← Quay lại trang sách

Chương 07 - Phần 1.

Nào, Tóc đỏ, dậy thôi.”

Bị một tên đồng tính lắc dữ dội không bao giờ là cách thức giấc yêu thích của tôi vào buổi sáng thứ Hai, tôi chỉ muốn được yên thân sau khi đã tiêu thụ hết nửa chai Jack Daniel’s đêm hôm trước.

“Không, bà già cần được ngủ,” tôi rên rỉ và kéo gối lên mặt. “Lạy Chúa, tớ đau đầu quá.”

Tôi hé một mắt ra và thấy một bàn tay đàn ông cầm cốc trà giơ trước mặt tôi. Nỗ lực mở mắt kia ra làm xương gò má tôi đau nhói. Và tôi khá chắc chắn là trên mặt tôi có nước miếng. Đúng là thế rồi.

“Lạy. Chúa. Tôi.”

“Ừ,” Matthew chậm rãi nói. “Có lẽ cậu nên tắm đi, và, tớ cũng không biết nữa, có thể là trang điểm một chút trước khi ra khỏi nhà.”

“Tớ không bao giờ trang điểm trước khi đi làm cả,” tôi phản kháng, cố gắng nhấp ngụm trà mà không làm tăng cơn đau trong hốc mắt.

“Tớ biết,” cậu ấy đáp, giọng y như tôi. “Có thể là một chút ở đây thôi.”

Cậu ấy với ra và chỉ tay vào mặt tôi.

“Chán thế,” tôi than vãn trong lúc làm đổ trà lênh láng ra sàn nhà.

“Tối qua cậu làm gì với cậu thế?” Matthew kéo rèm cửa ra để nhìn mắt tôi rõ hơn. Có phải là phòng tôi thiếu thứ ánh sáng chói chang tưng bừng của mặt trời đâu cơ chứ? “Cứ như là cậu đã lẻn đến Câu lạc bộ đánh lộn vậy.”

“Hây dà, tớ không biết,” tôi rên rỉ, cố xoay lưng lại nhưng cảm giác như một con gián lộn ngược vậy. Không, cảm giác như một con gián còn tốt chán. Có lẽ phải là một con gián bị ai đó đi giày bốt Dr Martens dẫm lên rồi bứt đứt ba cái chân trước khi đá nó lăn lộn quanh phòng. Và đó là lí do tại sao tôi không bao giờ uống whiskey. “Mấy giờ rồi?”

“Hơn chín giờ chăng?” Cậu ấy liếc vào chiếc đồng hồ trên điện thoại tôi. “Cậu còn một tiếng.”

“Nhưng tớ muốn ngủ,” tôi cố ngồi dậy thật nhanh, ngay sau đó cơn buồn nôn kéo đến. Bình tĩnh nào, Rachel!

“Cậu có muốn tớ gọi báo ốm không? Cậu biết là cậu được quyền nghỉ phép trong giai đoạn này mà.”

Tôi cố hình dung ra phản ứng của Dan khi tôi cáo ốm và xin nghỉ chỉ cách vụ chụp hình đúng một tiếng. Nếu như anh ta không xuất hiện ở đây và giết tôi thì quản lí của tôi cũng làm.

“Không, tớ phải đi thôi,” dạ dày tôi quặn lên đầy hứa hẹn khi tôi vặn mình. “Em về nhà an toàn chứ?”

“Em không về, cậu ấy ngủ trên sofa ấy,” Matthew đáp. “Không tốt đẹp chút nào. Tớ phải cắt giảm lượng whiskey mà hai cậu uống mới được.”

“Không phải là cậu ấy phải họp hành gì sao?” Giường thật tuyệt vời. Tại sao chúng ta không sống luôn trên giường đi nhỉ? Chỉ vì nó không hợp với John Lennon thì không có nghĩa đó là ý tưởng tồi đâu.

“Ồ, cậu ấy tỉnh rồi,” Matthew mỉm cười và nói. “Tớ đề nghị cậu không nên thở trên đường ra phòng khách. Hoặc mở mắt. Hoặc gầy ồn ào. Ừm, có lẽ cậu nên ra ngoài rồi đột nhập vào nhà qua cửa sổ hậu thì tốt hơn đấy.”

Nhăn mặt như khỉ, tôi trườn khỏi giường ra phòng khách và ngay lập tức hối hận vì quyết định của mình.

“Ôi, Emelie,” tôi không thể tin vào cảnh tượng trên ghế sofa được. Mái tóc dài lượn sóng của cậu ấy trở thành một mớ lộn xộn còn khuôn mặt thì xám xịt. Tôi cố không nhìn vào cái xô để ở góc phòng.

“Lạy Chúa,” cuối cùng thì Em cũng đưa tay lên miệng. “Trông cậu như ma ấy.”

Câu ấy, phát ra từ Em ư?

“Cậu đã nhìn lại mình chưa?” Tôi hỏi. “Ấm. Đun. Nước. Màu. Đen. Nhìn thử đi.”

“Tớ bỏ hết những thứ có thể soi gương được rồi,” Em nhắm mắt và chỉ vào cái khăn hồng mà cô ấy vứt lên chiếc gương treo trên lò sưởi. “Đừng có ồn ào quá. Hoặc tương tự như vậy. Tớ không muốn giết cậu đâu.”

“Hiểu rồi.”

Lảo đảo hết tường bên này sang tường bên kia, cuối cùng tôi cũng đẩy mình tiến đến phòng tắm. Có lẽ tôi không nên nhìn gương. Không còn nhiều thời gian cho tôi trang điểm nữa, Dan sẽ đến đón tôi trong vòng gần một tiếng nữa. Tôi nhẹ nhàng rửa mặt và sau đó che đi vết bầm dưới mắt. Không tệ lắm, rõ ràng là khuỷu tay của Matthew cũng không sắc đến vậy. Sau vài phút làm việc với bộ trang điểm tầm thường của mình - một chút phấn che khuyết điểm Laura Mercier Secret Camouflage, vài đường kẻ mắt Touche Eclat và quá nhiều phấn hồng Nars Orgasm để làm tươi lên cái vẻ nhợt nhạt chết chóc của tôi - trông tôi có vẻ chấp nhận được. Ít nhất tôi cũng không cần đến mấy đồ trang điểm hạng nặng hay phấn phủ mặt hay dưỡng toàn thân gì đó. Trông tôi không xinh nhưng ít ra cũng không giống cái kiểu bị thụi vào mặt rồi sau đó thức trắng cả đêm, chưa kể uống whiskey nữa.

“Đúng là số chó,” Dan nói và nhìn chằm chằm vào tôi mà không hề để ý đường đi. Đúng mười giờ anh ta đến và từ lúc đó, tất cả những gì tôi có thể làm là không nôn ra xe. “Cô có chuyện gì thế?”

“Tôi cắt tóc, nhuộm tóc và say xỉn,” tôi vừa lẩm bẩm vừa dựa vào kính cửa sổ mát lạnh, cố gắng duy trì hơi thở ngắn và nông. “Sao nữa?”

“Chỉ là, cô biết đấy, một hình ảnh mới,” anh ta nói. “Không phải là không đẹp đâu. Ai làm thế?”

“Tina Morgan,” tôi đáp. “Mất ba tiếng rưỡi của Tina Morgan đấy.”

“Lạ thật đấy,” anh ta vẫn chú ý đến mái tóc tôi nhiều hơn tôi muốn bởi vì chúng tôi đang trên xe. “Hôm qua cô ta gửi cho tôi một thư thoại rất kì quái. Nói đúng ra, cứ như kiểu, khiêu dâm ấy.”

Tôi không có sức đâu mà cười nữa nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười ngớ ngẩn. “Tôi nghĩ là cô ta thích anh đấy.”

“Ừm, cô ta không phải gu của tôi,” anh ta đáp trong lúc nhìn lên cửa kính chắn gió vừa kịp tránh cú đâm sầm vào chiếc xe Ford Mondeo đằng trước.

“Không phải ai cũng trở thành siêu mẫu được đâu, Daniel ạ,” tôi nói và nhắm mắt lại đằng sau người lái xe vĩ đại. Không thể chịu đựng hơn nữa. Không thể chịu đựng hơn được nữa.

“Sao cô nói thế?” Anh ta hỏi.

“Vì anh đang ngủ với Ana phải không?” Tôi chờ đợi một cái nhún vai xấc xược hoặc một lời nhận xét mỉa mai nhưng không phải. Thực ra, anh ta chẳng nói gì cả.

“Bởi vì anh ve vãn tất cả những người mẫu trong tất cả các buổi chụp hình phải không?”

Chúng tôi đi trong yên lặng thêm vài phút nữa. Thật vui mừng, tôi vẫn còn chếnh choáng vì rượu nên chẳng cảm thấy ngượng nghịu gì.

“Ve vãn người mẫu là một phần công việc,” cuối cùng anh ta nói. “Chẳng có nghĩa lí gì cả, chỉ là tán tỉnh lăng nhăng thôi.”

“Rồi cả quan hệ lăng nhăng nữa,” tôi bổ sung.

Chúng tôi dừng lại trước đèn đỏ, sau đó anh ta quay sang đối diện với tôi. “Vậy chính xác thì tôi có nghĩa lí gì với những người tôi đã ngủ cùng cơ chứ?”

“Trừ Ana ra?” Tôi phản đối.

“Trừ Ana ra,” anh ta đáp.

“Vậy là anh đang yêu cô ta à?”

Một khoảng im lặng thật lâu. Thêm một nhịp đèn giao thông nữa. Lái xe xuyên London thực sự là một nỗi hành hạ mông khủng khiếp.

Anh ta kéo phanh tay lên và đưa một cánh tay ra ngoài cửa sổ, tay còn lại đặt sau đệm đầu tôi. “Tôi là ai?”

“Anh là ai ư?” Nhìn chằm chằm xuống đường, tôi nói. Ừm, sắp đến ngày cưới của bố tôi rồi.

“Lúc nào cô cũng khoe khoang với mọi người về việc có bạn trai tuyệt đến thế nào,” anh ta thu tay lại khi đèn tín hiệu chuyển màu. “Ôi, tôi và Simon sắp đi Croatia, ôi, tôi và Simon sắp trang trí lại phòng phụ, ôi không, tôi không thể đi uống với mọi người được, tôi phải về nhà với Simon.”

Tôi phải nói, tôi không quan tâm đến ấn tượng của anh ta về tôi.

“Đúng là tôi đã làm thế à?” Tôi khá chắc chắn là mình không nói “ôi” như mọi lần.

Dan nhún vai và kéo lọn tóc xoăn vàng của mình ra khỏi mắt. “Tôi không biết. Chắc là thế, còn tôi thì không bao giờ, đúng không?”

“Thế thì anh sẽ không phải lo lắng về chuyện đó nữa đâu,” tôi thì thầm bên cửa sổ. Tại sao chúng tôi vẫn chưa đến nơi cơ chứ? Tôi chỉ muốn ngày hôm nay trôi qua thật nhanh, về nhà và xem lại bản danh sách của mình. Tôi đã nghĩ có thể hôm nay là ngày viết lá thư chết tiệt kia nhưng hình như phạm pháp vào ngày thứ Hai lại hay hơn. Ném một nhiếp ảnh gia qua cửa kính chắn gió là phạm pháp, đúng không nhỉ?

“Hắn bỏ cô rồi à?” Dan cười.

“Phải,” tôi trả lời ngắn gọn. “Anh chưa đọc trên Facebook à?”

Dan thốt ra âm thanh gì đó nghe như kiểu có ai đá vào mặt con hải cẩu vậy. Tôi hơi xoay người một chút để nhìn anh ta. Tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông tỏ ra khó chịu đến vậy. Và cứ cho là tôi đã chứng kiến anh ta chụp hình cho vài chiến dịch quảng cáo đồ lót đồng tính thì chuyện đó cũng chẳng thấm vào đầu.

Anh ta nhìn tôi, nhìn chằm chằm qua cặp kính râm sẫm màu của tôi - một giây mà dường như vô tận.

“Sao?” Đúng ra tôi nên nhún vai một cái để tạo hiệu ứng nhưng tôi lại hếch mặt lên hỏi.

“Không có gì,” anh ta nhìn đi chỗ khác và bật đài lên. Tôi nhắm mắt và tập trung vào việc kìm nén cơn buồn nôn cho đến khi tới nơi cần đến.

Chống lại mọi quy luật của Chúa và con người, tôi cố gắng không phun ra xe còn Dan cố gắng đưa chúng tôi đến studio đúng giờ. Không nằm ngoài dự đoán, Ana vẫn đến muộn, như thường lệ, sau cuộc trò chuyện vui vẻ trong xe, hai phút yên bình mới quý giá làm sao. Nhưng vẫn chưa đủ.

“Raquel!”

Trước khi tôi kịp vặn nút chai Vita Coco[43], cả mét tám chiều dài của cô siêu mẫu đã nhao vào studio, phớt lờ tất cả những người phục vụ và hầu hạ được trả tiền để chịu đựng cô ta, rồi bay thẳng đến chỗ tôi. Mùi nước hoa của cô ta suýt làm tôi ói - các siêu mẫu vẫn còn mặc đồ Angel[44] à? Khi cô ta đến gần, tôi không còn khả năng ngửi thấy thứ mùi đó nữa mà bắt đầu nếm thấy nó. Và nếu như cô ta ôm tôi chặt hơn một chút, con cái tôi chắc chắn sẽ ám cái mùi đó mất.

[43] Một loại nước giải khát hương dừa.

[44] Nhà cung cấp trang phục cho ngành công nghiệp giải trí và các sự kiện ở Anh.

“Ôi, bạn yêu ơi, hôm nay tôi cảm thấy tuyệt lắm,” cô ta dừng hành động ôm thô lỗ của mình lại, tung áo khoác lên sàn nhà và ngồi phịch xuống ghế. “Vậy cô đã biết tôi đang yêu anh ta chưa? Với cả đống tiền ấy? Ờ, tôi đã quyết định rằng mình không thể cặp với anh ta được nữa nên đã gọi cho anh ta tối hôm thứ Sáu vừa rồi để nói rằng bọn tôi thế là hết, sau đó anh ta xuất hiện ở nhà tôi với cái này!”

Cô ta chìa tay ra trước mặt tôi, mắt tôi như lồi ra khi thấy một viên đá to tổ chảng. Một viên kim cương sáng lấp lánh gắn trên chiếc nhẫn cũng sáng lấp lánh không kém. Tôi phải mất mấy phút mới tập trung nhìn vào đó được vì sợ chói quá mà mù mắt. Tôi lùi lại và chuyển sự chú ý từ chiếc nhẫn đính hôn khổng lồ sang khuôn mặt xinh đẹp đến lố lăng của cô ta.

Vậy bây giờ có thể làm ai đó ngạt thở bằng một miếng bọt biển đánh phấn không nhỉ?

“Tất nhiên, tôi đã nói với anh ta là tôi sẽ không cưới anh ta đâu, vì, cô biết đấy, có lẽ tôi đã yêu ai đó mất rồi,” cô ta liếc nhìn tôi ranh mãnh rồi nghển cổ lên để thở dài rõ to về phía Dan. “Thế mà anh ta không lấy lại. Thằng ngu. Nhưng cái nhẫn đẹp quá. Cô thấy thế nào?”

Tôi chẳng nghĩ gì. Tôi mở miệng mấy lần rồi lại ngậm lại. Không bình phẩm ồn ào, không chúc tụng, thậm chí còn không cả quát mắng. Tôi khô như ngói. Ngần ấy năm tôi cố gắng phân vùng chú ý, và cuối cùng, não tôi đã tự động làm được điều đó. Thật là tuyệt!

“Ana này, anh có thể đưa em lên giường để thay đồ được không?” Dan đặt một cánh tay lên giữa lưng cô ta và đưa cô ta đi.

“Anh biết là anh có thể đưa em lên giường để làm bất cứ việc gì mà,” Ana thì thầm với Dan trước khi ném cho tôi một cái nhìn bẩn thỉu. Theo tôi đoán thì có lẽ cô ta đã biết Dan làm vậy là vì tôi, thậm chí ngay cả khi cô ta không chắc tại sao lại thế.

“Cảm ơn,” tôi lẩm bẩm với Dan trong lúc ngồi một mình ở ghế trang điểm. Anh ta gật đầu và xoay camera về phía Ana, lúc này cô ta đang tung tóc lên và vặn mình trong những tư thế hoàn toàn không phù hợp với chiếc quần cạp trễ làm bằng cotton trắng.

Đừng để chuyện đó làm ảnh hưởng đến mình, tôi tự nhủ, đây là tính cách của cô ta. Không phải là tôi thực sự muốn xé mí mắt của cô ta bẳng chì kẻ Shu Uemura hay đại loại vậy. Trừ khi tôi thực sự làm thế. Sao lại có người muốn cưới cô ta nhỉ? Và không phải ai khác mà lại là một người có thể mua cho cô ta chiếc nhẫn kim cương đủ to để làm một tập phim “Khiêu vũ trên băng”. Ana đẹp thật, nhưng cô ta là một ả lừa đảo, một ả hay thay đổi nhất trên thế giới, tuy không phải là một con chó cái nhưng cô ta quả thật rất, rất ngu độn. Tôi thì trung thành, chung thủy và không ngu như thế. Tôi sẽ không đấu lại Stephen Hawking[45] trong trò Countdown[46] hay đại loại vậy, nhưng tôi không phải là một con đại ngốc, tôi cũng không thể lệ thuộc vào một tên người yêu khi hắn mua cho tôi một chiếc Nintendo Wii để chơi game nhân dịp Giáng sinh. Ít nhất thì tôi cũng có thể hiểu được cô ta và Dan, họ là hai mảnh đực và cái sinh ra để dành cho nhau. Nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh có ai đó giàu có và bình thường muốn cưới cô ta mà xem?

[45] Nhà vật lí nổi tiếng người Anh, hiện đang là giáo sư ở trường đại học Cambridge. Ông bị mất khả năng cử động.

[46] Một trò chơi truyền hình của Anh bao gồm các câu đố về từ và số.

Cố gắng không phản ứng thái quá, tôi mở hộp trang điểm của mình ra và tập trung vào việc lôi ra thật nhiều miếng và mẩu. Nào là phấn lót, phấn nền, phấn phủ, phấn hồng, bút màu đồng, bút đánh sáng... Để một cô gái trông đẹp một cách tự nhiên cần quá nhiều dụng cụ. Và ngày hôm nay, công việc này quá nặng nhọc.