Chương 1
Hãy tiếp tục sống! Và kể chân tướng cho những ai chưa biết, để họ hiểu rõ hơn về sự thật!
- Hamlet, William Shakespeare
Shion gấp sách lại.
Có tiếng mưa rơi.
Trong căn phòng dưới lòng đất này, lẽ ra không thể nghe thấy âm thanh phía ngoài, nhưng chẳng hiểu sao bên tai vẫn văng vẳng tiếng gió mưa.
Con chuột nhắt bò lên gối Shion, râu rung rung, hai chân trước chắp vào như đang nài ni.
"Muốn tao đọc quyển này à?"
Chít chít.
"Mày thích các vở bi kịch quá nhỉ! Sao không chọn vở nào vui vẻ hơn?"
Con chuột ngẩng mặt lên, đôi mắt màu nho hấp háy. Shion tựa vào ghế, bắt chéo chân. Con chuột vẫn bám trên đầu gối cậu.
Kiểu dáng sang trọng và hoa văn chạm trổ tinh xảo trên lưng tựa cho thấy chiếc ghế này là hàng đắt tiền, nhưng hiện tại nó đã rất cũ kĩ, sơn bong tróc lỗ chỗ, đệm ghế cũng bạc màu. Dù vậy, nó vẫn là một trong số ít đồ nội thất ở đây. Một tuần trước, Shion đã lôi chiếc ghế này ra khỏi đống sách đồ sộ chiếm cứ hai phần ba diện tích căn phòng.
"Nói không chừng dọn dẹp hết đống sách sẽ bới thêm được nhiều món quý giá khác."
Shion nói nửa thật nửa đùa. Nghe vậy, Nezumi cười nhạt.
"Nếu có thời gian nghĩ mấy chuyện vô bổ đó thì lo mà rèn luyện thể lực đi. Nhìn bộ dạng xanh xao của cậu biết ngay là loại công tử bột chưa từng lao động chân tay."
"Trước đây tôi phụ trách quét dọn công viên, ngày nào cũng lao động chân tay cả mà."
Nezumi nhún vai, giọng chế nhạo, "Quét dọn công viên? Dọn sạch cái công viên đó mà là lao động chân tay à? Cậu chỉ điều khiển mấy con robot thôi chứ gì? Này cậu công tử bột, lao động chân tay ấy mà..."
Nezumi nhíu mày, vươn đôi tay mảnh khảnh nhưng rắn rỏi, tóm lấy tay Shion.
"Là phải dùng cả tay, chân và thắt lưng để thực hiện phải vận dụng sức lực toàn thân! Cậu nhớ cho kĩ vào."
Shion đã quen với lối nói châm chọc gay gắt của Nezumi nên chẳng để bụng. Trái lại, cậu nhận ra đằng sau những lời mỉa mai ấy là sự thật không thể chối cãi. Trước khi kịp tự ái cậu đã đồng tình với điều Nezumi nói rồi. Quả thật, khi còn sống ở thành phố Thánh No.6, công việc chủ yếu của cậu là ấn các nút điều khiển bọn robot chứ chẳng phải làm công việc tay chân nào. Cậu chưa từng nếm trải cảm giác lưng đẫm mồ hôi, bàn tay xây xước phồng rộp, toàn thân rệu rã, bụng đói cồn cào, sau một ngày làm việc, đặt lưng xuống là ngủ say như chết.
"Bởi vậy nên tôi mới muốn làm việc này."
Cậu chỉ vào đống sách chất cao như núi.
"Dọn dẹp đống sách ấy, phân loại, rồi sắp xếp chúng cho gọn gàng, như vậy là lao động chân tay đích thực, đúng không?"
"Cậu sẽ mất một trăm năm để hoàn thành việc đó."
"Một tuần là đủ rồi."
Nezumi lại nhún vai, làu bàu.
"Tùy cậu! Cậu muốn làm gì thì làm, nhưng đừng có động vào những thứ khác ngoài sách và kệ sách."
"Hình như ở đây ngoài sách và kệ ra cũng đâu còn thứ gì khác?"
"Chưa biết chừng sẽ xuất hiện vài món đồ quý. Nói thật, ngay cả tôi cũng không biết có gì bên dưới."
Bọn chuột nhắt lủi trong khe hở giữa các chồng sách kêu chít chít. Shion cầm lấy một quyển sách nhỏ màu xanh lá nhạt.
"Nezumi."
"Hử?"
"Cậu bắt đầu sống ở đây từ khi nào?"
Vách tường bong tróc xi măng, cả nghìn quyển sách chất đống trong căn phòng dưới lòng đất, hoàn toàn không phù hợp cho con người sinh sống.
"Chắc không phải từ nhỏ chứ? Quê cậu ở đâu?"
Shion chợt im bặt, vì cậu nhận ra đôi mắt xám sẫm của Nezumi lóe lên tia sắc lạnh.
"À... Xin lỗi."
Nezumi giật quyển sách trên tay Shion, ném sang bên cạnh.
"Nếu còn định ở lại đây..."
Khoác tấm vải dệt bằng siêu sợi lên, nó thở dài, "Thì hãy bớt tò mò đi. Chuyện gì cậu cũng muốn nhúng tay vào, tôi không chịu nổi đâu."
"Không phải tò mò, tôi chỉ muốn biết thôi."
"Bạ đâu hỏi đó, đào bới những chuyện mình muốn biết chính là tò mò. Cậu phải nhớ cả điều này nữa."
Những lời của Nezumi khiến Shion thấy tức giận, một cơn giận vô duyên vô cớ. Không phải là tò mò, Shion kéo Nezumi đang định ra ngoài lại.
"Mà vì tôi chẳng biết gì hết nên mới muốn tìm hiểu."
"Cho nên, tôi mới nói đó là..."
"Nếu không cần thiết, tôi đã chẳng buồn để tâm. Nhưng tôi muốn biết... Ối!"
Cắn phải lưỡi rồi.
Shion bụm miệng, ngồi phịch xuống sàn. Cậu đau đến mức khóe mắt rưng rưng.
Nezumi bật cười.
"Cậu đúng là đồ ngốc bẩm sinh, hết sự cố nọ tới rủi ro kia. Mà này, cậu không sao chứ?"
"Không sao, hóa ra cắn phải lưỡi lại đau đến vậy."
Khi còn sống tại No.6, tức là từ thuở lọt lòng cho đến năm mười sáu tuổi, Shion chưa từng nói năng hấp tấp đến mức cắn phải lưỡi, cũng chẳng có chuyện lòng như lửa đốt nói không nên lời rồi bất giác níu lấy người ta.
"Rồi sao?"
Nezumi ngồi xuống, chăm chăm nhìn Shion. Đôi mắt lấp lánh như lụa bóng thượng hạng giờ đã hiền hòa trở lại.
"Cậu muốn biết chuyện gì?"
"Chuyện của cậu... Tôi muốn biết mọi chuyện về cậu."
Nezumi ngẩn người, há hốc mồm, chớp mắt liên hồi.
"Shion, có phải gần đây cậu đã đọc những quyển sách kì quặc không?"
"Sách kì quặc?"
"Thì mấy quyển tiểu thuyết tình yêu dày cộp kể chuyện chàng hoàng tử đột ngột xuất hiện trước mặt nữ chính có số phận trắc trở, đôi tình nhân bị hắt hủi, trải qua bao sóng gió, cuối cùng cũng được hạnh phúc bên nhau, đại loại vậy."
"Tôi chưa đọc thể loại đó bao giờ cả."
"Vậy cậu học đâu ra câu thoại 'tôi muốn biết mọi chuyện về cậu' thế hả?"
"Tự tôi nói chứ cần gì học đâu ra."
"Cậu nói thật à?"
"Đương nhiên rồi, Nezumi."
Shion liếm môi, nhìn thẳng vào đôi mắt xám sẫm.
"Vì tôi chẳng biết gì hết nên mới muốn tìm hiểu. Tôi chỉ biết cậu đã cứu tôi, còn tên cậu, quá khứ của cậu, tại sao cậu lại sống ở đây một mình, tôi không biết tí gì cả, hoàn toàn mù tịt."
Nezumi nắm lấy tay Shion. Ngón tay Nezumi vẫn lạnh và cứng như băng.
"Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết. Đặt tay cậu lên đấy."
Shion làm theo, đặt tay lên ngực Nezumi.
"Có cảm giác gì?"
"Cảm giác gì á? Thì là ngực của đàn ông, vừa cứng vừa phẳng."
"Phải, phải, phải, xin lỗi vì tôi không có bộ ngực to mềm mại. Thế còn gì nữa?"
"Còn..."
Cách lớp áo thô ráp của Nezumi, bàn tay Shion cảm nhận được nhịp đập, thân nhiệt, cơ thể săn chắc.
Chẳng hiểu sao Shion lại thấy nghẹn lời, chỉ rút tay lại rồi nắm chặt.
Nezumi phì cười.
"Tim đập theo nhịp và thân thể ấm áp, đúng không?"
"Cậu còn sống nên tim sẽ đập, sẽ có thân nhiệt, đó là điều hiển nhiên mà?"
"Đúng vậy, tôi còn sống, hiện đứng trước mặt cậu, vậy là đủ, cậu còn muốn biết gì nữa?"
"Ý tôi không phải vậy..."
Nezumi đứng dậy, cúi nhìn Shion, ánh mắt lạnh lẽo hệt như những ngón tay của nó.
"Cậu muốn biết những thông tin có thể quy đổi thành số liệu như ngày tháng năm sinh, quá trình trưởng thành, chiều cao, cân nặng, chỉ số IQ, DNA chứ gì? Cậu chỉ biết dùng các số liệu vô tri để cân đong đo đếm một con người, nên chẳng thể thấu hiểu một người còn sống sờ sờ đang đứng ngay trước mặt cậu."
Shion cũng đứng dậy, nắm tay siết chặt hơn.
"Cậu thích châm chọc, mỉa mai người khác, ghét ăn cá, tướng ngủ thì xấu tệ hại."
"Hả?"
"Tuy cậu hiểu biết nhiều nhưng kiến thức lộn xộn chẳng đâu vào đâu. Tôi cứ tưởng tính khí cậu chỉ thất thường thôi, chẳng ngờ cậu còn lười biếng và bừa bộn. Cậu thích ăn xúp nóng bỏng lưỡi, nhưng chỉ cần nêm nếm gia vị thừa thiếu tí ti là cậu liền nổi cáu. Đêm qua trong lúc ngủ say, cậu đã đạp tôi xuống giường ba lần."
"Shion, khoan đã..."
"Sau khi đến đây sống, tôi đã biết được những điều đó, chúng không phải là số liệu. Tôi không hề và cũng không muốn dùng số liệu cân đong đo đếm cậu."
Nezumi nhìn sang hướng khác.
"Đối với cậu, tôi chỉ là người xa lạ. Tốt hơn hết, cậu đừng nên dành sự quan tâm cho người lạ. Bốn năm trước, cậu đã cứu tôi, tôi nợ cậu một món nợ lớn, nên lần này tôi muốn trả ơn. Chỉ cần cậu thích, muốn sống ở đây bao lâu, muốn làm gì cũng được, nhưng hãy bỏ ý định tìm hiểu chuyện của người khác đi."
"Vì sao?"
"Sẽ khiến mọi việc trở nên rắc rối."
"Rắc rối? Tìm hiểu người khác sao lại là rắc rối được?"
"Đối với loại người như cậu sẽ là rắc rối to. Tuy cậu năng tìm tòi và tiếp thu kiến thức, nhưng lại quá yếu đuối, cậu dễ dàng tin tưởng và chấp nhận người xa lạ. Tôi từng bảo cậu phải vứt hết những thứ vô bổ rồi còn gì?"
"Ừ thì..."
"Nhưng bây giờ cậu lại bỏ ngoài tai điều tôi nói, bắt đầu dành sự quan tâm cho tôi, muốn tìm hiểu tôi, định ôm đồm thêm nhiều thứ dư thừa khác. Đúng là tên ngốc hết thuốc chữa!"
Shion không sao tiêu hóa được những lời Nezumi nói, chúng khó hiểu và khiến cậu bối rối hơn bất kì quyển sách chuyên ngành nào cậu từng đọc.
"Nezumi, tôi không hiểu."
Shion thành thực nói.
Nezumi khẽ nhún vai.
"Càng thấu hiểu thì càng nảy sinh nhiều tình cảm, khi đó cậu không thể xem đối phương như người xa lạ, thế là rắc rối to rồi còn gì?"
"Tại sao lại là rắc rối to?"
"Nếu một mai chúng ta phải đối đầu với nhau, cậu sẽ không thể xuống tay giết tôi được."
Nezumi nói, giọng điệu như đang cười. Shion ra sức giẫm mạnh xuống tấm thảm cũ kĩ.
"Trong lúc cậu còn đang do dự trù trừ vì bị tình cảm ràng buộc thì con dao trên tay tôi đã đâm vào tim cậu rồi. Tuy dao là một vũ khí lạc hậu, nhưng vẫn rất hữu dụng."
"Chúng ta mà phải đối đầu ư? Ý nghĩ đó thật kì quặc! Cậu không thấy nực cười à?"
"Thế à? Tôi lại cho rằng rất có khả năng."
"Nezumi!"
Một tiếng động lớn đột ngột vang lên, chồng sách đổ sập xuống sàn. Một con chuột nhắt nhảy lên vai Nezumi.
"Được rồi, nếu cậu muốn dọn dẹp thì bắt tay vào làm đi, một tuần trôi qua nhanh lâm đấy. Tôi phải ra ngoài làm việc đây."
Nezumi nhanh chóng xoay người bước ra cửa.
Shion cảm thấy toàn thân bải hoải, mồ hôi lạnh dính nhớp. Trò chuyện với Nezumi, đôi lúc khiến cậu căng thẳng đến mức mồ hôi đầm đìa. Shion liếm đôi môi khô khốc, lẩm bẩm.
"Thậm chí tôi còn không biết cậu làm công việc gì. Tôi chỉ muốn biết thôi mà, nhưng cậu lại... Ai mới là người quá đáng ở đây chứ?!"
Cậu bắt đầu thu dọn các chồng sách.
"Shion..."
Cửa mở, tiếng Nezumi vọng vào. Một đôi găng tay bảo hộ bay về phía cậu.
"Để tay trần làm việc, cẩn thận kẻo gãy móng tay đấy."
Shion chưa kịp nói "cảm ơn" thì cánh cửa đã đóng sập, bốn bề lại rơi vào tĩnh lặng.
Hành động quan tâm này và những lời nói lạnh lùng ban nãy, nên tin vào đâu đây? Shion cảm thấy hoang mang, mơ hồ, chính vì thế cậu càng muốn tìm hiểu đến cùng.
Shion đeo găng tay vào, bắt đầu gom nhặt sách dưới sàn.
Khi làm việc nặng nhọc, tốt nhất nên đeo găng tay. Ngay cả chuyện này cậu cũng không biết.
Cậu muốn biết những thông tin có thể quy đổi thành số liệu. Cậu chỉ biết dùng các số liệu vô tri để cân đong đo đếm một con người.
Những lời nói vài phút trước hãy còn văng vẳng bên tai.
Khi được đào tạo trong môi trường giáo dục cao cấp nhất ở No.6, các thầy cô đã dạy cậu phương pháp phân tích con người thông qua số liệu.
Cơ thể người trưởng thành được cấu tạo từ sáu mươi triệu tế bào, chia làm 274 chủng loại. Shion nhớ rõ tên gọi, hình dạng và chức năng của từng chủng loại đó. Cậu còn nắm tường tận vị trí và chức năng của từng cơ quan nội tạng, cũng đã học về cách thức chuyển tiếp thông tin giữa hạch hạnh nhân hoặc vùng khứu giác với hồi hải mã.
Nhưng những điều này hoàn toàn không thể áp dụng với Nezumi. Dù vận dụng bao nhiêu kiến thức cậu cũng không tài nào hiểu được người mà cậu cùng chung sống suốt một tháng qua.
Nezumi thật sự cho rằng một ngày kia họ sẽ trở thành kẻ địch, sẽ tàn sát lẫn nhau ư? Tại sao lại thế? Lời nói và hành động của Nezumi cứ như những câu đố hóc búa, làm đầu óc Shion rối loạn.
Không thể nắm bắt nên càng muốn tìm hiểu đến cùng, Shion muốn tìm hiểu mọi thứ về Nezumi, về những điều không thể quy đổi thành số liệu.
Shion lắc lắc đầu. Mấy con chuột nhắt bò qua bò lại bên chân cậu.
Không nghĩ nữa. Cứ ở đây suy nghĩ miên man cũng chẳng được gì. Bây giờ cận phải chiến đấu với đống sách vở này trước đã.
Chẳng mấy chốc, toàn thân Shion đã ướt đẫm mồ hôi, thắt lưng ê ẩm, tay mỏi rã rời. Nhưng nguyên nhân khiến công việc bị gián đoạn hết lần này đến lần khác chẳng phải do cơ thể đau nhức và mệt nhọc, mà là những quyển sách. Hễ vô tình lật giở quyển sách nào đó, cậu lại bị nội dung của nó thu hút, thế là cứ ngồi đọc mê mải, không tài nào dứt ra được. Mỗi lần như thế, con chuột nhắt đều nhảy lên bề mặt sách.
"Chờ một lát, tao xem thêm chút nữa rồi dọn tiếp."
Chít chít.
"Biết rồi, tao làm, tao làm ngay đây."
Ngày thứ ba, Shion phát hiện một vật bên dưới đống tạp chí khoa học cũ, một chiếc hộp nhỏ màu bạc - hộp đựng dụng cụ cứu thương. Đó là chiếc hộp của Shion.
Vào đêm giông bão của bốn năm trước, Nezumi, một kẻ đột nhập toàn thân ướt sũng, bất ngờ xuất hiện trước mặt Shion. Nhìn thấy bả vai Nezumi bê bết máu, tưởng như sắp ngất đi, Shion không kìm lòng được chìa tay cứu giúp. Lúc ấy, trong cậu dấy lên khát khao bảo vệ mãnh liệt, khiến cậu quên đi nỗi sợ hãi khi đối diện với kẻ đột nhập. Ngay cả khi đã biết thiếu niên đó là một VC, tội phạm nguy hiểm đối với No.6, ý định đó vẫn không hề suy suyển. Shion cho Nezumi nơi trú ẩn, sơ cứu vết thương cho nó, cũng để nó được nghỉ ngơi. Shion làm tất cả không chút do dự, đắn đo. Nhưng chính việc này đã khiến cậu đánh mất mọi đặc quyền cũng như cuộc sống an nhàn sung túc.
Đêm hôm ấy, Shion đã dùng những dụng cụ và thuốc trong chiếc hộp này, chữa trị vết thương do bị đạn bắn trên vai Nezumi. Sáng hôm sau, Shion tỉnh dậy, phát hiện trong phòng mất đi bốn vật. Sơ mi ca rô màu hồng cho Nezumi mượn, khăn tắm, hộp cứu thương, và bản thân Nezumi Hai trong số đó đã quay lại với cậu. Không, chiếc hộp cứu thương thì có thể nói vậy, nhưng Nezumi thì không. Người cứu Shion thoát khỏi cạm bẫy của Cục Trị an, đưa ra ngoại thành No.6, chính là Nezumi.
Không phải Nezumi đã quay lại, mà là tôi lưu lạc đến chỗ Nezumi.
Đây chính là hiện thực. Từ chốn yên bình của thành phố Thánh, Shion sa chân đến một căn phòng dưới lòng đất không thấy nổi ánh mặt trời, có lẽ cũng chẳng thể đường hoàng quay lại No.6 nữa.
Mẹ Karan vẫn còn ở đó, mẹ sẽ lo lắng đến nhường nào cho đứa con trai bị xem là tội phạm đào tẩu? Tuy Shion biết nghĩ nhiều cũng vô ích, nhưng cậu không khỏi buồn bã.
Cậu không thể vứt bỏ mọi thứ rồi cứ thế sống qua ngày như Nezumi nói. Nếu mất đi điểm tựa, cậu sẽ suy sụp. Nếu không nhớ về ai, cậu sẽ phát điên lên mất.
Cậu mở hộp, dụng cụ sát trùng tự động có vẻ vẫn hoạt động bình thường. Dưới ánh đèn đỏ của thiết bị sát trùng, Shion nhìn thấy bộ dao phẫu thuật và băng gạc.
Trong lòng cậu dâng lên cảm giác hoài niệm, tựa như gặp lại người bạn cũ.
"Chít chít! Chít chít chít!"
"Chuyện gì? Tao biết rồi, tao đang dọn đây, mày khó tính thế!"
Shion cười nói.
Con chuột nhắt giơ chân lên, cất tiếng kêu khẽ, như muốn đáp lời cậu.
Cứ thế, trong vòng một tuần, một mình Shion gần như đã thu dọn gọn gàng đống sách ngổn ngang la liệt trên sàn nhà.
Đương nhiên không thể sắp xếp tất cả lên kệ, trên sàn vẫn còn rất nhiều chồng sách chất cao như núi, nhưng không gian sinh hoạt đã rộng rãi hơn hẳn.
"Thế nào?"
Shion hỏi, giọng tự hào.
Nezumi ngồi ườn ra ghế, ngáp dài lười biếng.
"Cậu chỉ bới ra được hộp cứu thương, mấy tấm chăn, ly có quai, lò sưởi kiểu cũ thôi à?"
"Cũng khá nhiều mà."
"Chỉ đáng tiếc là cậu không tìm được giấy phép vào No.6."
Shion đứng trước mặt Nezumi, nhìn thẳng vào mắt nó. Nếu muốn nói chuyện nghiêm túc thì không được lảng tránh ánh mắt của đối phương. Đây là một trong những điều Shion học được sau một tháng sống cùng Nezumi.
Shion cúi người, vịn lấy tay ghế, xáp lại gần Nezumi.
"Gì vậy?"
Trước thái độ nghiêm túc của Shion, Nezumi không khỏi run lên.
"Nezumi, mẹ tôi ở No.6, bà là người thân duy nhất của tôi. Dù cậu chế nhạo tôi thế nào, tôi cũng không thể bỏ mặc mẹ mình được. Nhưng, tôi chẳng hề lưu luyến gì cuộc sống ở thành phố. Dù thời gian có thể đảo ngược, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc quay lại thời điểm khi còn là công dân No.6. Tôi nói thật đấy, chưa bao giờ tôi nghĩ tới việc đó."
Shion chăm chú nhìn vào đôi mắt xám sẫm, không chớp mắt lấy một cái.
"Cậu một mực khẳng định cuộc sống ở No.6 là giả tạo, chính tôi cũng tự nhận ra. Và tôi chẳng hề muốn quay lại với cuộc sống yên bình sung túc giả tạo ấy."
"Thế tức là cậu đã hạ quyết tâm sống bên ngoài thành phố Thánh?"
"Đúng vậy."
"Cậu đưa ra quyết định đó sau khi đã biết đây là một nơi như thế nào à?"
Shion không trả lời được.
Nezumi khẽ nhếch miệng cười nhạt.
"Cậu chẳng biết gì cả. Không biết thế nào là đói rét, thế nào là tái tê vì vết thương mưng mủ không ai cứu chữa, thế nào là đau đớn khi còn sống mà thịt da lên dòi thối rữa, thế nào là tuyệt vọng khi phải nhìn người khác chết đi mà mình lại chẳng làm được gì. Những cảnh ngộ đó, cậu đều chưa trải qua, lại liều lĩnh nói ra những lời hoa mĩ. Cậu thấy được cái gì chứ? Chẳng qua mới chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, ngửi được chút hương vị của thành phố đó, đừng ra vẻ như mình biết tất cả nữa.
Bất kể là giả tạo hay là hào nhoáng, ở No.6 đích thực có chiếc giường ấm áp, đầy đủ thức ăn, nước sạch, hệ thống y tếvà hệ thống giáo dục hoàn thiện, còn có cả các khu vui chơi giải trí. Đó đều là những thứ xa vời mà người dân nơi đây có nằm mơ cũng không thấy được. Không ở đó? Thật ngạo mạn! Ngạo mạn đến mức khiến người ta chán ghét. Nếu không phải thế thì cậu chỉ là một kẻ khoác lác!"
Shion hít một hơi, tay bấu chặt hơn vào thành ghế.
"Có thể tôi ngạo mạn, nhưng tôi không nói dối. Bất kể đây là đâu, tôi cũng đã quyết định sẽ ở lại nơi này. Cũng chẳng phải vì tôi đã trở thành tội phạm bị No.6 truy nã. Cho dù không có nguyên nhân đó, tôi cũng sẽ ở lại đây, bất kể điều kiện, hoàn cảnh có thế nào đi chăng nữa."
"Lý do là, gì? Nếu cậu không nói dối, cũng chẳng rót lời bùi tai, vậy điều gì đã khiến cậu đưa ra quyết định này?"
"Là cậu, vì cậu đã hấp dẫn tôi."
"Cái gì?"
"Cậu biết những việc tôi không biết, dạy tôi những điều trước đây chưa từng có ai dạy tôi. Nói thế nào nhỉ, tóm lại là cậu hấp dẫn tôi, vô cùng cuốn hút. Nên tôi muốn được ở lại đây, nhìn những gì cậu nhìn, ăn những thứ cậu ăn, hít thở cùng một bầu không khí với cậu. Tôi muốn có được những thứ mà No.6 không thể nào cho tôi."
Nezumi khẽ chớp mắt hai lần, sau đó vỗ trán lắc đầu.
"Shion, tôi phát hiện một điểm ở cậu."
"Điểm gì cơ?"
"Khả năng ngôn ngữ của cậu còn thua một con tinh tinh nữa."
"Tôi nghe nói khi so sánh bộ gen người và tinh tinh, kết quả chỉ khác nhau có 1.32% thôi. Nên cậu đừng coi thường tinh tinh."
"Tôi đang coi thường cậu đó, đồ ngốc! Cậu không thể dùng từ ngữ phù hợp hơn hả?"
"Tôi nói gì kì quặc lắm à?"
"Câu 'cậu hấp dẫn tôi' không thể nói tùy tiện như vậy. Đây là câu nói rất quan trọng, chỉ có thể nói với người không thể thay thế trong đời cậu mà thôi."
"Vậy tôi nên nói thế nào? Nói tôi yêu cậu à?"
Nezumi thở dài thườn thượt, lẩm bẩm, "Thôi bỏ đi. Nói chuyện với cậu, tôi sởn gai ốc đến nơi rồi. Cầm lấy này."
Nezumi nhét một quyển sách khá dày vào tay Shion rồi đứng dậy.
"Đây là Hamlet, cậu cầm lấy mà đọc."
"Tôi đã đọc rồi."
"Vậy đọc lại lần nữa, tăng cường khả năng ngôn ngữ yếu kém của cậu! Nhân tiện, học thêm từ vựng."
"Cách dùng từ của tôi tệ đến thế ư?"
Nezumi nói, nhanh hơn bình thường.
"Cậu chỉ thích những điều mới lạ, giống một nhà khoa học tìm thấy loại vi khuẩn mới hay phát hiện hành tinh con người chưa biết tới. Cậu gặp một loại người mà trước đây cậu chưa từng tiếp xúc, nên cực kì tò mò và mong đợi, chỉ thế thôi. Cậu không bị tôi hấp dẫn, cũng chẳng hề yêu tôi, cậu chỉ hứng thú khi nhìn thấy của hiếm. Đến cả việc này cậu cũng không hiểu sao?"
Những lời gay gắt như biến thành gai nhọn sắc bén, đâm vào màng nhĩ của Shion.
"Tôi không tin cậu."
Nezumi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Shion đang cản chặt môi dưới.
"Tôi không tin cậu. Cậu là người đã được bao bọc bởi cuộc sống sung túc và giả tạo từ thuở lọt lòng, là một người ngạo mạn đến mức có thể dễ dàng thốt ra câu muốn từ bỏ cuộc sống đó. Shion, từ lúc cậu làm công việc trong công viên, chẳng phải mỗi ngày đều phải thực hiện 'nghi thức' sao?"
Trước khi bắt đầu công việc phải thực hiện nghi thức đặt tay lên hình ảnh Tòa thị chính của No.6, hay còn gọi là "Giọt Trăng", xuất hiện trên màn hình hệ thống điều khiển và tuyên thệ trung thành với thành phố.
"Tôi xin thề vĩnh viễn trung thành với thành phố."
"Cảm ơn lòng trung thành của bạn. Hãy miệt mài với công việc trong ngày cùng niềm kiêu hãnh và trung thành ấy nhé."
Vậy đấy! Sáng nào cũng phải lặp lại nghi thức này, Shion rất khó chịu. Lời tuyên thệ vừa sáo rỗng vừa cường điệu kèm theo cử chỉ lố bịch, tất cả đều làm tổn thương lòng tự trọng của tuổi trẻ.
Đột nhiên Nezumi mỉm cười.
"Cậu chán ghét việc đó lắm hả?"
"Ừ."
"Bị ép buộc phải trung thành, cảm giác rất khó chịu?"
"Ừ... Đúng vậy."
"Nhưng cậu đã nhẫn nhịn. Cậu không hề phản kháng, mỗi sáng đều bình tĩnh đọc lời tuyên thệ. Shion, ngôn từ không nên sử dụng tùy tiện như vậy. Dưới ách áp bức không nên thản nhiên như vậy. Ngay điều này mà cậu còn không hiểu, bảo tôi làm sao tin cậu đây."
Đột nhiên, Nezumi vươn tay chạm vào má Shion.
"Tôi nói những lời gay gắt quá à?"
"Ừ."
"Tôi ấy mà, không hề oán trách cậu, cũng chẳng ghét bỏ cậu."
"Ừ. Tôi biết."
"Shion này..."
"Ừm?"
"Có muốn ra ngoài một chút không?"
Nezumi vò vò mái tóc Shion.
"Sức khỏe cậu chắc đã hoàn toàn hồi phục rồi. Có muốn tự mình nhìn xem nơi cậu đã quyết định sinh sống, là một nơi như thế nào không?"
Nezumi chậm rãi thu tay lại, trên ngón tay thon dài còn vương vài sợi tóc bạc. Tuy tóc Shion bạc trắng nhưng sáng bóng, càng nhìn càng thấy đẹp. Nhưng, vẻ đẹp này lại thật tàn khốc. Cả mái đầu bạc trắng chỉ trong một đêm, đường gân đỏ trên da như một con rắn quấn quanh cơ thể. Và cả tiếng thét hãi hùng của bọn trẻ khi nhìn thấy cậu. Shion không tài nào quên được ánh mắt đầy ắp nỗi sợ hãi và kinh ngạc như nhìn thấy quái vật dị dạng của chúng. Nhưng cậu nhất định phải ra ngoài, phải dùng đôi mắt để quan sát, dùng tai để nghe, dùng mũi để ngửi, dùng làn da để cảm nhận thế giới mà mình muốn sinh sống. Sau đó, cậu sẽ lại nói với Nezumi rằng.
"Dù nơi này có như thế nào, tôi vẫn muốn tiếp ở lại. So với việc bị giả dối bao vây, ngày ngày phải thốt lên những lời tuyên thệ sáo rỗng, tôi tình nguyện trụ lại đây..."
"Tôi có thể giúp cậu nhuộm tóc, cậu thích màu đen, nâu hay xanh lá cây đều được, thế nào?"
"Không, tôi không nhuộm đâu."
"Cứ để thế này à?"
"Ừ, cứ để nguyên thế này, tóc bạc có sao đâu, tốt hơn trọc đầu nhiều mà."
Nezumi cúi đầu, bả vai hơi run lên.
"Cậu quả thật rất thú vị, rất hài hước."
"Thật ư? Chưa có ai nói với tôi điều này."
"Cậu có thiên phú làm diễn viên hài đấy. So với việc đọc những quyển sách lý thuyết khó hiểu, tôi cho rằng cậu nên chuyển sang con đường diễn hài, bảo đảm tương lai vô cùng xán lạn."
"Tôi sẽ suy nghĩ."
"Cậu cứ suy nghĩ đi. Vậy ngày mai tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo nhé."
"Ừ."
"Còn nữa, có một nơi nhất định cậu phải đến."
"Latch Build hả?"
LK, gần với 3000, Latch Build 3F, không chắc lắm, K
Mảnh giấy do Karan gửi đến,gần như là một ẩn số, không tài nào đoán được địa điểm ấy ở đâu và rốt cuộc có ai ở đó.
"Cậu tìm thấy Latch Build rồi à?"
"Chưa, ở đây không có số nhà hay địa chỉ đâu. Nhưng rất lâu về trước, chỗ này từng là khu phố được quy hoạch rõ ràng, tôi đã tìm được bản đồ hồi đó, trên bản đồ đích thực có một khu là LK-3000."
"Cậu tìm hiểu giúp tôi..."
"Giết thời gian thôi ấy mà."
"Chẳng ngờ cậu lại có thời gian rảnh, tôi cứ tưởng cậu rất bận rộn..."
Nezumi ngắt lời Shion.
"Còn nữa, cậu viết thư đi."
"Để làm gì?"
"Gửi cho mẹ cậu chứ gì. Nhưng chỉ được một tờ giấy nhỏ, giới hạn trong mười lăm chữ thôi. Con chuột nhắt này bảo nó muốn ăn bánh mì do mẹ cậu nướng."
"Có thể giúp tôi chuyển thư à?"
"Tờ giấy nhỏ thì được, giới hạn mười lăm chữ, nhưng không bảo đảm có thể chuyển đến tận nơi đâu đấy."
"Nezumi..."
"Gì?"
"Cảm ơn cậu."
Nezumi lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào mặt Shion.
"Làm ơn đừng dùng ánh mắt đó để nói cảm ơn tôi được không? Tôi sởn hết gai ốc rồi đây này. Chuyện ngày mai thì để mai tính, giờ tôi phải đi tắm đây. Còn nữa, trước khi viết thư cho mẹ, cậu hãy đọc sách cho con chuột đó đi, nó ngóng chờ nãy giờ rồi."
Nezumi khuất bóng trong phòng tắm.
Shion ngồi trên ghế, mở quyển sách ban nãy Nezumi đưa cho. Mũi ngửi thấy mùi giấy thoang thoảng, cậu chăm chú đọc một mạch.
"Nếu lòng bạn hãy còn tha thiết đối với tôi, Horatio, xin đừng yên ngủ, hãy kéo dài thêm ít nữa cuộc sống nhọc nhân trên cõi đời ô trọc này, để kể rõ ngọn ngành câu chuyện của Hamlet tôi đây..."
(Người bạn thân nhất của hoàng tử Hamlet.
Trích Hamlet, Hồi 5, Cảnh 2, "Một phòng rộng trong lâu đài")
Và rồi Hamlet chết trong vòng tay của người bạn.
Shion gập sách lại.
Có tiếng mưa rơi từ bên ngoài vọng vào.
Trong căn phòng dưới lòng đất, sao lại nghe thấy tiếng mưa rơi? Tiếng mưa tựa như khúc nhạc yên bình thẩm thấu qua lớp tường cũ kĩ.
Tiếp tục sống, có lẽ chính là phải chịu đựng mọi nỗi thống khổ của thế gian.
Bản thân Nezumi đã trải nghiệm điều này.
Con chuột nhắt bên chân đang kêu.
"Hử, xin lỗi, mày muốn tao đọc quyến nào đây?
Con chuột nhắt bò lên đầu gối Shion, huơ huơ hai chân trước.
"Muốn tao đọc quyển này à?"
Chít!
"Mày thích truyện bi kịch thật đấy, hay đổi một câu chuyện thú vị khác nhé?"
Shion bắt chéo chân. Con chuột vẫn yên vị trên đầu gối cậu.
"Cứ đọc cho nó nghe đi, bi kịch ấy."
Từ phía sau vọng lại tiếng Nezumi, chẳng biết nó đã ra khỏi phòng tấm từ lúc nào mà không có chút động tĩnh.
"Giọng cậu rất êm tai. Con chuột này khoái nhất là nghe người ta ngâm nga, nó muốn cậu đọc bi kịch cho nó nghe lắm đấy."
"Thế à?"
Con chuột nhắt chớp chớp đôi mắt màu nho, như đang đáp lời cậu.
"Được, tao bắt đầu đọc từ Hồi 5 nhé."
"Suỵt!"
Nezumi đặt ngón tay ướt lên môi Shion.
"Cậu nghe thấy gì không?"
"Cái...?"
Còn chưa dứt lời, Shion đã nghe thấy. Là tiếng bước chân xuống cầu thang.
Tiếng đập cửa vang lên rầm rầm.
Âm thanh vọng vào từ chính giữa cánh cửa sắt dày, hoảng loạn nhưng không quá mạnh.
Là một đứa trẻ.
Đứa trẻ gắng sức gõ cửa.
Shion đứng dậy, đi về phía cửa.
"Chờ đã."
Nezumi gọi với theo, đôi mắt xám sẫm bên dưới làn tóc mái ướt đẫm nhìn cánh cửa đầy hoài nghi.
"Không được tự tiện mở cửa."
"Tại sao?"
"Vì sẽ nguy hiểm, không được mở cửa khi chẳng phòng bị gì."
"Đó chỉ là một đứa trẻ thôi mà, hơn nữa lại gấp gáp. Không biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao cậu chắc chắn như vậy? Cũng có thể là một tên lính vũ trang cố ý gõ phần dưới của cửa đấy."
Shion rời mắt khỏi Nezumi, nhìn sang cánh cửa.
Cứu với.
Dường như Shion nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt. Cậu nuốt nước bọt, mở Khóa, với tay cầm nắm cửa.
"Shion!"
Cửa mở. Một cơn gió lạnh lùa vào trong.
Bên ngoài đã tối đen, từng đợt gió rét căm căm thổi ù ù.
Có một bé gái đứng dưới màn đêm. Cô bé ngẩng mặt nhìn Shion, đôi mắt ướt đẫm.
Shion biết cô bé. Cô sống trong căn nhà hoang đổ nát ở chỗ đất trũng. Một đứa trẻ khiến Shion không thể quên được.
Cô bé này từng hét lên thảm thiết khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng cùng đường gân đỏ trên cổ Shion. Đó là lần đầu tiên Shion bị nhìn như một con quái vật.
Nhưng, hiện giờ trong đôi mắt to đẫm lệ ấy chẳng còn sợ hãi, chỉ có nỗi căng thẳng tột cùng.
"Cứu với, làm ơn nhanh lên, thằng bé sắp chết rồi."
Shion nắm tay cô bé, chạy lên trên, nói vọng lại.
"Nezumi, mang theo hộp cứu thương và cả chăn nữa."
Shion cứ thế vội vã chạy về phía rừng cây trụi lá.