Chương 1 Thà mất ý thức còn hơn
Ta thà mất đi ý thức còn hơn ngẫm lại tội lỗi đã gây ra.
Hãy giúp ta, thức tỉnh Duncan bằng âm thanh ấy. Ta mong nàng có thể làm được!
- Macbeth, William Shakespeare
Shion nghe thấy tiếng gió. Khô khốc và não nề.
Không thể nào...
Cậu dừng chân, chậm rãi chớp mi. Tối quá. Dù mắt đã quen với bóng tối nhưng vẫn chỉ thấy một màu đen kịt như mực. Chẳng có chút gió nào cả.
Nơi đây là lòng đất sâu thẳm, là bóng tối bao trùm thành phố Thánh NO.6, là tầng hầm của Trại cải tạo. Gió không thế len lỏi vào đây, nên làm sao có tiếng gió được. Nhưng Shion thực sự đã nghe thấy tiếng gió rít “vù vù” rất rõ, dù chỉ trong thoáng chốc.
Tiếng gió này không giống tiếng gió ở N0.6, nơi cậu từng sinh sống. Không phải làn gió khẽ khàng lướt qua tán cây rậm rạp, cũng không phải làn gió mang theo hương thơm của muôn hoa rực rỡ.
Mà là cơn gió sinh ra từ chốn hoang tàn, giống hệt cơn gió rít gào lùa qua khách sạn bỏ hoang nằm trơ trọi giữa đống đổ nát ở một góc West Block.
Cơn gió lạnh lẽo như cát da cắt thịt, khoan vào tận xương tủy. Cơn gió sẽ giết chết những người già ngất xỉu bất động bên vệ đường hay lũ trẻ kiệt sức vì đói.
Thế nhưng Shion lại thấy nhớ.
Cậu nhớ những cơn gió mùa đông rét buốt hung tợn thổi qua khu đổ nát hơn hẳn làn gió khẽ khàng êm ái ở NO.6!
Shion tự hỏi giờ này Inukashi đang làm gì. Đổ thức ăn thừa vào cái nồi lớn, nhanh nhẹn chuẩn bị bữa ăn cho đàn chó cưng? Hay lại đang bận rộn tính toán xem hôm nay kiếm chác được bao nhiêu? Shion thấy nhớ Inukashi gầy gò có làn da bánh mật và mái tóc đen dài.
Shion đã gửi gắm một đứa bé cho Inukashi, bất chấp nó có đồng ý hay không.
Này Shion, một vừa hai phải thôi. Tôi kinh doanh khách sạn chứ không phải mở cô nhi viện làm từ thiện!
Trong đầu Shion hiện ra khuôn mặt cau có của Inukashi.
Xin lỗi nhé, Inukashi. Ngoài cậu ra, tôi chẳng nhờ cậy ai được cả.
Chậc!
Inukashi tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.
Phiền toái quá. Thôi được rồi, chăm thì chăm! Tôi vẫn còn chút lòng nhân ái mà. Trời ạ, cái lòng nhân ái ấy quẳng cho chó gặm chúng nó cũng chẳng thèm. Thôi, hết cách rồi. Dù sao Thằng nhóc cũng được con chó cưng của tôi liều mình bảo vệ, tôi không thể để mặc được... Sao mà tôi dễ xiêu lòng thế này? Bực mình quá đi.
Inukashi, cảm ơn cậu.
Tôi chả ham lời cảm ơn của cậu, có đổi lấy cơm ăn được đâu! Shion, tôi sẽ chăm sóc thằng nhóc, nhưng chỉ là chăm hộ thôi, hiểu chưa? Cho nên cậu phải quay về đón nó. Cậu nhặt nó về thì tự đi mà nuôi, rõ chưa? Phải quay về đón nó đấy...
“Shion.”
Nezumi quay lại, gọi tên cậu.
Shion lập tức bắt gặp đôi mắt xám sáng ngời củaNezumi. Trong không gian tối tăm, đôi mất ấy dường như có thể hút lấy mọi ánh sáng rồi tỏa rạng giữa màn đêm. Hay là...
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Shion.
Hay là, dù cho bốn phía mịt mùng, không một tia sáng, mình vẫn có thể tìm thấy đôi mắt của Nezumi? “Đừng dừng lại. Cố mà bám theo đấy.”
“À, ừ. Xin lỗi nhé, tôi hơi lơ đễnh một chút.”
“Lơ đễnh?”
“Hình như tôi nghe thấy tiếng gió, giống tiếng gió thổi qua khách sạn của Inukashi. Tôi biết là mình nghe nhầm, nhưng... Nezumi!”
“Hử?”
“Không biết bây giờ Inukashi đang làm gì nhỉ?” Nezumi chớp mắt một cái. Hình như nó vừa nín thở trong chốc lát.
“Cậu phi thường thật đấy.”
“Hả?”
“Chẳng ai dám lơ đễnh trong tình cảnh này cả, chỉ có hàng tá người thất thần do căng thẳng cực độ thôi. Cậu không những có tâm trạng nghe tiếng gió, mà còn nhởn nhơ nghĩ tới người khác, không phi thường thì là gì? Sự phi thường của cậu có thể sánh ngang thánh thần rồi đấy. Hay từ giờ trở đi tôi nên sớm tối cung phụng khấn vái cậu như người ta thờ thần linh nhỉ?”
“Cậu lại châm chọc tôi!”
“Làm gì có. Tôi nào dám châm chọc thần thánh chứ? Tôi thật lòng khâm phục cậu mà. Có điều...” Nezumi bỗng nắm chặt cánh tay Shion.
Đau quá!
Từng móng tay nó bấm sâu vào da thịt cậu.
Shion biết rất rõ những ngón tay mảnh khảnh này mạnh đến mức nào. Đã bao lần Nezumi bóp chặt tay cậu, khiến mặt cậu rúm ró vì đau đớn. Nhưng cũng nhờ thế mà cậu đã vượt qua tai ương vô số lần... Nếu không có Nezumi, Shion sẽ không tìm được đường sống từ cõi chết, nắm lấy hi vọng trong tuyệt vọng, bỏ lại ảo cảnh và đối mặt với hiện thực.
“Từ giờ trở đi, cậu làm ơn suy nghĩ giống người bình thường cho tôi nhờ. Inukashi đang làm gì cũng được, không phải việc của cậu. Lo nghĩ cách tự bảo vệ bản thân đi.”
“Hiểu rồi.”
“Hiểu thật không?”
“Hiểu mà, chắc chắn.”
“‘Chắc chắn' à? Tôi hoài nghi sự ‘chắc chắn’ của cậulắm.”
Nezumi chợt bật cười. Dù chỉ khe khẽ, nhưng là tiếng cười vô cùng sảng khoái.
“Ở một nơi thế này và trong hoàn cảnh thế này mà tôi lại thản nhiên đứng tán dóc với cậu. Xem chừng đi với cậu thêm ít lâu nữa, tôi có thể đắc đạo thành tiên luôn.”
Dứt lời, giọng Nezumi chợt trở nên gay gắt. Các ngón tay nó ghim sâu hơn vào da thịt Shion.
“Cho dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải theo sát tôi, bằng mọi giá! Tôi cảnh cáo cậu rồi đấy, và không nhắc lại nữa đâu.”
Shion gật đầu.
Chẳng biết là nhìn thấy hay cảm nhận được cái gật đầu này, Nezumi xoay mình cất bước. Shion hiểu rõ hơn ai hết, muốn người đang đi phía trước cậu ngoái đâu nhìn lại, không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nếu cậu không đủ nghị lực, không khao khát được tiếp tục sống, Nezumi sẽ chẳng quay lại giúp cậu hết lần này đến lần khác.
Nezumi không đời nào tôn sùng một vị thần vô tâm và vô dụng.
Shion hít một hơi chứa đầy bóng tối rồi sải chân tiến bước.
Có một lối nhỏ dẫn lên trên, nằm giữa hai vách đá nứt vỡ, chỉ đủ cho một người lớn đi qua. Xem ra hẹp hơn con đường bê tông với những ngọn đèn đều tăm tắp ban nãy, cũng không dài dàng dặc như đường bê tông, nhưng do có nhiều ngả rẽ quanh co chằng chịt nên khiến người ta cảm thấy đích đến xa vời vợi.
Tuy nhiên, ít ra thì...
Shion đưa mu bàn tay quệt mồ hôi trên trán.
ít ra thì nơi đây không tanh tưởi.
Không nồng nặc mùi máu như con đường ban nãy, không có tiếng la hét, rên rỉ của hàng chục nạn nhân xấu số đang vật lộn với tử thần.
Nơi đây chỉ có bóng tối mà thôi.
Dù chỉ trong khoảnh khắc, dù thứ đang đón chờ Shion ở nơi tận cùng bóng tối kia là một hiện thực khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng khác, nhưng chí ít, lúc này cậu không còn ngửi thấy mùi tanh nồng tỏa ra từ những con người bị giày vò tàn nhẫn cho đến chết rữa.
Shion thấy biết ơn vì điều đó, giống như tâm trạng
của một người lạc bước giữa sa mạc cằn cỗi bỗng tìm thấy ốc đảo trù phú.
Thật ngây thơ!
Shion cắn chặt môi dưới.
Không cần Nezumi nói ra, Shion cũng biết mình ngây thơ đến mức nào.
Chỉ là không ngửi thấy mà thôi. Chỉ là không nghe thấy mà thôi. Chỉ vì cách một bức tường, nên mát thường mới không nhìn thấy mà thôi.
Trên thực tế, cái địa ngục ấy gần trong gang tấc.
Ở đó, mấy chục mạng người kể cả trẻ sơ sinh bị chà đạp giày xéo một cách tàn nhẫn. Ngay lúc này đây, địa ngục ấy vẫn đang vận hành, đang tồn tại sát nơi Shion đứng.
Cho dù không ngửi thấy, không nghe thấy, không nhìn thấy, nó vẫn tồn tại. Cũng như dẫu đến được ốc đảo thì sa mạc xung quanh vẫn cứ trơ gan cùng tuế nguyệt.
Shion biết, mình chỉ đang trốn chạy hiện thực mà thôi. Chỉ muốn lãng quên cơn phẫn nộ khi chứng kiến cảnh đồ sát khốc liệt, chỉ muốn xóa nhòa cảnh tượng thê thảm từng in sâu vào đáy mắt, chỉ muốn vô tư lự cuộn tròn người trong chăn ấm rồi say giấc nồng.
Mình quá ngây thơ, cũng quá yếu đuối.
shion lần tay theo vách đá, cố gắng bám sát Nezumi.
Điều quan trọng nhất lúc này là phải bắt kịp Nezumi. Từ trước đến giờ, Shion vẫn luôn theo sau nó.
Lần đầu tiên đối mặt với bóng đêm ở West Block, Shion từng chạy hộc tốc. Nếu không có những trải nghiệm đó thì giờ đây cậu sẽ chẳng bước đi nổi trong bóng tối đen kịt mà tưởng đâu hai mắt mù lòa này.
Nghĩ vậy, Shion chợt thấy dường như mình đã lão luyện hơn chút đỉnh.
Cậu tự nhủ phải tin vào bản thân. Mình cũng có sức mạnh tiềm ẩn mà. Cho nên, hãy thử tự tin tưởng đi nào.
Trong hoàn cảnh này, con người rất dễ rơi vào trạng thái chán ghét bản thân và run rấy sợ hãi trước trắc trở. Nhưng những cảm xúc đó hoàn toàn vô ích.
Tin vào chính mình là một nguồn sức mạnh, nó giống như lương thực tiếp tế, như vũ khí hỗ trợ, giúp con người đạp bằng gian khổ.
Shion dồn mọi sức lực xuống đôi chân, tiếp tục tiếnbước.
Chợt, cậu trông thấy ánh sáng. Vầng sáng le lói phía xa hiện rõ dần trước mắt cậu.
Bóng lưng Nezumi chìm dần vào vầng sáng ấy. Thấy vậy, Shion vội bám theo bén gót.
“A.” Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng cậu.
Cả hai vừa tiến ra một quảng trường rộng lớn, rộng hơn nhiều so với nơi giao chiến giữa Nezumi và người đàn ông toàn thân nhuộm màu xám của cát sa mạc. Vòm trân cao ngất, ngang ngửa chiều cao của ba tầng lầu. Bao bọc bốn phía vẫn là vách đá gồ ghề lồi lõm.
“Mới đây vốn 'là 'một hang động khổng lồ có cấu trúc phức tạp.” '
Neznmi từng nói thế. Nếu vậy thì quảng trường hay là tác phẩm của tự nhỉên. Trên vách đá, ngoài nến còn có cả bóng đèn. Ánh sáng lù mù nhưng lại rất ấm áp, đẹp rực rỡ như những đoa hoa nở rộ sắc lửa trong hốc đá. hốc đá?
shion nheo mắt nhìn. Cậu nín thở, tập trung nhìn thật kĩ. Hơi thở tưởng như đông lại.
Có những cái bóng đang động đậy.
Một, hai, ba, bốn..,.Không phải bóng chuột hay sinh vật nhỏ nào khác. Những cái bóng ấy đứng bằng hai chân, xì xào to nhỏ. Đứng bằng hai chân, xì xào to nhỏ..
Là con người!
Hơi thở nghẹn lại. Trống ngực đập dồn.
Là con người. Có người ở đây. Những người đó
đang thò đâu ra khỏi hốc đá, săm soi, bàn tán về Shion và Nezumi.
Shion nheo mắt nhìn kĩ hơn. Cậu phát hiện phía sau những ngọn nến lập lòe trên vách đá có những miệng hang to, nghĩa là hang động khổng lồ này còn chứa nhiều hang khác. Chắc hẳn mấy bóng người kia chui ra từ những cái hang đó.
Shion không thể nhìn rõ ai với ai, chỉ biết họ khác biệt về chiều cao và dáng vóc. Ắt là có cả nam lẫn nữ, người già và trẻ nhỏ? Bọn họ đồng loạt nhoài người ra, cúi xuống nhìn chằm châm vào cậu và Nezumi. Nhìn lại họ đủ lâu, cậu cảm giác có thể thấy được ánh sáng yếu ớt lóe lên trong mắt họ.
“Nezumi, những người này...”
“Là ai? Cậu nghĩ xem?”
“À thì... Là những người sống sót và thoát khỏi khu hành hình như chúng ta?”
“Không phải,”
Nezumi chậm rãi lắc đầu, điệu bộ uể oải trông chẳng giống nó thường ngày tí nào.
“Họ đã sống ở đây từ trước rồi.”
“Từ trước... Ý cậu là sao?”
“Cậu sẽ hiểu ngay thôi.”
Cậu sẽ hiểu ngay thôi. Thật vậy ư? Chắc là thế...
Sẽ hiểu ngay thôi. Chỉ cần có đủ ý chí và sức mạnh.
Shion siết chặt nắm tay.
Đặt câu hỏi là chuyện rất dễ dàng. Từ trước đến nay, Shion chỉ biết hỏi, chỉ biết bắt Nezumi đưa ra lời giải đáp mà không chịu thử tìm hiểu hiện thực trước mắt.
Tình hình đó sẽ không tiếp diễn nữa.
Phải tự mình tìm câu trả lời, nắm bắt và đào bới ngọn ngành vấn đề. Cho dù rất gần gũi như Nezumi đi chăng nữa, người khác vẫn không phải là bản thân. Mãi dựa dẫm vào lời nói của người khác sẽ chẳng thế nhìn rõ sự thật, sẽ vô phương đối mặt với chân tướng ngoài sức tưởng tượng. Và như vậy, cậu mãi mãi không thể đứng ngang hàng với Nezumi.
Phải tự mình tìm hiểu mọi thứ.
Nezumi rời ánh nhìn khỏi Shion, đôi mắt xám tối sầm lại. Nó chớp chớp mi, xua đi mây đen trong đồng tử, rồi ngửa tay ra. Đó là cử chỉ tao nhã riêng có ở nó.
“Nhìn xem, không phải rất hoành tráng sao? Tất cả ùa ra để chào đón.”
“ở tận đây mà cậu cũng nổi tiếng đến thế cơ à?”
“Đồ ngốc. Shion, mọi người chào đón cậu đấy.”
“Tôi e?”
“Vì cậu vô cùng đặc biệt. Chưa có người ngoài nào vào được đây, lại còn là cư dân của NO.6 nữa chứ.”
“Cựu cư dân thôi. Bây giờ khác xưa rồi. Tôi đã vứt thẻ ID từ lâu. Tôi không còn là cư dân của thành phố đó nữa.”
“Đừng có chấp nhặt mấy từ ngữ cỏn con ấy.”
“Tôi cứ chấp nhặt đấy. Hơn nữa đó cũng không chỉ là mấy từ ngữ cỏn con. Tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu, và tôi cũng không bị NO.6 ràng buộc.”
Dù chỉ cố ra vẻ nhưng Shion vẫn ưỡn ngực đứng thẳng lưng.
Cả thể chất lẫn tinh thần tôi đều yếu đuối, nhưng quyết tâm của tôi thì không gì lay chuyển, mong ước của tôi cũng không gì thay đổi được.
Quyết tâm sống bên ngoài những bức tường NO.6 và mong ước được sống bên Nezumi sẽ luôn kiên định và vững chãi.
“Ai bảo cậu yếu đuối?”
“Cậu chứ ai vào đây.”
“Không đời nào. Cậu mạnh mẽ nhất trần đời. Vừa
rồi tôi đã bảo cậu thật phi thường còn gì? Bây giờ thì phục cậu sát đất luôn.”
Nezumi nhún vai.
“Trong tình cảnh này mà cậu còn bắt bẻ từng câu từng chữ của tôi được cơ đấy.”
Chít, chít, chít.
Một con chuột cống bò lên người Shion, ngồi chễm chệ trên vai cậu. Nó nặng hơn Hamlet và Cravate, lại bốc mùi tanh, nhưng điệu bộ khịt mũi nghiêng đầu thì y hệt. Một con chuột khác trườn lên bên vai còn lại, vùi mặt vào mái tóc trắng của Shion. Rồi một con khác bé hơn chạy tới dụi đầu vào chân cậu. Lũ chuột cứ thế kéo đến tới tấp, chạy lên chạy xuống trên cơ thể Shion, kêu chít chít liên hồi ra chiều thân thiết.
Chít, chít, chít. Chít, chít, chít.
Chít chít, chít chít, chít chít.
“Này, thôi đi nhé! Tao có phải là câu trượt đâu mà bọn mày cứ trườn mãi thế. Dừng lại, nhột quá!”
Shion nhột đến mức toàn thân run lên.
Không khí chợt xao động, màn đêm dợn sống. Shion bỗng cảm nhận được rõ rệt sự hiện diện của những cư dân sống trong các hốc đá kia, nghe thấy tiếng thở, lời xì xầm to nhỏ và cả ánh nhìn chòng chọc của họ.
“Một cậu bé thật thú vị.”
Từ trên cao vọng xuống một giọng nói, trầm mà rất vang. Tuy khác với giọng hát của Nezumi, nhưng giọng nói ấy như lắng đọng vào con tim, như rót mật vào tai, dễ chịu vô cùng. Hình như là giọng của người đã nói “Hãy kể đi” giữa màn đêm dày đặc ban nãy?
Shion ngẩng đâu lên.
Trên vách đá có một khoảnh nhô ra trông như ban công. Ở đó, một người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Chắc là... một người đàn ông, là một ông lão râu tóc bạc phơ, dài rũ rượi, khoác một tấm áo choàng lê thê gần chấm đất. Bốn phía tối mù, Shion không thể nhìn rõ gương mặt ông ta.
“Một cậu bé thật thú vị, có thể khiến lũ chuột không hề phòng bị hay thù địch. Cho ta biết tên cậu nào?”
“Tôi là Shion ạ.”
“Shion... Ồ, một cái tên thật đẹp.”
“À... vâng, cảm ơn lời khen của ông. Còn ông?”
“Ta ư? Ta thì sao chứ, Shion?”
“Tên ông là gì ạ?”
Xì xào, xì xào, xì xào.
Không khí như lay động. Lũ chuột trên vai Shion
kêu chít chít liên hồi. Từ các hốc đá, vô vàn tiếng cười rả rích đổ dồn vào Shion.
Ha ha ha!
Nó hỏi “tên” kìa.
Hô hô hô.
Nó dám hỏi “tên” cơ đấy.
He he he. Hê hê hê. Hi hi hi.
Shion không hiểu vì sao mình lại bị cười nhạo. Cậu chỉ hỏi tên thôi, lẽ nào việc ấy nực cười đến thế?
HỐ hố hố. Khà khà khà.
Những trận cười vẫn râm ran, lên bổng xuống trầm.
Shion quay sang nhìn Nezumi đang đứng cạnh cậu. Nó đứng bất động, không cười, gương mặt vô cảm, hệt như một bức tượng.
“Lão.”
Giọng nói sang sảng vang lên, khiến mọi âm thanh khác ngừng bặt. Cả hang động bỗng chốc lặng phắc như tờ, giống hệt cảm giác cô liêu khi lạc bước vào một khu rừng tĩnh mịch vắng cả tiếng gió. Giữa không gian im ắng đó chỉ có giọng nói già nua chậm rãi vang lên.
"Mọi người thường gọi ta là Lão.”
"Lão... Đó là tên ông à?”
“Nói sao nhỉ? Có lẽ nó chỉ để biểu thị ta là một ông lão mà thôi.”
“Vậy đấy không phải là tên thật của ông?”
Vài giây im lặng.
“Cậu bé, ở đây không ai đặt nặng vấn đề tên tuổi cả. Không một ai... Nezumi vẫn chưa nói với cậu điều này ư?”
Nghĩ lại thì...
Shion thở dài.
Nghĩ lại thì mình vẫn chưa biết tên thật của Nezumi.
“Lão.”
Nezumi cuối cùng cũng cử động. Nó tiến lên mộtbước.
“Xin hãy nghe chúng tôi nói.” 11
“Được thôi, mọi người sẽ cùng nghe.”
Lão ngồi thẳng người lại.
“Nezumi, kẻ mà ai nấy tưởng sẽ không bao giờ quay về nơi này, giờ lại đang hiện diện trước mắt ta. Ắt hẳn mọi người đều muốn nghe lý do.”
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn? Nezumi, con đã thành ra yếu đuối sau những tháng ngày chống chọi với phong ba bên ngoài ư?
Có điều, cho dù con thay đổi thế nào, chắc cũng không quên quy định của chúng ta.”
“Tất nhiên là không.”
“Những kẻ rời bỏ nơi đây không được phép quay về. Con phá vỡ quy định đó thì phải nhận hình phạt thích đáng.”
“Tôi sẽ chịu phạt. Thế nên làm ơn nghe tôi nói đã.”
Lão búng tay.
Đến lúc này Shion mới nhận ra có hai thanh ngang nối liền vào chân ghế Lão đang ngồi, khiến nó trông giống kiệu hơn là ghế.
Hai người đàn ông đi tới, nắm lấy hai thanh ngang, nhấc bổng chiếc kiệu lên.
Chân của ông ta?
Lão đã mất cả hai chân, từ đâu gối trở xuống. Vạt áo lê thê gần chấm đất rũ xuống không chút sức sống.
Hai người đàn ông khiêng chiếc kiệu men theo bờ đá, chầm chậm đi xuống. Đi trước họ là một người với mái tóc dài buộc gọn sau lưng, nhìn vóc dáng có vẻ là nữ, tay cầm một vật từa tựa cái hót rác lùa lùa quét quét. Xem chừng đang dọn sương đọng trên lối đi.
Lối đi ấy vừa đủ để hai người đi lướt qua nhau. Tuy
di chuyển khá khó khăn, nhưng hai người khiêng kiệu vẫn tiến bước không hề nao núng.
Lối đi đó tuyệt đối không phải tác phẩm của tạo hóa, mà là sản phẩm của con người, được tạo nên bằng cách đục khoét vách đá. Nhìn kĩ sẽ phát hiện, trên vách đá chằng chịt những lối đi tương tự, chắc để giúp cư dân ở đây di chuyển thuận tiện hơn.
Nơi này là một... thị trấn sao?
Shion đảo mắt quan sát bốn phía, đồng thời sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Người tụ tập trong hang hốc, những lối đi chằng chịt trên vách đá, quảng trường này và cả khoảng không tăm tối nằm sâu trong nó, mùi nấu nướng thoang thoảng đâu đây, tất cả đều là dấu hiệu của sự sống. Và dù chỉ thoáng qua, nhưng Shion đích thực cảm nhận được một làn gió nhẹ. Không khí đang lưu chuyên, nghĩa là nơi đây thông lên mặt đất... Quả thật là một thị trấn có người sinh sống.
Dưới lòng đất có một thị trấn?
Shion cố sắp xếp lại các dữ kiện đang loạn cào cào trong đầu mình.
Nezumi từng nói cư dân ở nơi tăm tối này không phải là những kẻ sống sót sau cuộc săn người, ở một nơikhông thấy ánh mặt trời, điều kiện sống khác nghiệt mà lại có người cư trú ư? Bản chất con người vốn chỉ thích nghi với môi trường trên mặt đất, làm sao sinh tồn được ở một nơi tối tăm, thiếu hụt dưỡng khí và hoàn toàn không có các yếu tố tự nhiên khác? Thế nhưng, trước mắt Shion giờ đây là một đám đông, nơi chốn của họ cũng đầy ắp vết tích sự sống.
Những vết tích ấy chắc chắn không thế hình thành chỉ trong một đêm, vậy thì đám đông này đã sống ở đầy đủ lâu để trở nên thích nghi với điều kiện hạn chế, với hoàn cảnh khắc nghiệt và xây dựng được cả một cộng đồng dân cư. Shion cảm thấy chỉ có thể lý giải như vậy mà thôi.
Cậu bất giác thở dài.
Nơi đây là đâu? Chẳng phải là lòng đất bên dưới trại cải tạo ư? Tại sao lại có cả một thị trấn? Lẽ nào chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?
Lẽ nào...
Muôn vàn suy đoán như muốn nổ tung trong đầu, Shion cố gắng đến đâu cũng không tìm ra manh mối, cứ mãi quẩn quanh với giả thuyết, “Lẽ nào...” Nhưng chính vì vậy, cậu càng phải suy đoán và liên tục tính đến các khả năng khác nhau.
Lẽ nào trước kia từng có người sinh sống trong hang động khổng lồ này?
Tộc người bản địa...
Nếu như có người an cư tại đây, trước khi thành phố Thánh NO.6 ra đời...
West Block cũng từng là một thành phố nhỏ tươi đẹp. Tháng ngày của bao nhiêu người đã trôi qua ở đó, như Rikiga, như mẹ cậu. Người cha mà cậu chưa hề biết mặt chắc cũng là cư dân West Block. Thế nhưng, thành phố ấy đã biến đổi, làm cái nôi sản sinh ra NO.6. Không, thứ biến đổi không phải thành phố mà là con người. Dưới bàn tay con người, một thành phố mới ra đời, bao quanh là những bức tường sừng sững đúc bằng hợp kim đặc biệt. Bên ngoài tường, tàn dư của thành phố cũ biến thành West Block hoang tàn cằn cỗi. Thế nhưng, đó mới chỉ là mé Tây của NO.6 mà thôi.
Liệu khu vực phía Tây có phải là nơi duy nhất bị NO.6 tàn phá? Rừng núi phía Bắc, thảo nguyên xanh ngắt trải dài từ Nam sang Đông, ao hồ rải rác từ Đông sang Tây? Với diện tích hiện nay của NO.6, ắt hẳn nó đã thôn tính cả bốn phía để bành trướng bản thân.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Shion.
Đâu đó trong núi rừng phía Bắc, thảo nguyên phía
Nam, vùng trũng phía Đông, từng tồn tại không chỉ mà có thể là nhiều tộc người Shion chưa hề biết đến H định cư giữa rừng sâu núi thẳm, trên thảo nguyên bát ngát, và cả trong hang động này nữa...
Tộc người bản địa, các thổ dân đã sống trong hang động từ thuở xa xưa.
Có những con người ăn uống hít thở ở một thế giới khác biệt hoàn toàn với thành phố mà Rikiga và mẹ cậu đã sống. Có lẽ họ chưa bao giờ tiếp xúc với “người trong thành phố”, chỉ yên phận loanh quanh ở lãnh thổ của mình, không xâm phạm lẫn nhau, có khi còn chẳng biết đến sự tồn tại của nhau.
Vùng đất này vốn là rừng rậm bạt ngàn. Trên hành tinh, chỉ có vỏn vẹn sáu khu vực đủ điều kiện để con người sinh tồn.
Con người xây dựng thành phố tại sáu khu vực đó. Về sau, những thành phố ấy dân phát triển thành quốc gia đô thị. Thấm nhuần những bài học từ lịch sử, các nhà cầm quyền lúc bấy giờ nhất trí rằng, xóa bỏ chiến tranh giữa các quốc gia, giải trừ hoàn toàn vũ trang là điều kiện tối thiểu để con người tiếp tục sinh tồn. Chính vì vậy, họ lập nên Hiệp ước Babylon mà theo đó, các quốc gia phải bãi bỏ toàn bộ quân sự và vũ khí. Đồng thời từ bỏ tên gọi vốn có, đồng loạt thay thế bằng hệ thống chữ số đơn giản, từNO.1 đến NO.6.
Sáu thành phố liên kết chặt chẽ với nhau dựa trên nguyên tắc tôn trọng tính độc lập của nhau. Sáu thành phố trở thành một thể thống nhất, đó không chỉ là mục tiêu của các nhà cầm quyền, mà còn là niềm mong mỏi của từng cư dân.
Những mảnh đất này là tài sản cuối cùng còn sót lại của loài người, tuyệt đối không được phá hoại nữa. Chiến tranh là tội ác, sẽ gây nguy hại đến gốc rễ tồn vong của nhân loại. Vì tương lai của tất cả, nhất định phải giải trừ vũ trang.
Với tư tưởng đó, con người đã xây dựng nên sáu thành phố trên nền tảng thân thiện, thấu hiểu và tin cậy.
TừNO.1 đến NO.6.
Khu vực thứ sáu được tạo hóa ưu ái một điều kiện tự nhiên phong phú hơn hẳn các khu vực khác. Vì vậy, con người đã tận dụng triệt để những điều kiện tự nhiên đó, kết hợp với trí tuệ và công nghệ khoa học để xây dựng một thành phố lý tưởng bậc nhất hiếm thấy trong lịch sử.
Thành phố Thánh NO.6 đã ra đời như vậy đấy.
Đây là khái lược lịch sử mà Shion từng hấp thụ khi
còn được coi là nhân tài ưu tú. Cậu đã ghi nhớ từng bài một trong phòng học đầy đủ trang thiết bị tối tân.
Cơn ớn lạnh càng lúc càng rõ rệt, các đầu ngón tay như tê cứng cả lại.
Chỉ cần nhắm mắt, không, cho dù đang mở mắt, cảnh tượng của cuộc săn người vẫn hiển hiện trong tâm trí cậu. Đó là hiện thực mà cậu tận mắt chứng kiến.
Các khu nhà đổ sập, lều bạt bị thổi bay, đám đông hoảng loạn tháo chạy bị tàn sát. Đàn ông lẫn đàn bà, già trẻ lớn bé, thậm chí cả đứa bé còn nằm ngửa cũng không thoát khỏi số kiếp. Những con người bất lực chỉ biết chống cự bằng cách chọi đá, phút chốc đã mất mạng dưới uy lực của món vũ khí tối tân. Đó là một cuộc tàn sát từ một phía.
Giải trừ vũ trang cái quái gì cơ chứ?
Shion bất giác cắn chặt môi dưới. Mùi máu tanh lan trong miệng, hòa cùng nước bọt trôi xuống cổ họng. Shion không rõ tình hình của các thành phố khác, nhung...
ít nhất thì NO.6 đang từng bước trở thành một quốc gia với sức mạnh vũ trang toàn diện và áp đảo.
Từ khi nào nhỉ?
Shion nuốt nước bọt lẫn mùi máu tanh lần nữa.
Thành phố manh nha thay đổi từ khi nào? Bắt đầu đi chệch khỏi tư tưởng và lý tưởng của Hiệp ước Babylon từ khi nào?
Rốt cuộc là từ khi nào...?
Không lẽ là ngay từ đầu?
Shion bỗng thấy gai người, ai đó đang nhìn cậu chằm chằm. Bắt gặp ánh mắt Nezumi, cậu tưởng như mình đang được bao bọc trong một tấm màn xám tuyệt đẹp. Trống ngực cậu đập dồn, muôn vàn suy nghĩ quấy tung đầu óc chợt bình lặng trở lại.
Chỉ tích tắc, tâm hồn Shion ngập tràn vui sướng.
Thật lạ lùng! Ánh mắt của Nezumi khiến cậu thấy mình vừa như bị xua đuổi, vừa như được bao bọc.
Nhưng giờ không phải là lúc chìm đắm vào cái ý nghĩ ngây thơ và ích kỉ như vậy. Một khi ngừng tư duy, con người sẽ dễ dàng buông xuôi rồi lạc lối trong lời nói của người khác, đánh mất bản ngã giữa thời đại.
Nezumi sẽ chẳng bao giờ bao bọc một kẻ chỉ biết trốn tránh và buông xuôi.
Thế nhưng...
Shion ngấng cao đầu.
Tôi không muốn được bao bọc, cũng chưa hề buôngxuôi. Tôi sẽ tự mình tìm hiểu xung quanh, cũng sẽ mặt với hiện thực của thế giới này và chống lại bản chất xấu xa của nó. Nezumi, cậu vẫn hay nói, như thế mới là “chiến đấu”, đúng không?
Shion không nhìn Nezumi nữa. Cậu nhắm mắt, tiếp tục ngẫm nghĩ.
Từ khi nào nhỉ?
Không lẽ là ngay từ đầu?
Phải, ngay từ đầu, từ khi ra đời, thành phố NO.6 đã đi ngược lại lý tưởng chung sống hòa bình.
Trên mảnh đất này từng có người dân sinh sống. Thế nhưng, NO.6 đã xâm chiếm nơi ở của họ, tựa như một con dã thú ăn tươi nuốt sống con mồi, không chừa một mẩu xương. NO. 6 đã mở rộng lãnh thổ, xây dựng nền tảng của một thành phố lớn mạnh như thế đấy. Chung sống hòa bình ư? NO. 6 cười nhạo những từ này bằng cách dùng vũ lực áp đảo chiếm lĩnh các khu vực xung quanh, đúng như cách nó tàn phá West Block và sát hại cư dân ở đó.
Nhưng mà... Không đúng. Những ngọn đèn LED kia, những bóng đèn đi-ốt phát sáng khi dòng điện chạy qua nơi tiếp giáp của hai khối bán dẫn đặc biệt kia là sản phẩm của khoa học chứ không thuộc về giới tự nhiên. Lẽnào những ngọn đèn đó là của NO.6? Hay là... Hay là ở nơi này từng tồn tại một nền văn minh khoa học tương đương, thậm chí tiến bộ hơn NO.6? Nhưng thế thì NO.6 dễ gì xâm lược, chiếm lĩnh được nơi này. Tất nhiên, cậu biết khoa học không phải là thế lực vạn năng, thiên hạ vô địch...
Thật không tài nào hiểu nổi.
Shion thấy mình như đang đi giữa biển sương mù, dẫu có suy nghĩ, tìm tòi bao nhiêu đi chăng nữa, cũng chẳng thể đến gần sự thật. Càng nghĩ ngợi, suy đoán, cậu càng thấy hoang mang, mơ hồ, phải chôn chân mãi mãi trong mê cung này, mò mẫm trong vô định.
Rối quá.
Chít.
Con chuột cống nhảy khỏi vai Shion, mấy con chuột nhỏ khác cũng chạy biến vào sau các khe đá.
Có chuyện gì thế?
Đang mải nhìn theo lũ chuột, Shion bất thình lình bị tấn công. Một cái bóng lướt tới, vặn hai tay cậu ra sau, bịt miệng cậu lại. Trong chớp mắt, cậu đã bị trói bằng dây thừng. Ai đó đẩy mạnh vào lưng khiến cậu ngã nhào, hai vai va mạnh xuống mặt đất.
“Làm gì vậy?”
“Shion, yên nào.”
Nezumi cũng bị trói, đang quỳ trên mặt đất. Nó đấu với Shion.
“Đừng kháng cự. Cứ ngồi yên đấy.”
“Nhưng tại sao chứ... Đống dây này làm tôi đauquá!”
“Hít thở sâu rồi thả lỏng cơ thể, cậu sẽ thấy kháhơn.”
Shion làm theo thì thấy quả có khá hơn thật. Nhưng người này cũng tài ghê, chỉ vài giây đã trói nghiến cả cậu và Nezumi. Có điều...
“Không sánh được với cậu.”
“Gì cơ?”
“Bất kể là dùng dao hay dây thừng, cậu cũng cao tay hơn nhiều.”
“Cảm ơn vì lời khen. Tôi thật vinh dự khi nhận được lời tán thưởng của cậu.”
“Tôi vẫn luôn khâm phục cậu mà... Ối.”
Một sợi dây thừng thắt vào cổ Shion, khiến hơi thở cậu nghẹn lại.
“Cấm lên tiếng.”
Giọng nói đều đều vô cảm vang lên bên tai.
Là người đàn ông ban nãy ư? Kẻ có mái tóc, làn da, đôi mắt nhuốm màu xám xịt của sa mạc?
“Còn huyên thuyên nữa tao sẽ vặn cổ mày ngay tức khắc.”
Sợi dây thừng siết chặt hơn. Shion cảm thấy cổ mình như bị thít lại, khí quản tưởng chừng biến dạng, đầu trướng lên như muốn nổ tung. Không thở được. Khó chịu quá!
“Thôi cái trò đó ngay đi.”
Nezumi nói, giọng bình thản nhưng cũng đầy uy lực.
“Định trả đũa vụ ban nãy à? Lâu rồi không gặp, hóa ra anh đã học được cái thói trút giận lên một người không có khả năng kháng cự rồi cơ đấy, Sasori[*] nhỉ.”
[*] Bọ cạp.
Sợi dây thừng bỗng được nới lỏng. Shion chỉ thấy đầu óc trống rỗng, cậu ngã nhào xuống, ho sặc sụa. Cùng lúc, bên tai cậu vang lên tiếng da thịt đập đất, cậu liền gượng đứng dậy.
Nezumi đang ngã gục cạnh Shion. Tên đàn ông kia đạp vào vai nó. Đôi dép hắn mang trông như được kết từ vỏ cây.
“Mày cũng vậy, Nezumi.”
Hắn gằn giọng.
“Ngưng mỉa mai đi. Mày vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại của mình thì phải? Tao sẽ giúp mày hiểu ra ngay đây.” tìHắn giơ chân bồi thêm một cú đá vào vai Nezumi.
“Bọn mày là những kẻ ngoại lai xâm nhập vào đây, có bị giết cũng đáng kiếp.”
“Dừng lại!”
Shion vặn vẹo người, hét thật to. Nezumi ngẩng lên, lắc đầu với cậu, như thế bảo cậu hãy giữ im lặng.
Làm sao mà im lặng cho được!
“Đồ hèn hạ! Nezumi nói không sai chút nào. Trói chúng tôi, khiến chúng tôi mất khả năng kháng cự rồi ra tay đánh đập, đúng là hành động của đồ cặn bã!”
“Shion.”
Nezumi nhăn mặt. Mấy dòng máu rỉ ra từ bên thái dương, lăn xuống má. Shion dồn hết sức lực, ngẩng lên nhìn trừng trừng vào người đàn ông tên Sasori.
“Nơi này là chỗ quái quỷ nào vậy? Chẳng khác gì NO.6 cả.”
“Mày bảo sao? Chẳng khác gì NO.6 ư?”
Sasori giận run người, đôi mắt xám xịt lóe lên tia hung tợn như muốn giết người. Nhưng Shion vẫn phải nói tiếp. Toàn thân cậu run lên, nhưng không phải vì sợ hãi mà vì phẫn nộ. Cơn phẫn nộ đang sôi sùng sục trong cậu.
“Đúng vậy. Anh hành động như đúc khuôn từ NO.6 luôn. Anh đàn áp kẻ yếu bằng vũ lực, hành hạ người ta một cách tàn nhẫn. Như thế có chỗ nào khác với NO.6 chứ?”
“Tôi không phải kẻ yếu đâu nhé.”
Nezumi nhún vai, hai tay vẫn còn bị trói ở phía sau.
“Shion, tôi hiểu cậu muốn nói gì, nhưng hãy thôi đi. Nói nữa chỉ tổ bị đá chết thôi. Đá người khác là sở trường của tên này.”
“Tao phải giết mày!”.
Sasori gầm lên.
“Mày là thứ ma quỷ tà ác. Nếu không kết liễu mày ngay bây giờ thì tai họa sẽ ập tới.”
“Anh thật có mắt nhìn người, Sasori ạ.”
Nezumi thở dài.
“Anh nói đúng đấy, cậu ta là tai họa. Không những thế mà còn là tai họa chết người nữa.”
“Nezumi, tai họa là chỉ... tôi đấy à?”
“Cậu chứ ai vào đây.”
Nezumi cười khúc khích.
“Nó là ác quỷ sẽ gieo rắc tai họa. Nezumi, mày từng nói nó là cư dân của NO.6, đúng không?”
“Chính xác hơn là cựu cư dân. Cách đây không lâu, cậu ta từng sống trong thành phố đó.”
“Cho nên nó mới tà ác tới mức ấy... Không, Thằng nhóc này... chính là hiện thân của NO.6!”
Nezumi nheo mắt, vẫn lưỡi liếm vết máu bên khóe miệng.
“Hiện thân của NO.6 ư? Hóa ra trong mắt anh, cậu ta là hiện thân của NO.6.”
“Chắc chắn là như vậy. Nhất định! Nhất định phải giết nó ngay. Nếu không thì...”
Sasori sấn tới. Shion bất giác lùi lại để né tránh luồng sát khí toát ra từ hắn.
Hắn nói thật...
Hắn sẽ giết mình.
Sasori bỗng ngã nhào. Nezumi đã ngáng chân hắn. Nezumi vọt lên. Sợi dây thừng tuột khỏi người nó, hệt như một trò ảo thuật. Tay nó lăm lăm một con dao nhỏ.
Sasori toan gượng dậy, nhưng bụng lãnh trọn một cú lên gối của Nezumi. Hắn rên khẽ, người ngả ra sau vì đau, kề sát bên cổ là lưỡi dao bén ngọt.
“Vất vả lắm tôi mới đưa được cậu ta đến đây, chưa gì đã bị anh giết thì phiền cho tôi quá.”
“Tại sao... lại đưa thứ tai họa này... tới? Mày muốn hại chết mọi người ở đây sao?”
“Ngược lại mới đúng;”
Nezumi nhếch mép cười.
“Tôi muốn tiêu diệt NQ.6. Đó là lý do tôi mang cậu ta đến.”
“Tiêu diệt NO.6? Thằng nhóc này có khả năng ấyư?”
“Ai biết. Không thử thì chưa khẳng định gì được. Cho nên trước khi chúng tôi bắt tay vào việc, anh không thể giết cậu ta. Với lại, anh không thấy mất mặt khi ganh tị với cậu ta sao?”
“Ganh tị?”
“Đúng vậy, anh ganh tị với Shion, bởi vì cậu ta dễ dàng thân thiết với lũ chuột cống của anh. Tôi nói đúng chú?”
Sasori nghiến răng ken két.
“Nezumi, mày vẫn khó ưa như ngày nào, nhìn mặt là thấy buồn nôn. Tao sẽ bóp chết mày trước.”
“Một lời hứa hẹn tuyệt vời. Tôi sẵn sàng chờ anh thực hiện lời hứa. Nhưng trước hết...”
Nụ cười nhạt trên môi Nezumi biến mất. Máu lăn xuống cằm nó, rỉ xuống ngực Sasori, nhuộm đỏ một khoảnh áo.
“Hãy thề đi, Sasori. Hãy thề rằng anh sẽ không làm hại Shion nữa.”
Lưỡi dao nhấn xuống. Yết hầu Sasori cũng chuyển động.
“Thề đi!”
Sasori vẫn một mực im lặng.
“Đủ rồi.”
Một giọng nói điềm đạm vang lên. Dường như trong giọng nói còn xen lẫn ý cười.
“Con chẳng thay đổi chút nào, Nezumi ạ. Cách dùng dao và giọng điệu cay nghiệt... vẫn y như ngày nào. À không, nên nói là đã sắc sảo hơn trước nhiều.”
Ông lão ngồi trên kiệu nở nụ cười ôn hòa hệt như giọng nói của mình. Chiếc kiệu nhẹ nhàng hạ xuống.
“Lão.”
“Con trưởng thành rồi. Suýt nữa ta không nhận ra. Ai mà ngờ ta được nhìn thấy bộ dạng con lớn khôn.” Nezumi buông Sasori ra rồi quỳ xuống, con dao trên tay thoắt cái biến mất như làm ảo thuật. Sasori làu bàu rồi lại nghiến răng. Lũ chuột cống chạy qua đầu gối Shion.
“Ta cứ ngỡ con đã biến mất ở vùng đất xa xăm nào từ lâu rồi. Chẳng phải ta đã nói với con rằng, hãy rời khỏi nơi này, quên đi tất thảy, vứt bỏ mọi thứ, sống cuộc đời tự do tự tại sao?”
“Lão, xin hãy nghe tôi nói."
“Con không nên quay về đây. Dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, con cũng không nên quay về.”
“Tôi không thể tự do được.”
Nezumi siết chặt nắm tay.
“Chừng nào NO.6 còn tồn tại, tôi còn chưa được tự do, không thể quên cũng không thể buông bỏ.” “Nezumi!”
“Ông biết mà. NO.6 đang lù lù ra đó. Nó vẫn tác oai tác quái thì làm sao tôi sống tự do tự tại được?”
“Ta đã bảo con đừng tự ràng buộc bản thân, cứ tiếp tục sống, đừng bận tâm gì cả. Nếu không giải phóng tâm
trí, sinh tồn sẽ rất khổ sở. Ta biết rõ như thế nên mới cho con ra thế giới bên ngoài. Nào ngờ con lại quay về đây * “Bởi vì tôi đã nhận ra.”
“Nhận ra?”
“Nhận ra rằng những lời ông nói toàn là dối trá.” Bầu không khí chợt xáo động. Từ các hốc đá, những người đang cúi xuống dòm ngó bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Những lời ông nói toàn là dối trá, vô nghĩa. Tôi chẳng thể nào sống tự do tự tại được. Trái lại, tôi càng phải buộc mình nhớ kĩ mọi thứ. Dù có tự lừa mị bản thân rằng mình đang tự do, tôi vẫn sẽ thấy tù túng. Tôi muốn đoạt lấy tự do thực sự bằng chính đôi tay mình, muốn giải thoát bản thân khỏi tất cả gông cùm. Vì vậy, tôi phải trở về đây.”
“Đối với con, ‘tự do’ chính là chống lại NO.6 sao?” “Chống lại và chiến thắng. Tôi phải xóa sổ nó khỏi thế gian này. Chỉ khi tận mắt chứng kiến thời khắc diệt vong của thành phố Thánh, thân này mới được giải thoát, sống đúng nghĩa tự do tự tại, và có thể... rời khỏi đây theo chính ý nguyện của mình.”
“Nezumi!”
Shion kêu lên, tóm lấy vai Nezumi.
“Cậu nói gì vậy? Rời khỏi đây... là ý gì...”
“Shion. ”
Nezumi chớp mắt liên hồi.
“Sợi dây... Bằng cách nào mà CẬU...?”
“Hả?”
“Làm sao cậu tháo được dây thừng? Cậu đâu có mang theo dao. ”
“Sao cơ? À, là các bạn chuột cống cắn dây giúp tôiđấy.”
“Lũ chuột cống? Không thể nào...”
Shion giơ một đầu dây thừng ra, huơ huơ trước mặt Nezumi.
“Nhìn này, các bạn chuột cùng nhau cắn đứt đấy, loáng cái là xong. Thật đáng khâm phục."
Nezumi nhìn đoạn dây bị gặm cắn lung tung, không khỏi nhíu mày.
“Cậu sai khiến được cả lũ chuột à?"
“Tôi e? Tôi làm gì có cái tài ấy. Cắc bạn chuột tự giúp tôi đấy chứ. Tất cả đều rất dễ mến và thông minh.” “Dễ mến và thông minh à? Gặm đứt dây thừng chính tay chủ mình tròi, lũ chuột của anh dễ mến và thông minh thật nhỉ, Sasori.”
Người đàn ông tên Sasori chỉ hơi cựa mình nhưng nói gì thêm. Lão thì thở dài.
“Châm chọc thế đủ rồi, Nezumi. Lớn bằng từng này mà vẫn không chịu bỏ cái thói xấu đó, thật khiến người ta phải đau đầu.”
Giọng ông lão trở nên ấm áp, như một người cha chỉ biết cười trừ trước trò nghịch ngợm của con trai mình. Sự ấm áp đó bắt nguồn từ tình yêu thương.
Người này yêu thương Nezumi.
Shion nhìn ông lão đang ngồi trên kiệu. Cậu thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên mình gặp một người đối xử tử tế và trìu mến đến vậy với Nezumi.
Trước nay Nezumi vẫn luôn cô độc.
Nó sống một mình, chẳng ai kề cận, cũng không dựa dẫm vào ai. Shion khao khát tinh thần kiên cường, sự dịu dàng và vẻ đẹp của Nezumi, mong mỏi được ở cạnh nó. Những xúc cảm ấy tồn tại trong trái tim cậu như một sự thật hiển nhiên không thể khước từ. Nhưng cậu lại thấy hoang mang, khi không biết nên gọi những xúc cảm ấy là gì.
Ngưỡng mộ, hữu hảo, tôn trọng, hay là yêu... Cậu không khỏi bối rối.
Nhưng điều cậu cảm nhận được từ Lão đích xác là lòng thương yêu trìu mến của một người cha dành cho con mình.
Thật không ngờ lại có một người quan tâm đến Nezumi như vậy.
“Shion.”
Lão bỗng gọi cậu.
“Vâng.”
“Đến đây.”
“Vâng.”
“Khoan đã.”
Sasori bước ra tóm lấy tay Shion.
“Lão, thẳng nhóc này rất nguy hiểm, nó là ác quỷ, không thế để nó tới gần được.”
“Ác quỷ... Cậu bé này ư?”
“Nó không phải là cậu bé, mà là ác quỷ. Nó sẽ phá hủy tất cả. Tôi còn thấy rõ, sao ngài lại không thấy chứ, Lão?”
Nghe những lời lẽ xúc phạm đó, Shion không chịu nổi nữa. Cậu cố giằng tay ra khỏi vòng kiềm tỏa của Sasori, nhưng hắn lại siết chặt cổ tay cậu hơn.
“Không sao cả. Shion, qua đây.”
“Lão!”
“Chẳng sao hết. Thiện hay ác, chính hay tà, chânhay giả... tất cả đều như nhau thôi, rất khó tách biệt rằng, Đúng không, Nezumi?”
“Phải.”
“Cậu ấy là người mà con dẫn về, chắc phải thuần khiết chứ không thể nào đầy rẫy tà ác được. Bây giờ thì, Shion, lại đây!”
Sasori buông Shion ra, vừa lầm bầm vừa lùi ra sau, thân hình màu xám chìm vào bóng tối. Shion chậm rãi tới gần chiếc kiệu. Vài con chuột nhốn nháo chạy vòng quanh chân cậu.
Đôi mắt Lão đen tuyền và sáng ngời nhìn chăm chăm vào Shion.
Người này... có vẻ trẻ hơn hình dung ban nãy của cậu. Biệt hiệu và mái tóc bạc khiến cậu chắc mẩm rằng Lão là một ông già lụ khụ, nhưng người già không thể có đôi mắt sáng ngời, khỏe khoắn đến thế.
Lão đưa tay về phía Shion. Bàn tay gầy và nhợtnhạt.
“Tóc...”
“Dạ?”
“Cho ta sờ thử mái tóc của cậu được không? Màu tóc đặc biệt quá!”
Shion khom lưng, cúi đầu xuống. Lão chạm vào tóc cậu, lòng bàn tay khẽ day tròn khiến cậu thấy nhột. Cảm giác như mình đang được xoa đầu an ủi, tự dưng cậu đâm ngượng.
“Tại sao thế?”
Lão cất tiếng hỏi, giọng trầm khàn hơn hẳn, không còn hiền từ trìu mến mà trở nên căng thẳng.
“Tại sao tóc của cậu lại...”
“Không chỉ có tóc thôi đâu.”
Nezumi nhanh chân bước tới.
“Shion, cho ông ấy xem con rận đỏ của cậu đi.”
“Gì chứ? Không được.”
“Tại sao?”
“Muốn cho xem thì phải cởi áo ra. Tôi không muốn trần như nhộng trước mặt cả đống người kia.”
“Đồ ngốc.” Nezumi tặc lưỡi.
“Bộ cậu là công chúa của quốc gia nào hả? Giờ không phải lúc thẹn thùng e ấp đâu! Nhanh lên! Cho ông ấy thấy cậu đã trải qua những gì đi.”
Nezumi vươn tay tóm lấy gấu áo Shion, khiến cậu giật mình lùi lại.
“Biết rồi! Để tôi tự cởi! Tôi không tệ tới mức chẳng cởi nổi một cái áo sơ mi.”
“Tuyệt vời, xin gửi tới cậu lời khen chân thành nhất.”
Ánh mắt Nezumi không cợt nhả như ngôn từ. Mắt nó ánh lên sự căng thẳng và sắc bén. Shion cởi áo ra rồi tiến thêm nửa bước về phía Lão.
Lão hít một hơi thật sâu, ngón tay run run lần theo
vết sẹo đỏ vòng quanh ngực Shion.
“Cái này... những vết sẹo này...”
Nezumi hất cằm như thể thúc giục Shion.
Nói ra có ổn không nhỉ?
“Sao lại có những vết sẹo này... Không, không thể nào như vậy được...”
“Sẹo đây đều là do ong kí sinh tặng cho.”
“Ong kí sinh...”
“Một loài ong kí sinh trong cơ thể người, sau đó giết vật chủ rồi phá kén thoát ra. Tôi... đã may mắn sống sót, hậu quả để lại là vết sẹo và mái tóc bạc trắng này.” Khóe miệng Lão co giật. Đôi mắt đầy vết chân chim lóe lên tia khác thường. Nezumi nắm chặt lấy vai Shion.
“Lão, NO.6 nhất định sẽ sụp đổ, không chỉ bởi sức công phá từ bên ngoài, mà sức mạnh trong lòng thành
phố cũng sẽ đẩy nó tới bờ diệt vong. Và chuyện xảy ra với cậu ta chính là điềm báo.”
“Loài ong kí sinh trên cơ thể người... Ta hiểu. Chúng bắt đầu xuất hiện bên trong thành phố rồi.”
“Đúng vậy. Có lẽ là bộc phát ngẫu nhiên. Việc này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của đám cầm quyền NO.6. Đã có một vài người dân tử vong bất thường nhưng chính quyền vẫn chưa tìm được cách ngăn chặn. Mà cái đáng nói là bọn chúng cũng chẳng có vẻ gì là cố gắng ngăn chặn cả. Xem chừng chúng vẫn chưa ngộ ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Rặt một lũ tự mãn!”
“Tự mãn...”
“Tự mãn cho rằng thế giới rồi sẽ lại đâu vào đấy theo ý mình, rẳng mình là kẻ thống trị tối cao... Mờ mắt trước ảo tưởng, chúng đánh mất khả năng quan sát, không còn nhận biết được sự thật nữa.”
Giọng Nezumi trầm thấp như đang lướt trên mặt đất, nhưng vẫn đủ rành rọt để truyền tới tai người nghe. Đó cũng là âm thanh duy nhất trong bóng tối lúc này.
“Thành phố vẫn rất yên bình, như chưa có gì xảy ra. Nhưng tình trạng này hệt như cái ly đã đầy ắp, có thể trào nước bất cứ lúc nào. NO.6 chỉ đang gắng gượng duy trì trạng thái cân bằng mà thôi.”
“Ý con là, chỉ cần một tác động nhỏ, nước sẽ lập tràn ly?”
“Nước sẽ làm vỡ ly và tuôn ào ạt, giống như vỡ đê vậy.”
Lão lẩm bẩm gì đó, mười ngón tay đan xen như đang cầu nguyện.
“Hãy kể tường tận cho ta biết, tất cả mọi việc từ lúc bất đầu cho đến nay.”
Đôi mắt sáng ngời nhìn xoáy vào Shion.