← Quay lại trang sách

Chương 04 - Phần 1.

Tớ sẽ giết hắn.”

Tôi gật đầu.

“Ý tớ là, tớ sẽ cho hắn ra bã. Đè hắn xuống, đấm vào mặt hắn, xé toạc tay chân hắn ra trước khi nện mông vào mặt hắn.”

“Được,” tôi nhất trí.

“Và rồi tớ sẽ...”

“Emelie,” Matthew xen vào trong lúc cúi xuống để đỡ tôi lên. “Nói thế không ích gì đâu.”

Tôi dựa vào bạn mình, tay nắm chặt bàn chải và điện thoại.

“Có muốn đưa chúng cho tớ không nào?” Cậu ấy hỏi và giơ tay ra. Tôi đưa điện thoại cho cậu ấy.

“Cả cái bàn chải nữa?”

Tôi lưỡng lự giơ nó ra.

Matthew và Em đã đi xuyên London trong thời gian kỉ lục và đến nhà tôi trước khi tôi kịp đứng lên. Tôi gọi Matthew, cậu ấy gọi Emelie và cô ấy gọi pizza Dominos nhưng họ vẫn chưa chuyển bánh đến. Và suy nghĩ vẫn còn ở đó. Tôi kể tóm tắt mọi chuyện từ lúc tôi bước lên taxi cho họ nghe, câu chuyện bị ngắt quãng bởi tiếng xì mũi, nức nở và sự tủi thân ghê gớm. Còn họ, họ kể lại chuyện của mình, bao gồm việc Paul đá đít Simon, Matthew đứng nhìn đầy ngưỡng mộ còn Emelie đá vào đũng quần Simon trong lúc dùng tiếng Pháp gọi anh ta bằng một thứ gì đó rất tệ hại. Khi cảnh sát đến, ba chàng lính ngự lâm của tôi đã lẩn vào cửa hàng McDonald’s gần đó còn Simon bò vào một chiếc taxi. Đó là nơi câu chuyện của tôi bắt đầu.

“Chưa bao giờ tớ mảy may nghĩ rằng hắn sẽ đến đây,” Matthew nói trong lúc vuốt tóc tôi trên ghế sofa. “Chúng tớ định bụng sẽ đến đây nhưng cậu không nghe máy nên tớ nghĩ rằng cậu ngủ rồi. Cậu luôn trả lời nếu cậu còn thức mà.”

“Tớ đã ngủ thật mà,” tôi nói. “Tớ sẽ ổn thôi.”

“Tớ biết thế mà,” cậu ấy nói. “Tất nhiên là thế rồi. Cậu sẽ rũ bỏ được tên khốn đó sớm thôi.”

Tôi rũ bỏ anh ta ư? Anh ta mới là người bỏ tôi cơ mà? Và tôi thì không phải là một con khốn rồi. Tôi không cho là vậy.

“Cậu sẽ hoàn toàn ổn thôi,” Em pha đủ trà để có thể giải tỏa cơn khát rượu Bristol của cô ấy. “Tắm thì sao nhỉ? Tắm có thể giúp cậu cảm thấy tốt hơn đấy.”

“Tớ không biết.” Làm thế nào mà người ta biết là mình có cần tắm hay không nhỉ? Lạy Chúa, tôi điên mất rồi.

“Nào, bất cứ điều gì cậu muốn làm, cứ nói với chúng tớ,” Matthew hôn lên trán tôi và nhìn tôi đầy mong đợi. “Hoặc là, cậu biết đấy, cứ ngồi đó trong yên lặng và chúng tớ sẽ nói chuyện với cậu. Cách nào cũng được.”

Đồng hồ trên đầu DVD chỉ mười giờ sáng. Đĩa Người điên đã biến mất khỏi đầu máy. Mới có mười giờ sáng thôi ư? Cuộc đời ta không được phép xuống chó trước buổi chiều thứ Bảy, nhất định là như thế. Chắc là Simon đã mang cái đĩa Người điên đi rồi. Tôi nên thay đồ. Tôi thực sự phải tắm. Nhưng tắm sẽ làm chân tôi đau mất. Tôi bị đứt chân mà. Và tôi sẽ thay đồ gì lên người được nhỉ? Đồ ngủ thì rũ rượi quá, quần áo bình thường thì có vẻ lạc quan quá. Có thể tôi nên đi ngủ. Vẫn còn sớm chán. Nếu như đây là một ngày thứ Bảy bình thường và tôi vẫn chưa hết chếnh choáng bởi người mà tôi nghĩ rằng mình sẽ sống cùng trong suốt phần đời còn lại, có lẽ là tôi vẫn đang nằm trên giường.

“Rachel, có phải cậu đang nghĩ gì đó mà không nói ra không?” Matthew hỏi.

Ồ, có chứ.

“Anh ta đã lấy mấy cái đĩa Người điên đi rồi,” cuối cùng tôi nói. Giọng tôi nghe thật lè nhè và bi thương.

“Cậu đã xem hết bộ đó chưa?” Cậu ấy hỏi.

Tôi lắc đầu.

“Fils de pute[15],” Emelie thở ra. “Lấy kem đánh răng của một cô gái là một chuyện, lấy đi ông trùm Draper[16] của cô ấy lại là chuyện khác.”

[15] Fils de pute (tiếng Pháp): Thằng con hoang.

[16] Tên nhân vật chính trong phim Người điên.

“Được rồi, tắm trước đã,” cậu ấy nói và gật đầu về phía Emelie. Ngay lập tức, cô ấy thôi không đổ nước nóng vào ấm điện nữa và vội đi vào phòng tắm. Vòi được mở khóa, có tiếng nước chảy, Emelie chửi thề trong lúc xỉ vả cái vòi nước nóng của chúng tôi. “Được chứ?”

Thực sự là tôi không thể làm được gì hơn là một cái gật đầu. Cứ như thể là tôi đang ngủ mà mắt vẫn mở ra vậy. Hình như hai hay hai mươi phút gì đó trôi qua trước khi Emelie thông báo rằng bồn tắm đã sẵn sàng. Matthew giúp tôi đứng lên và đẩy nhẹ tôi về phía phòng tắm.

“Cậu sẽ thấy tốt hơn cho mà xem, thật đấy,” cậu ấy đóng cửa trước khi tôi kịp cởi quần áo. Mặc dù là một người bạn tốt đến tuyệt vời nhưng Matthew vẫn không cảm thấy thoải mái trước một người phụ nữ trần truồng. Cậu ấy rất rõ ràng trong một chuyện: không hứng thú gì khi nhìn ngực hai đứa tôi. Emelie, tất nhiên, đã đề nghị sống cùng cậu ấy ba tuần, nhưng tôi vẫn giữ được sự nhũn nhặn của mình. “Tắm một cái sẽ tuyệt lắm đấy.”

“Xong cả rồi đây,” Em khéo léo luồn ra đằng sau tôi trong cái phòng tắm bé tí và cố hết sức để cột tóc tôi lại thành một cái đuôi ngựa trên chỏm đầu. “Cậu có cần gì không?”

“Tớ ổn mà,” tôi cởi áo vest ra và ném nó xuống sàn phòng tắm. Cái quần jeans bó sát dường như cố gắng bám chặt lấy tôi. Tôi phải cố lắm mới thoát được khỏi nó trước khi Em bước vào và giật mạnh nó xuống đầu gối của tôi. Đứng dựa vào bồn tắm, tôi nhìn cô ấy lôi cái quần ra, cười toe toét với tôi rồi đóng cửa phòng tắm lại. Tôi đứng trước gương, mặc độc áo lót và quần chip, tóc cột lên thành một quả dứa to tổ chảng trên đỉnh đầu, khóc lóc, môi dưới trề xuống đến mức người ta có thể treo cả tá móc áo mưa vào đó, tất cả mọi chuyện không làm tôi cảm thấy động tâm chút nào. Tắm đã, Rachel. Mày sẽ thấy tốt hơn thôi, Rachel.

Lau nước mắt cho quả bom gợi tình trong gương, tôi thấy việc tắm thật sự tuyệt vời. Bồn tắm đầy nước với vô vàn bong bóng, hơi nước bao trùm cả căn phòng với hương thơm thật dễ chịu và sạch sẽ, mùi hoa oải hương hay gì đó. Tất cả những gì tôi phải làm là bước vào bồn. Một chân, rồi một chân nữa, tôi sẽ sớm trở nên thơm tho, sạch sẽ thôi. Làn da tôi sẽ lại hồng hào, mềm mại, những bong bóng sẽ mơn trớn gáy tôi, dù tôi có thích chuyện đó hay không thì các cơ bắp của tôi cũng sẽ được thả lỏng. Chỉ có một điều duy nhất... Tôi muốn được ủ rũ, được đắm mình trong những sự kiện xảy ra trong mười hai tiếng gần đây. Tôi không muốn uống trà, tôi không muốn tắm, tôi không muốn có những người bạn biết cảm thông. Tôi chỉ cần người yêu tôi quay trở lại. Nhưng nếu tôi không bước vào bồn tắm, a) Matthew và Emelie sẽ biết, và b) tôi sẽ bốc mùi. Nào, sẽ không đau đớn gì cả. Tất nhiên, trừ khi nước siêu nóng đến mức tút cả da chân tôi.

Bên ngoài phòng tắm, tôi nghe thấy cuộc họp thượng đỉnh khẩn cấp của hai người bạn. Tường ngôi nhà này mỏng như tờ giấy.

“Được rồi, tớ sẽ dọn giường còn cậu gỡ những bức ảnh của hắn xuống,” tôi nghe thấy Matthew phân công. “Tớ sẽ luộc chín cái giường ấy. Tớ muốn tất cả mọi dấu vết của tên cứt đó biến mất khỏi ngôi nhà này trước khi cậu ấy bước ra khỏi phòng tắm.”

“Được rồi, được rồi,” Em đáp. “Tớ không tin nổi là hắn lại làm chuyện này.”

“Tớ hiểu,” cậu ấy nói. “Tớ thực sự nghĩ chỉ vì hắn muốn làm tình thôi.”

Cả tớ và cậu, tôi nghĩ. Cả tớ và cậu.

“Tạ ơn Chúa, hắn đã chấm dứt. Cứ tưởng tượng đến lúc họ thực sự cưới nhau mà xem.”

“Tớ biết, ý tớ là, làm thế nào mà cậu có thể giả vờ vui mừng trước việc một ai đó kết hôn với một kẻ lố lăng?”

Tôi lại chìm vào bồn tắm. Bạn tôi nghĩ rằng Simon là một kẻ lố lăng sao? Nhưng chúng tôi đã ở cùng nhau được năm năm và họ chưa bao giờ nói gì cả. Tôi biết rằng tôi chưa bao giờ chứng kiến việc một trong hai người họ nói điều đó với anh ấy, ngoại trừ một sự thật là anh ấy có dương vật, anh ấy không thuộc tuýp của họ. Họ ghét anh ấy đến mức họ rất vui mừng khi chúng tôi chia tay sao?

Tôi giơ một bàn chân trắng hồng lên khỏi mặt nước và kiểm tra sơn móng chân của mình. Nó cần được tô lại. Chủ đề là ngày hôm nay. Với chân vặn vòi nước lạnh, tôi cố gắng nghĩ ra lí do tại sao Em và Matthew lại ghét Simon đến thế. Phải thừa nhận là, họ không giống nhau cho lắm. Simon là một anh chàng bận rộn. Anh ấy xem bóng đá, chơi điện tử, thưởng thức phim của Will Ferrell[17], cơ thể của Megan Fox[18] và âm nhạc của Coldplay[19]. Những điều đó không biến anh ấy thành một kẻ tồi, chỉ là một người đàn ông hai mươi chín tuổi. Có thể hồi đầu anh ấy không thấy hoàn toàn thoải mái bên cạnh Matthew nhưng đó là vì anh ấy không có nhiều bạn đồng tính thôi. Và đôi lúc anh ấy cảm thấy thoải mái quá mức bên Emelie nhưng cô ấy khó mà giả vờ là mình không rung rinh trước những lời tán tỉnh vụng về của anh ấy. Và anh ấy là một bạn trai tốt. Anh ấy nấu nướng, chủ yếu là vì tôi không nấu được. Anh ấy làm tất cả những công việc của đàn ông, mua hoa cho tôi khi đi làm về muộn, luôn luôn nhớ ngày sinh nhật của tôi, không bao giờ hủy bỏ kế hoạch, tham dự mọi lễ cưới, sinh nhật và rửa tội mà tôi kéo anh đi cùng, không hề kêu ca phàn nàn một tiếng. Anh ấy không ích kỉ và tham lam, anh ấy không lừa lọc hay nói dối, anh ấy là một người đàn ông tốt. Chúng tôi đã rất hạnh phúc. Chúng tôi đã bên nhau như một thói quen. Và rõ ràng tôi không phải là người duy nhất cho rằng chuyện đó sẽ kết thúc bằng một chiếc nhẫn cưới, váy cưới và một màn trình diễn kích động Oops Upside Your Head trên sàn nhảy của một khách sạn tuyệt vời ở đâu đó quanh Surrey.

[17] Tác giả, diễn viên lồng tiếng, diễn viên hài người Mỹ.

[18] Người mẫu, diễn viên điện ảnh mang trong mình ba dòng máu: Ailen, Pháp và thổ dân châu Mỹ.

[19] Ban nhạc Rock của Anh, thành lập năm 1996.

Nhưng không. Không nhẫn. Không váy cưới. Không sàn nhảy. Không giải thích. Biết đâu nếu tôi nói chuyện với anh ấy, nếu tôi có được một lời giải thích thực sự, thì chúng tôi vẫn có thể nói đến chuyện này. Và tôi vẫn có thể chiếm được anh ấy.

Sau những gì tôi mong đợi là một khoảng thời gian tương đối dài, tôi cố kéo mình lên khỏi làn nước vẫn còn nóng và lau khô người. Matthew sẽ không hài lòng khi thấy tôi để da trần như thế nhưng áo tắm của tôi lại ở trong phòng ngủ, đây là điều tốt nhất mà tôi có thể làm.

Tôi chỉ muốn mặc gì đó vào người, cầm điện thoại lên và giải quyết chuyện này. Matthew và Emelie vẫn đang đứng trong phòng khách.

“Bây giờ thì sao nào?” Tôi hỏi, cảm thấy tất cả những gì tôi vừa nhận được cất cánh bay đi hết. Bay đi hết. “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Không có gì đâu,” Emelie nhìn lên hoảng sợ. “Oa, trông cậu khá hơn rồi đấy. Sao cậu không đi mặc quần áo đi?”

“Trông tớ như điên vậy,” tôi nói trong lúc quấn cái khăn tắm quanh người. “Chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra à? Simon gọi điện phải không?”

“Không,” cô ấy đáp. Matthew nhét cái gì đó vào túi hậu và bước lùi ra phía sau Em. “Mặc quần áo đi, rồi chúng mình đi kiếm thứ gì đó nhét vào bụng. Chắc cậu đói ngấu rồi.”

Họ là những người nói dối kém nhất mà tôi từng gặp.

“Cậu vừa nhét gì vào túi đấy?” Tôi hỏi Matthew.

“Không có gì,” giọng cậu ấy cao hơn giọng tôi.

“Được rồi, đưa nó đây,” tôi chìa tay ra. “Nó là cái gì đi nữa thì cũng đưa cho tớ.”

Matthew và Emelie nhìn nhau. Em lắc đầu nhưng cậu ấy chỉ gật gật, lôi ra một mẩu giấy từ túi hậu và cắn môi.

“Matthew,” Em đặt tay lên vai tôi và kéo tôi lại. “Đừng.”

“Tại sao cậu lại không mặc quần áo trước nhỉ?” Cậu ấy bắt đầu nhưng tôi quá nhanh. Đẩy Emelie lên ghế sofa, tôi thu hẹp mắt lại, thắt chặt mớ tóc đuôi ngựa và kiểm tra cái khăn tắm trước khi nhảy lên ghế sofa và lao vào lưng Matthew. Một tay vòng quanh cổ cậu, tay kia chụp lấy mẩu giấy.

“Lôi cậu ấy xuống,” Matthew la hét inh ỏi trong lúc chạy vòng quanh phòng như gà lạc mẹ.

Emelie cuộn lại trên ghế, giấu chân xuống dưới, giơ tay lên che mặt. Tôi không biết cô ấy đang khóc hay đang cười, tôi hoàn toàn không quan tâm. Tất cả những gì tôi biết là mình phải lấy được mảnh giấy chết tiệt đó. Matthew chạy đến vòng thứ tư quanh phòng khách thì tôi cướp được. Cùng lúc đó, tôi làm rơi cái khăn tắm. Phớt lờ sự thật rằng ít nhất ba người hàng xóm của tôi đang nhìn tôi trần truồng cưỡi trên lưng một người đồng tính nam cao hơn mét tám chạy quanh phòng khách, tôi trượt xuống sàn nhà và đọc lướt nhanh mẩu giấy.

Matthew đứng lại, thở hổn hển. “Lạy Chúa Jesus,” cậu ấy thở khò khè, mắt mở to, trên mặt hiện lên một nỗi kinh hoàng khôn tả. Em trấn tĩnh rất nhanh, cô ấy quấn cái khăn tắm trở lại quanh người tôi. Nhưng tôi không lo lắng cho lắm về tình trạng trần như nhộng lúc bấy giờ. Tôi quan tâm nhiều hơn đến nội dung lời nhắn.

Tờ giấy được xé ra từ một cuốn sổ, màu xanh nhạt với những đường nham nhở. Cuốn sổ của tôi. Có ai đó đã mò vào túi xách của tôi, xé ra một trang trong cuốn sổ của tôi và gửi cho tôi một lời nhắn ngắn ngủi.

Rachel!

Anh rất xin lỗi. Chuyện này không giải quyết được gì.

Tuần này anh đi công tác, sau đó anh sẽ dọn ra ngoài.

Xin lỗi.

Simon.

Tội đọc thêm ba lần nữa trước khi nhìn lên hai người bạn. Vẻ mặt của Matthew nửa như đau thương, nửa như hối lỗi. Em trông buồn thê thảm. Tôi mở miệng ra để nói điều gì đó, bất cứ điều gì để phá vỡ sự căng thẳng, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là hít một hơi thật sâu. Là thế này thôi sao? Đây là tất cả những gì tôi có sao? Tờ giấy bị bóp vụn dễ dàng, cho đến khi nó chỉ còn là một vài góc sắc nhọn trong lòng bàn tay tôi, như là một quả bóng bé xíu chẳng có gì bên trong hết. Khi tôi mở mắt ra, nó vẫn còn ở đó. Một mẩu giấy nhỏ bé, vô thưởng vô phạt đã làm trái tim tôi hoàn toàn tan vỡ.

“Mấy giờ rồi?” Tôi hỏi.

“Mười một giờ ba mươi chăng?” Matthew đoán.

“Quán rượu đã mở cửa chưa?”

“Đây là London,” Em cầm túi xách lên. “Lúc nào mà chẳng có quán mở cửa.”

Tôi gật đầu và siết chặt cái khăn tắm quanh người.

“Tớ sẽ mặc quần áo.”