Chương 1
1. Mở màn
Khóc đi, khóc đi, hãy khóc lên đi! Này, các ngươi là tượng đá sao? Nếu như ta có mắt để nhìn, có miệng đẽ nói giống các ngươi, ta sẽ kêu khóc cho tới khi tiếng khóc xé toạc bầu trời, ôi, con bé đã chết thật rồi!
- Vua Lear, William Shakespeare
Bước qua cánh cổng trạm kiểm soát, trước mặt là thế giới của bóng tối.
Ngoài trời lạnh khủng khiếp, người đàn ông rùng mình, lật thẳng cổ áo khoác lên. Áo khoác của hắn được dệt từ len Cashmere cao cấp nhất, rất nhẹ và ấm. Nó còn gắn một thiết bị cảm ứng tự động, đo thân nhiệt của người mặc và thời tiết bên ngoài để áo luôn có độ ấm phù hợp. Thiết bị đó mỏng và nhẹ hơn cả một con tem.
(Một loại len lấy từ lớp lông tơ của dê Cashmere trong đợt thay lông mùa xuân)
Tuy khuôn mặt lộ ra ngoài tiếp xúc với không khí lạnh cóng, nhưng phần cơ thể được lớp áo khoác bao bọc rất ấm áp và thoải mái. Cho nên, hắn rùng mình không phải do lạnh mà vì bóng tối. Ở đây tối vô cùng.
No.6 nơi hắn sống là một thành phố đầy ánh sáng, luôn chói chang rực rỡ, bất kể đêm ngày. Không chỉ vậy, nhờ sự tiến bộ của công nghệ sinh học, nguồn lương thực dồi dào luôn được đảm bảo, không phụ thuộc mùa màng hay thời tiết, người dân có thể dễ dàng tìm thấy bất cứ loại thực phẩm nào mình muốn. Nguồn cung năng lượng cũng thế. Chỉ cần ở trong nội thành, người người đều được hưởng thụ cuộc sống ổn định, sung túc và sạch sẽ. Mặc dù trên thế giới còn năm thành phố khác, nhưng không nơi nào thiết lập được môi trường hoàn thiện như ở đây. Chính vì vậy, No.6 được mệnh danh là thành phố Thánh.
Hắn giữ chức vị quan trọng trong bộ máy điều hành thành phố Thánh, đứng thứ ba ở ủy ban Quản lý Trung ương, là thành phần ưu tú trong những người ưu tú. Qua đợt kiểm tra sức khỏe vừa rồi, cậu con trai năm nay lên ba của hắn được xác nhận có chỉ số thông minh cao, đã bắt đầu theo học chương trình giảng dạy đặc biệt dành cho trẻ em. Nếu không có chuyện gì xảy ra, mà chắc sẽ chẳng có đâu, thành phố Thánh này làm sao có bất trắc gì được, thằng bé sẽ trở thành nhân tài ưu tú giống như cha nó sống cuộc đời vô ưu vô lo. Đó là điều được đảm bảo.
Hắn vẫn không thể ngưng rùng mình, ở đây thật tăm tối. Cứ như điềm báo có chuyện chẳng lành. Trước khi đặt chân tới West Block, hắn không hề biết màn đêm buông xuống sẽ trùm lên vạn vật thứ bóng tối đen kịt vô tận như thế này.
Tên đó đang làm gì không biết.
Cái tên phải tới đón hắn giờ vẫn chưa xuất hiện. Mọi lần tên đó hay lẩn trong bóng đêm để chờ hắn, vậy mà hôm nay lại chẳng thấy tăm hơi.
Hay là có chuyện gì?
Có bất trắc xảy ra cũng nên.
Nếu vậy thì... không hay rồi.
Hân thở hắt ra trong bóng tối.
Mình không nên lảng vảng ở đây thêm nữa. Phải nhanh chóng quay lại trạm kiểm soát và về thành phố Thánh. Phải về thôi.
Lý trí ra lệnh cho hắn phải quay về, mau chóng xoay gót trở lại thành phố ngập tràn ánh sáng, đầy đủ tiện nghi ấy. Thế nhưng, hắn vẫn đứng yên tại chỗ.
Một chút nữa thôi, đợi thêm năm phút nữa.
Hắn lưu luyến, tiếc nuối cơn khoái lạc, phóng túng trong vài giờ đồng hồ mà hắn mua bằng món tiền lớn. Vài tiếng chơi đùa với các cô gái ở West Block khiến hắn không nỡ bỏ đi. Thật tuyệt vời khi đắm chìm hàng giờ liền cùng các cô gái với màu tóc, màu mắt, màu da khác nhau. Đã gần một năm kể từ khi hắn mê mẩn thú vui này. Và giờ hắn không thể dừng lại.
Gần đây việc quản lý thành phố đang dần được thắt chặt. Với cư dân bình thường thì không nói làm gì, nhưng ngay cả các quan chức cấp cao vốn được tự do làm bất cứ việc gì mình thích cũng bị kiểm soát khắt khe hơn.
Việc ra vào West Block là một trong những hạng mục bị kiểm soát.
Việc đi tới những khu khác đều bị cấm, trừ khi có lý do rõ ràng và phải trình đơn xin phép.
Khi nhìn thấy thông tư mới ấy của thành phố, hắn đã khẽ thở dài. Ủy ban Quản lý Trung ương là nơi nắm toàn bộ thông tin của thành phố. Mọi thông tin cá nhân của tất cả cư dân đều được tập trung tại đây, từ họ tên, giới tính, ngày tháng năm sinh, thành phần gia đình, chỉ số thông minh, đặc điểm nhận dạng, số đo cơ thể, tiền sử bệnh án, quá trình công tác... Ngoài ra, thông qua hệ thống cảm ứng và camera giám sát ở khắp mọi nơi cùng những con chip thu thập dữ liệu gắn trong thẻ ID, mọi hoạt động hằng ngày của từng người trong thành phố đều được gửi về ủy ban Quản lý Trung ương, không sót một thông tin nào. No.6 đã thiết lập một hệ thống toàn diện như vậy đấy.
Chẳng biết là may hay rủi, nhưng chức vụ hiện thời cho phép hắn tiếp cận với bộ phận chủ chốt của hệ thống quản lý triệt để và tập trung hóa thông tin ấy. Đã nhiều lần hắn lợi dụng quyền hạn của mình để chỉnh sửa thông tin, xóa sạch mọi ghi chép về việc hắn ra vào West Block.
Như vậy là phạm tội, hắn biết. Hắn sợ bị phát hiện nhưng lại tự tin rằng mình sẽ không bị lộ. Hắn muốn say sưa đắm chìm trong khoái lạc, nhưng cũng muốn tự bảo vệ mình, không dám đối mặt với hậu quả phải mất đi cuộc sống an nhàn. Đồng thời, hắn kiêu ngạo cho rằng mình là cán bộ ưu tú có một không hai của thành phố nên không dễ gì bị xử phạt. Bao nhiêu cảm xúc đan xen lẫn lộn dấy lên trong lòng hắn.
Nhưng rốt cuộc, đêm nay, hắn lại đầu hàng trước dục vọng của mình và vượt qua cánh cổng của trạm kiểm soát.
Tên đó tới muộn quá.
Hân cắn nhẹ môi dưới.
Tối nay bỏ đi vậy.
Thật quá nguy hiểm khi đứng một mình giữa màn đêm đen tối của West Block.
Hắn toan xoay lưng quay về thì nghe thấy một giọng trầm gọi tên mình.
"Ngài Fura." Đó là tên của hắn. Giọng nói vọng ra từ bóng tối. "Tôi xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu."
Fura nhướng mày, thở phào nhẹ nhõm.
"Rikiga?"
"Vâng, tôi đến đón ngài đây."
"Ông đến muộn quá đấy."
"Thật là áy náy. Tại mất chút thời gian."
"Mất chút thời gian? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Chẳng biết có phải do Rikiga lắc đầu hay không mà màn đêm dường như lay động.
"Ngài yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối cho ngài đâu. Dù sao thì, tôi trễ hẹn một chút cũng vì chuẩn bị cho cuộc vui sắp tới của ngài thôi."
"Ý ông là sao?"
Fura nghe tiếng Rikiga cười khả ố.
"Tôi phải mất kha khá thời gian để tìm được một cô gái phù hợp với sở thích của ngài đấy."
Tiếng cười khả ố tiếp tục, màn đêm dường như co lại.
"Nhưng nó hoàn toàn xứng đáng với khoảng thời gian chờ đợi của ngài. Tôi chắc chắn ngài sẽ hài lòng."
"Cô gái đó tuyệt đến vậy sao?"
"Ngon xuất sắc luôn đấy."
Fura nuốt nước bọt, nếu có thể, hắn cũng muốn phá ra cười tục tĩu như Rikiga vừa nãy, nhưng hắn nén lại.
Có sự khác biệt rõ rệt về địa vị giữa hắn và tên Rikiga đến từ West Block. Không đời nào hắn tự hạ thấp mình và cười theo kiểu đó.
Với Fura, West Block là nơi giúp hắn có được những khoái cảm trần tục ngọt ngào, nhưng cư dân sinh sống tại đó, bất kể là Rikiga hay các cô gái kia, đều không cùng đẳng cấp với hắn. Nói họ là lũ sâu bọ thì hơi quá, nhưng chắc cũng gần giống gia súc trong nhà. Con người và gia súc, kẻ thống trị và kẻ bị trị. Những vùng đất xung quanh thành phố tồn tại vốn chỉ để phục dịch cho No.6. Fura đã được tiêm nhiễm như thế ngay từ khi còn nhỏ.
"Chúng ta đi thôi."
Rikiga cất bước. Fura lặng lẽ theo sau.
Cảm giác ngồi trên chiếc ô tô chạy xăng cổ lỗ sĩ thật không dễ chịu chút nào bởi nó xóc nảy và rung lắc dữ dội. Đường thì toàn ổ gà. Không biết bao nhiêu lần chiếc xe đã nghiêng hẳn sang một bên. Hồi mới bắt đầu qua lại West Block, Fura từng nhiều lần than phiền về sự bất tiện này. Nhưng giờ hắn chẳng buồn bận tâm nữa. Với một người đã quá quen với những con đường lát phẳng lì không tì vết và các xe hybrid trang bị đầy đủ bộ phận chống xóc thì những cú lắc lư hay lao dốc bất chợt lại mới mẻ và thú vị. Và hơn hết, chúng khiến lòng hắn rạo rực mong chờ những điều sắp tới.
(Thường được gọi là xe lai hay xe lai điện, là loại xe sử dụng hai nguồn động lực: động cơ đốt trong và động cơ điện)
"Vậy..."
Fura nhoài người lên từ ghế sau, hỏi.
"Cô ta như thế nào?"
"Đúng gu của ngài luôn, chắc chắn ngài sẽ thích."
"Con bé lần trước chẳng có gì đặc biệt đâu đấy."
"Tôi biết, nhưng đứa tối nay đảm bảo là loại mà ngài Fura thích, dáng người nhỏ nhắn, thanh tú, và rất trẻ nữa."
"Trẻ ư?"
"Phải. Ngài cũng biết khu này xô bồ thế nào rồi đấy, tôi không rõ tuổi chính xác của con bé nhưng chắc chắn là rất trẻ. Vậy nên nó chưa biết mùi đời đâu."
"Ông chắc không?"
"Tôi đảm bảo luôn. Với lại, nhìn bề ngoài thì hình như nó còn là con lai phương Nam."
"Ồ."
"Chúng tôi có vô số các cô gái với thân hình nóng bỏng, nhưng một đứa con gái ít tuổi thì rất hiếm. Tôi làm sao có thể tùy tiện đưa một đứa trẻ lang thang gây gò bẩn thỉu ra phục vụ ngài? Mấy đứa phù hợp với yêu cầu của ngài thì lại không thể cưỡng ép bằng biện pháp mạnh. Thêm nữa, nói thế nào nhỉ, bắt một đứa trẻ chưa biết mùi đời đi làm cái việc này, quả thật tôi có chút cắn rứt lương tâm."
Dối trá.
Fura chửi thầm.
Kẻ có thể vì tiền mà sẵn sàng làm mọi việc xấu xa lại nói chuyện cắn rứt lương tâm? Thật nực cười.
Dù không nghe thấy những lời rủa thầm của Fura, Rikiga vẫn bật tiếng cười khan.
Chiếc xe dừng lại. Xung quanh họ tối đen như mực.
"Đây là đâu?"
Đây không phải chỗ mọi lần Rikiga đưa hắn tới.
"Chỗ này là một khách sạn."
"Khách sạn ư?"
"Cách đây rất lâu, nó từng là một khách sạn sang trọng."
Rikiga xuống xe, thắp sáng một ngọn đèn.
"Gia đình con bé đó lấy nơi đây làm nhà, nó một mực đòi tiếp khách trong phòng mình. Nó còn là trẻ con, nên chắc cũng thấy sợ nếu phải tới một nơi xa lạ."
"Dù sao thì vẫn..."
"Xin ngài cứ yên tâm. Những người khác trong gia đình đều bị đuổi đi rồi. Tối nay chỉ có mình ngài Fura và con bé đó ở đây thôi. À không, còn lũ chó nữa."
"Cái gì cơ?"
"Chó. Công việc làm ăn của cha nó liên quan đến chó nên ở đây có kha khá chó."
Fura không thể tưởng tượng nổi một việc làm ăn có dính líu đến chó là như thế nào. Chỗ này hoàn toàn không giống một tiệm thú cưng, chẳng lẽ họ lột da lũ chó rồi bán thịt?
"Chúng ta đi thôi. Ngài cẩn thận dưới chân đấy."
Rikiga đung đưa ngọn đèn. Fura liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của Rikiga rồi từ từ cất bước.
Fura không tin tưởng tên Rikiga này một chút nào, nhưng Fura đoan chắc mình là khách sộp bậc nhất của Rikiga. Không đời nào một kẻ hám tiền và chỉ tin đồng tiền như hắn ta lại làm hại cái cây hái ra tiền của mình. Chính vì vậy, Fura chẳng mảy may cảnh giác với người đang đi trước mình vài bước.
Tòa nhà từng là khách sạn sang trọng theo như lời Rikiga nói giờ đã bị sập tới hơn một nửa và gần như một đống đổ nát. Gạch đá vụn chất đống khắp nơi, sàn nhà thì ố nước. Chẳng biết do sàn nhà mục nát hay do rêu bám đầy trên đó mà cứ trơn trượt dính nhớp, khiến đôi chân đi giày da của Fura loạng choạng. Cơn gió thổi ngang qua mặt lạnh cắt da cắt thịt. Họ leo lên cầu thang. Fura ngửi thấy một mm kì lạ thoáng qua, ở No.6 chưa từng có mùi này nên hắn không thể nhận ra đó là gì. Họ đi qua một khu vực trống trải lạnh lẽo mà chắc từng là sảnh lớn, rồi lại leo tiếp lên cao.
"Ôi..."
Fura bất giác kêu lên, đứng sững lại. Chỗ này trông giống một hành lang chật hẹp trải dài, có cảm giác nó tuôn đi tới vô tận. Vốn không quen với bóng tối, hắn chẳng thể nhận ra thứ gì đang đợi mình trong màn đen phía trước.
Nhờ ánh sáng le lói từ chiếc đèn rọi xuống, Fura lờ mờ trông thấy những cái bóng đang co ro dưới đất.
"Lũ chó đấy à?"
"Đúng vậy."
"Nuôi lắm thế để làm gì?"
"Thì cũng nhiều mục đích khác nhau, nhưng chẳng liên quan gì tới cán bộ cấp cao của No.6 như ngài cả. Không cần để ý. Chúng rất hiền nên không cắn hay tấn công người bao giờ. Được rồi, đi lối này. Con bé ở trong phòng."
Quả nhiên những con chó vẫn cuộn tròn phủ phục dưới sàn, không gầm gừ hay nhe răng với Fura. Chúng nằm yên không động đậy.
"Đến rồi. Xin mời ngài."
Trước mặt Fura là một cánh cửa gỗ tồi tàn. Chẳng biết có phải do ánh đèn hắt lên hay không, cánh cửa cũ kĩ đó lại có vẻ ấm áp hiền hòa, hệt nhưmột quý bà đoan trang tiết hạnh với mái tóc bạc trắng, ngồi dưới ánh mặt trời, tay cầm kim đan, trên đầu gối đặt một cuộn len trắng...
Fura nghiêng đầu hắng giọng. Bấy lâu nay hắn luôn giấu tiệt chuyện mình ưa mơ mộng. Hắn sẽ gặp rắc rối nếu người ta biết một quan chức cấp cao của ủy ban Quản lý Trung ương thi thoảng lại mơ mộng viển vông.
Ở No.6, những việc như tưởng tượng linh tinh, thêu dệt những câu chuyện, nói về giấc mơ hay chìm đắm trong mộng tưởng mơ hồ đều bị lên án. Tuy không có quy tắc hay luật lệ cụ thể ngăn cấm điều đó, nhưng nó sẽ thành cái cớ để một dân thường bị giễu cợt và khinh bỉ, còn trong bộ máy trung ương thì sẽ trở thành lý do chính đáng để cách chức một nhân viên nào đó. Nghĩa là hắn sẽ bị khai trừ ngay.
Cánh cửa gỗ với tay nắm hình tròn màu bạc được đẩy vào trong bằng tay, kèm theo tiếng kẽo kẹt nặng nề.
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng có trần thấp, tối lờ mờ. Nguồn sáng duy nhất đến từ chiếc đèn của Rikiga va một ngọn nến cắm trên chân nến đặt nơi bàn. Chắc tại phòng không có cửa sổ nên không lạnh mấy, nhưng Fura vẫn nghe thấy tiếng gió rít với nhiều cung bậc xen kẽ, hòa quyện với nhau tạo thành một bản hòa tấu bên tai hắn. Chẳng hiểu cấu trúc của tòa nhà này thế nào mà lại nghe được tiếng gió như vậy.
Đồ nội thất trong phòng chỉ có cái bàn bày chân nến, một tấm bình phong thô sơ và một chiếc giường nhỏ tuềnh toàng ở góc phòng. Ở mép giường có một người đang ngồi co rúm lại, đầu trùm kín chăn.
Đúng là nhỏ thật. Đôi chân thò ra từ trong chăn trông khắng khiu đến tội nghiệp, nhưng đường nét không tệ chút nào. Phần từ đầu gối trở xuống thon dài và mảnh khảnh. Nếu có thêm tí da thịt thì sẽ là một đôi chân mỹ miều.
"Ngài thấy thế nào?"
Rikiga thì thầm bên tai Fura.
"Đúng là một viên ngọc quý, phải không ngài Fura?"
"Để xem đã."
Fura ngồi xuống giường, đưa tay ôm choàng dáng người nhỏ bé dưới tấm chăn.
Hắn có thể cảm thấy người con bé đang khẽ run lên.
"Sợ à? Đừng lo, không việc gì phải sợ cả."
Fura cởi áo khoác ra, kéo cả con bé cùng tấm chăn lại gần. Nó càng run dữ dội hơn. Tấm chăn trượt khỏi đầu nó, để lộ ra trước mắt Fura mái tóc đen nhánh và cái gáy thanh mảnh. Nó quay mặt đi như thể chống đối khiến phần da thịt càng hở nhiều. Mắt Fura bắt được làn da mịn màng dù ánh sáng trong phòng chập chờn mờ ảo.
Một làn da bánh mật.
Chà chà, đây đúng là một viên ngọc quý rồi.
Fura vén mớ tóc dài sang một bên và hôn lên gáy con bé. Có mùi hương thoang thoảng giống mùi hắn vừa ngửi thấy ở chỗ cầu thang. Mùi của chó, của động vật, Điều đó không hề khiến sự thèm muốn của Fura vơi đi mà còn kích thích hắn hơn. Đó là thứ mùi mà dù muốn hắn cũng chẳng thể ngửi thấy trong thành phố No.6 quá đỗi sạch sẽ. Cơ thể cô gái này tỏa ra thứ mùi ấy khiến Fura mê mẩn ngây ngất.
"Vậy cho tôi xin phép. Chúc ngài vui vẻ."
Rikiga ra khỏi phòng với nụ cười thoáng trên gương mặt.
Đang vuốt ve cặp chân thon thả của con bé, Fura bỗng khựng lại. Lần đầu tiên mối nghi ngờ lóe lên trong lòng hắn.
"Khoan đã."
Fura gọi giật Rikiga đúng lúc hắn ta đang quay người đi. Rikiga dừng chân, từ tốn ngoái đầu lại.
"Có chuyện gì?"
"Lạ quá đấy."
"Cái gì lạ cơ?"
"Tại sao ông không đòi tiền?"
Rikiga sững lại một lúc rồi lẩm bẩm, à, còn tiền thù lao nữa.
"Mọi lần ông đều đòi tiền trước cơ mà? Tại sao riêng tối nay ông không nhắc tới chuyện đó?"
"A, đúng rồi, tôi quên mất."
Fura lại càng cảnh giác. Tên này mà quên được chuyện tiền nong sao? Một kẻ tham lam và bủn xỉn như vậy mà có thể... Không tin được.
Mối hoài nghi và ngờ vực trong lòng Fura bỗng thay bằng sự bất an.
Không giống với mọi lần. Tại sao vậy? Tại sao... Con bé bỗng nhảy dựng lên, giãy khỏi tay Fura. Tấm chăn cũng rơi xuống sàn.
"Đủ rồi! Bọn khốn! Không thể chịu nổi nữa! Đừng có giỡn mặt!"
Fura há hốc mồm, sững sờ nhìn "món hàng" của mình hất mái tóc dài, nhe răng ra chiều hăm dọa.
"Rikiga, thế này là thế nào?"
"Thì như ngài đang thấy đó."
"Ông nói kiếm cho tôi một cô gái trẻ cơ mà?"
"Gái hay trai cũng có khác gì nhau đâu? Tôi nghĩ ngài có một niềm hứng thú thầm kín nào đó mà chính ngài cũng chưa nhận ra đấy."
Thằng nhóc tóc đen càng nhe răng tợn. Trông né như một con chó hoang.
"Lão bợm kia, đừng có nói bậy bạ. Sao lại không làm đúng như kế hoạch? Ta đây sẽ băm nát ba tên các người ra và ném cho chó ăn. Cứ đợi đấy, lũ khốn kiếp!"
Làm theo kế hoạch? Ba người? Nó đang nói gì vậy?
Fura vớ lấy chiếc áo khoác, vội vã đứng dậy. Hắn vừa luồn tay qua ống tay áo, vừa nhìn khắp phòng. Bốn phía đều tối đen đến rợn người.
Dù sao thì ở lại đây cũng thật nguy hiểm.
"Ngài đi đâu vậy?"
Rikiga đứng chặn trước cửa, khẽ mỉm cười.
"Đi về. Cút!"
"Nào nào, ngài cứ bình tĩnh đã. Nói những lời khiếm nhã như thế thật không giống ngài Fura chút nào."
"Cút mau, nếu không thì..."
Fura nắm chặt khẩu súng nhỏ trong túi. Một khẩu súng điện, khả năng sát thương không cao lắm nhưng đủ để tự vệ. Hắn rút nó ra và chĩa thẳng vào toán Rikiga. Nếu Rikiga dám ngăn cản nữa thì hắn sẽ nổ súng không thương tiếc. Dù chỉ là một khẩu súng tự vệ nhưng nó vẫn là súng thật đạn thật. Nếu bắn thẳng vào giữa trán vẫn có thể lấy mạng ai đó. Nhưng chẳng có gì đáng bận tâm hết, vì bọn này toàn những kẻ không xứng được gọi con người.
"Cuộc vui sắp bắt đầu mà ngài lại đi về thì tiếc quá." Một giọng nói vang lên từ sau lưng. Ngay lập tức, miệng Fura bị bịt lại còn tay thì bị tóm chặt. Khẩu súng rơi khỏi tay hắn. Tuy chỉ là khống chế tay và bịt miệng từ đằng sau nhưng Fura hoàn toàn không cử động được. Hắn cảm thấy hơi thở lạnh giá cùng tiếng nói thì thầm bên tai.
"Ngài không ở chơi với chúng tôi thêm một lúc nữa sao? Chắc chắn sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời đấy."
Giọng nói khẽ khàng, không trầm đục. Nó ngọt ngào, trong trẻo và quyến rũ. Fura không đoán được người nói là nam hay nữ. Trong thoáng chốc, hắn đã nghĩ nếu nghe theo lời mời gọi ấy, có lẽ mình sẽ được hưởng thụ những điều thật tuyệt vời.
Fura bị ngáng chân, ngã rầm xuống đất. Hắn thấy ngạt thở rồi lịm dần đi.
"Nezumi!"
Inukashi vừa hét vừa giậm chân xuống tấm chăn.
"Mày đã hứa khác cơ mà. Mày đang làm cái quái gì vậy?"
"Đừng có làm ầm lên thế!"
Nezumi lục túi áo khoác của người đàn ông bị trói dưới đất, lôi ra một túi da nhỏ.
"Mày nên noi gương lũ chó, ngoan ngoãn nằm yên đi Inukashi."
"Đừng giỡn mặt với tao! Tại sao bọn mày không chui ra sớm hơn?"
"Xin lỗi, tao quên mất lời thoại nên phải xem lại kịch bản."
"Mày đùa tao đấy à? Đã bảo đừng giỡn mặt với tao nữa! Tên lừa đảo nửa mùa, đồ diễn viên hạng bét. Mày gian xảo hơn hồ ly và trơ trẽn hơn lợn. Tao sẽ không tin mày thêm lần nào nữa. Cầu cho bọ chó hút khô máu mày dĩ!"
"Tao bảo đừng làm loạn lên cơ mà. Cần gì phải tức giận đến thế? Bọn này chỉ ra muộn hai, ba phút thôi chứ có to tát gì đâu."
"Trong hai, ba phút đó tao đã bị hắn ta liếm cổ và sờ soạng chân đấy."
Nezumi mỉm cười, giống như nụ cười bất lực của một bà mẹ hiền khi phải đối phó với đứa con hay nhõng nhẽo.
"Inukashi, đây chỉ là một trải nghiệm thôi. Được cán bộ cấp cao của No.6 liếm cổ là một trải nghiệm đáng quý đấy. Mày cứ coi là kỷ niệm đẹp đi."
Nắm tay Inukashi run bần bật. Đôi đồng tử đen láy trên khuôn mặt nhỏ nhắn màu bánh mật trợn lên nhìn Nezumi.
"Thế sao mày không tự đi mà làm?"
"Sao tao lại phải làm chuyện đó?"
"Vì mày sắm vai gái điếm quá chuẩn luôn chứ sao! Vai diễn dối trá, dâm đãng, trăng hoa, chuyên dụ dỗ bọn đàn ông khiến chúng mê muội, hợp với bản chất của mày quá còn gì."
Nghe đến đây, Shion mới lên tiếng. Lúc trước cậu vẫn chưa bắt kịp mọi chuyện và chỉ biết đứng như trời trồng chứng kiến sự việc.
"Inukashi, cậu nói hơi quá rồi. Dừng lại đi."
Inukashi quay sang Shion, cau mày, lên tiếng chỉ trích.
"Cả cậu nữa Shion. Sao không nhảy ra ngay khi hắn ta ngồi lên giường? Kế hoạch ban đầu là thế mà?"
"Đúng là vậy, nhưng..."
Cậu định chạy ra rồi đấy chứ. Họ đã thống nhất ngay từ đầu là khi Fura, cán bộ cấp cao của ủy ban Quản lý Trung ương mà Rikiga dẫn về ngồi lên giường, họ sẽ lập tức lao ra từ sau bình phong và tóm lấy hắn. Shion đã định làm theo đúng kế hoạch.
Nhưng chính Nezumi ngăn cản cậu. Nó ghì vai cậu xuống như ngầm bảo cậu dừng lại. Chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt đến khó chịu, người đàn ông kia thì đang cố sàm sỡ Inukashi. Shion có thể cảm nhận được nỗi hoảng loạn của Inukashi lúc đó. Thế nhưng Nezumi không hề nhúc nhích, nó cứ ngồi im thin thít trong bóng tối và cậu thậm chí còn không nghe thấy tiếng nó thở.
"Đi về. Cút!"
"Nào nào, ngài cứ bình tĩnh đã. Nói những lời khiếm nhã như thế thật không giống ngài Fura chút nào."
"Cút mau, nếu không thì..."
Người đàn ông lôi thứ gì đó ra khỏi túi. Nezumi liền vọt ra khỏi chỗ nấp, êm như ru, và nhanh đến mức Shion chẳng hề hay biết. Dù ngồi ngay bên cạnh Nezumi cậu vẫn không nhận thấy chút động tĩnh nào.
"Ngài không ở chơi với chúng tôi thêm một lúc nữa sao? Chắc chắn sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời đấy."
Khi giọng nói của Nezumi nương theo tiếng gió vọng tới tai, Shion mới giật mình, vội chui ra từ sau bình phong, đến bên Inukashi. Khi đó Fura đã nằm rên rỉ dưới sàn rồi.
Inukashi vừa nhăn nhó vừa tặc lưỡi với cậu.
"Nhưng nhị cái gì, nói nghe xem nào? Cậu chẳng làm được gì ngoài chăm sóc lũ chó hả? Đồ vô dụng ngu ngốc bẩm sinh!"
Shion không đáp trả được. Khi bị dồn vào đường cùng, cậu đã biết mình kém cỏi và vô dụng đến nhường nào. Nhưng ăn mắng thẳng thừng thế này cũng thật khó chịu.
Nezumi cúi nhặt khẩu súng rơi trên sàn, xoay nó trong tay như thể đang áng chừng trọng lượng.
"Là loại súng tự vệ đời mới nhất. Trông nhỏ nhưng bắn đúng chỗ cũng mất mạng như chơi. Nếu hắn bất thình lình lấy thứ này ra nã loạn xạ thì gay to."
"Thế nên mày mới thong thả đợi đến khi lão biến thái đó rút súng ra hả?"
"Làm thế xác suất nguy hiểm sẽ thấp hơn.''
"Xác suất? À phải phải, vậy ra trong khi mình tao đối phó với lão già dâm dê thì hai quý ngài đây bận tính toán xác suất rủi ro phải không? Đúng là những người ưu tú có khác. Lần sau nhất định phải nhờ hai ngài dạy cho lũ chó của kẻ hèn đây một khóa học đặc biệt mới được!"
"Đừng có mỉa mai nữa. Nhìn này."
Nezumi dốc ngược chiếc túi da và lắc nhẹ, năm đồng vàng lăn xuống bàn.
"Năm đồng vàng cơ á? Chỉ một tối ăn chơi mà tốn kém quá nhỉ, lão bợm."
"Cũng không tới mức đó."
Rikiga lên tiếng. Giọng ông ta trầm và khàn, khác hẳn kiểu nói chuyện hời hợt lúc trước.
"Tôi gọi cho hắn, bảo là có mối hàng đặc biệt khác với mọi lần nên phải đòi thù lao kha khá một chút, nếu không sẽ bị nghi ngờ ngay. Hắn là một khách hàng khá thận trọng."
"Cũng phải."
Nezumi cầm lấy một đồng tiền vàng.
"Này, Inukashi. Phần của mày đấy."
Khi Inukashi định bắt lấy đồng tiền vàng Nezumi ném sang thì trượt tay, đồng tiền rơi xuống chân Shion. Lúc nhặt lên đưa cho Inukashi, cậu thấy đầu ngón tay màu bánh mật vẫn đang run.
"Inukashi?"
Inukashi bặm môi, đến tận bây giờ trông nó vẫn như sắp khóc. Lần đầu tiên Shion thấy Inukashi như vậy. Cả vai và tay nó đều đang run lên bần bật.
Inukashi thực sự đã rất sợ hãi...
Một Inukashi điều khiển bầy chó hàng chục con, sống trong khu nhà đổ nát, vất vả với cuộc sống khó khăn hằng ngày mà giờ run rẩy không ngừng. Nỗi sợ hãi và nhục nhã vẫn đang gặm nhấm trái tim Inukashi.
Shion không biết nó bao nhiêu tuổi, mà chắc bản thân Inukashi cũng chẳng biết tuổi thật của mình. Phần lớn cư dân West Block đều không biết gì về tuổi tác hay cha mẹ, nơi sinh, thậm chí là việc mình có sống được đến ngày mai hay không. Nhưng Shion cho rằng Inukashi vẫn còn nhỏ, nhỏ hơn cái tuổi mười sáu của cậu rất nhiều. Inukashi thản nhiên làm những chuyện xấu như lừa đảo, trộm cắp, có lúc còn tống tiền nữa, cũng chẳng bận tâm khi bị cười nhạo hay khinh miệt.
Thế nhưng, Inukashi vẫn ở độ tuổi không thể chịu đựng được việc phải đóng giả làm mồi nhử trên giường trong một căn phòng tối lờ mờ.
Những lời lẽ tức giận và nhiếc móc là minh chứng cho nỗi sợ trong lòng Inukashi.
"Xin lỗi nhé."
Shion buột miệng thì thầm.
"Bọn tôi sai rồi. Xin lỗi cậu, Inukashi."
Inukashi chớp chớp mắt, khóe mắt đỏ lên, môi mấp máy. Shion đặt tay lên bờ vai gầy của nó. Cậu không nghĩ làm vậy sẽ đủ sức xoa dịu cơn giận dữ và hoảng loạn của Inukashi hay khiến mình được tha thứ. Chỉ là, cậu nhớ ra khi còn nhỏ, mẹ Karan cũng từng ôm lấy vai cậu. Cậu nhớ lại cảm giác ấm áp dễ chịu truyền vào cơ thể khi mẹ im lặng đặt tay lên vai mình. Thế thôi.
Inukashi không chống cự, chỉ khẽ cử động, tựa trán mình lên cánh tay Shion.
"Đồ ngốc... Tôi ghét tất cả các người."
"Ừ."
"Rất... rất ghét..."
"Ừ."
"Sao mọi người không xông ra? Tôi đã cố gắng để không hét lên... cố gắng nhịn cho tới khi hết sức chịu đựng."
Shion thì thầm câu xin lỗi một lần nữa. Cậu nắm chặt vai nó hơn.
Ơ?
Cậu bối rối. Phần da thịt dưới ngón tay cậu mềm mại đến không ngờ. Tuy bờ vai Inukashi gầy trơ xương nhưng lại rất mềm, không hề rắn chắc thô kệch mà thanh mảnh nhỏ nhắn.
Rất giống vai của Safu mà cậu đã chạm vào không biết bao nhiêu lần.
Lẽ nào... sao cỏ thể như vậy được...
Shion nhìn chằm chằm vào Inukashi, đúng lúc nó buông cánh tay cậu ra. Nezumi ném thêm một đồng vàng nữa về phía nó. Lần này Inukashi không bắt hụt.
"Thưởng thêm cho mày đó."
"Cảm ơn ngài Nezumi."
"Mà mày cũng đâu có làm không công. Hai bên thỏa thuận với nhau rồi, mày đóng vai mồi nhử và nhận tiền thù lao đấy thôi."
"Tao biết, không cần mày phải nói."
"Thế nên bây giờ mày đừng có kêu gào nữa. Làm gì có công việc nào béo bở như thế, chưa tới mười phút đã được hai đồng vàng."
"Đã bảo là tao biết rồi mà. Nhưng tao dứt khoát không làm chuyện này nữa. Lần sau, mày hoặc cậu ấm ngốc nghếch tự đi mà làm."
"Sẽ không có lần thứ hai đâu."
Nezumi chìa ba đồng tiền còn lại về phía Rikiga.
"Phần còn lại là của ông đấy, ông chú."
"Thế còn hai đứa?"
"Không cần."
"Hào phóng quá nhỉ."
"Ừm."
"Hay là từ giờ về sau sẽ không cần đến tiền nữa?"
"Cũng có thể."
"Hiểu rồi..."
Đôi mắt màu xám của Nezumi liếc nhìn gương mặt ửng đỏ vì rượu của Rikiga.
"Sao thế? Trông ông u ám vậy?"
Rikiga không đáp. Ông lôi chai rượu từ trong túi ra, uống một hớp.
"Tiền đây, thứ ông yêu thích đấy. Sao không cầm lấy? Nó không dính thuốc độc đâu."
"Thuốc độc thì không, nhưng có một thứ khác còn đáng sợ hơn."
Chất lỏng màu nâu sóng sánh trong chai, trong phòng dậy lên mùi cồn gay mũi. Rikiga lại uống một ngụm thứ rượu rẻ tiền đó, ho húng hắng rồi nói.
"Đây là tiền kiếm được từ việc lừa gạt, bắt trói và cướp giật một quan chức cấp cao của thành phố Thánh. Tùy tiện động vào nó có thể mất mạng như chơi."
Nezumi khẽ cười.
"Đến nước này rồi ông mới biết sợ ư?"
"Phải đấy."
Rikiga gật gù, lấy mu bàn tay quẹt miệng.
"Đến giờ tôi mới bắt đầu thấy sợ. Chúng ta thực sự đã biến No.6 thành kẻ thù của mình."
"Là kẻ thù từ lâu rồi. Thành phố đó trước giờ vẫn luôn chống lại chúng ta. Ông không biết thật hay đang giả vờ không nhận ra vậy, ông chú?"
Rikiga dốc một hơi nốt chỗ rượu còn lại trong chai, thở dài thườn thượt. Ánh lửa từ cây nến cháy bập bùng, bóng bốn người khẽ lay động, gần như hòa làm một với bóng tối.
"Eve."
Rikiga gọi Nezumi bằng nghệ danh của nó. Có lẽ hơi chếnh choáng nên ông bắt đầu nói với giọng lè nhè.
"Cậu không sợ chết sao?"
"Chết ư? Lại thêm một câu hỏi vớ vẩn."
"Chúng ta đang đối đầu với thành phố Thánh đấy. Cậu nghĩ mình có thể tiếp tục sống nhởn nhơ hay sao? Cậu đâu có ngây thơ đến vậy."
"Này ông chú."
Nezumi đưa tay vuốt mặt bàn, ba đồng tiền chợt biến mất như một trò ảo thuật.
"Xin lỗi nhưng tôi còn lâu mới nghĩ đến chuyện chết. Kẻ còn sống là kẻ thắng cuộc. Chính bọn chúng mới phải diệt vong. Còn chúng ta sẽ là người sống sót. Ông hiểu chưa?"
"Cậu thực sự tin như thế à?"
"Đương nhiên."
"Điên rồi! Eve, cậu điên thật rồi! Đừng nuôi ảo tưởng nữa. Chúng ta làm gì có cửa thắng, một phần trăm cơ hội cũngkhông có."
"Biết đâu đấy."
"Hoang đường! Tất cả những gì cậu nói và làm đều thật điên rồ Toàn là lời nhảm nhí của kẻ điên. Một phần trăm đấy! Là 0,01 đấy! Cậu định đánh cược trên cái phần trăm cơ hội ít ỏi đó ư?"
"Đúng là ít thật, nhưng vẫn chưa phải là con số không. Nói cách khác, chúng ta phải thử mới biết được."
"Eve!"
"Tay."
"Hả?"
"Xin bệ hạ cho thần mượn tay một chút."
Nezumi dễ dàng bắt lấy cổ tay Rikiga, lật ngửa bàn tay ông ta rồi úp tay mình xuống đó. Ba đồng tiền vàng nằm gọn trong tay Rikiga.
"Phần của ông thì cứ nhận cho đàng hoàng."
Chai rượu rỗng trượt khỏi tay Rikiga, rơi xuống đất vỡ tan tành. Chút rượu còn sót lại bắn tung tóe làm bẩn sàn nhà.
"Hãy ngoan ngoãn nhận nó giống Inukashi đi. Chúng ta đã động thủ rồi thì không thể thoái lui được nữa. Tất-Cả-Chúng-Ta."
"Chúng ta..."
Rikiga nhìn mấy đồng tiền trong tay, miệng méo xệch.
"Đã ngồi chung trên một con thuyền rồi ư?"
"Phải. Là những đồng minh vô cùng quan trọng. Mỗi người chúng ta đều có vai diễn của mình, và vở kịch đã mở màn từ lâu. Quá muộn để rời cuộc chơi rồi, ông chú ạ."
"Nếu tôi nói muốn bỏ cuộc thì sao? Cậu sẽ giết tôi à?"
"Nếu ông muốn."
"Chắc cậu hành động nhanh gọn lắm nhỉ? Cậu định dùng dao cắt cổ, hay đâm một nhát vào tim tôi?"
"Đừng đánh giá tôi cao thế. Sử dụng dao khó hơn dân nghiệp dư nghĩ nhiều."
Nezumi quay sang cười với Rikiga. Ông rụt cằm lại, nét mặt căng thẳng.
"Bất cẩn một chút thôi là đâm trượt chỗ hiểm ngay, mà trường hợp ấy thường xảy ra lâm. Bấy giờ thì thật khổ cho kẻ bị đâm, không được chết nhanh chóng mà phải quằn quại đau đớn. Rất tội nghiệp, thật đấy! Tôi không muốn nhìn thấy chiến hữu của mình phải chết theo cách đó chút nào."
Rikiga khẽ rên rỉ, cất tiền vào túi rồi buông một câu cộc lốc.
"Đồ ác quỷ!"
Inukashi đang đứng cạnh Shion thì khịt mũi.
"Ai cũng biết tên này là ác quỷ từ lâu rồi. Bây giờ ông mới cằn nhằn thì quá muộn."
Không đúng.
Shion nắm tay thật chặt.
Nezumi không phải là ác quỷ. Shion hiểu rõ hơn ai hết. Nó đã cứu mạng cậu, giải thoát cho cậu khỏi nguy hiểm hết lần này đến lần khác. Cậu đã nhận sự giúp đỡ của nó. Không chỉ mạng sống, Nezumi còn cứu rỗi trái tim cậu. Cho nên, Shion tin chắc nó không phải là ác quỷ.
Nezumi đã kéo Shion lên nơi cao và dạy cậu nhìn xuống thế giới từ đây. Khác với thế giới nơi người ta bị bao quanh bởi bốn bức tường, cách ly với bên ngoài và luôn tự cho mình là đúng, thế giới này rộng lớn vô bờ với muôn vàn con người khác biệt đang sống cùng nhau, chẳng hề quan tâm đến cách sống, giá trị quan, thần linh hay công lý. Nezumi đã cho cậu biết có một không gian như thế tồn tại trên đời. Nếu không gặp Nezumi, chắc cậu vẫn không hay biết gì, sống rồi già đi. Cậu sẽ tiếp tục cuộc sống an nhàn, tận hưởng sự phồn vinh giả tạo trong thành phố Thánh No.6 mà không một lần bận tâm đến môi trường bên ngoài bức tường.
Hãy nhìn đi.
Nezumi đã nói thế. Thoát khỏi cái thế giới giả dối ấy và tới đây. Hãy tận mắt chứng kiến và ngẫm nghĩ, không phải về những giá trị, đạo đức, công lý từng được nhồi nhét, từng được áp đặt. Hãy suy nghĩ bằng cái đầu của mình, xem điều gì đúng, điều gì có ý nghĩa với cậu, điều gì cậu muốn, điều gì cậu tin. Hãy nghĩ đi!
Nezumi đã nói vậy vô số lần. Có khi nóng bỏng, lúc lại lạnh lùng. Bằng chính giọng nói, ánh nhìn và cử chỉ của mình, Nezumi nhắc đi nhắc lại với cậu điều đó.
Những tình cảm, khát khao, suy nghĩ, cảm xúc, hi vọng, niềm tin của bản thân cậu, những điều cậu tin tưởng, đó là gì? Cậu vẫn luôn nghĩ ngợi về chúng kể từ khi gặp Nezumi. Có nhiều thứ cậu chưa nắm bắt được, nhưng chính việc trăn trở, không ngừng suy ngẫm ấy đã hồi sinh tâm hồn cậu, để nguồn sống một lần nữa tuôn trào.
Sống là như thế này đây.
Nắm giữ linh hồn của chính mình, không giao cho ai cả. Không bị chi phối, cũng không phụ thuộc vào ai.
Đó chính là sống. Nezumi đã dạy cậu điều này, nó vực dậy tâm hồn cậu bằng một sức sống mới.
Hơn nữa...
Hơn nữa chính cậu đã lôi mọi người vào chuyện hay chứ chẳng phải Nezumi. Vì cứu Safu bị Cục Trị an bắt giữ và giam trong Trại Cải tạo mà cậu làm liên lụy tới ba người còn lại. Cậu kéo họ vào một cuộc chiến nguy hiểm chẳng có đến một phần trăm cơ hội sống sót đúng như lời Rikiga nói.
"Cậu sao thế Shion? Mặt mũi trông đáng sợ quá đi mất, chẳng giống bình thường chút nào."
Inukashi nghiêng đầu thắc mắc. Shion lắc đầu.
"Không phải đâu."
"Hả?"
"Cậu sai rồi, Inukashi. Cả chú nữa Rikiga. Tất cả là do tôi."
Cậu bắt gặp ánh mắt Nezumi. Không chỉ bắt gặp, cậu như bị hút hồn, không thể không hướng tới ánh nhìn mạnh mẽ đó. Đôi mắt màu xám sẫm của Nezumi lúc nào cũng sáng lấp lánh đầy sức sống. Thật đẹp, nhưng chẳng có chút cảm xúc nào. Từ lần gặp đầu tiên cho đến nay, đôi mắt ấy không hề thay đổi, vẫn là ánh mắt khi Nezumi dùng những ngón tay lạnh lẽo siết cổ cậu và đè nghiến cậu vào tường.
Nezumi chầm chậm lảng ánh mắt sang hướng khác, cất tiếng thì thầm như đang hát.
"Ta là một linh hồn bị chối bỏ. Là tất cả những gì các ngươi gọi là tội lỗi, là sự hủy diệt, là cái ác."
Inukashi khịt khịt mũi.
"Này Shion, tên diễn viên mất trí này đang nói gì vậy?"
"Mephistopheles."
"Hả? Cái gì cơ? Nó có ăn được không?"
"Một nhân vật trong Faust, hắn là một con quỷ dữ."
(Một vở kịch của Johann Wolfgang Goethe, nội dung nói về một nhà bác học tên Faust bởi khát khao tìm hiểu mọi trí thức trên thế giới mà chấp nhận cá cược với con quỷ Mephistopheles. Vở kịch được đánh giá là một trong những vở kịch vĩ đại nhất mọi thời đại)
"Ác quỷ nói lời thoại của ác quỷ là đúng quá rồi. Hợp thế còn gì."
"Đã bảo là mọi người sai rồi mà. Nezumi không phải ác quỷ."
Người đàn ông bị trói nằm trên sàn bỗng nhiên ngọ nguậy và rên rỉ.
"Chà, có vẻ vị khách của chúng ta tinh rồi."
Nezumi rút đôi găng tay da, khẽ vung vẩy. Nụ cười thoáng hiện trên môi nó.
"Chúng ta bắt đầu màn 1 cảnh 2 nhé."
Rikiga ngẩng mặt lên trời thở dài. Inukashi nhún vai một cái và liếc nhìn Shion.
"Shion."
"Hả?"
"Là ác quỷ đấy."
"Gì cơ?"
"Tên đó là một con quỷ dữ. Có lẽ, cậu mới là kẻ chưa biết rõ sự thật."