← Quay lại trang sách

Chương 1 TRÀNG HẠT BỊ NGUYỀN RỦA

Dưới chân núi Himalaya có một ngôi làng rất đẹp và yên tĩnh. Người dân trong ngôi làng này chuyên cung cấp gỗ tử đàn cho hoàng gia. Tuy nhiên, tốc độ sinh trưởng của gỗ tử đàn rất chậm, trong khi lại bị khai thác tràn lan nên đã gần như tuyệt chủng. Thợ đắn gỗ không thể giao gỗ đúng hạn đều bị xử tử hình.

Một năm nọ, trong làng liên tiếp mất tích tới mười bảy thanh niên trai tráng. Có người nói rằng, những người này đã bị bí mật giết hại để nuôi dưỡng linh khí cho chuỗi tràng hạt tử đàn. Cũng có người già nói rằng, trên núi có ma nữ cứ đến đêm lại xuất kiện, dụ dỗ thanh niên trai tráng để hút lấy dương khí. Những người chết oan kiểu này, mắt trái đều biến thành màu đỏ, hóa thành oan hồn lang thang, đời đời kiếp kiếp nguyền rủa ngôi làng...

❀ 1 ❀

Đợi mãi mới đến cuối tuần, Pathik muốn ngủ nướng, nhưng lại nhớ hôm qua đã nhận lời Malasri đi chơi đền, nên đành uể oải trở dậy, gọi cho Malasri.

Nhưng Malasri đã gửi ngay một bức ảnh qua MSN, là bức ảnh cô nàng chụp chung với một anh chàng, kèm theo lời nhắn: “Nhanh lên, mình đang chờ cậu.”

Pathik không vui, đã hẹn hò với bạn trai còn gọi cô đi cùng làm gì? Nhưng quần áo đã thay xong nên đành phải đi vậy.

Pathik đứng trước chiếc xe ba bánh màu vàng mui xanh, cò kè hồi lâu với tay tài xế to béo về số tiền phải trả để đến đền Narayan.

Chiếc xe nhảy tưng tưng trên đường khiến Pathik hơi khó chịu, lại thêm chiếc áo sơ mi của tài xế có lẽ lâu lắm không thay, mùi mồ hôi xộc vào mũi nồng nặc càng khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Cô tháo chuỗi tràng hạt tử đàn trên cổ tay, mười tám hạt vòng tròn trịa màu tím thẫm đã lên nước bóng loáng, vừa nhìn đã biết là đã rất lâu đòi. Pathik lặng lẽ cầu nguyện, tay lần tràng hạt, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Tay tài xế lén nhìn Pathik qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt cô cứ đờ đẫn nhìn về phía trước. Gã nhếch mép cười khẩy rồi đột ngột cho xe rẽ vào một ngõ hẻm tối tăm.

Nhưng gã không biết, Pathik đang ngồi đờ đẫn bởi cô vừa nhìn thấy những cảnh tượng kỳ lạ trong gương.

Phản chiếu trong mặt gương bụi bặm là gương mặt xinh đẹp của Pathik. Chốc sau, người trong gương bỗng lò mò biến thành một cái ghế gỗ, ngồi trên ghế là một bà cụ tóc bạc phơ, miệng lầm rầm cầu nguyện, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt tử đàn, lần theo chiều ngược lại từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, giống như đang đóng một bộ phim từ kiếp trước...

❀ 2 ❀

Hai nghìn bốn trăm năm về trước, đế quốc Maurya (hay đế quốc Khổng Tước) được thành lập tại phía Nam dãy Himalaya.

“Pathik, hôm nay cha phải lên núi tìm gỗ tử đàn, ba bốn hôm nữa mới về, con ở nhà chăm sóc bà nội nhé. Phật Tổ sẽ phù hộ cho bố tìm thấy!” Chandrak xốc túi hành lý trên lưng, nhét ít bánh nướng vào tay nải, dặn con gái.

Pathik “vâng” một tiếng rồi nhoài người ra cửa sổ nhìn cha bước ra ngoài ngồi xuống cạnh bà nội, hôn lên mu bàn tay bà, còn bà thì vuốt tóc cha rồi thì thầm vài câu gì đó, sau đó cúi xuống lầm rầm tụng niệm.

Bóng của cha xa dần rồi khuất hẳn sau chân núi. Pathik hớn hở đứng dậy rón rén bước ra ngoài.

“Pathik, cháu đi đâu thế?” Bà nội ngẩng lên hỏi.

Pathik liếc nhìn đôi mắt bạc phếch vô hồn của bà nội, ra vẻ lễ phép: “Cháu định đi hái ít quả về cho bà ăn ạ.” Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: “Sao bà mắt mù mà tai lại thính thế không biết!”

“Ngoan quá, cháu nhớ về sớm đấy.” Bà cười, các nếp nhăn dồn lại trên mặt, trong miệng chỉ còn sót vài chiếc răng lơ thơ.

“Bà ở nhà cẩn thận đấy.” Pathik cắm đầu chạy biến.

“Cầu xin Phật Tổ hãy phù hộ cho con bé.” Bà nội lần chuỗi tràng hạt tử đàn, lầm rầm cầu nguyện, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía xa xăm.

Trong thung lũng mọc đầy hoa dại, Pathik tung tăng chạy nhảy. Cô ngắt một bông hoa dại cài lên mái tóc đen nhánh rồi soi mình xuống dòng suối trong vắt, hài lòng cất tiếng hát réo rắt, leo lên đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống ngôi làng nghèo nàn lụp xụp trong khe núi, Pathik lại thấy buồn nản. Pathik biết mình là một thiếu nữ xinh đẹp, lại hát hay múa giỏi, nếu được tuyển vào kinh thành làm cung nữ, kiểu gì cũng sẽ được ăn sung mặc sướng. Thế nhưng cô lại thuộc giai cấp Shudra, một trong bốn giai cấp có địa vị thấp hèn nhất Ấn Độ, chỉ được phép làm những công việc nặng nhọc như trồng cây, săn bắt. Dân làng cô hết đời này sang đời khác phải sống đời nô dịch làm phu gỗ, có số phận bi thảm nhất trong giai cấp Shudra.

Nhà vua đương thời của vương triều Maurya là vua Ashoka, tức vua A Dục, sùng tín Phật giáo, cho xây dựng rất nhiều chùa tháp, gỗ tử đàn được coi là “huyết mộc của Phật Tổ” lại càng trở thành vật liệu không thể thiếu trong xây dựng. Theo truyền thuyết, Phật Tổ sinh ra dưới gốc cây sala (túc cây vô ưu), giác ngộ dưới gốc cây bồ đề, cả đời khổ tu và truyền đạo. Một lần, khi đi qua một ngọn núi, người bẻ một cành cây làm gậy, thấy cành cây chảy ra nhựa đỏ như máu, Phật Tố thở dài nói: “Ta sinh ra từ cây, giác ngộ từ cây, nhưng lúc mệt lại bẻ cây chống mà quên mất cở cây đều có linh hồn, cái tâm tu hành vẫn chưa đạt đến cảnh giới kiên định.”

Vừa dứt lời, cây gậy trên tay bỗng biến thành con rồng xanh bay vút lên cao, trở thành hộ pháp của Phật Tổ. Cho nên gỗ tử đàn còn được gọi là gỗ thanh long.

Gỗ tử đàn sinh trưởng rất chậm, cả trăm năm mới to được chừng một ngón tay, một ngàn năm mới to bằng bàn tay, vả lại thân cây lại cong queo, hiếm có cây thẳng tắp, mà loại thân rỗng cũng nhiều, nên người ta thường nói: “Mười cây tử đàn chín cây rỗng”, có thể tưởng tượng được việc tìm gỗ tử đàn khó khăn đến đâu.

Bị triều đình đòi hỏi ráo riết, gỗ tử đàn đã trở nên hết sức hiếm hoi, phu gỗ tìm khắp núi rừng cũng chỉ kiếm được loại gỗ to bằng nắm đấm trẻ con. Nếu không giao gỗ đúng hẹn, sẽ bị quan quân bắt đi. Không ai biết là đi đâu, nghe nói là bị đưa đi làm phu dịch xây đền chùa, chẳng may có chết sẽ bị vùi xác luôn trong chùa, linh hồn đời đời kiếp kiếp quanh quẩn bảo vệ chùa miếu...

❀ 3 ❀

Nghĩ đến chuỗi tràng hạt tử đàn trên tay bà nội, Pathik càng thấy cha mình thật khó hiểu. Chỉ cần nộp chuỗi tràng hạt là có thể thoát khỏi giai cấp Shudra, trở thành giai cấp thứ ba Vaisya làm nghề buôn bán, cuộc sống sẽ đỡ khốn khổ hơn nhiều.

Nhưng cha cô lại thà lặn lội trong rừng thiêng nước độc đầy thú dữ, chịu nguy hiểm đến tính mạng cũng không bao giờ có ý định lấy đi tràng hạt trên tay bà nội.

“Chẳng nhẽ bà nội còn quan trọng hơn cả con gái hay sao?” Pathik càng nghĩ càng giận. “Món ngon nhất dành cho bà ăn, phòng tốt nhất dành cho bà ngủ, còn mình chỉ được ngủ ở vựa củi, ăn cơm thừa canh cặn của bà. Mẹ mà còn sống thì mình đâu phải khổ thế này?”

Mẹ Pathik mất khi cô vừa ra đời vì sinh khó, nên ngay từ nhỏ, cô đã bị coi là đồ xui xẻo, thường bị bọn trẻ trong làng trêu chọc, chế giễu, gọi cô là ác quỷ đầu thai.

Pathik nhìn xuống khe núi dưới chân, hét lên như muốn trút bỏ nỗi oán giận trong lòng.

“Pathik, anh tới rồi đây!” Rasesh giơ cao một hạt vòng tròn xoe trên tay, thở hổn hển trèo lên đỉnh núi.

Pathik chau mày: “Sao lâu thế?”

Rasesh nhấc bình da lên tu vài ngụm nước mới cười đáp: “Dùng gỗ hoàng liên để tráo gỗ tử đàn thì cũng phải làm giống y như thật mới được chú.”

Pathik cầm lấy Những hạt vòng làm bằng gỗ hoàng liên, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lại nhấc trên tay ước lượng, sau đó hớn hở nhét vào trong ngực. Rasesh liếc trộm khuôn ngực thiếu nữ của Pathik, hơi thở càng gấp.

“Anh vội gì thế.” Pathik liếc mắt cười. “Đằng kia có hang, chúng ta vào đó nghỉ chân một lát cho mát nhé. Anh trèo lên núi cũng đói rồi phải không, em có mang cho anh ít bánh nướng đấy, anh ăn lót dạ lấy sức đã.”

Rasesh nhận lấy cái bánh nướng liền ăn vội ăn vàng suýt nghẹn, phải tu vài ngụm nước mới trôi đi được.

“Pathik, đến khi anh cưới em rồi, chúng mình sẽ không phải lén lút như thế này nữa.”

“Em là ác quỷ đầu thai, vừa sinh ra đã hại chết mẹ em, anh dám lấy em sao?”

“Tại anh hồi nhỏ không hiểu chuyện mới nói bậy thôi. Em xinh đẹp là vậy, ai chẳng muốn lấy em?”

“Nhưng anh có chấp nhận được chuyện trước khi lấy anh, em phải ngủ ba đêm với ba người đàn ông thuộc ba giai cấp cao quý hơn chúng ta không?”

Rasesh im lặng. Luật lệ quy định không được phép kết hôn với người không cùng giai cấp, và giai cấp Shudra địa vị thấp hèn nhất không chỉ phải đời đời kiếp kiếp làm nô dịch, mà con gái trước khi kết hôn phải dâng hiến thân xác cho người có quyền thế nhất thuộc ba giai cấp cao hơn là Brahmana, Ksatriya và Vaisya ở địa phương.

“Anh không chấp nhận được phải không?” Pathik nhìn Rasesh cười nhạt.

“Nhưng nếu chúng ta có thể làm ra loại tủ đàn huyết gà, sẽ có thể thoát khỏi giai cấp Shudra.” Rasesh vội nói. “Bố em là phu gỗ tài giỏi nhất, nghe nói ông nắm giữ bí mật biến gỗ hoàng liên thành tử đàn huyết gà đấy.”

Pathik không nói gì. Lúc này, hai người đã đi đến trước hang đá. Giữa trưa oi bức nhưng từ cửa hang vẫn phả ra hơi đá lạnh lẽo, xen lẫn với mùi xác phân huỷ.

“Pathik, hay là thôi đừng vào trong đó nữa.” Trông cái hang âm u và rùng rợn, Rasesh bỗng thấy sởn da gà. “Năm nay trong làng đã có mười bảy người mất tích, người già nói là do trên núi có ma nữ biến thành cô gái xinh đẹp mê hoặc trai trẻ rồi hút hết dương khí của họ để tu luyện, nghe ghê lắm. Hay chúng ta xuống núi đi?”

“Gì cơ? Chuyện đấy mà anh cũng tin được à?” Pathik vuốt tóc. “Chắc cũng giống như hồi bé anh tin chắc em là ác quỷ phải không.”

Rasesh bỗng thấy dạ dày đau quặn, ruột gan như đứt từng khúc. Anh ta ôm bụng, gập đôi người lại, trán vã mồ hôi, trước mắt tối sầm. Rasesh khuỵu xuống đất, hai tay cào bới điên cuồng trên mặt cở, kêu gào thảm thiết.

Pathik rút ra con dao quắm giắt ngang hông, kề lên mang tai Rasesh, khuôn mặt xinh đẹp sắt lại, đôi môi đỏ thì thầm: “Đúng đấy, ta chính là ma nữ đây!”

Con dao quắm lướt qua thắt lưng anh ta, cảm giác lạnh buốt và sau đó là đau đớn kịch liệt khiến Rasesh tỉnh táo lại chút ít. Máu tươi phun tung toé lên mặt Pathik, đọng thành từng đốm li ti, trong vô cùng ghê rợn.

Rasesh há miệng định kêu nhưng không cất nổi nên lời, toàn thân tê dại, mất hết cảm giác, cũng không còn cử động được nữa, vết chém không còn đau đớn, nhưng tưng tức như bị bàn tay ai đó chọc vào, mò mẫm. “Phựt” một tiếng, Pathik giật bàn tay đẫm máu ra khỏi vết thương, kéo theo một thứ đỏ hồng phập phồng, trông như một hạt đậu khổng lồ.

“Tôi tiết lộ bí quyết cho anh nhé. Gỗ hoàng liên phải giữ bên trong quả thận người mới biến được thành tử đàn huyết gà, đây là bí quyết mà chính cha tôi đã nói cho tôi biết trong một lần say rượu, nhưng chỉ lừa gạt được những kẻ mù loà và không am hiểu mà thôi.” Pathik cẩn thận rạch mở quả thận của Rasesh, máu đỏ thẫm ứa ra ròng ròng từ vết cắt. Cô ấn hạt vòng làm bằng gỗ hoàng liên vào trong, thích thú nhìn máu thấm sâu vào trong thớ gỗ, sau đó nhét lại quả thận vào trong thắt lưng Rasesh. “Anh yêu, hãy nuôi dưỡng cái hạt vòng này cho em.”

Ảnh mắt Rasesh đã trở nên mờ mịt, con ngươi trợn ngược, sắc mặt nhợt nhạt không còn sinh khí.

Pathik quệt đại bàn tay lên cỏ để lau đi vết máu, sau đó cố hết sức kéo thi thể của Rasesh vào trong hang.

❀ 4 ❀

Trong hang, thi thể chồng chất thi thể, đã trở thành một đống thịt thối rữa lúc nhúc những con dòi, trông vô cùng rùng rợn.

Pathik đẩy xác Rasesh vào trong đống xác thối rồi mắm môi thọc tay vào sau lưng một cái xác trông có vẻ mới nhất. Lũ dòi uốn éo leo lên cánh tay tròn lẳn của cô.

Một lúc sau, Pathik rút tay về, trong lòng bàn tay nhầy nhụa dịch thối là một hạt vòng màu đỏ bầm gần như đã ngả sang màu tím đen.

“Luật lệ quy định người Shudra không thể làm hại người thân, nhưng chúng mày không phải người thân của tao. Và tất cả chúng mày đều đã từng ức hiếp tao, nhục mạ tao là đồ ác quỷ, chúng mày chết là đáng.” Pathik đưa sống dao quẹt bở đám dòi đang bám trên tay. “Thuốc mê làm từ cà độc dược thật hiệu nghiệm. Rasesh, anh cứ nằm chung với họ ở đây nhé.”

Mùi hôi thối nồng nặc trong hang khiến Pathik hơi choáng váng. Trong cơn xây xẩm, Pathik lò mò thấy Rasesh đang mở trợn mắt ra, con mắt bên trái đỏ bầm như máu.

Kể từ khi biết được bí quyết biến gỗ hoàng liên thành tử đàn huyết gà, Pathik bắt đầu lên kế hoạch chu đáo, sau đó dùng sắc đẹp trời cho mê hoặc đám trai trẻ trong làng để thực thi từng bước một. Khi ra tay với chàng trai đầu tiên, Pathik mãi không hạ được đường dao, tay chân run rẩy, nôn thốc nôn tháo, ám ảnh đến bỏ ăn bỏ ngủ mấy ngày. Nhưng cùng với số người chết tăng dần, cô đã bình tĩnh hơn, tay dao cũng thành thục hơn. Thậm chí về sau, trong lòng còn dấy lên một niềm hưng phấn khát máu.

Nhưng giờ thì Pathik đã hoảng sợ, cô rùng mình rồi quay ngoắt người chạy vội ra ngoài.

Ra khỏi hang, Pathik cuống cuồng chùi tay vào cỏ dại. Bỗng cô nhìn thấy chỗ Rasesh vừa bị chém chết có vài ký hiệu kỳ lạ.

Giai cấp Shudra không được học chữ, huống hồ cả nước khi đó có nhiều loại chữ khác nhau và vô số phương ngữ địa phương, nên đương nhiên Pathik không biết được, đó là hai chữ “báo thù” được viết bằng chữ Phạn.

Trên đường xuống núi, trong đầu Pathik cứ lởn vởn câu chuyên mà bà nội đã kể cho cô nghe: Thây ma có mắt trái màu đỏ sẽ biến thành oan hồn báo oán.

❀ 5 ❀

Mấy ngày sau, cha Pathik trở về nhà, tuy chỉ kiếm được những cây tử đàn nhở bằng quả óc chó, nhưng cũng đủ để nửa năm tới không phải đi kiếm gỗ nữa.

Nhưng không phải ai cũng may mắn như cha cô. Những thợ gỗ trở về tay không liền bị quan quân bắt trói cả nhà, rồng rắn lôi ra khỏi làng, vừa đi vừa vung roi da đánh đập tàn nhẫn, cảnh tượng vô cùng thê thảm...

Không ai dám can ngăn, cũng không ai dám chống cự, dân làng chỉ biết đứng từ xa nhìn lại, rì rầm cầu nguyện cho mình tìm được đủ gỗ cho thời hạn lần sau. Bởi vậy, họ cũng đoán già đoán non, Rasesh mất tích chẳng phải do ma nữ dụ dỗ gì hết, mà là bỏ trốn để bảo toàn tính mạng.

“Pathik, cha thấy bà con trông khỏe hơn nhiều đấy, bố biết là con chăm sóc bà rất chu đáo.” Ông Chandrak vừa uống trà vừa khen ngợi con gái.

Bà nội vẫn ngồi dưới gốc cây trong sân, tay cầm tràng hạt gỗ tử đàn, lầm rầm cầu nguyện.

Pathik quay mặt đi không muốn nhìn bà.

“Con yên tâm, cha còn sống thì sẽ còn tìm được gỗ để nộp đúng hạn, con và bà sẽ không có chuyện gì đâu.” Cha cô nhìn bà nội với ánh mắt tràn đầy trìu mến. “Bà đã nuôi lớn cả hai cha con ta, bà đã dạy cha đi rừng đốn gỗ, giờ mắt bà không còn nhìn thấy nữa, chúng ta càng phải hiếu thảo với bà. Người già khỏe mạnh là phúc của con cháu. Tràng hạt tử đàn kia là báu vật gia truyền, bà nội đã nói, khi nào bà qua đời, sẽ trao lại nó cho con.”

Pathik vâng vâng dạ dạ nhưng trong lòng chua chát: “Chẳng bao giờ ông nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến như vậy!”

“Pathik, có Những chuyện cha không thể nói với con được.” Tự dưng ông thốt ra một câu.

Pathik vâng dạ quây qua rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Con vào rừng hái quả cho bà ăn nhé.”

“Đi đi!” Cha cô nở nụ cười khen ngợi.

“Pathik thật ngoan.” Bà nội cũng mỉm cười hiền hậu.

Tới trước cửa hang, mấy ký hiệu mà Rasesh để lại đã không còn, Pathik thở phào, cài lên đầu một cành lá ngải trừ tà rồi nghiến răng chui vào trong hang.

Hôm nay chính là ngày cuối cùng gỗ hoàng liên biến thành tử đàn huyết gà.

Đủ mười tám hạt, giống y như chuỗi tràng hạt trên tay bà nội.

“Bà, cha, tuy con bất mãn với hai người, nhưng con sẽ không làm hại hai người đâu. Con chỉ muốn có được thân phận cao quý hơn thôi. Con sợ hãi cuộc sống này lắm rồi. Mẹ, cầu xin mẹ hãy phù hộ cho con!” Ra khỏi hang, Pathik quỳ sụp xuống đất, nước mắt giàn giụa nhìn về phía dãy núi Himalaya hùng vĩ, khẽ lẩm nhẩm.

❀ 6 ❀

Tối hôm ấy, Pathik nấu món cơm cà ri thật ngon, bà và cha cô khen tấm tắc. Cô còn mòi bà và bố uống thêm chén rượu hoa quả do cô tự ủ. Chẳng mấy chốc, họ đã thiếp đi trên giường.

Pathik rón rén bước vào phòng bà. Ánh trăng trắng xám hắt lên thân thể già nua còm cõi, trông như một cái xác khô vẫn còn hơi thở. Pathik thấp thỏm tháo lấy chuỗi tràng hạt tử đàn trên cổ tay bà nội rồi thay bằng chuỗi tràng hạt giả làm bằng gỗ hoàng liên...

Sáng tinh mơ hôm sau, bà thức dậy, vẫn lần tràng hạt như mọi ngày. Bỗng nhiên, cơ thể bà giật nảy lên một cái, rồi bà gượng cười: “Pathik thật ngoan.”

Lác đác có tiếng gà gáy sáng, màn sương mỏng còn giăng ngang giữa núi rừng.

“Pathik! Pathik!” Cha cô ra sức đập cửa, giọng nghẹn ngào. “Bà con...”

Giai cấp Shudra có địa vị thấp hèn nhất nên người chết không được phép thuỷ táng xuống sông, mà phải bỏ xác lên đỉnh núi cho diều quạ rỉa, gọi là thiên táng.

Trước khi thiên táng, người nhà phải tụng kinh suốt ba ngày ba đêm để giúp cho người chết được siêu sinh, cầu nguyện để kiếp sau không phải luân hồi đầu thai vào giai cấp Shudra nữa. Đến đêm, người làng về hết, trong nhà chỉ còn lại cái xác phủ vải thô và hai cha con mệt mỏi.

Ông Chandrak đã khóc suốt một ngày trời, hai mắt sưng húp. Pathik tuy trong lòng cảm thấy ân hận, nhưng lại tự an ủi mình: Bà chết sớm thì càng sớm thoát khỏi bể khổ, chuỗi tràng hạt coi như đã để lại cho mình. Nếu biết sớm thế này, mình đã chẳng phải nhọc công làm chuỗi tràng hạt tử đàn giả.”

Cha cô nghẹn ngào, giọng khàn đặc: “Pathik, giờ cha sẽ kể cho con nghe một chuyện. Đó là bí mật mà cha đã lỡ tiết lộ với con. Từ đời ông cố nội, ông đã biết được một bí mật cổ xưa, đó là hạt gỗ hoàng liên nhét vào thắt lưng, gần thận người sống nuôi mười tháng sẽ biến thành gỗ tử đàn huyết Phật quý hiếm bậc nhất. Gỗ đó cạo lấy mạt, bỏ vào rượu trắng, mạt gỗ lập tức tan trong rượu, rượu biến thành màu hồng sóng sánh, rót ra kéo sợi như mật. Còn nếu bỏ vào thận của người chết thì chỉ có thể biến thành tử đàn huyết gà dùng để đánh tráo thôi... Điều này thì cha đã nói với con rồi phải không?”

Pathik hoang mang gật đầu, thầm nghĩ, lẽ nào cha cô đã biết chuyện cô làm?

Cha cô cúi đầu nói tiếp: “Cho nên, dòng họ nhà ta đời nào cũng nuôi tử đàn huyết Phật, đến đời cha và mẹ con, đã nuôi đủ mười tám hạt. Chỉ cần xâu những hạt này lại làm thành chuỗi tràng hạt rồi đem đến kinh thành Maurya, chúng ta sẽ thoát khỏi giai cấp Shudra thấp hèn, đó là mục tiêu mà dòng họ chúng ta hằng theo đuổi.”

“Nhưng đúng lúc đó, đã xảy ra một chuyên bất ngờ. Mẹ con vừa ủ hạt vòng hoàng liên vào người thì mang thai con. Tức cả con và hạt vòng hoàng liên đều được nuôi dưỡng cùng lúc bởi tinh huyết trong người mẹ con. Cha sợ mẹ con lao lực quá, từng khuyên mẹ con cứ bỏ con đi, nhưng mẹ con không chịu, nói vừa ủ hạt vòng đã mang thai con, chắc chắn con là báu vật mà Phật Tổ ban tặng. Cha tuy lo lắng, nhưng cũng nghe theo mẹ con. Giờ nghĩ lại, cha vẫn thấy có lỗi với con.”

Nghe đến đây, Pathik há hốc miệng kinh ngạc.

“Nhưng mẹ con ngày một gầy mòn, đến lúc lâm bồn thì chỉ còn da bọc xương, không còn đủ sức để sinh con. Cha đang lo cuống cuồng thì mẹ con kêu khát, đòi cha đi lấy nước. Cha lật đật chạy đi, vừa múc nước xong thì nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Cha sung sướng ném cả gàu nước chạy vào phòng, nhưng... nhưng...”

Môi cha cô run cầm cập, hai mắt nhìn lên trần nhà, ầng ậc nước. Mất một lúc lâu để trấn tĩnh, ông mới kể tiếp: “Trên giường chăn đệm đẫm máu, một con dao săn dính đầy máu để bên cạnh, mẹ con đã lả đi, tay vẫn ôm chặt lấy con. Mẹ con đã dùng hết sức tàn tự rạch bụng mình để lấy con ra. Mặt mẹ con tái nhợt khủng khiếp, nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười. Con nằm trong lòng mẹ, bé xíu, khóc thét, trên tay nắm chặt hạt vòng.”

“Cha vô cùng đau đớn, cho rằng con là ác quỷ đầu thai để lấy đi hạt vòng nuôi trong người mẹ con. Trong lúc đau khổ, giận dữ, cha đã định quật chết con. Nhưng bà con đã chạy tới ngăn cha lại. Đến lúc này cha mới phát hiện, đằng sau lưng của mẹ con còn có một vết cứa. Mẹ con biết mình không sống nổi nên đã lấy cả con và hạt vòng ra ngoài. Cảnh tượng đó thật là khủng khiếp, nhưng lại thật xúc động, Pathik, con có hiểu được không?”

Lúc này Pathik đã nước mắt giàn giụa. Cô chầm chậm ngồi phịch xuống đất, cố ghìm tiếng nức nở.

“Chính mẹ con và bà con đã giành giật lại mạng sống cho con. Nhưng con quá nhỏ, quá gầy, quá yếu ớt, ai cũng bảo con không sống nổi. Bà đã xâu mười tám hạt vòng thành chuỗi tràng hạt, ngày ngày cầu nguyện cho con và thật thần kỳ, con đã sống. Từ đó, ngày nào bà cũng cầu nguyện, nghe nói cứ lần được một vạn tám ngàn vòng là con lại sống thêm được một ngày. Cha đã nhiều lần định

dùng chuỗi tràng hạt đó để đối lấy địa vị của giai cấp Vaisya, nhưng đều bị bà ngăn cản. Bà nói con là vật báu của Phật Tổ ban tặng, lại do mẹ con đánh đổi cả mạng sống để sinh ra, con phải sống với chúng ta, sống với gia đình này. Nếu cuộc sống vẫn tốt đẹp, dù có là người của giai cấp Shudra cũng không sao cả.”

“Pathik, tên của con cũng là do bà đặt cho, bà nói ở quê chúng ta, từ này có nghĩa là “báu vật”. Bà nói bà sẽ để lại tràng hạt này cho con, con hãy giữ lấy nó, đến khi nào tìm được một người đàn ông thực lòng yêu thương con, con hãy dùng nó để đổi lấy địa vị của giai cấp Vaisya. Con hãy đi đi, càng xa nơi này càng tốt. Đừng lo cho cha...”

Cha cô gắng gượng đứng dậy, đi ra khỏi nhà: “Cả đời này cha sẽ ở đây với bà và mẹ con. Con hãy tự tháo lấy chuỗi tràng hạt trên cổ tay bà nội.”

❀ 7 ❀

Đêm đã khuya, gió lạnh từ trên núi thổi thốc vào căn nhà trống trải, khiến Pathik khắp người lạnh toát. Tiếng thở dài thường thượt của cha cô từ bên ngoài vọng vào hết lần này đến lần khác, Pathik nhìn cái xác phủ vải trắng của bà, trong lòng đau đớn tựa dao đâm.

“Mẹ, bà, tất cả đều hy sinh cả mạng sống vì con, nhưng con thật không xứng đáng.” Pathik nước mắt đầm đìa, cô cắn chặt môi. “Cha, con xin lỗi cha.”

Rồi cô lấy ra chuỗi tràng hạt tử đàn huyết Phật đã nhuốm máu bao nhiêu con người trong dòng họ. Dưới ánh đèn dầu lò mò, chuỗi tràng hạt tím ngắt, sáng bóng như được bao bọc trong một lớp dầu.

Lại một cơn gió lạnh thổi qua, ngọn đèn dầu chập chờn như sắp tắt. Pathik chậm chạp bước lại gần thi thể bà nội, cái bóng ngả nghiêng hắt lên vải liệm trắng toát.

“Bà ơi, cháu không xứng đáng để nhận chuỗi tràng hạt này, cháu xin trả lại cho bà.” Pathik chắp chuỗi tràng hạt trong lòng bàn tay, lầm bầm cầu nguyện, sau đó vén tấm vải liệm lên, cầm lấy cánh tay cứng đờ của bà, tháo lấy chuỗi tràng hạt giả bằng gỗ hoàng liên.

Bỗng nhiên, cánh tay gầy khô của bà nội chìa ra ngay trước mặt Pathik, dường như đang chờ cô đeo chuỗi tràng hạt tử đàn lại cho bà.

Pathik rú lên, giật lùi trở lại, va sầm vào tường, tràng hạt rơi xuống tấm vải liệm. Cô thấy cánh tay kia lần sờ vài cái, nắm lấy chuỗi vòng, rồi bắt đầu lần thoăn thoắt, lần rất nhanh, nhưng theo chiều ngược lại, từ dưới lên trên.

Pathỉk bỗng thấy sau lưng đau nhói, vội đưa tay sờ, bỗng thấy một tia máu nóng hổi phụt thẳng vào lòng bàn tay. Thì ra vừa nãy, khi va phải tường, đã bị con dao quắm giắt sau lưng cắm phập vào thắt lưng, ngay chỗ thận.

Pathik đau đớn, choáng váng, nhưng trên mặt lại từ từ nở một nụ cười. Quả báo, cũng chính là chuộc tội. Khóe miệng rỉ ra dòng máu, hai mắt cô từ từ nhắm nghiền...

❀ 8 ❀

Pathik ngồi trong quán ăn xập xệ bên cạnh đền Narayan, ăn một đĩa cơm cà ri gà với khuôn mặt bí xị.

Khó khăn lắm mới chen chân lên được tàu hoả chạy đến đền Narayan, nhưng lại không liên lạc được với Malasri. Điện thoại tắt máy, đến quán ăn đã hẹn thì không thấy ai cả. Pathik lo lắng chạy tìm khắp nơi mà chẳng thấy đâu, mệt quá đành tìm chỗ ngồi ăn đợi tiếp.

Càng khiến cô buồn bực hơn nữa là chuỗi tràng hạt tử đàn tổ truyền đã không còn trên tay trái nữa, chỉ còn vết hằn lò mò mà nó đã in trên cổ tay cô trong giấc ngủ.

“Hay lúc sáng đi tắm mình tháo nó ra rồi.” Pathik tự trấn an. Cô biết, gỗ tử đàn bây giờ đắt hơn vàng. Chuỗi hạt tử đàn cổ xưa của Pathik lại càng là vô giá, hơn nữa chỗ mối nối còn có hình mặt Phật làm bằng đá tam nhãn thiên châu, càng khiến cho chuỗi hạt quý giá gấp bội.

Lần nào nhìn thấy chuỗi hạt, mắt Malasri cũng sáng rực, cú nằng nặc đòi mượn đeo vài hôm. Tuy hai người rất thân nhau, nhưng Pathik luôn nhớ như in lời trăng trối của bà nội khi trao lại chuỗi hạt cho cô: “Vật linh thiêng đeo trên người sẽ trở thành một phần thân thể, cháu tuyệt đối không được đánh mất, cũng không được đưa cho ai, làm như vậy chẳng khác nào giao luôn cả tính mạng.”

Đợi hơn nửa tiếng, điện thoại của Malasri vẫn không mở, Pathik không còn đủ kiên nhẫn nữa, nghĩ rằng cô ta mải mê với anh chàng kia quên cả bạn bè rồi, bèn hậm hực quyết định ra về.

Trả tiền xong, cô vội vàng rời khỏi quán ăn. Ngoài cửa quán có một người ăn mày ăn mặc rách rưới đang ngồi tì trán xuống mu bàn tay, tóc tai bờm xờm, lưng lở loét mưng mủ, ruồi nhặng vù vù. Tuy hơi sợ, nhưng Pathik vẫn móc ra ít tiền lẻ nhét vào tay người ăn mày.

Mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng tay Pathik vẫn chạm phải tay ông ta, cảm giác lạnh ngắt khiến cô khựng lại.

Người ăn mày đã chết.

Ở Ấn Độ, cảnh tượng ăn mày chết gục ngoài đường không phải chuyện hiếm hoi. Nhưng Pathik vẫn sợ hãi rụt tay về.

“Tiền cho người chết mà lấy lại sẽ bị nguyền rủa đấy.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng cô.

Pathik giật mình hoảng hốt, nhìn thấy trong đám đông gần đó có một tín đồ đạo Hindu mình trần, mặc quần dài màu đỏ đang nhìn cô.

“Đã lấy về rồi, có đưa lại cũng vô ích.” Ông ta chắp tay, lẫn vào đám đông, biến mất như chưa từng xuất hiện.

Pathik dụi mắt, phát hiện ra một điều kỳ lạ. Khi cô dụi mắt trái thì không thấy người Hindu và người ăn mày đã chết đâu. Nhưng khi mở mắt trái ra, cô lò mò nhìn thấy bóng dáng của người Hindu lẫn trong đám đông và xác người ăn mày nằm ngay trước mặt.

Còn có một chuyện khiến cô không thể nào hiểu nổi, hình như ngoài cô ra, tất cả mọi người đều không nhìn thấy xác chết. Có hai khách du lịch người nước ngoài cầm máy ảnh còn thản nhiên cười cười nói nói giẫm lên xác chết mà đi. Một đứa trẻ đánh rơi viên kẹo xuống xác chết, lọt thỏm đi đâu mất. Thằng bé tung tăng chạy lại, thọc tay vào trong xác chết móc viên kẹo ra, hí hửng bóc vỏ bỏ tọt vào miệng...

Mặc dù thời tiết oi bức, nhưng Pathik thấy toàn thân ớn lạnh. Cô nhắm mắt trái lại rồi lại mở ra, hai mắt vẫn nhìn thấy xác chết, nhưng khi nhắm mắt trái lại thì xác chết lại biến mất.

Cô nhớ đến một truyền thuyết ở quê nhà: Con mắt trái của bò, con vật thần thánh nhất Ấn Độ, có thể nhìn thấy linh hồn. Nhưng người khác với bò, nếu mắt trái của người nhìn thấy linh hồn thì sẽ bị nguyền rủa là ác quỷ.

“Chẳng lẽ là do đồng tiền vừa nãy?” Pathik sợ hãi ném đồng tiền xuống đất, bở chạy ra khỏi sân đền, cuống quýt chặn một chiếc xe ba bánh, chẳng thèm hỏi giá mà nói luôn điểm đến rồi giục tài xế chạy thật nhanh.

Tay tài xế béo tròn, đen bóng lập tức nổ máy “bình bịch” cho xe chạy luôn.

Không gian chật hẹp khiến Pathik cảm thấy an toàn hơn, nhưng cảnh tượng hãi hùng vừa rồi vẫn khiến cô khiếp sợ. Chiếc xe bỗng nghiêng về phía trước khi xuống dốc, từ dưới gầm ghế lăn ra một thứ.

❀ 9 ❀

Những hạt vòng tròn xoe tuy bám đầy bụi nhưng vẫn không che được vẻ đẹp bóng bẩy của gỗ tử đàn lâu năm và hình mặt Phật bằng ngọc tam nhãn thiên châu đỏ thẫm như máu.

Chuỗi hạt tử đàn của cô!

Pathik ngơ ngác nhìn chuỗi hạt dưới chân. Một loạt sự việc kỳ dị diễn ra khiến cô không tài nào phân biệt nổi đó là ảo giác hay hiện thực, vết hằn của chuỗi tràng hạt vẫn còn nguyên trên cổ tay càng khiến cô không thể hiểu nổi, tại sao chuỗi hạt lại xuất hiện trên xe?

Pathik đờ đẫn nhìn vào chuỗi tràng hạt trên tay mà không nhận ra tay tài xế đã rẽ vào khu ổ chuột.

Ngõ phố chật hẹp và ánh đèn mờ mịt vẫn không khiến Pathik phát giác ra, cô cứ liên tục mở mắt trái ra rồi lại nhắm vào, vầng trán cô chau tít lại.

Gã tài xế lén nhìn Pathik qua gương chiếu hậu rồi một tay giữ vô lăng, tay kia móc điện thoại trong túi ra bấm lia lịa: “Hàng xịn, chuẩn bị tiền, sắp tới.”

Gửi xong tin nhắn, nhìn qua gương chiếu hậu, anh ta thấy vị khách nữ trẻ tuổi trong bộ sari bở mạng che mặt, đưa chuỗi tràng hạt tử đàn lên mũi ngửi rồi lập tức ngẩng phắt lên nhìn ra ngoài, ánh mặt ngỡ ngàng, sắc mặt nhợt nhạt, bờ môi tím bầm giật giật, tựa như vừa trông thấy một chuyện vô cùng đáng sợ.

Sống mũi cao, đôi môi mọng, cằm hơi vểnh tạo thành những đường cong hoàn hảo cho khuôn mặt nhìn nghiêng, trên cần cổ thon có một nốt ruồi son thấp thoáng.

Gã tài xế bỗng trợn trừng hai mắt, đến nỗi gần như cả tròng mắt tôi ra ngoài, nhãn cầu tia máu nổi vằn vện như mạng nhện, khuôn mặt méo xệch vì sợ hãi, miệng há hốc rú lên một tràng “á á” vô cùng rùng rợn.

Gã đạp mạnh phanh, Pathik bị bất ngờ, trán đập mạnh vào kính chắn gió phía trước, mái tóc xoã tung che hết nửa khuôn mặt. Cú va đập như khiến cô bừng tỉnh. Cô đưa tay ôm lấy trán, hốt hoảng nhìn ra bên ngoài.

Tại sao lại tới khu ổ chuột?

Cô đang định lên tiếng hỏi, thì thấy gã tài xế nhảy phắt xuống xe, chỉ tay vào cô rồi lảo đảo lùi lại, chẳng may thụt phải vũng bùn ngã ngồi xuống đất. Nhưng gã không đúng dậy mà cứ thế hai chân chòi đạp trên mặt đất, tiếp tục lùi lại.

Pathik cúi xuống nhìn mình, chẳng thấy có gì bất thường, tại sao gã tài xế trông cứ như gặp ma? Pathik hoang mang nhảy xuống xe, hỏi gã tài xế: “Anh sao vậy?”

“Á!” Gã tài xế rú lên rùng rợn, hai tay ôm đầu đứng vọt dậy, chạy thục mạng vào một con hẻm, lảm nhảm như kẻ điên: “Cầu xin thần Shiva che chở, cầu xin thần Shiva che chở!...” Vừa chạy vừa vấp ngã dúi dụi.

Lúc này Pathik mới phát hiện ra, đây là một ngõ hẻm tối tăm, vắng tanh vắng ngắt, bên con ngõ, rác rưởi ngồn ngộn như núi, bốc lên đủ thứ mùi hôi thối, tanh hôi nồng nặc, ruồi nhặng vù vù. Cô hoàn toàn không biết mình đang ở đâu và nên làm gì. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy những rác rưởi trên đỉnh đống rác ào ào lăn xuống xung quanh, hình như có thứ gì đang đội rác chui lên.

Đỉnh đống rác nhấp nhô trồi thụt một lát, rồi một bàn tay, một cánh tay thọc lên. Pathik sợ hãi kêu lên, giật lùi trở lại tựa vào thành xe. Cô thấy bàn tay quờ quạng lung tung trong đống rác, da thịt đen nhẻm, sứt sát, loang lỗ nước rác lẫn với máu me. Bàn tay ấn xuống đống rác bẩn thỉu, cố gắng bám víu, giằng kéo. Chốc lát sau, một mớ tóc đen xì, rối bù, bẩn thỉu từ từ trồi lên, sau đó là cánh tay còn lại.

Mái tóc bết bát dính chặt vào khuôn mặt, nhưng dù vậy, Pathik vẫn nhìn rõ, đó là một khuôn mặt đã thối rữa, phân hủy, mắt và mũi chỉ còn là những cái hốc đen ngòm, cả bộ mặt nham nhở tôi lõm như vũng bùn bị giẫm đạp.

Một cơn ớn lạnh chạy khắp toàn thân, hai hàm răng đập vào nhau cầm cập, Pathik chỉ muốn chạy, nhưng hai đầu gối cứ nhũn ra. Tay cô bám chặt vào thành xe, lẩy bẩy.

Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng hơn nữa. Trên cánh tay đen nhẻm nát bấy của cái xác kia cũng đeo một chuỗi hạt tử đàn giống hệt như chuỗi hạt cô đang đeo trên tay.

❀ 10 ❀

“Pathik, là cậu phải không? Cậu nhìn thấy mình, phải không?” Cái xác thối ngẩng đầu, kêu lên thảm thiết. “Mình là Malasri đây mà.”

Malasri? Không thể nào! Chắc chắn là ma quỷ hiện hình. Thấy “cái xác” đã giãy giụa trồi được nửa người ra khỏi đống rác, Pathik rú lên kinh hoàng, quay ngoắt người bỏ chạy mà không biết mình đang chạy đi đâu.

Vạt sari bay lên phần phật để lộ thân hình gợi cảm, thu hút những kẻ lang thang đang đứng dật dờ bên rìa ngõ. Nhưng khi Pathik chạy lại gần, họ bỗng hét lên như trúng tà rồi chạy dạt đi nhường đường cho cô, tới khi Pathik chạy qua, họ vẫn liên tục gào thét như điên.

Pathik cũng như đã phát điên, nên chẳng còn tâm trí đâu để ý đến phản ứng của đám người lang thang. Trước mắt cô, nhìn đâu cũng thấy xác chết, cái thì bò giữa đường, cái thì vắt vẻo trên cột điện, gào lên với cô: “Cậu có nhìn thấy mình không? Cứu mình với!”

Tất cả những chuyện này đều diễn ra trong thế giới bên mắt trái của cô.

Cuối cùng, cô đã nhận ra điều này. Cô nhắm mắt trái lại, thế giới lại bình thường như cũ. Cuộc chạy thục mạng khiến cô kiệt sức, cô thở hổn hển bằng cả mũi và miệng. Cô sợ hãi khi nghĩ đến việc mở con mắt trái ra, lại thấy Những cái xác thối đang bò lổm ngổm ngay dưới chân cô. Cô ước gì có thể vứt bỏ luôn con mắt trái, ngay bây giờ.

Chuỗi hạt tử đàn nắm trong tay đã ướt đẫm mồ hôi. Cô chợt nhớ đến lời bà dặn, chuỗi hạt tử đàn có thể che chở cho cô, thì vội vàng đeo nó vào tay, cũng thấy vững tâm hơn chút ít.

Cố gắng gạt bỏ những chuyện kinh khủng ra khỏi đầu, cô lần mò ra khỏi ngõ hẻm. Không dám đi xe ba bánh nữa, cô đi bộ đến nhà ga, cố chen lên tàu điện ngầm.

Nhưng thật kỳ lạ, tàu điện ngầm tuy vẫn đông nghịt như mọi ngày, nhưng cô vừa bước lên, tất cả mọi người đều hốt hoảng dạt ra xa, trong bán kính cả mét quanh cô không có lấy một ai dám đặt chân vào. Cô nhìn xuống, thấy hai bàn chân lem luốc bùn đất và cơ thể phơi ra một phần trong bộ sari rách toạc mà chua chát. Có vẻ như hành khách nghĩ rằng cô là một con điên, hoặc một cô gái vừa bị cưỡng hiếp. Ở Ấn Độ, phụ nữ bị cưỡng hiếp luôn bị khinh bỉ, nguyền rủa, không ai dám lại gần. tới ga kế tiếp, cánh cửa mở ra, một thanh niên bước lên tàu, trông dáng vẻ giống người Á Đông.

Quần Jeans bạc phếch, áo sơ mi trắng tinh, mái tóc dài chạm đến tận mắt, rất không ăn nhập với toa tàu sặc mùi cà ri và mồ hôi.

Nhìn thấy Pathik, anh ta ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng rồi nhìn cô khắp lượt từ đầu đến chân, sau đó ánh mắt dừng lại ở phần eo lượn cong gợi cảm, sắc mặt càng thêm kinh ngạc.

Lúc này, Pathik đang đưa tay bịt chặt lấy mắt trái. Anh chàng kia nhìn thấy chuỗi tràng hạt tử đàn trên tay cô, ánh mắt lại càng thêm nghi ngại.

Bình thường tàu điện ngầm chạy rất nhanh, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy ì ạch khác thường, không biết bao nhiêu lâu mới đến ga kế tiếp, Pathik vội vã chen xuống tàu, ra khỏi ga rồi vội vã chạy về nhà.

Anh chàng kia không hiểu tại sao lại âm thầm bám theo cô.

❀ 11 ❀

Cánh cửa khép hờ, Pathik đặt tay lên cửa nhưng chợt nhận ra có gì đó bất thường. Trải qua vô số chuyện quái dị, cô chỉ muốn về nhà và tiềm thức đã dẫn cô về đây.

Nhưng lúc này, cô lại đang đứng trước cửa nhà Malasri. Dường như trong cõi vô hình có thứ gì đó đã dẫn dắt cô tới đây.

Nếu mở cửa ra, cô sẽ nhìn thấy gì? Pathik lưỡng lự một hồi lâu rồi vẫn nghiến răng đẩy cửa bước vào.

Một tuần trước, cô và Malasri đi xem phim, vì về muộn quá nên đành phải ngủ lại nhà Malasri. Còn nhớ Malasri đưa cho cô một đôi dép lê màu đỏ, bây giờ đôi dép đó vẫn còn ở cửa, phủ một lớp bụi mỏng, chứng tỏ đã lâu không có ai dùng.

Đồ đạc trong nhà vẫn y nguyên như một tuần trước. Trên bàn còn hộp cà ri ăn dở đã đóng bánh cứng ngắc. Cánh cửa phòng ngủ vẫn mở, chăn đệm hỗn loạn, có hai người khoả thân đang nằm trên giường.

Malasri và một người đàn ông lạ mặt.

“Pathik, là cậu phải không?” Malasri khẽ hỏi.

Pathik bỗng thấy nhẹ cả người, cảm giác thân thương và yên ổn như đứa trẻ được trở về nhà.

Cô không hề cảm thấy sợ hãi, dường như có người đang thầm nhủ với cô rằng, mọi chuyện đã kết thúc.

Cô lặng im nhìn Malasri, cười.

“Cậu có nhìn thấy mình trong đống rác không?” Malasri trần truồng bước lại gần Pathik, ôm nhẹ lấy cô rồi hôn lên má.

Một hơi thở lạnh lẽo, không một chút sức sống.

“Có!”

“Thế cậu có nhìn thấy chính cậu không?”

“Không.”

“Đi theo mình.”

Malasri kéo tay Pathik tới bên giường rồi kéo cô ngồi xuống. Người đàn ông lạ mặt có vẻ đang ngủ rất say, lồng ngực không hề thấy phập phồng.

“Chúng ta đã chết rồi, cậu có biết không?” Malasri xoa vào thắt lưng Pathik.

Pathik thấy thắt lưng mình đau nhói: “Sao? Chúng ta đã chết rồi ư?”

“Đúng vậy!” Malasri mỉm cười, “Đã chết một tuần rồi. Thực ra mình không quen cậu.”

“Malasri, cậu nói gì vậy? Mình quen cậu mà!” Pathik ngơ ngác.

“Bởi vì cậu là anh ấy, là người mà mình yêu thương nhất, Rasesh.” Malasri bỗng ôm chầm lấy Pathik, nói như mê sảng. “Nhưng anh ấy đã phản bội mình. Cậu có muốn mình kể cho cậu nghe mọi chuyện không?”

“Có!” Pathik lờ đờ đáp, cảm thấy mí mắt trĩu nặng chi chực sập xuống. Giọng của Malasri văng vẳng bên tai, nhưng lại xa xăm như từ một miền nào khác.

Mệt quá!

❀ 12 ❀

“Rasesh, lát nữa chúng ta về bằng cách nào?” Malasri cong đôi môi nhỏ xinh quyến rũ hỏi.

“Đi xe ba bánh.” Rasesh hờ hững đáp.

“Đi xe ba bánh không an toàn đâu.”

“Có anh ở đây, em sợ gì.” Rasesh nói cứng. “Anh đánh nhau cũng cừ lắm đấy.”

Ngã giá xong, họ lên xe. Trên xe, hai người cứ mải miết ôm hôn nhau, không nhận ra chiếc xe đã rẽ sang đường khác...

“Cầu xin các anh! Hãy thả chúng tôi ra!” Rasesh quỳ mọp dưới đất van nài, nước mắt nước mũi, đất cát nhem nhuốc trên mặt.

“Ha ha... thả ra? Mày nghĩ dễ thế à?” Một gã du côn vừa nhếch mép cười vừa cởi đai lưng, mắt nhìn chòng chọc vào Malasri đang ngồi thù lù ở góc tường.

“Rasesh, cứu em với, đừng bỏ em!” Malasri van nài trong tuyệt vọng. Tuy cô đã đoán được Rasesh sẽ làm gì.

Rasesh liếc nhìn Malasri rồi lập tức gật đầu lia lịa: “Em biết, em biết, các anh thích làm gì thì cứ làm, em không ngăn cản đâu, em hứa sẽ không báo cảnh sát, xin các anh hãy thả em ra!”

Một tia hi vọng cuối cùng tắt phụt trong lòng Malasri.

“Được thôi!” Gã du côn mình trần trùng trục xông vào túm lấy Malasri lôi đi. “Nhưng đợi bọn tao xong chuyện thì mày mới được đi.”

Mấy gã du côn còn lại cầm dao ấn vào lưng Rasesh: “Mở mắt ra nhìn!”

“Vâng... vâng... em nhìn ạ.” Rasesh vội vội vàng vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, nở một nụ cười cầu tài.

Malasri chưa kịp nói gì, gã du côn đã cắn nghiến lấy môi cô. Cô giận dữ mở to mắt, nhìn trừng trừng vào Rasesh.

Một tên, hai tên, lại một tên nữa, Malasri đã không còn tri giác. Cô nằm bất động như một cái xác không hồn, mặc cho lũ du côn giày vò làm nhục. Tên cuối cùng sau khi hành sự xong còn co chân đạp thẳng xuống bụng cô: “Y như con heo chết!”

“Em đã đi được chưa ạ?” Rasesh nem nép hỏi.

“Được rồi đấy, nhưng phải để lại vài thứ!” Gã đầu sở vung vẩy con dao, kéo ra cái hộp kim loại để trong một cái túi vải rách rưới. Cái hộp mở ra, phảng phất một thứ mùi quen thuộc ở bệnh viện, và một lố chai to lọ nhỏ.

“Chỉ cần để lại vài bộ phận của mày ở đây, còn lại thích đi đâu thì đi.” Gã gằn giọng nói...

Những hộp, lọ đã được đóng lại, bên cạnh lũ du côn là hai xác chết một nam một nữ đẫm máu.

“Phải xử lý thế nào đây?” Một gã vẻ như non tay nhất quay mặt đi nơm nớp hỏi.

“Cứ vùi vào đống rác như con Pathik ngày hôm qua thôi.” Gã đầu xỏ xách cái hộp kim loại lên. “Một tuần sau chờ tao ở đây để chia tiền. Chỉ tiếc là con Pathik trẻ thế mà quả thận lại có hạt sỏi to bằng hạt vòng, bán cũng chẳng ai thèm mua!”

Đống rác được cào ra, để lộ một cái xác đã trương sình, hai mắt trợn trừng còn nguyên vẻ phẫn nộ.

“Nghe nói người chết không nhắm mắt sẽ biến thành quỷ sứ đấy.” Gã non gan run cầm cập.

“Mày câm đi, có phải lần đầu làm chuyện này đâu?” Mấy tên còn lại khiêng hai xác chết quăng vào đống rác, thành thục lấp lại.

Gã non gan kia cũng lẩy bẩy bới rác. Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn nhìn thấy mắt trái của Pathik ngả sang màu đỏ máu. Trên cổ tay trái húp híp có những vết tròn nối liền thành một hàng.

Gã lại càng kinh hãi, vì nghe đồn xác chết có mắt trái ngả sang màu đỏ sẽ biến thành oan hồn.

❀ 13 ❀

“Cho nên, chúng ta đều đã chết cả rồi phải không?” Pathik hoang mang hỏi. “Thế anh ta là ai?”

“Xác chết của ba chúng ta nằm chung một chỗ, thối rữa vào nhau, oán khí dính chặt với nhau, anh ta chính là cậu, cậu chính là anh ta. Hai người cũng chính là mình.” Malasri cười buồn bã. “Cậu nhìn mắt mình này.”

Dưới ánh trăng, Pathik nhìn thấy đôi mắt vốn dĩ rất xinh đẹp của Malasri đã teo lại như một miếng vỏ nho.

“Cậu sờ vào lưng mình đi.” Malasri cầm tay Pathik sờ vào hai bên thắt lưng. Ở đó có hai vết dao rạch song song, ngay vị trí của thận.

Pathik đã trở nên mơ màng, toàn thân nhẹ bẫng, cảm giác thật thoải mái dễ chịu.

“Bọn mình phải đi thôi, cảm ơn cậu, cũng xin lỗi cậu.” Malasri gối lên cánh tay của Pathik. “Không nên để một mình cậu phải chịu đựng nỗi sợ hãi và đau khổ của sự báo thù. Mong rằng thân xác của chúng ta sẽ được an táng. Nếu không, chúng ta sẽ phải tiếp tục lang thang trên cõi đời này với lòng oán hận.”

Rasesh từ từ đứng dậy, một vết rạch kéo dài từ cổ họng xuống tận rốn trông vô cùng rùng rợn, khoang bụng rỗng không, đỏ lòm những máu: “Malasri, xin lỗi em.”

“Em đã từng rất tin tưởng anh.” Malasri nhắm mắt quay đi, nở nụ cười lạnh lẽo.

Ba người từ từ biến mất.

Trên giường, chăn ga bừa bộn phủ đầy bụi, chỉ còn trơ lại một chuỗi hạt tử đàn.

Tiếng bước chân khe khẽ vang lên, anh chàng người Á Đông kia bước đến trước giường, miệng ngậm lá ngải, cầm chuỗi hạt tử đàn lên.

“Lòng thù hận gửi gắm trên chuỗi hạt gia truyền.”

Anh ta lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của các người.”

Một ngõ cụt là nơi đổ rác thải trong khu ổ chuột bỗng nhiên bốc cháy, lửa khói ngút trời.

Đủ thứ mùi hôi thối, khét lẹt khủng khiếp bốc lên. Lũ chuột từ trong đống rác tủa ra thành dòng như thác, nhiều con còn cõng theo những đốm lửa rừng rực. Trong đủ thứ mùi hỗn tạp, vẫn lò mò ngửi thấy mùi cháy khét giống như của giàn thiêu đốt xác.

Ngày hôm sau, những người sống trong khu ổ chuột đều bàn tán xôn xao: gã tài xế béo núc và mấy kẻ côn đồ sống ở đây chỉ sau một đêm đã hoá điên, tự cào cấu cắn xé mình cho đến chết.

❀ 14 ❀

Tôi trằn trọc mãi mới ngủ được. Trong giấc mơ toàn những cảnh tượng hãi hùng. Rồi tôi mơ thấy mình nằm trong đống rác ngồn ngộn, xú uế lộn mửa và lửa bùng lên điên cuồng bên cạnh, mới giật mình choàng tỉnh.

Lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, nhìn quanh, vẫn là ký túc xá, tôi mới thở hắt ra.

Nguyệt Bính vẫn ngủ, khi trở mình, tôi thấy trên cổ tay trái của nó đeo một chuỗi tràng hạt tử đàn, lên nước sáng bóng, toả ra thứ ánh sáng mò mò màu đỏ tía, chỗ thắt nút là một viên ngọc màu đỏ máu. Nó đưa tay dụi mũi, chuỗi hạt tuột xuống cánh tay, trên cổ tay in hằn những vết hạt.

“Có những thứ có thể đeo, có những thứ không thể đeo.” Nguyệt Bính chợt lên tiếng. “Giống như chuỗi hạt này, khi ngủ nhất định phải tháo ra. Bởi vì những chiếc vòng cổ xưa thường mang oán khí của chủ nhân đời trước, vết hằn trên cổ tay chính là ký ức của oán khí. Lâu dần nó sẽ biến thành ký ức của chính mình, khiến bản thân mình không thể hiểu được rốt cuộc mình là ai.”

“Mày dậy rồi đấy à?” Tôi nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt.

Nguyệt Bính ngồi dậy: “Mặc kệ nó đi! Tối qua kể chuyện lâu quá, khát khô cả cổ, rót cho tao cốc nước!”

Tôi vớ lấy chai nước lọc dốc vào miệng: “Mày đi Ấn Độ một chuyến mà nghĩ mình đã thành bạo chúa rồi đấy hả? Khát thì tự đi mà lấy!”

Nguyệt Bính nhìn tôi, vẻ mặt rất nham nhở: “Nhắc đến nước tao lại nhớ ra một chuyện. Ở Ấn Độ, không được phép bạ đâu cũng uống, kẻo lại uống nhầm nước sông Hằng chuyên thuỷ táng xác người.”

Ngụm nước phụt ngay ra khỏi miệng, tôi vừa ho sặc sụa vừa quát lên: “Nguyệt Bính! Mày ăn nói cho có hậu một chút được không!”

“Nước mày uống có phải là nước sông Hằng đâu.” Nguyệt Bính tỉnh queo, nằm xuống gối đầu lên cánh tay. “Tao sẽ kể cho mày nghe một chuyện mà chính tao đã trải qua trên sông Hằng.”