← Quay lại trang sách

Chương 12 .

Vào một ngày chủ nhật rực rỡ như hôm ấy, toàn bộ gia đình đáng lẽ ra nên tận hưởng nó. Thế mà từ lúc sáng sớm, mọi người ủ rũ và một bầu không khí ngột ngạt bủa vây lấy ngôi nhà. Nobutoshi đã đọc xong báo buổi sáng, nhưng anh không thể ngồi xuống để xem tivi hay duỗi người dưới ánh nắng. Mặc dù đã thấm mệt vì lắng nghe vợ anh mãi lặp lại một câu chuyện, nếu anh dám nói chị như vậy, tình hình sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Việc này khiến anh cảm thấy bị mắc kẹt trong vô vọng. Rõ ràng Satoshi cũng có cảm xúc tương tự. Giữ một sự im lặng lạnh lùng, cậu ngồi trên sàn với hai chân duỗi ra còn lưng cậu tựa vào tủ ngăn kéo. Satoshi cao hơn bố cậu và dài giò như những thanh niên khác cùng thế hệ, chúng không hề giống một chút nào với kiểu người Nhật điển hình trong quá khứ. Cậu có thói quen khi lo lắng sẽ đu đưa cơ thể từ trước ra sau, khiến cho bàn thờ trên nóc tủ gần như rung lắc một cách khó nhận thấy. Một miếng đậy kiểu hộp hình vuông được đặt trên hũ tro cốt, đính vào nó là một miếng vải lụa được thêu hoa văn bằng sợi chỉ vàng trên nền trắng. Miếng đậy quá to đến nỗi nó nhất thời nhô ra khỏi bàn thờ. Nobutoshi tự hỏi làm sao mẹ anh có thể yên nghỉ trong khi bố anh, một con người suy nhược đáng thương so với ông trước đây, vẫn còn sống.

Về ông Shigezō, ông yên lặng ngồi bó gối trên hiên nhà. Dường như ông không hề bị ảnh hưởng gì bởi quảng đường dài mà ông đã đi dọc trên đại lộ Ōme. Akiko đặt một tấm bản đồ cũ của Tokyo trước mặt, ngón tay chị di chuyển dọc một đường kẻ xanh lục đánh dấu đoạn đường ông Shigezō và Satoshi đã đi. Tấm bản đồ có tỉ lệ xích 1:24.000, nên đường kẻ chỉ dài khoảng hai mươi ba centimet, nhưng rõ ràng họ đã đi được một khoảng cách đặc biệt dài. Akiko xác định vị trí chính xác nơi ông Shigezō cuối cùng đã dừng lại, đó là giao lộ của đại lộ Ōme và đường cao tốc Mejiro, tại Yanagisawa ở Tanashi. Ra khỏi Tanashi là thành phố Higashikurume và thành phố Higashimurayama. Thật sự đáng kinh ngạc.

- Em đồng ý với Kyōko là người ở Tokyo thật vô cảm! Nhìn em hẳn phải tuyệt vọng lắm, nhưng không ai hỏi em đang gặp vấn đề gì. Và tên tài xế taxi thậm chí đã không nói một lời, mặc dù anh ta biết rõ nỗi thống khổ mà em đang phải trải qua! Còn về chị Kadotani, chị ta chỉ cười và nói rằng chuyện tình đã kết thúc. Kể từ đó, chị ta không hề hỏi thăm về ông lấy một lần. Em hoàn toàn kiệt sức và thậm chí Satoshi cũng đã quá mệt để nói chuyện lúc tụi em về đến nhà. Em cho ông đi ngủ mà không tắm cho ông, nhưng tối qua ông đã thức giấc bốn lần, mỗi lần lại la hét có tên trộm đã đột nhập vào nhà. Không có chuyện em có thể mặc kệ ông và đi ngủ lại được. Mình chẳng hề giúp em lấy một lần. Mỗi lần ông tỉnh giấc, em phải đi ra khỏi nệm, chỉ cho ông các cửa đã được khóa cẩn thận và kiểm tra tủ đồ và toilet với ông. Sau đó em cho ông đi ngủ và gần như đã lấy chăn trùm lên người ông. Nếu việc này diễn ra từng đêm, em sẽ chết. Mình có đang nghe em nói không đấy?

Akiko nói dông dài, đợi chờ Satoshi đề nghị rằng họ sẽ gửi ông Shigezō vào một nhà dưỡng lão. Nhưng Satoshi không hề đề cập đến chủ đề ấy, dường như cậu đã quên lời hứa của mình.

- Satoshi, mẹ muốn con thay mẹ tối nay và ngủ dưới lầu, Akiko nói, giờ đây chuyển hướng cơn giận sang con trai.

Satoshi giật mình. Cặp lông mày nhíu lại, cậu càu nhàu: “Nhưng mẹ, con đang bận học cho kỳ thi.”

- Ồ? Vậy con sẽ thay mẹ sau khi thi xong?

- Con có được chọn không?

Hoàn toàn khác với những gì đã diễn ra trước chiến tranh, kỳ thi tuyển sinh đại học hiện đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của một người thanh niên. Từ từ lấy lại bình tĩnh, Akiko tự nhắc bản thân không nên vô cớ làm phiền con trai tại thời điểm bản lề này. Nên là chỉ còn mỗi chồng chị để mà nài nỉ.

- Mình thay em đêm nay nhé. Em không còn đứng vững nữa sau khi thiếu ngủ quá nhiều. Nếu việc này tiếp tục, đời em sẽ chấm hết. Thử một đêm thôi. Rồi mình sẽ biết em đang phải khổ sở thế nào. Thay em đêm nay nhé mình.

- Nhưng anh không thể.

- Tại sao không?

- Bố không nhận ra anh nữa. Em nhớ ông đã nhìn chòng chọc vào anh tối hôm đó và gọi anh là tên trộm không?

- Ý anh là em phải tiếp tục như hiện tại à?

Nobutoshi không trả lời.

- Đây là lần thứ ba ông chạy khỏi nhà. Lần đầu tiên là ngày mẹ anh chết. Thật may là em đã tình cờ gặp ông trên đại lộ Itsukaichi! Sẽ trở nên náo loạn thế nào nếu bà thì chết còn ông thì lạc. Lần thứ hai là khi Kyōko ở với chúng ta. Và hôm qua, em đã có thể tìm thấy ông và Satoshi chỉ vì Satoshi đã không quên mang theo ba mươi yên trước khi con ra khỏi nhà. Nếu ông chạy khỏi nhà khi không có ai thì sao? Em không biết làm thế nào chúng ta có thể tìm ông nếu ông đi ra khỏi phường Kitatama.

Nobutoshi vẫn không nói gì. Tốn quá lâu để Satoshi nêu lên ý kiến rằng ông Shigezō nên được đưa vào một nhà dưỡng lão khiến Akiko cuối cùng nổi nóng.

- Anh có lẽ nghĩ em nên bỏ việc và ở nhà. Đó là điều anh muốn có phải không? Nhưng anh biết đấy, em không chỉ pha trà tại văn phòng. Em có những trách nhiệm của em. Nếu em xin thôi việc, sếp của em sẽ rơi vào tình thế khó khăn tồi tệ. Có nhiều việc tại văn phòng chỉ mình em biết. Em không thể đơn giản nghỉ và làm phiền mọi người ở đó.

Việc khôn ngoan nhất nên làm khi một người phụ nữ đang trong cơn cuồng loạn đó là giữ im lặng, Nobutoshi thầm nghĩ. Tình huống sẽ nhanh chóng trở nên tệ hơn nếu anh cãi lại vợ mình, bởi vì lúc đó chị sẽ trở nên hoàn toàn quẫn trí và sẽ từ chối nghe điều phải quấy. Sau khi để chị nói ra những điều chị muốn, Nobutoshi liền lên tiếng: “Anh sẽ nói chuyện với bác sĩ.”

- Bác sĩ đã kiểm tra cho ông nói là ông khỏe. Ông không bị tiêu chảy hay thậm chí cảm lạnh.

- Anh đã nghĩ về việc xin thuốc an thần.

- Ý anh là thuốc ngủ? Liệu chúng có tác dụng với ông không?

- Anh sẽ hỏi bác sĩ.

- Nhưng không có phòng mạch làm việc ngày chủ nhật.

- Anh sẽ đến gặp một ông ở phòng khám công ty vào ngày mai.

Ông Shigezō, người đã bất động như một bức tượng thạch cao cho đến lúc đó, đột nhiên bắt đầu chậm chạp di chuyển tứ chi, dần bị mất thăng bằng trên đôi chân. Như bị thôi miên, nhà Tachibana quan sát ông từ từ duỗi phần thân trên và di chuyển hai chân ra xa nhau. Rồi ông dăng khủy tay ra và cúi người về phía trước, phát ra một tiếng kêu như của một con chim báo điềm gở.

Kinh ngạc, gia đình ông xem ông nâng một chân lên trước tiên, sau đó chân còn lại. Tiếp theo, ông run rẩy nâng và hạ hai cánh tay. Không rõ là ông đang tấn công hay phòng thủ trước một đối thủ vô hình. Nhưng sự chuyển động của ông rất kỳ lạ, tương tự như tông giọng của ông.

- Có phải ông đang giả vờ như mình là một con thú lạ nào đó không ạ? Satoshi quay sang mẹ và hỏi.

- Đây là lần đầu tiên bố thấy ông hành động như vậy, Nobutoshi lắc đầu nhận xét. Phải chăng bố anh đang gặp ảo giác?

Không có thể tiếp tục nhìn trong im lặng, Akiko nắm lấy vai ông cụ và la lên: “Ông ơi ông! Có chuyện gì vậy?”

Ông Shigezō dán mắt lên cô con dâu.

- Bố đang tập môn thể dục mềm dẻo, Akiko.

- Môn thể dục mềm dẻo.

- Vâng. Con người phải vận động ít nhiều.

Nobutoshi, Akiko và Satoshi kinh ngạc nhìn chằm chằm ông cụ, giờ đây lại bắt đầu phát ra những tiếng kêu ghê rợn rồi di chuyển cánh tay và chân một cách chậm chạp. Ông đã trở về giai đoạn nào của cuộc đời mình trong khi thực hiện bài tập đó? Phải chăng ông đã nhớ ra từ tầng sâu của ký ức rằng môn thể dục mềm dẻo là một sự thay thế tốt hơn cho các động tác thể dục thông thường? Các chuyển động của ông còn kỳ quái hơn bất cứ nghi thức nào được cử hành bởi người nguyên thủy, và gia đình ông không hề cảm thấy chúng gây cười.

- Thật đáng tởm! Sao một người đàn ông thảm hại như vậy còn muốn tiếp tục sống cơ chứ?

Biểu cảm trên mặt Satoshi rõ ràng thể hiện rằng cậu không thể nhìn ông Shigezō thêm một giây một phút nào nữa. Cậu đứng dậy và nói với bố mẹ: “Bố, mẹ. Xin đừng sống lâu như thế!”

Và rồi cậu chạy lên lầu. Bố mẹ cậu nghẹn ngào bởi những lời ấy đến nỗi không thể nhìn mặt nhau. Trong lúc đó, ông Shigezō tiếp tục bài tập môn thể dục mềm dẻo, phát ra các tiếng kêu như của một con vật đang trong cơn đau quằn quại chờ chết.