Những Dòng Cuối Cùng
Hôm nay tôi bắt đầu viết trang đầu tiên cho thiên bút ký của tôi. Trang giấy đã mở rộng, mầu giấy trắng như mầu tá áo các bà Phước, mầu của quần áo lũ mồ côi và cũng là mầu của những nếp tường chạy dài bên kia bồn cỏ.
Trời về cuối đông, mây u ám phủ nặng chĩu cả bầu trời. Gió bên ngoài thổi nghiêng ngả những vòm cây trụi lá. Qua khung của kính chỗ tôi ngồi, ngoài kia là khung cảnh tiêu điều của một buổi chiều sắp tắt. Trời sâm sẩm tối, con đường nhựa xanh láng mướt dẫn đến vườn hoa hôm nay ngập niều lá vàng. Tôi chắc vườn hoa ngoài ấy bây giờ cũng xơ xác lá và vắng lặng bóng người. Tôi hình dung đến ngày xưa ở đấy.
Hình ảnh bé Phượng ngày nào khóc gọi chị Loan và mẹ bên phòng bà Nhân, hình ảnh con Dung bị người ta in mất con Nguyệt, rồi câu chuyện của Liễu bỏ ra đi để tìm một tình yêu lãng mạn, cái chết của Hòa, cái chết của con người phu hồ, những mồ cỏ xanh um ngoài nghĩa địa, mối tình tuyệt vọng của tôi.
Những ngày ấy xa quá rồi, vì bây giờ tôi không còn là một thiếu nữ khao khát yêu đương nữa. Tôi già hơn trước nhiều và lý tưởng tôi bây giờ là bổn phận.
Có tiếng Lucie hát ở bên phòng, có tiếng chân các bà Phước đi lại trong bóng tối, và tiếng cầu kinh xen lẫn với tiếng chuông nhà thờ ngân nga ở phía xa.
Tôi chớp mắt để ngăn hai hàng lệ và rồi tôi cắm cúi viết.
QUỲNH
Kiến-Hòa, thu Đinh-Dậu 1957
NHẬT-TIẾN