Chương 5
Sau bữa tối, Nezumi đặt chiếc đĩa petri cùng với chiếc kẹp gắp trước mặt Shion.
"Đây là thứ lấy ra từ hạt mụn nước trên cổ cậu. Nhìn xem, biết đâu đây lại là lĩnh vực chuyên môn của cậu."
"Lĩnh vực chuyên môn của tôi?"
Vật nằm trong đĩa petri dài chừng hai centimet, hơi giống mẩu dây thừng màu đen. Shion cầm kẹp gắp lên quan sát, lờ mờ thấy bên ngoài vật thể đen như bị nung chảy ấy có dấu vết của một lớp màng mỏng.
"Đây là... cánh à?"
"Rất giống cánh, nhưng tôi không rõ. Tôi còn tìm thấy một thứ khác nữa. Đây là gì?"
Đó cũng là một vật thể màu đen, nhìn như hạt giống có vỏ cứng, bên trên là một cái lỗ trông như vết cắn.
"Chắc là... con nhộng."
"Nhộng? Cái thứ mà con ngài hay con bướm tạo ra ấy hà? À, ngài thì tạo kén nhỉ?"
"Kén chính là lớp vỏ ngoài của nhộng. Đa số các loài côn trùng đều phát triển theo trình tự đẻ trứng, ấu trùng, nhộng, rồi phát triển thành sâu... Đây có lẽ là ong."
"Cậu nhìn ra à?"
"Cánh mới nhu nhú, gồm bốn chiếc, có màng mỏng, nhưng điều quan trọng hơn là..." Shion nuốt nước bọt. "Chính mắt tôi từng chứng kiến một con ong màu đen chui khỏi cổ anh Yamase rồi bay ra ngoài."
"Giống cái cục đen đen này à?"
"Chắc vậy. Nó không thể biến đổi hình thái trong lốt nhộng, tuy phá được lớp vỏ cứng chui ra ngoài, nhưng cũng chưa phát triển toàn vẹn, nó đã thất bại."
"Tại sao?"
Tại sao? Sao lại như vậy? Tại sao thứ này có thể ấp trứng trong người Yamase, thay đổi hình thái rồi biến thành ong trưởng thành, nhưng lại thất bại trong cơ thể cậu?
Ngẫu nhiên ư? Hay là... Shion lắc đâu.
"Tôi không biết, tôi chỉ biết đây là loài côn trùng kí sinh trong cơ thể người."
Nezumi nhìn đĩa petri không chớp mắt.
"Ong kí sinh.. Tôi cứ tưởng ong chi biết hút mật hoa."
"Đó là ong mật, loài ong chuyên hút mật hoa. Ong thường chỉ săn mồi đơn lẻ."
"Có cả ong kí sinh nữa à?"
Shion gật đầu. Câu hỏi của Nezumi đơn giản và ngắn gọn, nằm trong tầm hiểu biết của Shion, nhưng câu nào câu nấy đều đi đúng trọng tâm, tiến gần đến cốt của vấn đề. Trong lúc trả lời câu hỏi, Shion nhận thấy một nỗi bất an dần dần thành hình, có cảm giác cậu sẽ nói ra những chuyện vô cùng kinh khủng, không thể cứu vãn. Nhưng cậu biết mình không được phép sợ hãi, không được phớt lờ, càng không được giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra để rồi chống đối sự tìm tòi và hành động. Bản thân cậu là người từng trải, đã chiến đấu và chiến thắng kí sinh trùng bám vào cơ thể. Con rắn đỏ trên người cậu chính là bằng chứng được khắc ghi rõ rệt. Shion nhìn thẳng vào ánh mắt thăm dò của Nezumi.
"Được biết, có 200.000 loài ong kí sinh. Ong và kiến thuộc bộ Cánh màng, là loài côn trùng tiến hóa đặc biệt cao, số lượng những loài chưa được biết đến cũng lên đến vài chục ngàn, trong đó, không ít loài ong kí sinh..."
(Tên khoa học là Hymenoptera, do đặc điểm cánh màng của chúng. Các cánh sau nối với cánh trước bằng một chuỗi các móc bám. Trên thế giới đã định danh được 150.000 loài thuộc bộ Cánh màng, và nhiều loài nữa chưa được biết đến)
"Nói cách khác là không thể biết đã gặp phải loài nào, đúng không?"
"Khó xác định."
"Vậy thì suy đoán thử xem."
"Nếu như có tài liệu."
"Bản thân cậu chính là tài liệu tốt nhất đấy. Cảm giác khi bị kí sinh thế nào? Có phải là loài ong kí sinh mới không?"
"Nhiều lúc cậu thật khiến người ta thấy ghét!"
"Còn cậu nhiều lúc khiến người ta thấy bực! Khó xác định! Cậu đùa đấy à? Không nhận thức được nguy hiểm sao? Đây là ong giết người đó!"
"Hầu như tất cả các loài ong kí sinh đều như vậy."
"Cậu nói gì?"
"Ong kí sinh cũng chính là loài kí sinh thức ăn. Để có thể trưởng thành thì phải tìm một con mồi... cũng chính là vật chủ, hơn nữa, chúng còn từng bước xâm chiếm vật chủ."
(Thường là các loài kiểu ong có nọc như tò vò, đốt các động vật khác để làm con mồi tê liệt hoặc chết nhưng không bị phân hủy. Sau đó con mồi được đưa về tổ để làm thức ăn dần cho ấu trùng)
"Vật chủ như thế nào? Cậu nói cụ thể xem."
"Có rất nhiều. Con ngài, bướm, ấu trùng kiến, trái cây... hình như có một loài ong cự đẻ trứng trên ấu trùng của ong bắp cày, rồi xem đó là vật chủ."
(Tên khoa học là Ichneumonidae. Đây là một trong những họ ong lớn nhất của lớp côn trùng, hiện diện hầu như khắp nơi. Ong cự có thể tấn công nhiều loại vật chủ, phần lớn các loài thuộc nhóm nội kí sinh trên ấu trùng hoặc sâu non của côn trùng thuộc bộ Cánh vẩy và Cánh cứng.
Ong bắp cày là tên thông dụng của một nhóm các loài tò vò. Nhiều loài ong bắp cày có kích thước lên tới 5,5 cm)
"Ong cũng kí sinh trên ong sao?"
"Chưa hết, còn một loài ong cự khác cũng đến đẻ trứng trên ấu trùng của chính ong bắp cày này, và ấu trùng của nó sẽ ăn luôn ấu trùng của hai loài trước."
"Đồng loại tàn sát lẫn nhau? Thật kinh khủng. Tôi tưởng chỉ có con người mới như vậy. Sau đó thì sao?"
"Sau đó cái gì?"
"Cố loài ong nào kí sinh trên vật chủ là con người không?"
"Chưa từng nghe nói đến. Có rất nhiều sinh vật sống kí sinh trên cơ thể người, chẳng hạn vi khuẩn và vi trùng gây bệnh, bọ chó, rận. Tôi nghe nói có loài ruồi trâu đẻ trứng trên tóc trẻ con, có loài xâm nhập vào não nữa, nhưng đó chỉ là các điển hình rất đặc biệt... Ong kí sinh thì, không có, hay ít ra là chưa nghe bao giờ, theo kiến thức của tôi. Chúng đẻ trứng trong cơ thể con người ư? Làm sao đẻ trứng được mà không bị phát hiện?"
"Cậu không có cảm giác gì sao?"
"Không có. Không đau đớn cũng không ngứa ngáy, chứ đừng nói đến việc bị ong đốt."
"Nói cách khác là vật chủ hoàn toàn không biết vật kí sinh đã đẻ trứng bằng cách nào?"
"Hơn nữa tốc độ phát triển cũng khá nhanh. Trong cả quá trình, nó sẽ tiết ra chất gì đó khiến con người lão hóa thần tốc, cuối cùng là tử vong, thậm chí quá trình co cứng và mềm tử thi cũng diễn ra chóng vánh, cuối cùng ong trưởng thành cắn thi thể và chui ra ngoài."
Shion và Nezumi nhìn nhau, cùng hít một hơi thật sâu.
"Cậu... thật may mắn."
"Ừ, bây giờ tôi còn kinh hãi đến toát mồ hôi."
"Đúng là một ẩn số. Con ong này từ đâu chui ra? Thuộc chủng loài nào?"
"Xung quanh đây có xảy ra hiện tượng tương tự không?"
"Không hề. Tôi cũng lấy làm lạ nên đã đi điều tra. Có người vì cãi cọ mà bị bắn chết, có người vì uống say mà ngã xuống nước chết đuối, nhưng không một ai bị lão hóa rồi chết cả. Ở đây khác với No.6, nơi này không có bộ phận tin tức cũng không có chuẩn mực truyền thông, chỉ cần có chuyện lạ lùng xảy ra, ngay lập tức mọi người đều biết."
"Các khu vực khác thì sao? East Block và South Block chẳng hạn. Môi trường ở đó rất thích hợp để nảy nở những loài côn trùng mới."
Nezumi chầm chậm lắc đâu.
"Không nhiều khả năng. Nếu quả thật có chuyện như vậy xảy ra, người ta sẽ đóng các chốt kiểm soát, nhưng có thấy gì như thế đâu. East Block và South Block vẫn vận chuyển rau củ như bình thường, West Block cũng không có gì khác lạ."
"Nghĩa là, loài ong này chỉ xuất hiện ở No.6... Thật không thể tin nổi."
"Không thể tin ư... Phải rồi."
Nezumi gõ gõ vào đĩa petri, bà vai rung rung.
"Nezumi?"
Nezumi cúi đầu, cười khúc khích. Sau đó, nó bật cười ha hả. Trong căn phòng dưới tầng hầm chất đầy sách vang vọng tiếng cười của Nezumi. Nó ngã xuống giường, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Shion cầm bình nước, đổ ào xuống đầu nó.
"Oái! Cậu làm gì vậy!"
"Cậu có sao không?"
"Đương nhiên có sao, tôi ướt hết rồi đây này."
"Tôi còn tưởng cậu lên cơn loạn thần kinh chứ."
"Sao cậu lại tưởng tôi loạn thần kinh?"
"Tại cậu đột nhiên cười lớn, nên tôi..."
"Tôi quả thật thấy rất buồn cười."
"Buồn cười? Chuyện gì?"
Nezumi hất mái tóc, nước bắn tung tóe, thậm chí còn bắn lên mặt Shion.
"Cậu không thấy buồn cười sao? Cái thứ quỷ quái này ở đâu chui ra? Ở No.6! Ngay trung tâm của nơi được tôn vinh là thành phố Thánh, chốn thiên đường, thành phố kiểu mẫu mà lại xuất hiện loài ong ăn thịt người không rõ lai lịch. Nơi đó là thành phố tương lai với nền khoa mũi nhọn đấy! Thế mà lại đẻ ra loài ong này. Buồn cười chết đi được!"
"Có gì buồn cười chứ, chết người rồi đấy."
Nezumi đứng bật dậy, đi đến trước mặt Shion. Đúng là nó rất cao, cao hơn Shion vài centimet.
"Gì vậy?"
Shion bất giác lùi lại, đầu dựa vào tường gỗ, ưỡn ngực hỏi. Đôi mắt xám sẫm đột nhiên lóe lên sắc nhọn, tuy chỉ trong giây lát, nhưng Shion đã nhận ra.
"Tôi biết đây là câu hỏi rất ngu xuẩn..."
Nezumi nói bằng một giọng không chút cảm xúc, tay vươn đến cổ Shion.
"Cậu đã giết người bao giờ chưa?"
Ngón cái từ từ nhấn vào.
"Chưa... Làm sao có chuyện đó được."
Đôi môi mỏng cười nhạt.
"Cũng phải. Nhưng cậu hãy nhớ lấy, ong giết vật chủ để sinh tồn, nhưng con người có thể sát hại lẫn nhau vì những lý do đơn giản hơn nhiều, như cậu suýt chút nữa đã bị giết."
"Tôi biết."
"Nói dối, cậu chẳng biết gì cả."
"Tôi nói là tôi biết!" Shion nắm lấy tay Nezumi. "Tôi biết. Nếu bị tống vào Trại Cải tạo, tôi sẽ phải chịu tội thay cho loài ong đó. May mắn thì nhận án chung thân, tệ hơn nữa là tử hình... Giới hữu quan cần tranh thủ thời gian để nghiên cứu nguyên nhân gây ra cái chết của anh Yamase, vì vậy họ muốn tôi gánh tội thay, muốn xử lý vụ việc này như án mạng thuần túy, đúng không?"
Nezumi buông tay ra. Trên cổ Shion vẫn còn in vết nhấn nóng hổi của ngón tay cái.
"Trả lời hay lắm. Một kẻ điên xuất thân từ trường lớp đào tạo ưu tú vì lòng căm hận với thành phố nên đã gây tội ác liên hoàn. Hắn sử dụng loại thuốc đặc chế, giết hết người này đến người khác. Nhờ có công tác điều tra tỉ mỉ của Cục Trị an mà kẻ này sa lưới pháp luật. Các cư dân thân yêu của thành phố xin hãy yên lòng. Đại khái kịch bản sẽ là như thế. Thật là một vở kịch rẻ tiền. Kiến thức và hoàn cảnh của cậu rất phù hợp để sắm vai đó."
"Chính quyền thành phố nắm giữ thông tin cá nhân của từng cư dân, muốn tìm một người phù hợp để sắm vai, thật quá đơn giản."
"Có lẽ cậu đã luôn bị giám sát."
"Cái gì?"
"Bắt đầu từ cái ngày cứu tôi, cậu đã trở thành mục tiêu trong tầm ngắm, cuộc sống hàng ngày đều bị giám sát kể cả việc cậu gặp ai, nói gì, ăn gì... Tôi những tưởng chính quyền vì muốn bắt cậu nên mới cố ý sắp đặt vụ này. Xem ra tôi đã đoán sai."
"Sao lại... Để làm gì chứ?"
"Vì cậu không phải là người hoàn toàn phục tùng chính quyền."
Nezumi vừa đáp vừa lấy khăn lau khô tóc. Nét mặt nhìn nghiêng của nó vô cùng hoàn hảo, giống như một công trình nhân tạo, có huyết quản, làn da, thân nhiệt, mẩn ngứa, có sự tăng giảm chất béo, có biểu cảm hỉ nộ ái ố, sẽ đổ mồ hôi, sẽ khóc. Khuôn mặt nó không giống mặt người, mà giống một con búp bê được chế tác tinh xảo.
Shion siết chặt tay, bàn tay mà cậu vừa nắm có hơi ấm cùng mạch đập theo quy luật.
"Lại nghệt mặt ra. Tôi nói chuyện nhạt nhẽo lắm à?"
"Hả? Đâu có. Cậu nói tôi không phục tùng tức là sao?"
Không hiểu vì lẽ gì, Shion thấy mặt mình đỏ lên. Nezumi hắng giọng nói, "Thành phố đó chỉ chấp nhận những kẻ ngoan ngoãn phục tùng, chứ không chấp nhận phản hồi hay chống đối. Mọi dị vật đều sẽ bị loại trừ. No.6 là thành phố như vậy đấy."
"Tôi là dị vật ư?"
"Có lẽ thế, hơn nữa còn là một dị vật phiền phức. Che giấu VC, nghi ngờ thông tin do chính quyền đưa ra, nhìn thấu bản mặt lạnh lùng của chúng. Cậu không thích hợp để làm cư dân, mà là chướng ngại vật cần tìm cơ hội diệt trừ. Đúng rồi, nếu có virus xâm nhập vào cơ thể, hệ miễn dịch của con người sẽ vận hành thế nào?"
"Hả? À thì, đầu tiên tế bào lympho bạch cầu sản các tế bào tiêu diệt tự nhiên có chức năng tìm kiếm những tế bào nhiễm virus và phá hủy nó. Tiếp theo sẽ kích thích chất xúc tác phân giải RNA, ngăn chặn sự sinh trưởng của virus, sau đó..."
(Bạch cầu hay bạch huyết cầu còn được gọi là tế bào miễn dịch, là một thành phần của máu. Chúng giúp cho cơ thể chống lại các bệnh truyền nhiễm và các vật thể lạ trong máu. Chúng là một phần của hệ miễn dịch.
Axit ribonucleic viết tắt ARN hay RNA, là một trong hai loại axit di truyền ở cấp độ phân tử. Ở một số loài mà không có ADN như một số loại virus, thì ARN đóng vai trò là vật chất di truyền)
"Tới đây là đủ rồi. Nghe cái giọng giảng bài cứng nhắc của cậu kìa. Chính vì vậy mới khiến người ta bực hội đấy."
"Không chỉ mình cậu biết bực bội đâu."
"Hừm, cũng có nghĩa cậu chính là virus của No.6, nên suýt chút nữa bị tiêu diệt."
"Tôi là người, người làm sao mà bị tiêu diệt dễ dàng như vậy được."
Nezumi thở dài rõ to, "Người giết người là việc rất đơn giản."
Shion lại siết chặt nắm tay, "Nhưng, muốn cứu một cũng rất đơn giản, phải không?"
"Hả?"
"Nezumi, cậu đã cứu tôi. Ong kí sinh sẽ không cứu đồng loại của chúng, nhưng người sẽ cứu người, đúng không?"
Nezumi cười nhạt, né tránh ánh mắt của Shion, "Cậu thật đúng là ngốc hết thuốc chữa. Nói năng sến súa đến rùng cả mình. Tôi giải thích rồi còn gì? Chẳng qua tôi muốn trả nợ cho cậu thôi."
"Tôi cũng từng nói, cậu trả dư rồi."
"Cậu đúng là người tốt nhỉ, cứ hạ thấp giá trị những thứ cho đi như vậy sao?"
"Còn cậu thì cứ nâng cao giá trị những gì mình nợ như thế à?"
Nezumi thở dài thườn thượt, nhìn lên trần nhà. Nó khẽ cắn môi dưới, như thể đang cân nhắc từ ngữ. Đám chuột nhắt chạy đến bên chân nó.
"Cậu không hiểu đâu. Tôi nghĩ, có giải thích thì cậu cũng không hiểu. Bấy giờ, vào bốn năm trước ấy, tôi đã định buông xuôi. Nếu buông xuôi thì tất cả sẽ kết thúc, tôi thấm thìa lắm. Tôi biết sẽ chẳng một ai đến cứu giúp mình, không thể cầu cứu ai, chẳng trốn đi đâu được... Khi lẻn vào Kronos, tôi đã kiệt sức, sớm muộn gì cũng bị tóm... Nghĩ vậy, tôi thấy mình thật thảm hại. Lẽ nào mình được sinh ra để chết một cách thảm hại thế này sao... Cậu đừng cười tôi nhé."
Sao lại cười được chứ? Từ sâu trong tai Shion vang lên những âm thanh của cái đêm bốn năm về trước. Tiếng gió, tiếng lá xào xạc, tiếng mưa rơi hòa lẫn vào nhau. Tất cả còn rõ rành rành. Một thiếu niên toàn thân ướt sũng đã trốn trong mớ hỗn độn của bóng tối và âm thanh ấy.
"Thế rồi cửa sổ mở. Cậu đã mở cửa sổ rất mạnh, đúng không? Sau đó dang hai tay."
"Ừ, tôi nhớ. Tôi đã nóng lòng muốn được hét thật to."
"Đối với tôi, hình ảnh ấy như lời kêu gọi, hãy vào đi. Bấy giờ tôi nghĩ, một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra... Cậu lại còn trở vào phòng mà chẳng thèm đóng cửa sổ."
"Tôi định đi tắt hệ thống quản lý môi trường."
"Mặc kệ vì lý do gì, việc cậu để ngỏ cửa sổ không hề phòng bị, đối với tôi đó là kì tích. Cậu thậm chí còn không thông báo với Cục Trị an, cứ thế giúp tôi chữa trị vết thương, cho tôi đồ ăn, tất cả đều là kì tích. Tôi chưa bao giờ ngờ được, rằng bàn tay cứu giúp sẽ vươn đến trước mặt mình, thật là huyền diệu. Cậu là người đầu tiên cho tôi trải nghiệm đó. Giống như..."
Nezumi chầm chậm nhìn khắp phòng.
"Giống như muôn ngàn câu chuyện trong căn phòng này, loài người cũng sẽ gặp phải những sự kiện khó lòng dự liệu. Chính vì vậy, tôi mới tiếp tục sống được... Cậu nói đúng, người đích thực có thể cứu người. Chính cậu đã dạy tôi điều đó. Chỉ mình cậu dạy tôi đạo lý này... Cậu đã trao tặng những điều thật đáng quý. Dù tôi vẫn hơi ấm ức."
Nezumi nói như đang tự lẩm bẩm một mình, thế nhưng âm vang bên tai Shion rõ mồn một. À, thì ra là thế. Shion xòe tay.
Vào đêm đó, khi đôi tay này mở cửa sổ, mình đã gọi được gió và kì tích.
"Đừng đắc ý như vậy."
Giọng Nezumi trở nên thô lỗ.
"Tôi thấy mình nợ cậu nên mới xem cậu như khách, nếu cậu quá đắc ý, gây khó dễ cho người khác, tôi sẽ lập tức đá cậu ra ngoài."
"Vâng vâng, tôi chẳng muốn lý sự đâu, nhưng tôi không phải hạng thích làm khó người khác. Mà sao cậu lại biết tôi đang gặp nguy hiểm? Đừng bảo là cậu theo dõi tôi suốt bốn năm qua nhé."
Nezumi tóm lấy một con chuột nhắt màu xám, trông bé nhỏ và yếu ớt nhất trong đám chuột.
"Cậu nhìn kĩ xem."
Shion đặt con chuột vào lòng bàn tay, ghé thật sát để nhìn.
"Đây là... chuột robot?"
"Rất tuyệt đúng không? Bên trong lắp các loại máy cảm ứng, kích thước nhỏ bé giúp nó dễ dàng xuyên qua mạng lưới quản lý của thành phố, tự do hoạt động được ở một mức độ nào đó. Dù chỉ là tùy địa điểm."
"Cậu chế tạo chúng à?"
"Cứ cho là vậy đi. Lúc tôi không ở No.6, thông tin của cậu đều do chúng gửi đến cho tôi."
Shion nhẹ nhàng cầm con chuột trong tay, không thấy hơi ấm và sự mềm mại của sinh vật. Cậu lại bắt một con chuột khác dưới chân, ở con này, có thể cảm nhận được thân nhiệt và nhịp tim đập.
"Tôi không biết Cục Trị an sẽ xóa sổ cậu vào lúc nào và bằng cách gì. Cậu rất ưu tú, hơn nữa còn rất trẻ, nhiều giá trị lợi dụng, cho nên bọn chúng sẽ không tùy tiện đuổi cậu đi. Nhưng cũng chính vì có thể lợi dụng nên sẽ triệt để lợi dụng, biến cậu thành hung thủ giết người chỉ là chuyện sớm muộn. Cậu là con dê hiến tế, phải chăm sóc cẩn thận trong chuồng thì mới đưa ra trước mặt dân chúng vào những ngày lễ lạt, rồi gióng trống khua chiêng lấy mạng cậu được."
"Hết nói tôi là virus giờ lại đến dê, toàn những thứ gì đâu."
"Dê rất dễ thương mà, ít nhất là hơn cậu nhiều."
"Cảm ơn nhé. Vậy mấy con chuột phát hiện xung quanh tôi có điểm khác thường nên báo cho cậu biết?"
"Ừ. Từ lúc trong công viên xuất hiện thi thể kì quái thì Cục Trị an đã tăng cường giám sát cậu một cách nghiêm ngặt. Rồi ngay cả đồng nghiệp của cậu cũng trở thành nạn nhân, đúng là thời cơ tuyệt vời để bắt cậu."
"Giám sát... Tôi bị giám sát nhưng hoàn toàn không nhận ra."
"Tất nhiên là không thể để cậu phát hiện rồi, chờ đến khi cậu nhận ra, mọi việc đã quá muộn."
"Kinh khủng quá!"
"Việc đã đến nước này, còn nói làm gì nữa."
Nezumi hừ mũi cười. Shion bứt tóc trước trán. Cậu thấy rất rối rắm. Rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Sắp xảy ra chuyện gì? Sau này nên làm thế nào? Cậu không hề hay biết. Chính vì không biết nên càng hoảng hốt. Còn nữa, tuy hiện tại mới chỉ là suy đoán, nhưng có một điều đã 1 lóe lên trong đầu Shion.
"Nezumi."
"Hử?"
"Có lẽ là công viên."
"Cái gì?"
"Công viên rừng cây ở trung tâm thành phố, nơi tôi làm việc... phải chăng là điểm khởi đầu của ong kí sinh?"
"Tại sao? Đó là khu vực trung tâm của No.6 mà. Tuy nói là rừng, nhưng là một khu rừng nhân tạo với các sinh vật được quản lý chặt chẽ. Nếu ở đó xuất hiện ong kí sinh, chẳng phải sẽ bị phát hiện rất nhanh chóng sao?"
"Đúng thế... Nhưng trong nội thành chỉ có môi trường này là thích hợp cho các sinh vật mới. Tất cả các nạn nhân, bao gồm tôi, đều có mặt ở công viên đó... Dĩ nhiên tôi không biết ở nơi khác có xuất hiện nạn nhân nào nữa không. Chính quyền dự định để tôi gánh tội thay, có thể vì tất cả các vụ việc đều xảy ra ở công viên... Nếu vậy..."
"Lũ quái vật đó đã qua mặt hệ thống quản lý và tiếp tục sinh tồn?"
"Có khả năng lắm chứ? Hơn nữa công viên là nơi mọi người tụ tập."
"Muốn tìm vật chủ vô cùng đơn giản."
Ở một nơi được tu sửa, chăm sốc đẹp đẽ dành cho người dân nghỉ ngơi vui chơi, tự dưng xuất hiện sinh vật giết người...
"Mùa xuân." Shion khẽ nói.
Nezumi hỏi lại, "Mùa xuân?"
"Sau đây là mùa đông, ong sẽ không hoạt động mà đi vào trạng thái ngủ đông, số trứng đã đẻ cũng giữ nguyên trạng thái suốt mùa đông."
"Bên trong cơ thể con người sao?"
"Phải. Rồi khi xuân sang, tức là thời điểm thuận tiện cho hoạt động, chúng sẽ đồng loạt sinh sôi."
Trong tiết trời tràn ngập hương hoa và ánh nắng, những con ong màu đen cắn vỡ kén (tức là thân thể con người) chui ra ngoài, giương cánh bay cao. Có bao nhiêu con? Sẽ có bao nhiêu người phải mất mạng?
"Nhất định phải làm gì đó."
"Cậu muốn làm gì? Đừng nói là quay lại thành phố nhé? Cậu mà quay về đó là bị giết đấy. Cậu là người bình thường, không thể qua mặt hệ thống giám sát hoạt động đầy rẫy ở No.6 đâu. Chỉ cần cậu thò chân vào nội thành, là có khả năng bị bắn chết ngay lập tức. Chúng ta chẳng có chút lợi thế nào cả."
"Không... xem ra có một cách."
Nezumi nheo mắt.
"Tôi đã sống sót dưới sự tấn công của loài ong đó, biết đâu trong người tôi có kháng thể chống lại nọc độc của nó... Nếu đúng như vậy, có thể lấy máu để chế tạo huyết thanh."
Nezumi nhìn Shion, ánh mắt như nhìn một thứ gì đáng ghét, rồi nhún vai kiểu cách.
"Cho nên, cậu định ngông nghênh trở về thành phố, chạy đến Cục Dịch tễ, nói với họ rằng 'Hãy kiểm tra máu của tôi. Nếu được, hãy chế tạo huyết thanh' hả? Đồ điên! Máu lấy từ người cậu ra sẽ thành rác ngay! Cậu toàn nói những lời ra vẻ ta đây, thế đã đủ quyết tâm hy sinh thân mình vì người khác chưa?"
"Tôi không muốn chết."
"Thì đừng nói những chuyện nhảm nhí nữa. Mặc kệ trong cơ thể cậu có kháng thể hay không, nếu cậu bị bắt thì chỉ có con đường chết, vấn đề là sớm hay muộn thôi."
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?"
"Không làm gì cả, cứ mặc kệ nó. "
Shion cúi gằm mặt, "Mặc kệ?"
"Phải, như thế chẳng tuyệt lắm sao? Cảnh tượng sụp đổ của thành phố Thánh ngập tràn ánh sáng. Chúng ta chỉ việc nhàn nhã ngồi ở ghế VIP và thưởng thức thôi."
"Nezumi!"
"Này, đừng có đổ nước lên người tôi nữa đấy."
"Cậu cho rằng West Block rất an toàn sao? Tất cả đều là người như nhau mà. Nơi này cũng có thể bị đám ong kí sinh kia tấn công."
Nezumi không nói gì, một bên gò má nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh khinh, "Không như nhau đâu."
"Hả?"
"Ít nhất thì bọn trong thành phố không cho rằng dân West Block là đồng loại với chúng. Cậu còn không biết đây là nơi như thế nào sao? Là bãi thải của thành phố Thánh. Bọn chúng chỉ biết đến sự phồn vinh của bản thân, và đem trút đủ mọi rác rưởi dơ bẩn về đây. Cậu thừa sức tự kiểm chứng bằng chính mắt mình."
"Nezumi..."
"Trực giác mách bảo tôi ràng, lũ quái vật kia chỉ chọn cư dân của No.6, những người khỏe mạnh, sống ở nơi mà mọi dơ bẩn đều được thải đi xa, để lại môi trường sạch sẽ với đầy đủ chất dinh dưỡng. Các ngài quái vật cũng sành ăn thật đấy."
"Vì sao cậu lại khẳng định như vậy?"
"Shion, tôi không hiểu sinh thái côn trùng, nhưng cả ong, kiến hay châu chấu đều xuất hiện ở nơi có con mồi phong phú, đúng không? Tuy mật độ dân số West Block cao hơn hẳn nội thành, nhưng nơi này không có bóng dáng bọn quái vật đó. Nói cách khác, West Block không tồn tại vật chủ và con mồi chúng cần."
Shion nghe mà câm nín. Suy nghĩ rối tung cả lên. Đầu cũng nhoi nhói đau. Nezumi đưa tay chạm vào má Shion.
"Xin lỗi... Tôi không cố ý khiến cậu khó chịu. Thôi quên đi. Cậu là người ở bên trong, ở bên trong bức tường thành."
"Cái gì bên trong bên ngoài... Tôi không hiểu."
"Tất nhiên cậu không hiểu. Các người chưa từng nỗ lực tìm hiểu chuyện ở bên ngoài bức tường, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm như vậy. Một đám người vô tri, ngạo mạn, hạnh phúc... Nhưng cũng thật đáng thương. Còn cậu, đã văng ra khỏi đó rồi."
Và không thể tiếp tục vô tri, ngạo mạn, hạnh phúc được nữa. Cậu muốn nói như vậy phải không?
Vẫn câm nín, Shion nhìn vào mắt Nezumi.
Nếu chưa từng nỗ lực tìm hiểu những điều mình không biết mà là ngạo mạn, nếu cuộc sống hạnh phúc từ bấy đến nay được xây dựng trên nền tảng ngạo mạn đó, thì được thôi, mất cũng chẳng sao. Tôi cũng mong được văng khỏi đó đây.
"Nezumi."
"Ừ?"
"Tôi muốn biết sự thật. Đâu mới là sự thật, cái thế giới mà tôi đang sống sẽ biến đổi ra sao, tôi muốn biết diện mạo thực sự của nó."
Nezumi nhún vai, nhoẻn miệng cười, "Cậu còn trẻ quá."
"Hình như chúng ta cùng tuổi thì phải."
"Kinh nghiệm cuộc sống không giống nhau. Muốn biết diện mạo thực sự gì gì đó... Đúng là một lời thoại sến súa, chắc chỉ Hamlet mới nói được thôi."
(Hamlet là một vở kịch của William Shakespeare, có lẽ được sáng tác vào năm 1601. Cốt truyện của tác phẩm có nguồn gốc từ thể loại Saga thời Trung cổ)
"Hamlet là ai?"
"Hoàng tử Đan Mạch. Cậu đó, trước khi tìm biết sự thật thì hãy chỉnh trang lại mớ kiến thức cục bộ của mình đi. Cậu gần như chẳng có chút vốn liếng gì về văn học cổ điển."
"Bởi vì... chúng không cần thiết. Chính quyền No.6 cũng không khuyến khích đi sâu vào lĩnh vực nghệ thuật."
Nezumi vươn tay lấy hai quyển sách trên kệ.
"Nếu cậu đoán không sai, mấy chuyện rắc rối này sẽ tạm dừng trong mùa đông, nói cách khác đó là thời gian hoãn binh trước khi xuân sang, đúng không?"
"Chắc thế."
"Cho nên chúng ta không cần phải vội, sốt ruột cũng vô ích. Trong khi chờ cậu bình phục hoàn toàn để chạy nhảy tung tăng như trước, hãy đọc những thứ này cho nó nghe đi."
"Nó?"
Con chuột nhắt màu nâu nhảy lên đầu gối Shion, đứng bằng hai chân sau.
"Nó rất thích Macbeth, còn quyến Paust này nữa, cậu nghe bao giờ chưa?"
(Một vở kịch của Goethe, về một người bán linh hồn cho quỷ dữ để thỏa mãn ước mơ và khát khao hiểu biết)
"Chưa từng."
Nezumi nhíu mày, cố ý thở dài thật mạnh.
"'Nếu bản thân không đủ nhận thức, thì chớ mong lay động được trái tim người khác. Nếu không biết đối đãi bằng chân tâm, thì chớ mong nghe được tiếng lòng của người khác. Cậu đó, đừng chỉ lo vỗ béo cái đầu, thỉnh thoảng cũng cần nuôi dưỡng tâm hồn nữa chứ! Chẳng phải mẹ cậu từng đọc sách cho cậu nghe sao?"
"Ừ."
Con chuột nhắt kêu rối rít.
"À, đúng rồi, nhắc đến mẹ cậu, bà ấy có gửi lời nhắn cho cậu đây, suýt nữa thì tôi quên mất."
"Hả?"
Nezumi đỏ mặt lảng sang hướng khác.
"Dù sao cậu cũng đã sống sót... Bởi thế, tôi nghĩ chí ít cũng nên báo cho mẹ cậu biết cậu đang ở đây."
"Cậu giúp tôi báo tin cho mẹ sao?"
"Không phải tôi, tôi chỉ ở dưới đường cống thoát nước thôi, là nó làm hết đó."
Con chuột nhắt màu nâu ngoẹo đầu.
"Là nó giúp cậu đưa tin cho bà ấy, tôi cho nó ngoạm mẩu giấy rồi mang đến cho mẹ cậu. Tuy là phương pháp cũ rích, nhưng có thể qua mặt mạng lưới giám sát của Cục Trị an."
"Cảm ơn nhé."
"Cho tôi xin, cậu đừng dùng ánh mắt sáng long lanh rồi cảm ơn tôi trịnh trọng như thế. Cậu không thấy ngượng miệng sao?"
"Tôi cảm ơn con chuột này."
"Ồ, thế hả."
Shion thực sự rất biết ơn Nezumi. Giờ thì cậu đã thấm thía, để vượt qua bức tường kia chật vật đến nhường nào. Thế nhưng, bất chấp nguy hiểm và gian nan, Nezumi vẫn giúp cậu báo tin cho mẹ. Cậu cảm kích Nezumi, từ tận đáy lòng mình. Thì ra "hiểu biết" chính là thế này đây.
"Nhưng mẹ cậu cũng bản lĩnh lắm nhé, gửi tin cho cậu ngay trước cặp mắt cú diều của Cục Trị an."
Nezumi ném cho Shion mẩu giấy dài chừng một ngón tay, trên đó có một chuỗi kí tự viết hơi lộn xộn.
LK, gần với 3000, Latch Build 3F, không chắc lắm, K
"Thế này nghĩa là gì?"
Không ai bảo ai, cả hai nhìn nhau.
"Đây là tin tức mẹ ruột gửi cho con trai yêu dấu kia mà, cậu không có tí ấn tượng nào à?"
"Không có. K hẳn là chữ cái đầu tiên trong tên của mẹ, nhưng cũng không chắc chắn."
"Địa chỉ chăng? Nhưng vùng này vốn không hề có số nhà... Latch Build à? Hay là để tôi đi điều tra xem sao."
"Mẹ có quen ai ở West Block sao?"
Shion rất bất ngờ, cậu chưa từng nghe mẹ nói là có người quen ở West Block.
"À, nói không chừng..."
Nezumỉ lấy tay gõ gõ tạo thành nhịp điệu rất êm tai.
"Gì vậy?"
"Là cha cậu."
"Không thể nào... Cậu xem tiểu thuyết quá nhiều rồi. Tuôn ra những lời này mà không thấy ngượng miệng à?"
"Học nhanh gớm. Nhưng cậu nói cũng phải, nếu vậy thì chẳng khác gì kịch bản phim truyền hình! Người cha lưu lạc trùng phùng với đứa con trai mười sáu tuổi."
Giọng Nezumi đột nhiên trầm hơn.
"Con trai, cha rất nhớ con."
"Cha ơi, con cũng rất nhớ cha."
Shion lao vào vòng tay Nezumi, ôm thật chặt. Ấm áp quá! Hơi lạnh của thi thể Yamase chợt trỗi dậy trong lồng ngực Shion. Gạt nó sang một bên, Shion nhắc nhở bản thân đừng quên hơi ấm này, đừng quên cảm giác ấp iu một cơ thể sống. Cậu mong sao mình và những người khác đều có thể tiếp tục sinh tồn, không bị tước đoạt tính mạng một cách ngang ngược. Cậu dùng cả con người mình cảm nhận niềm vui được thở, được sở hữu tấm thân ấm nóng.
Nezumi nhẹ nhàng buông Shion ra.
"Cậu diễn cũng ngọt ghê!"
"Ừ. Tôi đã trưởng thành trong một thời gian ngắn nhỉ."
"Đúng là một học sinh ưu tú. Nào, đi thôi."
"Đi đâu?"
"Ra ngoài."
Bên ngoài trời tối đen. Nghe nói ở đây, buổi tối đều đen như mực.
Gió lạnh thổi vù vù, lạnh cắt da cắt thịt.
"Cậu nhìn xem."
Nezumi chỉ tay.
Đằng xa là No.6, một khoảnh trời sáng rực rỡ, cách biệt hẳn với bóng đêm.
"Bất kể là tinh mơ, ban ngày hay đêm tối, ở đó đều sáng rực, đẹp đẽ như vậy."
"Ừ."
"Nhưng từ nay cậu sẽ sống ở đây."
Ở nơi bị bóng tối che phủ, chỉ có vài ngọn đèn lác đác. Ánh sáng yếu ớt, khiến bóng đêm càng thêm dữ dội.
Mây tản ra, vầng trăng hé lộ. Là trăng non, giống như phần móng tay bị cắt treo lơ lửng trên bầu trời. Nezumi cúi xuống nhặt lên một vật.
"Cậu nhìn này."
Là ong, một con ong đã chết.
"Đây là loại ong bắp cày bình thường."
"Xem ra cậu nói đúng, thời kì hoạt động của ong đã kết thúc."
"Trước khi mùa xuân đến, vẫn có thể..."
Vẫn có thể tranh thủ thời gian. Còn vài tháng để cứu vãn mọi chuyện.
"Nếu cậu thực sự muốn chiến đấu với đám ong kí sinh, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu cậu muốn giúp đỡ No.6, thì đừng tính phần tôi."
"Cậu căm hận No.6 ư?"
Nezumi không đáp. Gió càng lúc càng mạnh, xung quanh, tiếng cành lá cọ vào nhau khô khốc, bóng cây lay động trong đêm.
"Shion!"
"Ừ?"
"Thành phố nơi cậu sống, mới là kí sinh trùng."
"Sao?"
"Bám lên vật chủ, hấp thụ chất dinh dưỡng, cuối cùng nuốt chửng tất cả. No.6 là thành phố như vậy đấy, thành phố kí sinh... Cậu hiểu tôi nói gì không?"
"Không hiểu."
"Không bao lâu nữa cậu sẽ hiểu. Cậu nói muốn biết sự thật, nhưng một khi đã biết, thì không thể quay đầu được nữa. Cậu nên chuẩn bị tâm lý trước đi."
"Đã không thể quay đầu từ lâu rồi."
"Nói cũng phải."
Tiếng Nezumi cười lẫn vào trong gió, làm dịu âm điệu hun hút khô khốc ấy.
"Sau khi biết được sự thật mà cậu vẫn muốn bảo vệ No.6, thì..."
Trong bóng tối, Nezumi quay đầu lại nhìn Shion. Shion cảm nhận được ánh mắt nó, cảm nhận được sắc xám đang rực lên.
"Sẽ thành kẻ địch của tôi."
Lạnh quá, quay vào thôi. Nezumi chợt nói với giọng khác hẳn. Nó xoay người, vừa huýt sáo vừa bước xuống tầng hầm.
"Nezumi."
Tiếng huýt sáo ngưng lại.
"Cậu vẫn chưa cho tôi biết tên thật."
"Nezumi chính là Nezumi, hỏi nhiều làm gì."
"Nhưng nó không hợp với cậu. Hơn nữa cậu đã hứa rồi mà, chỉ cần tôi sống sót cậu sẽ cho biết tên."
Có tiếng cười khẽ, nhưng mau chóng biến thành tiếng huýt sáo, tiếp đó là tiếng sập cửa. Màn đêm lại chìm trong tĩnh lặng.
Chỉ còn Shion một mình ngơ ngác, đứng yên tại chỗ. Gió lùa vào mái tóc bạc của cậu, xa xa có tiếng chó oăng oẳng.
Cậu ngẩng đầu nhìn về thành phố ngập tràn ánh sáng. Nơi mà Nezumi khinh thường gọi là "thành phố kí sinh", lại lộng lẫy nhường kia.
Shion nhắm mắt hít thật sâu.
Rồi chậm rãi tiến về phía tầng hầm.