Giai điệu của mưa
mưa, đó là một người đàn ông gần tứ tuần, khá đẹp trai... Khuôn mặt căng thẳng, anh nhìn tôi và nói như quát:"Cô gọi xecấp cứu đi, nhanh lên!". Tôi lảm theo như một cái máy. Trong khi chờ xe cấp cứu đến, người đàn ông đó không ngừng giục tôi cùng xoa nóng thân thể bà cụ đã bị ngất. Tiiếng còi cấp cứu vang lên inh ỏi. Tôi bị người đàn ông đó đẩy lên xe cùng với một nắm tiền dúi vào tay:"Tôi đang rất bận, cô hãy giúp dùm tôi lo cho bà,,..." và anh ra đi vội vả.
Tôi được mọi người khen ngợi vì đã có hành động kịp thời cứu mạng một cụ già. Tôi biết phần thưởng đó không đáng dành cho tôi mà phải là cho người đàn ông đó nhưng biết tìm anh ở đâu. Anh vụt đến, vụt đi nhanh như cơn gió thoảng. Hình ảnh cuối cùng tôi còn kịp thấy là là ánh mắt cương nghị tin tưởng nhìn tôi qua làn mưa bay. Bây giờ tôi không còn đi dầm trong mưa nửa.Tôi bắt đầu thích đi xe bus. Hằng ngày, cứ mỗi lần đứng chờ xe bus tôi như nghe thấy giai điệu êm dịu vang lên của cơn mưa hôm ấy. Tôi lai nhin ve phia chan troi xa va hy vong se thay bong anh...
Cac ban biet không, troi quả đã không phụ lòng tôi, ngày tôi xin việc làm cung la ngay toi được gặp lại anh ấy, người mà ký quyết định nhận tôi vào làm là anh, chính là sếp của tôi bây giờ đó...Tôi cảm thấy lúc này mùa mưa thật đáng yêu...