Chương 3 Nguyên nhân
Quan lớn tồn tại để bảo vệ dân đen, để tạo dựng thái bình thịnh thế.
Lẽ nào đó chỉ là lời dối trá? Dân đen đói khổ, quan lớn xa hoa.
Giữa trời đất bao la, nỗi lòng chẳng biết tỏ cùng ai, chỉ đành gửi gắm vào từng con chữ.
- Dân ca Trung Hoa
Safu cất tiếng rên.
Đây là mình ư? Tại sao... Sao lại thế này...
“Safu, em tỉnh rồi đấy à? Chào buổi sáng. Em cảm thấy thế nào? Ồ, em đã hồi phục tri giác rồi. Thật tuyệt vời.”
Đây là mình sao?
Không! Đây không phải là mình! Không phải!
“Em đang nói gì vậy? Hãy xem em xinh đẹp đến nhường nào. Không chỉ sắc đẹp, em còn sở hữu sức mạnh nữa. Em có thế tồn tại vĩnh hằng cùng đất trời. Thật tuyệt vời làm sao!”
Không! Không! Cứu tôi với!
Hãy trả tôi về lại như cũ đi! Trả tôi về lại với con người thật của mình đi!
“Safu à, đừng kích động như thế. Hễ kích động thì sẽ thấy đau đấy. Phiền rồi đây. Em hãy bình tĩnh lại đi, bình tĩnh suy nghĩ xem hình thái phù hợp nhất của mình là gì. Đúng rồi, ngoan lắm. Tôi sẽ giúp em.”
Shion... Shion đâu?
“Quên nó đi. Em đã được tái sinh, hãy quên tất cả mọi điều trong quá khứ đi. Tất cả. Safu, em chẳng cần bất cứ ai, bất kì cái tên hay kỉ niệm nào.”
Mình không muốn quên. Mình không thể quên được. Mình sẽ... không quên.
“Sau này, mai có lễ hội đấy, là lễ kỉ niệm ngày thành lập NO.6 do chính phủ quy định. Mọi người gọi nó là ngày lễ Thánh. Chắc em biết rõ, phải không? Em vốn là công dân thành phố mà.”
Shion. Shion, cậu đang ở đâu?
“Lễ hội ăn mừng này nó thật ngu xuẩn. Bọn chúng
chẳng biết mình ăn mừng vì cái gì, chỉ lo làm ồn thôi. Đúng là ngu xuẩn. Nhưng bọn chúng mà thông minh lên thì cũng phiền. Ha ha ha, thánh thần thực sự đang ở đây cơ, chỉ tôi và em thôi. Safu, chúng ta hãy cùng nâng ly nào. Em muốn uống rượu vang không?”
Mình sẽ không quên.
Mình sẽ không quên cậu.
Mình sẽ không bao giờ quên được cậu.
“Safu, sao em lại tỏ ra buồn bã thế? Tôi đã tặng em một món quà tuyệt vời mà. Mai sau tôi sẽ khiến mọi người đều phải ngưỡng mộ em.”
Mình sẽ luôn nhớ về cậu.
Vì đó mới là trái tim thực sự của mình.
Mình sẽ không... quên đâu.
“Phiền thật. Tôi cứ nghĩ em rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Em khiến tôi hơi thất vọng đấy, Safu ạ. Thôi được rồi, chẳng bao lâu nữa em sẽ bịết tôi vĩ đại đến nhường nào. Khi ấy em sẽ phải quỳ rạp để tỏ lòng biết ơn với tôi. Safu... à đúng, hãy vứt luôn cái tên này đi nhé. Tương lai xán lạn đang đợi em phía trước. Thế nào? Nghe vậy em có thấy phấn khích không?”
Mình sẽ không đánh mất trái tim.
Sẽ không lãng quên hồi ức.
Sẽ không để ai tước đoạt cảm xúc của mình. Shion, cậu...
“Nào, đến đây. Đến đây nào.”
Shion, cậu đang ở đâu?
Shion kết thúc câu chuyện của mình. Cậu đã thuật lại đầy đủ mọi tình tiết xảy ra kể từ khoảnh khắc cậu gặp Nezumi trong cái đêm đông bão của mấy năm trước cho đến tận hôm nay.
Shion biết chuyện này không thể diễn đạt tường tận chỉ trong vài ba câu, cậu cũng không đủ tự tin là sẽ khiến người nghe thấu hiểu được cuộc sống của cậu đã đảo điên đến mức nào suốt thời gian qua.
Dù vậy, cậu cũng cố hết sức kể thật rõ mọi việc, cố gắng gạt bỏ cảm xúc cá nhân, chỉ bình tĩnh tường thuật một cách khách quan những điều từng trải nghiệm những việc từng chứng kiến, những cảnh từng hiển hiện trước mắt, những âm thanh đinh tai nhức óc từng nghe. Cậu cứ ngỡ mình sẽ bình tĩnh được.
Thế nhưng đến phút cuối, giọng cậu vẫn run lên như đang cầu xin cứu giúp.
Mình quá yếu ớt, quá bất lực, đến mức chẳng thế kiểm soát nổi cảm xúc.
Shion siết chặt nắm tay.
Mày đã biết điều đó từ lâu rồi mà, Shion. Nhưng dù biết bản thân yếu đuối, mày vẫn vượt qua hiện thực hết lần này đến lần khác đế tới được đây kia mà. Tới nước này rồi mới khiếp sợ sự kém cỏi và vô tri của mình thì có ích gì? Cho dù xấu hổ cũng không được sợ sệt. Sợ sệt sẽ khiến mày chùn bước. Đã tới tận đây rồi thì không còn đường lui nữa. Shion, mày không yếu hèn như vậy đâu.
Shion hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục.
“Tôi muốn cứu Safu. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì để cứu cô ấy. Vì vậy, tôi đã đến đây. Là tôi yêu cầu Nezumi đưa mình đến. Tôi không hình dung được nơi này thế nào, phải làm sao để thâm nhập Trại cải tạo, nhưng tôi nhất định phải đạt được mục đích. Đó là sự thật không thể đổi thay. Tôi đã kéo Nezumi vào mớ bòng bong này, cậu ấy đã mạo hiểm vì tôi... đây cũng là sự thật.”
Lão nín thinh.
Bốn phía lặng phắc như tờ.
Một sự yên tĩnh vô cùng nặng nề, tưởng như xương cốt cũng bị nó đè nghiến mà kêu lên răng rắc.
Nezumi khom người nhặt cái áo sơ mi chẳng biết đã rơi khỏi tay shion từ lúc nào và đưa lại cho cậu.
“Cảm ơn.”
Hì. Nezumi bật cười.
“Ngay cả trong tình cảnh này cậu vẫn giữ hình tượng cậu ấm lễ phép nhỉ? Nhưng cũng chỉ là tháng tự cao tự đại cóc biết gì về sự đời.”
“Tự cao tự đại? Tôi e?”
“Đúng vậy. Tối đến đây không phải vì cậu, đừng cố tự dát vàng lên mặt mình nữa, cậu ấm à.”
Shion còn chưa kịp phản bác thì Nezumi đã ngoảnh mặt đi, lạnh lùng khước từ mọi ánh mắt, mọi lời nói của cậu.
I “Lão.”
" Nezumi gọi, nhưng Lão không đáp lại, vẫn nhắm nghiền hai mắt, ngồi bất động, trông như đang ngẫm nghĩ hoặc thành khẩn nguyện cầu.
“Lão, những gì Shion kể đều là sự thật, không chút dối trá. Nhiều người ở NO.6 đã mất mạng do ong kí sinh. Shion thoát chết, nhưng những ca khác không may mắn như vậy, họ đều chết vô cùng đột ngột”
Nói tới đây, Nezumi ngừng lời, liếc nhìn Shion.
Dù chỉ thoáng qua nhưng trong mắt nó đã ánh lên sự nghi ngại.
“Lão, ông có nghe tôi nói không?”
Lão khẽ nghiêng đâu.
“Có. Giọng con truyền đến tai ta vô cùng rõ ràng.” “Thế có truyền đến trái tim ông không?”
“Tất nhiên là có.”
“Vậy ông hãy trả lời đi. Không, hãy cho tôi biết đi.” “Cho con biết về số phận của N0.6?”
“Không, số phận N0.6 thì tôi không cần hỏi ai hết, tôi biết chắc NO.6 sẽ nổ tung và sụp đổ. Chính tôi sẽ châm ngòi nổ kết liễu nó,”
“Rồi con muốn hỏi gì?”
“Sự thật về lũ ong kí sinh.”
Shion khẽ thốt lên kinh ngạc. Cậu trợn mắt nhìn Nezumi rồi lại quay sang nhìn Lão.
“Con muốn biết sự thật về lũ ong kí sinh?”
“Đúng vậy.”
“Sao con lại đem chuyện đó ra hỏi ta?”
“Vì tôi cho râng ông biết ngọn ngành về chúng. Tôi luôn nghĩ, ông có thể giải đáp mọi thắc mắc của tôi.”
Nezumi thở hắt ra. vẻ căng thẳng dịu lại, nhưng nét nghi hoặc trong mắt lại rõ rệt hơn.
“Ông thấu suốt mọi sự thật, bởi vì ông là cư dân.., Không, là cha đẻ của NO.6. Tôi nói có sai không?”
Cha đẻ của NO.6? ông lão này ư?
“Tôi nói đúng chứ, Lão?”
Lão không đáp. Nezumi ngửa mặt nhìn trần hang. Trên ấy chỉ có một màu xám xịt, thế mà nó lại chớp chớp mắt như thể đang ngắm nhìn thứ gì rực rỡ đến chói lóa. Rồi nó đưa tay ra. Rất hiếm khi nó hành động chậm rãi như vậy.
“Hãy xem thứ này.”
Trong tay Nezumi xuất hiện một tấm giấy hình vuông. Nó đưa tấm giấy cho Lão.
Đó là một bức ảnh kiểu cũ được tráng rửa trên giấy in ảnh.
“Ảnh tôi lấy trong album ở chỗ lão bợm đấy. Trong ảnh có cả mẹ cậu nữa.”
“A...”
Shion từng thấy bức ảnh, nằm lẫn trong đống ảnh xổ ra từ album. Trong ảnh là mẹ Karan của mười mấy năm trước cùng bạn của bà.
Rikiga, bấy giờ vẫn là một phóng viên, đã chụp bức ảnh này trong lần cuối đến NO.6.
Rikiga kể khi ấy NO.6 không kín cổng cao tường như hiện nay, việc ra vào N0.6 không đòi hỏi giấy thông hành, cũng chẳng có luật lệ nào cấm tiệt người thiếu giấy thông hành ra vào N0.6 dù với lý do gì. Các trạm kiểm soát và bức tường hợp kim cũng chưa xuất hiện.
Thời điểm chụp bức ảnh thuộc vào khoảng thời gian cuối cùng các vùng lân cận có thể tự do qua lại với N0.6.
“Người phụ nữ ở giữa là mẹ Shion. Tên bà ấy là Karan.”
“Karan.^O
“Ông biết bà ấy, đúng không? Ông đã chụp ảnh cùng bà ấy mà. Hay ông quên từ lâu rồi?”
“Chụp ảnh cùng? Ông ấy và mẹ tôi ư?”
Shion kinh ngạc há hốc mồm. Cậu bất giác nhìn chòng chọc vào ông lão đầu tóc bạc phơ kia. Dẫu biết phản ứng của mình rất vô lễ, nhưng cậu không sao rời mắt đi được.
Ông ấy quen biết mẹ mình? Lão, người đàn ông xem chừng là đấng tối cao của hang động dưới lòng đất này có quan hệ gì đó với mẹ mình? Không thế nào.
Không thể nào! Làm sao lại như thế được?
Trong thoáng chốc, Shion cảm thấy đầu óc mụ mị hẳn đi.
Kể từ khi gặp Nezumi, rường cột của thế giới rung chuyển, thế giới mà cậu từng sống sụp đổ hoàn toàn. Hết bất ngờ này tới kinh ngạc khác. Những gì cậu từng đặt niềm tin sắt đá lại đảo điên, lộ ra diện mạo hoàn toàn trái ngược. Cậu đã nếm trải cảm giác sửng sốt đến nghẹt thở này không biết bao nhiêu lần.
Sững sờ, cảm thán, ngỡ ngàng, bối rối và đau đớn, Shion đã nếm trải vô vàn các cung bậc cảm xúc sau khi gặp Nezumi. Đủ thấy trước kia cậu vô tri đến mức nào. Trước khi gặp Nezumi, cậu đã sống mà chẳng biết gì và cũng chưa từng tìm hiểu thế giới xung quanh mình.
Thế nên cậu đau đớn, đau đến mức phải cất tiếng rên rỉ. Dù vậy, không, chính vì vậy, cậu mới có thể bộc lộ nỗi kinh ngạc và nghi hoặc của mình chẳng chút ngần ngại.
Shion muốn nhìn thấu sự thật về chính bản thân cũng như về thế giới đang sống theo cách riêng. Cậu hạ quyết tâm phải nhìn thấu tất cả. Đúng vậy. Cứ việc thỏa sức kinh ngạc, nghi hoặc mà chẳng cần sợ hãi. Sau mỗi lần như thế, một lớp màng chân trước mắt cậu sẽ bị bóc
ra để lộ một khía cạnh mới của thế giới. Cậu vô cùng trân trọng những trải nghiệm ấy.
Nhưng lần này, cậu chỉ ngạc nhiên mà thôi. Cậu vẫn há hốc mồm trân trối nhìn Lão.
Nezumi bịt miệng cậu lại. Ngón tay nó lạnh nhưbăng.
Một cảm giác khác hẳn kinh ngạc bối rối thoáng qua trong tâm trí Shion.
Nezumi tặc lưỡi.
“Ngậm miệng lại ngay. Bộ dạng cậu hiện giờ trông đần độn đến không tin nổi.”
“Người không tin nổi... phải là tôi đây. Nezumi,
chuyện gì vậy? Sao lại dính líu tới cả mẹ tôi nữa? Ông lão này quen mẹ tôi ư? Thế là thế nào?”
“Làm sao tôi biết được? Vì không biết nên mới phải * hỏi. Trong bức ảnh của lão bợm, người đứng cạnh mẹ cậu là...”
Nezumi nuốt nước bọt.
“Là Lão đấy.”
Tấm ảnh trượt khỏi tay Lão, khẽ khàng rơi xuống đất như một cánh hoa.
“Khi thấy bức ảnh, tôi cũng rất ngạc nhiên. Tuy
không đến mức đần người ra như cậu, nhưng chắc chắn vẻ mặt tôi lúc đố không hơn gì Thằng ngốc.”
Nezumi nhặt bức ảnh lên, giờ lại gần Shion. Shion ngả người tới trước, nhìn bức ảnh trên tay Nezumi.
Một bức ảnh cũ lắmMột nhóm người trẻ tuổi đang đứng trước một tòa nhà màu xám.
Karan với mái tóc dài đứng ngay giữa ảnh, nở nụ cười thẹn thùng của cô gái mới lớn. Đứng bên phải bà là một người đàn ông cao ráo có khuôn mặt dài, một tay cầm áo khoác trắng, ánh mắt ôn hòa. Dù ảnh đã cũ nhưng qua ánh mắt, Shion vẫn nhận ra đó là một người trí thức.
Tên của tôi do ông ta đặt. Nezumi đã từng nói thế tay trỏ vào người đàn ông trong ảnh.
Người đã đặt tên cho Nezumi.
Shion quỳ xuống trước mặt Lão.
“Xin hãy cho tôi biết.”
Giọng cậu khàn khàn, cổ họng khô khốc như cháy lửa.
“Làm ơn cho tôi biết sự thật.”
Thân hình Lão khẽ lắc lư, khiến Shion liên tưởng đến những thân sậy đung đưa trong gió, mái tóc bạc phơ óng ánh dưới nến hệt như cụm bông lau.
“Biết sự thật và giải cứu người bạn của mình, cậu nghĩ hai điều này có liên quan đến nhau à, Shion?”
Shion lắc đầu.
“Tôi không biết nữa.”
Đó là câu trả lời thành thật. Cậu quả tình không biết.
Phải khấn trương giải cứu Safu, phải tranh thủ từng giây từng phút một. Nhưng cần làm gì đây? Sự thật về lũ ong kí sinh, mối quan hệ giữa mẹ và Lão, tương lai của NO.6, những điều này có phải là vấn đề cần kíp trước mắt không? Shion khó mà đưa ra câu trả lời xác đáng.
Cậu mong mỏi, khát khao được biết sự thật. Nhưng chẳng phải việc quan trọng nhất lúc này là giải cứu Safuư?
“Tôi không biết nữa... Có lẽ việc tôi muốn biết sự thật và giải cứu Safu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nhưng...”
“Nhưng?”
“Nhưng tôi... nên thay bằng chúng tôi thì đúng
tôi, đã luôn sống xa rời sự thật, luôn sống trong một thế giới mà hiện thực và chân tướng luôn bị che đậy.
“Do các người vốn chưa từng tìm hiểu sự thật màthôi.”
Nezumi lạnh lùng nói xen vào.
“Nếu chịu chú ý thì sẽ nhìn thấy, chỉ cần chịu tìm tòi thì sẽ thấu hiểu sự thật. Thế nhưng các người chẳng làm gì cả, cứ đắm chìm trong phồn vinh giả dối, tự mãn và chây lười chứ không hề đi tìm hiểu. Chính sự ngu xuẩn của các người đã nuôi dưỡng con quái vật N0.6 đến tận ngày hôm nay.”
“Cậu nói đúng.”
Shion hít sâu một hơi.
Đúng vậy.
Nhưng Nezumi này, suốt khoảng thời gian sống cùng cậu, tôi đã có thể chạm vào bề mặt của sự thật, bằng chính đôi tay mình, và đặt hòn đá móng cho việc tìm kiếm chân tướng. Tất cả là hiện thực không thể chối bỏ.
Tôi khởi đầu từ đó, và giờ tôi đang ở đây.
“Safu bị bắt, lũ ong kí sinh xuất hiện, NO.6 biến thành một con quái vật, mọi việc thành ra như vậy đều do chúng tôi không chịu nhìn vào sự thật. Đúng, chúng tôi đã phạm sai lầm to lớn. Chính vì vậy, tôi muốn biết
chân tướng, muốn nhìn thẳng vào bộ mặt thật của thế giới bằng chính mắt mình...”
Shion cắn chặt môi.
Không đúng.
Cậu suýt nữa đã bật ra câu nói này.
Không đúng.
Những lời cậu nói với Lão không phải dối trá, nhưng đều đã được trau chuốt tỉ mỉ. Hối hận vì sai lầm trong quá khứ không phải nguyên nhân duy nhất khiến cậu khát khao muốn biết sự thật.
Còn có sự tò mò. Không, không đơn giản chỉ vì tò mò, mà vì một nỗi ham muốn đã cắm rễ sâu trong tâm khảm cậu.
Đó là niềm hứng thú đối với thế giới ngoài sức tưởng tượng của mình, đối với sự vật sự việc mình chưa biết. Thêm nữa, là mong mỏi nắm được chút ít manh mối liên quan đến Nezumi.
Nezumi mới chỉ bộc lộ một phần nhỏ về bản thân, vẫn còn rất nhiều khía cạnh Shion chẳng thể nhìn thấu. Shion luôn cảm thấy xót xa vì điều đó.
Cậu đến từ đâu?
Cậu sinh ra ở chốn nào?
Trước cái đêm bão nổi ấy, cậu đã sống ra sao?
Trái tim cậu nghĩ gì, tin tưởng và chối bỏ nhữngCậu hứa sẽ cho tôi biết tên thật, nhưng tới giờ vẫn chưa chịu mở lời.
Tim Shion thắt lại. Không vì ai khác mà vì chính mình. Khát khao muốn biết thêm về Nezumi khiến tim cậu đau quặn lên. Thế nhưng, cậu lại phải sắm vai một thiếu niên ngây thơ đang van xin được biết chân tướng của thế giới.
Những lời cậu liền hoàn toàn trái ngược với ước vọng-trong tim.
Luận giải tuôn ra từ miệng cậu hợp tình hợp lý và hoa mý biết bao. Chính vì thế nên chứng chứa đựng cả sự giả dối. Ngôn từ của cậu đang lừa gạt trái tim cậu.
Cậu cắn mạnh môi dưới hơn nữa.
Mình chỉ nói được những lời này thôi sao?
' Tại sao mình không thể nói được như Nezumi? Rồi sao mình chỉ biết tuôn ra những lời lẽ hoa mỹ và sáo rỗng?Tại sao lại vờ vịt như một kẻ khao khát sự thật vì mục đích cao cả? Tại sao lại muốn giãi bày khi chưa sẵn sàng bóc trần bản thân?
Rõ ràng mình đã sống cùng cậu ấy mấy tháng qua -
Shion bất giác nhìn sang Nezumi. Nó hẳn phải nhận ra sự giả tạo trong lời nói của Shion, thế nhưng nó không hề lộ vẻ khinh khi, cười cợt hay thậm chí là thương hại. Nó chỉ hơi ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào khoảng không tối mù.
Nezumi không bao giờ dùng lời nói như một công cụ lừa lọc.
Safu cũng vậy.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Shion, như tia chớp giữa trời đêm. Safu cũng không dùng lời nói để dối gạt ai. Chí ít, những lời cô nói với Shion đều là thật lòng. Cô đã từng trò chuyện chân thành, thẳng thắn với cậu biết bao nhiêu lần.
Một lần nữa, cậu thấy mình thật đáng hố thẹn.
Hổ thẹn với Nezumi và Safu.
“Tôi... muốn biết.”
Shion nặn ra từng tiếng.
“Có quá nhiều điều tôi chưa biết. Cho nên... tôi muốn biết. Chỉ thế thôi.”
Toàn thân Lão lại lắc lư.
“Sau khi biết sự thật, chưa chắc cậu sẽ hạnh phúc. Có lẽ cậu sẽ hối hận và ước rằng giá như mình chưa từng biết gì cả. Hiện thực là như thế đấy, Shion.”
“Tôi đã sẵn sàng để đón nhận hiện thực đó rồi.”
Nếu phải hạnh phúcc trong vô tri, cậu thà biết chân tướng rồi đau khổ. Nỗi đau và phiền muộn do sự thật mang tới thiết thực hơn hạnh phúc được xây dựng trong dối trá. Lấy nỗi đau làm động lực, mình mới có thể tiến bước. Không thể mãi (dựa dẫm vào ảo ảnh sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
Cậu đặt tay lên ngực, nhìn rõ ước muốn của mình,
Đúng. Mong ước của mình nằm trong trái tim này. Mình sẽ không lừa gạt bất cứ ai.
“Tôi nghĩ tôi đã sẵn sàng rồi. Lão, tôi không thể đoán chắc mình tuyệt đối không hối hận... Có khi tôi sẽ phải hối hận hết lần này tới lần khác... Nhưng như vậy vẫn tốt hơn là chẳng biết gì cả. Đây đều là lời thật lòng của tôi... cho nên...”
Khi Shion muốn nói lời thật lòng thì lưỡi cứ níu lại không còn trôi chảy như ban nãy nữa.
Lời chân thành nặng tựa núi,
Chúng bao hàm niềm tin, tình cảm và nỗi lòng của người nói.
Lão chợt mỉm cười Shion cảm thấy như vậy, nhưng nụ cười biến mất ngay lập tức, Lão nhắm mắt và lại nín thinh.
“Lão, sao ông không nói gì?”
Có lẽ do nôn nóng nên giọng Nezumi nghe hơi gấp gáp-
“Lão!”
“Elyurias.”
Môi Lão chợt mấp máy, thốt ra một từ khẽ như hơi thở. Shion không hiểu ý nghĩa của từ đó.
“Elyurias?” ;,
Nezumi cau mày. Xem ra nó cũng không hiểu từ này là gì.
“Đó là tên.”
“Của ai?”
“Của nàng.”
“Nàng?”
“Nezumi, mắt...”
“Hả?”
“Nhắm mắt lại. Cả cậu nữa, Shion.”
Shion và Nezumi nhìn nhau. Giọng nói của Lão trầm thấp, điềm tĩnh, hoàn toàn không phải giọng điệu ra lệnh, nhưng người nghe đã bất giác làm theo từ lúc nào. Cảm giác ấy giống như thả mình trôi theo dòng sông, phút chốc đã ra đến biển lớn.
Shion nhắm mắt lại.
“Elyurias.”
Lão lại cất tiếng thì thầm.
“Nàng từng là vị vua vĩ đại, là một tồn tại hi hữu.”
Elyurias...
Đứng bên cạnh Shion, Nezumi hít vào một hơi sâu.
“Bây giờ nhớ lại, đó đã là quá khứ xa xăm. Phải rồi, vào thời điểm ấy, mảnh đất này vẫn chưa có những bức tường kia, mà chỉ có rừng rậm xanh mát xum xuê, có ao hồ và đồng cỏ. Vạn vật kết nối với nhau, duy trì trạng thái cân bằng. Một vườn địa đàng... có lẽ là vườn địa đàng duy nhất còn sót lại trên hành tinh. Khu vườn địa đàng thoát khỏi sự tàn phá của nhân loại. Mảnh đẩt của phép màu, nơi sinh mệnh được nuôi dưỡng và có thể ra đi trong thanh thản. Nàng ở đó. Nàng thực sự tồn tại. Người tìm ra nàng... là ta.”
Giọng Lão càng lúc càng xuống thấp.
“Không đúng... Nói vậy thật kiêu ngạo. Không phải tìm ra mà là gặp được. Ta vô tình gặp được nàng, tựa như có thánh thần dẫn lối đưa đường. Elyurias, vị vua tối cao trong quá khứ... Không, hiện nay vẫn thế, nàng vẫn đang thống trị tất cả.”
“Elyurias.”
Shion bắt chước Lão, lẩm nhẩm cái tên.
Elyurias.
Một cái tên nghe lạ tai và phát âm cũng chẳng thuận miệng. Cậu không hình dung nổi người sở hữu cái tên ấy có ngoại hình và chất giọng ra sao, đừng nói đến vị vua vĩ đại gì đó, nghe phô trương và khả nghi vô cùng.
Vị vua vĩ đại? Thống trị? Những từ ngữ quyền lực nhuốm đầy mùi đáng ngờ. Hồi trước từng có một vương quốc tồn tại ở đây sao? Vương quốc ấy thống trị mảnh đất này giống như NO.6 hiện nay, với một ông vua là Elyurias...
À không, Lão dùng từ “nàng”, vậy chắc đó là một nữ hoàng.
Một vườn địa đàng nằm dưới sự thống trị của một nữ hoàng?
Nghe như tình tiết trong bộ phim ba xu cũ rích, khiến người ta khó mà tin được.
Không khí chợt rung chuyển. Shion nghe thấy tiếng rên khe khẽ. Cậu len lén hé mi, đập vào mắt là hình ảnh Nezuirii gục đầu xuống hai bàn tay.
“Nezumi!”
Shion vươn tay ra, đỡ lấy Nezumi đang lảo đảo ngã qụy. Cậu cảm nhận được sức nặng và thân nhiệt của
nó. Tiếng rên rỉ trầm thấp len qua các kẽ tay nó, tuôn ra ngoài.
Giống hệt. Giống hệt lần đó.
Cái lần cả hai đang thảo luận về ong kí sinh trong căn phòng dưới lòng đất. Khi câu chuyện chuyển từ virus mới nổi sang chân tướng của ong kí sinh thì Nezumi đột ngột ngất xỉu.
Lúc ấy họ đang uống nước nóng. Shion vẫn nhớ như in cái cốc đã trượt khỏi tay Nezumi, rơi xuống sàn, nảy lên rồi lăn lông lốc.
“Nezumi... Cố gắng thả lỏng vào! Có nghe tôi nói không?”
Hai tay ôm lấy Nezumi, cả người Shion khuỵu hẳn xuống.
Nếu giống như lần trước thì không cần hoang mang. Vì Nezumi đã nhanh chóng bình thường trở lại. Nếu vẫn giống lần trước...
"Đau!”
Nezumi bấu vào tay Shion, hơi thở hổn hển đầy khó nhọc. Những ngón tay run run của nó càng khiến Shion thêm Lo lắng.
"Nước.”
Shion dáo dác nhìn quanh. Không một ai cử động.
“Làm ơn, cho tôi nước. Ai đó làm ơn cho tôi một cốc nước.”
“Nó sắp chết rồi à?”
Một giọng nói đều đều vô cảm vang lên đằng sau. Là giọng Sasori, tên đàn ông nhuộm màu cát xám sa mạc. Chẳng biết Sasori đã đứng sau lưng họ từ lúc nào.
“Nó sắp chết, đúng không? Vậy thì chẳng cần phải mang nước đến đâu.”
Giọng Sasori đầy vẻ chế nhạo.
“Sắp chết thì nước non làm gì! Chưa kể nó còn tự ý rời bỏ nơi này, không có tư cách đòi hỏi.”
Shion quay lại, nhìn thẳng vào tên đàn ông vừa buông lời cự tuyệt.
“Mang nước ra đây!”
Shion ra lệnh. Chưa một lần nào trong đời cậu dùng đến giọng điệu trịnh thượng kẻ cả như thế, nhưng bây giờ câu thúc giục lại tuôn khỏi miệng cậu hết sức tự nhiên. “Mang nước ra đây. Nhanh lên!”
Sasori loạng choạng, hai mắt trừng to, huyệt thái dương giật giật, mồ hôi lăn dài trên mặt.
“Anh ơi...”
Một đứa bé gầy còm bê một cái bát gỗ đầy nước bằng cả hai tay, chìa đến trước mặt Shion.
“Mẹ bảo em mang ra cho anh.”
“Cảm ơn.”
Shion nhận lấy bát nước. Đứa bé quay lưng chạy vụt đi, mất dạng trong bóng tối.
Chít chít.
Một con chuột nhắt trèo lên vai Shion, vừa nhìn vào tay Shion vừa khịt mũi.
“Nezumi, uống nước chứ!”
Shion đưa một tay đỡ Nezumi dậy, tay còn lại chậm rãi rót nước vào miệng nó. Yết hầu Nezumi chuyển động, nước trôi xuống cổ họng.
“Nezumi, có nghe tôi nói gì không?”
Mí mắt Nezumi hé ra, để lộ tròng mắt xám. Màu xám ấy thật đẹp, hệt như sắc trời lúc hửng sáng, ôm ấp vầng dương rồi dần tỏa rạng.
Đôi mắt xám tuyệt đẹp như bầu trời lúc bình minh.
Bầu trời vừa hửng sáng ấy nối liền với niềm hi vọng sẽ tiếp tục sống ở một nơi nào đó. Bầu trời ấy tỏa rạng như lời chúc phúc gửi đến những ai vẫn từng ngày nung nấu ý chí sinh tồn. Chính vì vậy, bầu trời ấy đẹp đẽ xiết bao.
Đôi mắt này cũng từng nhiều lần tiếp thêm cho mình hi vọng.
Shion tặc lưỡi.
Đồ ngốc, giờ không phải là lúc mê mẩn.
“... Shion.”
“Cậu tình rồi à? Uống nước đi, từ từ thôi... Đây! Cố uống hết đi. Sau đó hít thở thật sâu.”
Nezumi làm theo lời Shion. Nó uống cạn nước, hít vào thật sâu rồi thở ra.
“Cậu ổn chứ?”
“Tạm ổn.”
“Có thấy đau đầu, buồn nôn hay là tim đập nhanh...” “Mười.”
“Gì cơ?”
“Ba cộng bảy bẳng mười. Đáp án tiếp theo là hai mươi mốt.”
“À... kết quả của ba nhân bảy.”
Hóa ra Nezumi vẫn nhớ những phép tính mà Shion hỏi khi nó hồi tỉnh sau cơn ngất xỉu trước kia.
Shion chợt muốn bật cười.
Hiện thực vô cùng khắc nghiệt và tàn khốc. Quá khứ của mỗi người chứa đây lời oán than, sự chết chóc,
tiếng gào thét; lan tỏa nỗi sợ hãi, tuyệt vọng và hối hận. Dù vậy, quá khứ vẫn tồn tại nhiều khoảnh khắc ấm lòng, phấn khích tột độ. Hồi ức giữa Shion và Nezumi cũng vậy, ấm áp và vui sướng.
Hồi ức?
Shion ngồi thẳng lưng, hai tay cứng đờ.
Sao mình lại nghĩ những ngày tháng ấy là “hồi ức”
chứ?
Trong vòng tay Shion, Nezumi lẩm bẩm.
“Tôi nghe thấy tiếng gió.”
“Gió?”
“Gió đang hát. Tôi nghe thấy tiếng hát của gió.” Nezumi nhổm dậy.
“Tôi từng nghe bài hát đó, nhưng lần này nghe rõ ràng hơn nhiều... Một bài hát chậm rãi...”
“Bài hát ấy thế nào?”
“Nó...”
“Cậu hát được ca khúc ấy không?”
“Tôi e? ừ nhỉ... Có lẽ là được.”
“Hát cho tôi nghe đi.”
Nezumi chớp mắt, bờ môi bắt đầu chuyển động. Một ca khúc với giai điệu chậm rãi vang lên.
Ngọn gió lấy đi linh hồn, con người đánh cắp trái tim
Hỡi đất mẹ, hỡi gió mưa, bầu trời và ánh sáng
Hãy lưu giữ tất cả ở chốn này
Lưu giữ tất cả ở chốn này sinh tồn trên mảnh đất này.
Hỡi linh hồn, hỡi trái tim, tình yêu và ước vọng
Hãy về lại nơi đây
Và lưu lại chốn này.
Con chuột nhắt trên vai Shion đứng bất động, cứ như hai chân mọc rễ, thậm chí nó còn không dám thở mạnh. Những người đang ẩn mình trong bóng tối xung quanh cũng vậy. Họ mê mẩn lắng nghe, nhắm mắt lại, đắm mình trong tiếng hát.
Bốn bề tĩnh lặng, tựa như thời gian đã ngừng trôi. Tiếng hát của Nezumi thấm vào lòng người, ôm ấp, lay động con tim họ, khiến cả cơ thể và tâm hồn họ lâng lâng bay bổng.
Ngọn gió lấy đi tâm hồn, con người đắnh cắp trái tim
Dù vậy, tôi vẫn ở đây tiếp tục cất cao tiếng hát
Làm ơn truyền đạt bài ca của tôi
Làm ơn đón nhận bài ca của tôi.
Bài hát vừa dứt thì có ai đó cất tiếng thở dài. Không chỉ một người, mọi ngõ ngách trong bóng tối đều vọng tiếng thở dài khe khẽ.
Nezumi chầm chậm lắc đầu.
“Bài hát này quen lắm, trước đây tôi từng nghe rồi. Cảm giấc như trong quá khứ xa xăm, tôi thường xuyên được nghe. Ai đó đã dạy tôi hát bài này.”
Shion ngẩng đầu, hỏi Lão vẫn ngồi yên trên kiệu. “Bài hát này có liên quan tới Elyurias phải không “Theo ca từ thì cố liên quan không?”
“Có ạ*
Dù chỉ là trực giác vô căn cứ, nhưng Shioh tin chắc vào suy nghĩ của mình.
Nezumi và Elyunas có liên quan với nhau.
Lão nheo mắt, mơ màng nhìn ra khoảng không."! cũng lâu rồi kể từ lần cuối ta được nghe bài hát đó, cứ ngỡ nó đã tuyệt tích trên đời. Hóa ra vẫn có người thuộc”
“Là gió đang hát.”
Nezumi dùng mu bàn tay quệt đôi môi còn đẫmnước.
“Hoặc cũng có thế là ai đó tồn tại cùng cơn gió và cất tiếng ngân nga. Tôi... nghe được. Bây giờ tôi đã nghe thấy rồi.”
Lão gật đầu.
“Từ khi nào?”
“Không lâu trước khi cuộc săn người diễn ra. Đây là lần thứ ba. Mỗi lần như vậy, ý thức của tôi trở nên mơ hồ, giống như khi sân khấu tắt đèn chuyển cảnh vậy. Trước mắt tôi xuất hiện một khung cảnh màu xanh lá... Rồi...” Nezumi nhìn sang Shion, ánh mắt nó lộ vẻ hoang mang. Shion nhớ lại đêm dông bão cậu và Nezumi gặp nhau lần đầu, một thiếu niên toàn thân ướt sũng, vai bê bết máu đột ngột xuất hiện trước mặt cậu.
Lúc đó, Nezumi kiệt quệ đến mức Shion cảm thấy chỉ chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến nó ngã quỵ. Nhưng đôi mắt đây sức sống trái ngược hoàn toàn với vẻ yếu ớt ấy đã thu hút Shion, thôi thúc cậu dang tay cứu giúp nó.
“Tôi giúp cậu băng bó vết thương nhé.”
Shion đã thốt ra mà không có chút ngờ vực hay do dự nào. Cậu thấy mình phải làm gì đó. Cậu cảm thấy bảo vệ Nezumi đã trở thành nghĩa vụ của mình. Trước kia và cả sau này, chỉ duy nhất khoảnh khắc ấy, Shion thấy lòng trỗi dậy niềm khao khát muốn bảo vệ người khác.
Khoảnh khắc tuy ngắn ngủi nhưng đã tô điểm muôn vạn sắc màu vào cuộc đời của Shion. Mỗi khi hồi tưởng, lòng cậu lại chộn rộn không yên.
Bốn năm sau, khi tái ngộ Nezumi, Shion không còn thấy vẻ yếu ớt đã khơi dậy bản năng bảo vệ của cậu ở nó nữa. Vậy mà giờ đây, cậu đang thấy lại trong ánh mắt Nezumi.
Cậu chợt chộn rộn không yên.
“Tôi không rõ nữa. Tôi còn nhỏ, đang băng qua một cánh đồng cỏ. Tôi nhìn thấy... bầu trời.”
“ừm.”
“Bầu trời xanh biêng biếc. Màu xanh đẹp tuyệt. Tôi nghe thấy tiếng đập cánh... và tiếng hát. Tôi không chắc là giọng nam hay nữ, nhưng rất lạ. Một giọng ca giống như tiếng gió, như cơn gió lướt qua những cánh đồng, xoay vần trên mặt đất, lại như ngọn gió đáp xuống từ trời cao. Tôi... cứ đứng ngây ra... và lắng nghe bài hát ấy...”
Bài hát của gió xoay vần trên mặt đất, từ trời cao đáp xuống.
Lẽ nào...
“Là một khúc hát dâng?”
Trực giác mách bảo Shion như thế. Cậu lập tức nói ra suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình.
“Một khúc hát dâng lên Elyurias để tán tụng... hoặc cũng có thể là để thỉnh câu ‘nàng’ nguôi giận... Phải không?”
lồng ngực Lão phập phồng, như thể đánh liên tục hít thở sâu.
Ông ta đang phấn khích? Hay đang hoảng loạn?
“Sasori.”
Lão gọi. Sasori xuất hiện cứ như vừa bị bóng tối đẩy văng ra.
“Sắp xếp nơi nghỉ và cho hai đứa thức ăn.”
“Lão”
“Dù chỉ được một chốc nhưng hai đứa cần nghỉ ngơi. Cố gắng đáp ứng yêu cầu của chúng cho được gì cứ cho “
“Tại sao?
Sasori giận dữ hét lớn.
“Tại sao ngài lại gíup đỡ bọn chúng? Nezumi là kẻ đã rời bỏ nơi này và thề sẽ không quay lại. Lẽ ra nó không được phép về đây nữa, không phải sao?
"Phải.”
“Nhưng nó lại quay về, theo quỷ đữ. Lão,
ngài không nhận ra sao? Thằng nhóc kia là con ắc quỷ chỉ đem tới tai ương và hủy diệt mà thôi.”
Sasori chỉ thẳng vào mặt Shion.
“Vừa nãy ngài thấy ánh mắt của nó chứ? Rõ ràng là ánh mắt của loài quỷ dữ, ánh mắt của bóng tối. Nezumi đã bị con quỷ này thao túng rồi.”
“Cái quái gì thế?”
Shion phát cáu.
“Nãy giờ anh cứ lảm nhảm mãi mấy câu khó nghe. Chỉ trừng mắt mà cũng bị kết tội là quỷ dữ. Thật bất lịch sự...”
Sasori lắc đầu, ngắt lời Shion. Khuôn mặt hắn lì nhăn nhó như thể mọi điều Shion thốt ra đều là những lời nguyền rủa.
“Đúng là ác quỷ, không lẫn vào đâu được. Lão, đối với tôi, Nezumi không đáng ngại. Nếu ngài ra lệnh, tôi sẽ vâng lời cho nó thức ăn và nơi nghỉ. Nhưng con quỷ kia thì không được. Nếu không giết ngay đi thì nó sẽ giáng tai họa xuống đầu chúng ta, thậm chí sẽ hủy diệt tất cả chúng ta.”
“Sasori!”
Nezumi đứng dậy.
“Thuốc độc và thuốc chữa bệnh đôi khi được tinh chế từ cùng một loại thảo dược. Nếu không uống thử, sẽ
chẳng bao giờ biết đó là thuốc độc hay thuốc chữa bệnh. Đáng chứ?”
*Ý mày là gì?*
*Shion có phải ác quỷ hay không, tạm thời chưa cần làm rõ, vì đó chỉ là chuyện vặt vãnh. Bây giờ, điều quan trọng nhất là cậu ta phải tiếp tục sống. Chỉ thế thôi,” tạisao?”
Nezumi bỗng tủm lấy một nắm tóc của Shion. ‘Sasori trong cái đầu này chứa sơ đồ cấu tạo mới nhất của Trại cải tạo dám kể rằng nó chính xác không kém gì triệu máy tính. Thiếu nó không thể phá hủy Trại cải tạo.”
“Phá hủy Trại cải tạo...”
Sasori sửng sốt. Dù chỉ trong chốc nát, những vẻ mặt sửng sốt kinh ngạc ấy khiến hắn ra đáng con người bằng xương bằng thịt hơn hẳn. vẻ mặt Sasori bây giờ giống hệt Rikiga và Inukashi khi nghe Nezumi nói sẽ phá bay Trại Cải tạo.
À, ra vậy. Shion vỡ lẽ.
Tuy màu da và màu mắt của Sasoul kì lạ, nhưng đó chỉ là sự khác biệt về vẻ bề ngoài. Hắn vẫn là một con người bằng xương bẳng thịt, với thân nhiệt ấm nóng, khi bị thương sẽ thấy đau, cũng có cảm xác và suy nghĩ.
Sasori chỉ khác với người thường ở hai điểm nhỏ nhặt là màu mắt và màu da mà thôi.
“Mày định làm thế thật đấy à?”
“Thật chứ sao không? Đó có lẽ là mục tiêu duy nhất của tôi đấy. Trại Cải tạo không chỉ là nhà ta, nó còn là một tổ chức nghiên cứu gắn liền với nền tảng của NO.6; Một khi nó bị phá hủy, NO.6 sẽ xuất hiện những vết nứt Tôi sẽ tận dụng những vết nứt đó để đẩy NO.6 đến bờ diệt vong. Muốn đạt được mục đích này, tôi cần Shion. Tôi nói rồi mà, Sasori, tôi sẽ không để anh giết cậu ấy đâu.” Sasori chưa kịp phản bác, Lão đã lên tiếng.
“Có lẽ những vết nứt đã xuất hiện từ lâu rồi.”
“Gì chứ? Ý ông là gì?’-
“Có lẽ trước khi con ra tay, Elyurias đã xóa sổ nó ”
“Lão! Ông hãy nói rõ ràng đi! Từ nãy đến giờ ông chưa nói ra bất kì chân tướng nào cả.”
“Nezumi, việc con quay về với Shion là định mệnh. Xem ra việc này đã được định sẵn từ lâu.”
“Định sẵn? Ai mà sắp đặt được cuộc đời tôi chứ?
Làm sao tôi có thể để kẻ khác sắp đặt cuộc đời mình? Tôi tuyệt đối không cúi đầu cam chịu định mệnh hay thánh thần vớ vẩn nào cả. Đủ rồi đấy, Lão. Đừng vòng vo tam quốc nữa, dẹp những lời bóng gió sang một bên và trả lời câu hỏi của tôi đi. Ông liên quan đến sự ra đời của N0.6, đúng chứ?”
“Đúng thế.”
“Liên quan như thế nào?”
“Con ngồi xuống đi, cả Shion nữa. Ngồi xuống và bình tĩnh lại. Hai đứa chắc khát lắm rồi, uống nước nhé?”
Lão vừa dứt lời, liền có người đưa cho Shion và Nezumi hai cái bát gỗ lớn hơn cái vừa rồi Shion được nhận, bên trong đựng đầy nước sạch.
Shion chợt thấy khát khô cả cổ.
Cậu muốn uống nước biết chừng nào. Những chuyện cậu phải trải qua để đến được chỗ này gần như hút cạn lượng nước trong cơ thể cậu. Khát đến độ niêm mạc trong cổ họng như co rúm lại. Lúc đưa nước cho Nezumi uống, Shion chẳng hề để ý rằng mình cũng cần uống nước. Cậu quên bẵng cơn khát. Thế nên bây giờ cơ thể mới nhắc nhở cậu bằng cách đánh thức cảm giác khát khô đến bỏng rát.
“Nước...”
Shion cầm bát nước bằng hai tay, uống ừng ực. Mát quá! Nước lạnh mát và ngon ngọt, thấm đẫm vào tận cùng tâm khảm, hệt như những cốc nước Nezumi cho cậu uống trong lần cậu vật lộn với ong kí sinh, giống nước lấy từ dòng suối chảy phía sau khách sạn bỏ hoang của Inukashi.
Shion uống một hơi cạn bát nước. Lập tức có người rót thêm, cậu xúc động đến phát khóc.
“Ngon không?”
Nghe Nezumi hỏi, Shion vội gật đầu lia lịa. Ngon đến mức không thể diễn đạt bằng lời.
“Có một hồ nước ngầm ở đây, nước chứa rất nhiều khoáng chất. Chậc, coi bộ cậu khát ghê lắm.”
Chẳng biết đã uống cạn bao nhiêu bát nước, cuối cùng Shion cũng dừng lại, thở phào một hơi. Lão liền mở lời, như thể đã đợi chờ thời khắc này từ lâu.
“Đây là một câu chuyện dài. Ta vốn nghĩ sống để dạ chết mang đi, nhưng xem chừng đã tới lúc phải kể rõ ngọn nguồn rồi. Tuy nhiên, trước đó thì... Nezumi...”
Nezumi ngẩng đầu lên.
“Ở đây có một con đường dẫn đến Trại cải tạo, nhưng đã bị chặn bằng một cánh cửa khóa kín suốt mấy mươi năm qua.”
“Tôi biết.”
“Nếu không mở được cửa này thì không thế xâm nhập bên trong Trại. Điều này con cũng biết chứ?”
“Tất nhiên.”
“Không thể mở được cửa từ phía này đã đành, mà việc Trại cải tạo tự nguyện mở nó ra càng bất khả thi.”
“Cửa nèo ấy hả...”
Nezumi nhếch môi cười.
“Chẳng thể trông mong bọn chúng ngoan ngoãn mở rộng cửa chào đón mình được, phải tự thân vận động thôi.”
“Con có kế hoạch gì chưa?”
“Không hẳn là không có.”
“Ta cũng không nghĩ con sẽ hành động khi chưa chuẩn bị. Nhưng ta thực sự chẳng hình dung nổi con sẽ mở cửa bằng cách nào.”
“Shion.”
Nezumi tóm lấy vai Shion. Con chuột nhắt đang đúng trên vai cậu vội nhảy xuống đất.
“Cánh cửa mà bọn tôi đang nói đến là nơi duy nhất liên thông khoảng trống dưới tầng hầm với mặt đất. Cậu biết nó ở đâu chứ?”
“Biết.”
Một bản vẽ hiện lên trong đầu Shion. Đó chính là sơ đồ cấu tạo của Trại cải tạo mà Nezumi yêu cầu cậu phải ghi nhớ nằm lòng bằng bất cứ giá nào.
“Cảnh cửa nằm ở vị trí poi-z22. Phía Trại dùng X để đánh dấu nó.”
“06 nhớ sơ đồ hệ thống điện quanh vị trí đó không?”
“Có. Là một hệ thống mạch điện đơn cũ lắm, không có hệ thống bổ trợ.”
“Một cánh cửa luôn đóng im im thì không cần bổ trợ gì cả, chỉ việc vận hành một chiều, chẳng cần thêm người hay thiết bị dư thừa nào nữa. Ha ha, bọn chúng nghĩ thế đấy. Suy nghĩ này chính là cơ hội cho chúng ta."
Nezumi búng tay.
“Gánh cửa bất di bất dịch sẽ mở. Tôi sẽ bắt nó phải mở. Lão, chúng tôi có cách đương đầu với cuộc chiến của mình, không cần ông lo lắng.”
“Nhưng sẽ mất mạng đấy.”
“Chúng tôi ư?”
“Sinh mạng của rất nhiều người, nhiều hơn con tưởng đấy* Có lẽ chỉ hai đứa mới ngăn chặn được hậu quả đó. Nezumi, định mệnh thực sự tồn tại. việc con và Shion gặp nhau là định mệnh, hai đứa đến được đây cũng là định mệnh. Chính định mệnh đã sắp đặt cho ta và Elyurias gặp gỡ. Hãy bắt đầu từ chuyện này nhé. Hai đứa nghe ta kể xong nguồn cơn mọi việc thì phải nhanh lên, nếu không sẽ muộn mất...”
Lão bắt đầu kể câu chuyện về NO.6. ik sbion và Nezumi ngồi yên, tập trung lắng nghe, tựa nhưi đứa cháu nhỏ đang nghe ông nội kể chuyện xưa tích cũ.
Câu chuyện về NO.6.
Một câu chuyện về hủy diệt và tạo đựng.