← Quay lại trang sách

Chương 2

Nini đã chín mươi mốt tuổi và bà đến rất nhanh. Trong căn phòng này bà đã nuôi dưỡng vị tướng. Bà đã ở đây, khi vị tướng ra đời. Lúc đó bà mới mười sáu tuổi và rất đẹp. Tuy thấp nhưng cô gái thuở đó rất khỏe mạnh và điềm tĩnh, dường như cơ thể của cô ẩn giấu một bí ẩn nào đó. Như thể một bí mật ẩn náu, trong xương, trong máu, trong da thịt của cô, đấy là bí ẩn của thời gian hoặc của cuộc đời và điều này không thể nói với ai khác, không dịch ra được một thứ ngôn ngữ khác, từ ngữ không thể diễn tả nổi điều bí ẩn này. Cô là con gái người đưa thư trong làng, cô sinh một đứa trẻ vào năm mười sáu tuổi và chẳng bao giờ, với bất kỳ ai, cô nói cô đã có con với ai. Cô cho vị tướng bú, vì lúc đó cô rất nhiều sữa, khi cha cô đánh đuổi cô ra khỏi nhà, cô đã đến lâu đài. Cô không có gì hết ngoài một bộ quần áo và một nhúm tóc của đứa con đã qua đời, đựng trong một phong bì thư. Cô đến lâu đài như vậy. Đến để đỡ đẻ. Ngụm sữa đầu tiên vị tướng bú là từ bầu vú của Nini

Cô sống như vậy trong lâu đài, câm lặng, suốt bảy mươi nhăm năm. Lúc nào cô cũng mỉm cười. Tên cô bay qua các gian phòng, như thể những người sống trong lâu đài nhắc nhở nhau về một điều gì đó. Người ta nói: "Nini!" như thể nói điều này: "Kỳ lạ thật, vẫn còn một cái gì đó khác trên thế gian, so với sự ích kỷ, nỗi đam mê, nỗi kiêu ngạo, Nini...". Và bởi vì chỗ nào cô cũng có mặt, nơi cần đến, nên không bao giờ người ta nhìn thấy cô. Và vì cô luôn luôn vui vẻ, nên không bao giờ người ta hỏi, làm thế nào để vui vẻ luôn luôn, khi người đàn ông cô yêu đã đi mất và đứa con, cô dành sữa cho nó, cũng mất. Cô cho vị tướng bú và nuôi dạy ông, vậy mà đã bảy mươi nhăm năm trôi qua. Đôi khi mặt trời tỏa nắng trên lâu đài và với cả gia đình, những lúc đó, trong sự rạng rỡ thường ngày, người ta ngạc nhiên nhận ra, Nini cũng mỉm cười. Tiếp đó, bà bá tước, mẹ vị tướng qua đời, Nini dùng khăn tẩm dấm lau vầng trán trắng muốt, lạnh lẽo và ướt át của người quá cố. Rồi một ngày người ta cáng về nhà cha của vị tướng, ông bị ngã ngựa và còn sống tiếp năm năm nữa. Nini chăm sóc ông. Cô đọc tiếng Pháp cho ông nghe, nhưng vì không biết tiếng Pháp, không biết phát âm, cô chỉ đọc những chữ cái, hết sức chậm rãi. Nhưng người ốm vẫn hiểu. Khi vị tướng lấy vợ, lúc họ trở về nhà sau tuần trăng mật, Nini đợi họ ở cổng lâu đài. Cô hôn tay cô chủ mới và tặng nàng một bó hồng. Lúc đó cô cũng mỉm cười, vị tướng đôi khi nhớ lại khoảnh khắc này. Rồi cô chủ chết, sau đó nhiều năm, hai mươi năm sau, Nini chăm sóc phần mộ và đồ dùng, quần áo còn lại của người đàn bà quá cố.

Nini không có chức tước, cũng chẳng có thứ bậc trong nhà. Người ta chỉ cảm thấy sức mạnh của bà. Mỗi mình vị tướng biết rõ, một cách lơ đễnh, là bà đã hơn chín mươi tuổi. Nhưng chẳng ai nói về chuyện này. Sức mạnh của Nini tràn ngập căn nhà, thấm qua những người khác, qua tường, qua mọi đồ vật, như một luồng điện bí hiểm điều khiển các nhân vật trên sân khấu của gánh múa rối rong là Dũng sỹ János và Thần Chết. Đôi khi người ta có cảm tưởng, căn nhà, đồ đạc sẽ đổ xụp, nếu sức mạnh của Nini không bảo tồn hết thảy mọi thứ, như thể những chất liệu rất cũ kỹ sẽ tan ra, biến mất, nếu chẳng may có ai động tay vào. Khi vợ mất, vị tướng ra đi. Sau rất nhiều năm, ông trở về nhà và chuyển sang khu ở cũ của lâu đài, sống trong phòng của mẹ. Khu mới hơn của tòa lâu đài, nơi vợ ông đã từng sống, những phòng khách sặc sỡ, nơi giấy bồi tường Pháp đã thủng rách, những phòng ở quý phái lớn với nhiều lò sưởi và những cuốn sách, với những đầu sơn dương trang trí, phòng ăn thì rộng rãi, từ cửa sổ có thể nhìn ra thung lũng và những rặng núi xanh ánh bạc, xa xa là thành phố những căn phòng của vợ và phòng ngủ riêng của ông, hết thảy ông đều cho khóa lại. Ba mươi hai năm rồi, từ khi người vợ chết và vị tướng trở về sau những cuộc hành trình ngoại quốc, chỉ có Nini bước vào những căn phòng ấy, cùng các gia nhân - cứ hai tháng một lần - để dọn dẹp.

- Bà ngồi xuống đi, Nini, - vị tướng nói.

Người nhũ mẫu ngồi xuống. Trong những năm gần đây bà già sọm hẳn. Sau chín mươi tuổi, con người ta già đi kiểu khác so với khi năm mươi hoặc sáu mươi tuổi. Người ta già đi mà không tự ái. Khuôn mặt Nini đầy nếp nhăn và hồng hào - những chất liệu quý phái thường cũ đi như thế, những tấm lụa hàng trăm năm, thứ mà một gia đình dệt vào đó tất cả sự khéo léo và những giấc mơ của họ. Vài năm trước, một mắt của bà bị đục thủy tinh thể. Bên mắt ấy bây giờ buồn bã, xám xịt. Nhưng con mắt khác vẫn xanh, màu xanh như những con mắt biển phi thời gian giữa những dãy núi hùng vĩ, vào tháng tám. Con mắt này mỉm cười. Nini bận một bộ quần áo màu tím than, lúc nào cũng bộ đó, chiếc váy dạ tím than và chiếc áo liền váy. Như thể bảy mươi nhăm năm bà không may thêm bộ mới.

- Konrád viết thư, - vị tướng nói, rồi thản nhiên giơ cao lá thư bằng một tay. - Bà còn nhớ anh ta không?

- Tôi nhớ. - Nini đáp. Bà nhớ tất cả.

- Anh ta đang ở trong thành phố, - vị tướng nói với người nhũ mẫu, khẽ khàng, như đang thông báo một tin quan trọng và tin cẩn. - Anh ta ở khách sạn Đại Bàng Trắng. Tối nay anh ta sẽ đến đây, tôi đã cho xe đi đón. Anh ta sẽ ăn tối ở đây.

- Ở đây? Nhưng ở phòng nào? - Nini bình thản hỏi. Và đôi mắt xanh, đôi mắt nhanh nhẹn và vui vẻ nhìn quanh gian phòng.

Đã hai chục năm qua họ không tiếp khách. Những người khách thỉnh thoảng đến ăn trưa, những quan chức tỉnh và thành phố, hoặc những khách trong các vụ săn bắn lớn, đều được giám đốc phụ trách bất động sản tiếp đón tại nơi ở trong rừng, ở đó mùa nào người ta cũng chuẩn bị để tiếp khách, ở đó ngày đêm người ta chờ các vị khách, với những phòng ngủ, phòng tắm, nhà bếp, phòng ăn lớn, hiên nhà rộng mở, những cái bàn có hình chân hươu. Vào lâu đài chỉ có vị linh mục đến mỗi năm một lần, mùa đông, khi ngài dùng phấn ghi ngang tầm mắt trên cửa ra vào những chữ cái bắt đầu của những cái tên Gáspár, Menyhért và Boldizsár. Vị linh mục, người chôn cất những người già đã mất. Ngoài ra không có ai khác, không bao giờ.

- Ở đằng kia, - vị tướng nói, - được không?

- Cách đây một tháng chúng tôi vừa dọn dẹp, - bà nhũ mẫu nói, - được đấy.

- Tám giờ tối. Kịp chứ? - Ông hỏi với một sự hồi hộp, hơi tò mò con trẻ và nhỏm lên từ chiếc ghế bành. - Trong phòng lớn ấy. Bây giờ là buổi trưa rồi.

- Vâng, buổi trưa, - người nhũ mẫu nói, - để tôi truyền lệnh. Sẽ thông gió đến sáu giờ, sau đó bày biện. - Môi bà động đậy không ra tiếng, như đang nhẩm tính. Bà tính thời gian và sự bề bộn của công việc. - Vâng, được, - bà nói bình thản và dứt khoát.

Vị tướng chồm người ra phía trước chăm chú lắng nghe. Hai cuộc đời đã hòa vào nhau, với nhịp điệu chậm rãi của hai tấm thân già nua. Cả hai đều biết rõ về nhau, nhiều hơn cả mẹ với con, vợ với chồng. Mối liên hệ, đã gắn bó cơ thể họ làm một, còn tin cậy hơn bất kỳ mối liên hệ xác thịt nào. Có thể dòng sữa mẹ đã tạo nên điều này. Có thể bởi Nini là sinh vật đầu tiên nhìn thấy vị tướng khi được sinh ra, nhìn thấy ông trong khoảnh khắc chào đời đầu tiên, trong máu và chất nhầy, như mọi con người được sinh ra. Có thể do bảy mươi nhăm năm họ cùng sống với nhau, dưới một mái nhà, ăn cùng một thứ thức ăn, hít thở cùng một bầu không khí, với sự ẩm thấp của ngôi nhà, với những rặng cây trước cửa sổ, tất cả đều cùng chung. Và tất cả đều không có tên. Họ không phải chị em ruột, cũng chẳng phải tình nhân. Một điều gì đó khác thường, họ đều mơ hồ cảm thấy thế. Một dạng ruột thịt, gắn bó hơn, thân thiết hơn, như của cặp song sinh nằm trong bụng mẹ. Cuộc đời quấy trộn đêm và ngày của họ, họ biết tất cả về cơ thể và những giấc mơ của nhau.

Người nhũ mẫu hỏi:

- Ông muốn tất cả giống như ngày xưa?

- Đúng thế, - vị tướng trả lời, - hoàn toàn giống như thế. Như lần cuối cùng.

- Được thôi, - bà nhũ mẫu đáp ngắn gọn.

Bà đến gần vị tướng, đầu cúi xuống và hôn lên đôi tay đeo nhẫn, nổi gân xanh, nhiều vết nhám và già nua của vị tướng.

- Ông hãy hứa, - bà nói, - là ông không làm mình quá hồi hộp.

- Tôi xin hứa, - vị tướng nói nhẹ nhàng, ngoan ngoãn.