← Quay lại trang sách

Chương 20

Vị tướng quay về phòng mình. Bà nhũ mẫu đợi ông cuối dãy hành lang.

- Bây giờ ông đã thanh thản chưa? - Bà hỏi.

- Tôi đã thanh thản, - ông trả lời.

Họ cùng đi về dãy phòng ở. Người nhũ mẫu bước hối hả với những bước chân ngắn, như thể bà vừa dậy xong, đang vội vã hoàn thành công việc. Còn vị tướng bước những bước chậm rãi, dựa toàn thân vào chiếc gậy. Họ đi dọc dãy hành lang treo đầy các bức tranh. Khoảng trống, trước kia treo bức chân dung Krisztina, khiến vị tướng dừng lại.

- Bức chân dung, - ông nói. - Bà có thể treo lại chỗ cũ.

- Được rồi, - bà nhũ mẫu đáp.

- Cũng không có ý nghĩa gì, - vị tướng nói.

- Tôi biết.

- Chúc ngủ ngon, Nini.

- Chúc ngủ ngon.

Người nhũ mẫu kiễng chân, với bàn tay gầy guộc phủ lớp da vàng nhăn nheo, bà làm dấu lên trán người đàn ông già nua. Họ ôm hôn nhau. Cái hôn ngược đời, ngắn ngủi và đặc biệt: nếu ai nhìn thấy, chắc cũng phải mỉm cười. Nhưng cũng như mọi cái hôn của con người, đấy cũng là câu trả lời, theo cách không hoàn chỉnh và âu yếm của nó, trả lời một câu hỏi, mà từ ngữ không thể diễn đạt nổi.

Hết