Lời Bạt
Thay cho lời bào chữa...
Các bạn có hài lòng với tập 3 của No.6 không? Tôi cũng chẳng muốn tiết lộ bí mật sáng tác ở đây, nhưng mà... hãy nghe tôi nói nhé?
Thật ra, trước khi bắt tay vào tập 3, tôi từng lỡ lời nói ngông với biên tập Yamakage Yoshikatsu rằng "Tiếp theo phải lẻn vào Trại cải tạo, sẽ là trường đoạn hành động giật gân đấy nhé." Bấy giờ tôi chẳng nói ngoa đâu, mà hoàn toàn nghiêm túc, bởi vì tôi từng ham muốn dùng con chữ miêu tả cảnh chiến đấu kịch liệt, đó cũng là một trong những động lực thúc đẩy tôi viết nên No.6.
Thế nhưng, khi bước vào thế giới của tập 3, sau khi sống cùng Shion và Nezumi dưới một mái nhà, tôi mới nhận ra không thể tùy tiện lẻn vào Trại Cải tạo rồi cứ thế quyết tử một trận là xong được.
Chiến đấu vì cái gì? Tại sao lại yêu? Tại sao lại hận? Tại sao lại giết chóc? Đi theo con tim của các nhân vật, cùng do dự, cùng buồn phiền, cùng than thở, tự nhiên càng viết càng dài.
Không có diễn biến quyết liệt cũng chẳng giải đáp một câu đố nào, thậm chí thời tiết cũng gần như không thay đổi trong tập này, câu chuyện dừng lại khi sắp bước vào cao trào. Dù là người khác hay bản thân tôi tự nhìn nhận, đều thấy rằng tôi rất hay tự bào chữa, nhưng, lần này khi đối mặt với câu trách móc của độc giả "Làm cái quái gì vậy", tôi nghĩ chắc mình không bào chữa được nữa rồi. Một khi lẻn vào Trại Cải tạo thì họ bắt buộc phải chiến đấu, đổ máu là không tránh khỏi. Nếu như bắt buộc phải giết chết ai đó, hay một trong số họ bị giết thì nhóm Shion có còn bình tĩnh được không? Khi đó, không phải vẻ ngoài, mà là bên trong những tâm hồn non trẻ ấy sẽ có sự thay đổi dữ dội.
Phải chấp nhận sự thật đó như thế nào? Phải đặt bút viết ra sao? Tôi vừa miên man suy nghĩ, ráo riết tìm kiếm đáp án, vừa cầm bút viết tập 3.
Tôi đọc được trên báo về một phần tử khủng bố trẻ tuổi, và tôi không sao quên được chuyện đó. Nghe nói hắn bảo với con tin bị mình bắt cóc thế này, "Phải làm thế nào tôi mới có thể trở thành bạn của các người?"
Tôi ghét khủng bố, cũng ghét chiến tranh. Chính vì thế nên tôi càng muốn biết giữa họ và chúng ta đang bị ngăn cách bởi thứ gì.
Chúng ta có tài giỏi đến thế không? Tôi rất không tự tin. Nói thật lòng, tôi không cho rằng mình tài giỏi. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn đấu tranh một lần xem sao. No.6, câu chuyện tôi viết lần này chính là một phần cuộc chiến của tôi. Trời ạ, nghe chừng tôi vẫn đang cố tự bào chữa.
Đến mùa hoa anh đào nở, tôi nghĩ là có thể viết tiếp cuộc đấu tranh của mình, và cả câu chuyện của nhóm thiếu niên buộc phải lẻn vào Trại Cải tạo. Đó là tập 4, món quà dành cho các bạn, cuộc đấu tranh của tôi, người dường như rất hay tự bào chữa.
Sau cùng, tôi chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi trong cuộc chiến này. Cảm ơn biên tập Yamakage luôn kiên nhẫn nghe tôi biện minh, cảm ơn họa sĩ Kageyama Toru và nhiếp ảnh gia Kitamura Takashi đã ba lần biến thế giới của No.6 thành những bức tranh phong phú và độc đáo.