← Quay lại trang sách

LỜI KẾT Claire

Cách đây ba tuần, tôi rất khác. Nó không phải là một chuyện bạn có thể nói được khi nhìn vào tôi, và cũng không phải một chuyện tôi có thể nói được khi nhìn mình trong gương. Cách duy nhất tôi có thể diễn tả nó, mà chuyện này rất lạ, nên các bạn phải chuẩn bị tinh thần để nghe. Nó như những con sóng, cứ đập vào tôi và đột nhiên, ngay cả khi có hàng chục người vây quanh, tôi vẫn cô đơn. Ngay cả khi làm mọi việc tôi muốn, tôi lại bật khóc.

Mẹ tôi bảo rằng cảm xúc không được cấy ghép theo cùng trái tim, rằng tôi phải thôi xem nó là tim của ông ta và bắt đầu xem nó là trái tim của mình. Nhưng khá là khó khăn để làm thế, nhất là khi bạn biết đủ mọi thứ tôi phải nhồi nhét vào người để các tế bào không nhận ra kẻ lạ mặt trong lồng ngực tôi, hệt như trong một bộ phim kinh dị với một người ngoài hành tinh sống ký sinh trong người nhân vật chính vậy. Colace, Dulcolax, prednisone, Zantac, enalapril, CellCept, Prograf, oxycodone, Keflex, magnesium oxide, nystatin, Valcyte. Đó là món cocktail để lừa cơ thể tôi, còn chuyện trò lừa này phải kéo dài bao lâu thì chẳng ai biết được.

Còn tôi thì thấy, hoặc cơ thể tôi thắng và thải loại trái tim, hoặc tôi thắng.

Và trở thành con người như ông ta.

Mẹ tôi bảo rằng tôi sẽ phải nỗ lực để vượt qua tất cả mọi chuyện này, và đó là lý do vì sao tôi phải uống Celexa, ồ thêm thứ thuốc này nữa chứ, và còn phải nói chuyện với bác sĩ tâm lý hai lần mỗi tuần. Tôi gật đầu và giả vờ tin lời mẹ. Lúc này, mẹ tôi quá hạnh phúc, nhưng là kiểu hạnh phúc của lâu đài cát, nếu lỡ tay, thì nó sẽ tan tành mây khói.

Tôi muốn nói với các bạn, nói đi nói lại rằng. Thật tốt khi được ở nhà. Khi không bị sốc điện từ bên trong đến ba bốn lần mỗi ngày. Không bị bất tỉnh và thức dậy tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Khi được bước lên cầu thang, lên lầu, mà không phải dừng lại nửa đường hay phải có người dìu đi. “Claire?” mẹ tôi gọi. “Con còn thức à?”

Hôm nay, chúng tôi có khách đến thăm. Là một phụ nữ tôi chưa từng gặp, dù có lẽ bà từng gặp tôi rồi. Bà là em gái của ông đã cho tôi trái tim, bà đã đến bệnh viện khi tôi đang mê man. Tôi không trông đợi gì chuyện này. Có lẽ bà sẽ xúc động và khóc. Mà nếu tôi là bà tôi cũng sẽ như vậy. Rồi bà sẽ nhìn tôi trân trối với đôi mắt diều hâu cho đến khi tìm thấy nơi tôi một chút gì đó gợi nhớ cho bà về anh trai mình, hay ít nhất cho bà tin rằng mình có một người anh trai.

“Con xuống đây,” tôi nói. Tôi đã đứng trước gương suốt hai mươi phút, không mặc gì trên người, vết sẹo đang lành dần, nó như vết chém giận giữ nhất, như đường phân ranh đôi môi đỏ. Mỗi khi nhìn vào nó, tôi lại tưởng tượng nó đang kêu gào.

Tôi dán lại băng, bởi tôi không được tháo nó ra, nhưng hễ mỗi lần mẹ không thấy là tôi không cưỡng lại được. Rồi tôi tròng áo vào, và nhìn

xuống Dudley. “Này, gã lười,” tôi nói. “Tươi tỉnh lên nào.” Nhưng chú chó của tôi không nhúc nhích gì.

Tôi đứng đó, nhìn nó, dù không biết chuyện gì đã xảy ra. Trong cả đống những chuyện về phẫu thuật tim, mẹ từng nói cho tôi biết rằng khi cấy ghép, các dây thần kinh từ não đến tim bị cắt rồi ra. Như thế nghĩa là những người yêu thích tôi phải mất thời gian lâu hơn để phản ứng với những tình huống mà lúc trước họ hiểu ngay lập tức. Cần phải có adrenaline để kích thích chuyện này.

Bạn nghe rồi đấy, và hẳn bạn nghĩ, ồ, điềm đạm như thế thật là hay.

Hay bạn có thể nghĩ, có thể hình dung nếu như mình có một trái tim mới thì sẽ thế nào, cảm giác sẽ quá chậm chạp ra làm sao.

Rồi, thế là bùng nổ. Tôi quỳ xuống truớc chú chó. Tôi sợ chạm vào chú. Tôi gần như chết rồi, tôi không muốn lại như thế nữa.

Nhưng nước mắt đang rơi, chúng chảy xuống mặt tôi, miệng tôi. Những mất mát luôn có vị mặn chát. Tôi cúi xuống chú chó ngọt ngào, bạn lâu năm của tôi. “Dudley,” tôi nói. “Lại đây nào.” Nhưng khi tôi ôm được chú, kề tai sát ngực chú, bỗng thấy lạnh toát, cứng đờ, Dudley không còn thở.

“Không,” tôi mấp máy, rồi tiếng “Không!” lại buột khỏi miệng tôi thật lớn đến nỗi mẹ tôi hốt hoảng lao lên lầu như cơn lốc.

Mẹ đứng trước ngưỡng cửa, với đôi mắt ngây dại. “Claire? Có chuyện gì thế?”

Tôi lắc đầu, tôi không nói được. Bởi trong tay tôi, chú chó cựa quậy.

Trái tim nó lại đập, dưới đôi tay tôi. CHÚ THÍCH CỦA TÁC GIẢ Với những người mong muốn biết thêm về chủ đề trong sách, mời xem qua những trang web và văn bản này, những công cụ của tôi để đi hết hành trình tác phẩm.

VỀ ÁN TỬ HÌNH

Trung tâm Thông tin Án tử hình: www.deathpenaltyinfo.org.

Dự án hỗ trợ Tử tù, PO Box 600, Liberty Mills, IN 46946. (Liên hệ với họ nếu bạn muốn viết thư cho một tử tù.)

Gia đình các Nạn nhân bị Sát hại Đấu tranh vì Quyển Con người (Murder victims’ Families for Human Rights): www. mvfhr.org

Murray, Robert W. Cuộc sống trong Buồng giam Tử tù (Life on Death Row) Albert Publishing Co., 2004.

Prejean, Sister Helen. Xác chết di động (DeadManWalking) New York: Vintage Books, 1993 - Cái chết của những Người Vô tội (The Death of Innocents.) New York: Random House, 2005.

Rossi, Richard Michael, chờ chết (Waiting to Die.) London: Vision Paperbacks, 2004.

Turow, Scott. Hình phạt Tột cùng (ultimate Punishment.) New York: Picador, 2003.

VỀ CÁC PHÚC ÂM NGỘ ĐẠO

Pagels, Elaine. Trên cả Niềm tin: Phúc âm Bí mật theo Thánh Thomas.

(Beyond Belief: The Secret Gospel of Thomas.) New York: Random House, 2003 - Các Phúc âm Ngộ đạo (The Gnostic Gospels.) New York: Random House, 1979.

Robinson, James M., biên tập. Tập sách Nag Hammadi (The Nag Hammadi Library.) Leiden, the Netherlands: E. J. Brill, 1978.

[1] The Religious Land Use and Institutionalized Persons Act of 2000.

[2] Tổng thống Hoa Kỳ Abraham Lincoln bị ám sát khi đang xem kịch.

[3] UNOS: United Network for Organ sharing - Mạng lưới hợp nhất vềChia sẻ Nội tạng.

[4] Good News: trong tiếng Anh, good news là tin tức tốt, nhưng Good News cũng là tên gọi chung của bốn sách Phúc âm, hay Tin mừng, trụ cột của Kinh Thánh Kitô giáo.

[5] Christian là một trong những cái tên phổ biến dành cho nam, thường gọi tắt là Chris, nhưng trong tiếng Anh, cũng có nghĩa là Kitô hữu, hay người theo đạo Thiên Chúa.

[6] Code Blue: mã huy động đội cấp cứu mức cao nhất, khi một bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch.

[7] Trích trong bài hát Amazing Grace.