Chương 18 - Phần 2.
Tôi ngăn không cho mình khóc, hài lòng vì chúng vẫn chưa kịp trào ra và mỉm cười với hai bà cụ khi họ bước lên xe bus. Bốn mươi năm nữa, tôi và Emelie cũng sẽ như thế. Matthew, không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ đang bận lượn lờ quanh Miami trên chiếc mui trần của bạn trai mình. Cào cào cái mũi phập phồng của mình, tôi đi lại chỗ chiếc xe và nhảy vào trong.
“Sao thế?” Matthew nhìn mặt tôi và kéo tôi vào vòng tay. “Cậu ổn chứ?”
“Simon gọi,” tôi thì thầm vào miếng vải mà nước mắt tôi đã thấm ướt trên áo sơ mi của cậu ấy. “Anh ta muốn về nhà.”
“Lạy Chúa tôi,” Em phóng thân mình và gói Ruffles vào khoảng giữa hai chiếc ghế và góp mặt vào vụ ôm tập thể. “Vậy cậu nói sao?”
“Tớ nói là không,” việc đầu tiên là tôi cầm lấy gói Ruffles và để nó vào khoảng trống dưới vô lăng. Tôi sẽ cần đến chúng sớm thôi. “Tớ không muốn anh ta quay lại. Đó không còn là nhà anh ta nữa rồi. Anh ta đã bỏ đi mà.”
“Tuyệt quá,” Matthew gỡ mình ra khỏi vòng ôm và giơ tay lên để đập vào nhau. “Giỏi lắm. Cậu sẽ tốt hơn nếu không có hắn.”
“Cậu đang hòa vào cuộc sống độc thân rồi đấy,” Em nhất trí. “Lũ đàn ông trên thế giới hãy chống mắt ra mà xem.”
“Ừm, phải,” tôi ngả đầu vào vòng tay cô ấy. “Rachel Summers, kẻ sát trai tầm cỡ quốc tế.”
Danh hiệu đó sẽ xứng đáng hơn nếu tôi có thể thôi không suy nghĩ về những trái tim mà tôi đã làm tổn thương gần đây. Và tôi chẳng cảm thấy chuyện đó tốt đẹp chút nào.
“Cậu vẫn cần phải kể chuyện này thật tỉ mỉ cho bọn tớ,” Matthew nhắc tôi sau khi cãi nhau với Emelie để đẩy cô ấy về vị trí và thuyết phục cô ấy cài dây an toàn. “Cậu vẫn muốn làm việc này chứ? Ngày mai bọn mình đi cũng được?”
Mấy ngày vừa rồi thật mệt mỏi và bấn loạn. Jetlag đã đẩy Rachel Tóc đỏ ra khỏi vị trí hàng ngày và tôi cần lấy lại phong độ. Điều này chỉ có một ý nghĩa duy nhất. Tôi cài khóa dây an toàn, lấy bản danh sách ra khỏi túi xách và vẫy vẫy nó trước mặt Matthew. “Nếu tớ phải làm việc này thì đó là ngày hôm nay.”
“Vâng thưa quý cô,” cậu ấy gật đầu và xoay chìa khóa trong ổ. “Vậy thì đi thác Niagara thôi.”
“Oa!” Em rống lên qua cửa sổ. “Đi chơi nààào!”
“Đúng rồi, Em ạ,” Matthew nói vào gương chiếu hậu. “Chuẩn bị tinh thần để mệt lử nào!”
“HÚ HÚ.” Cô ấy vươn người ra đằng trước và nhắc lại, lần này còn to gấp đôi, thẳng vào mặt cậu ấy. “ĐI CHƠI NAÀÀO!”
“Chúng ta đi luôn được chưa?” Tôi đề nghị trong lúc cất cái khăn ăn nhàu nhĩ đi. Có lẽ nếu tôi không còn sống sót sau vụ nhảy bungee thì cũng chẳng có gì là tệ. Bị gãy cổ còn tốt hơn là phải ngồi trong xe suốt bốn tiếng đồng hồ với hai kẻ này.
Tôi không biết mình trông đợi gì ở thác Niagara nhưng đó không phải là tháp Alton và Blackpool Illuminations[163] dốc đứng giữa công viên Nation Trust. Nơi này tồi tàn kinh khủng, hoàn toàn đối lập với Toronto xinh đẹp và hiện đại. Chúng tôi mất hai mươi phút bò qua mấy biển hiệu, đi qua bảo tàng sáp, thung lũng bowling, hội chợ vui chơi và bốn cửa hàng Starbucks trước khi lượn được vào bãi đỗ xe. Ý tôi là một bãi đất to đầy cát sỏi.
[163] Lễ hội ánh sáng ở Blackpool, Anh, tổ chức từ cuối tháng Tám đến đầu tháng Mười một.
“Đi nào, lối này,” cô ấy hét rồi nhảy cẫng lên, mặt quay về phía mặt trời. Mọi người sẽ nghĩ là chúng tôi đã nhét cô ấy vào một cái thùng trong hầm rượu mất. “Tớ không chờ được nữa đâu.”
Matthew lôi tấm thân khổng lồ từ chiếc xe bé tí ra đầy trịnh trọng rồi vươn vai. Sự phù phiếm thật phiền toái. Thuê chiếc xe đẹp nhất trong gara không phải lúc nào cũng là ý hay nếu xét về mặt hình thể, bạn là một người khổng lồ.
“Đi thôi,” cậu ấy khoác tay lên vai tôi và bọn tôi đi theo Em cùng đoàn người qua bãi gửi xe. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cuộc nói chuyện về Ethan trên đường đi khá ngắn. Vẫn còn bị chấn động bởi Simon Gate, tôi không thể ngồi đó và viện lí do cho việc tại sao mình có một ngày tuyệt vời với một người đàn ông tuyệt vời mà không cảm thấy gì hết. Em vẫn còn đeo cặp kính mơ mộng và đổ lỗi cho sự hồi hộp, chứng jetlag, chiếc quần bò anh ấy mặc và việc giới thiệu quá sớm mónpoutineyêu quý nữa. Ít nhất thì tôi cũng phát hiện được nỗi xấu hổ bí mật của cô ấy khi thêm mấy miếng pho mát vào nước thịt và khoai tây chiên nhân lúc mọi người không để ý. Còn Matthew thiên về thuyết định mệnh nhiều hơn. Ethan không phải là người phù hợp. Đó là chuyện tán tỉnh hay ho, những chuyện dính đến khoảng cách xa xôi thường thế, cậu ấy bảo tôi, nhưng khi đã nghiêm túc rồi thì hứng thú sẽ không còn.
“Đó không phải là lỗi của cậu,” Matthew nói khi chúng tôi bon bon trên đường cao tốc và nghe Bryan Adams hát. “Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cậu không muốn cưới anh ta sau mười lăm phút gặp mặt. Và có lẽ nếu anh ta sống ở London, cậu sẽ không đặt nhiều áp lực lên chuyện đó nữa.”
“Tớ cho là thế,” tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên Facebook mà tôi đã gửi và cố không cảm thấy tồi tệ.
Chào Ethan!
Cảm ơn anh rất nhiều vì ngày hôm qua, em đã có một khoảng thời gian thật tuyệt. Toronto rất thú vị. Thật vui khi được gặp lại anh nhưng em phải đi trong hôm nay rồi. Việc đột xuất mà. Giữ liên lạc nhé, và nếu anh quay trở lại London thì nhớ báo cho em đấy.
Thân mến,
Rachel.
Anh ấy không đáng bị như vậy, anh ấy quả là một người tuyệt vời và tôi có cảm giác rằng chuyện này được hiểu là sự không thiện cảm nhưng tôi phải làm gì bây giờ? Không phải là chúng tôi đã đính hôn. Chúng tôi mới đi chơi một lần. Anh ấy mới hôn tôi một lần. Cả hai chúng tôi đều biết tôi sẽ đi trong vòng bốn tám giờ. Và tôi tự nhắc nhở đi nhắc nhở lại bản thân mình điều đó cho đến khi tôi gần như vùi chôn được sự thật rằng tôi cảm thấy thật tồi tệ khi đã dụ dỗ anh ấy. Anh ấy vẫn chưa hồi âm, tôi quyết định tin rằng lí do là vì anh ấy và Sadie đang đi bộ ở đâu đó mà không có mạng điện thoại chứ không phải vì anh ấy đang bận làm một con búp bê bỏ bùa tóc đỏ. Không phải là vì anh ấy muốn nguyền rủa tôi, vì dù sao thì tôi cũng sắp tự gây đau tim cho chính bản thân mình. Số chín, nhảy bungee.
“Mọi việc sẽ ổn thỏa cả thôi,” Matthew hứa hẹn. “Sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ tìm được người hạ gục mình. Người khiến cậu cảm thấy thật vui vẻ. Người hôn cậu và làm cho chân cậu mềm nhũn ra. Mối quan hệ nào cũng phức tạp cả. Không đáng để cậu phải miễn cưỡng chấp nhận những thứ tầm thường.”
“Đúng vậy,” Em đồng ý. “Và không có gì tuyệt hơn việc gặp người nào đó khiến cậu phát điên lên. Cậu cần một chút đam mê trong đời, Ray Ray ạ. Niềm đam mê hơi xấu hổ và điên loạn một chút.”
Ở điểm đó tôi không biết điều nào đáng sợ hơn. Nghĩ về vụ nhảy bungee, miễn cưỡng chấp nhận điều tầm thường hay là người duy nhất khiến tôi cảm thấy như thế trong đời là Dan Fraser, người mà cách đây hai mươi bảy tiếng đã hạ gục tôi hoàn toàn.
Vì mắt tôi đã choáng váng trước những hành vi bóc lột khách du lịch gớm ghiếc trên đường đến thác nước và đầu tôi thì đã choán đầy những thứ linh tinh nên khi đuổi kịp Emelie, tôi hoàn toàn không chuẩn bị tâm thế cho vẻ đẹp thiên nhiên tráng lệ đang hiện ra trước mắt. Mỗi bước chân đi, tiếng nước chảy lại càng to hơn, tầm nhìn lại càng hùng vĩ hơn. Khung cảnh đẹp đến nghẹt thở. Nhảy lên một tảng đá thấp, tôi phớt lờ mong muốn đang ngày càng dâng lên trong tôi rằng tôi đang ở trên cao và tôi có thể chụp hàng triệu bức ảnh, dù vậy chẳng có bức ảnh nào có thể diễn tả được cảm giác của tôi lúc này. Qua vai, tôi thấy rất nhiều biển hiệu với vô số những hình thù kì quái. Chẳng nói cũng biết các cửa hàng đang cạnh tranh khốc liệt để thu hút sự chú ý của tôi. Quay lại thác nước, nó thật hoành tráng, thật khổng lồ. Thậm chí còn ấn tượng hơn cả lần đầu tiên tôi nhìn thấy mái tóc đỏ của mình. Tôi đã quên mất rằng có những thứ trong tự nhiên có thể khiến tôi kinh ngạc đến lặng người, những thứ đã ở đây hàng nhiều thế kỉ, những thứ không phải là Sky Plus. Là một đứa trẻ đích thực của thế kỉ hai mốt, sau khi đã hoàn hồn, tôi lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh và gửi cho mẹ tôi. Bà sẽ rất thích nó cho mà xem. Tôi viết một ghi chú trong đẩu là một lúc nào đó phải đến thăm bà.
“Đẹp tuyệt,” Matthew lên tiếng sau vài phút yên lặng. “Cậu sẽ không từ chối chơi trò nhảy bungee đấy chứ?”
Ồ phải. Tôi không đến đây để lặng người trước thiên nhiên. Tôi đến đây để nhốt mình vào một quả bóng trong suốt khổng lồ rồi bị bắn ra không trung đến hàng nửa kilomet và rơi thẳng xuống địa ngục. Chẳng có ích gì khi nhắn cho Ethan cái tin đó cả. Có thể tôi sẽ chết trong yên lặng và để anh ấy tiếp tục sống hạnh phúc mà không hề hay biết.
“Tớ sẽ làm được,” tôi thò đầu ra khỏi mép đá và nhìn xuống dòng nước trắng xóa bên dưới, nơi ngọn thác đổ thẳng xuống dòng sông. Thật là lạ khi cảm thấy có điều gì đó đang đến rất nhẹ nhàng từ một thứ vốn vô cùng mạnh mẽ. Và tuy vậy, ngồi đây trước thác Niagara với hai người bạn thân nhất của mình, ở một đất nước mới lạ, với mái tóc đỏ, một hình xăm và suýt nữa có tiền án, tất cả những gì tôi nghĩ được là Dan.
“Được rồi,” tôi tếch khỏi tảng đá và phủi bụi ở mông. “Trò nhảy bungee bóng ở đâu nhỉ?”
“Ôi, chó thật,” tôi nhắm mắt khi cảm thấy sợi dây bảo hộ được buộc chặt quanh cổ chân mình. “Tôi có nhất thiết phải làm việc này không?”
Trong số tất cả những danh mục trong bản danh sách, đây là việc làm tôi phiền não nhất. Đi xăm mình ư, được thôi. Phạm pháp ư? Có cả triệu cách để làm việc đó hàng ngày mà không bị dính vào rắc rối. Tôi thà kí vào thứ gì đó nói rằng đầu tôi sẽ nổ tung nếu tôi không chạy bộ mỗi ngày trong mười năm nữa còn hơn phải giơ ngón tay cái lên với nhân viên điều khiển bóng bungee - người chẳng có tướng điều khiển được một quả bóng bàn ấy chứ. Nỗi sợ độ cao của tôi chưa bao giờ giảm và tôi đã quyết tâm không bao giờ bắt tay với độ cao nào nữa cả. Simon thay tất cả các bóng đèn, tôi ngồi ở tầng dưới của xe bus hai tầng và không bao giờ lên tầng trên của Urban Outfitters[164]. Tôi không thích độ cao. Tôi không thích không gian bó hẹp. Tôi không thích mấy đứa vị thành niên vận hành mấy thứ máy móc có thể giết chết tôi. Thật sự là việc này cứ như kiểu hội tụ cả ba nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi vậy. Nói chung, chỉ còn thiếu nước người ta thả một con nhện đen vào mặt tôi nữa thôi.
[164] Một công ty thương mại công cộng của Mỹ, chuyên bán các sản phẩm gia dụng và thời trang thời thượng.
Tôi đã bắt Em, Matthew và những cây kem to bự của họ đứng ở bậc cuối cùng của bục lên xuống để chụp ảnh nhưng thực ra là để phục vụ cho mục đích càng có ít nhân chứng trước tình trạng suy nhược thần kinh của tôi càng tốt. Thêm vào đó, niềm vui sướng được chứng kiến tôi đi chết một cách bệnh hoạn của họ làm tôi không mấy hứng thú. Đặc biệt là Matthew vì cậu ấy rất thích toàn bộ chuyện này. Chiếc súng cao su và những âm thanh loảng xoảng mà cậu ấy tạo ra trong suốt bốn mươi phút dài bất tận chúng tôi phải xếp hàng chờ chẳng có ích gì. Cho đến khi tôi đã bị nhốt vào trong, mỗi bộ phận trên cơ thể tôi thấm đẫm mồ hôi và tôi khá chắc chắn là mình đang thở quá nhanh.
“Vậy, kiểu như em sẽ đặt lộ trình rồi kiểu như em sẽ ra hiệu cho chị rồi...” thằng bé làm việc ở chiếc bàn điều hành có vẻ không mấy đáng tin cậy. “Các hành khách sử dụng súng cao su sẽ được đẩy lên không một trăm mét so với thác Niagara với tốc độ lên đến một trăm sáu mươi kilômét một giờ.”
Cậu ta ho. Khạc ra thứ gì đó lên sàn nhà rồi lại bắt đầu.
Lạy Chúa tôi, rõ là tôi sắp chết đến nơi rồi.
“Chị không nên tham gia nếu đang có thai, bị bệnh tim hay, ừm, một vài bệnh khác,” cậu ta nhún vai. “Tuy nhiên, hình như chị không có bầu đúng không?”
“Không, chỉ là tâm lí không ổn định thôi,” tôi đáp lại với một nụ cười rõ tươi. Tôi sẽ phải vượt qua chuyện đó. Như kiểu xé toạc một tấm gạc mà thôi. Một tấm gạc khủng khiếp tuột ra khỏi một cánh tay máy và phóng tôi lên trên cái thác rồi lao xuống nấm mồ bằng nước. Ngay bây giờ thôi. “Chúng ta bắt đầu được chưa?”
“Được, ừm, em nghĩ ổn rồi đấy. Bọn em đã từng gặp những trường hợp còn bị thiểu năng trí tuệ cơ,” cậu ta quay trở lại bàn điều khiển. “Mặc dù em không được phép nói từ thiểu năng khi em đang điều khiển lộ trình.”
Tôi thực sự mong thằng bé đó đừng gọi nó là lộ trình. Lộ trình nghĩa là những việc thú vị. Lộ trình bạn cưỡi lạc đà trên biển. Lộ trình bạn lái một đoàn tàu lượn siêu tốc. Còn tôi tự nhốt mình vào một cái máy kim loại chết chóc khổng lồ được vận hành bởi con trai của Mr. Bean. Thậm chí còn chẳng có phần thưởng cho người hoàn thành tất cả mọi việc trong bản danh sách nữa. Chỉ có một cảm giác, cảm giác ngọt ngào sau khi đã hoàn thành, tôi tự nhắc mình. Đó chính là phần thưởng. Trừ khi tôi chết đi và tất cả những gì tôi cần phải làm để thể hiện nỗ lực của mình là một cuộc viếng thăm đồn cảnh sát và mang theo một tờ giấy ăn có chữ viết nguệch ngoạc trên đó. Nếu tôi không làm cái việc ngớ ngẩn đó, bây giờ tôi đã không có mặt ở đây. Nếu chúng tôi không viết ra bản danh sách đó, tôi sẽ không phải cố nghĩ xem tại sao tôi không thể không băn khoăn Dan đang ở đâu, làm gì, với ai. Tôi cũng sẽ chẳng phải bận tâm tại sao anh ta không liên lạc với tôi. Tôi cũng sẽ chẳng phải bận tâm - chờ đợi? Đó là tín hiệu ư? Tôi cố dựa vào bộ giá đỡ để nhìn ngài Bean cho rõ hơn nhưng cậu ta còn đang mải gập người trên bộ điều khiển với một nửa chiếc taco[165] ngậm trong mồm.
[165] Món bánh thịt chiên giòn.
Bám vào bộ giáp quanh người, tôi gồng mình và chuẩn bị tinh thần cho cái chết sắp đến của mình. Tôi tưởng tượng nếu Elvis[166] được lựa chọn giữa việc chết trong nhà vệ sinh hay trước kì quan thiên nhiên thế giới, ông ta, chà, ông ta dễ chọn nhà vệ sinh lắm. Bên cạnh đó, trò này còn giới hạn cân nặng nữa. Nhưng còn nhiều cách chết tệ hơn là chết trong phong cảnh tuyệt vời của thác Niagara. Từ chỗ này, tôi có thể thấy cả hai thác nước, nước tung bọt trắng xóa, cây xanh rờn rung rinh, bầu trời xanh như ngọc. Những màu sắc vô cùng đẹp đẽ. Thật xấu hổ khi tôi quay người lại, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là biển hiệu của Bowlarama[167]. Tôi cho là nó có sức quyến rũ riêng của mình. Canada đang ở bên dưới chân tôi, hoặc ít nhất là đang ở bên dưới cái cỗ máy này và ngay ở kia, bên kia thác nước, là nước Mỹ. Thú thực, nếu so sánh, phần thác nằm bên đất Mỹ có vẻ đẹp đến khó tin và ít ra thì tôi cũng lấy làm vui sướng vì mình đã được ngắm cảnh đẹp tuyệt trần trước khi chết. Bởi vì tôi hoàn toàn chắc chắn rằng mình sắp chết.
[166] Được coi là Vua nhạc rock & roll, là một ca sĩ và diễn viên người Mỹ. Elvis Presley chết trong phòng tắm nhà ông ở Memphis, Mỹ ngày 16/8/1977.
[167] Trung tâm giải trí ở Toronto.
Tôi nghe thấy tiếng lách cách trước khi kịp cảm thấy bất cứ điều gì. Sau một nhịp tim, tôi bị tung lên cao, bên dưới tôi hàng triệu dặm là thác nước. Thật kì lạ, tôi chẳng cảm thấy gì, cả về thể chất hay gì đó. Tất cả những gì tôi biết là dạ dày của tôi và thác Niagara ở đâu đó bên dưới tôi và trong một vài giây nữa thôi, cảm giác thăng hoa huy hoàng này sẽ được thay thế bằng sức nặng đáng sợ của một cái chết yểu. Và tôi nghĩ rằng, trong bất kì hoàn cảnh nào khác, tôi vẫn yêu sự lựa chọn đúng đắn của mình.