cây có lắc lư, những miếng thịt gà sống lần lượt biến mất, nghe loáng thoáng như có tiếng “chít chít”.

Tuy Kuwabara đang hết sức trông đợi thứ đó xuất hiện, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn cứ khiến anh sơn gai ốc. Khi một dãy thịt gà chỉ còn sót lại cái đầu gà, anh cảm giác rõ ràng là có thứ gì đó đang tiến đến bên cạnh, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.

“Hồ tiên, hồ tiên, xin hãy phù hộ cho vợ và con của con bình an.”

Kuwabara dập đầu lia lịa khẩn cầu.

“Chít chít... chít chít...”

Lần này anh đã nghe thấy rõ ràng, là tiếng kêu của Con cáo.

Cái đầu gà trên mặt đất đột nhiên bay vọt lên, nảy nảy mấy cái rồi biến mất tăm. Mảnh khăn đẫm máu trên bệ cửa sổ bỗng cháy bùng, ngọn lửa xanh lét lờ mờ có hình con cáo, “soạt” một tiếng chui tọt vào trong nhà.

❀ 6 ❀

Shizuka một lần nữa kinh hãi bật dậy khỏi giường. Tấm chăn ẩm ướt khiến người cô lạnh buốt, lập cập lần sờ công tắc đèn, mở mắt nhìn, rõ ràng vẫn là căn phòng quen thuộc.

Chuyện quái dị xảy ra trong tiệm hoa khiến cô càng nghĩ càng sợ hãi, về đến nhà không cả dám tắm, chỉ kịp vơ vội lấy tấm chăn trên bệ cửa sổ trùm kín đầu, dường như làm vậy có thể khiến cô an tâm hơn một chút. Cảm giác ngột ngạt trong chăn khiến cô hít thở khó khăn, đầu óc mụ mị rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Trong giấc mơ, cô lại một lần nữa mơ tiếp giấc mơ tối qua. Trong mơ cô biến thành một ngư phủ, đang thấp thỏm đợi người vợ yêu sinh nở.

Chuyện gì thế này?

Nghe nói có một triệu chứng tâm thần phân liệt là lúc ngủ liên tục mơ cùng một giấc mơ giống nhau, nhưng cô lại mơ một giấc mơ nối liền, cứ thiếp đi là biến thành anh ngư dân Kuwabara, mơ một giấc mơ thời Edo.

Đột nhiên, cô sực nhớ ra một chuyện, lập tức chạy lao vào nhà tắm soi gương. Nốt ruồi màu đỏ trên cổ đã to hơn tối qua một chút, còn mọc ra mấy sợi lông cực mạnh, càng nhìn càng thấy giống một bộ mặt đàn ông.

Cô ở trong gương, khuôn mặt trắng bệch, mắt vằn vện tia máu, hai hốc mắt thâm quầng, đôi môi tím tái, run rẩy. Đột nhiên, mặt gương cứ như thể mặt hồ bị ném đá, gợn lên từng vòng sóng. Sau những lằn sóng gợn dập dềnh, cô thấy bộ mặt mình trong gương đang nhanh chóng biến đổi.

Mái tóc dần rụng trụi, lộ ra cái trán trọc bóng, xương gò má từ từ nhô cao, lông mày rậm dần, trên cằm mọc ra chân râu dày đặc, tóc sau đầu tự động nhấc lên, cuốn thành một búi.

Trong gương là một người đàn ông!

Người đàn ông trong giấc mơ - Kuwabara!

Shizuka gần như chết lặng, hai mắt trùng trùng nhìn vào mặt gương. Cô không tin nổi vào mắt mình, vội đưa tay sờ lên mặt. Làn da cô vẫn nhẵn nhụi không hề có cảm giác của chân râu. Thế nhưng, người đàn ông trong gương cũng đang sờ tay lên cái cằm chân râu lởm chởm.

Nốt ruồi đỏ dưới cổ đã lan rộng bằng quả táo tàu.

“Á!” Shizuka rú lên một tiếng kinh hoàng, vớ ngay con dao cạo lông, thẳng tay cạo vào nốt ruồi. Cô không còn biết đâu là gì, cứ thế cạo lấy cạo để.

“Sốt”, một mạch máu bị cứa đứt, máu tươi phụt lên mặt gương tung toé, rồi chảy xuống nhễ nhại, giọt nọ rối vào giọt kia, dày đặc như một chùm nho.

Hình ảnh trong gương lại nảy sinh biến hoá. Hàng loạt hình ảnh vùn vụt chạy qua như bộ phim tua nhanh. Ánh mắt Shizuka bắt đầu mờ mịt, hơi thở hổn hển, cuối cùng ngã vật xuống nền nhà tắm lạnh ngắt, máu đọng thành vũng dưới cơ thể.

“Kiếp này không gặp, xin chờ kiếp sau.” Shizuka thì thào trong cơn mê sảng. Cổ cô ngoẹo sang một bên, hai mắt trợn trừng nhìn về phía bệ cửa sổ. Ở đó có một gốc nho tươi tốt.

❀ 7 ❀

Kuwabara giật mình choàng tỉnh. Anh lại mơ thấy mình biến thành một cô gái, ở trong một ngôi nhà lạ lùng khám đầy ngọc trắng, nhìn vào một vật kỳ quái có thể phản chiếu rõ ràng hình ảnh của chính mình, sau đó cầm lên một con dao nhỏ, tự cứa vào cổ mình đến đứt mạch máu.

Kuwabara run lẩy bẩy. Vốn là một người đầu óc đơn giản, anh ta không suy nghĩ được quá nhiều, chỉ vô thức sờ lên nốt ruồi đỏ trên cổ, dường như thấy hơi nhói đau. Ngoài cửa sổ, trời xanh ngắt, hôm nay là lễ Vu Lan.

Kuwabara siết chặt nắm tay, trong ánh mắt vụt lóe lên một tia thù hận. Anh cầm làn ra sân, đưa tay hái nho. Mỗi khi một chùm nho bị ngắt đứt, dây nho khẽ run lên như đau đớn, từ chỗ đứt chảy ra dòng nhựa xanh thẫm, giống như máu của cây nho.

Các võ sĩ trung thu nho đã hùng hổ xuất hiện trên đường phố.

Cơn mê thích của lãnh chúa với quả nho đã đến mức phi lý. Ngày nào hắn cũng ăn nho, ăn rất nhiều, tới mức hàm răng lúc nào cũng dính đỏ nước nho, đỏ lừ như máu.

Kuwabara phủ phục dưới đất, nhìn đám võ sĩ khiêng làn nho đi, trên mặt lướt qua một nét cười khó đoán.

“Kuwabara, nho nhà người trồng năm nay đẹp lắm! Chắc chắn lãnh chúa sẽ thưởng hậu cho ngươi.” Một võ sĩ gõ bao kiếm lên đầu Kuwabara.

Kuwabara vội dập đầu: “Đây đều là công lao của các đại nhân, nếu tiểu nhân được ban thưởng, tuyệt đối không dám quên ơn cất nhắc của đại nhân.”

“Hoá ra ngươi cũng thông minh đấy chứ.” Đám võ sĩ cười rộ lên.

“Mà Shizuka chết cũng một năm rồi, mau tìm một cô vợ khác đi.”

“Vâng... vâng...” Kuwabara đáp.

❀ 8 ❀

Đối với quý tộc, bất cứ ngày lễ nào cũng sẽ trở thành buổi tiệc linh đình, cho dù là lễ cô hồn - lễ Vu Lan.

Yến tiệc trong phủ lãnh chúa tưng bừng náo nhiệt, rất nhiều võ sĩ đều đến tham dự. Đương nhiên không thể thiếu được nho, món hoa quả quý hiếm được lãnh chúa ưa chuộng nhất. Được các võ sĩ tiến cử, đương nhiên là nho nhà Kuwabara đã có được cơ hội này.

Từng quả nho lớn mọng nước, thơm ngọt, vừa bỏ vào miệng, tất cả mọi người đều tấm tắc khen ngợi, nháy mắt đã ăn sạch sành sanh. Yến tiệc tiếp tục kéo dài tới tận đêm khuya, đám quý tộc, võ sĩ uống tới say mèm, lảo đảo về nhà.

“Fujima, yến tiệc hôm nay thực tuyệt!” Hanagata miệng đầy hơi rượu.

Fujima cười hềnh hệch: “Tiếc quá Shizuka chết mất rồi, nếu không thì sáng mai ta sẽ...”

“Ha ha, thế mà lại đi lấy cái thằng Kuwabara khố rách áo ôm, ha ha...” Hanagata phá lên cười lớn, nhưng rồi đột nhiên lại gập lưng nôn thốc nôn tháo.

Fujima lên giọng: “Này, tửu lượng của ông sao hôm nay kém thế!”

Hanagata nôn oẹ mỗi lúc một dữ, đồ ăn trộn lẫn rượu tuôn ra ồng ộc, bốc mùi lợm giọng.

Fujima bịt mũi, nhưng không chịu nổi cũng nên theo. Hanagata nên đến mật xanh mật vàng, tới khi dạ dày rỗng tuếch rồi mới thấy dễ chịu chút đỉnh. Đang định đúng thẳng dậy, bỗng cảm thấy có thứ gì đó từ trong dạ dày bò lên thực quản, khiến hắn lại tiếp tục phải nôn oẹ.

Hắn oẹ ra một cục máu, rồi lại một cục nữa. Hanagata trợn trùng cặp mắt say rượu, sợ đến chết điếng.

Những cục máu vừa nôn ra, trông giống hệt như gan và thận.

Hắn đã nôn ra cả nội tạng? Bụng vẫn đau quặn dữ dội, hắn lại tiếp tục bẹ ra từng đống máu me.

Những cục máu rơi trên nền đất, run rẩy, vặn vẹo, biến hoá một hồi, trong hệt như những bộ mặt người.

Là khuôn mặt của Shizuka, thiếu phụ xinh đẹp đã chết một năm về trước!

“Á!” Hanagata rú lên kinh hoàng, cơ thể mềm nhũn, đầu đau như búa bổ, cảm giác như hộp sọ đang phồng lên mỗi lúc một to như quả bóng thổi căng sắp vỡ đến nơi.

Thứ cuối cùng hắn nhìn thấy được là Fujima cũng đang nôn ra từng đống nội tạng, cái đầu căng lên, tròn xoe, bóng loáng, mắt mũi mồm miệng đã thật sâu vào trong lớp da căng phồng, giống như đội một quả nho khổng lồ trên cổ.

Bụp!

Bụp!

Hai tiếng nổ trầm trầm vang lên, đầu của hai võ sĩ đã nổ tung. Hai cái xác không đầu lảo đảo mấy cái rồi đổ vật xuống. Xung quanh vung vãi những nội tạng đẫm máu, đều mang khuôn mặt căm thù của Shizuka.

Hôm sau, khắp huyện bàn tán sôi nổi, nghe nói rất nhiều võ sĩ đã trúng lời nguyền ác quỷ trong lễ Vu Lan, nôn ra nội tạng, đầu vỡ tung mà chết. Trong đó, có cả tướng quân lãnh chúa mê thích ăn nho!

Các võ sĩ còn sống sót sợ hãi truy tìm nguyên nhân, và nghĩ tới Kuwabara. Khi họ xông vào nhà Kuwabara, thấy anh ta đã tự trói mình vào gốc nho, tay cầm một ngọn đuốc, mỉm cười châm vào thân nho.

Tiếng mỡ cháy xèo xèo vang lên, cây nho cứ như đã được tưới mỡ nóng, nhanh chóng bén lửa, bốc cháy ngùn ngụt. Đám lửa dữ dội trùm lấy Kuwabara, chẳng mấy chốc, anh ta đã biến thành cái xác cháy đen.

Cây nho cũng cháy thành than. Trong đống tro tàn, đám võ sĩ giật mình trông thấy những gốc nho đang quấn quanh một cái đầu lâu.

Sau khi lục soát khắp nhà, thấy trong bếp có một cái nồi to đang sôi ùng ục, trong nồi đang hầm canh thịt. Một võ sĩ cầm vợt múc lên được một khúc xương, vừa nhìn đã rú lên kinh hãi ném vội đi. Hoá ra là một khúc xương sườn của người.

❀ 9 ❀

Một năm trước đó, trong lúc Kuwabara đang lạy lục cầu xin hồ tiên phù hộ cho vợ và con, bỗng thấy bà đỡ từ trong nhà đi ra, nước mắt đầm đìa: “Kuwabara, Shizuka và đứa bé... đều đã chết rồi.”

Kuwabara giống như sét đánh ngang tai, ngã khuỵu xuống đất.

“Kuwabara, có lẽ anh đã cầu xin không đúng cách rồi. Vừa nãy tôi nghe anh cầu khấn hồ tiên phù hộ cho vợ và con anh bình an. Có lẽ đứa bé không phải là con anh, nên hồ tiên mới không cứu!”

Nghe vậy, Kuwabara lại chết điếng thêm lần nữa! Anh nhớ đến những ngày đi đánh cá miệt mài, khi quay về nhà, Shizuka tuy vui vẻ đón anh, nhưng khóe mắt đỏ hoe như khóc.

Ngôi làng anh nghèo xơ nghèo xác, vốn dĩ chẳng có quý tộc nào lui tới. Nhưng sau khi anh cưới Shizuka, tướng quân lãnh chúa lại đi lại dập dìu.

Anh đã hiểu ra!

“Kuwabara, tôi có một cách này giúp anh báo thù!” Bà đỡ lau bàn tay đẫm máu vào tấm khăn, nghiến răng nói. “Anh hãy trồng một cây nho...”

❀ 10 ❀

Một người đàn ông điển trai đứng trước thi thể lạnh ngắt của Shizuka, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trong gương. Sắc mặt anh ta vô cùng lạnh lẽo, nhưng người phụ nữ đứng cạnh lại bật khóc.

“Kuroba, thế này có tàn nhẫn quá không?” Người phụ nữ nghẹn ngào.

“Tsukino, đây là chức trách của thầy âm dương chúng ta.” Người đàn ông đi ra ban công, túm lấy cây nho nhỏ lên. Chùm rễ xùm xòa như bộ tóc rối đang quấn quanh một cái đầu lâu. “Mong cho hai người kiếp sau gặp lại!” Anh ta lấy ra một tờ giấy trắng, dính lên hộp sọ của cái đầu lâu.

Cái đầu đột nhiên chuyển động, nhảy lên tưng tưng, nhưng không thể giật khỏi đám dây nho, đất ẩm rơi xuống rào rào. Cuối cùng, cái sọ co lại thành một cục đen sì, treo lủng lẳng trên rễ nho.

“Liệu có phải do tập đoàn Orient yểm bùa không?” Cô gái lau nước mắt. “Vì cửa hiệu của Shizuka?”

“Cũng có khả năng. Một thời gian trước, không biết là ai đặt cây nho này trước của nhà Shizuka, nên Shizuka mang vào nhà trồng.

Chúng ta tới muộn quá.” Kuroba đặt lại cây nho vào trong chậu, đi đi lại lại ngoài ban công. “Không được phơi quần áo ban đêm, chăn phơi ban ngày cũng không nên phơi đến tận tối, dễ khiến ma quỷ lầm tưởng là phướn chiêu hồn mà nhập vào. Đắp chăn ấy đi ngủ, rất dễ bị bóng đè, mơ thấy kiếp trước; mặc thứ quần áo này, ban ngày sẽ thấy lạnh lẽo, nhìn thấy nhiều thứ không nên nhìn thấy.”

“Không ngờ tập đoàn Orient lại dùng thủ đoạn tàn độc như vậy chỉ vì một mảnh đất!” Tsukino cắn môi. “Tôi sẽ không tha cho họ!”

“Không còn thời gian nữa đâu. Người đàn bà bị rạch miệng Kuchisake-onna đã tới Miyajima, Jack đã xuất hiện ở Kanagawa, còn rất nhiều việc cần chúng ta làm.” Kuroba trầm lặng nói. “Trách nhiệm của thầy âm dương là bảo vệ con người chứ không phải là làm hại con người, cái quy tắc chết tiệt này thật đúng là trói chân trói tay người ta.”