Chương 2 Cạm bẫy
Chúng tôi lại ưng ý một căn biệt thự cùng tỉnh nhưng khác thành phố. Căn biệt thự khá cũ, có lẽ được xây vào đầu thập niên 1990. Chủ nhân là một trọc phú họ Vương. Tôi và Tần Nhất Hằng gặp được lão cũng xem như có duyên. Một ngày nọ, Tần Nhất Hằng đọc được mẩu tin rao bán đất đăng trên một diễn đàn bất động sản, hắn gọi điện hỏi thăm thử xem sao, chẳng ngờ lại hẹn gặp được. Trọc phú này đang làm ăn rất phát đạt, nhưng tác phong giàu xổi vẫn không sao thay đổi được. Khi gặp mặt, tôi nhẩm sơ cũng thấy những món trang sức bằng vàng đeo trên người lão gộp lại phải đến mấy cân. Lúc nói chuyện, ngón tay lão gõ mặt bàn, đồng hồ vàng trên cổ tay làm tôi lóa cả mắt. Theo lời trọc phú, thời đổi mới lão đã tranh thủ kiếm được vài món tiền bất chính. Trong tay lắm tiền tự nhiên sẽ muốn hưởng thụ, căn biệt thự được mua ngay lúc đó. Ở vài năm, lão chuyển sang nhà mới, vì không thiếu tiền nên vẫn để đó không bán, chỉ cho một họa sĩ thuê làm xưởng vẽ. Người này chẳng mấy tiếng tăm, tính tình lập dị. Thường những người sống trong biệt thự không giàu thì cũng sang, cơ bản không thích giao thiệp với hàng xóm, cho nên anh ta cứ bí ẩn như vậy, từ lúc dọn vào ở không thấy xuất hiện nữa.
Bẵng đi một năm, đến lúc thu tiền thuê nhà, trọc phú mới biết người họa sĩ đã chết trong biệt thự từ lâu rồi. Chỗ kì dị nhất, kể ra khá giống câu chuyện Nghìn lẻ một đêm, toàn bộ biệt thự được họa sĩ trang trí như mộ thất, hình vẽ chi chít trên tường là một viễn cảnh mọc cánh hóa tiên gì đó. Chính giữa đại sảnh không chỉ có quan tài mà còn có cả quách, kích thước đồ sộ. Các cửa sồ đều đóng chặt, trên bậu cửa đặt nhiều chén trường minh đăng [3] loại nhỏ, nhưng đã tắt từ lâu. Trọc phú sợ tái người, lập tức báo cảnh sát. Cuộc điều tra không làm sáng tỏ được nguyên nhân gì, cảnh sát chỉ kết luận đây là một vụ tự sát. Từ đó nơi này bắt đầu bị bỏ hoang. Đến giờ, giá nhà đất càng lúc càng tăng, trọc phú mặc dù chẳng thiếu tiền nhưng thấy căn biệt thự hoang phế như vậy cũng không khỏi tiếc của, tính đi tính lại, nhìn chỉ thêm bực mình, chẳng thà hạ giá, kiếm ít nhiều vẫn hơn, do đó mới để trợ lý đăng tin rao bán trên mạng, cũng đến trung tâm môi giới nhà đất đăng kí, dự tính sẽ bán rẻ căn biệt thự này.
Nghe câu chuyện quả là mơ hồ, Tần Nhất Hằng ngỏ ý muốn xem trước rồi mới tính tiếp. Trọc phú có vẻ hơi sợ căn biệt thự, bèn đưa chìa khóa cho chúng tôi tự đi xem.
Quan tài và cái quách đã được dọn đi khỏi biệt thự, chỉ hình vẽ trên tường là vẫn còn nguyên vẹn. Không cần nói cũng biết các ngôi nhà ma ám có một điểm chung, đó là vừa mở cửa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí âm u tăm tối.
So với các biệt thự xung quanh thì căn này cũng không lớn lắm, áng chừng 230 m². Phòng khách lộng lẫy xa hoa, rất hợp với lão chủ giàu xổi kia. Tôi và Tần Nhất Hằng dạo quanh một vòng, hắn ngó nghiêng hồi lâu rồi vui vẻ nói với tôi, trong biệt thự thực ra không có ma mãnh gì cả, chúng ta mua được thì vớ bẫm rồi. Nghe hắn nói vậy tôi cũng thấy vui, chỉ tò mò nhìn tranh vẽ trên tường.
Những bức tranh này thật kì dị, tất cả đều là tranh sơn dầu thuộc trường phái siêu thực, nhưng hoàn thành hơi vội vã. Nội dung có vẻ là cảnh người họa sĩ mọc cánh biến thành tiên từ căn phòng này, bên cạnh còn có các đồng nam đồng nữ đưa anh ta về trời. Do sử dụng kĩ thuật vẽ tranh sơn dầu của Pháp để thể hiện những chi tiết truyền thống Trung Quốc nên thoạt trông có vẻ không đâu vào đâu. Tôi nhìn lướt qua vài bức, cảm thấy có chỗ không đúng lắm, bởi vì trên tranh hóa tiên lại là một cô gái. Vấn đề không phải vì tóc dài hay ngắn, cũng có nhiều họa sĩ để tóc dài, nhưng đây là tranh tả thực nên tôi dễ dàng nhận ra dáng dấp của một người phụ nữ.
Mặc dù có cảm giác rất kì quặc nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, nói chung tư tưởng của người làm nghệ thuật thì về cơ bản người thường đã khó mà hiểu được rồi, tôi lại chẳng hứng thú gì với chủ đề ấy, chỉ mong kiếm được tiền thôi. Tôi bàn bạc với Tần Nhất Hằng, dự định buổi chiều sẽ kí hợp đồng với trọc phú kia. Các điều khoản rất thuận lợi, giá cả cũng nằm trong dự tính. Theo giá thị trường thì căn biệt thự này vào khoảng chín trăm ngàn tệ, chúng tôi có được nó mà chỉ mất hơn một trăm ngàn, hai bên đều cảm thấy có lợi. Trọc phú kia không chỉ giải quyết được tâm bệnh bấy lâu mà còn kiếm được tiền, chúng tôi cũng coi như vớ bở, thế nên ai nấy hài lòng, vui vẻ cùng ăn với nhau một bữa cơm.
Vấn đề tiếp theo chính là nên sử dụng căn biệt thự như thế nào. Thực ra tôi rất thích nó, tuy hơi cũ nhưng cơ bản vẫn là biệt thự. Đối với một người xuất thân nghèo khó như tôi, được sống trong biệt thự là chuyện có mơ cũng chẳng dám, cho nên lại càng hi vọng có thể sửa sang để ở. Tần Nhất Hằng không phản đối, chỉ nói biệt thự tuy không có ma quỷ gì nhưng phong thủy hình như không tốt lắm, hắn cũng không rõ lĩnh vực này, nên phải mời một thầy phong thủy đến xem mới biết được. Nào ngờ chỉ hai ngày sau, trọc phú kia bỗng tìm chúng tôi ngỏ ý muốn mua lại căn biệt thự. Là người làm ăn, tôi dĩ nhiên vui vẻ với lời đề nghị này, miễn là lão đưa ra một mức giá hợp lý để tôi kiếm chút lãi, coi như nhặt được tiền. Trọc phú quyết định trả hai trăm ngàn tệ. Thấy lời được một trăm ngàn, tôi chực đồng ý ngay, nhưng cũng tò mò, tại sao vừa bán xong lão bỗng muốn mua lại gấp gáp như vậy. Đến tối tôi bàn bạc với Tần Nhất Hằng, đoán chừng có điều bất thường nên quyết định trì hoãn một chút, tìm hiểu xem chuyện này là thế nào.
Hỏi thăm những người ở tiệm mạt chược, quán trà gần đó mới biết, khi ấy còn có một người mẫu khỏa thân cùng chết trong quan tài. Đó hẳn là cô gái trong tranh, nhưng vì sao trọc phú kia chỉ nói với chúng tôi là có một người chết? Lẽ nào lão ta không biết? Rõ ràng không phải như vậy, huống hồ nếu là nhà ma thì một hay hai người chết cũng chẳng khác gì mấy. Trọc phú đã nói dối, nguyên nhân chắc chắn không phải do sợ người ta đánh giá nhà cửa. Tôi hiếu kì, Tần Nhất Hằng cũng rất hứng thú, chúng tôi quyết định kiểm tra kĩ biệt thự một lần nữa.
Khi đến nơi trời đã về chiều, thực ra chúng tôi không có mục đích rõ ràng, chỉ đi loanh quanh xem tới xem lui nên chẳng phát hiện được gì. Tôi chạy đến chỗ mấy bức tranh để xem, cũng không tìm được manh mối nào khác, bèn cùng Tần Nhất Hằng đứng ở ban công lầu hai hút thuốc tán gẫu. Tần Nhất Hằng nói, xem ra chủ nhà sợ chúng ta phát hiện ra bí mật của lão. Tôi tán đồng, bí mật đó hẳn cũng mới được chủ nhân phát hiện, nếu không lão đã chẳng bán nhà cho chúng tôi. Có khả năng lão đã giết chết cô gái, sau đó thấy họa sĩ biến căn biệt thự thành mộ thất bèn đem thi thể cô gái đặt vào nhằm che giấu chứng cứ hòng chối tội.
Tần Nhất Hằng cho rằng không có khả năng này, vì nếu vậy sẽ khó giải thích lý do cô gái xuất hiện trong tranh. Hắn nghiêng về giả thiết biệt thự đang cất giấu món đồ gì đó, có thể lúc bán nhà trọc phú chưa rõ sự tình, đến khi mọi việc xong xuôi mới tình cờ phát hiện hoặc chợt nhớ ra, nên quay lại tìm chúng tôi.
Trong nhà này giấu gì sao? Nếu là đồ cổ hay báu vật, theo luật pháp hiện hành nó phải thuộc về tôi mới đúng. Tôi hào hứng hẳn lên. Như vậy thì một trăm ngàn tệ chênh lệch kia quả thật chẳng bõ. Tôi nhất định sẽ không bán lại.
Chúng tôi trò chuyện thêm một lát thì mặt trời xuống núi. Cổ họng cả hai đều đã khát khô, đành tạm ngừng chuyện chuẩn bị về nhà, tự nhủ ngày mai quay lại phải tìm kĩ một chút, ngộ nhỡ chúng tôi đoán đúng thì không thể dễ dàng để món đồ quý kia tuột khỏi tay được. Ra đến cầu thang, Tần Nhất Hằng bất ngờ ngoái đầu nháy mắt với tôi, giơ tay ra dấu im lặng rồi nói nhỏ, “Có cái gì đó vừa mới trở về, mau làm theo tôi.”
Tôi nghe mà suýt són ra quần. Bấy giờ trời đã nhá nhem, ngó xuống dưới chỉ thấy lờ mờ. Tần Nhất Hằng nhét vào miệng tôi một thứ, bảo tôi nín thở, không được nuốt, cứ nhắm mắt đi theo hắn. Nếu cảm thấy đụng phải cái gì thì lập tức phun thứ ở trong miệng ra. Hắn nói vắn tắt rồi bước xuống trước, tôi chỉ còn cách nghe theo.
Nếu đã sống trong nhà một thời gian dài thì việc nhắm mắt đi vào buồng tắm hoặc phòng bếp chắc chắn không phải chuyện khó, nhưng vấn đề ở đây là tôi mới chỉ đến căn biệt thự này hai lần. Giờ chẳng những bảo tôi nhắm mắt di chuyển xuống tầng dưới mà còn phải đi ra được đến cổng thì khó khăn quá. Tôi nhắm mắt lần từng bước một, chỉ sợ ngã lộn cổ. Ban đầu còn nghe tiếng bước chân Tần Nhất Hằng, đi một hồi bỗng nhiên không thấy động tĩnh của hắn đâu nữa. Tôi hoảng hốt, theo bản năng muốn mở mắt, may sao kịp dằn lại. Kì thực có Tần Nhất Hằng ở đây, trong lòng tôi vẫn còn ít nhiều can đảm, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì có thể lớn tiếng gọi hắn đến cứu. Nghĩ vậy tôi lập tức chế ngự cảm xúc, bám lấy tay vịn cầu thang lần xuống được tầng trệt, từ đây lại chật vật hơn. Không khí trong phổi dần cạn kiệt khiến tôi suýt ngất vì thiếu oxy; thứ nữa là không còn tay vịn cầu thang trợ giúp, tôi thậm chí không biết phương hướng, thoát ra ngoài là việc không tưởng. Chưa quá hai bước, tôi đã không chịu đựng được, muốn thở dốc, lập tức cảm giác trước mặt mình có thứ gì đó. Chắc chắn rất nhiều người đã từng trải qua chuyện này, thậm chí khi bị theo dõi còn cảm nhận được, dù rõ ràng không thấy kẻ bám đuôi đâu.
Tần Nhất Hằng đã dặn khi đụng phải cái gì thì phun ngay thứ trong miệng ra, hiện tại thì chưa, nhưng tôi nghĩ nhích thêm một bước nữa là sẽ đụng ngay, có nên phun ra hay không đây? Vừa rồi vì sợ hãi nên tôi mất cảm giác với thứ trong miệng, lúc này mới biết buồn nôn. Đây là thứ chết tiệt gì vậy? Đang do dự lại bị mùi vị gớm ghiếc kích thích, tôi không nhịn được nữa, phun thẳng thứ đang ngậm ra, rồi ho khan liên tục.
Tôi vô thức mở choàng mắt, và lập tức hối hận nhưng không kịp nữa. Đôi mắt còn chưa thích ứng chỉ nhìn được lờ mờ. Tôi khua tay tới trước, rõ ràng cảm giác được có gì đó tan biến ngay trước mặt mình. Hiện tượng kì quái này thật tới mức làm tôi sợ hãi, nó không hề giống ảo giác, hơn nữa lúc này tôi không nhịn thở, cũng chẳng nhắm mắt. Tôi vội vàng gọi Tần Nhất Hằng nhưng không có tiếng đáp lại.
Tôi ngó quanh một lượt rồi lao ra đại sảnh, cuống cuồng phóng về phía cánh cửa chỉ còn cách mình vài bước chân, tông cửa ra, chạy thêm một đoạn nữa mới dám dừng lại thở.
Chẳng thấy tăm hơi Tần Nhất Hằng, tôi gọi điện cho hắn, chuông reo nhưng không ai bắt máy. Lát sau, tôi thấy hắn chậm rãi bước ra khỏi cổng, mở mắt nhìn thấy tôi bèn phun thứ đang ngậm khỏi miệng, tiếp đó cũng nôn khan liên tục. Tôi hối hận vì không mang bình nước, nhìn hắn như thế tôi cũng suýt nôn theo.
Tần Nhất Hằng hỏi sao tôi lại thoát ra được trước hắn, tôi cũng không giải thích nổi. Ban nãy rõ ràng đang đi cùng nhau thì hắn biến mất, theo lý phải ra trước tôi mới đúng. Hay do tôi vừa nhắm mắt vừa chạy nên mới nhanh như vậy? Nhưng dù có chạy cũng chỉ được vài bước, đâu hơn là bao. Hiện tại tôi cố không nghĩ mấy chuyện này nữa, trong miệng vẫn cảm thấy rất buồn nôn. Tôi hỏi Tần Nhất Hằng đã cho mình ngậm thứ gì vậy, kinh tởm muốn chết.
Hắn đáp, tôi mà nói cho anh hay thì anh sẽ càng kinh tởm, thà không biết còn hơn. Trước đó hắn đã dùng “bí kíp” nước tiểu đồng nam, “bí kíp” đang nói đây chắc chắn cũng không phải thứ hay ho.
Tôi bảo, cậu khai thật đi, có phải là phân không? Hắn gật đầu đáp, đúng vậy. Tôi lại nôn ọe. Tần Nhất Hằng nói đó là phân dê đực, cho dê ăn lá ngải cứu một thời gian, đợi đến khi ruột chúng sạch hoàn toàn thì sẽ cho ra thứ vừa rồi. Tôi nghe xong thấy cũng đỡ đôi chút, ít nhất vẫn sạch sẽ hơn phân người.
Sau đó tôi lại hỏi hắn, cậu nói có cái gì đó quay lại, là gì vậy? Oan hồn à?
Hắn im lặng giây lát rồi đáp, hình như vậy. Nhìn hắn rất bất an nên tôi càng căng thẳng hơn. Tôi nghĩ giờ đừng quan tâm đến vàng bạc châu báu gì nữa, lòng tham chẳng khi nào mang lại kết cục tốt đẹp, đồng ý bán lại với giá hai trăm ngàn tệ quách cho rồi. Sau khi nghỉ ngơi một lát, chúng tôi quay về.
Trên đường về, Tần Nhất Hằng giải thích sơ cho tôi, ngậm phân của dê đực chỉ ăn ngải cứu có thể khiến kinh mạch đang chấn động bình ổn trở lại, phun viên phân ra có tác dụng trừ tà cực mạnh; nín thở giúp hạn chế dương khí phát tán, đề phòng “thứ đó” xâm nhập thân thể; nhắm mắt lại là thể hiện sư tôn trọng đối với nó, ta không nhìn thấy nó, nó cũng không trêu chọc ta. Tương tự như vậy, trong sinh hoạt thường ngày nếu nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ tốt nhất là đừng nói ra. Đêm đến mà thảo luận về sự tồn tại của những thứ đó thì sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của chúng, rước họa vào thân.
Nghe Tần Nhất Hằng nói xong, tôi mới kể cho hắn hay việc mình không nín thở và mở mắt chạy thoát, vẻ mặt hắn thực khó coi. Hắn châm điếu thuốc rồi nói với tôi, căn biệt thự này kiểu gì cũng không được bán, chỉ có giữ lại mà thôi. Tôi thắc mắc muốn hỏi cho kĩ lý do, hắn lại lắc đầu nói không thể cho tôi biết.
Trở lại khách sạn, tôi vẫn vô cùng bất an, nằm trên giường hút thuốc liên tục, thức trắng suốt đêm, mấy lần muốn ngủ mà chỉ thiu thiu được một lúc lại bừng tỉnh.
Sáng sớm hôm sau, trọc phú lại gọi điện mời tôi đến kí hợp đồng, xem chừng rất sốt ruột. Tôi kiếm cớ kéo dài thời hạn thêm vài ngày. Quả nhiên lão không bằng lòng, lại kiên nhẫn thuyết phục, tôi cũng chỉ đáp cho có lệ. Sau khi cúp máy, tôi liền hỏi Tần Nhất Hằng xem tiếp theo nên làm thế nào. Hắn suy nghĩ rất lâu mới nhả ra một câu, chúng ta trúng kế rồi.
Nghe hắn nói, tôi đâm hoảng. Nếu là thiếu sót về hợp đồng thì chúng tôi cũng chỉ bị lừa mất chút tiền, nhưng giọng điệu của hắn nghiêm túc như thể sự việc còn phiền phức hơn tôi tưởng. Tôi cuống quýt hỏi Tần Nhất Hằng rốt cuộc chúng tôi đã trúng kế gì.
Hắn thở dài rồi nói, phong tục mai táng thời cổ đại có quy định rất chặt chẽ, ví như quan quách của hoàng đế có bảy lớp, của chư hầu năm lớp, của quan lớn ba lớp... Lúc trước thu thập thông tin, chúng tôi đã biết trong biệt thự có quan quách, và chỉ có một bộ, hơn nữa đã được chuyển đi nơi khác, trọc phú cũng không đề cập tới. Chúng tôi quá mất cảnh giác, không cảm thấy trong biệt thự có ma quỷ tồn tại nên không tìm hiểu kĩ, lần này tự dưng gặp phải thứ đó, hiển nhiên vô cùng bất thường.
Nói tới đây, Tần Nhất Hằng dừng lại uống một ngụm nước. Thấy vậy tôi cũng khô cả họng, nhưng vì quá sốt ruột nên chẳng màng đến.
Hắn nói, nếu là mộ của một người có địa vị thấp thì chỉ cần một bộ quan quách là đủ rồi, nhưng nhìn đám tranh tường trong biệt thự thì dường như mọi việc không đơn giản như vậy. Nói cách khác, có lẽ cả biệt thự chính là một chiếc quách, chúng ta đi vào trong, chẳng khác nào đồng nam chôn cùng, mặc dù hiện tại đã bình an vô sự thoát ra nhưng trong một khoảng thời gian nhất định chắc chắn sẽ chết.
Rất nhiều quan quách có hình vẽ giấc mộng lên chầu trời hoặc miêu tả lại cuộc đời của người chết khi còn sống, điều ấy tôi đã biết, nhưng nghe Tần Nhất Hằng nói xong, tôi không sao liên hệ chúng với nhau được. Bởi theo quan niệm của tôi, đã là mộ thì phải nằm dưới đất, quan quách tối thiểu cũng phải đem chôn. Nếu cả căn biệt thự là một bộ quách, vậy thì khoan hãy nói đến việc quan tài chẳng thấy, chỉ riêng việc nó lồ lộ trên mặt đất thế này đã chẳng thể hiểu nổi rồi.
Tần Nhất Hằng im lặng suy tính hồi lâu mới nói, chúng ta còn phải quay lại biệt thự một lần nữa, không thể ở yên chờ chết thế này được. Rất có khả năng trọc phú kia đã biết ngọn ngành nên mới cố ý lừa chúng ta vào tròng.
Tôi vốn đã ghê sợ căn biệt thự kia, nghe hắn nói vậy thực sự không dám quay lại. Nhưng trông hắn chẳng có vẻ gì là đang hù dọa, tôi cũng đành nghe theo, chung quy không thể vì ham tiền mà bất chấp mạng sống. Trước khi đi lại một phen khổ sở, Tần Nhất Hằng bắt tôi phải cạo sạch lông trên người, ngay cả vùng kín cũng phải dọn, hắn nói như vậy mới giống thiếu niên. Tôi cảm thấy bản thân rất nực cười, nhưng cười không nổi, phải răm rắp nghe theo sự sắp đặt của hắn. Sau đó, hắn quét một chất dính lên mặt tôi, nói rằng đó là gạo nếp lâu năm, phải nấu vào đêm giao thừa mới dùng được. Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi chỉ còn biết ngồi chờ đêm xuống, chứ bộ dạng này sao dám ra ngoài vào ban ngày.
Sẩm tối, chúng tôi đi theo con đường quen thuộc đến cổng căn biệt thự. Xung quanh vẫn có người ở, hiềm nỗi đèn đóm không sáng lắm. Khoảng cách giữa mỗi căn khá xa càng khiến biệt thự âm u hơn. Nếu biết trước, có đánh chết tôi cũng không mua nó, phiền phức gấp mấy lần ngôi nhà đầu tiên. Tần Nhất Hằng bước vào, tôi đi sát đằng sau. Hắn dừng thì tôi dừng, hắn đi thì tôi đi.
Đi dạo vài vòng, Tần Nhất Hằng dừng lại ở một góc biệt thự, bảo tôi chính là chỗ này. Hắn dặn tôi đứng tại đây, lát nữa có chuyện gì cũng đừng động đậy, khi nào hắn bảo chạy được thì dốc hết sức mà chạy ra ngoài. Nhưng phải luôn ghi nhớ, lúc chạy không được ngẩng đầu, chỉ được cúi mặt nhìn xuống đất.
Lời hắn chính là thánh chỉ, nhưng tôi vẫn rất sợ hãi, tôi hỏi hắn, đứng ở đây thế này có an toàn không?
Hắn chỉ vào mặt mình rồi nói, anh xem tình hình hai ta hiện giờ có giống hình nhân giấy chưa đốt được chôn cùng hay không? Yên tâm, chỉ cần làm theo đúng như vậy là được.
Bấy giờ tôi mới vỡ lẽ vì sao hắn lại vẽ mặt mình trông giống quỷ đến thế. Tôi nhớ từng nghe một lời đồn, rằng đêm giao thừa vốn là một đêm vô cùng đặc biệt trong năm. Trong thời khắc chuyển giao giữa hai năm sẽ có một thời điểm không phân biệt được âm hay dương, lúc đó gạo nếp rang là thứ duy nhất không thuộc về cả hai cõi. Cụ thể hơn thì chưa rõ, nhưng theo tình hình hiện tại lớp gạo nếp có thể giấu được “mùi người” của tôi. Tuy nhiên, tôi cũng không có tâm trí để suy nghĩ nhiều thêm, bèn tập trung cao độ đứng im tại chỗ, chăm chú nhìn về phía cổng, tính toán khi cúi đầu chạy sẽ phải nhằm hướng nào để không tông vào đồ.
Tần Nhất Hằng sắp xếp cho tôi đâu vào đó xong thì xoay người lách sang chỗ khác. Cả hai chúng tôi đều không mang theo đèn, nên chỉ có ánh sáng le lói từ trước cổng, những nơi khác đều tối đen như mực. Tôi quan sát xung quanh, đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Toàn thân đâm đìa mồ hôi lạnh, tinh thần căng thẳng. Nói thật thì tôi khá tò mò không biết mình sẽ thấy thứ gì, nhưng cũng sợ nếu mình thực sự thấy thứ đó, quả là rối rắm.
Đứng một chốc, tôi nghe có tiếng lạch cạch khá giống tiếng gõ cửa, mà cũng giống với tiếng giậm chân, dù là gì thì nó cũng khiến tôi sởn gai ốc. Xem ra những thứ mang lại lợi nhuận cao đều kèm theo rủi ro lớn, mà đây còn nguy hiểm đến tính mạng. Tôi liên tục tự rủa thầm, xong vụ này rồi thôi chứ không có lần sau nữa. Đang mải suy nghĩ, tiếng động bỗng dưng biến mất.
Tôi nín thở chăm chú lắng nghe, không còn mảy may động tĩnh. Tôi muốn gọi Tần Nhất Hằng nhưng lại sợ phạm phải quy tắc nào đó, nên đành nhẫn nại đứng chờ. Không quá một phút, tiếng lạch cạch đột nhiên vang to hơn. Tôi nghe Tần Nhất Hằng thét gọi, bảo chạy ra hướng cửa chính. Như nghe súng lệnh, tôi lập tức cắm đầu chạy thục mạng, chân cũng quên cả run rẩy. Trong tình cảnh nguy hiểm bốn bề thế này vẫn còn nhận ra được phương hướng, tôi cũng tự thấy khâm phục bản thân.
Cắm đầu chạy như bay, chẳng mấy chốc đã ra khỏi cửa chính, chừng mấy giây sau, Tần Nhất Hằng cũng chạy ra, gấp gáp lục túi lấy một dây pháo, bật lửa châm rồi ném vào trong. Một tiếng nổ bùng vang lên. Tôi chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, Tần Nhất Hằng đã giục nếu có vật gì màu đỏ thì mau đưa cho hắn. Nghĩ một lúc mới nhớ trong ví có vài tấm thẻ màu đỏ. Càng vội càng cuống, tay run run mãi mới rút được thẻ. Tiếng pháo đã dứt, nhưng cũng đủ đánh động những căn biệt thự xung quanh, rất nhiều người mở cửa thò đầu xem có chuyện gì.
Tần Nhất Hằng lật ngược lật xuôi mấy tấm thẻ của tôi, chọn ra một cái đỏ nhất, dặn tôi khi nào có cảm giác là bị kéo thì ném tấm thẻ này về phía có lực kéo, nói đoạn hắn nhổ một ngụm nước bọt lên tấm thẻ rồi nhét vào tay tôi.
Tôi cầm tấm thẻ trong tay mà cảm xúc lẫn lộn, sao biện pháp nào của hắn cũng mất vệ sinh thế nhỉ? Được cái đã trải qua nhiều lần nên tôi cũng bắt đầu quen, đành nắm chặt lấy tấm thẻ.
Đúng lúc này, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, tôi cảm giác có cái gì túm lấy tay mình. Chắc chắn đây không phải ảo giác, bởi nó vô cùng chân thật. Dường như có một luồng sức mạnh nào đó muốn lôi tôi vào biệt thự. Trong lúc quýnh quáng tôi quên bẵng tay mình đang cầm tấm thẻ, theo bản năng hét gọi Tần Nhất Hằng cứu mạng.
Nghe thấy tôi gào lên, Tần Nhất Hằng quát lớn, ném thẻ đi. Như tỉnh cơn mơ, tôi bèn ném tấm thẻ về hướng có lực kéo. Luồng sức mạnh kia lập tức biến mất. Tôi đứng ngây người, suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể hiểu được chuyện vừa xong có phải thật không.
Tần Nhất Hằng thấy tôi bình an vô sự thì thở hắt ra, nói hôm nay chúng tôi mạng lớn, những người thò đầu ra hóng chuyện xung quanh khiến dương khí dồi dào, nếu không chưa biết tôi sẽ có kết cục thế nào. Sau đó hắn kéo tôi đến một nơi sáng sủa hơn, cả hai cùng ngồi xuống đất thở hổn hển.
Tôi hỏi hắn vừa làm gì vậy, Tần Nhất Hằng chép miệng đáp, hắn viết bát tự [4] của một người khác lên một mảnh giấy, chọn một vị trí rồi cạy sàn nhét vào trong. Điều khiến tôi trợn mất há mồm là, hắn nói những chữ đó đáng lẽ phải viết bằng máu kinh của phụ nữ, nhưng gấp gáp quá hắn không tìm được, đành dùng máu kinh của một con chó cái để đối phó, hôm nay chúng tôi thoát được đúng là phước to mạng lớn, xem chừng về sau có thể ăn được bát cơm này rồi.
Hắn thao thao bất tuyệt một hồi, nhắc đến cả chuyện trộm mộ. Tôi không đủ can đảm tiếp tục nghe, bèn hỏi hắn vừa nãy thứ gì đã kéo tôi. Tần Nhất Hằng lắc đầu nói, hắn cũng không biết là gì, nhưng trên tấm thẻ màu đỏ có nước bọt mang dương khí của con người, nói trắng ra thì vừa nãy chính là thí xe giữ tướng. Việc nhét mảnh giấy ghi bát tự của người khác vào căn biệt thự coi như đã thay đổi chủ nhân của ngôi mộ, cho nên thứ đó nổi giận. Người có tên trên mảnh giấy sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nhẹ nhất cũng là giảm thọ.
Biện pháp của hắn thật độc ác, nhưng chẳng còn cách nào khác. Ai cũng vậy cả thôi, đặc biệt chúng tôi lại thuộc loại bo bo mưu lợi cho bản thân, không phải đấng cứu khổ cứu nạn gì. Tôi có hỏi Tần Nhất Hằng ghi bát tự của ai, hắn không trả lời, chỉ nói bây giờ chúng tôi đã an toàn, vụ việc coi như giải quyết xong. Sau lần náo loạn này, không biết trọc phú kia sẽ phản ứng ra sao.
Bất ngờ là, hôm sau lão ta chủ động đến tìm tôi, nói muốn tăng giá mua lên ba trăm ngàn tệ. Tôi bàn bạc với Tần Nhất Hằng rồi nhanh chóng đồng ý. Xong việc hắn nói với tôi, trọc phú gấp gáp như vậy, chắc là do đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Ngôi mộ kia là lão ta tự chuẩn bị cho mình, người họa sĩ chết ở trong đó chắc chắn có liên quan đến lão. Việc này gọi là chiếm mộ.
Chuyện để cho một người có cùng bát tự vào chết thay trong mộ của mình nhằm chiếm dương thọ của người đó, chắc chắn đã được bố trí bởi một pháp sư cao tay. Cô người mẫu kia e rằng cũng đã chết như vậy. Chính vì muốn chiếm dương thọ chứ không phải âm thọ [5] , cho nên quan quách buộc phải để trên mặt đất.
Lần này lão dụ chúng tôi vào, 80% là muốn hại chết chúng tôi, chôn theo người họa sĩ và cô người mẫu kia. Có thể là bởi gần đây lão không thể trấn áp oán khí của hai người nọ được nữa. Tần Nhất Hằng đoán rằng, mỗi lần gặp phải tình huống tương tự, trọc phú sẽ lừa ai đó vào để tùy táng. Không biết chúng tôi là người thứ mấy rồi. Nhưng hiện tại âm mưu của lão đã bị chúng tôi phá hỏng, có thể trận pháp được sắp đặt cẩn thận trong biệt thự đã trở nên vô dụng. Nếu tôi đoán không nhầm thì tuổi của trọc phú trùng với tuổi của người được viết bát tự lên giấy.
Tuy chúng tôi đã lời được hai trăm ngàn tệ từ căn biệt thự này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần đến thế với ma quỷ, gần như còn cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Kiếm được tiền mà chẳng hề vui mừng, ngược lại còn ủ rũ chán chường như vừa thất bại.
Dù sao thì trải qua lần này, Tần Nhất Hằng cũng kiên quyết tin rằng mạng chúng tôi tốt, tốt tới nổi nếu không kiếm được tiền thì thật phí của trời.
Tôi chẳng ừ hử gì, dù tiền hấp dẫn thật đấy, nhưng trong lòng tôi vẫn hơi chần chừ, chỉ sợ sau này tiếp tục gặp phải tai họa như thế.
Tần Nhất Hằng bèn an ủi tôi, mảnh đất khó nhằn như thế cả đời chắc chỉ gặp một lần thôi, pháp sư cao tay cũng chẳng có đâu mà nhiều. Tôi nghe vậy thì cảm thấy yên tâm hơn, nghỉ ngơi chẳng được mấy ngày đã muốn rục rịch làm tiếp. Trừ các biện pháp mất vệ sinh của Tần Nhất Hằng ra, suy đi tính lại cũng chẳng có gì là không chịu được.