← Quay lại trang sách

Chương 3 HÀI NHI BÁO ÁN

Dharti thuê một căn hộ riêng để ở. Giá thuê rất rẻ, cách chỗ cô làm cũng không xa, chỉ có một điều duy nhất khiến cô không thoải mái, đó là trong phòng treo một tấm gương đối diện với giường. Nghe các cụ già nói, treo gương đối diện với giường sẽ khiến sức khỏe suy nhược, dễ bị ma nhập hồn.

Một đêm nọ, Dharti nằm ngủ trên giường đối diện với tấm gương. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy bên giường và sàn nhà rụng đầy những tóc.

❀ 1 ❀

Tôi mở toang cửa sổ, không nhìn thấy ánh mặt trời, chỉ thấy sương mù ùa vào phòng mờ mịt.

Nguyệt Bính quẳng cho tôi một điếu thuốc, tôi chưa kịp bắt thì điếu thuốc đã rơi toẹt xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, lại cảm thấy dường như có một sợi dây vô hình kéo điếu thuốc lê trên mặt đất.

“Đừng nhặt!” Nguyệt Bính lại quẳng cho tôi điếu thuốc khác. “Thuốc đã rơi xuống đất thì đừng có nhặt, vì những kẻ không nhìn thấy kia sẽ ngỡ rằng đó là đồ chúng ta cúng cho họ.”

“Ngoài trời mù mịt thế kia, hít sương cũng chẳng khác gì hút thuốc nhỉ?” Tôi nhìn trời lẩm bẩm.

Nguyệt Bính vẫn nằm dài trên giường: “Nếu mày biết sương được hình thành như thế nào, chắc mày sẽ không nói như vậy nữa đâu.”

“Ô nhiễm môi trường, khí thải xe cộ, dân số quá đông, cây xanh quá ít.” Tôi đếm đầu ngón tay.

“Bí Ngô, mày không thấy sao? Dân số càng đông, thành thị càng sầm uất lại càng dễ hình thành những thứ sương mù lạ lùng, cho dù có trồng nhiều cây xanh đến mấy cũng không thể cải thiện được tình trạng này. Đến các chuyên gia khí tượng cũng không giải thích được nguyên nhân.” Nguyệt Bính nhướng mày nhìn tôi.

Tôi biết nó lại muốn mào đầu cho câu chuyện ly kỳ nào đó nên cố tình vặn hỏi: “Cũng chỉ là mấy nguyên nhân tao vừa chỉ ra thôi, chứ có gì kỳ quái đâu?”

“Ở Ấn Độ, tao đã gặp một chuyện lạ...” Nguyệt Bính úp mở.

Tôi biết nó muốn nhử trí tò mò của tôi nên chẳng thèm hỏi, lẳng lặng đi rót cho mỗi thằng một cốc nước thật to.

“Sương mù có liên quan đến linh hồn của nước.”

“Linh hồn của nước là gì?”

“Bào thai!”

❀ 2 ❀

Dharti về đến nhà đã hơn một giờ sáng. Gân đây, các hoạt động xã giao của tòa soạn rất nhiều, nhiều khi cô không muốn đi, nhưng vì nể nang nên cũng không tiện từ chối. Vả lại, tham gia hoạt động có thể mở rộng quan hệ, có lợi cho việc săn tin nên dù ngại vẫn cứ phải đi.

Về đến phòng, Dharti vội đi tắm rồi nằm vật xuống giường, mở máy tính bảng lướt qua tin tức trong ngày. Bỗng nhiên, mặt gương đối diện với giường chợt loé ra một vệt sáng xanh lét rồi lập tức biến mất, Dharti giật bắn mình, ngơ ngác một hồi rồi cho rằng đó là ánh sáng phản chiếu từ màn hình máy tính bảng.

Dharti thấy hơi ân hận vì đã thuê căn phòng này. Từ hôm xem phòng, cô đã cảm thấy không thích lắm, nhưng giá quá rẻ nên cũng đành tặc lưỡi thuê. Điều khiến cô không ưng nhất chính là tấm gương treo đối diện với giường ngủ. Nghe các cụ già nói rằng, gương có tác dụng phản chiếu hung sát, nên nếu nằm đối diện với gương sẽ bị sát khí hắt thẳng vào. Nếu treo gương đối diện với giường sẽ khiến cơ thể suy nhược, dễ bị ma nhập.

Cô cũng nghe phong thanh, người thuê phòng trước đây cũng là phụ nữ, nhưng chắc là do thay đổi công việc hoặc sao đó nên đã dọn đi cách đây ba tháng.

Sau khi Dharti chuyển đến ở, thời gian đầu không thấy có gì khác thường, tuy trong lòng vẫn thấy gờn gợn, nhưng cô nghĩ là có thể ở được. Sau đó có một chuyện khiến cô cảm thấy kỳ quặc, thậm chí là sợ hãi.

tóc của cô!

❀ 3 ❀

Phụ nữ Ấn Độ thường sở hữu mái tóc dày đen nhánh, Dharti cũng không ngoại lệ. Thế nhưng gần đây, tóc cô rụng rất nhiều. Dharti nghĩ nếu cứ rụng như thế này, sớm muộn thì cô cũng sẽ trọc mất.

Không chỉ phòng tắm, mà trên giường, ghế, sàn nhà, chỗ nào cũng thấy tóc rụng vương vãi. Nhưng thế thôi vẫn chưa đáng sợ, điều khiến cô cảm thấy rùng rợn nhất là sau khi ngủ dậy, tất cả những sợi tóc rụng đều không cánh mà bay.

Cô từng đọc được một bài báo viết rằng, có một phụ nữ mắc chứng mộng du, đêm đến tự bứt tóc ăn, lâu dần trong dạ dày vón một cục tóc to bằng nắm đấm. Vì vậy, Dharti còn cẩn thận đi viện khám xem có cục tóc nào mắc trong bụng mình không cho yên tâm.

“Khi nào kiếm được nhiều tiền hơn, mình sẽ chuyển đi chỗ khác.” Dharti tự nhủ, cố gắng dỗ mình chìm vào giấc ngủ. Lúc này, con Jack ngoài ban công bỗng sủa lên ầm ĩ.

“Cái con này, nửa đêm cũng đòi ăn.” Dharti càu nhàu đúng dậy, lấy ít thức ăn cho chó rồi mở cửa ban công.

Cô thấy ngoài trời mờ mịt sương mù.

Con Jack vẫn sủa ầm ĩ, mõm chó về phía sau Dharti chứ không hề nhìn đĩa thức ăn trong tay cô.

Chẳng lẽ trong phòng có thú gì? Dharti thấy sợ, sống lưng bỗng dưng lạnh toát. Con Jack lao vọt qua hai chân cô, nhảy tót lên giường.

“Muốn ngủ chung với mẹ à?” Dharti ôm con Jack vào lòng, xoa đầu nó. Trong buổi tiệc tối cô uống hơi nhiều, giờ hơi men mới thấm, hai mắt nặng trĩu, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cô ngủ một mạch say sưa không mộng mị, cho đến khi chuông báo thức của điện thoại réo lên lôi cô ra khỏi giấc ngủ.

Chắc do mệt quá nên chuông báo thức hôm nay nghe có vẻ xa xôi. Cô mắt nhắm mắt mở đưa tay với điện thoại, trong đầu nghĩ đến những công việc phải làm hôm nay.

Đầu con Jack vẫn gối lên cánh tay cô. Cô đưa tay xoa lên đầu nó. Bỗng nhiên, cô cảm thấy tay mình dinh dính.

Cảm giác tiếp theo, đó là hình như cô chỉ sờ thấy cái đầu con Jack!

❀ 4 ❀

Một tiếng rú kinh hoàng vọng ra từ căn phòng trọ của Dharti khiến tất cả mọi người trong khu trọ đều giật mình choàng tỉnh. Rất nhiều cửa phòng mở ra đồng loạt, rất nhiều cái đầu thò ra đồng loạt, liếc nhìn rồi lại đóng cửa lại như cũ.

Duy chỉ có một anh chàng người Á Đông chạy thẳng tới trước phòng Dharti, đưa tay sờ vào cửa phòng. Đột nhiên, mặt anh ta tái mét, anh ta lật đật lấy ra mấy cái đinh gỗ đào bất ly thân cắm vào bốn góc cánh cửa, sau đó lùi lại một bước lấy đà rồi đạp cửa xông vào.

Mùi máu tanh lợm lập tức sặc sụa khắp hành lang...

Trên giường loang lổ máu, một người phụ nữ lõa thể đang cầm cái đầu chó máu me bê bết gào thét điên dại.

Trên tường, trên ga trải giường in đầy những vết tay đỏ máu trông vô cùng ma quái, sàn nhà giống như vừa bị một cái chổi đẫm máu quét qua, để lại vô số vệt máu. Điện thoại di động rơi bên cạnh tấm gương đối diện với giường ngủ, chuông báo thức vẫn kêu đinh tai khiến cảnh tượng càng thêm kinh dị.

Ông chủ nhà phục phịch chạy tới, thấy cảnh tượng này thì hét lên thất thanh, vội vàng chắp tay cầu nguyện.

Anh thanh niên lách mình bước vào phòng, nhặt chăn quấn vào cơ thể lõa lồ của người phụ nữ, giằng lấy cái đầu chó ra khỏi tay cô ta đưa lên mũi ngửi. Rồi anh ta chạy vội ra ban công, mở cửa sổ cho sương mù ùa vào phòng, bỏ tọt cái đầu chó vào một chậu hoa rỗng rồi trở vào phòng ngồi thụp xuống bên tường, sờ lên những dấu tay màu đỏ, lần theo vết máu trên sàn đi tới trước tấm gương.

Người phụ nữ đã thôi gào thét, thẫn thờ nhìn vào gương rồi đột nhiên giật tóc điên cuồng đến tróc cả da đầu. Nhưng anh chàng kia không ngăn lại, chỉ nhặt điện thoại lên tắt chuông báo thức đi, vẽ hình Thái cực lên tấm gương, sau đó cắn rách ngón giữa, chấm hai chấm làm mắt âm dương của hình Thái cực. Những người hàng xóm xúm xít ngoài hành lang thập thò nhìn vào, mặt ai cũng nhớn nhát sợ hãi.

Anh chàng kia vẽ xong hai chấm âm dương, người phụ nữ bỗng rùng mình như bị sét đánh, thôi không bứt tóc nữa, ngơ ngác nhìn khắp căn phòng. Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở anh chàng lạ mặt kia, cô rú lên thảm thiết rồi ngất lịm.

Không biết ai báo cảnh sát, đã nghe thấy dưới nhà còi hú inh ỏi. Chốc lát sau, mấy viên cảnh sát rẽ đám đông chạy tới, lập tức sơ tán mọi người, bảo vệ hiện trường, có một người rút bộ đàm ra nói oang oang.

Lát sau, bốn nhân viên y tế rầm rập xách cáng chạy lên, khiêng Dharti ra xe cấp cứu. Anh chàng lạ mặt và ông chủ nhà cũng bị giải lên xe cảnh sát đưa về thẩm vấn.

❀ 5 ❀

Tới tận đêm khuya, anh chàng lạ mặt và ông chủ nhà mới được thả về. Một đám đông khách thuê phòng đã tụ tập trước cửa phòng của ông chủ nhà đòi trả phòng lấy lại tiền. Ông chủ nhà khuyên can mãi, cuối cùng phải chấp nhận giảm một nửa giá thuê, khách trọ mới tản đi. Nhưng đám khách trọ cùng tầng cứ như đã giao hẹn từ trước, không về phòng mình mà bỏ cả xuống dưới nhà. Hẳn là trước khi sự việc sáng tỏ, chẳng ai dám sống trong khu nhà ma ám ấy.

“Anh Nguyệt này,” ông chủ nhà lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía căn phòng của Dharti, vẫn nơm nớp sợ hãi, “chẳng lẽ có ma ám thật à?”

Anh chàng kia, chính là Nguyệt Bính, nhướng mày: “Trong lòng có ma mới là đáng sợ nhất.” Nói xong, anh ta bỏ mặc ông chủ nhà đứng trơ ở đó, mở cửa vào phòng.

Đêm đã về khuya, Nguyệt Bính đẩy cửa sổ, không biết từ bao giờ, sương mù đã phủ kín New Delhi.

“Sao thành phố này lại có nhiều oán khí của trẻ nhỏ chết oan thế nhỉ?” Nguyệt Bính châm thuốc, rít một hơi thật sâu, rồi bám vào cửa sổ leo sang ban công phòng Dharti.

Cửa từ phòng ra ban công đã bị khoá trái, Nguyệt Bính lôi cái kẹp giấy ra chọc vào ổ khoá chọc mấy cái, ổ khoá bật ra đánh tách.

Trong phòng, mùi máu vẫn tanh nồng. dưới ánh trăng u ám, những dấu tay chi chít trên tường lại càng rùng rợn, trông cứ như sắp bật ra vùng vẫy. Nhưng những vệt máu nhỏ trên sàn nhà đã không còn, chỉ thấy toàn tóc là tóc.

Nguyệt Bính thận trọng nhặt một sợi tóc lên, bật lửa đốt thử, nhưng sợi tóc không cháy xoăn như thường thấy mà bùng lên một ngọn lửa xanh lét như ngọn nến.

Ngọn lửa bốc cháy rừng rực. Hơi sương bên ngoài cứ như nhận được tín hiệu, ùn ùn bay vào trong phòng, bao trùm quanh ngọn lửa, kêu lách tách hàng tràng, loáng thoáng nghe thấy có tiếng khóc trẻ con.

Nguyệt Bính dập tắt ngọn lửa rồi chạy ra ban công, xách cái chậu cây đựng đầu chó hồi sáng vào phòng. Cái đầu chó đã bị cảnh sát mang đi, chỉ còn lại chút đất cát lẫn máu. Nguyệt Bính xúc đất ra, đi tới góc Tây Nam của căn phòng, đắp thành hình hoa sen.

“Oe...” Từ trong tường bỗng vọt ra một cái bóng trắng toát, chui tọt xuống gầm giường. Sương trong phòng mỗi lúc một thêm mù mịt, gần như xoè tay không nhìn thấy ngón. Nguyệt Bính ngồi xuống, bấm đèn pin điện thoại soi vào gầm giường. Bên trong là một vật thể bé nhỏ trắng toát đang cuộn tròn, dường như cảm nhận được ánh sáng, nó từ từ bò ra. Là một đứa trẻ sơ sinh.

❀ 6 ❀

Đứa bé tay chân mũm mĩm trông như những củ sen non tơ, cái cổ nhỏ bé đỡ lấy cái đầu rất lớn, trên cổ còn thấy sợi dây rốn khô đét vòng quanh, hốc mắt tối tăm phả đầy sương trắng. Nhìn thấy ánh sáng, đứa trẻ toét miệng cười, trong miệng đen ngòm, nhìn kỹ thấy toàn tóc là tóc.

Bàn tay Nguyệt Bính run lên lẩy bẩy, đưa lên vẫy đứa bé. Đứa bé cứ như nhìn thấy Nguyệt Bính, lại vội vàng bò vào tít trong gầm giường.

Nguyệt Bính ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy, nhặt tóc rụng trên sàn, gom thành một đống trước gương, rải đất dính máu chó xung quanh, sau đó châm lửa vào que gỗ đào ném vào trong đó.

Đống tóc lập tức cháy bùng thành một ngọn lửa xanh lét, ánh xanh ma quái bập bùng khắp căn phòng, một thứ mùi lạ lùng phả trong không khí. Đứa bé dưới gầm giường bật ra những tiếng ê a.

Sột soạt một chốc, đứa bé lại từ từ bò ra ngoài, khịt khịt mũi hít ngửi rồi bò về phía đống lửa, hai hốc mắt tối om nhìn chăm chú, miệng bập bẹ: “Mẹ! Mẹ!”

Nguyệt Bính chau mày, sắc mặt tràn đầy giằng xé, rồi đưa tay xoa lên đầu đứa bé. Đứa bé co rúm người lại y như con mèo con. Nguyệt Bính khụt khịt mũi nghẹn ngào: “Xin lỗi!” Rồi ném hai cái que gỗ đào vào trong đống lửa.

Đống lửa đang lập loè bỗng bốc cao lên tới vài tấc, que gỗ đào cháy rực, tựa như hai đốm lân tinh.

Đứa bé bò hối hả rồi chui tọt vào trong đống lửa.

“Xèo” một tiếng, ngọn lửa xanh lét bùng lên, bao trùm lấy đứa bé. Nháy mắt, đứa bé đã hoá thành một dải khói trắng, hòa vào làn sương mờ mịt trong phòng.

Nguyệt Bính nhắm mắt lại, lầm rầm niệm Phật.

Đột nhiên, từ trong gương lao vọt ra một người phụ nữ đầu tóc ướt rượt, đưa tay chụp về phía Nguyệt Bính, rú lên điên dại.

❀ 7 ❀

Nguyệt Bính vội vàng nhảy tránh. người phụ nữ uốn éo bò ra như một con dòi cỡ bự, da thịt trắng bệch, trương phềnh. Nguyệt Bính chạy đến bên giường, yên lặng quan sát.

Người phụ nữ vẫn tiếp tục bò đi, trong miệng phát ra những tiếng gầm gừ đầy thù hận, trên khuôn mặt méo xệch vì phẫn nộ đầm đìa nước mắt.

“Tà khởi dục tăng, đều bởi tâm ma. Trong tâm không hận, tự được cực lạc.” Nguyệt Bính niệm thật to.

Nghe thấy vậy, người phụ nữ không bò nữa, mà từ từ xoay người, để lộ một vết sẹo loằng ngoằng như hình tia chớp gần như chạy suốt ngang bụng, trông vô cùng rùng rợn.

Một làn sương trắng bỗng bay vụt vào trong đó.

Người phụ nữ bật cười.

Một đốm lửa xanh lét bắn lên người chị ta, nháy mắt đã bốc cháy đùng đùng.

Lại một chốc nữa, trong căn phòng mờ mịt hơi sương chỉ còn lại một vết cháy sém dưới nền xi măng.

Nguyệt Bính tung một cú đá thật mạnh vỡ toang mặt gương treo trên tường, để lộ ra thứ nó che chắn bên trong. Rồi chẳng buồn nhìn lại, Nguyệt Bính bỏ ra ban công, trèo lên cửa sổ căn phòng duy nhất còn sáng ánh trên tầng bốn.

Trong phòng, ông chủ nhà to béo đang lom khom lấy thứ gì đó trong tủ lạnh ra bỏ vào túi nilon, không nhận ra Nguyệt Bính đang đứng ngay sau lưng mình.

Máy tính đang mở, hiện kín màn hình là hình ảnh của từng phòng trọ.

“Ông là chủ nhà, ông đi lắp camera để nhìn trộm từng phòng, dùng hai chữ biến thái vẫn chưa đủ để diễn tả hết về ông.” Nguyệt Bính xoay tít con dao găm Thuỵ Sĩ trên tay.

Ông chủ nhà giật nảy mình, đứng đờ ra tại chỗ, trên tay vẫn cầm một vật.

Đó là một bàn tay người đã bị chặt rồi.

“Tại sao ông lại giết người?” Nguyệt Bính gằn giọng hỏi ông ta.

“Tôi sẽ cho anh tiền, anh hãy tha cho tôi.” Ông chủ nhà quẳng bàn tay tím đen đông cứng xuống đất rồi từ từ lùi lại.

“Phập!” Con dao Thuỵ Sĩ bay vụt tới, cắm phập vào vai ông ta. Ông ta rú lên thảm thiết, đau đớn ngã khuỵu xuống đất.

“Ông không phải là đối thủ của tôi, tôi chỉ muốn biết, tại sao lại phải giết người?” Nguyệt Bính xông lại gần, chẹt cổ ông ta quát hỏi.

“Ha ha...” Ông chủ nhà lại phá lên cười. “Thoải mái quá. Lâu lắm rồi không được đánh thoải mái như vậy!”

“Nói! Tại sao phải giết người?” Nguyệt Bính lại đạp túi bụi một hồi. Ông ta nằm sõng soài dưới đất như con lợn chết, chỉ cười sằng sặc mà không đáp.

Kể tới đây, Nguyệt Bính bỗng im lặng, tôi đang nghe say sưa, liền năn nỉ gặng hỏi.

“Đến cuối cùng, lão chủ nhà vẫn không chịu nói.” Hồi lâu sau, Nguyệt Bính mới trả lời. “Những xem những hình ảnh lưu trong máy tính của hắn, tao đã đoán ra nguyên nhân. Mày thử đoán xem nào, vì tao không muốn kể nữa.”

Tôi nghĩ ra đủ mọi tình huống nhưng Nguyệt Bính vẫn lắc đầu.

Cuối cùng, nó nói: “Thôi khỏi đoán nữa, để tao kể, mày đoán đến mai cũng chẳng ra được.”

❀ 8 ❀

Thành phố nào cũng có rất nhiều nam nữ đơn thân. Áp lực công việc, cuộc sống cô quạnh thôi thúc họ tìm đến rượu hoặc những mối tình một đêm để giải tỏa cảm giác cô đơn.

Khách trọ trước đây ở căn phòng của Dharti là một cô gái xinh đẹp tên là Leena. Ban ngày, cô là nhân viên công sở đường hoàng, nhưng ban đêm cô lại ăn mặc trang điểm gợi cảm tìm tới quán bar, uống say ngất ngưởng rồi dẫn trai về phòng.

Một hôm nọ, trong cơn say, cô đã giữ người đồng nghiệp chở cô về ở lại phòng. Nhưng thật kỳ lạ, sau buổi ý tối hôm đó, anh đồng nghiệp đã biến mất, không tới công ty, cũng không liên lạc với cô. Một tháng sau, cô không thấy mình đến tháng như mọi bận.

Cô đã mang thai.

Nhưng rõ ràng là Leena đã uống thuốc tránh thai.

Tuy thân hình không có nhiều thay đổi, nhưng đứa bé trong bụng ngày một lớn dần khiến cô sợ hãi.

Cô đang định lén lút đi phá thai thì một tối, lão chủ nhà vốn đã thèm thuồng nhìn trộm cô từ rất lâu đã không kiềm chế nổi dục vọng, bèn xông vào phòng cưỡng bức cô.

Sau khi thỏa mãn cơn thú tính, lão chủ nhà yêu cầu cô đánh hắn. Vừa bị làm nhục, Leena vô cùng giận dữ nên không đồng ý. Lão chủ nhà bỗng nổi điên, xông tới túm tóc cô đập mạnh vào tường...

Cho tới khi Leena bất động, lão mới bừng tỉnh.

Đứng trước cái xác rũ rượi, lão sợ hãi không biết phải làm gì, cuối cùng đã chọn cách xẻ xác phi tang. Trong lúc chặt xác, lão mới phát hiện ra trong bụng của Leena có một bào thai sắp sửa chào đời.

Lão bỏ từng phần thi thể của hai mẹ con vào túi nilon rồi cho vào tủ lạnh. Sau đó, Dharti dọn tới căn phòng này.

Có một hôm, sau buổi tiệc tối, Dharti đưa một đồng nghiệp về phòng vui vẻ. Tất cả những chuyện này đã lọt vào cặp mắt dâm dục của lão chủ nhà. Lão lại rắp tâm ra tay với Dharti, nhưng chưa kịp thực hiện hành vi thú tính thì chuyện ma quái đã xảy ra.

Oan hồn của Leena và đứa trẻ không chịu bỏ đi, vẫn quanh quẩn trong mặt gương, nơi đã phản chiếu toàn bộ quá trình tội ác và thiết bị quay lén cũng được gắn ở ngay đây. Hàng ngày, sau khi Dharti ngủ say, oan hồn của đứa trẻ lại từ trong gương bò ra, nhặt tóc rụng của Dharti để ăn. Vì tóc và móng tay chứa đựng tinh khí của con người, đứa trẻ chưa được chào đời đã bị giết chết nên nó chỉ biết ăn tóc theo phản xạ như một cách thức để trút bỏ hận thù với con người. Khi nỗi hận thù ngày càng trở nên mãnh liệt, việc ăn tóc người cũng không thoả mãn được nó nữa. Cho tới đêm đó, con chó của Dharti đã phát hiện ra đứa bé và gánh đòn trả thù của oan hồn thay cho chủ nhân.

❀ 9 ❀

“Chuyện còn lại, mày hiểu rồi chứ.” Nguyệt Bính liếc tôi hỏi.

“Vẫn chưa hiểu lắm.”

“Mày kém thế! Còn gì chưa hiểu nữa?”

“Tại sao đứa trẻ chết oan lại biến thành sương trắng?”

“Thai nhi chưa chào đời đã bị giết chết, oán khí thường không tan được, nhưng tâm linh của chúng lại rất trong sáng thuần khiết nên biến thành âm hồn màu trắng, dễ bị nhầm lẫn với sương mù. Mày cũng thấy đấy, bây giờ càng là thành thị sầm uất thì càng có nhiều sương mù, thực chất chính là vì có quá nhiều thai nhi chết oan nên âm hồn lởn vởn, ngưng tụ thành sương trắng.”

“Thế mày đã xử lý lão chủ nhà thế nào?”

Nguyệt Bính gãi mũi, nhìn tôi hỏi: “Nếu là mày thì mày sẽ làm thế nào?”

Tôi đáp: “Tao sẽ băm vằm lão thành từng mảnh!”

“Giết người là nghiệp chướng lớn nhất, cho dù đó là người đáng phải chết.” Nguyệt Bính nhướng mày. “Nên tao đã chọn cách khác. Chỉ cần trưng ra những clip quay trộm lưu trong máy tính của lão đã đủ để cảnh sát gô cổ lão đi rồi. Tuy cách này không làm tao hả giận cho lắm, nhưng đành vậy, cứ giao lão cho pháp luật nước sở tại.”

Chắc kể nhiều quá nên Nguyệt Bính có vẻ mệt, nó lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Tôi cứ suy nghĩ mãi về câu chuyện Nguyệt Bính vừa kể, đang cầm điện thoại, liền tiện tay gõ từ khóa “nạo phá thai”.

Kết quả tìm kiếm nổi lên một clip được rất nhiều người bình luận và để lại cảm xúc - “Tiếng khóc không lời”. Đoạn clip phục dựng lại một ca nạo phá thai, đứa trẻ đã thành hình đang giãy giụa, kháng cự trong tử cung, nhưng vẫn bị thiết bị nạo hút gắp lấy, rứt ra từng phần một, chân tay, mình mẩy, đầu, kéo ra ngoài... Nhìn cảnh tượng thai nhi đau đớn, vùng vẫy ngay trong lòng mẹ, ruột gan tôi đau thắt, nước mắt cứ chực trào ra. Chỉ là những hình ảnh câm lặng, nhưng tôi đã thực sự cảm nhận được tiếng khóc không lời của đứa trẻ.

Đừng vì dục vọng nhất thời mà quên đi sự xuất hiện của một sinh mệnh mới, dừng vì sự ích kỷ của bản thân mà sát hại những sinh linh chưa kịp chào đời. Làm vậy chẳng khác gì ra tay giết chết chính con mình, vì ngay từ khi thành hình, bào thai đó là một linh hồn trọn vẹn.

Vạn vật trên thế gian đều có nhân quả.